“Tôi đang ngồi ăn trưa với cô gái xinh đẹp và nổi tiếng nhất trường nhưng tôi lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì ngồi cách tôi không xa kia là Juli, Juli của tôi, cùng với Eddie Trulock. Cô ấy đang cười. Điều gì đã khiến cô ấy cười vui tới vậy? Tại sao chỉ ngồi đó và cười thôi mà cô ấy cũng có thể xinh đẹp đến thế?” – Bryce Loski, trích từ bộ phim “Flipped” (2010)
Eros
Tôi xem xét khuôn mặt của cô ấy cùng mấy nốt tàn nhang trên má và mũi cô. Cô có một gương mặt thật đẹp, tươi tắn và tự nhiên, không hề trang điểm.
Tôi hết nhìn mắt trái cô lại nhìn sang mắt phải, màu xanh lục bảo và ngọc bích khiến tôi như đắm chìm vào trong đôi mắt ấy. Tôi chuyển ánh nhìn xuống đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô. M* nó! Bụng tôi bỗng dưng đau quặn lên khiến tôi phải lập tức lùi về phía sau.
Tôi biết cô gái này. Rõ ràng là tôi có biết. Đôi mắt ấy, đôi môi ấy, gương mặt ấy…
Không! Không thể nào là cô ấy được, điều đó quá vô lý. Tính cách của họ hoàn toàn khác nhau, như lửa với nước vậy. Jade rất đoan trang, ôn hoà và hiền lành, một cô gái mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn mang về nhà giới thiệu cho cha mẹ. Còn cô ấy, cô ấy rất … Hoang dã
“Mọi chuyện ổn chứ?” Cha tôi, ngài Markos Petrakis lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ông đang nhìn chăm chăm xuống chúng tôi đang quỳ dưới nền nhà, giống như ông đã từng làm khi tôi còn nhỏ, hay chơi đùa cùng với cô em gái của tôi Chloe.
Tôi đứng dậy, ” vâng, ổn ạ. Đây là Jade…” Tôi nhìn Jade. Cô đang từ từ bò dậy, nhặt chiếc túi xách bằng da đã cũ mòn của cô trên sàn nhà.
“Collins.” Cha tôi tiếp lời. “Cô ấy tới đây để gặp con. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cuối cùng cô ấy lại được đưa đến văn phòng của ta.”
Cô ấy tới để gặp tôi?
Thật ra, tôi đã đoán trước được rằng cô ấy sẽ làm vậy.
Ngoài tiệm cafe có treo thông báo rằng họ sẽ đóng cửa trong vòng hai tuần, do thay đổi quản lý. Người bảo vệ toà nhà cũng nói cho chúng tôi biết rằng bà chủ của quán đã qua đời do sử dụng thuốc quá liều.
Tôi khá ấn tượng vì lòng trung thành của Jade đối với bà chủ ấy. Trong xã hội hiện này, việc một ai đó từ chối cơ hội việc làm vì lý do như vậy rất ít khi xảy ra. Nhưng giờ bà chủ của cô ấy đã qua đời, cô ấy chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Tôi vẫn đợi cô ấy sẽ tới văn phòng của mình. Tôi thậm chí còn yêu cầu trợ lý mới của tôi phải chèn được một cuộc hẹn vào trong lịch trình dày đặc của tôi nếu có một cô gái tên Jade muốn hẹn gặp tôi.
Tôi rất nhớ hương vị của tách cafe mà cô pha. Tôi thậm chí còn cảm thấu thiếu vắng niềm vui nho nhỏ khi được nhấm nháp hương vị tuyệt vời đó. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác thèm được uống một tách cafe cô ấy pha vào mỗi sáng, giống như bị nghiện vậy. Nó giúp giải toả căng thẳng, giữ cho tôi khoẻ khoắn và tỉnh táo suốt cả ngày.
Cha tôi quay lại bàn làm việc của mình. Tôi đưa tay về phía Jade ý nói cô hãy đợi. Cô gật đầu và đứng im ở đó chắp hai tay với nhau trông giống hết một đứa trẻ học mẫu giáo đang sắp sửa hát trước cả lớp vậy.
