Blair: Đó là mẫu người con gái trong mơ của Chuck. Thông minh chứ không thuộc kiểu mọt sách. Mạnh mẽ nhưng đầy nữ tính. Hoàn hảo. Và anh ấy còn thích những cô gái có nước da ngăm ngăm cùng một đôi mắt màu nâu sẫm.
Dorola: Nhưng đó chẳng phải chính là cô sao, Blair?
– Trích từ series phim truyền hình “Gossip girl”
EROS
RẦM!!!
Cánh cửa trước mắt tôi đột nhiên bị đóng lại vô cùng mạnh.
M* kiếp!
Tôi như hóa đá ở đó, từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang tức giận.
Cô gái ấy điên rồi!
“Này!” Tôi kêu to và lại tiếp tục gõ cửa một lần nữa. Lần này tôi cố gắng hết sức gõ cửa thật mạnh cho tới khi bàn tay đỏ ửng lên. “Mở cửa ra. Tôi muốn nói chuyện với Jade.”
Sau đó có tiếng nhạc rất lớn từ trong nhà vọng ra.
“Cô ấy là nữ hoàng của tôi
Bởi vì chúng tôi đều mới 16 tuổi
Chúng tôi cùng mong muốn những thứ giống nhau
Chúng đều mơ ước những điều giống nhau
Sẽ là như vậy đó.”
Cái con bé vô học đó chắc hẳn là em gái Jade. Cô ấy có đề cập đến việc cô ấy đang sống cùng mẹ và em gái trong buổi phỏng vấn. Hừ, em gái cô ấy cần được giáo dục nhiều hơn, con bé quá thô lỗ và bất lịch sự. Chắc hẳn nó đã trốn mấy tiết học giảng bài về đạo đức và cách cư xử trên lớp.
“Tôi đã có tất cả
Bởi cô ấy là người duy nhất
Mẹ cô ấy gọi tôi đầy thương mến
Cha cô ấy xem tôi nhưn con trai trong nhà
Mọi chuyện đều rất tốt”
Tôi tiếp tục gõ cửa trong khoảng 15 phút nữa, hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng của mình. Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh, xem ra con bé cứng đầu đó quyết tâm lờ đi sự có mặt của tôi. Tôi thò tay vào túi quần vào rút điện thoại ra, bấm số của Jade
Điện thoại vang lên những tiếng tút tút liên hối. Tôi gọi cho cô ấy hết lần này đến lần khác nhưng cô ấy không nghe máy.
Tôi nhét tay vào tui quần, tựa người vào bức tường bênh cạnh cửa ra vào.
Chắc hẳn Jade không có nhà và con bé cứng đầu đó đang ở một mình. Tôi cần phải nói chuyện với Jade để xem liệu cô ấy đã tìm được công việc khác hay chưa. Hiện tại em gái cô ấy là người duy nhất có thể cho tôi biết cô ấy đang ở chỗ nào.
Tôi quyết định không gõ cửa nữa. Tôi biết con bé kia sẽ chỉ mở cửa nếu nó nghĩ tôi đã đi rồi. Ắt hẳn con bé tức giận với tôi vì tôi đã sa thải Jade. Mà không, thực ra tôi đâu có sa thải cô ấy, là cô ấy tự nghỉ việc mà.
10 phút sau, đúng như tôi dự đoán, cánh cửa được mở ra. Vẫn con bé với mái tóc nâu, mặc một chiếc áo phông hình Naruto, trợn tròn mắt lên nhìn tôi. Mắt con bé ánh lên đầy tức giận
“Ngài vẫn còn ở đây!” Nó gần như hét lên và định đóng sập cánh cửa trước mặt tôi một lần nữa
“Yeah, đúng vậy. Và giờ thì hãy nói cho tôi biết Jade đang ở đâu” Tôi nhanh chóng đứng chặn trước cánh cửa để con bé không thể đóng lại được.
“Chị ấy không có ở đây, được chưa? Giờ thì ngài có thể đi được rồi đấy!”
“Này, con chuột nhắt nóng nảy… Phép lịch sự cô để ở đâu rồi? Giấu trong gầm giường à?”
“Dee nói đúng, ngài đúng là một người thô lỗ. Ngài gọi chị tôi là suy dinh dưỡng, hậu đậu và ngu ngốc. Còn bây giờ?! Ngài lại nói tôi nóng nảy, chuột nhắt và bất lịch sự. HA!”
