Edit: Frenalis
Chẳng biết đã qua mất bao lâu, tôi bị một chậu nước lạnh tạt cho tỉnh cả người. Vừa mở mắt nhìn thì mới phát hiện tôi hiện đang ở trong một nhà xưởng bị bỏ hoang vô cùng trống trải, Hướng Dũng bị xích sắt trói ở bên cạnh, xung quanh đều là những gã cao to vạm vỡ sặc mùi xã hội đen.
"Lại gặp mặt rồi, Khương Lâm"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Huyền đang ngồi ngay trước mặt, bắt chéo hai chân, nhìn tôi tựa như đang hứng thú gì lắm. Ánh mắt ấy quả thật khiến lòng tôi cứ dấy lên nỗi sợ hãi.
"Lâm, Lâm ca đấy à, anh đang làm gì thế?"
Tôi giật thót: "Anh muốn gặp tôi thì cứ gọi thẳng cho tôi là được rồi, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến. Sao mà anh phải bạo lực như thế chứ?"
Lâm Thương cười lạnh: "Gọi là tới cơ đấy? Tôi sợ điện thoại còn chưa gọi thì đã chẳng thấy người ở đâu rồi?
Tôi vội chối bay chối biến: "Sao có thể. Tôi, tôi định đi du lịch ấy mà"
Lâm Huyền lại cười khẩy: "Bớt nói nhảm đi, chắc cô cũng biết tại sao tôi bắt cô đến đây mà, đúng chứ?"
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, vội vàng nói: "Lâm ca, chúng tôi đều chỉ là phận con tôm con tép. Mấy anh là thần tiên trên trời đánh nhau thì cần gì kéo luôn chúng tôi vào kia chứ?"
Hắn nhấc tay lên, một ngón tay hãy còn quấn băng vải: "Tôm tép? Tôi nhìn cô cũng ra vẻ thần thông quảng đại lắm kia mà. Lâm Huyền tôi lăn lộn trên đường lâu như thế, đây là lần đầu tiên có người dám bẻ gãy ngón tay của tôi cơ đấy."
Tôi biết, hôm nay chắc chắn không thể chạy thoát dễ dàng được rồi.
Lâm Thương nhìn chòng chọc tôi bằng ánh mắt cực kỳ buốt giá: "Hải Ni đại sư còn vướng việc một chút nữa mới tới được, chúng ta cũng có được chút thời gian đấy. Vết thương này, tôi muốn đòi lại từ trên người cô. Đem cô ta lại đây!"
Hai tên đô con bước đến gần, một tên bắt lấy cánh tay tôi rồi xách tôi lên như xách một con gà yếu nhớt vậy. Lâm Huyền từ tốn bước tới, siết lấy cằm tôi, cười gian trá: "Gương mặt cô trông cũng ưa nhìn lắm, chết đơn giản thế thì lại đáng tiếc. Chỗ của tôi đây nhiều anh em như vậy, để mọi người hưởng thụ một chút, thế mới không lãng phí được"
Nói xong, hắn nắm lấy cổ áo tôi, dùng chút sức lực kéo áo tôi xuống, đám đàn ông chung quanh bắt đầu nhốn nháo hẳn lên.
Từ đó tới tận bây giờ, tôi chưa từng phải chịu một nỗi nhục nào lớn như vậy. Tôi trợn mắt lên, tức giận trừng hắn ta, nhưng lại chẳng có cách nào thoát khỏi thế kìm kẹp. Đối phó với ma quỷ thì tôi còn biết cách, chứ đối phó với bọn giang hồ chợ lớn thì, đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chỉ biết ở đó mà hoảng loạn.
"Chậc chậc"
Ánh mắt hắn quét về phía ngực tôi: "Dáng người ngon ghê, hình xăm này cũng quyến rũ lắm đấy. Không ngờ cô lại dâm đãng như vậy."
Hắn dúi vào ngực tôi phần thuốc lá hãy còn hút dở trên miệng. Thuốc lá bỗng dưng rung lên, vòng ngược lại, đốt thẳng lên tay hắn. Hắn ré lên một tiếng, lập tức vứt thẳng điếu thuốc đi. Trên mu bàn tay hắn xuất hiện một vết bỏng rất lớn. Hắn vừa giận mà vừa sợ nhìn tôi, dường như hắn thấy tôi rất quái dị.
