Cô Gái Đồ Long

Chương 48: NÃ DI CÀN KHÔN

/102


Lời nói của Viên Chân không khác gì tiếng chuông gióng lên trong lúc trời còn mờ sáng, khiến ai nấy cũng đều cảnh tĩnh.

Lúc ấy ta không nói năng gì cả chỉ vài ngày sau ta giả bộ say rượu, định cưỡng hiếp vợ của Tạ Tốn, đồ đệ cưng của ta, rồi thừa cơ giết chết cha mẹ vợ con và cả nhà, làm thế nào cũng phải kiếm ta để trả thù. Nếu y kiếm không thấy ta, thế nào y cũng làm bậy, hà hà chỉ có cha mới biết tính con và chỉ có sư phụ mới biết tính đồ đệ thôi. Tạ Tốn tốt đủ mọi bề, chỉ phải cái tính nóng nảy, thiếu suy nghĩ là khuyết điểm duy nhất của y…

Nghe tới đây, Vô Kỵ tức giận, không sao chịu nhịn được, liền nghĩ thầm:

- Thế ra nghĩa phụ ta gặp tất cả những sự không may như trước đều do tên Thành Khôn lão tặc này dàn xếp ngầm cả đấy!

Chàng vừa nghĩ tới đó, lại nghe thấy Viên Chân kể tiếp với vẻ đầy đắc chí:

- Tạ Tốn giết bừa giết bãi các anh hùng hảo hán trên giang hồ, đi đến đâu viết tên họ ta đến đấy. Y định làm như thế để ta phải lộ mặt ra. Có khi nào ta dại dột như y nghĩ đâu. Nhưng muốn người ta khỏi biết thì mình đừng có làm. Tạ Tốn đã kết bao nhiêu kẻ thù địch, những mối thù đó người ta đều ghi vào quyển sổ của Minh Giáo. Trong nội bộ Ma Giáo cũng lục đục đánh nhau vì tranh ngôi giáo chủ!

Chúng ta rơi vào kế của ta mà không hay, chỉ có một điều đáng ân hận nhất là Tạ Tốn không giết chết Tống Viễn Kiếu thôi, nhưng y đã giết chết Không Kiến Thần tăng của phái Thiếu Lâm, đánh Không Ðộng ngũ lão bị thương ở trên núi Bần Sơn, y đả thương và giết chết vô số hảo thủ của các môn phái, cả Ðàn chủ của Bạch Mi Giáo cũng bị y giết hại khá nhiều… đồ đệ ngoan ngoãn ơi… hà hà hà…

Trong tiếng cười cuồng loạn của ác tăng ấy, Vô Kỵ chỉ cảm thấy hai tai kêu ù ù thật lớn, rồi đột nhiên chết ngất đi, nhưng chỉ trong giây phút, chàng lại thức tỉnh ngay, trong đời chàng bị bao nhiêu sự lừa gạt, nhục nhã, chàng cũng đều coi thường hết, nhưng chàng nghĩ đến nghĩa phụ của mình là một tay anh hùng hảo hán như thế, mà bị âm mưu độc của Thành Khôn nên làm cho nhà tan người chết, thân bại danh liệt.

Hai mắt mù, sống trơ trọi một mình trên hoang đảo để chờ chết, mối thâm thù đại hận kia không sao báo thù được. Vì quá tức giận, hơi bốc lên lại càng làm cho Cửu Dương Chân khí muốn tìm đường thoát, chân khí của chàng thở ra không thể nào thoát đi đâu được, nên cái túi ấy càng lúc càng trong lên, nhưng bọn Dương Tiêu vì chăm chú nghe Viên Chân kể chuyện, nên không ai để ý đến cái túi cả.

Viên Chân lại tiếp:

- Thế nào? Dương Tiêu Chu Ðiên, Nhất Tiếu, các ngươi còn muốn nói ai nữa không?

Dương Tiêu thở dài một tiếng đáp:

- Việc đã xãy ra như vậy, còn biết nói năng làm sao nữa?

- Viên Chân đại sư có thể tha thứ con gái tôi khỏi chết không?

Mẹ của nó là nàng Kỷ Hiếu Phủ của phái Nga Mi, xuất thân trong danh môn chính phái, không thuộc Minh Giáo của chúng tôi.

Viên Chân đáp:

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bằng không sẽ nuôi ong tay áo!

Nói xong, y tiến lên một bước, giơ thẳng bàn tay ra, từ từ vỗ lên đầu Dương Tiêu.

Vô kỵ ở trong cái túi vải nghe thấy Viên Chân nói như vậy biết sự thể cấp bách lắm, chàng không còn nghĩ tới người mình đang nóng như thiêu, liền tung mình nhảy tới trước mặt Viên Chân để ngăn cản.

Chàng giơ tay trái gạt bàn tay của Viên Chân đánh phải một thế Hàn Băng Miên chưởng rồi, trong người đã bị thương nặng.

Lúc này y miễn cưỡng hành động, nhưng dù sao nguyên khí của y vẫn chưa khôi phục được. Bây giờ y bị Vô Kỵ gạt một cái như thế, y đành phải loạng choạng lui về phía sau, một bước lớn tiếng quát hỏi:

- Tiểu tử giỏi lắm… mi… mi…

Vô Kỵ mồm đã không ran, chân khí ở trong người chạy càng nhanh thêm.

Viên Chân định thần, tiến lên đánh mạnh vào cái túi vải một cái.