“Ồ, vậy đó là lý do cô nổi cáu với tôi. Có vẻ thú vị đấy.”
“Thú vị, để xem ngài còn có thể cảm thấy thú vị nữa không khi được ăn một cú đá của tôi!”
“Tsk. Tsk. Jade hoàn toàn không nói với tôi rằng em gái cô ấy bị BPD.” (BPD: là rối loạn nhân cách thì phải đó)
“BPD?”
“À, đó là từ để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp”
Con bé cau mày, mím môi đầy tức giận. “Tôi không bị ngu. Tôi biết BPD là gì. Thần kinh của tôi hoàn toàn bình thường. Thêm nữa không cần phải ra vẻ nịnh nọt tôi, tôi biết là ngài không hề nghĩ như thế. Và giờ thì biến ra khỏi nhà tôi ngay trước khi tôi gọi cảnh sát.”
Tôi khá ấn tượng. Quả là một cô gái thông minh nhưng quá nóng nảy.
“Tôi sẽ đi ngay khi cô nói cho tôi biết Jade đang ở đâu.”
“Ồ, thưa ngài, chị ấy đã đi tới châu Á để nghỉ ngơi rồi và còn lâu mới quay lại. Ngài sẽ không có cơ hội được gặp chị ấy nữa đâu. Chị ấy đã tới đó để đoàn tụ với trúc mã của chị ấy rồi.”
Trái tim tôi chợt nhói lên một cái khi tôi nghĩ tới việc Jade cùng một người đàn ông khác. M* kiếp! Ai thèm quan tâm cơ chứ! Tôi không cần cô ấy, tôi chỉ muốn café của cô ấy thôi.
Nhưng có lẽ con bé này đang nói dối. Jade sẽ không đời nào bỏ gia đình cô ấy ở lại. Cô ấy là trụ cột của cả gia đình. Cả cô chuột nhắt bé bỏng này cũng phải sống dựa vào cô ấy.
“Ồ, tệ thật. Hãy nói với Jade tới gặp tôi ngay bằng không tôi sẽ bắt cô ấy lại đấy. Cái tách mà cô ấy đã làm vỡ đáng giá cả một gia tài. Đó là loại tách được sản xuất từ thời Minh tới giờ, vô cùng quý hiếm. Tôi chắc là cô không muốn chị gái củng mình đón Giáng sinh trong tù đâu nhỉ.”
Sự tức giận trên gương mặt con bé nhanh chóng đổi sang sợ hãi “K…Không…”
“Vậy thì hãy ngoan ngoãn nhắn cho cô ấy rằng tôi đã ghé qua. Cô ấy có 24 giờ đồng hồ để tới gặp tôi. Chậm một tích tắc thôi tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Cô ấy sẽ phải hứng chịu đậu quả đấy, hoặc là trả tiền cho tôi hoặc là đi tù. Hy vọng cô đã hiểu.”
“V…vâng.”
“Thấy chưa? Giờ thì cô bắt đầu giống một cô bé ngoan rồi đấy.” Tôi vỗ vỗ đầu con bé rồi bỏ đi, mặc con bé cứ đứng nhìn tôi chằm chằm.
JADE
Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức khi đi khắp mọi nơi trong thành phố Manhattan này, đặt hy vọng hết cuộc phỏng vấn này đến cuộc phỏng vấn khác. Tôi đã nộp hồ sơ xin làm tại một công ty nọ bởi tôi cũng đã có được một số chứng chỉ từ trường đại học, thư ký hoặc nhân viên văn phòng gì đó cũng được.
“Tôi khá ấn tượng với điểm số của cô, cô Collins. Nó rất xuất sắc dù cô thuộc diện vừa học vừa làm.”
“Cảm ơn ngài. Tôi chắc chắn rằng…”
Tôi đang phỏng vấn xin vào làm thư ký thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Cán bộ phòng nhân sự đang phỏng vấn tôi nhíu mày với vẻ dò hỏi.
“Er, xin lỗi ngài.”
Ông ta gật đầu, gõ gõ bút lên hồ sơ cá nhân của tôi, rõ ràng là không được vừa lòng vì sự gián đoạn.
Tôi nhanh chóng mở chiesc túi xách bằng da màu nâu và lục tìm điện thoại.