Vết xăm trên ngực tôi, thực ra chính là con dấu mà mà Chu Nguyên Hạo để lại. Tôi không ngờ là nó còn tác dụng bảo vệ tôi nữa.
Lâm Huyền không chịu tin lại có chuyện kỳ dị như vậy, hắn kêu đám đàn em đưa cho mình một con dao, vừa cầm đã giơ lên nhắm thẳng vào vết xăm trên lồng ngực tôi. Nhưng quái lạ chính là, con dao kia vừa chạm đến hình xăm lập tức như bị lửa nung cháy vậy, toàn bộ con dao đỏ rực lên. Hắn lập tức biến sắc, vứt dao ra xa, trong lòng bàn tay cũng hằn một vệt bỏng sâu.
Trước mặt biết bao nhiêu đám đàn em mà hắn lại bị mất mặt như vậy, thẹn quá thành giận, rồi lại rút ra khẩu súng ngay sau lưng và nhắm thẳng vào trán tôi. Lần đầu tiên tôi bị chĩa súng vào người, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.
"Tôi thật sự muốn xem thử, tôi nã thẳng vào đầu cô một phát súng, cô còn cái bản lĩnh bắn ngược đạn về hay không?"
"Chờ đã"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục truyền thống Đông Nam Á đi vào. Ông ta áng chừng năm mươi tuổi, trong tay xách theo một cái rương bện bằng dây mây, nhìn cứ như một nhà buôn vậy.
"Hải Ni đại sư". Lâm Huyền vội vàng đi đến chào hỏi: "Cuối cùng ngài cũng đến".
Sống lưng tôi ớn lạnh từng cơn. Tôi dùng mắt âm dương của mình nhìn, phát hiện trên người ông ta quẩn quanh một luồng khí đen, nhất là ở cái rương kia, tôi trông thấy được vô số cánh tay của trẻ sơ sinh từ khe hở của cái rương lòi ra ngoài, quơ quào lung tung trong không khí. Ông ta lấy cái mũ trên đầu xuống, liếc xem tôi và Hướng Dũng một cái. Hướng Dũng đã ngất đi tự lúc nào, đang bị treo lủng lẳng ở trên.
"Lâm tiên sinh, nếu tôi đã nhận tiền của anh thì tất phải làm việc cho anh"
Tiếng Hán của Hải Ni nghe không hay lắm, có khẩu âm là lạ: "Tôi ở Nam Dương đã từng nghe thấy danh tiếng của Long đại sư rồi, tiếng tăm của ông ấy rất lớn và thật sự có bản lĩnh, anh cũng không cần lãng phí thời gian, hai người này đối với tôi có tác dụng rất lớn"
Lâm Huyền mặc dù rất phách lối, nhưng khi đứng trước mặt Hải Ni thì lại tỏ vẻ nói gì nghe nấy: "Đại sư, ngài bây giờ định thi pháp sao?"
Hải Ni nhẹ gật đầu, bảo: "Tôi dự định sẽ dùng phương pháp thủy tinh hàng"
"Đại sư, nhờ ngài chỉ điểm, thủy tinh hàng là gì?"
"Sau khi tôi làm phép, trong dạ dày của kẻ bị làm phép sẽ xuất hiện rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, đâm thủng ruột, gan, lòng, phổi, khiến kẻ đó bị xuất huyết do đâm vỡ bụng mà chết. Loại phương pháp này cần tốn chút sức lực, nhưng cơ hội thành công thì rất cao, hơn nữa cũng chẳng cần tiếp xúc với đối phương. Dùng cách này để đối phó với tên Long phải nói là khá thích hợp"
Lâm Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "đại sư, có cần sử dụng đồ mà tên Long đã dùng qua hay không? Lần trước khi tôi mời ông ta tới đây, đã lưu lại ly trà mà ông ta đã dùng qua"
Tôi không nhịn được mà nghĩ, tên Lâm Huyền này quả thật quá xấu xa, hóa ra ngay từ ban đầu hắn ta đã đề phòng thầy Long rồi.
