Anh ta sải bước ra khỏi cửa và nói: "Con quỷ mà cô nuôi sẽ không sao đâu, yên tâm đi."
Có một chiếc xe Porsche màu đen đậu ngoài cửa, anh ta đặt tôi vào ghế phụ, đang định bước vào xe thì đột nhiên bóng dáng Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước đầu xe, chặn đường.
"Dừng lại." Ánh mắt anh lạnh lẽo nói: "Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?"
Thẩm Diệp nói: "Đương nhiên đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Không cần." Chu Nguyên Hạo vung tay, một cái đầu lâu rơi vào trong tay Thẩm Diệp, Thẩm Diệp sắc mặt hơi biến, ném cái đầu lâu sang một bên, vừa ngồi vào trong xe vừa nói: "Có thể giết chết được Nhiếp Thanh Quỷ, quả nhiên lợi hại."
Chu Nguyên Hạo tung người lên, đáp xuống trước cửa kính xe bên ghế lái, cúi đầu nhìn Thẩm Diệp, vẻ mặt nguy hiểm nói: "Anh đến gặp Lâm Lâm thật sự chỉ để tìm vệ sĩ thôi sao?"
Thẩm Diệp lạnh lùng nhìn anh: "Bằng không, anh cho rằng là vì cái gì?"
"Thẩm Diệp, tôi đã điều tra qua anh." Chu Nguyên Hạo nói: "Lúc anh mười hai tuổi, đi theo một người chú leo núi, hai người đều biến mất. Ba năm sau, người ta tìm thấy thi thể của chú anh dưới vách núi, mà anh... ở trong một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, nghe nói anh bị té đập đầu và mất trí nhớ, là một cặp vợ chồng già ở trong làng đã cứu anh."
Nói đến đây, ánh mắt anh tựa như một lưỡi đao đặt trên cổ Thẩm Diệp: "Trong ba năm mất tích, anh thật sự đã ở trong nhà của đôi vợ chồng già đó sao?"
Thẩm Diệp khóe miệng mang theo một vòng vẩn đục ý cười: "Anh không phải đã điều tra rồi sao?"
Chu Nguyên Hạo cười khẩy: "Như vậy, tôi có một vấn đề cuối cùng. Ngày đó bên trong khoang hành lý của máy bay, anh thật đã ngất đi sao?"
Vừa mới bắt đầu nghe được tôi có chút hồ đồ, nhưng nghe đến đó, tôi bỗng nhiên giật mình một cái, không dám tin nhìn về phía Thẩm Diệp.
Khi đó Chu Nguyên Hạo và Lý Thành Tú phối hợp đối phó với Huyết Quỷ, Thẩm Diệp được quấn trong tấm vải màu vàng và ngất xỉu trên mặt đất, tấm vải màu vàng là thần khí Lý Thành Tú dùng để bảo vệ hắn, không ai trong chúng tôi để ý đến hắn, cho rằng hắn chỉ là một người bình thường và cũng đã bất tỉnh từ lâu.
Tôi bị Lý Thành Tú vạch trần bí mật về thân thể Cửu Âm, nên Chu Nguyên Hạo không ngần ngại mà giết chết Lý Thành Tú.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Diệp không phải thực sự ngất đi mà đã tỉnh lại quan sát chúng tôi trong bóng tối. Thật đáng sợ, người này tâm cơ thâm sâu như vậy, hắn chỉ mới hơn hai mươi thôi!
Chẳng lẽ hắn cố tình thả Nhiếp Thanh Quỷ bị trấn áp dưới lòng đất trăm năm ra là để đối phó với Chu Nguyên Hạo?
Thẩm Diệp bỗng nhiên đưa tay đập vỡ cửa kính xe, túm lấy cổ Chu Nguyên Hạo đang ở bên ngoài.
Chu Nguyên Hạo là quỷ, người bình thường căn bản không có khả năng chạm đến anh.
Thẩm Diệp cười nói: "Thực lực của anh rất mạnh, mạnh đến mức vượt qua dự liệu của tôi, có điều, anh giết chết Nhiếp Thanh Quỷ, khẳng định cũng bị thương rất nặng? Anh bây giờ, thật có thể đánh thắng tôi sao?"
Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay hắn, đem tay hắn lấy ra khỏi cổ, hai người đang âm thầm phân cao thấp, thực lực ngang ngửa nhau.
"Anh có thể thử." Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi túm lấy vai Thẩm Diệp, tức giận nói: "Anh thế mà lừa tôi!"
Thẩm Diệp quay đầu nhìn tôi, đẩy tôi ra sau: "cô Khương, cô bị thương, tốt nhất không nên cử động."
Tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn: "Vì đạt được mục đích của mình, anh ngay cả người quản gia trung thành cũng giết, anh quả thực là cầm thú!"
Thẩm Diệp sắc mặt tối sầm nói: "Cô Khương, tôi có thể thề trước người mẹ đã khuất của tôi là tôi đã sắp xếp chuyện của Nhiếp Thanh Quỷ, nhưng lão quản gia quả thực là một tên sát thủ của Ẩn Sát. Lần này tôi trở về nhà mới phát hiện quản gia đã bị thay thế."
Ta hừ lạnh một tiếng, cũng không tin tưởng hắn.
Thẩm Diệp cũng không nhìn tôi nữa, mà là nhìn về phía Chu Nguyên Hạo: "Tôi không ngại giao chiến với anh, nhưng Ẩn Sát phục kích trong bóng tối, bí mật anh đang canh giữ có thể bị bọn chúng phát hiện."
Chu Nguyên Hạo trong mắt đột nhiên có sát ý: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Đúng vậy, tôi đang uy hiếp anh." Hắn nhếch lên khóe miệng, "Nhưng anh bắt buộc phải tiếp nhận sự uy hiếp của tôi."
Chu Nguyên Hạo nói: "Anh muốn thế nào?"
Thẩm Diệp vừa định nói thì bị Chu Nguyên Hạo ngắt lời: "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chia sẻ."
Thẩm Diệp mỉm cười: "Ai nói tôi muốn chia sẻ với anh?"
Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt lại.
Thẩm Diệp nói tiếp: "Đừng tưởng rằng ai cũng giống anh, cần sự giúp đỡ của phụ nữ để mạnh lên. Tôi, Thẩm Diệp - bắt đầu tu Đạo từ năm mười hai tuổi, thời gian ba năm liền thăng cấp nhất phẩm, dựa vào là thiên phú cùng cố gắng, mà không phải phụ nữ."
Chu Nguyên Hạo vẻ mặt âm trầm, im lặng một lúc nói: "Đã như vậy, tại sao anh lại giăng cái bẫy này?"
Thẩm Diệp cười: "Tôi thừa nhận, trước đó tôi đích thực có tham niệm, nhưng thời điểm cô ấy nhào lên cứu tôi một mạng, tôi liền thay đổi chủ ý."
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Dù sao đi nữa, cô Khương cũng đã cứu mạng tôi. Dù Thẩm Diệp tôi có điên đến đâu cũng sẽ không làm khó ân nhân của mình."
Chu Nguyên Hạo hiển nhiên không tin lời hắn nói, cười lạnh: "Đã như vậy, tôi sẽ mang cô ấy đi."
"Đợi đã." Thẩm Diệp giơ tay.
"Sao hả?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Cô ấy không phải là ân nhân của anh sao?"
"Bởi vì cô ấy là ân nhân của tôi nên tôi mới quan tâm đến cô ấy." Thẩm Diệp nói: "Cô ấy bị thương, dưới danh nghĩa công ty tôi có bệnh viện tư nhân tốt nhất."
"Không cần." Chu Nguyên Hạo nói: "Việc này tôi sẽ tự mình xử lý."
Anh tiến tới bế tôi lên, mũi chân điểm một cái, lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong bóng đêm.
Thẩm Diệp ánh mắt trầm thấp, ánh trăng chiếu rọi trên người hắn, đem mặt hắn soi ra một tầng ánh sát nhàn nhạt.
"Tôi đương nhiên sẽ không cùng bất luận kẻ nào chia sẻ." Thanh âm hắn âm lãnh, "Tôi muốn độc chiếm."