“Trời ạ, nó ở đâu rồi… Tôi đã túm được chiếc lược, hộp phấn phủ, ví tiền lọ nước hoa,… điện thoại của tôi đâu? Cuối cùng thì nó cũng ngừng kêu. Phù! Cảm ơn Chúa.
Tôi đặt chiếc túi xuống và ngồi thằng ngay ngắn trên ghế, tập trung quan sát biểu cảm của cán bộ phòng nhân sự đang chăm chăm nhìn sơ yếu lý lịch của tôi. Môi ông ấy hơi mím lại còn cặp lông mày màu nâu sẫm cứ nhăn tít như muốn dính vào với nhau.
Ôi chúa ơi, ông ấy làm tôi nhớ tới giáo viên dạt Vật lý đáng sợ của tôi người luôn giao cho chúng tôi nhưng bài tập không-thể-hoàn –thành-nổi cũng như những tiết kiểm tra vấn đáp vô cùng khó nhằn.
“Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào cô có thể sắp xếp được 8 tiếng đi làm mỗi ngày mà vẫn duy trì được việc học…”
Reng!!! Reng!!! Reng!!! Điện thoại của tôi lại tiếp tục đổ chuông. Chúa ơi… Dù là ai gọi đi nữa thì tôi cũng muốn giết người đó.
“Tôi rất xin lỗi thưa ngài, tôi xin pháp, làm ơn… chỉ một phút thôi… Thật xin lỗi.” Tôi lại lục tìm điện thoại trong túi xách.
Gương, sổ cầm tay, hóa đơn tiền điện, nhật ký… Điện thoại của tôi đâu rồi !
Cuối cùng thì điện thoại của tôi cũng ngừng reo khi tôi tìm được nó. Tôi nhìn vào tên người gọi, đáng chết, là Eros Petrakis. Ngay lập tức tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
Tại sao anh ta lại gọi điện cho tôi? Anh muốn gì? Tôi đã xin nghỉ việc rồi. Tôi không muốn làm việc cho anh ta nữa, không muốn pha café cho anh ta nữa. Tôi sẽ trở nên trì độn và mệt mỏi vì cứ suốt ngày phải làm đi làm lại một việc như thế. Tôi cần phải phát huy kiến thức của bản thân, áp dụng những điều mà tôi đã học ở trường. Bên cạnh đó tôi cũng có tự trọng và phẩm giá của riêng mình.
Tôi đặt điện thoại ở chế độ im lặng để nó sẽ không thể làm gián tiếp cuộc phỏng vấn nữa.
“Cô Collins, chúng tôi sẽ gọi điện cho cô sau. Số điện thoại liên lạc đã được ghi trên sơ yếu lý lịch của cổ rồi.”
“Nhưng thưa ngài…”
“Chúc một ngày tốt lành, cô Collins.”
Tôi nghiến răng. Chắc chắn rằng trước đó ông ấy đã có cân nhắc tới việc nhận tôi còn giờ thì tôi đã hoàn toàn hết cơ hội. Tôi căm thù Eros Petrakis vì đã làm gián đoạn cuộc phỏng vấn của tôi. Dù anh ta có muốn gì đi nữa tôi cũng không đời nào trả lời điện thoại của anh ta.
“Chị nói đúng, Dee. Anh ta quá thô lỗ, là người ngạo mạn nhất mà em từng gặp. Anh ta giống hệt Klaus trong phim The Vampire Diaries”
“Chính xác. Chị căm ghét anh ta vì đã phá hỏng buổi phỏng vấn của chị và đe dọa chị.”
“Vậy mai chị có tới gặp anh ta không? Chị chỉ còn 12 tiếng nữa thôi.”
“Chị còn lựa chọn nào khác sao. Phải đi gặp tên ác quỷ đó thôi.”
“Jade, hãy cố gắng nhỏ nhẹ với cậu ta. Mẹ chắc rằng anh ta sẽ hiểu rằng chúng ta hoàn toàn không có khả năng để đền chiếc tách cổ đó. Nếu có thể hãy cầu xin cậu ta tha cho chúng ta.”
“Me, con sẽ không đời nào làm thế đâu. Con sẽ không đời nào van vỉ tên khốn vênh váo đó. Anh ta nghĩ anh ta là nhất, là tối cao. Anh ta không phải Chúa trời mẹ ạ. Anh ta cần phải nhận ra rằng anh ta cũng chỉ là một con người bình thường như chúng ta thôi.”