Tôi bước về phía cha tôi, đang ngồi sau bàn làn việc. Tôi đứng trước mặt ông, nhét hai tay vào túi quần. “Tốt nhất thì con nên thẳng tay sa thải những nhân viên thiếu cẩn thận như vậy. Họ có thể gây cản trở cho sự phát triển của công ty. Ta không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra nếu việc kinh doanh của chúng ta gặp vấn đề chỉ vì lý do đó”
“Con không cho là như vậy. Jade đac ở đây và cô ấy đã thừa nhận rằng đó là lỗi của cô ấy”
Tôi lắc đầu phản đối rồi lén liếc về phía cô ấy một chút. Trông cô ấy thật thú vị, cô đứng ở đó nhìn khắp căn phòng, và rõ ràng là cô bị choán ngợp bở điều đó.”
Tôi xoa xoa cổ, cảm thấy như chẳng còn chút sức lực nào. Mắt tôi đỏ lừ vì thiếu ngủ. Tôi bận lên các kế hoạch chiến lược cho xưởng đóng tàu mới của chúng tôi ở New Zealand. Thêm vào đó tôi còn phải nghĩ cách để chiếm được xưởng đóng tàu bị đóng cửa tại Nhật mà tôi và cha tôi rất muốn có. Vấn đề là các cổ đông đều tỏ ra khá do dự trong việc đầu tư. Tôi đã đưa ra cho họ các kế hoạch kinh doanh cũng như một số sửa đổi cần thiết nhưng họ vẫn không chịu quyết định. Tôi sợ sẽ đánh mất các nguồn đầu tư.
Tôi thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì cuộc tranh luận, đàm phán vừa xong với các thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp bên cạnh phòng làm việc của cha tôi. Tôi đã ở đí từ suốt 1 giờ chiều tới giờ với tư cách là người chủ trì cuộc họp.
Cha tôi rời khỏi cuộc họp trước, ông ra hiệu cho tôi ghé qua phòng làn việc của ông sau khi cuộc họp kết thúc. Tôi biết ông định trao đổi với tôi một số thông tin tuyệt mật.
“Đây là bản kế hoạch đối phó với vụ xưởng đóng tàu Nhật Bản” ông đưa tôi một chiếc phong bì. Trong đó chắc chắn là các loại tài liệu vô cùng tuyệt mật.
“Con hãy đưa nó ra nếu phần lớn các cổ đông vẫn phản đối kế hoạch của chúng ta. Không còn lựa chọn nào khác, chúng ta khôn có nhiều thời gian đâu. Đó là phương sách cuối cùng rồi. Ta không thể mạo hiểm đánh mất dự án quan trọng này được. Chúng ta rất cần nó. Ta muốn con hãy nghiên cứu những tài liệu này thật kỹ. Ta trông cậy tất cả vào con. Chúng ta cần ký kết hợp đồng càng sớm càng tốt. Hãy thực hiện nó trong vìng 5 ngày.”
“Dĩ nhiên, con sẽ không làm bố thất vọng. Con cũng đã chuẩn bị một kế hoạch đối phó. Con sẽ kiểm tra lại xem có trùng khớp với nhau không.” Tôi cầm túi phong bì thật chặt.
“Tốt, gặp lại con tối nay.”
Tôi gật đầu rồi quay lại, bước ra ngoài.
“Mẹ nói con hãy mang cô bạn gái mới của con đi cùng” câu nói của cha tôi khiến tôi dừng bước, quay mặt đứng đối diện với ông.
“Vâng, mẹ muốn gặp Kendra.” Tôi rất muốn giải thích với ông rằng Kendra không phải là bạn gái của tôi nhưng tôi chắc chắng rằng ông sẽ không hiểu.
Bố tôi cau mày, môi mìm lại đầy vẻ chán ghét ” đó có phải con bé mặc độc một chiếc váy ngủ trong suốt trên tấm biển điện tử của Times Square không?”
