Edit: Frenalis
Đối với một gia đình giàu có như Kha gia có hai con trai thì đương nhiên sẽ có nhiều tranh chấp, Kha Chấn muốn chọn một trong hai người con trai để lo việc kinh doanh riêng nên giao cho hai anh em Kha gia mỗi người một công ty con và để họ lo liệu tự mình thử sức, sau 5 năm công ty nào hoạt động tốt nhất thì sẽ được trao quyền lãnh đạo.
Kha Ngôn rất không may, anh ta nhìn trúng mảnh đất này, bỏ ra rất nhiều tiền để mua và xây dựng một tòa nhà văn phòng, vốn dĩ rất hoàn hảo nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Thời điểm bắt đầu đào móng, họ thấy rất nhiều rắn ở dưới lòng đất, đều là rắn súp lơ dài hơn một tấc, có người nói đụng phải thứ gì đó ô uế nên Kha Ngôn đã đặc biệt mời một thầy phong thuỷ đến xem.
Thầy phong thuỷ sau khi xem xong nói đây là phong thuỷ bảo địa, có rắn tức là có địa long trấn trạch, về sau chắc chắn sẽ hưng thịnh, hắn cầm 20 vạn làm một trận pháp sự kéo dài suốt ba ngày, vật tế và rắn đều được thả xuống sông.
Về sau quả nhiên không có chuyện gì xảy ra nữa, tòa nhà văn phòng được xây dựng an toàn, vậy mà năm đầu tiên đã có chuyện xảy ra.
Khu này vị trí đắc địa, không cần lo lắng về việc cho thuê văn phòng, các văn phòng đều được cho thuê trước khi xây dựng, một số công ty lớn cũng chuyển đến.
Lúc đó là tháng 4, lầu một có một công ty đang hoạt động, một nhân viên và người quản lí của anh ta có mâu thuẫn nhỏ, người quản lý đã khiển trách anh ta. Chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng tối hôm đó, khi người quản lí đang ở trong văn phòng nói chuyện với nữ thư ký trẻ đẹp thì người nhân viên bất ngờ cầm rìu xông vào chém chết cả hai.
Ban đầu vụ việc này không gây được nhiều sự chú ý nhưng đến tháng 4 năm sau, lại xảy ra một vụ tử vong khác tại một công ty trên tầng 2, 2 nữ nhân viên làm thêm giờ bị treo cổ trong văn phòng, cảnh sát kết luận là tự sát.
Nhưng giữa hai người không có dấu hiệu tự tử, họ treo cổ mặt đối mặt, cảnh tượng rất kỳ lạ.
Năm thứ ba, có thêm hai người nữa nhảy lầu tự tử ở tầng ba.
Nhiều công ty đã chuyển đi, tòa nhà của Kha Ngôn phải giảm giá thuê, thế nhưng năm nay lại xảy ra một bi kịch khác, dù không có tiền cũng không có công ty nào chịu thuê.
"Anh không mời đại sư tới xem sao?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Mời, nhưng bọn họ đa số là lừa đảo, còn lại thì có chút bản lĩnh, đều kêu tôi tốt nhất là nên từ bỏ tòa nhà đó." Kha Ngôn trầm mặt nói.
Tôi hiểu rõ, một toà nhà anh ta không để trong lòng, nhưng anh ta không muốn thừa nhận mình thất bại.
"Vậy tìm tôi cũng vô ích." Tôi dang tay ra, "Tôi chỉ là chủ cửa hàng vòng hoa mà thôi."
Anh ta nhìn tôi, nói: "Tôi đã xem camera đêm đó. Đáng lẽ ra cô phải chết, nhưng cô là người duy nhất thoát được trong bốn năm qua. Cô hẳn là chiếc chìa khóa để phá bỏ lời nguyền."
Tôi yên lặng liếc mắt, buông cây chổi xuống: "Tôi không giúp được anh, anh tìm người khác đi."
"Tôi sẽ trả 5 vạn," anh ta nói.
"Đây không phải vấn đề tiền bạc."
"10 vạn."
