Lúc này, cửa bị đẩy ra, Chu Nguyên Hạo xông vào, roi đen có một vệt tia điện đánh thẳng vào người nữ quỷ, thân thể cô ta bị đánh bay ra ngoài, ánh điện quấn quanh người, bốc lên từng làn khói xanh. Nữ quỷ vùng vẫy, lộ ra vẻ mặt cực kì thống khổ, nhưng không cách nào thoát khỏi những dòng điện quang bên trong mà cứ lăn lộn trên mặt đất, Kim Giáp tướng quân điên cuồng hấp thụ oán khí bên trong linh thể của cô ta.
Lệ Quỷ này có thể tạo ra ảo cảnh, thực lực rất mạnh, Kim Giáp tướng quân không có cách nào khác, nhưng một khi nó đã nhập vào được cơ thể của cô ta, thì cô ta không thể nào là đối thủ của Kim Giáp tướng quân.
Rất nhanh, linh thể nữ quỷ bắt đầu xẹp xuống, cuối cùng hóa thành một đống máu thịt thối rữa, phát ra âm thanh nghèn nghẹt. Kim Giáp tướng quân bò ra khỏi đống máu thịt ấy, bay về trong tay tôi, từ khi tôi lập khế ước với nó, liền cùng nó tâm linh tương thông, tôi có thể cảm nhận một khi nó hấp thụ được nhiều oán khí thì rất vừa lòng thoả chí.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút khó coi, trước đó ở trong hầm ngầm anh bị nữ quỷ tạo huyễn cảnh mê hoặc, mặc dù chỉ có vài phút đồng hồ, nhưng lại làm cho bản tính trời sinh kiêu ngạo của anh có cảm giác bị sỉ nhục.
Chúng tôi đi xuống lầu, nhìn thấy một cô gái đứng cạnh Lương Gia Ninh trong phòng khách, cô ấy khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, bộ dáng anh tuấn, trong tay cầm theo một thanh kiếm gỗ đào, búi tóc trên đỉnh đầu, mặc áo phông đen và quần jean, lộ ra tư thế hiên ngang.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh, sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng nói: "Trách không được trong phòng này quỷ khí nồng như vậy, hóa ra là có tên Lệ Quỷ này ở đây. Dưới ban ngày ban mặt anh lại dám hại người, tôi nếu không thu anh thì không phải là đạo sĩ phái Mao Sơn!"
Cô gái thân thủ mạnh mẽ, nhanh nhẹn rút kiếm Đào Mộc ra, mũi chân điểm tại cầu thang bằng gỗ, nhảy lên hướng về phía Chu Nguyên Hạo đâm tới.
Tôi vội nói: "Cô bé, em hiểu lầm rồi..."
Chu Nguyên Hạo đẩy tôi ra, vung roi đen trong tay và bắt đầu đánh nhau với cô ấy. Cô gái đó xứng đáng là hậu nhân của phái Mao Sơn, có thể cùng Chu Nguyên Hạo đánh hàng chục chiêu, sau đó thỉnh thoảng còn lấy ra vài lá Phù Lục nhưng đều bị Chu Nguyên Hạo hoá giải.
Cuối cùng Chu Nguyên Hạo một roi đánh vào ngang hông của cô ấy, đánh cho cô ấy lăn xuống cầu thang, cô ấy vừa đang muốn đứng lên, Chu Nguyên Hạo tiến lên giẫm ở trên ngực cô ấy, khiến cô ấy tức giận nhìn chằm chằm anh, nói: "Anh đừng đắc ý. Nếu không phải Thanh Phong kiếm mà tôi thường sử dụng không có ở đây, thì anh đã sớm bị tôi đánh cho hồn phi phách tán. Tôi nói cho anh biết, anh có gan thì giết tôi đi, đến lúc đó, hàng trăm đạo sĩ Mao Sơn chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi núi, đánh cho anh xuống Địa Ngục, để anh vào cõi ngạ quỷ, nhận hết mọi đau đớn khủng khiếp nhất trên đời."
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải cô là hậu nhân Mao Sơn, thì bây giờ cô đã trở thành một cái xác rồi."
Tôi vội chạy tới nói: "Cô bé, em hiểu lầm rồi. Chúng tôi không làm hại người, chúng tôi đang cứu người".
Cô gái khịt mũi: "Đừng tưởng tôi còn nhỏ mà lừa được tôi."
Tôi chỉ vào Lương Gia Ninh đang hôn mê nói: "Hắn ta là chủ căn nhà này, lò sưởi bên dưới có một tầng hầm, em có dám theo chúng tôi xuống tầng hầm nhìn xem không?"