Cái túi vải tròn như một cái banh, lăn đi lăn lại, nên chưởng của Viên Chân không đánh trúng vào người của Vô Kỵ.

Ác tăng ấy kinh ngạc vô cùng, không hiểu vì lý đo gì? Nhưng y có biết đâu, thiếu niên ở trong túi vải bây giơ đã trở nên một người có Cửu Dương thần công mạnh nhất trong thiên hạ.

Lúc ấy chân khí Cửu Dương trong người Vô Kỵ phát tiết ra quá nhiều, khiến cái túi vải sắp nổ.

Nếu túi Càn Khôn đó nổ tung, Vô Kỵ sẽ thoát liền. Bằng không chàng giá ngự không nổi chân khí mãnh liệt trong người, thì thế nào da thịt của chàng cũng nứt từng tắc và người bị cháy như cụt than vậy.

Viên Chân thấy cái túi vải lạ lùng như vậy, tiến lên hai bước, giơ chưởng lên đánh tiếp.

Lần này y lại lùi về phía sau một bước.

Cái túi vải cũng bị y đánh trúng chưởng mà lăn lóc về phía sau tựa như một trái banh.

Vô Kỵ ở trong túi vải không đứng vững được, y như đang đứng trên một chiếc thuyền nhỏ ở giữa những ngọn sóng.

Chàng thấy ở ngực bực tức khó chịu, chỉ muốn thở chân khí ra khỏi người.

Nhưng lúc ấy, cái túi vải đã căn phồng thật trong, bên trong chứa đầy những chân khí, nên Vô Kỵ muốn thở một hơi, cũng thấy khó, Viên Chân đánh luôn ba quyền và đá hai cái nhưng không hiểu tại sao tay và chân của y đều bị chân khí trong túi vải kia đánh bật trở lại.

Vô Kỵ ở trong túi vải không hay biết gì hết. Mấy thế công vừa rồi của Viên Chân chỉ có đụng vào túi vải thôi, chứ không sao đánh trúng vào người Vô Kỵ được.

Nếu y đánh trúng vào người Vô Kỵ sẽ bị chân khí của chàng thanh niên làm cho chân của y bị thương ngay.

Dương Tiêu, Bành Hòa Thượng, Chu Ðiên… các ngươi thấy cái túi phồng tròn như vậy đều kinh ngạc ngẩn người ra.

Vì cái túi Càn Khôn này là túi của Nói Không Ðược chính y cũng không ngờ cái túi lại phồng tròn như cái banh được và mấy người đó cũng không hiểu Vô Kỵ ở trong túi vải còn sống hay đã chết rồi.

Mọi người lại thấy Viên Chân rút con dao găm trong lưng ra đâm vào một cái túi vải một nhát, ngờ đâu cái túi vải chỉ lõm xuống một tí thôi chứ không bị thủng.

Chắc quý vị còn nhớ cái túi vải của Nói Không Ðược chế bằng một vật báu đao kiếm chém không thủng, trừ phi con dao của Viên Chân là bảo đao, mới mong đâm thủng được, Viên Chân thấy mình dùng chưởng và đao cũng không sao đâm thủng được cái túi vải kia trong lòng ngạc nhiên và nghĩ thầm:

- Hà tất ta phải dây dưa với tên tiểu tử này làm chi?

Nghĩ đoạn, y liền phi chân lên đạp mạnh một cái, cái túi vải nằm cửa sảnh lăn ra ngoài, nhưng cái túi vừa đụng phải cửa sảnh lại bắn trở lại và nhằm người Viên Chân lăn tới.

Viên Chân thấy thế lăn của cái túi đó rất mạnh, vội giơ hai chưởng đẩy cái túi đó trở lại.

Ngờ đâu, chỉ nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, kêu đến "bùng" một tiếng, vang động như tiếng sấm và những mảnh vải bay tứ tung.

Thì ra cái túi vải Càn Khôn ấy đã bị Cửu Dương chân khí của Vô Kỵ phá vỡ, nổ thành muốn mảnh.

Viên Chân, Chu Ðiên các người đều bị một lần hơi nóng hắt vào mặt và đã thấy Vô Kỵ đứng yên trên mắt đất, quần áo tả tơi, vẻ mắt ngơ ngác, hình như chàng không biết tí gì những biến cố vừa xảy ra cả.

Vô Kỵ đã luyện thành công Cửu Dương Thần Công rồi, sự kỳ ngộ nầy ở trên đời này chỉ có một mình chàng được gặp may mắn như vậy thôi.

Viên Chân là người giàu kinh nghiệm, đang mưu trí lại xảo quyệt nữa. y thấy thần sắc của Vô Kỵ bất định, nên không bỏ lỡ dịp may này, tiến lên một bước, dùng ngón tay trỏ điểm luôn vào yếu huyệt ở trước ngực Vô Kỵ.

Vô Kỵ giơ chưởng lên gạt một cái. Thế võ của chàng rất bình thường, nên chàng giơ tay ra gạt ngón tay của đối thủ, liền bị đối thủ điểm trúng vào huyệt yếu ở tay, chàng rùng mình mấy cái, lùi về phía sau mấy bước nhưng Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng rất thâm hậu nên âm khí của Cửu Dương Thần Công làm tan biến ngay.

