Hôm sau, trên tất cả các đài truyền thông đều đăng tin tìm trẻ lạc. mọi người đều rất lo lắng cho Nhím, nhưng ngày qua ngày, tất cả đều vô vọng, chẳng có 1 tin tức nào về con bé cả. và cũng bắt đầu từ lúc đó, Phi càng ít nói hơn, có lẽ đây cũng là cú sốc lớn đối với 1 đứa trẻ như Phi, cậu bé, ít nói, ít cười, lạnh nhạt với người ngoài....
Tại 1 nơi nào đó……
_ “chào cô, xem như tôi đã trả ơn cô xong rồi, đứa bé được dự đoán có số mệnh lớn hơn con gái cô, và sẽ cướp đi tất cả của con gái cô đã biến mất, tôi đi đây, chúc cho gia đình cô luôn hạnh phúc”
Và trở lại với bé NHím
Cô bé đã chạy, cố gắn hết sức để chạy, những giọt nước mắt cô ấy rơi, rơi, rơi rất nhiều. bây giờ cô bé đang ở đâu đây, sao mà lạ quá, chẳng thấy ai hết vậy chứ, cô bé nhớ mẹ, nhớ anh trai, nhớ ông , bà nội. nhớ tất cả mọi người. bây giờ cô cảm thấy lạc lỏng, cô bước đi, những bước chân nặng trĩu, cô mệt mỏi, cô muốn về nhà. Nhưng ko. Ko thể về,c ô là 1 đứa xui xẻo của gia đình, “Mẹ đã nói Ba mất lúc 2 đứa vừa sinh ra, có phải là chính do mình mà ra, bây giờ mẹ cũng do mình hại, ko thể về đó được, nhưng mình nhớ mọi người quá” cô bé lại rơi nước mắt. 1 màu đen của màn đêm bao phủ, nó cũng giống như hoàn cảnh bây giờ của Nhím, toàn màu đen,và nơi đâu mới tìm được ánh sáng đây.
a………………..
1 tiếng la vang lên, và hiện tại cô bé đang bị rơi xuống 1 cái hố, đất,bùn lầy lội, dính hết cả người của cô bé, hoảng hồn, cô bé sợ, cô bé muốn cầu cứu, nhưng bây giờ làm sao? Biết nhờ ai bây giờ, anh Phi, mẹ Xu, ông bà nội, tất cả đã xa rồi, cảm thấy thât vọng, cảm thấy hụt hẫn và cảm thấy sợ…cô bé ngồi co ro 1 mình, nhưng rồi ánh sáng đã tìm thấy cô ấy, chiếu thẳng vào mặt cô ấy, con bé chói mắt, cố ngước mặt lên
_ “bạn làm gì dưới đó vậy?” giọng nói của 1 đứa con trai vang lên
Cô bé Nhím vẫn im lặng
_ “bạn có sao ko? Để mình kiếm dây kéo bạn lên nha” nói rồi cậu bé chạy đi, 5 phút sau, cậu ta trở lại, trên tay còn cầm theo sợi dây thật dài
_ “bạn nắm lấy dây nè, để tôi kéo bạn lên nha” cậu bé ném 1 đầu dây xuống cho Nhím
Nhím thấy sợi dây đang ở trước mặt mình nhưng cũng ko dám nắm lấy
_ “bạn cầm đi, tôi kéo bạn lên,” cậu bé vẫn vui vẻ, nhìn thấy nụ cười thân thiện ấy, Nhím cảm giác rất thân thuộc, cô bé liền nắm chặt lấy sợi dây
_ “nắm chặt nha, tôi kéo à….1…2…1…2..1…2..” cậu bé cố hết sức mình để kéo Nhím khỏi đó, 1 lúc sau
_ « trời ơi…mệt quá » cậu bé nằm lăn ra đất thở hổn hển, quay sang nhìn Nhím thì thấy cô nàng đang nhìn mình, cậu bé thấy ngại ngại sao ấy
_ « sao lại nhìn tôi như vậy, kéo bạn mệt quá. » cậu bé ngồi dậy
« sao bạn lại rơi xuống đó vậy, nhà bạn ở đâu, cha mẹ bạn nữa, sao bạn lại đi 1 mình »
Nhím nhìn cậu bé đó, ko nói lời nào, những câu hỏi mà cậu bé đó đang hỏi cũng là nỗi đau trong lòng Nhím
_ “ko biết” Nhím lên tiếng
_ “hả, bạn vừa nói đó hả, giọng nói hay quá ta, mà sao lại ko biết chứ” cậu bé ngơ ngác
_ “ko biết”
_ “vậy giờ tôi với bạn lên công an nha, nhờ họ tìm người nha cho bạn”
_ “ko”
_ “sao lại ko, chứ giờ bạn muốn làm gì?”
_ “ko biết”
_ “sao lại ko biết, bạn thật khó hiểu”
_.........
_ “bạn ko biết, ko chịu, vậy tôi về nhà à, bạn tự tìm nhà nha” cậu bé nói
Nhím vẫn im lặng, cậu bé đứng dậy, bước đi vài bước thì quay lại nhìn, NHím vẫn ngồi đó, đi thêm vài bước nữa, cậu bé liền bị khựng lại, chắc do cậu ấy ko nở, liền quay lại
_ “hay bạn về nhà mình đi, có gì mai tính, giờ tối lắm rồi, ở đây, nhiều hố lắm, ko cẩn thận cậu lại té xuống đó nữa à.”
Nhím nhìn cậu bé, rồi cũng gật đầu. thế là 2 cô cậu cùng nhau đi, đi được 1 lúc, cậu bé nắm lấy tay Nhím, giật mình, Nhím tát cho cậu ấy 1 cái, vừa đau, vừa ngạc nhiên
_ “sao bạn đánh tôi” cậu bé còn chưa hiểu được nguyên nhân. Nhím vẫn ko nói gì. Cậu bé mới chợt nhớ ra
_ “à, là tôi nắm tay bạn đó hả? ở đây nhiều hố lắm, ko nắm tay dắt bạn đi thì bạn lại rơi xuống rồi sao?” cậu bé giải thích, Xu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu ấy, mà ko thể nào ko tin cho được
_ “xin lỗi”
_ “ko có gì, giờ đi được chưa” cậu bé đưa tay ra, NHím chần chừ rồi cũng nắm lấy tay cậu bé, suốt chặng đường cậu bé cứ nói chuyện suốt
_ “đoạn đường này, người ta thi công nửa chừng thì lại bỏ, bởi vậy mới có nhiều hố như vậy nè, ở đây cũng ko có nhà nữa, chỉ mỗi nhà tôi thôi à.”
_.........
_ “mà bạn tên gì vậy?”
_ “ý……” NHím định nói mình tên yến nhưng chợt khựng lại
_ “tên gì…tôi ko nghe rõ?”
_ “ Ý”
_ “à, là Ý hả? mà sao bạn lại đến đây?”
_.............
_ “ko muốn nói thì tôi cũng ko hỏi nữa đâu”
_...........
_ “mà bạn ít nói thiệt đấy”
_..............
