Có Em, Có Cả Thế Giới

Chương 16 - Ấm Áp Quay Lại

/33


Món quà nhỏ con au tặng cho rds nhân ngày siêu may mắn! Dù hơi ngắn

Chap 13

JungKook nhanh chóng ngồi xuống, mở cuốn tài liệu trên bàn coi nội dung, cậu cảm thấy ai đó đang nhìn mình liền ngước lên. Chính là TaeHyung, con người mà cậu từng rất thích. JungKook cúi đầu chào nhẹ, mỉm cười tự nhiên rồi ánh mắt chăm chú về ChanYeol đang phát biểu.

TaeHyung sung sướng vô cùng cười lại, ánh mắt cậu không rời khỏi JungKook một phút. Cứ nhìn mãi, nhìn như chưa bao giờ được nhìn.

Tập đoàn PB và tập đoàn Oh sẽ hợp thành một tập đoàn mạnh nhất Châu Á chính là PBO. Và chúng ta sẽ có hai chủ tịch và hai tổng giám đốc

ChanYeol ngồi ở trung tâm của ánh nhìn nói, toát ra vẻ nam thần và chủ tịch hàng đầu Hàn Quốc.

Bây giờ sẽ kí kết hợp đồng hợp tác!

Thư kí nói, hai bản hồ sơ màu đỏ nổi bật nhanh chóng đến tay của ChanYeol và SeHun. Cả hai đều vui vẻ kí vào, bắt tay hợp tác vui vẻ, trở thành một tập đoàn quyền lực nhất Châu Á.

JungKook vỗ tay nhìn hợp đồng thành công, TaeHyung vẫn nhìn JungKook. Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi của JungKook đang thu hút TaeHyung.

Nửa tiếng sau thì cuộc họp kết thúc và tối nay sẽ có họp báo và bữa tiệc cho tin vui này. Từ bây giờ không ai có thể đấu lại tập đoàn này, dù là thương trường hay thế giới ngầm.

Cả JungKook và TaeHyung đều đến Sky Restaurant để ăn mừng hợp tác, ChanYeol nhanh chóng kéo ghế cho BaekHyun ngồi xong mới đến mình, SeHun cũng như vậy mà kéo ghế cho LuHan. JungKook lại một lần nữa ngồi đối diện TaeHyung.

Sau này thành một rồi! Nhớ giúp đỡ nhau đấy bạn già

ChanYeol nói với SeHun, mặt SeHun tối lại nhìn ChanYeol không ngờ mới gần 40 tuổi mà bị kêu là bạn già.

Bạn già cái gì? Mới gần 40 thôi! Ông cũng đâu khác gì tôi

SeHun và ChanYeol như chó với mèo sau khi cả hai kết hôn, gặp nhau phải cải lộn mới chịu được.

Hai người yên lặng được không? TaeHyung, JungKook hai đứa gọi món đi! Hôm nay hai vị chủ tịch bao từ A đến Z

BaekHyun nhìn hai người lớn già đầu mà vẫn thích cãi lộn với nhau, BaekHyun mỉm cười nhìn sang hai đứa trẻ nhất bàn.

Dạ!

TaeHyung và JungKook đồng thanh, gọi món xong rồi trở lại trạng thái ban đầu. Thức ăn được bày lên, cả 6 người đều bất đầu ăn.

À! Mà papa quên nói! JungKook mai con sẽ dọn đồ qua bên tập đoàn PB, phòng tổng giám đốc nhé! Sau này bên đó là trụ sở chính nên cả appa và papa đều qua bên đó

SeHun nói suýt nữa thì quên, mặt JungKook tối lại khi nghe đến phải chuyển qua bên đó. Cậu không thích phải gặp TaeHyung hằng ngày.

Vâng!

JungKook ráng cười để mọi người không lo lắng, tiếp tục ăn. TaeHyung thì không rời mắt nhìn JungKook ăn.

Mà con sẽ chuyển vào cùng phòng với TaeHyung đấy! Có gì hai đứa giúp đỡ nhau nhé

Vừa nghe đến đấy, JungKook đang uống nước liền sặc, cậu có phải nghe lầm chứ phải chung phòng làm việc với TaeHyung.

Sao ạ cùng phòng sao?