"....Anh muốn tôi giúp như thế nào?"
Mười hai giờ đêm, tôi lần nữa đi vào toà nhà văn phòng kia, là Kha Ngôn tự lái chiếc xe Ferrari đưa tôi đến đó. Lá gan anh ta còn lớn hơn tôi, tôi luôn cảm thấy anh ta khẳng định phải có người để dựa vào, nếu không người bình thường đã sớm dọa chạy.
Đầu tiên tôi đốt một ít tiền giấy hương nến ở cửa, sau đó cùng Kha Ngôn đi vào, vừa mở thang máy ra, chợt nhìn thấy một cô bé lao ra khỏi thang máy, vừa cười vừa chạy nhanh qua người tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi Kha Ngôn: "Anh có thấy không?"
"Tôi không thấy gì cả." Anh ta cau mày.
Tôi nhìn thấy cô bé chạy vào hành lang, quay lại phía anh ta nói: "Theo tôi."
Hành lang dẫn tới bãi đậu xe, trong bãi đậu xe rộng lớn chỉ có mấy chiếc ô tô đậu lẻ loi, cơn gió đêm từ đâu thổi tới khiến người ta rùng mình.
"Anh không thấy lạ sao?" Tôi hỏi Kha Ngôn: "Nếu mỗi tầng đều có hai người chết thì tại sao bãi đậu xe lại không xảy ra chuyện gì?"
Anh ta nheo mắt: "Tôi luôn cho rằng bãi đậu xe không được coi là một tầng."
Tôi lắc đầu nói: "Có lẽ trong bãi đậu xe có điều gì đó bí ẩn."
Tiếng cười của cô bé trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng tại cái nơi yên tĩnh như bãi đậu xe này, lại vô cùng đáng sợ. Con bé chạy nhanh quá, đã tiến vào ngã rẽ. Chúng tôi đi theo nó, càng đến gần càng cảm thấy lạnh, gần như lạnh thấu xương. Kha Ngôn bật đèn pin chiếu vào một góc khuất. Không có gì bên trong.
"Chờ một chút." Tôi tựa hồ cảm giác được cái gì, liền đi tới mấy bước, vươn tay chạm đất.
"A——" Một tiếng hét thảm vang lên bên tai tôi, tôi bị doạ đến suýt nữa nhảy dựng lên: "Phía dưới này có thứ gì đó!"
Kha Ngôn không nói nhiều, lập tức gọi đội xây dựng đến đào nền xi măng.
Có lẽ vì Kha Ngôn trả lương cao nên thợ làm việc rất nhanh, chưa đầy nửa giờ, tôi nghe thấy tiếng hô: "Đào được đồ rồi".
"Đây là cái gì?"
"Thế mà là một cỗ quan tài, thật xui xẻo."
"Sao lại có quan tài nhỏ thế này?"
Anh ta vừa nói, một công nhân đã đưa tay ra đỡ, tôi kinh hãi hô lên: "Đừng đụng".
Nhưng đã quá muộn, công nhân kia như quỷ thần xui khiễn đã mở quan tài ra.
Chiếc quan tài chỉ dài một thước, bên trong có một con búp bê lăn ra. Lúc búp bê rơi xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra từ mắt nó, sau đó nó bật cười giòn giã.
"Thì ra là một con búp bê." Một công nhân khác nói: "Ai chôn thứ này ở đây?"
Tôi hít một hơi. Là tiểu quỷ! Có người đang nuôi tiểu quỷ!
"A!" Người công nhân mở quan tài đột nhiên hét lên, tiếng kêu rất quái dị, không giống tiếng người, anh ta cầm chiếc máy khoan điện trong tay lên đâm vào đầu một công nhân khác bên cạnh.
Vụ tai nạn xảy ra quá đột ngột khiến không ai kịp phản ứng, đầu người công nhân bị khoan điện đâm thủng, máu bắn tung tóe khắp nơi.
"Đi thôi." Kha Ngôn kéo tôi lại, tôi lo lắng nói: "Không được, chúng ta phải lấy con búp bê đó ra, nếu không hôm nay không ai trong chúng ta có thể sống sót ra ngoài."