_ “thôi, tới nhà tôi rồi”
Đứng trước mặt NHím bây giờ là 1 căn nhà lá, nhỏ xíu, nhìn rất cũ kỹ, ở trước nhà là 1 cái sân trống
_ “hì hì…nhà minhd nhỏ quá phải ko?” cậu bé lấy tay gãy đầu, tỏ ý ngại ngùng
_ “ko”
_ “hihi. Thôi vào nhà đi”
Nhím theo cậu bé bước vào, bên trong nhà cũng khác gì mấy so với bề ngoài của nó, tuy nhiên rất gọn gàng và sạch sẽ, nhà chỉ có 1 cái bàn gỗ, 3 cái ghế, 1 chiếc giường tre, hình như bên trong có 1 phòng nữa, phía sau nhà là 1 cái ao, kế là nhà bếp và nhà tắm.
_ “bạn ra sau tắm rửa thay đồ đi, nhìn bạn bẩn quá trời”
_ “ko có quần áo” Nhím
_ “à. quên, giờ sao ta, bây giờ tối rồi, sao tôi đi mượn đồ cho bạn đây, hay bạn mặc đỡ cái này nha” cậu bé đưa cho Nhím bộ đồ của mình
Nhím nhìn thấy và vẫn chưa nhận
_ “hì hì. Thiệt sự thì tôi hổng có quần áo nữ, bạn mặc đỡ đi nha,”
Bất đắc dĩ NHím đưa tay nhận lấy rồi theo cậu bé ra nhà sau để tắm
_ “tối quá.” Nhím
_ “ừ, ở đây chưa có điện đâu, bạn đợi tôi đi lấy đèn dầu xuống nha” cậu bé vui vẻ bước đi
_ “đây, để đây sáng rồi, bạn vào tắm đi, mình nấu cho bạn tô mì nha, chắc bạn đói lắm rồi hả?”
_ “ừ, cám ơn”
Nhím thì tắm, cậu bé thì lo lây hoay nấu mì
30 phút sau, Nhím bước ra, cậu bé cứ nhìn ko thôi
_ “chuyện gì?” Nhím thấy khó chịu về ánh mắt đó
_ “ko.ko. bạn dễ thương quá, da trắng nữa, lúc nãy tưởng bạn đen lắm chứ,hihi, thôi ăn mì nè” cậu bé đặt tô mì xuống bàn, NHím ngồi xuống và bắt đầu ăn, dù đơn giản là 1 tô mì bình thường nhưng hôm nay đối với Nhím nó như 1 món ăn thượng hạn vậy đó
_ “tôi tên Khang, Nguyễn Nhật Khang, 10 tuổi, tôi ở đây 1 mình à. còn bạn”
_ “tên Ý, 10 tuổi”
_ “ừ, mà bạn kiệm lời quá hé, thôi, ăn rồi ngủ, ngày mai tôi đưa bạn về, bạn ngủ ở trong phòng đó, tôi ngủ ngoài này, vậy nha”
_ “tôi sợ tối”
_ “vậy, tôi để đèn trong đó cho bạn, thôi ngủ nha, mai tôi còn phải đến trường nữa”
_ “ừ.”
Vậy là cả 2 đều vào ngủ, nhưng Nhím thì làm sao có thể yên giấc được chứ, mọi chuyện chỉ vừa bước qua 1 trang mới mà thôi, rồi Nhím sẽ ra sao, ngày mai NHím ko thể về nhà được, Nhím sẽ đi về đâu đây.?
Hôm sau, Khang dậy từ rất sớm để nấu cơm, Nhím thì vẫn còn mệt mỏi sau những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua
_ “Ý ơi, bạn dậy đi, mình ăn sáng, tôi phải đi học rồi mới đưa bạn về nhà được”
_.............. cô bé Nhím vẫn im lặng
Khang phải bước vào, lay người Nhím
_ “ui, ui, bạn…..bạn……”
_ “hả?” giọng ngái ngủ của Nhím
_ “dậy ăn sáng nè…”
ở nhà, có khi nào Nhím phải dậy sớm như thế này đâu chứ, nhưng hôm nay, bắt buộc bé Nhím nhà ta phải tuân theo, ngồi dậy, dụi dụi 2 mắt, nhìn thấy Khang đang nhìn mình
_ “chuyện gì?”
_ “ơ…ko có gì, dậy ăn sáng, mình đến trường rồi mới đưa bạn về nhà được”
_ “ờ”
Khang lúng túng, nói xong liền chạy ra ngoài, Nhím cũng bước ra sau
_ “bàn chảy đánh răng mới đó, có bộ quần áo nữ nữa đó” Khang nói, Nhím xuống nhà sau thì thấy những thứ Khang nói. Buổi sáng chỉ có cơm và canh đạm bạc, Nhím ăn cũng ko nhiều lắm, vì chẳng còn tâm trạng nào để ăn cả. An xong cả 2 đến trường của Khang. Nhím ngồi ở ngoài ghế đá, đợi Khang học xong,
Đến 11h30, tiếng chuông báo hiệu giờ ra về đã đến, Khang nhanh chóng chạy ra tìm NHím
_ “mình đi về nhà bạn thôi” Khang vui vẻ
_ “ko”
_ “sao lại ko? Bạn ko nhớ nhà mình ở đâu à? để tôi với bạn đến nhờ mấy chú công an giúp đỡ nha”
_ “ko”
_ “chứ giờ bạn muốn sao?”
_ “ko biết.”
_ “hay bạn mất trí nhớ hả? giống trong phim ko?”
_...................
_ “nhanh đi, tôi phải đi làm nữa đó”
_..................
_ “trời ơi à. khổ tui ghê” Khang
_..............
_ “mệt quá, bạn đi với tôi ko?”
Nhím nhìn Khang rồi gật đầu. vậy là 2 cô cậu cùng nhau đi đến 1 quán ăn nhỏ, nhưng lại rất đông khách
_ “sao nay đến trễ vậy Khang?” giọng của bà chủ vang lên
_ “dạ, tại cháu bận chút xíu việc, hihi” Khang tươi cười, để chiếc cặp xuống rồi bắt tay vào việc chạy bàn
_ “bạn ngồi đó đi, đợi tôi” Khang
NHím ngồi vào 1 gốc của cái quán
_ “ai vậy nhóc?” Bà chủ
_ “bạn cháu đó cô” Khang vừa làm vừa trả lời
_ “bạn mượn quần áo của mình cho bạn đó hả?” 1 cô bé, tóc thắt 2 bím xinh xắn hỏi Khang
_ “ừ. Hihi, đúng rồi đó” Khang
_ “bạn ấy dễ thương quá ta” cô bé
_ “ Liên! Nhanh lên” tiếng bà chủ lại vang lên
_ “dạ! con tới liền” cô bé liền chạy đến bưng lấy tô hủ tiếu đến cho khách
< < Nguyễn Nhật Khang, là cậu bé vui vẻ, thích giúp đỡ mọi người khác, cậu ta có nước da ngâm ngâm, nhìn chung cũng chẳng bằng các hot boy khác, nhưng cười rất có duyên, là 1 học sinh giỏi của trường suốt mấy năm liền, Khang và Liên như 1 cặp bài trùng và là niềm tự hào của cả trường, vì cả hai thường tham gia những cuộc thi lớn và đều giành giải về cho trường>>
<< bà chủ( cô Tư), sống cô đơn 1 mình, mở 1 quán hủ tiếu nhỏ, là người tốt bụng, tuy hay la mắng 2 đứa, Liên và Khang, nhưng cô rất thương yêu bọn chúng, có ý giúp đỡ, nhưng cô ko nói, chỉ nói muốn cả 2 giúp mình chạy bàn thì sẽ trả lương. Thế là, 2 đứa, cứ sau giờ học là lại đến giúp cô chủ, và 1 điều kiện mà cô Tư đặt ra là, dù phụ giúp việc nhưng kết quả học tập cả 2 ko đưuọc sa sút, vào những ngày gần thi thì cô chủ ko cho 2 đứa nó đến vì sợ bọn chúng bị điểm kém>>
Trở lại quán ăn
Liên đang vội vàng chạy đi, chạy lại để đem hủ tiếu cho khách thì bỗng nhiên, Liên trợt té, tưởng đâu là x ong cả rồi, cô nàng nhắm mắt chịu đựng, đợi nghe 1 cái “xoảng”(tiếng tô vỡ) và ịch(tiếng Liên té) nhưng đợi hoài chẳng thấy, Liên mở mắt ra thì Liên đang dựa vào người của….nhìn kỹ ra thì mới thấy….đó chính là Nhím, 1 tay Nhím đỡ lấy Liên, tay còn lại Nhím đang cầm tô hủ tiếu, hầu như mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào cả hai đưá, Liên thì cứ nhìn Nhím ko thôi
_ “trả” Nhím lên tiếng, Liên liền đứng dậy, nhận lấy tô hủ tiếu,
_ “cám…cám…ơn bạn” Liên vẫn chưa hoàng hồn.
