Cô Gái Của Sự Bí Mật 2

Chương 62

/67


5h

Điện thoại Thủy reo lên

_ “muốn cứu con mày thì đến nghĩa trang M. 1 mình”

Tút…tút…tút…….

Thủy hạ điện thoại xuống

_ “ai gọi vậy?” Nhi

Bây giờ Thủy có nên nói hay ko? Có nên cho Long và Nhi biết, hay làm theo lời người đó, đến 1 mình thôi…….

/

5h

Điện thoại Khoa reo lên

_ “alo”

_ “muốn cứu con trai hãy đến nghĩa trang M. một mình »

Tút tút……..

Khoa lập tức chạy thẳng đến nơi đó

/

5h

Điện thoại của 1 người khác cũng reo lên

_ “alo”

_................

_ “sao lại mất, anh ấy làm gì mà biết đường đi”

_............

_ “được…tôi về ngay”

.

.

_ “chuyện gì vậy mẹ?”

_..........

_ “à. ko có gì đâu con…..con ở đây. Mẹ về 1 chút mẹ vào”

_ “mà có việc gì?”

_ “ko có gì. Con yên tâm”

Nói rồi người phụ nữ rời đi, để lại sự nghi ngờ cho cô gái trẻ

/

Nghĩa trang M

6h

ở dưới góc cây lớn đang có 3 người đang bị trói lại, ko ai khác chính là mấy đứa trẻ nhà ta Quân, SƠn và Ly

_ “quân…Quân…….” Ly mở mắt ra trước, nhìn thấy Quân vẫn đang bất tỉnh, nhìn lại thì thấy Sơn nữa

_ “Sơn….Sơn…..2 người tỉnh dậy đi”

_ “ưm…..” Sơn cựa mình, dần dần mở mắt, Quân cũng vậy

_ “đây….đây…là đâu..ưa…” Quân nhút nhích làm sợi dây cứa trúng vết thương

_ “ông sao rồi” Ly lo lắng

_ “sao chúng ta lại ở đây?” Quân

“sao mày cũng vậy?” Quân nhìn Sơn

_ “hồi khuya chúng ta bị nhỏ Thanh bắt đi, ông ko nhớ sao?” Ly

Quân lục lại trí nhớ của mình

<< Cạch……cánh cửa phòng được mở ra, Quân ngước mặt lên nhìn, Ly quay mặt lại, bất ngờ……..

_ “sao cô đến đây?” LY vừa hỏi dứt câu thì bị 1 cú đánh vào cổ, ngất ngay lập tức, tiếp theo là Quân cũng vậy, cô ta đánh trúng vào vết thương của Quân nên máu đổ chảy ra, dính xuống sàn nhà, cứ tưởng như Ly bất tỉnh thật nhưng trong mơ màng, ý thức LY vẫn còn giữ được, lấy điện thoại nhắn thật nhanh cái tên THANH rồi bỏ lại, mong là mọi người sẽ tim được mình…>>

_ “nhưng đây là đâu?” Quân

_ “nghĩa trang” Sơn lên tiếng

_ “sao?” bây giờ Quân và Ly mới nhìn xung quanh, hình như họ đang bị cột ở 1 góc của nghĩa trang thì phải, xung quanh chỉ thấy mấy cái cây lớn…à…1 cái mộ kia…..sao nó lại nằm cách biệt như vậy………một người con gái……..đúng là ngôi mộ của 1 người con gái, xinh đẹp………

_ “tỉnh rồi à?” 1 người trog số khoảng 10 người khác bước đến

_ “các người là ai? Sao bắt chúng tôi” LY

_ “hãy đợi đi, lát nữa chúng bây sẽ biết……..”

“mau đưa bọn chúng vào vị trí”

Tên đó nói dứt lời thì Quân và SƠn lại bị trói cùng nhau, treo lại 1 cái cây, riêng Ly thì được đưa đi nơi khác. Vết thương của Quân và Sơn càng nặng hơn, máu cứ chảy ra ko ngừng…….mất máu…mất sức…….

/

6h

Thủy vừa đến cửa vào của nghĩa trang thì Khoa cũng đến, cả 2 bất ngờ nhìn nhau

_ “sau anh/em ở đây?”

_ “thằng Quân bị người ta bắt đến đây, còn anh”

_ “thằng Sơn cũng vậy”

Cả 2 đã hiểu. nghĩa trang này thuộc dạng cũ kỹ, nằm ở ngoại ô thành phố, những ngôi mộ ở đây thường vô danh, nơi đây cũng rất ít người lui tới. cả 2 bước vào……

_ “xin chào mừng đến với vương quốc của chết chốc” 1 giọng nói của 1 người đàn bà vang lên nghe mà rợn cả người….Khoa và Thủy nhìn xung quanh thì ko thấy ai…….tiếp tục bước vào……

_ “đi về phía bên phải” giọng nói lại vang lên, Khoa và Thủy làm theo.đi hết con đường đó thì đập vào mắt cả 2 là hình ảnh Quân và Sơn đang bị treo lơ lửng, máu đã thấm ra ngoài áo, định chạy đến giải thoát cho con, nhưng cả hai liền dừng lại khi nghe