Viên Chân thấy ngón tay của mình bỗng nóng hổi, công lực trong người hình như bị tan rã hết. Hơn nữa y vừa bị thương nặng, trong người chỉ còn có một thành công lực thôi, thì biết tình thế trước mắt đây rất bất lợi cho mình, y liền quay mình chạy ngay.

- Thành Khôn, ngươi là một tên đại ác tặc, khôn hồn thì ở lại đây chịu chết.

Mắng xong, chàng liền rảo chân đuổi theo.

Chàng thấy hình bóng của Viên Chân đã lẻn vào cánh cửa bên.

Chàng vừa đuổi tới, không kịp ngừng chân lại nên đầu chàng va mạnh vào cánh cửa đó một cái.

Thì ra chàng vẫn chưa biết mình luyện thành môn Cửu Dương Thần Công rồi, một cái đánh một cái đá của chàng mạnh hơ6n lúc thường gấp bội, nên đầu chàng vừa va vào cánh cửa đó đã mở toang liền. Chàng đi qua cánh cửa đó, vào tới bên trong đó chỉ có một cái phòng nhỏ. Chàng nhất tâm nhất chí muốn trả thù cho nghĩa phụ, nên không nghĩ tới Viên Chân núp ở một xó đánh lén mình, nên chàng cứ cắm đầu mà đuổi theo thôi.

Ðằng sau cái phòng nhỏ đó là một cái ăn, những hoa trồng ở trong sân vừa kỳ lạ vừa thơm tho. Chàng lại thấy một cái phòng bên phía Tây có ánh sáng đèn rọi ra ngoài cửa sổ. Chàng tung mình nhảy tới xem, chỉ thấy Viên Chân vén một cái mùng lên chạy thẳng vào trong mùng liền.chàng định thần nhìn kỹ, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.

Thì ra căn phòng đó là của một tiểu thư nhà giàu, cạnh cửa sổ có một bàn trang điểm, trên bàn có một cây đèn cầy đỏ đang cháy, trong căn phòng này thật là lịch sự, đẹp đẽ hơn cả phòng riêng của nàng Chu Cửu Chân nữa. Còn bên kia là một cái giường bằng ngà voi, trên giường có chiếc mùng buông thỏng.

Như vậy chắc trên giường thế nào cũng có người đang ngủ vì dưới giường có để một đôi hài thêu, trong phòng này chỉ có một cửa sổ, cửa sổ thì đóng kín, rõ ràng chàng vừa trông thấy Viên Chân vào trong phòng, tại sao y mất tích một cách nhanh chóng vậy? Chẳng lẽ y có phép thần chăng? Hay là y sợ hãi quá, không cần nghĩ tới mình là người tu, leo đại vào giường của người ta để ẩn núp chăng! Chàng còn đang do dự, không biết có nên vén mùng lên để khám không? Ðang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy chân người rất nhẹ từ bên ngoài đi vào. Chàng vội núp ngay vào sau tấm vài trên ở phía Tây, liền thấy môt thiếu nữ vừa ho hen vừa bước vào, đi sau nàng lại có thêm một nàng nữa.

Hai thiếu nữ đó, một người tuổi trạc mười sáu mười bảy, ăn mặc áo lụa màu vàng, cứ ho luôn. Tay trái vịn lên vai nàng kia, nàng kia tuổi nhỏ hơn, chỉ độ mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo vải xanh, chỉ thoáng trông cũng biết ngay thiếu nữ đi sau là một con sen. Con sen đó liền lên tiếng nói trước:

- Tiểu thư hãy nghỉ ngơi giây lát. Chớ có nóng lòng như vậy.

Tiểu thư nọ vừa ho vừa xoay tay tát luôn con sen một cái rất mạnh. Con sen bị đánh, loạng choạng lùi về phía sau một bước.

Dưới ánh sáng nên Vô Kỵ đã thấy rõ tiểu thư kia chính là nàng Dương Bất Hối mà chàng đã hộ tống lên Tây vực trong năm nọ.

Lúc này đã cách nhau mấy năm thân hình của nàng đã cao nhiều, nhưng thái độ và thần sắc của nàng không hề thay đổi chút nào. Chàng lại nghe thấy Bất Hối vừa thở hổn hển vừa lên tiếng mắng chửi:

- Mầy bảo tao đừng lo, tất nhiên đối với mầy mà lo âu cái gì, mầy còn muốn cha tao bị người ta giết chết, mầy mới hả dạ. Lúc ấy ở nơi đây sẽ là thế giới của mầy phải không?

Con sen không dám cãi lại, vẫn tiếp tục đỡ nàng ngồi xuống, Bất Hối lại nói tiếp.

- Mau lấy kiếm lại đây cho tao.

Con sen đi tới trước vách, lấy thanh trường kiếm treo ỡ trên đó xuống.

Lúc này Vô Kỵ mới thấy hai chân của con sen có cột một cái xích sắt nhỏ. Hai cổ tay của con bé cũng được xích bằng sợi dây sắt và thấy chân trái của nó đi khập khểnh, lưng thì gù. Lúc con sen lấy thanh kiếm xuống quay trở lại, khiến chàng càng kinh ngạc thêm, vì chàng thấy mắty con bé bên phải nhỏ, bên trái lỗ mũi mà mồm cũng đều méo mó, trông thật ghê sợ, chàng liền nghĩ thầm:

- Mặt cô bé này xấu xí hơn cả Thù Nhi, nhưng Thù Nhi mặt mũi bị sưng phù, vẫn có thể chữa được, còn cô bé nầy trời sinh ra đã méo mó như thế thì làm sao mà chữa được?