Hải Ni lắc đầu: "Không cần đâu, tên Long đó cũng là một tên tâm tư khó lường, chắc chắn ông ta cũng đã tác động lên những món đồ mình từng chạm qua, không có tác dụng là mấy. Trên người của hai người này có khí tức của trận pháp mà ông ta lưu lại, càng hữu dụng hơn"
Một tên cấp dưới đầu trọc lóc dọn ra một cái ghế, mở cái rương ra. Khi nắp rương vừa được hé mở, dường như tôi nghe thấy vô số tiếng khóc của những đứa bé sơ sinh. Trong rương kia thế mà trống không, chỉ có một tấm da trâu.
Ông ta lấy tấm da trâu kia, mở nó ra, phía trên dùng máu tươi vẽ lên một đồ án hình tròn, bức đồ án kia rất phức tạp, mặt trên còn có chú ngữ Nam Dương, nhìn giống như một loại trận pháp. Ông ta lại đem giấy da trâu trải rộng ra, sau đó ngồi xếp bằng ở ngay chính giữa vòng tròn trận pháp, chắp hai tay lại và bắt đầu niệm chú. Chú ngữ được đọc rất nhanh, mà trận pháp đỏ như máu kia cứ như đang dần sống dậy, hóa thành máu tươi, theo từng đường vẽ mà chảy xuôi.
Tôi nhìn thấy có rất nhiều đứa bé sơ sinh lần lượt xuất hiện bên trong vòng tròn. Mặt mày của những đứa bé ấy chỉ toàn là đau đớn, kinh hoàng. Linh hồn của chúng ắt đã bị giam trong trận pháp này mà cả đời cũng không cách nào siêu sinh, luân hồi.
Hải Ni đọc xong lời chú, bất chợt mở mắt ra, cao giọng bảo: "Đưa bọn họ tới đây"
Tôi và Hướng Dũng bị xô đẩy đến trước mặt ông ta, một trước một sau dần bị lôi đến chỗ trận pháp. Ông ta lạnh lùng ra lệnh: "Lấy máu họ"
Tôi hoảng loạn, trông sang thì thấy Lâm Huyền tự mình cầm dao bước tới, đè mạnh đầu Hướng Dũng xuống, con dao kia gác lên cổ hắn, sau đấy dùng lực nhấn một cái. Tôi sợ đến mức thét vang trời, từ cổ Hướng Dũng tuôn ào ạt những dòng máu đỏ au, chúng thấm lên tờ da trâu. Cái cảnh động mạch chủ bị cắt đứt gọn gàng này, dù là có ngay lập tức đưa vào bệnh viện, cũng không có bất kỳ cách nào để cứu sống.
Máu của Hương Dũng cũng chẳng thể làm nhòe đi trận pháp, mà trái lại nó còn khiến đường cong trong trận pháp lưu chuyển. Khi máu của hắn bị rút cho bằng sạch vào trong trận pháp, Hải Ni bỗng mở mắt, nói: "Tôi cảm giác được tên Long ấy rồi, thiếu chút nữa thôi, thêm chút nữa là có thể thi hành phương pháp ấy rồi"
Ông ta quay sang nhìn tôi: "Phải thêm cả máu cô ta nữa"
Lâm Huyền cầm con dao nhuốm đầy máu kia dợm bước đến gần tôi, gương mặt hắn hiện rõ nụ cười đầy hiểm lạnh. Tôi liều mạng giãy giụa, gào thét, nhưng hoàn toàn vô ích. Cái xưởng bỏ hoang này chắc chắn là được xây dựng ở một nơi mà cả chim cũng chẳng buồn tới, quá vắng lặng, chắc chắn sẽ không ai nghe thấy đâu.