Tôi thở mạnh và nhìn ra chỗ khác. Tôi rất muốn được thoát khỏi các câu hỏi chất vấn của cha tôi. “Vâng, con đi đây, gặp lại bố sau.” Tôi biết bố tôi không thích tôi hẹn hò với Kendra Packer. Cô ta là một người mẫu nổi tiếng, từng cặp kè với rất nhiều đàn ông khác nhau. Dĩ nhiên, đều là những kẻ giàu nứt đố đổ vách. Mối tình gần đây nhất của cô là với một lão tỉ phú 50 tuổi người Ý.
Rất khó để chống cự trước sức quyến rũ của Kendra. Cô ta biết cô ta muốn gì và sẽ làm mọi cách để thực hiện điều đó. Và hiện tại thì cô ta đang thèm khát tôi. Tuần này, cô ta đã ngủ ở nhà tôi 3 lần. Cô ta đến bất chợt vào lúc nửa đêm. Tôi không còn cách nào khác là để cô ta vào, cô ta dai như đỉa vậy.
“Lại đây” tôi nói mà không buồn nhìn về phía Jade, nhặt cặp kính bị vỡ của cô trên sàn lên. Tôi ra khỏi văn phòng làm việc của cha tôi và đi thẳng về phía chỗ thư ký của ông.
” Faye, hãy bảo ai đó mang nó xuống bệnh viện mắt bên dưới. Tôi muốn nó được sửa lại, giống hệt như ban đầu. Hãy mang nó lên văn phòng của tôi trong vòng 1 tiếng nữa.”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi bước thẳng vào thang máy, tôi biết Jade sẽ đi theo tôi. Tôi linh cảm là như vậy. Đầu óc tôi đang vô cùng hỗn độn, tôi mải nghĩ về dự án gần đây nhất của chúng tôi. Làm thế nào để tôi có thể nhận được sự ủng hộ từ các cổ đông. Nghĩ đi nào. Nghĩ đi nào Eros.
Khi đang chuẩn bị đóng cửa thang máy lại, tôi chợt nhận ra một điều rằng Jade không hề đi theo tôi. Quái quỷ. Cô ấy lại chạy đi đâu rồi?
Eros
Tôi xem xét khuôn mặt của cô ấy cùng mấy nốt tàn nhang trên má và mũi cô. Cô có một gương mặt thật đẹp, tươi tắn và tự nhiên, không hề trang điểm.
Tôi hết nhìn mắt trái cô lại nhìn sang mắt phải, màu xanh lục bảo và ngọc bích khiến tôi như đắm chìm vào trong đôi mắt ấy. Tôi chuyển ánh nhìn xuống đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô. M* nó! Bụng tôi bỗng dưng đau quặn lên khiến tôi phải lập tức lùi về phía sau.
Tôi biết cô gái này. Rõ ràng là tôi có biết. Đôi mắt ấy, đôi môi ấy, gương mặt ấy…
Không! Không thể nào là cô ấy được, điều đó quá vô lý. Tính cách của họ hoàn toàn khác nhau, như lửa với nước vậy. Jade rất đoan trang, ôn hoà và hiền lành, một cô gái mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn mang về nhà giới thiệu cho cha mẹ. Còn cô ấy, cô ấy rất … Hoang dã
“Mọi chuyện ổn chứ?” Cha tôi, ngài Markos Petrakis lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ông đang nhìn chăm chăm xuống chúng tôi đang quỳ dưới nền nhà, giống như ông đã từng làm khi tôi còn nhỏ, hay chơi đùa cùng với cô em gái của tôi Chloe.
Tôi đứng dậy, ” vâng, ổn ạ. Đây là Jade…” Tôi nhìn Jade. Cô đang từ từ bò dậy, nhặt chiếc túi xách bằng da đã cũ mòn của cô trên sàn nhà.
“Collins.” Cha tôi tiếp lời. “Cô ấy tới đây để gặp con. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cuối cùng cô ấy lại được đưa đến văn phòng của ta.”