Thời điểm tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tròn rộng, không mặc quần áo, Chu Nguyên Hạo đang ngồi ở mép giường, bôi thuốc lên lưng tôi.
Tôi cử động một chút, động tới vết thương đau đến mức khiến tôi hít một ngụm khí lạnh.
"Đừng cử động." Anh nói: "Đây là thuốc mỡ gia truyền của nhà tôi, có tác dụng chữa vết thương ngoài da rất tốt, ba bốn ngày nữa sẽ đóng vảy."
Tôi giật nảy mình: "Sẽ có sẹo à?"
"Bôi thường xuyên thì sẽ không để lại sẹo." Chu Nguyên Hạo nói: "Yên tâm, sẽ không trở ngại em mặc áo hở lưng đâu."
Mặt mo tôi đỏ lên, ai muốn mặc áo hở lưng chứ?
"Đây là đâu vậy?" Tôi nhìn quanh hỏi, anh nói: "Trên trời."
"Máy bay?" Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta về Sơn Thành à?"
"Không, chúng ta đi Hồng Kông."
Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Anh định đến Hồng Kông làm gì?"
"Tránh mấy ngày." Chu Nguyên Hạo cau mày, "Tôi không tin Thẩm Diệp, nếu như có bất kỳ tình huống nào không đúng, tôi sẽ tìm cách cho em ra nước ngoài ẩn náu ở nước Mỹ hoặc Châu Âu."
Tôi cảm thấy có chút khó chịu, tại sao tôi lại có tình trạng thể chất như vậy chứ?.
"Đừng sợ." Anh nắm lấy vai tôi, "Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ không nuốt lời. Cho dù là..." Anh dừng lại, thấp giọng thở dài, "Tóm lại, mọi việc đã có tôi."
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ít nhất là anh thực sự muốn bảo vệ tôi, mà không phải chỉ vì độc chiếm.
Như nghĩ tới điều gì, tôi giơ tay ấn vào lồng ngực anh: "Anh bị thương à?"
Anh là quỷ, thân thể là linh hồn, tôi có thể cảm giác được linh hồn anh rất yếu ớt, thực lực giảm đi rất nhiều.
"Không sao đâu", anh nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợi em lành vết thương, chúng ta có thể làm thêm vài lần nữa, sẽ tốt nhanh thôi"
Lời còn chưa dứt, tôi liền ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh.
"Làm ngay bây giờ."
"Không." Anh nắm lấy tay tôi, "Em vẫn còn bị thương."
"Vậy em sẽ ở trên."
"..."
Lần này anh rất dịu dàng, thay đổi tư thế mạnh mẽ trước đây, trở nên nhu hoà cẩn thận, quá trình bên trong tôi cảm thấy phía sau lưng của mình nóng hầm hập, dường như không có đau nhức nhiều như vậy nữa.
Sau khi xong việc, anh ngồi cạnh tiếp tục bôi thuốc cho tôi, sau đó dùng gạc cẩn thận quấn từng lớp một, cuối cùng anh mặc đồ ngủ vào cho tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của tôi: "Còn nửa tiếng nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
Tôi gật đầu, nằm sấp chợp mắt một lát, khi máy bay hạ cánh Hồng Kông thì tôi cảm thấy lưng không còn đau nhức nữa, thuốc mỡ của Chu gia quả thật có tác dụng.
Chu Nguyên Hạo đã sắp xếp chỗ ở là biệt thự, ở một nơi đắt đỏ như Hồng Kông, tấc đất tấc vàng, muốn mua lại một tòa biệt thự phải có tài chính vô cùng hùng hậu, còn chưa nhất định có thể mua được.
Căn biệt thự do Chu Nguyên Hạo chuẩn bị được bày trí rất ưu nhã, có sân thượng rộng có trồng một ít thực vật tươi tốt, chiều hè có thể nằm dài trên chiếc ghế quý phi đọc sách, uống trà trên sân thượng, thật sự rất thoải mái.
Trong biệt thự có một cô giúp việc tên là Phỉ Dung, cô ấy có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông và một ít tiếng phổ thông, món súp cô ấy nấu rất ngon, nếu ở đây một hai tháng chắc tôi sẽ tăng cân lên một vòng.