Cô gái trừng mắt nhìn tôi: "Tôi sợ cái gì? Đi thì đi, tôi muốn xem xem các người có thể giở được trò gì."
Tôi kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, rồi đưa cô ấy xuống hầm, vừa bước vào cô ấy tỏ ra khó chịu, khụt khịt mũi: "Sao mùi máu nồng nặc vậy?"
Tôi vỗ nhẹ bờ vai cô ấy: "Em cần phải nghĩ cho kỹ, nếu sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong đó mà tối nay ngủ gặp ác mộng thì không liên quan đến chúng tôi."
Cô gái bướng bỉnh ngẩng đầu lên: "Đừng coi thường tôi, tôi không sợ."
"Được." Tôi bất lực xòe tay ra, chỉ về phía bàn mổ: "Xem đi."
Chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt cô ấy trở nên tái nhợt vô cùng, liền chạy sang một bên nôn mửa.
"Nhìn đi, chị đã nói với em là đừng nhìn rồi, nhưng em cứ nhất quyết muốn." Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, "Đừng nhìn vào mấy thứ trong tủ lạnh, nếu không em chắc chắn sẽ nôn hết bữa tối hôm qua cho xem."
Sau khi rời khỏi hầm, cô ấy vẫn không chịu mình đã hiểu lầm mà nói: "Những người bên dưới, các người nói là hắn ta giết, thì là hắn ta giết sao? Nói không chừng các người mới là chủ nhân của ngôi nhà này."
Tôi trợn mắt không nói nên lời: "Nhìn tạp dề hắn đang mặc đi, nhân tiện, ở trên tường còn có ảnh treo của hắn ta."
Cô gái ngẩng đầu lên thì thấy quả thực có một bức chân dung lớn treo trên tường, người đàn ông trong ảnh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kiểu Ý, nhìn có vẻ dịu dàng và tao nhã, nhưng đôi mắt đó lại khiến người cảm thấy lạnh.
Cô gái hơi bối rối, đá Lương Gia Ninh một cái: "Đúng là đồ súc sinh."
Tôi nhanh chóng tóm lấy cô ấy nói: "Được rồi, đừng đánh nữa, gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Hắn ta là người, sẽ có luật pháp trừng trị".
Cô gái nhổ nước bọt vào mặt Lương Gia Ninh, quay lại nhìn Chu Nguyên Hạo với vẻ mặt khó hiểu: "Kỳ quái, trên người anh không có oán khí, nhìn cũng chỉ là cô hồn dã quỷ bình thường, nhưng cô hồn dã quỷ nào lại có thực lực mạnh như vậy? Chẳng lẽ anh đã gặp kỳ ngộ gì phải không?"
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Liên quan gì tới cô?"
Cô gái mở to mắt: "Sao lại không liên quan? Anh là ma lại quấy rầy chị gái này. Người và ma khác nhau, ai biết anh đang có âm mưu gì?"
Tôi vội vàng hoà giải: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa cô bé, chuyện giữa anh ấy và chị không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài lời được. Người lớn của em đâu rồi?"
Sắc mặt cô gái thay đổi, ánh mắt có chút lơ đãng: "Tôi xuống núi tu luyện, trừ phi lập được chút thành tựu gì, nếu không thì sẽ không trở về."
Tôi nghĩ thầm, không phải là trốn nhà đi chứ?
Cô gái nói: "Vì là hiểu lầm nên chuyện này không liên quan đến tôi, tự các người giải thích với cảnh sát đi." Nói xong, vội vã chạy ra ngoài.
Tôi ngớ người, quả nhiên là trốn nhà thật rồi.
Chu Nguyên Hạo không muốn dây dưa với cảnh sát nên gọi điện cho Trịnh thúc nhờ chú ấy xử lý rồi cùng tôi rời biệt thự.
Trên đường về, tôi vẫn còn sợ hãi, nếu năm đó tôi không ra tay trước, thì tôi đã biến thành một cái xác trong hầm rồi. Định mệnh thật là kỳ lạ, tôi cứ tưởng đêm hai năm trước là đêm đen tối và xui xẻo nhất của mình, nhưng không ngờ hóa ra lại là đêm may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Khi xe tiến vào thành, Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói: "Đến ngã tư tiếp theo, rẽ trái."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Đi đâu vậy?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Tôi lơ ngơ, chỉ có thể dựa theo lời anh nói, lái xe gần một tiếng đồng hồ, đến trước cửa một khách sạn năm sao, tôi kỳ quái nhìn anh một cái: "Muốn làm chuyện kia thì về nhà làm là được rồi, làm gì cố ý đặt trước khách sạn?