Cô ấy tới để gặp tôi?
Thật ra, tôi đã đoán trước được rằng cô ấy sẽ làm vậy.
Ngoài tiệm cafe có treo thông báo rằng họ sẽ đóng cửa trong vòng hai tuần, do thay đổi quản lý. Người bảo vệ toà nhà cũng nói cho chúng tôi biết rằng bà chủ của quán đã qua đời do sử dụng thuốc quá liều.
Tôi khá ấn tượng vì lòng trung thành của Jade đối với bà chủ ấy. Trong xã hội hiện này, việc một ai đó từ chối cơ hội việc làm vì lý do như vậy rất ít khi xảy ra. Nhưng giờ bà chủ của cô ấy đã qua đời, cô ấy chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Tôi vẫn đợi cô ấy sẽ tới văn phòng của mình. Tôi thậm chí còn yêu cầu trợ lý mới của tôi phải chèn được một cuộc hẹn vào trong lịch trình dày đặc của tôi nếu có một cô gái tên Jade muốn hẹn gặp tôi.
Tôi rất nhớ hương vị của tách cafe mà cô pha. Tôi thậm chí còn cảm thấu thiếu vắng niềm vui nho nhỏ khi được nhấm nháp hương vị tuyệt vời đó. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác thèm được uống một tách cafe cô ấy pha vào mỗi sáng, giống như bị nghiện vậy. Nó giúp giải toả căng thẳng, giữ cho tôi khoẻ khoắn và tỉnh táo suốt cả ngày.
Cha tôi quay lại bàn làm việc của mình. Tôi đưa tay về phía Jade ý nói cô hãy đợi. Cô gật đầu và đứng im ở đó chắp hai tay với nhau trông giống hết một đứa trẻ học mẫu giáo đang sắp sửa hát trước cả lớp vậy.
Tôi bước về phía cha tôi, đang ngồi sau bàn làn việc. Tôi đứng trước mặt ông, nhét hai tay vào túi quần. “Tốt nhất thì con nên thẳng tay sa thải những nhân viên thiếu cẩn thận như vậy. Họ có thể gây cản trở cho sự phát triển của công ty. Ta không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra nếu việc kinh doanh của chúng ta gặp vấn đề chỉ vì lý do đó”
“Con không cho là như vậy. Jade đac ở đây và cô ấy đã thừa nhận rằng đó là lỗi của cô ấy”
Tôi lắc đầu phản đối rồi lén liếc về phía cô ấy một chút. Trông cô ấy thật thú vị, cô đứng ở đó nhìn khắp căn phòng, và rõ ràng là cô bị choán ngợp bở điều đó.”
Tôi xoa xoa cổ, cảm thấy như chẳng còn chút sức lực nào. Mắt tôi đỏ lừ vì thiếu ngủ. Tôi bận lên các kế hoạch chiến lược cho xưởng đóng tàu mới của chúng tôi ở New Zealand. Thêm vào đó tôi còn phải nghĩ cách để chiếm được xưởng đóng tàu bị đóng cửa tại Nhật mà tôi và cha tôi rất muốn có. Vấn đề là các cổ đông đều tỏ ra khá do dự trong việc đầu tư. Tôi đã đưa ra cho họ các kế hoạch kinh doanh cũng như một số sửa đổi cần thiết nhưng họ vẫn không chịu quyết định. Tôi sợ sẽ đánh mất các nguồn đầu tư.
Tôi thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì cuộc tranh luận, đàm phán vừa xong với các thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp bên cạnh phòng làm việc của cha tôi. Tôi đã ở đí từ suốt 1 giờ chiều tới giờ với tư cách là người chủ trì cuộc họp.
Cha tôi rời khỏi cuộc họp trước, ông ra hiệu cho tôi ghé qua phòng làn việc của ông sau khi cuộc họp kết thúc. Tôi biết ông định trao đổi với tôi một số thông tin tuyệt mật.