Nhím lại ngồi lại vị trí cũ. Khang đang làm việc mà lâu lâu lại nhìn Nhím, cô nàng biết mà cũng ko nói gì, cũng chẳng thèm phản ứng. cô Tư cũng vậy, cô ấy có vẻ thích thú với cô bé này đây.
15h
_ “trời ơi…mệt quá……” Khang lên tiếng khi vừa dẹp số tô cuối cùng
_ “mệt thì nghỉ đi, ai kêu tới đây làm gì?” cô Tư
_ “con ko tới, cô nhớ con đến phát điên rồi sao. Hehe..” Khang
_ “ộc,…ộc…..ta mới ăn no nha, nhà người làm ta ối ra hết bây giờ” cô Tư giả vờ ối
_ “haha. Cô ối đi….con xem cô có ối được ko” Khang
_ “ăn đi, ông thần. công chúa cũng ăn đi” cô Tư đặt 2 tô hủ tiếu trước mặt Khang và Liên
“còn đây là cho cô bé này” cô tư cũng đặt thêm trước mặt Nhím 1 tô
Khang và Liên thì tự nhiên ăn, chỉ có Nhím là chưa cầm đũa lên
_ “ăn đi, ngon lắm đó” Khang vừa ăn vừa nói
_ “đúng rồi, bạn ăn đi. Ngon lắm” Liên cũng tiếp lời
nhím quay qua nhìn cô Tư, cô ta chỉ cười chứ ko nói gì. nhím cũng bắt đầu cầm đũa lên, cả 3 chém sạch cả nước lân cái
_ “ngon quá,….no quá..” Khang vỗ vỗ vào bụng mình
_ “ta nấu mà ko ngon sao được, haha” cô Tư
_ “sặc……tiu…tiu con rồi…” Khang
_ “chuyện gì…chuyện gì…uống nước mắc nghẹn hả? cô Tư vuốt vuốt ngực cho Khang
_ « nghe cô nói con muốn…. » Khang tỏ vẻ nôn ra
_ « tổ cha mi, dám nói ta vậy hả ? » cô Tư cốc đầu Khang
_ “hehe. Ko nói với cô nữa.” Khang quay qua Nhím
_ “bạn có học võ hả?”
Nhím nhìn Khang, ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ mặt ban đầu
_ “ko”
_ “sao hồi nãy bạn đỡ Liên rồi chụp lấy tô phở nhanh thiệt đó” Khang
_....................
_ “ừ lúc nãy, mình cám ơn bạn nha. Mà bạn tên gì vậy?”
_ “Ý”
Liên cảm thấy ngạc nhiên khi mà Nhím lại có thái độ lạnh nhạt như vậy
_ “mà giờ bạn tính sao?” Khang hỏi Nhím
_ “ko biết”
_ “sao lại ko biết hoài vậy?” Khang
_..........
_ “chuyện gì?” cô Tư lấy ghế ngồi cùng 3 đứa trẻ
_ “chuyện là con tìm gặp bạn này, giờ con muốn bạn ấy về mà bạn ấy ko nói nhà ở đâu, cũng chẳng chịu đến công an”
_ “sao con ko về” cô Tư hỏi nHím, Nhím nhìn cô ấy, rồi im lặng cuối mặt
_ “giờ con muốn sao?” cô Tư
_ “con ko biết”
Cả 4 người ngồi im lặng
_ “cô ơi, hay cô nhận nuôi bạn đó đi” LIÊN lên tiếng
_ “đúng rồi đó cô” Khang cũng đồng tình
_ “nhưng….” Cô Tư có vẻ do dự
_ “cô giúp bạn ấy đi mà cô…nha cô….” KHang
“cô chỉ đứng ra nhận bạn ấy ,con sẽ nuôbạn đó, cho bạn ấy về ở với con cũng được mà” Khang
_ “ko phải ta ko muốn, vì ta có lý do riêng.” Cô Tư
_ “thôi mà cô. Giúp người là việc tốt mà cô” Khang
Cô Tư suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định
_ “được thôi. Ta sẽ nhờ người quen, làm giấy tờ cho con. Mà con tên gì? Nhiêu tuổi rồi” cô Tư hỏi Nhím
_ “dạ. Trương Ngọc Như Ý, 10 tuổi” Nhím
_ “ừ, nhưng ta sợ sẽ ko nuôi nỗi con đâu”
_ “ko sao mà cô, bạn ấy để con nuôi” Khang cắt ngang
_ “con giỏi quá hé, thân mình còn lo chưa xong mà đòi…” cô Tư
“thôi, như vậy đi, cô sẽ làm giấy tờ cho con, rồi việc học của con sao đây? Con có đi học ko?”
_ “cô cứ đăng ký cho bạn ấy học cùng với con đi” Khang
_ “nhưng phải có giấy chuyển trường, hay sao chứ” cô Tư
_ “cô ơi, cô có thể đến gặp hiệu trưởng trường con cho ông ấy kiểm tra trình độ học của bạn Ý, nếu được thầy sẽ cho bạn ấy học mà cô, 2 tụi con sẽ năn nỉ giúp, thầy thương 2 đứa con lắm” Liên
_ “phải..phải đó cô” Khang
_ “ nhưng trình độ của cô bé này ra sao đây” cô Tư có vẻ nghi ngờ
_ “bạn đồng ý ko?” Khang
_ “ừ” Nhím
_ “quyết định vậy nha cô” Khang
_ “ừ. Vậy thì cô sẽ thử. Nhưng cô có thể ko cho con ở cùng, vì cô có lý do riêng” cô Tư
_ “dạ, được rồi mà cô, con sẽ cho bạn ấy ở cùng mà, cô giúp chuyện giấy tờ dùm con đi” Khang
_ “biết rồi. ngày mai ta tới trường hỏi cho, tối nay con luyệncho con bé đi” Cô tư
_ “dạ, vậy tụi con về nha” Khang cùng với Liên và NHím ra về
Trên đường đi
_”mình tên Liên, rất vui được làm bạn” Liên đưa tay ra, Nhím cũng bắt tay lại
_ “Ý”
_ “có vẻ như bạn ít nói quá nhỉ?” Liên
_ “ừ.” Nhím
_ “bây giờ bạn đến nhà mình, mình đưa cho bạn mấy bộ đồ mặc đỡ nha, đồ tuy ko mới nhưng cũng sạch sẽ lắm” Liên
_ “cám ơn”
_ “bạn nói chuyện nghe hay lắm, bạn nên nói nhiều hơn” Liên
_ “ừ” Nhím
_ “vậy sẵn ở nhà mình rồi 2 đứa mình đưa sách cho bạn xem bài lại nha, thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ cho đề trong sách chứ gì” Liên
_ “đúng rồi đó” khang
_ “ừ” Nhím
Nhà Liên
Nhà Liên cũng ko khác gì nhà Khang cho lắm, cũng sụp xệ, cũ kỹ
_ “2 bạn ngồi đi, chắc ba mình chưa về” Liên vào trong lấy ra 2 ly nước đặt lên bàn
_ “đây là sách nè, bạn xem lại đi” Khang
“hai tụi mình đưa mấy cái đề kiểm tra cho bạn làm thử nha.”