Kha Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ ngăn anh ta lại trong khi cô đi nhặt búp bê."
Vừa nói, anh ta vừa chộp lấy một cái xẻng lao về phía người công nhân điên loạn, tôi chạy tới trước con búp bê được vài bước, vừa tóm lấy nó thì cô bé lúc trước đột nhiên xuất hiện, nó lao tới trước mặt tôi, hung tợn bóp lấy cổ tôi.
Đó là một cô bé rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt lúc này lại đầy máu, kinh khủng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cô bé mạnh đến mức đẩy tôi ngã xuống đất, tôi cảm thấy khó thở, mặt tím tái. Kha Ngôn bên đó đang bị đám công nhân điên cuồng truy đuổi, nên không thể đến cứu tôi.
Tôi hối hận, thật không nên vì 10 vạn tệ mà nhảy vào vũng nước đục này. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một đám người, không, một đám quỷ, bọn chúng đem tôi vậy quanh, từng khuôn mặt xanh lục nhìn thẳng vào tôi.
Trong đó có bốn người tôi đã gặp qua: Bạch Võ, Hồ Mai, Trần tổng và người bảo vệ. Tôi trong lòng kêu gào, quỷ hồn đều ở đây, hiện tại tôi đã hoàn toàn xong đời rồi.
Những con ma đó đều giơ tay tóm lấy cô bé, cô bé phát ra âm thanh chói tai, dường như muốn hù doạ những con quỷ sợ hãi, tôi cảm thấy cổ mình được thả lỏng, nhanh chóng bò ra ngoài.
Những con quỷ đó vẫn đang vây quanh cô bé, hai bàn tay màu đen của cô bé càng không ngừng ở trên người bọn chúng cào cấu, khi bị trầy xước sẽ xuất hiện một đám khí đen, một số con ma bị trầy xước nhiều lần thì cơ thể trở nên trong suốt.
Bọn chúng thế mà đang giúp tôi.
Tôi nhìn con búp bê trong tay, vặn đầu nó ra, bên trong có một bộ xương trắng.
Đây là truy hồn xương.
Sách bà ngoại để lại nói rằng đây là một kiểu nuôi dạy tiểu quỷ, thi thể đứa trẻ chết được đào lên, mổ bụng ra để lấy xương sườn. Nếu là bé gái thì lấy chiếc xương sườn thứ tư từ bên phải. Nếu là bé trai thì lấy chiếc xương sườn thứ tư từ bên trái. Ba chiếc xương, sau đó kết hợp với phương pháp niệm chú, đặt những chiếc xương đó vào một con búp bê được chế tạo đặc biệt, sau đó liền có thể khống chế nó để làm việc cho mình.
Tôi lấy trong túi ra một bình dầu cây trẩu, xối lên xương cốt cùng thân thể búp bê.
Lúc này, đám công nhân bên kia đã bị chết hai người, những người còn lại đều chạy không dấu vết, Kha Ngôn dẫn đám công nhân cuống cuồng chạy quanh gara, mắt thấy sắp bị bắt lại. Mà bên đây tiểu nữ quỷ kia cào lấy thân thể người bảo vệ đến hồn phi phách tán, rồi xông ra khỏi vòng vây hung ác hướng tôi đánh tới.
Không thể đợi thêm nữa!
Tôi lấy bật lửa ra, đốt con búp bê cùng xương cốt bốc cháy hừng hực.
Tiểu nữ quỷ đã vọt tới trước mặt tôi, ngay tại lúc ngọn lửa bắt đầu cháy lên, cơ thể cô bé cũng bắt đầu bốc cháy, nó liều mạng giãy giụa, thân thể nhỏ bé từng chút một bị tiêu tán trong ánh lửa cho đến khi tan thành mây khói.
Tiểu nữ quỷ vừa biến mất, công nhân điên kia run rẩy ngã xuống đất, Kha Ngôn mệt đến toát mồ hôi, bám vào tường thở hổn hển.
