Lãnh Nặc Băng mới vừa đi ra phòng tắm, chỉ thấy một phen ánh sáng choang của chiếc dao găm rất nhanh hướng Lãnh Nặc Băng tiến tới!
Bên trong một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhờ ánh trăng yếu ớt, phân biệt vị trí xung quanh.
Cảm giác được một tia sát khí, đôi mắt Lãnh Nặc Băng nheo lại, rất nhanh nghiêng người né con dao găm phía trước.
Hai người nháy mắt liền đánh nhau lên, không đến 1 phút, chỉ nghe thấy, không tĩnh trong phòng vang lên.
‘ bốp ’
Là dao găm rơi xuống sàn phát ra tiếng động! Lãnh Nặc Băng rất nhanh chế ngự đối thủ, đem đối thủ ghì sát vào tường. Nhìn người trên tường bị chính mình chế phục, hai tròng mắt lạnh như băng hiện lên vẻ lo lắng:
Là em.
Sau đó Lãnh Nặc Băng mới buông tay chính mình, cho cô khôi phục tự do!
Cô gái phía sau khôi phục tự do, sửa sang trang phục lại một chút bởi vì vừa rồi đánh nhau mà hỗn độn, sau đó giơ lên một chút tươi cười trào phúng, giống như ghen tị, giống như hâm mộ, rồi sau đó mở miệng nói:
Không hổ danh là kim bài sát thủ trong tổ chức, phản ứng vẫn là rất mau!
Nhặt dao găm lên, Lâm Tâm Nhụy đặt ở trong lòng bàn tay không ngừng ngắm nghía!
Đúng vậy, Lâm Tâm Nhụy cùng Lãnh Nặc Băng chung một tổ chức.
Năm đó bọn họ và mấy chục cá nhân khác cùng huấn luyện một chỗ, nhưng cuối cùng sống sót cũng chỉ có năm mà thôi! Hai người bọn họ là hai trong số năm vị đó! Mà mặt khác ba người kia là Đoạn Phong Tường, Đoạn Tâm Lăng, Phong Trần.
Tối hôm nay đến tìm tôi là muốn tìm cái chết à!
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng Lãnh Nặc Băng tràn ra, kiêu ngạo tự mãn, Lãnh Nặc Băng nói đó là đương nhiên.
Chị?
Lâm Tâm Nhụy bị Lãnh Nặc Băng làm cho không lời nào để nói.
Đúng vậy cô chính là ghen tị Lãnh Nặc Băng, vì sao thân thể lúc nào phòng thủ cũng hơn cô! Hơn nữa chủ nhân cũng rất hiểu chị ấy. Còn có anh Phong Tường rất quan tâm chị ấy, hết thảy đều làm cho cô ghen tị không thôi!
Dựa vào cái gì mà một người như chị ấy lại có thể được đến nhiều người chiếu cố đến vậy, cho nên lúc còn rất nhỏ, Lâm Tâm Nhụy liền cực kì chán ghét Nặc Băng. Lòng ghen tị có thể khiến một cô gái phá vỡ lý trí của chính mình.
Nhưng cô lại đánh không lại Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc Băng là một sát thủ bậc nhất trong tổ chức, còn cô thì xếp hạng thứ bốn! Những thứ đó làm cho cô hận cắn răng, mặc dù sự thật thì cô luôn đánh không lại Lãnh Nặc Băng!
Sống bên cạnh người giàu có liền nghĩ mình là người tài giỏi sao?
Lời nói trào phúng từ trong miệng Lâm Tâm Nhụy nói ra. Từ lúc Lâm Tâm Nhụy tìm đến Lãnh Nặc Băng, cũng muốn điều tra một chút về cuộc sống hiện tại của Lãnh Nặc Băng. Mà người giàu có mà cô nhắc đến chính là Nam Cung Tước!
Lãnh Nặc Băng hai tay vờn quanh ở trước ngực, lạnh lùng liếc mắt Lâm Tâm Nhụy một cái, cũng không để ý câu hỏi của cô. Thực hiển nhiên bộ dạng Lãnh Nặc Băng chính là không muốn quan tâm Lâm Tâm Nhụy.