“Yeah, đúng vậy đó.” Saph vỗ vai tôi. “Hãy nói điều đó trước mặt anh ta. Em thách chị đấy.”
“A…Um… Chị… Có thể chị sẽ làm thế.” Tôi nói với Saph.
“Mẹ tự hỏi không biết điều gì đã biến cậu ta trở nên như vậy” Mẹ tôi thở dài.
“Có lẽ vì uống qáu nhiều café đen” Saph cười và tiếp lời “Chị nên bỏ thêm nhiều đường vào café của anh ta để làm trái tim đắng nghét của anh ta trở nên ngọt ngào hơn.”
Đúng 9 giờ sáng hôm sau, tôi có mặt tại sảnh tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Petrakis tại Manhattan. Nhân viên lễ tân vẫn là người đã giúp tôi gặp được ngài Petrakis, bà ấy nhận ra tôi và bảo tôi lên tầng trên cùng, văn phòng của Eros Petrakis.
Có rất nhiều người ở sảnh đứng xếp hang đợi thang máy. Tôi vội vã chạy về phía chiếc thang máy không có ai và bấm nút lên. Thật may mắn, cánh cửa mở ran gay tức khắc, tôi bước vào trong và bấm số tầng của phòng làm việc của Eros Petrakis
Toét !!! Toét!!!!
Tiếng còi vàng lên khiến tối giật bắn mình. Bên ngoài trở nên ồn ào, có ba nhân viên bảo vệ tiếng về phía tôi
“Này, cô gái… Đó là thang máy cá nhân.” Một trong số họ kêu lên
Nhận ra lỗi sai của mình, tôi định bấm nút mở cửa để tôi có thể vước ra ngoài nhưng tôi lại vô tình bấm nhầm nút đóng cửa. Tôi cảm thấy khá rối bởi hình của mấy mũi tên trên đó. Cánh cửa đóng lại ngay tức khắc và từ từ đi lên. Chúa ơi.
Một phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp với màu tóc vàng rực rỡ cùng bộ quần áo công sở màu hồng thời thượng đang nghe điện thoại khi tối bước vào văn phòng làm việc của Petrakis.
“Vâng, cô ấy đang ở đây. Không… Không… Tôi chắc là ngài Petrakis sẽ không thích điều đó đâu. Tôi sẽ xử lý việc này.” Người phụ nữ nói.
Tôi cười với cô ấy nhưng cô ấy không hề cười lại với tôi. Tôi đọc trên bảng tên “Pamela Leech – Thư ký riêng.”
Ồ, đúng rồi, tôi vẫn còn nhớ cô ấy.
“Chào buổi sáng. Tôi là Jade Collins, tôi tới gặp ngài Eros Petrakis, tôi đoán…umm… là ngài ấy cũng đang đợi tôi.” Tôi nói ngay khi cô Leech đặt điện thoại xuống.
“Vậy ra cô là cô Collins. Vâng, ngài ấy đã đợi cô từ hôm qua rồi.” Cô ấy nhướn một bên mày lên, nâng cằm sau đó nhìn tôi từ đầu đến chân
“Ah…um… Cảm ơn cô.” Tôi đáp
“Lần tới hy vọng cô có thể đọc biển thông báo phía trên cửa thang máy, cô Collins. Nó có đề chữ thang máy CÁ NHÂN. Không ai được phép sử dụng thang máy đó trừ các sếp.” Cô ấy nói, chỉ tay về phía thang máy mà tôi vừa bước ra. Gương mặt xinh đẹp của cô nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi xin lỗi,” Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và bé nhỏ trước mặt cô ấy. Tôi quả là ngu ngốc khi không để ý biển thông báo đó. “Sẽ không có chuyện đó nữa đâu” Bởi vì, chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ bước vào tòa nhà này một lần nữa.
“Tốt nhất là nên như vậy. Cô đã gây ra một vụ lộn xộn ở dưới sảnh đấy. Sự ngu ngốc của cô có thể gây ra…”
Ting!
Tôi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
Biểu hiện trên gương mặt cô Leech hoàn toàn thay đổi. Cô ấy cười với tôi rất ngọt ngào, khoe hàm răng trắng bóc “Chào buổi sáng, cô Collins. Mời ngồi.”
Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên trước sự thay đổi 180 độ của cô ấy. Sau đó tôi nhận ra lý do khi một người đàn ông bước qua chỗ tôi đang đứng. Tôi nhìn bóng lưng của anh ta. Anh ta đang bước thẳng về phía văn phòng của mình, hoàn toàn phớt lờ tôi, như thể tôi không hề tồn tại.