Chu Nguyên Hạo không nói gì, kêu tôi dừng xe ở cổng, người giữ cửa nhìn thoáng qua xe của chúng tôi, một mặt khinh thường, cũng không hỏi một câu.
Bước vào tiền sảnh, Chu Nguyên Hạo lấy ra một tấm thẻ đen, vẻ mặt nhân viên lễ tân lập tức thay đổi, gọi điện thoại, quản lý tiền sảnh vội vàng chạy tới gật đầu cúi chào chúng tôi: "Không nghĩ tới là quý khách đến, đã sơ xuất, xin tiên sinh, tiểu thư thứ lỗi.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: "Tôi đã đặt phòng trước rồi."
"Vâng, vâng." Quản lý sảnh nháy mắt với lễ tân, lễ tân lập tức gửi thẻ phòng: "Thưa ông, ông đã đặt phòng tổng thống, đây là thẻ phòng của ông."
Tôi đưa tay nhận thẻ phòng, nó được làm rất đẹp, tôi không biết là từ chất liệu gì nhưng trong suốt, cầm trên tay có cảm giác như kim loại.
Người quản lý sảnh đích thân đưa chúng tôi vào thang máy, người gác cửa đằng kia kinh hãi nhìn chúng tôi, như sợ chúng tôi sẽ tố cáo anh ta trước mặt quản lý. Tôi lườm anh ta một cái, coi như mắt chó khinh thường người khác, chúng tôi cũng không hiếm lạ gì kiểu người này.
Các dãy phòng sang trọng hàng đầu của khách sạn này đều nằm trên tầng cao nhất, chiếm toàn bộ một tầng và được trang bị đủ loại tiện nghi.
Chu Nguyên Hạo mặc quần bơi họa tiết da báo, chân dài bước ra ngoài, dáng người anh dưới ánh đèn đẹp đến mức tôi tưởng anh là người mẫu nam nào đó. Anh ôm tôi từ phía sau, áp môi vào tai tôi nói: "Bơi cùng nhau nhé?"
Tôi đỏ mặt: "Tôi không biết bơi."
Anh cười nham hiểm, bế ngang tôi lên rồi nhảy xuống bể bơi. Tôi giật nảy mình, uống mấy ngụm nước, ôm lấy vai anh để đứng vững, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Tôi còn đang mặc quần áo."
"Cởi ra là được rồi." Nói xong anh túm lấy áo tôi rồi xé toạc, ngay cả quần áo lót cũng không tha, toàn bộ đều rách hết.
Lệ Quỷ này có thể tạo ra ảo cảnh, thực lực rất mạnh, Kim Giáp tướng quân không có cách nào khác, nhưng một khi nó đã nhập vào được cơ thể của cô ta, thì cô ta không thể nào là đối thủ của Kim Giáp tướng quân.
Rất nhanh, linh thể nữ quỷ bắt đầu xẹp xuống, cuối cùng hóa thành một đống máu thịt thối rữa, phát ra âm thanh nghèn nghẹt. Kim Giáp tướng quân bò ra khỏi đống máu thịt ấy, bay về trong tay tôi, từ khi tôi lập khế ước với nó, liền cùng nó tâm linh tương thông, tôi có thể cảm nhận một khi nó hấp thụ được nhiều oán khí thì rất vừa lòng thoả chí.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút khó coi, trước đó ở trong hầm ngầm anh bị nữ quỷ tạo huyễn cảnh mê hoặc, mặc dù chỉ có vài phút đồng hồ, nhưng lại làm cho bản tính trời sinh kiêu ngạo của anh có cảm giác bị sỉ nhục.
Chúng tôi đi xuống lầu, nhìn thấy một cô gái đứng cạnh Lương Gia Ninh trong phòng khách, cô ấy khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, bộ dáng anh tuấn, trong tay cầm theo một thanh kiếm gỗ đào, búi tóc trên đỉnh đầu, mặc áo phông đen và quần jean, lộ ra tư thế hiên ngang.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh, sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng nói: "Trách không được trong phòng này quỷ khí nồng như vậy, hóa ra là có tên Lệ Quỷ này ở đây. Dưới ban ngày ban mặt anh lại dám hại người, tôi nếu không thu anh thì không phải là đạo sĩ phái Mao Sơn!"
Cô gái thân thủ mạnh mẽ, nhanh nhẹn rút kiếm Đào Mộc ra, mũi chân điểm tại cầu thang bằng gỗ, nhảy lên hướng về phía Chu Nguyên Hạo đâm tới.