Lâm Tâm Nhụy nhìn đến Lãnh Nặc Băng xem mình như người vô hình, trong lòng ghen ăn tức ở càng tăng lên rồi. Dựa vào cái gì cô luôn phô ra cái thái độ bộ vô dục vô cầu như vậy.
Hừ! Chị nghĩ rằng chị không nói thì em sẽ không biết sao? Nếu người đàn ông kia biết chị là sát thủ, hai tay dính đầy máu đỏ, không biết hắn phản ứng ra sao?
Lâm Tâm Nhụy cười yếu ớt nói. Đúng vậy cô chính là có ý đồ chọc giận Lãnh Nặc Băng.
Cơ hồ là một giây trước Lâm Tâm Nhụy vừa nói xong, giây tiếp theo, Lãnh Nặc Băng liền nhảy đến trước mặt Lâm Tâm Nhụy, vươn một bàn tay liền gắt gao nắm chặt cổ Lâm Tâm Nhụy, mạnh bạo đem cô chống lại ở trên tường, không hề nương tay mà lời nói uy hiếp từ trong miệng Lãnh Nặc Băng tràn ra:
Lâm Tâm Nhụy, không cần ý đồ chọc giận tôi? Hậu quả cô gánh vác không nổi đâu! Nếu cô muốn tìm cái chết, tôi sẽ không để ý mà hiện tại sẽ giúp người đi đến con đường đó!
Hai tròng mắt Lãnh Nặc Băng gắt gao khóa trên người Lâm Tâm Nhụy, toàn thân tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi. Muốn giết Lâm Tâm Nhụy là quá rõ ràng.
Đúng vậy, cô vừa mới nghĩ trong đầu muốn giết Lâm Tâm Nhụy. Trước kia vô luận Lâm Tâm Nhụy nói cái gì, làm cái gì, đều không tài nào chọc giận được Lãnh Nặc Băng. Hôm nay trời lạnh Nặc Băng cũng không biết mình tại sao, Lâm Tâm Nhụy vừa nhắc tới Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng liền đối Lâm Tâm Nhụy nổi lên sát ý.
Trong tiềm thức, cô chính là không muốn người trong tổ chức biết Nam Cung Tước tồn tại.
Lâm Tâm Nhụy bởi vì hít thở không thông mà nhìn ánh mắt kia, nhìn Lãnh Nặc Băng cả người tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, giờ khắc này Lâm Tâm Nhụy thật sự sợ, bởi vì cô biết Lãnh Nặc Băng đối với mình nổi lên sát ý rồi.
Buông tay ra, đưa lưng về phía Lâm Tâm Nhụy, không muốn nhìn lại sắc mặt ganh tỵ kia, bởi vì Lãnh Nặc Băng thật sự sợ hãi chính mình không kiềm chế mà giết cô.
Lấy lại được hô hấp, Lâm Tâm Nhụy nâng tay vuốt ve cổ chính mình, không ngừng ho khan:
Khụ khụ ~, khụ khụ. . . . . .
Cố gắng hô hấp. Rồi sau đó Lâm Tâm Nhụy giơ lên một chút tươi cười.
Ha ha ~, Lãnh Nặc Băng chị xong rồi!
Trước kia cô thử rất nhiều phương pháp đều không chọc giận được Lãnh Nặc Băng, không nghĩ tới hôm nay chính mình chính là nhắc tới một người đàn ông, Lãnh Nặc Băng còn có phản ứng như vậy! Ha ha ~, cô rốt cục tìm được điểm yếu của Lãnh Nặc Băng rồi!
Ngước mắt, nhìn bóng lưng Lãnh Nặc Băng, trong mặt lộ vẻ thích thú Nặc Băng!
Nghe phía sau Lâm Tâm Nhụy nói, Lãnh Nặc Băng trán đầy đặn không khỏi nhíu lên!
Nói, hôm nay rốt cuộc tới tìm tôi có chuyện gì?