_ “ừ” Nhím
_ “nhưng bạn xem bài lại đi rồi mới làm được chứ” Khang
_ “ko cần” nhím
Khang và Liên đều ngạc nhiên, đưa thử những bày kiểm tra cho Nhím, chỉ trong vòng 5 phút, những bày toán đã được giải xong và đúng hoàn toàn. Khang và Liên vô cùng bất ngờ
_ “bạn làm nhanh vậy?” Liên
_ “đúng hết luôn” Khang
_ “ừ” Nhím
_ “vậy ko cần ôn nữa rồi, có gì mai mình gặp nhau tại trường” Liên
Khang, Nhím chia tay Liên, cả hai cùng về nhà Khang
_ “đừng nhìn nữa” NHím lên tiếng khi biết từ khi rời khỏi nhà Liên đến giờ Khang đều ko rời mắt khỏi mình
_ “ờ..ờ…xin lỗi” Khang cuối mặt
Thế là cả 2 tiếp tục đi, đến nhà Khang cũng là lúc đồng hồ điểm 19h
_ “bạn tắm đi, rồi ở nhà nha. Tôi có việc phải đi” Khang
_ “việc gì?” Nhím
_ “hì hì. Ko có gì? thôi bạn ở nhà, đừng đi lung tung, coi chừng bị lạc đó”Khang nói rồi tạm biệt Nhím. Cô bé vẫn muốn biết cậu ta đi đâu, nên liền đi theo sau.
Và việc mà cậu bé Khang ấy nói chính là đi lượm lon nhựa, những cái lon, chai nhựa ở công viên, ở lề đường hay ở bất cứ đâu mà cậu bé nhìn thấy đều được cậu ta nhặt kỹ càng
_ “bạn ko mệt à, sao đi theo tôi hoài vậy?” Khang vẫn cuối nhặt cái lon
_ “ờ…” y như vừa bị bắt quả tan, Nhím ko nói nên lời
_ “bạn có thấy xấu hổ khi làm bạn với tôi ko. Thậm chí, tương lai chúng ta có thể phải ở cùng 1 nhà. Nếu bạn ko muốn thì tôi ko ép đâu ,hi” Khang nở 1 nụ cười gượng
_ “ko” NHím
_ “ko muốn ở cùng tôi à” Khang
_ “ko xấu hổ”
_ “thật chứ?”
_ “thật”
_ “hihi, vui quá đi ta ui” Khang lấy lại vẻ vui tươi của mình
_ “ba mẹ cậu…”
_ “bạn định hỏi ba mẹ tôi hả. 2 người họ mất rồi, mẹ tôi mất lúc tôi 5 tuổi, nghe ba nói là mẹ bị ung thư, ko có tiền chữa bệnh nên mới mất. còn ba tôi mất lúc tôi mới 7 tuổi, một phần thương nhớ mẹ tôi, 1 phần lao lực quá độ nên đã kiệt sức.”
_ “ông bà?”
_ “à,ông bà tôi hả? tôi cũng chẳng biết, chỉ biết là tôi có ba và mẹ, khi cả 2 qua đời mọi người muốn đưa tôi vào cô nhi viện để xem có ai nhận về nuôi ko, nhưn g tôi ko muốn, tôi muốn ở căn nhà của ba mẹ mình à.”
_ ‘rồi sao sống”
_ “việc học của tôi thì cũng tốt, được miễn học phí. Lúc đầu mọi người hay cho gạo và thức ăn, nhưng dần dần cũng ít, tôi được cô Tư, cô bán hủ tiếu lúc trưa đó, nhận vào làm, được ăn, rồi trả lương nữa. buổi tối tôi đi lượm chai nhựa như bây giờ nè, nói chung cuộc sống tôi cũng tạm gọi là được.”
_ “vậy còn tôi”
_ “bạn muốn hỏi có thêm bạn sao tôi nuôi bạn nỗi hả?”
_ “ừ”
_ “thì tới đâu tính tới đó thôi”
_ “sao giúp tôi?”
_ “hihi, cũng ko biết nữa” Khang gãy đầu
“mà thôi, mọi chuyện xong rồi, mà bạn có học võ phải ko. Nói thật đi”
_ “ko có.”
_ “hey, tưởng có chứ”
_ “sao?”
_ “tôi cũng học võ nè, miễn phí đó nha, hihi” Khang nói với vẻ tự hào
“tôi tiếp thu nhanh nên thầy dạy miễn phí cho tôi á, bạn mà biết võ thì đi cùng tôi luôn”
_ “thôi, ko cần”
_ “vậy thì thôi vậy”
Thế là NHím cũng cùng đi nhặt lon với Khang luôn,nhặt xong cả 2 cùng về, rồi lại cùng ăn mì.
Sáng hôm sau
Nhím cùng với cô Tư, Khang và Liên đến trường. cô Tư trình bày cho hiệu trưởng nghe cộng thêm sự năn nỉ của 2 học trò cưng, thầy hiệu trưởng đành phá lệ ra đề cho Nhím.
Bất ngờ thay, những cái đề của thầy cho toàn là nằm ngoài chương trình, hết sức lo sợ cho NHím. Nhưng cô nàng cũng bắt tay vào làm, chỉ trong vòng 30 phút, bài làm đã hoàn thành. Mọi người đều bất ngờ, Nhím đưa bài làm cho hiệu trưởng, ông ấy càng bất ngờ hơn, cả 3 người, cô Tư, Khang và Liên hồi hộp chờ đợi công bố của thầy hiệu trưởng
_ “duyệt, điểm tuyệt đối” Hiệu trưởng
_ “hu..ra…” kHAng và liên nắm lấy tay Nhím, nhảy lên, nhảy xuống
_ “thầy chấp nhận cho em vào học”
_ “dạ. cám ơn” Nhím cuối đầu chào
Thầy hiệu trưởng rất vui mừng vì mình vừa tìm được 1 học sinh giỏi nữa cho trường, nhưng ông đâu có ngờ rằng,…………
Những ngày sau đó, Nhím luôn đi cùng Nhi và Khang. Họ học cùng nhau, làm cùng nhau, mỗi tối Nhím với Khang cũng cùng nhau đi lượm chai. Nhưng chuyện làm cho mọi người bất ngờ nhất là kết quả học tập của Nhím, tất cả các môn đều dừng lại ở con số 7,0. Có lúc đang trả bài, Nhím đột nhiên ngừng lại. và đó là lúc cô nàng được 7 điểm, cứ thế, bất kỳ môn nào cũng vậy, cứ 7 điểm đều đều. và chuyện lạ là những bài tập khó hay bất cứ chuyện gì Khang và Liên ko biết thì đều được Nhím giải đáp. Có lúc Khang và Liên hỏi tại sao Nhím làm như vậy nhưng nhận được cậu trả lời là “thích” từ Nhím.