_ “đứng yên nếu ko muốn 2 đứa đó chết sớm”

“chỉ cần 1 cái búng tay của ta sẽ khiến 2 đứa đó chết ngay lập tức”

“ngươi muốn gì?” Khoa lạnh lùng

_ “từ từ đã, hãy nhìn xung quanh xem….” Nghe theo lời của bà ta, Khoa và Thủy nhìn, thì chỉ thấy duy nhất có 1 ngôi mộ này là kỳ lạ nhất, vì những ngôi mộ khác được xây rất sơ xài, còn riêng ngôi mộ này thì lại rất khang trang, tiến đến, cả 2 cùng nhìn di ảnh của chủ ngôi mộ. 1 người con gái, đang mặc đồng phục của trường cấp 3, nhìn kỹ thì là đồng phục của trường MOON ngày xưa đây mà…………..Khoa và Thủy nhìn nhau

_ “các ngươi thấy quen ko?”

_ “thật ra ngươi muốn gì?” Thủy

_ “rất đơn giản. tao muốn chúng bây hãy đi theo người con gái dưới ngôi mộ đó.haha”

_ “thật ra ngươi là ai?”

_“các ngươi ko biết ta nhưng ta lại biết rõ các ngươi, từng tên 1………………..

Trương Huỳnh Tuấn Kiệt, Trần Đăng Khoa và Trần Phương Hồng Thủy………. »

Khoa với Thủy lại nhìn nhau. Sao lại nhắc đến Kiệt nữa, mọi chuyện như thế nào cơ chứ.

_ “các ngươi ko nhớ người con gái kia à? vậy các ngươi nhớ người này chứ” bà ta vỗ tay 3 cái, 2 tên đàn ông dẫn thêm 1 người ra nữa…….

_ “nhìn kỹ vào”

Khoa và Thủy cố nhìn thật kỹ, người đàn ông kia trông rất quen, nhưng gương mặt thì hoàn toàn bị phá hủy…………

_ “sao? Nhận ra chưa?”

“haha……kể cả người bạn chí cốt của mình cũng ko biết à? hahaha”

_ “sao?”

Khoa với Thủy lại nhìn nhau

_ “Kiệt” cả 2 đồng thanh

_ “haha, thông minh đấy…..cuối cùng cũng biết rồi à?”

_ “sao Kiệt lại ở trong tay cô, cô là ai? Mau lộ diện đi” Thủy

_ “từ từ các ngươi sẽ rõ, gấp gáp gì? Haha……….”

_ “Kiệt….Kiệt…phải anh ko?” Thủy cố gọi nhưng người đó vẫn ko trả lời……

_ “mày sao vậy Kiệt?” Khoa

_ “a….a……đau….a…..” người đàn ông đó, ôm đầu, nằm lăn lộn dưới đất rồi lấy tay đánh vào đầu mình. Khoa và Thủy định tiến lại nhưng ko được

“đứng im đó, nếu ko ta giết luôn hắn”

_ “cô là ai? Cô đã làm gì anh ấy?” Thủy

_ “haha, hắn đâu cần ta phải ra tay, ông trời đã có mắt…haha…hắn bị quả báo…đúng là quả báo…..”

_ “thật ra cô là ai?” Khoa

_ “Ta là ai ư….các người muốn biết, vậy hãy chịu khó mà chờ đợi”

_ “chờ gì nữa….cô đang muốn làm gì?” Thủy

_ “haha….các ngươi đưa hắn ta vô” người đàn bà đó ra lệnh cho đàn em đem người đàn ông đó trở vào………

_ “đợi có mặt đông đủ rồi chúng ta sẽ có chuyện để nói thôi….haha………”

Khoa với Thủy nhìn nhau, đợi 1 lúc sao ko nghe thấy tiếng của bà ta nữa, cả 2 bước lại gốc cây, định giải cứu cho Quân và Sơn nhưng chỉ mới đi được 3 bước thì

Đoàn……….

Đoàn……….

tiếng động phát ra…..cả 2 giật mình….nhìn kỹ lại thì, 2 đứa con của họ vừa bị trúng 2 phát súng..bất tỉnh………

_ “Sơn/ Quân” Khoa, Thủy đồng thanh

_ “đã bảo đứng yên mà….các ngươi ko biết nghe lời gì cả” giọng người phụ nữ lại vang lên

_ “có gì cô ra đây, đấu với chúng tôi, đừng hại đến bọn trẻ” Thủy

_ “haha…ngươi đau lòng sao? Như vậy ta thấy vui lắm….ngươi biết được nỗi đau đó rồi sao?haha” nói rồi giọng nói lại lặng im, lần này cả 2 ko dám manh động, vì địch trog bóng tối, ta ở ngoài sáng, bây giờ chỉ còn cách là chờ đợi, chỉ sợ là 2 đứa trẻ kia ko thể chờ nữa thôi…nhìn mà đau lòng………………

/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status