Lãnh Nặc Băng biết Lâm Tâm Nhụy sẽ không vô duyên vô cớ đi tới Thái quốc ồn ào trong phòng của chính mình! Mà Lãnh Nặc Băng cũng không muốn ở cùng Lâm Tâm Nhụy một cách vô nghĩa! Nhưng là thực hiển nhiên Lâm Tâm Nhụy cũng không muốn chấm dứt đề tài này.
Như thế nào, Lãnh Nặc Băng chị chẳng lẽ đang dối lòng sao? Lãnh Nặc Băng vừa muốn nói, tiếng đập cửa vang lên.
Thùng thùng ~
Ngoài cửa Nam Cung Tước không ngừng gõ cửa phòng Lãnh Nặc Băng.
Nặc Băng, em có ở trong phòng không?
Thật lâu không thấy mở cửa, Nam Cung Tước không kiên nhẫn liền nói lên. Biết là Nam Cung Tước tìm mình, ánh mặt lạnh như băng hiện lên tia bối rối, sau đó lập tức bắt buộc chính mình trấn định lại, nhìn đối diện Lâm Tâm Nhụy, đè thấp thanh âm của mình rồi sau đó mệnh lệnh nói :
Còn không mau cút đi!
Lâm Tâm Nhụy cũng bị Nam Cung Tước đột nhiên đến làm chân tay luống cuống, Hừ ~
Cầm lấy dao găm, mở ra cửa sổ, phi thân mà nhảy, rất nhanh liền biến mất trong trời đêm. Trước khi đi Lâm Tâm Nhụy vẫn còn không quên nói cho Lãnh Nặc Băng buổi tối hôm nay đến là có mục đích.
Chủ nhân, muốn gặp chị!
Nói ra những lời này, Lâm Tâm Nhụy liền biến mất vô tung vô ảnh! Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông kia muốn gặp mình. Không nghĩ nhiều, Lãnh Nặc Băng ngay lập tức đi đến cửa.
Bởi vì cô biết cảm giác người đàn ông ở ngoài kia, kiên nhẫn tất cả đều đã không có, chỉ còn một việc là đá cửa xông vào thôi.
Bên trong một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhờ ánh trăng yếu ớt, phân biệt vị trí xung quanh.
Cảm giác được một tia sát khí, đôi mắt Lãnh Nặc Băng nheo lại, rất nhanh nghiêng người né con dao găm phía trước.
Hai người nháy mắt liền đánh nhau lên, không đến 1 phút, chỉ nghe thấy, không tĩnh trong phòng vang lên.
‘ bốp ’
Là dao găm rơi xuống sàn phát ra tiếng động! Lãnh Nặc Băng rất nhanh chế ngự đối thủ, đem đối thủ ghì sát vào tường. Nhìn người trên tường bị chính mình chế phục, hai tròng mắt lạnh như băng hiện lên vẻ lo lắng:
Là em.
Sau đó Lãnh Nặc Băng mới buông tay chính mình, cho cô khôi phục tự do!
Cô gái phía sau khôi phục tự do, sửa sang trang phục lại một chút bởi vì vừa rồi đánh nhau mà hỗn độn, sau đó giơ lên một chút tươi cười trào phúng, giống như ghen tị, giống như hâm mộ, rồi sau đó mở miệng nói:
Không hổ danh là kim bài sát thủ trong tổ chức, phản ứng vẫn là rất mau!
Nhặt dao găm lên, Lâm Tâm Nhụy đặt ở trong lòng bàn tay không ngừng ngắm nghía!
Đúng vậy, Lâm Tâm Nhụy cùng Lãnh Nặc Băng chung một tổ chức.
Năm đó bọn họ và mấy chục cá nhân khác cùng huấn luyện một chỗ, nhưng cuối cùng sống sót cũng chỉ có năm mà thôi! Hai người bọn họ là hai trong số năm vị đó! Mà mặt khác ba người kia là Đoạn Phong Tường, Đoạn Tâm Lăng, Phong Trần.
Tối hôm nay đến tìm tôi là muốn tìm cái chết à!