JungKook trợn mắt nhìn SeHun, SeHun gật đầu. JungKook như bị rơi từ cây cao mặt đao không thể nói. TaeHyung thì cười thầm trong lòng vì đã có cơ hội gần gũi với JungKook.

Bữa ăn tràn đầy tiếng cười nhưng không có tiếng cười của JungKook, mặt đao không thể tả nói, qua hôm nay cậu phải chuyển vào nơi địa ngục đó.

————————————————————————-

Ác mộng cũng đến, sáng sớm cậu qua phòng làm việc dọn đồ, nhanh chóng lái xe khoảng 3 km thì đến tập đoàn BP, nhấc thùng giấy vào công ty, làm ai cũng nhìn và không ai biết chuyện gì xảy ra khi CEO mới của tập đoàn Oh lại qua đây với đồ đạc.

TaeHyung đã đến rất sớm, chỉnh lại chiếc bàn làm việc mới mua dành cho JungKook một chiếc bàn gỗ bóng y như của cậu. Rồi cả cái bản Tổng giám đốc Oh JungKook. Nhanh chóng dọn đồ mình ngay ngắn nhất, Imac cậu cũng đã chuẩn bị cho JungKook, JungKook vào chỉ cần soạn đồ của cậu rồi vào làm việc liền.

Thưa giám đốc! Tổng giám đốc tập đoàn Oh đến rồi ạ

Thư kí riêng của cậu gõ cửa vọng nói, TaeHyung vừa nghe thấy liền nhanh chóng chạy đến ghế, mở màn hình lên rồi đồng ý cho JungKook vào.

Thư kí mở cửa, JungKook bước vào, âu phục màu rêu khói nổi bật cùng vài nét hoa văn cổ điển, JungKook thấy bàn mình đặt đối diện bàn TaeHyung, bước đến rồi để đồ đạc của mình lên bàn. Cậu nhìn TaeHyung say sưa vào cái máy tính.

Vài phút sau cũng xong, JungKook ngồi xuống chiếc ghế êm diệu đó. Cậu thật sự không có công việc để làm, tất cả hồ sơ chưa hoàn thành đều được đưa về tay papa và appa của mình, cậu vẫn đang chờ công việc của mình.

Ngồi đến phát chán, TaeHyung ham say làm việc còn mình thì không có gì để làm, mở máy tính quậy. TaeHyung có vài lúc này sang thấy người đó đang cắn môi, nhíu mày chắc là đang xem hoặc chơi cái gì đó. Cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, TaeHyung vươn vai lên. Thường bây giờ cậu sẽ ra đâu đó ăn với gái vì lúc nào cũng có gái theo sau nhưng hôm nay lại khác. Cậu đi ngang qua thấy JungKook đang nằm ngủ say sưa, mặt úp xuống chiếc bàn. TaeHyung bất giác cười khi thấy gương mặt JungKook, tiến lại gần hơn cậu chạm đến gương mặt đó. Vẫn vậy, mềm mại và không tì vết.

Kookie! Dậy đi

TaeHyung lay lay nhẹ người nhưng không có động tỉnh, chắc là ngủ say luôn rồi. Gương mặt ngủ dễ thương chết người. Không kiềm chế được bản thân mà cúi thấp người xuống nhìn kĩ gương mặt đó. TaeHyung đang bị đôi môi nhỏ hồng phấn đó thu hút, cậu muốn thử cái cảm giác đó. Chưa một lần được chạm, cậu thèm chạm đôi môi đó như hồi mình còn nhỏ.

Lấy tay lên, ngón tay chạm lên đôi môi xinh xắn đó. Cúi thấp xuống tí, cuối cùng ước nguyện cũng thành, môi cậu đang hôn lên môi JungKook. Đôi môi ấm áp, ngọt ngọt của JungKook làm TaeHyung không kiềm chế được bản thân. TaeHyung muốn nhiều hơn chữ chạm môi , cậu không muốn bỏ đi cơ hội ngàn năm có một, TaeHyung hôn môi JungKook hút đi những gì ngọt nhất, cáu nhẹ để cậu không tỉnh dậy. Vì miệng JungKook không kép kín đã tạo cơ hội cho TaeHyung xâm lược. Lưỡi nhanh nhẹn vào bên trong khoang miệng JungKook mà càn quét, TaeHyung mở mắt canh chừng người đang bị hôn trộm sẽ tỉnh lại.