Dorola: Nhưng đó chẳng phải chính là cô sao, Blair?
– Trích từ series phim truyền hình “Gossip girl”
EROS
RẦM!!!
Cánh cửa trước mắt tôi đột nhiên bị đóng lại vô cùng mạnh.
M* kiếp!
Tôi như hóa đá ở đó, từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang tức giận.
Cô gái ấy điên rồi!
“Này!” Tôi kêu to và lại tiếp tục gõ cửa một lần nữa. Lần này tôi cố gắng hết sức gõ cửa thật mạnh cho tới khi bàn tay đỏ ửng lên. “Mở cửa ra. Tôi muốn nói chuyện với Jade.”
Sau đó có tiếng nhạc rất lớn từ trong nhà vọng ra.
“Cô ấy là nữ hoàng của tôi
Bởi vì chúng tôi đều mới 16 tuổi
Chúng tôi cùng mong muốn những thứ giống nhau
Chúng đều mơ ước những điều giống nhau
Sẽ là như vậy đó.”
Cái con bé vô học đó chắc hẳn là em gái Jade. Cô ấy có đề cập đến việc cô ấy đang sống cùng mẹ và em gái trong buổi phỏng vấn. Hừ, em gái cô ấy cần được giáo dục nhiều hơn, con bé quá thô lỗ và bất lịch sự. Chắc hẳn nó đã trốn mấy tiết học giảng bài về đạo đức và cách cư xử trên lớp.
“Tôi đã có tất cả
Bởi cô ấy là người duy nhất
Mẹ cô ấy gọi tôi đầy thương mến
Cha cô ấy xem tôi nhưn con trai trong nhà
Mọi chuyện đều rất tốt”
Tôi tiếp tục gõ cửa trong khoảng 15 phút nữa, hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng của mình. Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh, xem ra con bé cứng đầu đó quyết tâm lờ đi sự có mặt của tôi. Tôi thò tay vào túi quần vào rút điện thoại ra, bấm số của Jade
Điện thoại vang lên những tiếng tút tút liên hối. Tôi gọi cho cô ấy hết lần này đến lần khác nhưng cô ấy không nghe máy.
Tôi nhét tay vào tui quần, tựa người vào bức tường bênh cạnh cửa ra vào.
Chắc hẳn Jade không có nhà và con bé cứng đầu đó đang ở một mình. Tôi cần phải nói chuyện với Jade để xem liệu cô ấy đã tìm được công việc khác hay chưa. Hiện tại em gái cô ấy là người duy nhất có thể cho tôi biết cô ấy đang ở chỗ nào.
Tôi quyết định không gõ cửa nữa. Tôi biết con bé kia sẽ chỉ mở cửa nếu nó nghĩ tôi đã đi rồi. Ắt hẳn con bé tức giận với tôi vì tôi đã sa thải Jade. Mà không, thực ra tôi đâu có sa thải cô ấy, là cô ấy tự nghỉ việc mà.
10 phút sau, đúng như tôi dự đoán, cánh cửa được mở ra. Vẫn con bé với mái tóc nâu, mặc một chiếc áo phông hình Naruto, trợn tròn mắt lên nhìn tôi. Mắt con bé ánh lên đầy tức giận
“Ngài vẫn còn ở đây!” Nó gần như hét lên và định đóng sập cánh cửa trước mặt tôi một lần nữa
“Yeah, đúng vậy. Và giờ thì hãy nói cho tôi biết Jade đang ở đâu” Tôi nhanh chóng đứng chặn trước cánh cửa để con bé không thể đóng lại được.
“Chị ấy không có ở đây, được chưa? Giờ thì ngài có thể đi được rồi đấy!”
“Này, con chuột nhắt nóng nảy… Phép lịch sự cô để ở đâu rồi? Giấu trong gầm giường à?”
“Dee nói đúng, ngài đúng là một người thô lỗ. Ngài gọi chị tôi là suy dinh dưỡng, hậu đậu và ngu ngốc. Còn bây giờ?! Ngài lại nói tôi nóng nảy, chuột nhắt và bất lịch sự. HA!”
“Ồ, vậy đó là lý do cô nổi cáu với tôi. Có vẻ thú vị đấy.”