Đối với một gia đình giàu có như Kha gia có hai con trai thì đương nhiên sẽ có nhiều tranh chấp, Kha Chấn muốn chọn một trong hai người con trai để lo việc kinh doanh riêng nên giao cho hai anh em Kha gia mỗi người một công ty con và để họ lo liệu tự mình thử sức, sau 5 năm công ty nào hoạt động tốt nhất thì sẽ được trao quyền lãnh đạo.
Kha Ngôn rất không may, anh ta nhìn trúng mảnh đất này, bỏ ra rất nhiều tiền để mua và xây dựng một tòa nhà văn phòng, vốn dĩ rất hoàn hảo nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Thời điểm bắt đầu đào móng, họ thấy rất nhiều rắn ở dưới lòng đất, đều là rắn súp lơ dài hơn một tấc, có người nói đụng phải thứ gì đó ô uế nên Kha Ngôn đã đặc biệt mời một thầy phong thuỷ đến xem.
Thầy phong thuỷ sau khi xem xong nói đây là phong thuỷ bảo địa, có rắn tức là có địa long trấn trạch, về sau chắc chắn sẽ hưng thịnh, hắn cầm 20 vạn làm một trận pháp sự kéo dài suốt ba ngày, vật tế và rắn đều được thả xuống sông.
Về sau quả nhiên không có chuyện gì xảy ra nữa, tòa nhà văn phòng được xây dựng an toàn, vậy mà năm đầu tiên đã có chuyện xảy ra.
Khu này vị trí đắc địa, không cần lo lắng về việc cho thuê văn phòng, các văn phòng đều được cho thuê trước khi xây dựng, một số công ty lớn cũng chuyển đến.
Lúc đó là tháng 4, lầu một có một công ty đang hoạt động, một nhân viên và người quản lí của anh ta có mâu thuẫn nhỏ, người quản lý đã khiển trách anh ta. Chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng tối hôm đó, khi người quản lí đang ở trong văn phòng nói chuyện với nữ thư ký trẻ đẹp thì người nhân viên bất ngờ cầm rìu xông vào chém chết cả hai.
Ban đầu vụ việc này không gây được nhiều sự chú ý nhưng đến tháng 4 năm sau, lại xảy ra một vụ tử vong khác tại một công ty trên tầng 2, 2 nữ nhân viên làm thêm giờ bị treo cổ trong văn phòng, cảnh sát kết luận là tự sát.
Nhưng giữa hai người không có dấu hiệu tự tử, họ treo cổ mặt đối mặt, cảnh tượng rất kỳ lạ.
Năm thứ ba, có thêm hai người nữa nhảy lầu tự tử ở tầng ba.
Nhiều công ty đã chuyển đi, tòa nhà của Kha Ngôn phải giảm giá thuê, thế nhưng năm nay lại xảy ra một bi kịch khác, dù không có tiền cũng không có công ty nào chịu thuê.
"Anh không mời đại sư tới xem sao?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Mời, nhưng bọn họ đa số là lừa đảo, còn lại thì có chút bản lĩnh, đều kêu tôi tốt nhất là nên từ bỏ tòa nhà đó." Kha Ngôn trầm mặt nói.
Tôi hiểu rõ, một toà nhà anh ta không để trong lòng, nhưng anh ta không muốn thừa nhận mình thất bại.
"Vậy tìm tôi cũng vô ích." Tôi dang tay ra, "Tôi chỉ là chủ cửa hàng vòng hoa mà thôi."
Anh ta nhìn tôi, nói: "Tôi đã xem camera đêm đó. Đáng lẽ ra cô phải chết, nhưng cô là người duy nhất thoát được trong bốn năm qua. Cô hẳn là chiếc chìa khóa để phá bỏ lời nguyền."
Tôi yên lặng liếc mắt, buông cây chổi xuống: "Tôi không giúp được anh, anh tìm người khác đi."
"Tôi sẽ trả 5 vạn," anh ta nói.
"Đây không phải vấn đề tiền bạc."
"10 vạn."