Bất Hối đỡ lấy thanh trường kiếm, ho hai tiếng, rồi móc túi lấy hai viên thuốc bỏ vào mồm uống luôn.

Vô Kỵ lại nghĩ tiếp:

- Nàng có linh đơn trong người, nên sau khi bị Nhất Âm của Viên Chân điểm trúng mà còn đi lại được là thế, chắc thuốc này là một thứ thuốc chỉ dương .

Quả nhiên, Bất Hối uống xong hai viên thuốc đó, sắc mặt liền đỏ dần và trán có hơi nóng bốc lên luôn luôn. Rồi nàng từ từ đứng dậy và bảo con sen rằng:

- Hãy đỡ tao đi ra ngoài sảnh xem sao?

Con sen đáp:

- Thưa tiểu thư, có lẽ kẻ địch vẫn còn ở ngoài đó, để con thử ra dò xét xem, rồi con quay trở lại đỡ tiểu thư ra ngoài đó.

Giọng nói của con sen khàn khàn rất khó nghe, Bất Hối lại nói tiếp:

- Ai khiến mầy có lòng tốt như thế, cứ đỡ tao ra ngoài ấy đi.

Con sen bất đắc dĩ phải đỡ nàng, hai tay nó bị xích, khi nó giơ tay phải ra thì tay trái cũng giơ theo.

Bất Hối liền đưa tay trái lên nắm ngay vào mạch môn ở cổ tay phải của con sen, con sen bị nắm trúng ba yếu huyết, liền thấy cả thân hình, chân tay đều tê tái, không sao cử động được, nê nó nói giọng run run, khẽ rên:

- Tiểu thư, cô… cô… cô…

Bất Hối cười nhạt, đỡi lời ngay:

- Cha con tao bị kẻ địch ám hại, sắp chết đến nơi, thế nào mầy chẳng nhân dịp này mà trả thù. Nhưng cha con tao có khi nào chịu để cho mầy hành hạ được, nên bây giờ tao phải giết chết mầy trước.

Nói xong, nàng đâm mũi kiếm vào cổ con sen.

Vô Kỵ thấy con sen tàn tật như vậy, trong lòng đã động lòng thương, bây giờ chàng lại thấy Bất Hối đưa kiếm định giết nó, chàng không còn nghỉ ngợi gì nữa, liền phi thân ra, giơ tay lên búng vào thanh kếm một cái.

Thanh kiếm của Bất Hối Liền bị bắn rơi xuống đất.

Tuy nàng bị thương, nhưng tay nàng vẫn còn nhanh nhẹn, đã chỉa luôn hai ngón tay, đưa vào mặt Vô Kỵ, định móc hai mắt chàng.

Vô Kỵ giật mình kinh hãi, chàng lui về phía sau tránh né, mồm khẽ kêu:

- Em Bất Hối, anh đây mà.

Bất Hối nghe giọng quen quen gọi mình, ngẩn người ra hỏi lại:

- Có phải anh Vô Kỵ đấy không?

Nàng chỉ nhận được tiếng của chàng, chứ không nhận ra mặt của chàng.

Lúc này Vô Kỵ trong lòng hơi hối hận, nhưng chàng thấy Bất Hối đã biết mình là Vô Kỵ, rồi chàng cũng không chối cãi nữa, liền đáp:

- Phải, anh đây. Em Bất Hối bao nhiêu năm cách xa. Em vẫn được mạnh chứ?

Bất Hối định thần nhìn kỹ, thấy quần áo Vô Kỵ rách rưới, mặt mũi bẩn thỉu, trong lòng hồ nghi vô cùng, nên nàng lại hỏi tiếp:

- Anh… có thật anh là anh Vô Kỵ không? Tại sao… anh lại tới đây được?

Vô Kỵ đáp:

- Do Nói Không Ðược đưa tôi lên trên Quang Minh đỉnh này đấy. Không hiểu tại sao tên Hòa Thượng Viên Chân chạy vào trong phòng này rồi biến mất luôn. Chẳng hay phòng này có cửa nào khác không?

Bất Hối ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Viên Chân bỏ chạy rồi à?

- Phải, y bị Thanh Dực Bức Vương đánh một chưởng, y liền bị thương nặng nên tôi đuổi theo tới đây, nhưng vào tới trong phòng nầy thì không còn thấy tung tích của y đâu nữa. y là kẻ thù bất cộng ********* thiên của tôi, thế nào tôi cũng tìm cho được y mới thôi.

Bất Hối lo lắng cho cha mình, nên nàng chỉ trả lời rằng:

- Trong phòng này không có cửa nào khác cả, thôi để em ra bên ngoài xem cha em sao đã.

Nói xong, nàng thuận tay bổ vào óc con sen, nàng ra tay rất độc ác, Vô Kỵ thấy vậy kinh hãi, la lớn:

- Không nên đánh nó như vậy.

Chàng vừa nói vừa giơ tay ra đẩy vai nàng một cái, nên chưởng của nàng liền đánh bạt ra ngoài ngay.

Bất Hối thấy hai lần định giết con sen đều bị Vô Kỵ ngăn cản, tức giận vô cùng:

- Anh Vô Kỵ có phải anh với con sen này là đồng bọn với nhau không?

Vô Kỵ ngạc nhiên , hỏi lại:

- Cô bé này là a hoàn của em, ngày hôm nay anh mới gặp nàng ta lần đầu, tại sao em bảo anh cùng bọn với nó được?