Tại 1 nơi nào đó……
_ “chào cô, xem như tôi đã trả ơn cô xong rồi, đứa bé được dự đoán có số mệnh lớn hơn con gái cô, và sẽ cướp đi tất cả của con gái cô đã biến mất, tôi đi đây, chúc cho gia đình cô luôn hạnh phúc”
Và trở lại với bé NHím
Cô bé đã chạy, cố gắn hết sức để chạy, những giọt nước mắt cô ấy rơi, rơi, rơi rất nhiều. bây giờ cô bé đang ở đâu đây, sao mà lạ quá, chẳng thấy ai hết vậy chứ, cô bé nhớ mẹ, nhớ anh trai, nhớ ông , bà nội. nhớ tất cả mọi người. bây giờ cô cảm thấy lạc lỏng, cô bước đi, những bước chân nặng trĩu, cô mệt mỏi, cô muốn về nhà. Nhưng ko. Ko thể về,c ô là 1 đứa xui xẻo của gia đình, “Mẹ đã nói Ba mất lúc 2 đứa vừa sinh ra, có phải là chính do mình mà ra, bây giờ mẹ cũng do mình hại, ko thể về đó được, nhưng mình nhớ mọi người quá” cô bé lại rơi nước mắt. 1 màu đen của màn đêm bao phủ, nó cũng giống như hoàn cảnh bây giờ của Nhím, toàn màu đen,và nơi đâu mới tìm được ánh sáng đây.
a………………..
1 tiếng la vang lên, và hiện tại cô bé đang bị rơi xuống 1 cái hố, đất,bùn lầy lội, dính hết cả người của cô bé, hoảng hồn, cô bé sợ, cô bé muốn cầu cứu, nhưng bây giờ làm sao? Biết nhờ ai bây giờ, anh Phi, mẹ Xu, ông bà nội, tất cả đã xa rồi, cảm thấy thât vọng, cảm thấy hụt hẫn và cảm thấy sợ…cô bé ngồi co ro 1 mình, nhưng rồi ánh sáng đã tìm thấy cô ấy, chiếu thẳng vào mặt cô ấy, con bé chói mắt, cố ngước mặt lên
_ “bạn làm gì dưới đó vậy?” giọng nói của 1 đứa con trai vang lên
Cô bé Nhím vẫn im lặng
_ “bạn có sao ko? Để mình kiếm dây kéo bạn lên nha” nói rồi cậu bé chạy đi, 5 phút sau, cậu ta trở lại, trên tay còn cầm theo sợi dây thật dài
_ “bạn nắm lấy dây nè, để tôi kéo bạn lên nha” cậu bé ném 1 đầu dây xuống cho Nhím
Nhím thấy sợi dây đang ở trước mặt mình nhưng cũng ko dám nắm lấy
_ “bạn cầm đi, tôi kéo bạn lên,” cậu bé vẫn vui vẻ, nhìn thấy nụ cười thân thiện ấy, Nhím cảm giác rất thân thuộc, cô bé liền nắm chặt lấy sợi dây
_ “nắm chặt nha, tôi kéo à….1…2…1…2..1…2..” cậu bé cố hết sức mình để kéo Nhím khỏi đó, 1 lúc sau
_ « trời ơi…mệt quá » cậu bé nằm lăn ra đất thở hổn hển, quay sang nhìn Nhím thì thấy cô nàng đang nhìn mình, cậu bé thấy ngại ngại sao ấy
_ « sao lại nhìn tôi như vậy, kéo bạn mệt quá. » cậu bé ngồi dậy
« sao bạn lại rơi xuống đó vậy, nhà bạn ở đâu, cha mẹ bạn nữa, sao bạn lại đi 1 mình »
Nhím nhìn cậu bé đó, ko nói lời nào, những câu hỏi mà cậu bé đó đang hỏi cũng là nỗi đau trong lòng Nhím
_ “ko biết” Nhím lên tiếng
_ “hả, bạn vừa nói đó hả, giọng nói hay quá ta, mà sao lại ko biết chứ” cậu bé ngơ ngác
_ “ko biết”
_ “vậy giờ tôi với bạn lên công an nha, nhờ họ tìm người nha cho bạn”
_ “ko”
_ “sao lại ko, chứ giờ bạn muốn làm gì?”
_ “ko biết”
_ “sao lại ko biết, bạn thật khó hiểu”
_.........
_ “bạn ko biết, ko chịu, vậy tôi về nhà à, bạn tự tìm nhà nha” cậu bé nói
Nhím vẫn im lặng, cậu bé đứng dậy, bước đi vài bước thì quay lại nhìn, NHím vẫn ngồi đó, đi thêm vài bước nữa, cậu bé liền bị khựng lại, chắc do cậu ấy ko nở, liền quay lại
_ “hay bạn về nhà mình đi, có gì mai tính, giờ tối lắm rồi, ở đây, nhiều hố lắm, ko cẩn thận cậu lại té xuống đó nữa à.”
Nhím nhìn cậu bé, rồi cũng gật đầu. thế là 2 cô cậu cùng nhau đi, đi được 1 lúc, cậu bé nắm lấy tay Nhím, giật mình, Nhím tát cho cậu ấy 1 cái, vừa đau, vừa ngạc nhiên
_ “sao bạn đánh tôi” cậu bé còn chưa hiểu được nguyên nhân. Nhím vẫn ko nói gì. Cậu bé mới chợt nhớ ra
_ “à, là tôi nắm tay bạn đó hả? ở đây nhiều hố lắm, ko nắm tay dắt bạn đi thì bạn lại rơi xuống rồi sao?” cậu bé giải thích, Xu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu ấy, mà ko thể nào ko tin cho được
_ “xin lỗi”
_ “ko có gì, giờ đi được chưa” cậu bé đưa tay ra, NHím chần chừ rồi cũng nắm lấy tay cậu bé, suốt chặng đường cậu bé cứ nói chuyện suốt
_ “đoạn đường này, người ta thi công nửa chừng thì lại bỏ, bởi vậy mới có nhiều hố như vậy nè, ở đây cũng ko có nhà nữa, chỉ mỗi nhà tôi thôi à.”
_.........
_ “mà bạn tên gì vậy?”
_ “ý……” NHím định nói mình tên yến nhưng chợt khựng lại
_ “tên gì…tôi ko nghe rõ?”
_ “ Ý”
_ “à, là Ý hả? mà sao bạn lại đến đây?”
_.............
_ “ko muốn nói thì tôi cũng ko hỏi nữa đâu”
_...........
_ “mà bạn ít nói thiệt đấy”
_..............
_ “thôi, tới nhà tôi rồi”
Đứng trước mặt NHím bây giờ là 1 căn nhà lá, nhỏ xíu, nhìn rất cũ kỹ, ở trước nhà là 1 cái sân trống
_ “hì hì…nhà minhd nhỏ quá phải ko?” cậu bé lấy tay gãy đầu, tỏ ý ngại ngùng
_ “ko”
_ “hihi. Thôi vào nhà đi”
Nhím theo cậu bé bước vào, bên trong nhà cũng khác gì mấy so với bề ngoài của nó, tuy nhiên rất gọn gàng và sạch sẽ, nhà chỉ có 1 cái bàn gỗ, 3 cái ghế, 1 chiếc giường tre, hình như bên trong có 1 phòng nữa, phía sau nhà là 1 cái ao, kế là nhà bếp và nhà tắm.