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng Lãnh Nặc Băng tràn ra, kiêu ngạo tự mãn, Lãnh Nặc Băng nói đó là đương nhiên.
Chị?
Lâm Tâm Nhụy bị Lãnh Nặc Băng làm cho không lời nào để nói.
Đúng vậy cô chính là ghen tị Lãnh Nặc Băng, vì sao thân thể lúc nào phòng thủ cũng hơn cô! Hơn nữa chủ nhân cũng rất hiểu chị ấy. Còn có anh Phong Tường rất quan tâm chị ấy, hết thảy đều làm cho cô ghen tị không thôi!
Dựa vào cái gì mà một người như chị ấy lại có thể được đến nhiều người chiếu cố đến vậy, cho nên lúc còn rất nhỏ, Lâm Tâm Nhụy liền cực kì chán ghét Nặc Băng. Lòng ghen tị có thể khiến một cô gái phá vỡ lý trí của chính mình.
Nhưng cô lại đánh không lại Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc Băng là một sát thủ bậc nhất trong tổ chức, còn cô thì xếp hạng thứ bốn! Những thứ đó làm cho cô hận cắn răng, mặc dù sự thật thì cô luôn đánh không lại Lãnh Nặc Băng!
Sống bên cạnh người giàu có liền nghĩ mình là người tài giỏi sao?
Lời nói trào phúng từ trong miệng Lâm Tâm Nhụy nói ra. Từ lúc Lâm Tâm Nhụy tìm đến Lãnh Nặc Băng, cũng muốn điều tra một chút về cuộc sống hiện tại của Lãnh Nặc Băng. Mà người giàu có mà cô nhắc đến chính là Nam Cung Tước!
Lãnh Nặc Băng hai tay vờn quanh ở trước ngực, lạnh lùng liếc mắt Lâm Tâm Nhụy một cái, cũng không để ý câu hỏi của cô. Thực hiển nhiên bộ dạng Lãnh Nặc Băng chính là không muốn quan tâm Lâm Tâm Nhụy.
Lâm Tâm Nhụy nhìn đến Lãnh Nặc Băng xem mình như người vô hình, trong lòng ghen ăn tức ở càng tăng lên rồi. Dựa vào cái gì cô luôn phô ra cái thái độ bộ vô dục vô cầu như vậy.
Hừ! Chị nghĩ rằng chị không nói thì em sẽ không biết sao? Nếu người đàn ông kia biết chị là sát thủ, hai tay dính đầy máu đỏ, không biết hắn phản ứng ra sao?
Lâm Tâm Nhụy cười yếu ớt nói. Đúng vậy cô chính là có ý đồ chọc giận Lãnh Nặc Băng.
Cơ hồ là một giây trước Lâm Tâm Nhụy vừa nói xong, giây tiếp theo, Lãnh Nặc Băng liền nhảy đến trước mặt Lâm Tâm Nhụy, vươn một bàn tay liền gắt gao nắm chặt cổ Lâm Tâm Nhụy, mạnh bạo đem cô chống lại ở trên tường, không hề nương tay mà lời nói uy hiếp từ trong miệng Lãnh Nặc Băng tràn ra:
Lâm Tâm Nhụy, không cần ý đồ chọc giận tôi? Hậu quả cô gánh vác không nổi đâu! Nếu cô muốn tìm cái chết, tôi sẽ không để ý mà hiện tại sẽ giúp người đi đến con đường đó!
Hai tròng mắt Lãnh Nặc Băng gắt gao khóa trên người Lâm Tâm Nhụy, toàn thân tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi. Muốn giết Lâm Tâm Nhụy là quá rõ ràng.
Đúng vậy, cô vừa mới nghĩ trong đầu muốn giết Lâm Tâm Nhụy. Trước kia vô luận Lâm Tâm Nhụy nói cái gì, làm cái gì, đều không tài nào chọc giận được Lãnh Nặc Băng. Hôm nay trời lạnh Nặc Băng cũng không biết mình tại sao, Lâm Tâm Nhụy vừa nhắc tới Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng liền đối Lâm Tâm Nhụy nổi lên sát ý.