Tôi vội nói: "Cô bé, em hiểu lầm rồi..."
Chu Nguyên Hạo đẩy tôi ra, vung roi đen trong tay và bắt đầu đánh nhau với cô ấy. Cô gái đó xứng đáng là hậu nhân của phái Mao Sơn, có thể cùng Chu Nguyên Hạo đánh hàng chục chiêu, sau đó thỉnh thoảng còn lấy ra vài lá Phù Lục nhưng đều bị Chu Nguyên Hạo hoá giải.
Cuối cùng Chu Nguyên Hạo một roi đánh vào ngang hông của cô ấy, đánh cho cô ấy lăn xuống cầu thang, cô ấy vừa đang muốn đứng lên, Chu Nguyên Hạo tiến lên giẫm ở trên ngực cô ấy, khiến cô ấy tức giận nhìn chằm chằm anh, nói: "Anh đừng đắc ý. Nếu không phải Thanh Phong kiếm mà tôi thường sử dụng không có ở đây, thì anh đã sớm bị tôi đánh cho hồn phi phách tán. Tôi nói cho anh biết, anh có gan thì giết tôi đi, đến lúc đó, hàng trăm đạo sĩ Mao Sơn chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi núi, đánh cho anh xuống Địa Ngục, để anh vào cõi ngạ quỷ, nhận hết mọi đau đớn khủng khiếp nhất trên đời."
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải cô là hậu nhân Mao Sơn, thì bây giờ cô đã trở thành một cái xác rồi."
Tôi vội chạy tới nói: "Cô bé, em hiểu lầm rồi. Chúng tôi không làm hại người, chúng tôi đang cứu người".
Cô gái khịt mũi: "Đừng tưởng tôi còn nhỏ mà lừa được tôi."
Tôi chỉ vào Lương Gia Ninh đang hôn mê nói: "Hắn ta là chủ căn nhà này, lò sưởi bên dưới có một tầng hầm, em có dám theo chúng tôi xuống tầng hầm nhìn xem không?"
Cô gái trừng mắt nhìn tôi: "Tôi sợ cái gì? Đi thì đi, tôi muốn xem xem các người có thể giở được trò gì."
Tôi kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, rồi đưa cô ấy xuống hầm, vừa bước vào cô ấy tỏ ra khó chịu, khụt khịt mũi: "Sao mùi máu nồng nặc vậy?"
Tôi vỗ nhẹ bờ vai cô ấy: "Em cần phải nghĩ cho kỹ, nếu sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong đó mà tối nay ngủ gặp ác mộng thì không liên quan đến chúng tôi."
Cô gái bướng bỉnh ngẩng đầu lên: "Đừng coi thường tôi, tôi không sợ."
"Được." Tôi bất lực xòe tay ra, chỉ về phía bàn mổ: "Xem đi."
Chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt cô ấy trở nên tái nhợt vô cùng, liền chạy sang một bên nôn mửa.
"Nhìn đi, chị đã nói với em là đừng nhìn rồi, nhưng em cứ nhất quyết muốn." Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, "Đừng nhìn vào mấy thứ trong tủ lạnh, nếu không em chắc chắn sẽ nôn hết bữa tối hôm qua cho xem."
Sau khi rời khỏi hầm, cô ấy vẫn không chịu mình đã hiểu lầm mà nói: "Những người bên dưới, các người nói là hắn ta giết, thì là hắn ta giết sao? Nói không chừng các người mới là chủ nhân của ngôi nhà này."
Tôi trợn mắt không nói nên lời: "Nhìn tạp dề hắn đang mặc đi, nhân tiện, ở trên tường còn có ảnh treo của hắn ta."
Cô gái ngẩng đầu lên thì thấy quả thực có một bức chân dung lớn treo trên tường, người đàn ông trong ảnh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kiểu Ý, nhìn có vẻ dịu dàng và tao nhã, nhưng đôi mắt đó lại khiến người cảm thấy lạnh.
Cô gái hơi bối rối, đá Lương Gia Ninh một cái: "Đúng là đồ súc sinh."
Tôi nhanh chóng tóm lấy cô ấy nói: "Được rồi, đừng đánh nữa, gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Hắn ta là người, sẽ có luật pháp trừng trị".
Cô gái nhổ nước bọt vào mặt Lương Gia Ninh, quay lại nhìn Chu Nguyên Hạo với vẻ mặt khó hiểu: "Kỳ quái, trên người anh không có oán khí, nhìn cũng chỉ là cô hồn dã quỷ bình thường, nhưng cô hồn dã quỷ nào lại có thực lực mạnh như vậy? Chẳng lẽ anh đã gặp kỳ ngộ gì phải không?"