_ “bạn ra sau tắm rửa thay đồ đi, nhìn bạn bẩn quá trời”
_ “ko có quần áo” Nhím
_ “à. quên, giờ sao ta, bây giờ tối rồi, sao tôi đi mượn đồ cho bạn đây, hay bạn mặc đỡ cái này nha” cậu bé đưa cho Nhím bộ đồ của mình
Nhím nhìn thấy và vẫn chưa nhận
_ “hì hì. Thiệt sự thì tôi hổng có quần áo nữ, bạn mặc đỡ đi nha,”
Bất đắc dĩ NHím đưa tay nhận lấy rồi theo cậu bé ra nhà sau để tắm
_ “tối quá.” Nhím
_ “ừ, ở đây chưa có điện đâu, bạn đợi tôi đi lấy đèn dầu xuống nha” cậu bé vui vẻ bước đi
_ “đây, để đây sáng rồi, bạn vào tắm đi, mình nấu cho bạn tô mì nha, chắc bạn đói lắm rồi hả?”
_ “ừ, cám ơn”
Nhím thì tắm, cậu bé thì lo lây hoay nấu mì
30 phút sau, Nhím bước ra, cậu bé cứ nhìn ko thôi
_ “chuyện gì?” Nhím thấy khó chịu về ánh mắt đó
_ “ko.ko. bạn dễ thương quá, da trắng nữa, lúc nãy tưởng bạn đen lắm chứ,hihi, thôi ăn mì nè” cậu bé đặt tô mì xuống bàn, NHím ngồi xuống và bắt đầu ăn, dù đơn giản là 1 tô mì bình thường nhưng hôm nay đối với Nhím nó như 1 món ăn thượng hạn vậy đó
_ “tôi tên Khang, Nguyễn Nhật Khang, 10 tuổi, tôi ở đây 1 mình à. còn bạn”
_ “tên Ý, 10 tuổi”
_ “ừ, mà bạn kiệm lời quá hé, thôi, ăn rồi ngủ, ngày mai tôi đưa bạn về, bạn ngủ ở trong phòng đó, tôi ngủ ngoài này, vậy nha”
_ “tôi sợ tối”
_ “vậy, tôi để đèn trong đó cho bạn, thôi ngủ nha, mai tôi còn phải đến trường nữa”
_ “ừ.”
Vậy là cả 2 đều vào ngủ, nhưng Nhím thì làm sao có thể yên giấc được chứ, mọi chuyện chỉ vừa bước qua 1 trang mới mà thôi, rồi Nhím sẽ ra sao, ngày mai NHím ko thể về nhà được, Nhím sẽ đi về đâu đây.?
Hôm sau, Khang dậy từ rất sớm để nấu cơm, Nhím thì vẫn còn mệt mỏi sau những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua
_ “Ý ơi, bạn dậy đi, mình ăn sáng, tôi phải đi học rồi mới đưa bạn về nhà được”
_.............. cô bé Nhím vẫn im lặng
Khang phải bước vào, lay người Nhím
_ “ui, ui, bạn…..bạn……”
_ “hả?” giọng ngái ngủ của Nhím
_ “dậy ăn sáng nè…”
ở nhà, có khi nào Nhím phải dậy sớm như thế này đâu chứ, nhưng hôm nay, bắt buộc bé Nhím nhà ta phải tuân theo, ngồi dậy, dụi dụi 2 mắt, nhìn thấy Khang đang nhìn mình
_ “chuyện gì?”
_ “ơ…ko có gì, dậy ăn sáng, mình đến trường rồi mới đưa bạn về nhà được”
_ “ờ”
Khang lúng túng, nói xong liền chạy ra ngoài, Nhím cũng bước ra sau
_ “bàn chảy đánh răng mới đó, có bộ quần áo nữ nữa đó” Khang nói, Nhím xuống nhà sau thì thấy những thứ Khang nói. Buổi sáng chỉ có cơm và canh đạm bạc, Nhím ăn cũng ko nhiều lắm, vì chẳng còn tâm trạng nào để ăn cả. An xong cả 2 đến trường của Khang. Nhím ngồi ở ngoài ghế đá, đợi Khang học xong,
Đến 11h30, tiếng chuông báo hiệu giờ ra về đã đến, Khang nhanh chóng chạy ra tìm NHím
_ “mình đi về nhà bạn thôi” Khang vui vẻ
_ “ko”
_ “sao lại ko? Bạn ko nhớ nhà mình ở đâu à? để tôi với bạn đến nhờ mấy chú công an giúp đỡ nha”
_ “ko”
_ “chứ giờ bạn muốn sao?”
_ “ko biết.”
_ “hay bạn mất trí nhớ hả? giống trong phim ko?”
_...................
_ “nhanh đi, tôi phải đi làm nữa đó”
_..................
_ “trời ơi à. khổ tui ghê” Khang
_..............
_ “mệt quá, bạn đi với tôi ko?”
Nhím nhìn Khang rồi gật đầu. vậy là 2 cô cậu cùng nhau đi đến 1 quán ăn nhỏ, nhưng lại rất đông khách
_ “sao nay đến trễ vậy Khang?” giọng của bà chủ vang lên
_ “dạ, tại cháu bận chút xíu việc, hihi” Khang tươi cười, để chiếc cặp xuống rồi bắt tay vào việc chạy bàn
_ “bạn ngồi đó đi, đợi tôi” Khang
NHím ngồi vào 1 gốc của cái quán
_ “ai vậy nhóc?” Bà chủ
_ “bạn cháu đó cô” Khang vừa làm vừa trả lời
_ “bạn mượn quần áo của mình cho bạn đó hả?” 1 cô bé, tóc thắt 2 bím xinh xắn hỏi Khang
_ “ừ. Hihi, đúng rồi đó” Khang
_ “bạn ấy dễ thương quá ta” cô bé
_ “ Liên! Nhanh lên” tiếng bà chủ lại vang lên
_ “dạ! con tới liền” cô bé liền chạy đến bưng lấy tô hủ tiếu đến cho khách
< < Nguyễn Nhật Khang, là cậu bé vui vẻ, thích giúp đỡ mọi người khác, cậu ta có nước da ngâm ngâm, nhìn chung cũng chẳng bằng các hot boy khác, nhưng cười rất có duyên, là 1 học sinh giỏi của trường suốt mấy năm liền, Khang và Liên như 1 cặp bài trùng và là niềm tự hào của cả trường, vì cả hai thường tham gia những cuộc thi lớn và đều giành giải về cho trường>>
<< bà chủ( cô Tư), sống cô đơn 1 mình, mở 1 quán hủ tiếu nhỏ, là người tốt bụng, tuy hay la mắng 2 đứa, Liên và Khang, nhưng cô rất thương yêu bọn chúng, có ý giúp đỡ, nhưng cô ko nói, chỉ nói muốn cả 2 giúp mình chạy bàn thì sẽ trả lương. Thế là, 2 đứa, cứ sau giờ học là lại đến giúp cô chủ, và 1 điều kiện mà cô Tư đặt ra là, dù phụ giúp việc nhưng kết quả học tập cả 2 ko đưuọc sa sút, vào những ngày gần thi thì cô chủ ko cho 2 đứa nó đến vì sợ bọn chúng bị điểm kém>>
Trở lại quán ăn
Liên đang vội vàng chạy đi, chạy lại để đem hủ tiếu cho khách thì bỗng nhiên, Liên trợt té, tưởng đâu là x ong cả rồi, cô nàng nhắm mắt chịu đựng, đợi nghe 1 cái “xoảng”(tiếng tô vỡ) và ịch(tiếng Liên té) nhưng đợi hoài chẳng thấy, Liên mở mắt ra thì Liên đang dựa vào người của….nhìn kỹ ra thì mới thấy….đó chính là Nhím, 1 tay Nhím đỡ lấy Liên, tay còn lại Nhím đang cầm tô hủ tiếu, hầu như mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào cả hai đưá, Liên thì cứ nhìn Nhím ko thôi
_ “trả” Nhím lên tiếng, Liên liền đứng dậy, nhận lấy tô hủ tiếu,
_ “cám…cám…ơn bạn” Liên vẫn chưa hoàng hồn.