Hắn kề dao lên cổ tôi, có lẽ là vì bị máu của Hướng Dũng, hoặc cũng có thể vì sắp chết nên con người thường bộc phát toàn bộ sức lực kinh khủng nhất. Tôi chẳng biết luồng sức mạnh đó từ đâu đến, thét to một tiếng, bắt lấy cánh tay tên đàn ông vạm vỡ kia quăng ra ngoài. Đây là một gã đàn ông cao đến hơn một mét tám, nặng phải ít nhất chín mươi kg, lại bị tôi ném đi như ném một cái bao bố rách rưới vậy.
Còn một cái tay rảnh rỗi, tôi lập tức nắm lấy con dao kề trên cổ, Lâm Huyền dùng sức kéo một cái, con dao từ trong tay tôi bị kéo ra, dù không chặt đứt cổ tôi, thì cũng đã tạo ra một vết thương sâu hoắm trên lòng bàn tay tôi. Máu tươi lập tức chảy ào ạt, lại nhỏ xuống trận pháp.
Tôi thừa cơ lúc bọn họ đều chưa ai kịp phản ứng gì, nhấc gót, đá thẳng vào hạ bộ của một gã đàn ông khác. Tên ấy kêu thảm thiết, ôm lấy chú chim nhỏ của mình,m cả người công thành con tôm bị luộc chín. Tôi vội vàng lùi về sau mấy bước. Lâm Huyền cực kỳ tức giận, xách dao lên lao về phía tôi.
Điều mà không ai ngờ được chính là Hải Ni bỗng dưng hét to kinh khiếp. Tôi ngẩng phắt đầu lên, tấm da trâu kia của Hải Ni bắt đầu bốc cháy.
Tất nhiên, không phải bị cháy bởi ngọn lửa thông thường. Mà đó là lửa âm, cứ như khi hút thuốc lá vậy. Lửa âm theo từng đường cong đỏ máu kia, nhanh chóng đốt sạch toàn bộ trận pháp, tất cả những linh hồn của các bé sơ sinh ban đầu thi nhau lao ra ngoài, thét vang trời, tranh nhau lao về phía Hải Ni mà xâu xé.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả mọi người ai cũng sợ ngớ cả người. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, rất lâu sau, tôi mới chợt nhớ đến, hình như hiện tại là đang vào trưa?
Chẳng biết đã qua mất bao lâu, tôi bị một chậu nước lạnh tạt cho tỉnh cả người. Vừa mở mắt nhìn thì mới phát hiện tôi hiện đang ở trong một nhà xưởng bị bỏ hoang vô cùng trống trải, Hướng Dũng bị xích sắt trói ở bên cạnh, xung quanh đều là những gã cao to vạm vỡ sặc mùi xã hội đen.
"Lại gặp mặt rồi, Khương Lâm"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Huyền đang ngồi ngay trước mặt, bắt chéo hai chân, nhìn tôi tựa như đang hứng thú gì lắm. Ánh mắt ấy quả thật khiến lòng tôi cứ dấy lên nỗi sợ hãi.
"Lâm, Lâm ca đấy à, anh đang làm gì thế?"
Tôi giật thót: "Anh muốn gặp tôi thì cứ gọi thẳng cho tôi là được rồi, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến. Sao mà anh phải bạo lực như thế chứ?"
Lâm Thương cười lạnh: "Gọi là tới cơ đấy? Tôi sợ điện thoại còn chưa gọi thì đã chẳng thấy người ở đâu rồi?
Tôi vội chối bay chối biến: "Sao có thể. Tôi, tôi định đi du lịch ấy mà"
Lâm Huyền lại cười khẩy: "Bớt nói nhảm đi, chắc cô cũng biết tại sao tôi bắt cô đến đây mà, đúng chứ?"
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, vội vàng nói: "Lâm ca, chúng tôi đều chỉ là phận con tôm con tép. Mấy anh là thần tiên trên trời đánh nhau thì cần gì kéo luôn chúng tôi vào kia chứ?"
Hắn nhấc tay lên, một ngón tay hãy còn quấn băng vải: "Tôm tép? Tôi nhìn cô cũng ra vẻ thần thông quảng đại lắm kia mà. Lâm Huyền tôi lăn lộn trên đường lâu như thế, đây là lần đầu tiên có người dám bẻ gãy ngón tay của tôi cơ đấy."