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Liên quan gì tới cô?"
Cô gái mở to mắt: "Sao lại không liên quan? Anh là ma lại quấy rầy chị gái này. Người và ma khác nhau, ai biết anh đang có âm mưu gì?"
Tôi vội vàng hoà giải: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa cô bé, chuyện giữa anh ấy và chị không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài lời được. Người lớn của em đâu rồi?"
Sắc mặt cô gái thay đổi, ánh mắt có chút lơ đãng: "Tôi xuống núi tu luyện, trừ phi lập được chút thành tựu gì, nếu không thì sẽ không trở về."
Tôi nghĩ thầm, không phải là trốn nhà đi chứ?
Cô gái nói: "Vì là hiểu lầm nên chuyện này không liên quan đến tôi, tự các người giải thích với cảnh sát đi." Nói xong, vội vã chạy ra ngoài.
Tôi ngớ người, quả nhiên là trốn nhà thật rồi.
Chu Nguyên Hạo không muốn dây dưa với cảnh sát nên gọi điện cho Trịnh thúc nhờ chú ấy xử lý rồi cùng tôi rời biệt thự.
Trên đường về, tôi vẫn còn sợ hãi, nếu năm đó tôi không ra tay trước, thì tôi đã biến thành một cái xác trong hầm rồi. Định mệnh thật là kỳ lạ, tôi cứ tưởng đêm hai năm trước là đêm đen tối và xui xẻo nhất của mình, nhưng không ngờ hóa ra lại là đêm may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Khi xe tiến vào thành, Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói: "Đến ngã tư tiếp theo, rẽ trái."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Đi đâu vậy?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Tôi lơ ngơ, chỉ có thể dựa theo lời anh nói, lái xe gần một tiếng đồng hồ, đến trước cửa một khách sạn năm sao, tôi kỳ quái nhìn anh một cái: "Muốn làm chuyện kia thì về nhà làm là được rồi, làm gì cố ý đặt trước khách sạn?
Chu Nguyên Hạo không nói gì, kêu tôi dừng xe ở cổng, người giữ cửa nhìn thoáng qua xe của chúng tôi, một mặt khinh thường, cũng không hỏi một câu.
Bước vào tiền sảnh, Chu Nguyên Hạo lấy ra một tấm thẻ đen, vẻ mặt nhân viên lễ tân lập tức thay đổi, gọi điện thoại, quản lý tiền sảnh vội vàng chạy tới gật đầu cúi chào chúng tôi: "Không nghĩ tới là quý khách đến, đã sơ xuất, xin tiên sinh, tiểu thư thứ lỗi.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: "Tôi đã đặt phòng trước rồi."
"Vâng, vâng." Quản lý sảnh nháy mắt với lễ tân, lễ tân lập tức gửi thẻ phòng: "Thưa ông, ông đã đặt phòng tổng thống, đây là thẻ phòng của ông."
Tôi đưa tay nhận thẻ phòng, nó được làm rất đẹp, tôi không biết là từ chất liệu gì nhưng trong suốt, cầm trên tay có cảm giác như kim loại.
Người quản lý sảnh đích thân đưa chúng tôi vào thang máy, người gác cửa đằng kia kinh hãi nhìn chúng tôi, như sợ chúng tôi sẽ tố cáo anh ta trước mặt quản lý. Tôi lườm anh ta một cái, coi như mắt chó khinh thường người khác, chúng tôi cũng không hiếm lạ gì kiểu người này.
Các dãy phòng sang trọng hàng đầu của khách sạn này đều nằm trên tầng cao nhất, chiếm toàn bộ một tầng và được trang bị đủ loại tiện nghi.
Chu Nguyên Hạo mặc quần bơi họa tiết da báo, chân dài bước ra ngoài, dáng người anh dưới ánh đèn đẹp đến mức tôi tưởng anh là người mẫu nam nào đó. Anh ôm tôi từ phía sau, áp môi vào tai tôi nói: "Bơi cùng nhau nhé?"
Tôi đỏ mặt: "Tôi không biết bơi."
Anh cười nham hiểm, bế ngang tôi lên rồi nhảy xuống bể bơi. Tôi giật nảy mình, uống mấy ngụm nước, ôm lấy vai anh để đứng vững, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Tôi còn đang mặc quần áo."
"Cởi ra là được rồi." Nói xong anh túm lấy áo tôi rồi xé toạc, ngay cả quần áo lót cũng không tha, toàn bộ đều rách hết.
/122
|