- Nếu anh chưa biết rõ chuyện, thì xin anh đừng có lý đến việc của em. Con sen này là kẻ thù của nhà em, nên cha mẹ em mới phải dùng xích sắt, xích chân tay nó lại như thế, để nó khỏi hại em đấy.

Bây giờ em với cha mẹ bị kẻ địch dùng Nhất Âm chỉ đả thương thế nào nó chả nhân dịp nầy mà trả thù. Cha em với em lọt vào tay nó, anh thử tưởng xem, sẽ thảm khốc như htế nào?

Vô Kỵ thấy con sen rất tội nghiệp, tuy mắt mũi nó xấu xí thật, nhưng không phải là kẻ hung ác, nên chàng liền hỏi:

- Cô bé, cô có định nhân dịp nầy mà trả thù không?

Con sen lắc đầu đáp:

- Không khi nào.

Vô Kỵ liền nói với Bất Hối rằng:

- Em Bất Hối, em nghe chưa, cô bé đã bảo không bao giờ cô ta trả thù, vậy em nên tha cho cô ta đi.

Bất Hối đáp:

- Ðược, nếu anh đã nói hộ nó, ối cha...

Nàng vừa kêu vừa loạng choạng súyt té ngã.

Vô Kỵbiết nàng bị Nhất Âm chỉ điểm phải, thương tích rất nặng, liền đưa tay ra đỡ.

Chàng đột nhiên thấy hai yếu huyệt ở phía sau lưng đau nhức, và ngã sấp xuống đất liền. Thì ra Bất Hối không muốn chàng mó vào người nàng, vì thấy người chàng dơ bẩn, nên nàng vội rút hai chiếc cà rá sắt ra ném luôn vào hai yếu huyệt sau lưng chàng.

Nàng đánh lén Vô Kỵ xong, quay tay phải định đánh vào thái dương bên phải của con sen.

Bất Hối vừa giơ tay lên đánh, đã thấy nơi đơn điền có hơi lạnh buốt xương, rồi chân tay mình mẩy đều tê tái. Bất Hối đánh tay con sen ra, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh đó.

Nàng bị thương rất nặng, nhờ có những viên thốc chỉ dương mới cầm cự được một hồi lâu. Vừa rồi nàng dùng hết sức ném cà rá sắt vào yếu huyệt của Vô Kỵ, nên không còn hơi sức nào đánh con sen.

Con sen với nhặt thanh kiếm ở dưới đất lên và nói:

- Tiểu thư nghi con định hại tiểu thư phải không? Nếu lúc này con giết tiểu thư thì thật không tốn hôi sức gì cả, nhưng con không có ý đó.

Nói xong, con sen cắm thanh kiếm vào trong bao và đem treo lên trên vách.

Vô Kỵ đứng dậy, và nói:

- Ðấy em xem, anh nói có sai đâu:

Thì ra Vô Kỵ bị điểm trúng yêu huyệt rồi, nhưng trong phút chốc chàng đã dùng chân khí giải được ngay.

Bất Hối thấy chàng tự nhiên đứng dậy được như vậy, ngạc nhiên vô cùng, trợn trừng lên nhìn, Vô Kỵ vài chào con sen và hỏi:

- Cô nương, tôi muốn bắt tên Hòa Thượng gian ác kia, chẳng hay cô nương có biết nơi đây còn có đường lối nào khác không?

Con sen hỏi lại:

- Có thật công tử muốn đuổi bắt cho kỳ được tên ác tăng ấy không?

Vô Kỵ đáp:

- Người đó là kẻ thương thiên bại lý, đã tạo nên rất nhiều nghiệp ác… dù có đuổi đến chân trời góc biển, tôi cũng phải theo cho kỳ được ác tặc ấy thôi.

Con sen cắn môi suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu, thổi tắt ngọn nến, kéo tay Vô Kỵ dẫn đi.

Vô Kỵ đi theo con sen. Chàng thấy đi được vài bước tới trước giường, con sen vén mùng lên chui vào bên trong, tay nó vẫn nắm tay Vô Kỵ kéo đi.

Vô Kỵ cả kinh hãi, nghĩ thầm:

- Làm sao ta nằm chung một giường với con sen nầy được?

Nghĩ tới đó chàng rút tay về, nên con sen liền nói ngay.

- Con đường ngách ở ngay trong giường này.

Nghe con sen nói như vậy, chàng lại thấy con sen lật chăn nằm ngang lên trên giường, chàng cũng bắt chước nằm cạnh đó, không hiểu nó bấm chốt máy như thế nào, đột nhiên tấm phản chệch vào bên trong, cả hai người cùng rớt vào bên trong tức thì.

Hai người rớt xuống chừng mấy trượng, ngay trên một đống củi rất dầy và mềm không đau đớn chút nào cả.

Tiếp theo đó, Vô Kỵ nghe phía trên đỉnh có tiếng động rất khẽ.

Vô Kỵ mới hay tấm phản lại trở về vị trí cũ, cha cũng phải khen thầm và nghĩ:

- Máy móc này bố trí tinh điệu thật, cóai ngờ lối đi vào đường hầm lại ở trên giường của một tiểu thư như thế?