Tôi biết, hôm nay chắc chắn không thể chạy thoát dễ dàng được rồi.
Lâm Thương nhìn chòng chọc tôi bằng ánh mắt cực kỳ buốt giá: "Hải Ni đại sư còn vướng việc một chút nữa mới tới được, chúng ta cũng có được chút thời gian đấy. Vết thương này, tôi muốn đòi lại từ trên người cô. Đem cô ta lại đây!"
Hai tên đô con bước đến gần, một tên bắt lấy cánh tay tôi rồi xách tôi lên như xách một con gà yếu nhớt vậy. Lâm Huyền từ tốn bước tới, siết lấy cằm tôi, cười gian trá: "Gương mặt cô trông cũng ưa nhìn lắm, chết đơn giản thế thì lại đáng tiếc. Chỗ của tôi đây nhiều anh em như vậy, để mọi người hưởng thụ một chút, thế mới không lãng phí được"
Nói xong, hắn nắm lấy cổ áo tôi, dùng chút sức lực kéo áo tôi xuống, đám đàn ông chung quanh bắt đầu nhốn nháo hẳn lên.
Từ đó tới tận bây giờ, tôi chưa từng phải chịu một nỗi nhục nào lớn như vậy. Tôi trợn mắt lên, tức giận trừng hắn ta, nhưng lại chẳng có cách nào thoát khỏi thế kìm kẹp. Đối phó với ma quỷ thì tôi còn biết cách, chứ đối phó với bọn giang hồ chợ lớn thì, đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chỉ biết ở đó mà hoảng loạn.
"Chậc chậc"
Ánh mắt hắn quét về phía ngực tôi: "Dáng người ngon ghê, hình xăm này cũng quyến rũ lắm đấy. Không ngờ cô lại dâm đãng như vậy."
Hắn dúi vào ngực tôi phần thuốc lá hãy còn hút dở trên miệng. Thuốc lá bỗng dưng rung lên, vòng ngược lại, đốt thẳng lên tay hắn. Hắn ré lên một tiếng, lập tức vứt thẳng điếu thuốc đi. Trên mu bàn tay hắn xuất hiện một vết bỏng rất lớn. Hắn vừa giận mà vừa sợ nhìn tôi, dường như hắn thấy tôi rất quái dị.
Vết xăm trên ngực tôi, thực ra chính là con dấu mà mà Chu Nguyên Hạo để lại. Tôi không ngờ là nó còn tác dụng bảo vệ tôi nữa.
Lâm Huyền không chịu tin lại có chuyện kỳ dị như vậy, hắn kêu đám đàn em đưa cho mình một con dao, vừa cầm đã giơ lên nhắm thẳng vào vết xăm trên lồng ngực tôi. Nhưng quái lạ chính là, con dao kia vừa chạm đến hình xăm lập tức như bị lửa nung cháy vậy, toàn bộ con dao đỏ rực lên. Hắn lập tức biến sắc, vứt dao ra xa, trong lòng bàn tay cũng hằn một vệt bỏng sâu.
Trước mặt biết bao nhiêu đám đàn em mà hắn lại bị mất mặt như vậy, thẹn quá thành giận, rồi lại rút ra khẩu súng ngay sau lưng và nhắm thẳng vào trán tôi. Lần đầu tiên tôi bị chĩa súng vào người, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.
"Tôi thật sự muốn xem thử, tôi nã thẳng vào đầu cô một phát súng, cô còn cái bản lĩnh bắn ngược đạn về hay không?"
"Chờ đã"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục truyền thống Đông Nam Á đi vào. Ông ta áng chừng năm mươi tuổi, trong tay xách theo một cái rương bện bằng dây mây, nhìn cứ như một nhà buôn vậy.
"Hải Ni đại sư". Lâm Huyền vội vàng đi đến chào hỏi: "Cuối cùng ngài cũng đến".