"....Anh muốn tôi giúp như thế nào?"
Mười hai giờ đêm, tôi lần nữa đi vào toà nhà văn phòng kia, là Kha Ngôn tự lái chiếc xe Ferrari đưa tôi đến đó. Lá gan anh ta còn lớn hơn tôi, tôi luôn cảm thấy anh ta khẳng định phải có người để dựa vào, nếu không người bình thường đã sớm dọa chạy.
Đầu tiên tôi đốt một ít tiền giấy hương nến ở cửa, sau đó cùng Kha Ngôn đi vào, vừa mở thang máy ra, chợt nhìn thấy một cô bé lao ra khỏi thang máy, vừa cười vừa chạy nhanh qua người tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi Kha Ngôn: "Anh có thấy không?"
"Tôi không thấy gì cả." Anh ta cau mày.
Tôi nhìn thấy cô bé chạy vào hành lang, quay lại phía anh ta nói: "Theo tôi."
Hành lang dẫn tới bãi đậu xe, trong bãi đậu xe rộng lớn chỉ có mấy chiếc ô tô đậu lẻ loi, cơn gió đêm từ đâu thổi tới khiến người ta rùng mình.
"Anh không thấy lạ sao?" Tôi hỏi Kha Ngôn: "Nếu mỗi tầng đều có hai người chết thì tại sao bãi đậu xe lại không xảy ra chuyện gì?"
Anh ta nheo mắt: "Tôi luôn cho rằng bãi đậu xe không được coi là một tầng."
Tôi lắc đầu nói: "Có lẽ trong bãi đậu xe có điều gì đó bí ẩn."
Tiếng cười của cô bé trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng tại cái nơi yên tĩnh như bãi đậu xe này, lại vô cùng đáng sợ. Con bé chạy nhanh quá, đã tiến vào ngã rẽ. Chúng tôi đi theo nó, càng đến gần càng cảm thấy lạnh, gần như lạnh thấu xương. Kha Ngôn bật đèn pin chiếu vào một góc khuất. Không có gì bên trong.
"Chờ một chút." Tôi tựa hồ cảm giác được cái gì, liền đi tới mấy bước, vươn tay chạm đất.
"A——" Một tiếng hét thảm vang lên bên tai tôi, tôi bị doạ đến suýt nữa nhảy dựng lên: "Phía dưới này có thứ gì đó!"
Kha Ngôn không nói nhiều, lập tức gọi đội xây dựng đến đào nền xi măng.
Có lẽ vì Kha Ngôn trả lương cao nên thợ làm việc rất nhanh, chưa đầy nửa giờ, tôi nghe thấy tiếng hô: "Đào được đồ rồi".
"Đây là cái gì?"
"Thế mà là một cỗ quan tài, thật xui xẻo."
"Sao lại có quan tài nhỏ thế này?"
Anh ta vừa nói, một công nhân đã đưa tay ra đỡ, tôi kinh hãi hô lên: "Đừng đụng".
Nhưng đã quá muộn, công nhân kia như quỷ thần xui khiễn đã mở quan tài ra.
Chiếc quan tài chỉ dài một thước, bên trong có một con búp bê lăn ra. Lúc búp bê rơi xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra từ mắt nó, sau đó nó bật cười giòn giã.
"Thì ra là một con búp bê." Một công nhân khác nói: "Ai chôn thứ này ở đây?"
Tôi hít một hơi. Là tiểu quỷ! Có người đang nuôi tiểu quỷ!
"A!" Người công nhân mở quan tài đột nhiên hét lên, tiếng kêu rất quái dị, không giống tiếng người, anh ta cầm chiếc máy khoan điện trong tay lên đâm vào đầu một công nhân khác bên cạnh.
Vụ tai nạn xảy ra quá đột ngột khiến không ai kịp phản ứng, đầu người công nhân bị khoan điện đâm thủng, máu bắn tung tóe khắp nơi.
"Đi thôi." Kha Ngôn kéo tôi lại, tôi lo lắng nói: "Không được, chúng ta phải lấy con búp bê đó ra, nếu không hôm nay không ai trong chúng ta có thể sống sót ra ngoài."