Lưỡi TaeHyung chạm vào đầu lưỡi JungKook, không bỏ thừa một citimet nào, dịch vị cả hai hòa thành một, JungKook bất ngờ rêu nhẹ, TaeHyung giật mình mà dứt ra khỏi trong tiếc nuối, cậu muốn nhiều hơn.

Suýt nữa thì xong rồi

TaeHyung cười nhẹ, vuốt máu tóc đen huyền của JungKook. TaeHyung bế JungKook trong vòng tay của mình.

Vì phòng lúc nào cũng bật điều hòa, JungKook lạnh liền cảm thấy gì đó ấm áp chạm mình liền choàng tay qua ôm cổ TaeHyung, dụi đầu vào ngực TaeHyung. TaeHyung cảm thấy như lên chín tầng mây, con người này nhẹ đến thế, lại nhỏ nhắn làm người ta lúc nào cũng muốn che chở bảo vệ.

Bảo bối! Anh sẽ không cho em rời anh lần nữa đâu!

TaeHyung đặt JungKook lên chiếc giường trong mật thất, kéo chăn lên đến vai của JungKook, tháo đôi giày ra, nhìn một lúc thì TaeHyung ra ngoài mua thức ăn trưa cho con người mê man ngủ.

————————————————————————-

JungKook tỉnh dậy cả thấy cổ họng khát vô cùng, cậu chưa từng bị như vậy. Cảm thấy như bị ai đó lấy hết dịch vị mình và trong lưỡi cậu cảm thấy có vị nhè nhẹ của bạc hà. Nhìn xung quanh cũng biết đây là mật thất mà appa đã nói, trong phòng chủ tịch, giám đốc luôn có một mật thất.

Vừa bước ra đã thấy gương mặt TaeHyung đang nằm ngửa ra nghỉ ngơi trên ghế, thấy trên bàn mình có một hộp cơm và tờ giấy.

Ăn trưa đi! Đừng để đói mà làm việc.

JungKook nhìn cũng biết ai, chính là chữ viết của TaeHyung. Cậu mỉm cười nhẹ, thấy TaeHyung đang rút người lại cậu chắc là hắn đang lạnh, thấy chiếc áo khoác của hắn treo trên bên kia liền lấy, mùi bạc hà nhè nhẹ mà cậu ngửi được. Đắp chiếc áo lên người hắn, tưởng sẽ được yên ổn thì vừa quay lại bị ai đó nắm lấy tay, kéo eo cậu lại phía sau làm cậu không có đà mà ngồi lên đùi của TaeHyung.

Đừng đi! Lạnh

TaeHyung hoàn toàn không ngủ, cậu chính là đang cố gắng gần gủi với JungKook. JungKook càng chống cự cậu càng ôm chặt eo hơn. JungKook đành chờ TaeHyung ngủ say mới thoát ra được. TaeHyung dựa cằm lên bờ vai nhỏ của bảo bối, hương vani làm cậu dễ chịu, có JungKook bên cạnh TaeHyung không biết lạnh là thế nào, không ngừng ở đó. TaeHyung lấy một tay nắm lấy bàn tay nhỏ đó, JungKook cũng bất ngờ nhưng cung ngoan ngoãn để hắn nắm.

TaeHyung mỉm cười hạnh phúc, dụi vào cổ JungKook, hơi nóng làm JungKook nhột mà cự quậy trong lòng TaeHyung.

Bảo bối! Đừng đi

TaeHyung nói, JungKook tưởng mớ nên đành chịu, ánh mắt ngước sang, chỉ còn 5 cm nữa thì chạm môi nhau. Cảm xúc tràn về, JungKook thoáng cảm thấy hạnh phúc vì được ai đó truyền sự ấm áp.

Nói mớ hoài! Ngủ nhanh đi tôi nhờ

JungKook nói, TaeHyung cười rồi nhanh chóng ngoan ngoãn ngủ trên vai của JungKook. Ấm áp bao quanh JungKook, làm JungKook mềm mũn trong lòng TaeHyung, cậu muốn được yêu thương muốn được ai đó bảo vệ ai đó mang đến hơi ấm.