Sống lưng tôi ớn lạnh từng cơn. Tôi dùng mắt âm dương của mình nhìn, phát hiện trên người ông ta quẩn quanh một luồng khí đen, nhất là ở cái rương kia, tôi trông thấy được vô số cánh tay của trẻ sơ sinh từ khe hở của cái rương lòi ra ngoài, quơ quào lung tung trong không khí. Ông ta lấy cái mũ trên đầu xuống, liếc xem tôi và Hướng Dũng một cái. Hướng Dũng đã ngất đi tự lúc nào, đang bị treo lủng lẳng ở trên.
"Lâm tiên sinh, nếu tôi đã nhận tiền của anh thì tất phải làm việc cho anh"
Tiếng Hán của Hải Ni nghe không hay lắm, có khẩu âm là lạ: "Tôi ở Nam Dương đã từng nghe thấy danh tiếng của Long đại sư rồi, tiếng tăm của ông ấy rất lớn và thật sự có bản lĩnh, anh cũng không cần lãng phí thời gian, hai người này đối với tôi có tác dụng rất lớn"
Lâm Huyền mặc dù rất phách lối, nhưng khi đứng trước mặt Hải Ni thì lại tỏ vẻ nói gì nghe nấy: "Đại sư, ngài bây giờ định thi pháp sao?"
Hải Ni nhẹ gật đầu, bảo: "Tôi dự định sẽ dùng phương pháp thủy tinh hàng"
"Đại sư, nhờ ngài chỉ điểm, thủy tinh hàng là gì?"
"Sau khi tôi làm phép, trong dạ dày của kẻ bị làm phép sẽ xuất hiện rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, đâm thủng ruột, gan, lòng, phổi, khiến kẻ đó bị xuất huyết do đâm vỡ bụng mà chết. Loại phương pháp này cần tốn chút sức lực, nhưng cơ hội thành công thì rất cao, hơn nữa cũng chẳng cần tiếp xúc với đối phương. Dùng cách này để đối phó với tên Long phải nói là khá thích hợp"
Lâm Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "đại sư, có cần sử dụng đồ mà tên Long đã dùng qua hay không? Lần trước khi tôi mời ông ta tới đây, đã lưu lại ly trà mà ông ta đã dùng qua"
Tôi không nhịn được mà nghĩ, tên Lâm Huyền này quả thật quá xấu xa, hóa ra ngay từ ban đầu hắn ta đã đề phòng thầy Long rồi.
Hải Ni lắc đầu: "Không cần đâu, tên Long đó cũng là một tên tâm tư khó lường, chắc chắn ông ta cũng đã tác động lên những món đồ mình từng chạm qua, không có tác dụng là mấy. Trên người của hai người này có khí tức của trận pháp mà ông ta lưu lại, càng hữu dụng hơn"
Một tên cấp dưới đầu trọc lóc dọn ra một cái ghế, mở cái rương ra. Khi nắp rương vừa được hé mở, dường như tôi nghe thấy vô số tiếng khóc của những đứa bé sơ sinh. Trong rương kia thế mà trống không, chỉ có một tấm da trâu.
Ông ta lấy tấm da trâu kia, mở nó ra, phía trên dùng máu tươi vẽ lên một đồ án hình tròn, bức đồ án kia rất phức tạp, mặt trên còn có chú ngữ Nam Dương, nhìn giống như một loại trận pháp. Ông ta lại đem giấy da trâu trải rộng ra, sau đó ngồi xếp bằng ở ngay chính giữa vòng tròn trận pháp, chắp hai tay lại và bắt đầu niệm chú. Chú ngữ được đọc rất nhanh, mà trận pháp đỏ như máu kia cứ như đang dần sống dậy, hóa thành máu tươi, theo từng đường vẽ mà chảy xuôi.
Tôi nhìn thấy có rất nhiều đứa bé sơ sinh lần lượt xuất hiện bên trong vòng tròn. Mặt mày của những đứa bé ấy chỉ toàn là đau đớn, kinh hoàng. Linh hồn của chúng ắt đã bị giam trong trận pháp này mà cả đời cũng không cách nào siêu sinh, luân hồi.