Nghĩ đoạn, chàng kéo tay con tiểy hoàn chạy về phái trước, chạy được mười mấy trượng, chàng nghe thấy tiếng xích cột ở dưới chân con nhỏ lẽ ở dưới đất kêu "lẻn xẻn" chàng bỗng sực nhớ: Cô bé này vừa què vừa gù, lại bị cùm xích, tại sao lại chạy nhanh được như thế nhỉ?

Tiểu hoàn đã đoán được ý nghĩa của chàng liền cười vừa nói ngay:

- Chân của cháu què, là do cháu giả vờ làm như thế để đánh lừa ông chủ và tiểu thư đấy.

Trong bóng tối, chàng không thấy rõ mặt Tiểu hoàn, liền nghĩ thầm:

- Thảo nào mẹ ta bảo con gái trên thiên hạ hay lừa dối người nhất, ngày hôm nay cả en Bất Hối cũng ra tay đánh lén ta như vậy .

Chàng mãi đuổi theo kẻ địch, nên không nghĩ tiếp vấn đề ấy nữa, mà cứ rảo chân chạy về phía trước. Chàng thấy trong đường hầm quanh co khúc khủyu, đi được mấy chục trượng dã đến chỗ đường cùng rồi mà không thấy hình bóng Viên Chân đâu cả.

Tiểu hoàn lại nói:

- Trong đường hầm này cháu chỉ tới đấy thôi, chắc phía dằng trước còn lối đi nữa, nhưng cháu tìm mãi mà không thấy nút cơ quan nào cả.

Vô Kỵ đưa tay ra lần mò, thấy phía trước mặt chỉ là vách đá lồi lõm, không thấy có một khe hở nào cả. Chàng dùng sức đẩy thử vào những chỗ lồi lõm, nhưng không ăn thua gì cả.

Tiểu hoàn thấy vậy, thở dài và nói tiếp:

- Cháu đã thử thách mấy chục lần rồi, nhưng không thể nào tìm ra được cái chốt của cơ quan thật là kỳ lạ. Cháu có đem theo lửa đuốt vào đây, và đã xem xét kỹ, cũng không thấy có chỗ nào đáng nghi cả.

Vô Kỵ nghe Tiểu hoàn nói như vậy liền nghĩ thầm:

- Nàng đã nói kiếm mãi mà không thấy chốt cơ quan nào cả, có lẽ nơi đây không có cửa cơ quan thật .

Nghĩ đoạn, chàng vận sức vào hai cánh tay, đẩy thử bên trái một cái, liền thấy vách đá hơi chuyển động. Chàng cả mừng hít hai chân chân khí, dùng sức đẩy thêm. Quả nhiên vách đá từ từ lùi về phía sau, mới hay cái vách đá đó là một cánh cửa đá vừa đầy vừa lớn, vừa nặng. Ðường hầm bí mật trên Quang Minh Ðỉnh này, kiến trúc khéo léo vô cùng, có chỗ xử dụng những chốt cơ quan rất bí ẩn, nhưng cũng có nơi tựa như cánh cửa đây nầy, thì không có cơ quan máy móc gì cả. Nếu không có sức khỏe như thế thì không thể nào đẩy được cánh cửa này ra. Sỡ dĩ nơi đây được kiến trúc như vậy là vì sợ người ngoài biết cơ mật của đường hầm nầy, cũng như Tiểu hoàn kia chẳng hạn, đâu vào được trong đường hầm rồi, nhưng vì sức lực yếu, nên không sao đẩy được cửa đá nầy. Lúc này Vô Kỵ đã luyện thành Cửu Dương thần công, sức chàng mạnh không thể tưởng tượng nên mới đẩy nỗi cánh cửa bằng đá này.

Chàng đẩy được cánh cửa lùi về phía sau ba thước, chàng vội giơ chưởng lên đánh luôn một chưởng, sợ Viên Chân núp sau tảng đá đánh lén. Không thấy có sự phản ứng, nên chàng cùng với Tiểu hoàn lách mình đi qua.

Qua được vách đá đó, phía đằng trước hiện ra một con đường hầm rất dài.

Hai người càng đi càng thấy lối đi dốc xuống, đi được hơn một trăm trượng thấy phía đằng trước có mấy lối rẽ, Vô Kỵ đếm thử thấy có tất cả có bảy lối rẽ.

Chàng còn đang thắc mắc, không biết nên đi vào lối vào cho phải, bỗng nghe thấy lối bên tay trái có tiếng ho the thé, tuy vậy ở trong chỗ yên tĩnh như tờ ấy, tiếng ho của người đó nhỏ thật, nhưng Vô Kỵ và Tiểu hoàn đã nghe rõ mồn một.

Chàng liền rỉ tai Tiểu hoàn khẽ nói:

- Chúng ta đi lối này.

Chàng vừa nói vừa kéo tay Tiểu hoàn đi về phía đó tức thì.

Lối đi ở đường này khúc thì nhô lên khúc thì lõm xuống, khó đi vô cùng. Vì nóng lòng trả thù cho nghĩa phụ. Vô Kỵ không ngại nguy hiểm gì hết, cứ cắm đầu đuổi theo về phía đó.

Tiếng xiềng xích ở dưới chân Tiểu hoàn kêu "lẻng xẻng", chàng liền quay lại bảo Tiểu hoàn rằng:

- Kẻ địch ở phía đằng trước, tình thế này nguy hiểm lắm, cô em hãy thủng thẳng đi sau.

Tiểu hoàn liền đáp:

- Chúng ta đi chung với nhau, có tai nạn thì cũng chịu sợ cái gì cơ chứ?