Kha Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ ngăn anh ta lại trong khi cô đi nhặt búp bê."
Vừa nói, anh ta vừa chộp lấy một cái xẻng lao về phía người công nhân điên loạn, tôi chạy tới trước con búp bê được vài bước, vừa tóm lấy nó thì cô bé lúc trước đột nhiên xuất hiện, nó lao tới trước mặt tôi, hung tợn bóp lấy cổ tôi.
Đó là một cô bé rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt lúc này lại đầy máu, kinh khủng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cô bé mạnh đến mức đẩy tôi ngã xuống đất, tôi cảm thấy khó thở, mặt tím tái. Kha Ngôn bên đó đang bị đám công nhân điên cuồng truy đuổi, nên không thể đến cứu tôi.
Tôi hối hận, thật không nên vì 10 vạn tệ mà nhảy vào vũng nước đục này. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một đám người, không, một đám quỷ, bọn chúng đem tôi vậy quanh, từng khuôn mặt xanh lục nhìn thẳng vào tôi.
Trong đó có bốn người tôi đã gặp qua: Bạch Võ, Hồ Mai, Trần tổng và người bảo vệ. Tôi trong lòng kêu gào, quỷ hồn đều ở đây, hiện tại tôi đã hoàn toàn xong đời rồi.
Những con ma đó đều giơ tay tóm lấy cô bé, cô bé phát ra âm thanh chói tai, dường như muốn hù doạ những con quỷ sợ hãi, tôi cảm thấy cổ mình được thả lỏng, nhanh chóng bò ra ngoài.
Những con quỷ đó vẫn đang vây quanh cô bé, hai bàn tay màu đen của cô bé càng không ngừng ở trên người bọn chúng cào cấu, khi bị trầy xước sẽ xuất hiện một đám khí đen, một số con ma bị trầy xước nhiều lần thì cơ thể trở nên trong suốt.
Bọn chúng thế mà đang giúp tôi.
Tôi nhìn con búp bê trong tay, vặn đầu nó ra, bên trong có một bộ xương trắng.
Đây là truy hồn xương.
Sách bà ngoại để lại nói rằng đây là một kiểu nuôi dạy tiểu quỷ, thi thể đứa trẻ chết được đào lên, mổ bụng ra để lấy xương sườn. Nếu là bé gái thì lấy chiếc xương sườn thứ tư từ bên phải. Nếu là bé trai thì lấy chiếc xương sườn thứ tư từ bên trái. Ba chiếc xương, sau đó kết hợp với phương pháp niệm chú, đặt những chiếc xương đó vào một con búp bê được chế tạo đặc biệt, sau đó liền có thể khống chế nó để làm việc cho mình.
Tôi lấy trong túi ra một bình dầu cây trẩu, xối lên xương cốt cùng thân thể búp bê.
Lúc này, đám công nhân bên kia đã bị chết hai người, những người còn lại đều chạy không dấu vết, Kha Ngôn dẫn đám công nhân cuống cuồng chạy quanh gara, mắt thấy sắp bị bắt lại. Mà bên đây tiểu nữ quỷ kia cào lấy thân thể người bảo vệ đến hồn phi phách tán, rồi xông ra khỏi vòng vây hung ác hướng tôi đánh tới.
Không thể đợi thêm nữa!
Tôi lấy bật lửa ra, đốt con búp bê cùng xương cốt bốc cháy hừng hực.
Tiểu nữ quỷ đã vọt tới trước mặt tôi, ngay tại lúc ngọn lửa bắt đầu cháy lên, cơ thể cô bé cũng bắt đầu bốc cháy, nó liều mạng giãy giụa, thân thể nhỏ bé từng chút một bị tiêu tán trong ánh lửa cho đến khi tan thành mây khói.
Tiểu nữ quỷ vừa biến mất, công nhân điên kia run rẩy ngã xuống đất, Kha Ngôn mệt đến toát mồ hôi, bám vào tường thở hổn hển.
/122
|