Hải Ni đọc xong lời chú, bất chợt mở mắt ra, cao giọng bảo: "Đưa bọn họ tới đây"
Tôi và Hướng Dũng bị xô đẩy đến trước mặt ông ta, một trước một sau dần bị lôi đến chỗ trận pháp. Ông ta lạnh lùng ra lệnh: "Lấy máu họ"
Tôi hoảng loạn, trông sang thì thấy Lâm Huyền tự mình cầm dao bước tới, đè mạnh đầu Hướng Dũng xuống, con dao kia gác lên cổ hắn, sau đấy dùng lực nhấn một cái. Tôi sợ đến mức thét vang trời, từ cổ Hướng Dũng tuôn ào ạt những dòng máu đỏ au, chúng thấm lên tờ da trâu. Cái cảnh động mạch chủ bị cắt đứt gọn gàng này, dù là có ngay lập tức đưa vào bệnh viện, cũng không có bất kỳ cách nào để cứu sống.
Máu của Hương Dũng cũng chẳng thể làm nhòe đi trận pháp, mà trái lại nó còn khiến đường cong trong trận pháp lưu chuyển. Khi máu của hắn bị rút cho bằng sạch vào trong trận pháp, Hải Ni bỗng mở mắt, nói: "Tôi cảm giác được tên Long ấy rồi, thiếu chút nữa thôi, thêm chút nữa là có thể thi hành phương pháp ấy rồi"
Ông ta quay sang nhìn tôi: "Phải thêm cả máu cô ta nữa"
Lâm Huyền cầm con dao nhuốm đầy máu kia dợm bước đến gần tôi, gương mặt hắn hiện rõ nụ cười đầy hiểm lạnh. Tôi liều mạng giãy giụa, gào thét, nhưng hoàn toàn vô ích. Cái xưởng bỏ hoang này chắc chắn là được xây dựng ở một nơi mà cả chim cũng chẳng buồn tới, quá vắng lặng, chắc chắn sẽ không ai nghe thấy đâu.
Hắn kề dao lên cổ tôi, có lẽ là vì bị máu của Hướng Dũng, hoặc cũng có thể vì sắp chết nên con người thường bộc phát toàn bộ sức lực kinh khủng nhất. Tôi chẳng biết luồng sức mạnh đó từ đâu đến, thét to một tiếng, bắt lấy cánh tay tên đàn ông vạm vỡ kia quăng ra ngoài. Đây là một gã đàn ông cao đến hơn một mét tám, nặng phải ít nhất chín mươi kg, lại bị tôi ném đi như ném một cái bao bố rách rưới vậy.
Còn một cái tay rảnh rỗi, tôi lập tức nắm lấy con dao kề trên cổ, Lâm Huyền dùng sức kéo một cái, con dao từ trong tay tôi bị kéo ra, dù không chặt đứt cổ tôi, thì cũng đã tạo ra một vết thương sâu hoắm trên lòng bàn tay tôi. Máu tươi lập tức chảy ào ạt, lại nhỏ xuống trận pháp.
Tôi thừa cơ lúc bọn họ đều chưa ai kịp phản ứng gì, nhấc gót, đá thẳng vào hạ bộ của một gã đàn ông khác. Tên ấy kêu thảm thiết, ôm lấy chú chim nhỏ của mình,m cả người công thành con tôm bị luộc chín. Tôi vội vàng lùi về sau mấy bước. Lâm Huyền cực kỳ tức giận, xách dao lên lao về phía tôi.
Điều mà không ai ngờ được chính là Hải Ni bỗng dưng hét to kinh khiếp. Tôi ngẩng phắt đầu lên, tấm da trâu kia của Hải Ni bắt đầu bốc cháy.
Tất nhiên, không phải bị cháy bởi ngọn lửa thông thường. Mà đó là lửa âm, cứ như khi hút thuốc lá vậy. Lửa âm theo từng đường cong đỏ máu kia, nhanh chóng đốt sạch toàn bộ trận pháp, tất cả những linh hồn của các bé sơ sinh ban đầu thi nhau lao ra ngoài, thét vang trời, tranh nhau lao về phía Hải Ni mà xâu xé.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả mọi người ai cũng sợ ngớ cả người. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, rất lâu sau, tôi mới chợt nhớ đến, hình như hiện tại là đang vào trưa?
/122
|