Nhím lại ngồi lại vị trí cũ. Khang đang làm việc mà lâu lâu lại nhìn Nhím, cô nàng biết mà cũng ko nói gì, cũng chẳng thèm phản ứng. cô Tư cũng vậy, cô ấy có vẻ thích thú với cô bé này đây.
15h
_ “trời ơi…mệt quá……” Khang lên tiếng khi vừa dẹp số tô cuối cùng
_ “mệt thì nghỉ đi, ai kêu tới đây làm gì?” cô Tư
_ “con ko tới, cô nhớ con đến phát điên rồi sao. Hehe..” Khang
_ “ộc,…ộc…..ta mới ăn no nha, nhà người làm ta ối ra hết bây giờ” cô Tư giả vờ ối
_ “haha. Cô ối đi….con xem cô có ối được ko” Khang
_ “ăn đi, ông thần. công chúa cũng ăn đi” cô Tư đặt 2 tô hủ tiếu trước mặt Khang và Liên
“còn đây là cho cô bé này” cô tư cũng đặt thêm trước mặt Nhím 1 tô
Khang và Liên thì tự nhiên ăn, chỉ có Nhím là chưa cầm đũa lên
_ “ăn đi, ngon lắm đó” Khang vừa ăn vừa nói
_ “đúng rồi, bạn ăn đi. Ngon lắm” Liên cũng tiếp lời
nhím quay qua nhìn cô Tư, cô ta chỉ cười chứ ko nói gì. nhím cũng bắt đầu cầm đũa lên, cả 3 chém sạch cả nước lân cái
_ “ngon quá,….no quá..” Khang vỗ vỗ vào bụng mình
_ “ta nấu mà ko ngon sao được, haha” cô Tư
_ “sặc……tiu…tiu con rồi…” Khang
_ “chuyện gì…chuyện gì…uống nước mắc nghẹn hả? cô Tư vuốt vuốt ngực cho Khang
_ « nghe cô nói con muốn…. » Khang tỏ vẻ nôn ra
_ « tổ cha mi, dám nói ta vậy hả ? » cô Tư cốc đầu Khang
_ “hehe. Ko nói với cô nữa.” Khang quay qua Nhím
_ “bạn có học võ hả?”
Nhím nhìn Khang, ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ mặt ban đầu
_ “ko”
_ “sao hồi nãy bạn đỡ Liên rồi chụp lấy tô phở nhanh thiệt đó” Khang
_....................
_ “ừ lúc nãy, mình cám ơn bạn nha. Mà bạn tên gì vậy?”
_ “Ý”
Liên cảm thấy ngạc nhiên khi mà Nhím lại có thái độ lạnh nhạt như vậy
_ “mà giờ bạn tính sao?” Khang hỏi Nhím
_ “ko biết”
_ “sao lại ko biết hoài vậy?” Khang
_..........
_ “chuyện gì?” cô Tư lấy ghế ngồi cùng 3 đứa trẻ
_ “chuyện là con tìm gặp bạn này, giờ con muốn bạn ấy về mà bạn ấy ko nói nhà ở đâu, cũng chẳng chịu đến công an”
_ “sao con ko về” cô Tư hỏi nHím, Nhím nhìn cô ấy, rồi im lặng cuối mặt
_ “giờ con muốn sao?” cô Tư
_ “con ko biết”
Cả 4 người ngồi im lặng
_ “cô ơi, hay cô nhận nuôi bạn đó đi” LIÊN lên tiếng
_ “đúng rồi đó cô” Khang cũng đồng tình
_ “nhưng….” Cô Tư có vẻ do dự
_ “cô giúp bạn ấy đi mà cô…nha cô….” KHang
“cô chỉ đứng ra nhận bạn ấy ,con sẽ nuôbạn đó, cho bạn ấy về ở với con cũng được mà” Khang
_ “ko phải ta ko muốn, vì ta có lý do riêng.” Cô Tư
_ “thôi mà cô. Giúp người là việc tốt mà cô” Khang
Cô Tư suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định
_ “được thôi. Ta sẽ nhờ người quen, làm giấy tờ cho con. Mà con tên gì? Nhiêu tuổi rồi” cô Tư hỏi Nhím
_ “dạ. Trương Ngọc Như Ý, 10 tuổi” Nhím
_ “ừ, nhưng ta sợ sẽ ko nuôi nỗi con đâu”
_ “ko sao mà cô, bạn ấy để con nuôi” Khang cắt ngang
_ “con giỏi quá hé, thân mình còn lo chưa xong mà đòi…” cô Tư
“thôi, như vậy đi, cô sẽ làm giấy tờ cho con, rồi việc học của con sao đây? Con có đi học ko?”
_ “cô cứ đăng ký cho bạn ấy học cùng với con đi” Khang
_ “nhưng phải có giấy chuyển trường, hay sao chứ” cô Tư
_ “cô ơi, cô có thể đến gặp hiệu trưởng trường con cho ông ấy kiểm tra trình độ học của bạn Ý, nếu được thầy sẽ cho bạn ấy học mà cô, 2 tụi con sẽ năn nỉ giúp, thầy thương 2 đứa con lắm” Liên
_ “phải..phải đó cô” Khang
_ “ nhưng trình độ của cô bé này ra sao đây” cô Tư có vẻ nghi ngờ
_ “bạn đồng ý ko?” Khang
_ “ừ” Nhím
_ “quyết định vậy nha cô” Khang
_ “ừ. Vậy thì cô sẽ thử. Nhưng cô có thể ko cho con ở cùng, vì cô có lý do riêng” cô Tư
_ “dạ, được rồi mà cô, con sẽ cho bạn ấy ở cùng mà, cô giúp chuyện giấy tờ dùm con đi” Khang
_ “biết rồi. ngày mai ta tới trường hỏi cho, tối nay con luyệncho con bé đi” Cô tư
_ “dạ, vậy tụi con về nha” Khang cùng với Liên và NHím ra về
Trên đường đi
_”mình tên Liên, rất vui được làm bạn” Liên đưa tay ra, Nhím cũng bắt tay lại
_ “Ý”
_ “có vẻ như bạn ít nói quá nhỉ?” Liên
_ “ừ.” Nhím
_ “bây giờ bạn đến nhà mình, mình đưa cho bạn mấy bộ đồ mặc đỡ nha, đồ tuy ko mới nhưng cũng sạch sẽ lắm” Liên
_ “cám ơn”
_ “bạn nói chuyện nghe hay lắm, bạn nên nói nhiều hơn” Liên
_ “ừ” Nhím
_ “vậy sẵn ở nhà mình rồi 2 đứa mình đưa sách cho bạn xem bài lại nha, thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ cho đề trong sách chứ gì” Liên
_ “đúng rồi đó” khang
_ “ừ” Nhím
Nhà Liên
Nhà Liên cũng ko khác gì nhà Khang cho lắm, cũng sụp xệ, cũ kỹ
_ “2 bạn ngồi đi, chắc ba mình chưa về” Liên vào trong lấy ra 2 ly nước đặt lên bàn
_ “đây là sách nè, bạn xem lại đi” Khang
“hai tụi mình đưa mấy cái đề kiểm tra cho bạn làm thử nha.”