“Đây là bản kế hoạch đối phó với vụ xưởng đóng tàu Nhật Bản” ông đưa tôi một chiếc phong bì. Trong đó chắc chắn là các loại tài liệu vô cùng tuyệt mật.
“Con hãy đưa nó ra nếu phần lớn các cổ đông vẫn phản đối kế hoạch của chúng ta. Không còn lựa chọn nào khác, chúng ta khôn có nhiều thời gian đâu. Đó là phương sách cuối cùng rồi. Ta không thể mạo hiểm đánh mất dự án quan trọng này được. Chúng ta rất cần nó. Ta muốn con hãy nghiên cứu những tài liệu này thật kỹ. Ta trông cậy tất cả vào con. Chúng ta cần ký kết hợp đồng càng sớm càng tốt. Hãy thực hiện nó trong vìng 5 ngày.”
“Dĩ nhiên, con sẽ không làm bố thất vọng. Con cũng đã chuẩn bị một kế hoạch đối phó. Con sẽ kiểm tra lại xem có trùng khớp với nhau không.” Tôi cầm túi phong bì thật chặt.
“Tốt, gặp lại con tối nay.”
Tôi gật đầu rồi quay lại, bước ra ngoài.
“Mẹ nói con hãy mang cô bạn gái mới của con đi cùng” câu nói của cha tôi khiến tôi dừng bước, quay mặt đứng đối diện với ông.
“Vâng, mẹ muốn gặp Kendra.” Tôi rất muốn giải thích với ông rằng Kendra không phải là bạn gái của tôi nhưng tôi chắc chắng rằng ông sẽ không hiểu.
Bố tôi cau mày, môi mìm lại đầy vẻ chán ghét ” đó có phải con bé mặc độc một chiếc váy ngủ trong suốt trên tấm biển điện tử của Times Square không?”
Tôi thở mạnh và nhìn ra chỗ khác. Tôi rất muốn được thoát khỏi các câu hỏi chất vấn của cha tôi. “Vâng, con đi đây, gặp lại bố sau.” Tôi biết bố tôi không thích tôi hẹn hò với Kendra Packer. Cô ta là một người mẫu nổi tiếng, từng cặp kè với rất nhiều đàn ông khác nhau. Dĩ nhiên, đều là những kẻ giàu nứt đố đổ vách. Mối tình gần đây nhất của cô là với một lão tỉ phú 50 tuổi người Ý.
Rất khó để chống cự trước sức quyến rũ của Kendra. Cô ta biết cô ta muốn gì và sẽ làm mọi cách để thực hiện điều đó. Và hiện tại thì cô ta đang thèm khát tôi. Tuần này, cô ta đã ngủ ở nhà tôi 3 lần. Cô ta đến bất chợt vào lúc nửa đêm. Tôi không còn cách nào khác là để cô ta vào, cô ta dai như đỉa vậy.
“Lại đây” tôi nói mà không buồn nhìn về phía Jade, nhặt cặp kính bị vỡ của cô trên sàn lên. Tôi ra khỏi văn phòng làm việc của cha tôi và đi thẳng về phía chỗ thư ký của ông.
” Faye, hãy bảo ai đó mang nó xuống bệnh viện mắt bên dưới. Tôi muốn nó được sửa lại, giống hệt như ban đầu. Hãy mang nó lên văn phòng của tôi trong vòng 1 tiếng nữa.”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi bước thẳng vào thang máy, tôi biết Jade sẽ đi theo tôi. Tôi linh cảm là như vậy. Đầu óc tôi đang vô cùng hỗn độn, tôi mải nghĩ về dự án gần đây nhất của chúng tôi. Làm thế nào để tôi có thể nhận được sự ủng hộ từ các cổ đông. Nghĩ đi nào. Nghĩ đi nào Eros.
Khi đang chuẩn bị đóng cửa thang máy lại, tôi chợt nhận ra một điều rằng Jade không hề đi theo tôi. Quái quỷ. Cô ấy lại chạy đi đâu rồi?
/51
|