“Thú vị, để xem ngài còn có thể cảm thấy thú vị nữa không khi được ăn một cú đá của tôi!”
“Tsk. Tsk. Jade hoàn toàn không nói với tôi rằng em gái cô ấy bị BPD.” (BPD: là rối loạn nhân cách thì phải đó)
“BPD?”
“À, đó là từ để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp”
Con bé cau mày, mím môi đầy tức giận. “Tôi không bị ngu. Tôi biết BPD là gì. Thần kinh của tôi hoàn toàn bình thường. Thêm nữa không cần phải ra vẻ nịnh nọt tôi, tôi biết là ngài không hề nghĩ như thế. Và giờ thì biến ra khỏi nhà tôi ngay trước khi tôi gọi cảnh sát.”
Tôi khá ấn tượng. Quả là một cô gái thông minh nhưng quá nóng nảy.
“Tôi sẽ đi ngay khi cô nói cho tôi biết Jade đang ở đâu.”
“Ồ, thưa ngài, chị ấy đã đi tới châu Á để nghỉ ngơi rồi và còn lâu mới quay lại. Ngài sẽ không có cơ hội được gặp chị ấy nữa đâu. Chị ấy đã tới đó để đoàn tụ với trúc mã của chị ấy rồi.”
Trái tim tôi chợt nhói lên một cái khi tôi nghĩ tới việc Jade cùng một người đàn ông khác. M* kiếp! Ai thèm quan tâm cơ chứ! Tôi không cần cô ấy, tôi chỉ muốn café của cô ấy thôi.
Nhưng có lẽ con bé này đang nói dối. Jade sẽ không đời nào bỏ gia đình cô ấy ở lại. Cô ấy là trụ cột của cả gia đình. Cả cô chuột nhắt bé bỏng này cũng phải sống dựa vào cô ấy.
“Ồ, tệ thật. Hãy nói với Jade tới gặp tôi ngay bằng không tôi sẽ bắt cô ấy lại đấy. Cái tách mà cô ấy đã làm vỡ đáng giá cả một gia tài. Đó là loại tách được sản xuất từ thời Minh tới giờ, vô cùng quý hiếm. Tôi chắc là cô không muốn chị gái củng mình đón Giáng sinh trong tù đâu nhỉ.”
Sự tức giận trên gương mặt con bé nhanh chóng đổi sang sợ hãi “K…Không…”
“Vậy thì hãy ngoan ngoãn nhắn cho cô ấy rằng tôi đã ghé qua. Cô ấy có 24 giờ đồng hồ để tới gặp tôi. Chậm một tích tắc thôi tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Cô ấy sẽ phải hứng chịu đậu quả đấy, hoặc là trả tiền cho tôi hoặc là đi tù. Hy vọng cô đã hiểu.”
“V…vâng.”
“Thấy chưa? Giờ thì cô bắt đầu giống một cô bé ngoan rồi đấy.” Tôi vỗ vỗ đầu con bé rồi bỏ đi, mặc con bé cứ đứng nhìn tôi chằm chằm.
JADE
Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức khi đi khắp mọi nơi trong thành phố Manhattan này, đặt hy vọng hết cuộc phỏng vấn này đến cuộc phỏng vấn khác. Tôi đã nộp hồ sơ xin làm tại một công ty nọ bởi tôi cũng đã có được một số chứng chỉ từ trường đại học, thư ký hoặc nhân viên văn phòng gì đó cũng được.
“Tôi khá ấn tượng với điểm số của cô, cô Collins. Nó rất xuất sắc dù cô thuộc diện vừa học vừa làm.”
“Cảm ơn ngài. Tôi chắc chắn rằng…”
Tôi đang phỏng vấn xin vào làm thư ký thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Cán bộ phòng nhân sự đang phỏng vấn tôi nhíu mày với vẻ dò hỏi.
“Er, xin lỗi ngài.”
Ông ta gật đầu, gõ gõ bút lên hồ sơ cá nhân của tôi, rõ ràng là không được vừa lòng vì sự gián đoạn.
Tôi nhanh chóng mở chiesc túi xách bằng da màu nâu và lục tìm điện thoại.
“Trời ạ, nó ở đâu rồi… Tôi đã túm được chiếc lược, hộp phấn phủ, ví tiền lọ nước hoa,… điện thoại của tôi đâu? Cuối cùng thì nó cũng ngừng kêu. Phù! Cảm ơn Chúa.