_ “ừ” Nhím
_ “nhưng bạn xem bài lại đi rồi mới làm được chứ” Khang
_ “ko cần” nhím
Khang và Liên đều ngạc nhiên, đưa thử những bày kiểm tra cho Nhím, chỉ trong vòng 5 phút, những bày toán đã được giải xong và đúng hoàn toàn. Khang và Liên vô cùng bất ngờ
_ “bạn làm nhanh vậy?” Liên
_ “đúng hết luôn” Khang
_ “ừ” Nhím
_ “vậy ko cần ôn nữa rồi, có gì mai mình gặp nhau tại trường” Liên
Khang, Nhím chia tay Liên, cả hai cùng về nhà Khang
_ “đừng nhìn nữa” NHím lên tiếng khi biết từ khi rời khỏi nhà Liên đến giờ Khang đều ko rời mắt khỏi mình
_ “ờ..ờ…xin lỗi” Khang cuối mặt
Thế là cả 2 tiếp tục đi, đến nhà Khang cũng là lúc đồng hồ điểm 19h
_ “bạn tắm đi, rồi ở nhà nha. Tôi có việc phải đi” Khang
_ “việc gì?” Nhím
_ “hì hì. Ko có gì? thôi bạn ở nhà, đừng đi lung tung, coi chừng bị lạc đó”Khang nói rồi tạm biệt Nhím. Cô bé vẫn muốn biết cậu ta đi đâu, nên liền đi theo sau.
Và việc mà cậu bé Khang ấy nói chính là đi lượm lon nhựa, những cái lon, chai nhựa ở công viên, ở lề đường hay ở bất cứ đâu mà cậu bé nhìn thấy đều được cậu ta nhặt kỹ càng
_ “bạn ko mệt à, sao đi theo tôi hoài vậy?” Khang vẫn cuối nhặt cái lon
_ “ờ…” y như vừa bị bắt quả tan, Nhím ko nói nên lời
_ “bạn có thấy xấu hổ khi làm bạn với tôi ko. Thậm chí, tương lai chúng ta có thể phải ở cùng 1 nhà. Nếu bạn ko muốn thì tôi ko ép đâu ,hi” Khang nở 1 nụ cười gượng
_ “ko” NHím
_ “ko muốn ở cùng tôi à” Khang
_ “ko xấu hổ”
_ “thật chứ?”
_ “thật”
_ “hihi, vui quá đi ta ui” Khang lấy lại vẻ vui tươi của mình
_ “ba mẹ cậu…”
_ “bạn định hỏi ba mẹ tôi hả. 2 người họ mất rồi, mẹ tôi mất lúc tôi 5 tuổi, nghe ba nói là mẹ bị ung thư, ko có tiền chữa bệnh nên mới mất. còn ba tôi mất lúc tôi mới 7 tuổi, một phần thương nhớ mẹ tôi, 1 phần lao lực quá độ nên đã kiệt sức.”
_ “ông bà?”
_ “à,ông bà tôi hả? tôi cũng chẳng biết, chỉ biết là tôi có ba và mẹ, khi cả 2 qua đời mọi người muốn đưa tôi vào cô nhi viện để xem có ai nhận về nuôi ko, nhưn g tôi ko muốn, tôi muốn ở căn nhà của ba mẹ mình à.”
_ ‘rồi sao sống”
_ “việc học của tôi thì cũng tốt, được miễn học phí. Lúc đầu mọi người hay cho gạo và thức ăn, nhưng dần dần cũng ít, tôi được cô Tư, cô bán hủ tiếu lúc trưa đó, nhận vào làm, được ăn, rồi trả lương nữa. buổi tối tôi đi lượm chai nhựa như bây giờ nè, nói chung cuộc sống tôi cũng tạm gọi là được.”
_ “vậy còn tôi”
_ “bạn muốn hỏi có thêm bạn sao tôi nuôi bạn nỗi hả?”
_ “ừ”
_ “thì tới đâu tính tới đó thôi”
_ “sao giúp tôi?”
_ “hihi, cũng ko biết nữa” Khang gãy đầu
“mà thôi, mọi chuyện xong rồi, mà bạn có học võ phải ko. Nói thật đi”
_ “ko có.”
_ “hey, tưởng có chứ”
_ “sao?”
_ “tôi cũng học võ nè, miễn phí đó nha, hihi” Khang nói với vẻ tự hào
“tôi tiếp thu nhanh nên thầy dạy miễn phí cho tôi á, bạn mà biết võ thì đi cùng tôi luôn”
_ “thôi, ko cần”
_ “vậy thì thôi vậy”
Thế là NHím cũng cùng đi nhặt lon với Khang luôn,nhặt xong cả 2 cùng về, rồi lại cùng ăn mì.
Sáng hôm sau
Nhím cùng với cô Tư, Khang và Liên đến trường. cô Tư trình bày cho hiệu trưởng nghe cộng thêm sự năn nỉ của 2 học trò cưng, thầy hiệu trưởng đành phá lệ ra đề cho Nhím.
Bất ngờ thay, những cái đề của thầy cho toàn là nằm ngoài chương trình, hết sức lo sợ cho NHím. Nhưng cô nàng cũng bắt tay vào làm, chỉ trong vòng 30 phút, bài làm đã hoàn thành. Mọi người đều bất ngờ, Nhím đưa bài làm cho hiệu trưởng, ông ấy càng bất ngờ hơn, cả 3 người, cô Tư, Khang và Liên hồi hộp chờ đợi công bố của thầy hiệu trưởng
_ “duyệt, điểm tuyệt đối” Hiệu trưởng
_ “hu..ra…” kHAng và liên nắm lấy tay Nhím, nhảy lên, nhảy xuống
_ “thầy chấp nhận cho em vào học”
_ “dạ. cám ơn” Nhím cuối đầu chào
Thầy hiệu trưởng rất vui mừng vì mình vừa tìm được 1 học sinh giỏi nữa cho trường, nhưng ông đâu có ngờ rằng,…………
Những ngày sau đó, Nhím luôn đi cùng Nhi và Khang. Họ học cùng nhau, làm cùng nhau, mỗi tối Nhím với Khang cũng cùng nhau đi lượm chai. Nhưng chuyện làm cho mọi người bất ngờ nhất là kết quả học tập của Nhím, tất cả các môn đều dừng lại ở con số 7,0. Có lúc đang trả bài, Nhím đột nhiên ngừng lại. và đó là lúc cô nàng được 7 điểm, cứ thế, bất kỳ môn nào cũng vậy, cứ 7 điểm đều đều. và chuyện lạ là những bài tập khó hay bất cứ chuyện gì Khang và Liên ko biết thì đều được Nhím giải đáp. Có lúc Khang và Liên hỏi tại sao Nhím làm như vậy nhưng nhận được cậu trả lời là “thích” từ Nhím.
/67
|