Trong tiềm thức, cô chính là không muốn người trong tổ chức biết Nam Cung Tước tồn tại.
Lâm Tâm Nhụy bởi vì hít thở không thông mà nhìn ánh mắt kia, nhìn Lãnh Nặc Băng cả người tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, giờ khắc này Lâm Tâm Nhụy thật sự sợ, bởi vì cô biết Lãnh Nặc Băng đối với mình nổi lên sát ý rồi.
Buông tay ra, đưa lưng về phía Lâm Tâm Nhụy, không muốn nhìn lại sắc mặt ganh tỵ kia, bởi vì Lãnh Nặc Băng thật sự sợ hãi chính mình không kiềm chế mà giết cô.
Lấy lại được hô hấp, Lâm Tâm Nhụy nâng tay vuốt ve cổ chính mình, không ngừng ho khan:
Khụ khụ ~, khụ khụ. . . . . .
Cố gắng hô hấp. Rồi sau đó Lâm Tâm Nhụy giơ lên một chút tươi cười.
Ha ha ~, Lãnh Nặc Băng chị xong rồi!
Trước kia cô thử rất nhiều phương pháp đều không chọc giận được Lãnh Nặc Băng, không nghĩ tới hôm nay chính mình chính là nhắc tới một người đàn ông, Lãnh Nặc Băng còn có phản ứng như vậy! Ha ha ~, cô rốt cục tìm được điểm yếu của Lãnh Nặc Băng rồi!
Ngước mắt, nhìn bóng lưng Lãnh Nặc Băng, trong mặt lộ vẻ thích thú Nặc Băng!
Nghe phía sau Lâm Tâm Nhụy nói, Lãnh Nặc Băng trán đầy đặn không khỏi nhíu lên!
Nói, hôm nay rốt cuộc tới tìm tôi có chuyện gì?
Lãnh Nặc Băng biết Lâm Tâm Nhụy sẽ không vô duyên vô cớ đi tới Thái quốc ồn ào trong phòng của chính mình! Mà Lãnh Nặc Băng cũng không muốn ở cùng Lâm Tâm Nhụy một cách vô nghĩa! Nhưng là thực hiển nhiên Lâm Tâm Nhụy cũng không muốn chấm dứt đề tài này.
Như thế nào, Lãnh Nặc Băng chị chẳng lẽ đang dối lòng sao? Lãnh Nặc Băng vừa muốn nói, tiếng đập cửa vang lên.
Thùng thùng ~
Ngoài cửa Nam Cung Tước không ngừng gõ cửa phòng Lãnh Nặc Băng.
Nặc Băng, em có ở trong phòng không?
Thật lâu không thấy mở cửa, Nam Cung Tước không kiên nhẫn liền nói lên. Biết là Nam Cung Tước tìm mình, ánh mặt lạnh như băng hiện lên tia bối rối, sau đó lập tức bắt buộc chính mình trấn định lại, nhìn đối diện Lâm Tâm Nhụy, đè thấp thanh âm của mình rồi sau đó mệnh lệnh nói :
Còn không mau cút đi!
Lâm Tâm Nhụy cũng bị Nam Cung Tước đột nhiên đến làm chân tay luống cuống, Hừ ~
Cầm lấy dao găm, mở ra cửa sổ, phi thân mà nhảy, rất nhanh liền biến mất trong trời đêm. Trước khi đi Lâm Tâm Nhụy vẫn còn không quên nói cho Lãnh Nặc Băng buổi tối hôm nay đến là có mục đích.
Chủ nhân, muốn gặp chị!
Nói ra những lời này, Lâm Tâm Nhụy liền biến mất vô tung vô ảnh! Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông kia muốn gặp mình. Không nghĩ nhiều, Lãnh Nặc Băng ngay lập tức đi đến cửa.
Bởi vì cô biết cảm giác người đàn ông ở ngoài kia, kiên nhẫn tất cả đều đã không có, chỉ còn một việc là đá cửa xông vào thôi.
/48
|