Tôi đặt chiếc túi xuống và ngồi thằng ngay ngắn trên ghế, tập trung quan sát biểu cảm của cán bộ phòng nhân sự đang chăm chăm nhìn sơ yếu lý lịch của tôi. Môi ông ấy hơi mím lại còn cặp lông mày màu nâu sẫm cứ nhăn tít như muốn dính vào với nhau.
Ôi chúa ơi, ông ấy làm tôi nhớ tới giáo viên dạt Vật lý đáng sợ của tôi người luôn giao cho chúng tôi nhưng bài tập không-thể-hoàn –thành-nổi cũng như những tiết kiểm tra vấn đáp vô cùng khó nhằn.
“Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào cô có thể sắp xếp được 8 tiếng đi làm mỗi ngày mà vẫn duy trì được việc học…”
Reng!!! Reng!!! Reng!!! Điện thoại của tôi lại tiếp tục đổ chuông. Chúa ơi… Dù là ai gọi đi nữa thì tôi cũng muốn giết người đó.
“Tôi rất xin lỗi thưa ngài, tôi xin pháp, làm ơn… chỉ một phút thôi… Thật xin lỗi.” Tôi lại lục tìm điện thoại trong túi xách.
Gương, sổ cầm tay, hóa đơn tiền điện, nhật ký… Điện thoại của tôi đâu rồi !
Cuối cùng thì điện thoại của tôi cũng ngừng reo khi tôi tìm được nó. Tôi nhìn vào tên người gọi, đáng chết, là Eros Petrakis. Ngay lập tức tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
Tại sao anh ta lại gọi điện cho tôi? Anh muốn gì? Tôi đã xin nghỉ việc rồi. Tôi không muốn làm việc cho anh ta nữa, không muốn pha café cho anh ta nữa. Tôi sẽ trở nên trì độn và mệt mỏi vì cứ suốt ngày phải làm đi làm lại một việc như thế. Tôi cần phải phát huy kiến thức của bản thân, áp dụng những điều mà tôi đã học ở trường. Bên cạnh đó tôi cũng có tự trọng và phẩm giá của riêng mình.
Tôi đặt điện thoại ở chế độ im lặng để nó sẽ không thể làm gián tiếp cuộc phỏng vấn nữa.
“Cô Collins, chúng tôi sẽ gọi điện cho cô sau. Số điện thoại liên lạc đã được ghi trên sơ yếu lý lịch của cổ rồi.”
“Nhưng thưa ngài…”
“Chúc một ngày tốt lành, cô Collins.”
Tôi nghiến răng. Chắc chắn rằng trước đó ông ấy đã có cân nhắc tới việc nhận tôi còn giờ thì tôi đã hoàn toàn hết cơ hội. Tôi căm thù Eros Petrakis vì đã làm gián đoạn cuộc phỏng vấn của tôi. Dù anh ta có muốn gì đi nữa tôi cũng không đời nào trả lời điện thoại của anh ta.
“Chị nói đúng, Dee. Anh ta quá thô lỗ, là người ngạo mạn nhất mà em từng gặp. Anh ta giống hệt Klaus trong phim The Vampire Diaries”
“Chính xác. Chị căm ghét anh ta vì đã phá hỏng buổi phỏng vấn của chị và đe dọa chị.”
“Vậy mai chị có tới gặp anh ta không? Chị chỉ còn 12 tiếng nữa thôi.”
“Chị còn lựa chọn nào khác sao. Phải đi gặp tên ác quỷ đó thôi.”
“Jade, hãy cố gắng nhỏ nhẹ với cậu ta. Mẹ chắc rằng anh ta sẽ hiểu rằng chúng ta hoàn toàn không có khả năng để đền chiếc tách cổ đó. Nếu có thể hãy cầu xin cậu ta tha cho chúng ta.”
“Me, con sẽ không đời nào làm thế đâu. Con sẽ không đời nào van vỉ tên khốn vênh váo đó. Anh ta nghĩ anh ta là nhất, là tối cao. Anh ta không phải Chúa trời mẹ ạ. Anh ta cần phải nhận ra rằng anh ta cũng chỉ là một con người bình thường như chúng ta thôi.”
“Yeah, đúng vậy đó.” Saph vỗ vai tôi. “Hãy nói điều đó trước mặt anh ta. Em thách chị đấy.”
“A…Um… Chị… Có thể chị sẽ làm thế.” Tôi nói với Saph.