Có một chiếc xe Porsche màu đen đậu ngoài cửa, anh ta đặt tôi vào ghế phụ, đang định bước vào xe thì đột nhiên bóng dáng Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước đầu xe, chặn đường.
"Dừng lại." Ánh mắt anh lạnh lẽo nói: "Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?"
Thẩm Diệp nói: "Đương nhiên đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Không cần." Chu Nguyên Hạo vung tay, một cái đầu lâu rơi vào trong tay Thẩm Diệp, Thẩm Diệp sắc mặt hơi biến, ném cái đầu lâu sang một bên, vừa ngồi vào trong xe vừa nói: "Có thể giết chết được Nhiếp Thanh Quỷ, quả nhiên lợi hại."
Chu Nguyên Hạo tung người lên, đáp xuống trước cửa kính xe bên ghế lái, cúi đầu nhìn Thẩm Diệp, vẻ mặt nguy hiểm nói: "Anh đến gặp Lâm Lâm thật sự chỉ để tìm vệ sĩ thôi sao?"
Thẩm Diệp lạnh lùng nhìn anh: "Bằng không, anh cho rằng là vì cái gì?"
"Thẩm Diệp, tôi đã điều tra qua anh." Chu Nguyên Hạo nói: "Lúc anh mười hai tuổi, đi theo một người chú leo núi, hai người đều biến mất. Ba năm sau, người ta tìm thấy thi thể của chú anh dưới vách núi, mà anh... ở trong một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, nghe nói anh bị té đập đầu và mất trí nhớ, là một cặp vợ chồng già ở trong làng đã cứu anh."
Nói đến đây, ánh mắt anh tựa như một lưỡi đao đặt trên cổ Thẩm Diệp: "Trong ba năm mất tích, anh thật sự đã ở trong nhà của đôi vợ chồng già đó sao?"
Thẩm Diệp khóe miệng mang theo một vòng vẩn đục ý cười: "Anh không phải đã điều tra rồi sao?"
Chu Nguyên Hạo cười khẩy: "Như vậy, tôi có một vấn đề cuối cùng. Ngày đó bên trong khoang hành lý của máy bay, anh thật đã ngất đi sao?"
Vừa mới bắt đầu nghe được tôi có chút hồ đồ, nhưng nghe đến đó, tôi bỗng nhiên giật mình một cái, không dám tin nhìn về phía Thẩm Diệp.
Khi đó Chu Nguyên Hạo và Lý Thành Tú phối hợp đối phó với Huyết Quỷ, Thẩm Diệp được quấn trong tấm vải màu vàng và ngất xỉu trên mặt đất, tấm vải màu vàng là thần khí Lý Thành Tú dùng để bảo vệ hắn, không ai trong chúng tôi để ý đến hắn, cho rằng hắn chỉ là một người bình thường và cũng đã bất tỉnh từ lâu.
Tôi bị Lý Thành Tú vạch trần bí mật về thân thể Cửu Âm, nên Chu Nguyên Hạo không ngần ngại mà giết chết Lý Thành Tú.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Diệp không phải thực sự ngất đi mà đã tỉnh lại quan sát chúng tôi trong bóng tối. Thật đáng sợ, người này tâm cơ thâm sâu như vậy, hắn chỉ mới hơn hai mươi thôi!
Chẳng lẽ hắn cố tình thả Nhiếp Thanh Quỷ bị trấn áp dưới lòng đất trăm năm ra là để đối phó với Chu Nguyên Hạo?
Thẩm Diệp bỗng nhiên đưa tay đập vỡ cửa kính xe, túm lấy cổ Chu Nguyên Hạo đang ở bên ngoài.
Chu Nguyên Hạo là quỷ, người bình thường căn bản không có khả năng chạm đến anh.
Thẩm Diệp cười nói: "Thực lực của anh rất mạnh, mạnh đến mức vượt qua dự liệu của tôi, có điều, anh giết chết Nhiếp Thanh Quỷ, khẳng định cũng bị thương rất nặng? Anh bây giờ, thật có thể đánh thắng tôi sao?"
Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay hắn, đem tay hắn lấy ra khỏi cổ, hai người đang âm thầm phân cao thấp, thực lực ngang ngửa nhau.
"Anh có thể thử." Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi túm lấy vai Thẩm Diệp, tức giận nói: "Anh thế mà lừa tôi!"
Thẩm Diệp quay đầu nhìn tôi, đẩy tôi ra sau: "cô Khương, cô bị thương, tốt nhất không nên cử động."
Tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn: "Vì đạt được mục đích của mình, anh ngay cả người quản gia trung thành cũng giết, anh quả thực là cầm thú!"
Thẩm Diệp sắc mặt tối sầm nói: "Cô Khương, tôi có thể thề trước người mẹ đã khuất của tôi là tôi đã sắp xếp chuyện của Nhiếp Thanh Quỷ, nhưng lão quản gia quả thực là một tên sát thủ của Ẩn Sát. Lần này tôi trở về nhà mới phát hiện quản gia đã bị thay thế."
Ta hừ lạnh một tiếng, cũng không tin tưởng hắn.
Thẩm Diệp cũng không nhìn tôi nữa, mà là nhìn về phía Chu Nguyên Hạo: "Tôi không ngại giao chiến với anh, nhưng Ẩn Sát phục kích trong bóng tối, bí mật anh đang canh giữ có thể bị bọn chúng phát hiện."
Chu Nguyên Hạo trong mắt đột nhiên có sát ý: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Đúng vậy, tôi đang uy hiếp anh." Hắn nhếch lên khóe miệng, "Nhưng anh bắt buộc phải tiếp nhận sự uy hiếp của tôi."
Chu Nguyên Hạo nói: "Anh muốn thế nào?"
Thẩm Diệp vừa định nói thì bị Chu Nguyên Hạo ngắt lời: "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chia sẻ."
Thẩm Diệp mỉm cười: "Ai nói tôi muốn chia sẻ với anh?"
Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt lại.
Thẩm Diệp nói tiếp: "Đừng tưởng rằng ai cũng giống anh, cần sự giúp đỡ của phụ nữ để mạnh lên. Tôi, Thẩm Diệp - bắt đầu tu Đạo từ năm mười hai tuổi, thời gian ba năm liền thăng cấp nhất phẩm, dựa vào là thiên phú cùng cố gắng, mà không phải phụ nữ."
Chu Nguyên Hạo vẻ mặt âm trầm, im lặng một lúc nói: "Đã như vậy, tại sao anh lại giăng cái bẫy này?"
Thẩm Diệp cười: "Tôi thừa nhận, trước đó tôi đích thực có tham niệm, nhưng thời điểm cô ấy nhào lên cứu tôi một mạng, tôi liền thay đổi chủ ý."
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Dù sao đi nữa, cô Khương cũng đã cứu mạng tôi. Dù Thẩm Diệp tôi có điên đến đâu cũng sẽ không làm khó ân nhân của mình."
Chu Nguyên Hạo hiển nhiên không tin lời hắn nói, cười lạnh: "Đã như vậy, tôi sẽ mang cô ấy đi."
"Đợi đã." Thẩm Diệp giơ tay.
"Sao hả?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Cô ấy không phải là ân nhân của anh sao?"
"Bởi vì cô ấy là ân nhân của tôi nên tôi mới quan tâm đến cô ấy." Thẩm Diệp nói: "Cô ấy bị thương, dưới danh nghĩa công ty tôi có bệnh viện tư nhân tốt nhất."
"Không cần." Chu Nguyên Hạo nói: "Việc này tôi sẽ tự mình xử lý."
Anh tiến tới bế tôi lên, mũi chân điểm một cái, lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong bóng đêm.
Thẩm Diệp ánh mắt trầm thấp, ánh trăng chiếu rọi trên người hắn, đem mặt hắn soi ra một tầng ánh sát nhàn nhạt.
"Tôi đương nhiên sẽ không cùng bất luận kẻ nào chia sẻ." Thanh âm hắn âm lãnh, "Tôi muốn độc chiếm."
Thời điểm tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tròn rộng, không mặc quần áo, Chu Nguyên Hạo đang ngồi ở mép giường, bôi thuốc lên lưng tôi.