Vô Kỵ nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ con bé này cũng muốn lừa dối ta chăng?

Chàng vừa nghĩ vừa theo đường hầm tiến về phía trước, càng đi càng thấy lối đi xoay tròn ốc và dốc xuống bên dưới, đồng thời càng đi về phía trước, chàng thấy lối đi chật hẹp hơn nhiều. Sau cùng lối đi chỉ vừa cho một người thôi, tựa như một cái miệng giếng vậy, rồi đột nhiên chàng cảm thấy ở trên đầu có luồng gió lạnh đè xuống, chàng nhanh tay ẳm Tiểu hoàn lên, nhảy xuống bên dưới. Chỉ nghe thấy kêu bùng một tiếng thật lớn, cát bụi rơi xuống đầy đầu hai người.

Vô Kỵ đang định thần, liền nghe thấy Tiểu hoàn rỉ tai nói:

- Nguy hiểm thật, tên giặc đầu sói núp ở một bên, đầy tảng đá lớn xuống, định đè bẹp chúng ta.

Vô Kỵ theo đường dốc quay mình trở lại, đi được vài bước chàng đụng phải một tảng đá rất nhám. Chàng lại nghe thấy tiếng của Viên Chân ở sau tảng đá nói vọng ra:

- Tặc tiểu tử, ngày hôm nay để cho mi vùi thần trong này, có một con bé chết theo với mi, như thế kể mi cũng tốt phúc lắm. Dù sức lực của mi có mạnh đến đâu cũng không đẩy được tảng đá này ra, nếu mi cho một tảng không đủ thì ta cho thêm một tảng dá nữa.

Vô Kỵ và Tiểu hoàn nghe thấy tiếng kim khí đẩy đá tiếp theo đó lại có một tiếng kêu thật lớn vang lên nữa. thế là lại có một tảng đá lớn đè lên.

Con đường hầm đó chỉ đi được một người. Vô Kỵ đưa tay lên sờ mó thấy chỉ có một chỗ có khe hở, thò được một cánh tay thôi, chứ không đủ cho một thân người. chàng hít một hơi chân khí, giơ hai tay lên đẩy thử tảng đá đó, chỉ thấy những cát bụi và đá nhỏ rớt xuống chứ không sao lay chuyển nổi tảng đá ấy. Chàng đoán tảng đá đó nặng ít nhất cũng vài vạn cân, tuy chàng đã học thành công Cửu Dương thần công thật, nhưng hai tảng đá quá nặng, chàng không thể lay chuyển được.

Chàng lại nghe thấy Viên Chân ở bên trên mặt tảng đá, thở hổn hển, mới hay sau khi bị thương nặng, y còn dùng sức đẩy đá nên mới mệt mỏi như vậy.

Y thở được vài hơi, lại lên tiếng hỏi:

- Tiểu tử… tên… mi… là chi? …

Hỏi tới đó, y không còn hơi sức để nói tiếp nữa, Vô Kỵ nghĩ thầm:

- Dù lúc này y đã thay tâm đổi tính, đột nhiên nổi lòng từ bi, định cứu hai chúng ta ra khỏi nơi đây, nhưng y không còn hơi sức đâu làm giúp được, hà tất cả ta phải tốn hơi sức nói với y làm chi? Chi bằng ta thử xem bên dưới đường hầm nầy có đường lối khác không?

Thế rồi chàng quay mình theo con đường hầm đi thẳng xuống bên dưới.

Tiểu hoàn lên tiếng:

- Trong người cháu có mang theo đá lửa, tiếc thay không có nến và đuối để thắp, chỉ sợ châm ngòi lửa cháy sáng đựoc một chút thì lại tắt ngọn ngóm ngay.

Vô Kỵ đáp:

- Bây giờ không cần đèn vội.

Rồi hai người lần mò xuống đường hầm đó, đi được mấy chục bước, đã đến đường cùng. Hai người sờ mó bốn bên.

Vô Kỵ sờ thấy một cái thùng gỗ, mừng rỡ vô cùng, vôi la lên:

- Có rồi.

Chàng vừa nói vừa giơ tay chưởng lên chẻ thùng gỗ, thấy trong thùng có những bột rơi ra. Chàng không biết bột đó là vôi hay bột gì. Chàng vội nhặt một miếng gỗ nhỏ và nói:

- Hãy đốt thanh gỗ nầy lên xem.

Tiểu hoàn bền lấy đá lửa và bồi nhùi ra đánh lên thành lửa để đốt miếng gỗ kia, đột nhiên thấy lửa lóe mắt.

Miếng gỗ đó cháy rất mau, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, giật mình kinh hãi.

Hai người lại thấy có mùi diêm sanh bốc lên, Tiểu hoàn lại nói:

- Ðây là thuốc nổ đấy.

Nàng vừa nói vừa giơ miếng gỗ lên thật cao, đưa mắt nhìn vào thùng gỗ, thấy bột trong thùng gỗ đó là chất nổ đen sì.

Nàng vừa cười vừa nói tiếp:

- May quá, nếu vừa rồi chúng ta đánh lửa ngay cạnh thùng thì có lẽ lúc này ác Hòa Thượng ở bên ngoài cũng bị chất nổ làm chết.

Nàng thấy Vô Kỵ đứng ngẩn người ra nhìn mình, vẻ mặt rất kinh ngạc, thần sắc rất kỳ lạ. Nàng liền mỉm cười và hỏi:

- Công tử làm sao thế?