“Mẹ tự hỏi không biết điều gì đã biến cậu ta trở nên như vậy” Mẹ tôi thở dài.
“Có lẽ vì uống qáu nhiều café đen” Saph cười và tiếp lời “Chị nên bỏ thêm nhiều đường vào café của anh ta để làm trái tim đắng nghét của anh ta trở nên ngọt ngào hơn.”
Đúng 9 giờ sáng hôm sau, tôi có mặt tại sảnh tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Petrakis tại Manhattan. Nhân viên lễ tân vẫn là người đã giúp tôi gặp được ngài Petrakis, bà ấy nhận ra tôi và bảo tôi lên tầng trên cùng, văn phòng của Eros Petrakis.
Có rất nhiều người ở sảnh đứng xếp hang đợi thang máy. Tôi vội vã chạy về phía chiếc thang máy không có ai và bấm nút lên. Thật may mắn, cánh cửa mở ran gay tức khắc, tôi bước vào trong và bấm số tầng của phòng làm việc của Eros Petrakis
Toét !!! Toét!!!!
Tiếng còi vàng lên khiến tối giật bắn mình. Bên ngoài trở nên ồn ào, có ba nhân viên bảo vệ tiếng về phía tôi
“Này, cô gái… Đó là thang máy cá nhân.” Một trong số họ kêu lên
Nhận ra lỗi sai của mình, tôi định bấm nút mở cửa để tôi có thể vước ra ngoài nhưng tôi lại vô tình bấm nhầm nút đóng cửa. Tôi cảm thấy khá rối bởi hình của mấy mũi tên trên đó. Cánh cửa đóng lại ngay tức khắc và từ từ đi lên. Chúa ơi.
Một phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp với màu tóc vàng rực rỡ cùng bộ quần áo công sở màu hồng thời thượng đang nghe điện thoại khi tối bước vào văn phòng làm việc của Petrakis.
“Vâng, cô ấy đang ở đây. Không… Không… Tôi chắc là ngài Petrakis sẽ không thích điều đó đâu. Tôi sẽ xử lý việc này.” Người phụ nữ nói.
Tôi cười với cô ấy nhưng cô ấy không hề cười lại với tôi. Tôi đọc trên bảng tên “Pamela Leech – Thư ký riêng.”
Ồ, đúng rồi, tôi vẫn còn nhớ cô ấy.
“Chào buổi sáng. Tôi là Jade Collins, tôi tới gặp ngài Eros Petrakis, tôi đoán…umm… là ngài ấy cũng đang đợi tôi.” Tôi nói ngay khi cô Leech đặt điện thoại xuống.
“Vậy ra cô là cô Collins. Vâng, ngài ấy đã đợi cô từ hôm qua rồi.” Cô ấy nhướn một bên mày lên, nâng cằm sau đó nhìn tôi từ đầu đến chân
“Ah…um… Cảm ơn cô.” Tôi đáp
“Lần tới hy vọng cô có thể đọc biển thông báo phía trên cửa thang máy, cô Collins. Nó có đề chữ thang máy CÁ NHÂN. Không ai được phép sử dụng thang máy đó trừ các sếp.” Cô ấy nói, chỉ tay về phía thang máy mà tôi vừa bước ra. Gương mặt xinh đẹp của cô nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi xin lỗi,” Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và bé nhỏ trước mặt cô ấy. Tôi quả là ngu ngốc khi không để ý biển thông báo đó. “Sẽ không có chuyện đó nữa đâu” Bởi vì, chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ bước vào tòa nhà này một lần nữa.
“Tốt nhất là nên như vậy. Cô đã gây ra một vụ lộn xộn ở dưới sảnh đấy. Sự ngu ngốc của cô có thể gây ra…”
Ting!
Tôi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
Biểu hiện trên gương mặt cô Leech hoàn toàn thay đổi. Cô ấy cười với tôi rất ngọt ngào, khoe hàm răng trắng bóc “Chào buổi sáng, cô Collins. Mời ngồi.”
Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên trước sự thay đổi 180 độ của cô ấy. Sau đó tôi nhận ra lý do khi một người đàn ông bước qua chỗ tôi đang đứng. Tôi nhìn bóng lưng của anh ta. Anh ta đang bước thẳng về phía văn phòng của mình, hoàn toàn phớt lờ tôi, như thể tôi không hề tồn tại.
/51
|