Tôi cử động một chút, động tới vết thương đau đến mức khiến tôi hít một ngụm khí lạnh.
"Đừng cử động." Anh nói: "Đây là thuốc mỡ gia truyền của nhà tôi, có tác dụng chữa vết thương ngoài da rất tốt, ba bốn ngày nữa sẽ đóng vảy."
Tôi giật nảy mình: "Sẽ có sẹo à?"
"Bôi thường xuyên thì sẽ không để lại sẹo." Chu Nguyên Hạo nói: "Yên tâm, sẽ không trở ngại em mặc áo hở lưng đâu."
Mặt mo tôi đỏ lên, ai muốn mặc áo hở lưng chứ?
"Đây là đâu vậy?" Tôi nhìn quanh hỏi, anh nói: "Trên trời."
"Máy bay?" Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta về Sơn Thành à?"
"Không, chúng ta đi Hồng Kông."
Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Anh định đến Hồng Kông làm gì?"
"Tránh mấy ngày." Chu Nguyên Hạo cau mày, "Tôi không tin Thẩm Diệp, nếu như có bất kỳ tình huống nào không đúng, tôi sẽ tìm cách cho em ra nước ngoài ẩn náu ở nước Mỹ hoặc Châu Âu."
Tôi cảm thấy có chút khó chịu, tại sao tôi lại có tình trạng thể chất như vậy chứ?.
"Đừng sợ." Anh nắm lấy vai tôi, "Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ không nuốt lời. Cho dù là..." Anh dừng lại, thấp giọng thở dài, "Tóm lại, mọi việc đã có tôi."
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ít nhất là anh thực sự muốn bảo vệ tôi, mà không phải chỉ vì độc chiếm.
Như nghĩ tới điều gì, tôi giơ tay ấn vào lồng ngực anh: "Anh bị thương à?"
Anh là quỷ, thân thể là linh hồn, tôi có thể cảm giác được linh hồn anh rất yếu ớt, thực lực giảm đi rất nhiều.
"Không sao đâu", anh nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợi em lành vết thương, chúng ta có thể làm thêm vài lần nữa, sẽ tốt nhanh thôi"
Lời còn chưa dứt, tôi liền ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh.
"Làm ngay bây giờ."
"Không." Anh nắm lấy tay tôi, "Em vẫn còn bị thương."
"Vậy em sẽ ở trên."
"..."
Lần này anh rất dịu dàng, thay đổi tư thế mạnh mẽ trước đây, trở nên nhu hoà cẩn thận, quá trình bên trong tôi cảm thấy phía sau lưng của mình nóng hầm hập, dường như không có đau nhức nhiều như vậy nữa.
Sau khi xong việc, anh ngồi cạnh tiếp tục bôi thuốc cho tôi, sau đó dùng gạc cẩn thận quấn từng lớp một, cuối cùng anh mặc đồ ngủ vào cho tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của tôi: "Còn nửa tiếng nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
Tôi gật đầu, nằm sấp chợp mắt một lát, khi máy bay hạ cánh Hồng Kông thì tôi cảm thấy lưng không còn đau nhức nữa, thuốc mỡ của Chu gia quả thật có tác dụng.
Chu Nguyên Hạo đã sắp xếp chỗ ở là biệt thự, ở một nơi đắt đỏ như Hồng Kông, tấc đất tấc vàng, muốn mua lại một tòa biệt thự phải có tài chính vô cùng hùng hậu, còn chưa nhất định có thể mua được.
Căn biệt thự do Chu Nguyên Hạo chuẩn bị được bày trí rất ưu nhã, có sân thượng rộng có trồng một ít thực vật tươi tốt, chiều hè có thể nằm dài trên chiếc ghế quý phi đọc sách, uống trà trên sân thượng, thật sự rất thoải mái.
Trong biệt thự có một cô giúp việc tên là Phỉ Dung, cô ấy có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông và một ít tiếng phổ thông, món súp cô ấy nấu rất ngon, nếu ở đây một hai tháng chắc tôi sẽ tăng cân lên một vòng.
/122
|