Vô Kỵ thở dài một tiếng, đáp:

- Thật không ngờ…cô em lại đẹp như vậy.

Tiểu hoàn nhếch mép cười và tiếp:

- Vừa rồi cháu hoang quá, nên quên cả làm bộ mặt xấu.

Nói xong nàng đứng thẳng người dậy, lúc này Vô Kỵ mới hay nàng không phải gù và cũng không phải què, hai mắt đẹp, mặt mũi ngay ngắn, hai má có lúm đồng tiền trông tuyệt đẹp. Nhưng tuồi nàng còn bé thân hình chưa được nẩy nở, tuy mặt nàng tuyệt đẹp, nhưng vẫn lướt không nổi vẻ ngây thơ.

Vô Kỵ lại hỏi:

- Tại sao cô em lại phải làm ra vẻ xấu xí như thế làm chi?

- Tiểu thư ghét cháu lắm, như thấy cháu xấu xí như vậy, tiểu thư lại cao hứng, nếu cháu không gải vờ xấu xí thì cháu bị giết từ lâu rồi.

- Tại sao cô ấy định giết cô em?

- Cô ta nghi ngờ cháu định giết hại ông chủ và cô ta.

Bất Hối đã nghi thật, vừa rồi trường kiếm ở trong tay cô em mà nàng ta thì không cử động được, nhưng thấy cô em không giết hại nàng ta, có lẽ từ giờ trở đi nàng ta không nghi ngờ cô em nữa đâu.

Tiểu hoàn vừa cười vừa nói tiếp:

- Cháu đưa công tử tới đây, chắc tiểu thư lại nghi ngờ thêm, nhưng không biết chúng ta thoát khỏi nơi đây được không? Nếu cô ta nghi hay không nghi cũng chả cần.

Nàng vừa nói vừa cầm miếng gỗ đang cháy, giơ cao lên soi bốn xung quanh, thấy chỗ hai người đang đứng hình như là một thạch thất, vì có chứa đầy những cung tên và khí giới. Những khí giới của Minh Giáo giấu ở trong nầy đề phòng bị lúc địch tần công đem ra nghinh địch. Nàng lại xem xét bốn vách tường, thấy không có khe hờ nào hết, biết nơi đây là đường cùng rồi. Sở dĩ Viên Chân hỏi lên như thế nào là cốt ý dụ hai người đi vào con đường tử lộ.

Tiểu hoàn lại hỏi:

- Thưa công tử, cháu tên là Tiểu Siêu, cháu nghe thấy tiểu thư gọi công tử là anh Vô Kỵ, vậy có phải đại danh của công tử là Vô Kỵ không?

Phải, tôi họ Trương…

Chàng vừa nói tới đó, bỗng sực nghĩ ra một kế, cúi xuống nhặt một cây trường mâu, cây trường mâu đó nặng ít nhất cũng bốn mươi cân.

Chàng liền nói:

- Chỗ thuốc này may ra có thể cứu chúng ta được.

Tiêu Siễu vỗ tay khen ngợi:

- Ý kiến của công tử hay lắm.

Thấy nàng vỗ tay có tiếng xích kêu "lẻng xẻng", Vô Kỵ liền đề nghị:

- Sợi xích sắt này làm vướng chân vướng tay như vậy, chi bằng bứt vứt nó đi có hơn không?

Không, không, nếu bứt đứt ông chủ thế nào cũng nồi giận đấy. Cô em đừng sợ, cứ bảo là tôi bứt đứt chứ không phải tự cô em bứt.

Nói xong, hai tay chàng nắm lấy hai đầu dâu xích đó, kéo mạnh một cái.

Lạ thật, dây xích chỉ trong bằng chiếc đũa, sức lực của Vô Kỵ ít nhất cũng phải có hai ba trăm cân , mà không hiểu tại sao bứt mãi không chưa đứt?

Chàng lại cố gắng thêm, nhưng vẫn không sao bứt đứt.

Tiểu Siêu liền nói:

- Không biết sợi xích nầy làm bằng cái quái gì mà dùng bảo đao chém nó cũng không đứt, còn chìa khóa của dây xích nầy thì do tiểu thư giữ.

- Nếu chúng ta ra khỏi được nơi đây, thế nào tôi cũng hỏi cô ta chìa khóa để mở cái xích nầy cho cô em.

- Chỉ sợ cô ta không chịu đâu.

Thế nào cô ta cũng bằng lòng, vì tôi với cô ta thân với nhau lắm.

Nói xong, chàng cầnm cây trường mâu đi tới tảng đá lớn đứng lắng tai nghe giấy lát, không thấy tiếng hô hấp của Viên Chân nữa. Chàng biết tên ác tăng đó đã bỏ đi lâu rồi.

Tiểu Siêu giơ miếng gỗ đang cháy lên chiếu xem.

Vô Kỵ lại nói:

- Ðốt một lần thuốc nổ, không làm vỡ tảng đá nầy thì chúng ta đốt đôi ba lần.

Nói xong, chàng dùng cây trường mâu đeo một lỗ hỏng, rồi bảo Tiêu Siêu lấy thuốc nổ tới, chàng bỏ thuốc nổ trong lổ hỏng đó, liền dùng chuôi cây trường mâu thọc vào cho thật chặt. Rồi chàng để một cái ngòi thòng sang bên thạch thất.

/102

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status