——————————————————————

Sau khi thoát khỏi TaeHyung, JungKook ăn hộp cơm đó. Thật sự rất cơm đã lâu không ăn đồ Hàn. JungKook nhận được điện thoại bên phòng papa liền nhanh chóng chạy ra khỏi lên lầu cao nhất.

TaeHyung tỉnh dậy thì không thấy JungKook đâu cả liền lo lắng ra hỏi thư kí mới biết là JungKook đã lên phòng chủ tịch. TaeHyung chạy lên phòng của papa thì thấy JungKook đang vui cười bên appa, papa và gia đình cậu.

TaeHyung! Con vào đây! Appa có mua một chiếc bánh tiramisu không sao ăn hết nên gọi JungKook lên! Lại đây

BaekHyun kêu TaeHyung đang đứng trước cửa nhìn, TaeHyung ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống kế bên JungKook.

Appa và papa nuôi không biết đâu? Angelina nó mê trai lắm, mới có 5 tuổi mà bám như sam với HoMin rồi

JungKook kể chuyện cho BaekHyun và ChanYeol nghe mà cả phòng đều vui vẻ không hề căng thẳng như lúc họp.

Nó giống con và TaeHyung thôi! Mới 6 tuổi mà theo nhau rồi! Đúng không LuHan?

BaekHyun cười đến đỏ mặt nhìn hai đứa 20 tuổi ngày xưa cũng không khác nhau mấy.

Đúng đúng! Đi đâu cũng có nhau cả! Lúc nào cũng Kookie, TaeTae

LuHan cũng thừa nhận, JungKook tự đập lưng mình vì kể Anglina ai ngờ mình cũng bị lôi ra sôi đến như thế.

À! Mà hai đứa thấy sao? Công việc hôm nay thế nào?

ChanYeol hỏi cả hai đứa đang yên lặng trong những tiếng cười của 4 người sắp 40 tuổi.

Dạ tốt lắm ạ!

JungKook hoàn toàn hài lòng vì từ sáng giờ cứ ăn và ngủ không tốt mới lạ, TaeHyung nhìn JungKook cười mà lòng cũng vui.

Vậy thì tốt rồi! Hai đứa cố gắng nhé

SeHun cười hài lòng khi thấy cả hai đều làm việc tốt, cả bốn người già nhất nhìn nhau bằng ánh mắt gian tà.

Thôi! Giải tán lực lượng! Về phòng thôi!

BaekHyun đứng lên giải tán mọi người sau 30 phút ngồi tâm sự mỏng , TaeHyung và JungKook cùng nhau bước ra thang máy.

JungKook và TaeHyung đứng cách nhau một khoảng rất xa, JungKook vô cùng tự nhiên còn TaeHyung thì cả thấy vô cùng căng thẳng.

À! Cậu với Sarah sao rồi! Chắc sắp cưới rồi nhỉ?

JungKook đột nhiên hỏi, TaeHyung mặt tối lại vì nghe đến chữ Sarah đó, người mà cậu từng yêu thương hết lòng và bị người ta đâm sau lưng không hề biết.

À! Chia tay rồi

TaeHyung nói, JungKook cũng bất ngờ. Yêu nhau đến mù quáng như thế mà cũng chia tay sao, không ngờ cả hai lại chia tay.

Tiếc vậy? Vậy cậu có quen ai không? Chắc có rồi! Hạnh phúc nhé!

JungKook nói một lèo TaeHyung còn chưa kịp mở miệng thì đến cuâ khác, thang máy đến nơi JungKook bước ra trước, TaeHyung đứng ngơ ở đó.

Anh chờ em nên mới ế đến giờ!

TaeHyung trách JungKook phải làm cậu tìm đến 4 năm, bây giờ mới chịu ra mặt. Cậu ước gì sớm hơn thì bây giờ cậu đã bù đắp và đang hạnh phúc vô tận.

END Chap 13

————————————————————————

Tương lai sẽ ra ficbook nga mấy rds!~ <3 Nào nào! Fic còn dài lắm lắm! Món quà nhân ngày may mắn của au au!~


/33

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status