Khi tập trung làm một việc gì đó, người ta thấy thời gian trôi rất nhanh, thậm chí cả ôn thi cũng không phải ngoại lệ...
Lý Phong và Mã Khả có thể xem như học sinh cá biệt đôi chút tiếng tăm, một đằng thì lên lớp là tâm hồn treo ngược trên cành cây, một thì chỉ biết có tán gái, vậy mà bây giờ cả hai tên lúc đi đường cũng đọc sách, biến đổi lớn lao như vậy tất nhiên khiến các giáo viên rất tâm đắc... Tất cả đều cho rằng đó là thành công vĩ đại của quá trình giáo dục không mệt mỏi của nhà trường...
Trong khi đó, hai lãng tử hồi đầu của chúng ta lại hoàn toàn không lạc quan như vậy. Càng nỗ lực thục mạng, các gã càng phát hiện ra nhiều vấn đề... Kiến thức bỏ bê mười mấy năm, làm sao vài tháng có thể bổ sung được!
Có điều đã đến nước này thì cũng chỉ đành cố gắng nhồi nhét, nhớ đến đâu hay đến đấy. Cũng may trên mạng có rất nhiều tài liệu ôn luyện, phạm vi đề bài cũng tương đối rõ. Dù sao thì con người giỏi nhất vẫn là tổng kết, mà thi cử thì dù có là thế kỷ hai mươi ba cũng vẫn như vậy thôi...
“Mã Khả, còn chịu đựng được không?”
Mã Khả mặt vàng ệch, nghiến răng khẽ gật đầu... Cellulo đâu dễ tiêu hoá, dạ dày của gã lại không ngon lành như của Lý Phong! Đã liên tiếp ba ngày Mã Khả bị Tào Tháo đuổi, nhìn thấy sách là cả người lên cơn sốt... Thật đáng khen là gã vẫn gắng gượng chịu đựng, kiên trì học gạo từng chữ một...
Mã Khả cũng là một điển hình của loại người khi đã quyết thì sẽ thục mạng đi làm, gan cũng đủ lớn. Nếu như cho những người này một không gian đủ lớn, chắc chắn cũng khá khẩm ra trò, có điều trong phạm vi chật hẹp của trường học thì rất khó biểu hiện ra được...
“Tan học hôm nay còn tiếp tục không?”
Vừa nói đến "tan học", nét mặt Mã Khả lập tức tươi tỉnh, thậm chí miệng còn nở một nụ cười khả ố như vừa nhìn thấy tiên nữ tắm tiên: “Hehe hôm nay không được rồi, có việc lớn...”
Lý Phong khỏi cần nghĩ cũng biết "việc lớn" chắc chắn là liên quan đến nữ nhân, bèn chau mày: “Tiểu tử cậu lại không phải đi tán gái đấy chứ? Nhịn một chút đi, dính vào là bao nhiêu công sức đổ xuống bể đó!”
“Đổ là thế nào, người thuần hậu lương thiện như tôi đâu có thèm ba cái trò ấy! Hôm nay sau giờ học có giáo sư khách mời bên Học viện Alan đến giảng bài. Mục tiêu của chúng ta là Alan, tất nhiên không thể bỏ qua rồi!”
Mã Khả nói nghiêm túc, nét mặt không một chút đùa cợt. Gió nhẹ thổi, tóc gã khẽ bay, trông rất ra dáng tiên phong đạo cốt, tuy nhiên ánh mắt hấp háy vẫn không thể giấu được...
“Giáo sư đó chắc chắn là nữ, còn là mỹ nữ hả?”
“Hehe, đích thị! Tuy nhiên người ta đến là để giảng bài cho chúng ta, nhất định phải nghiêm túc, rèn luyện tâm lý cho bài thi phỏng vấn chứ...?”
Mã Khả đắc ý cười nhe răng, như thể đã qua được cả hai bài thi viết và thể lực... Lý Phong hết cách, chỉ còn biết lắc đầu...
Tiểu tử này chỉ cần nghe thấy "mỹ nữ" là lập tức phấn chấn, cũng hay... Nếu nữ giáo sư xinh đẹp ấy có thể khích lệ gã đôi chút, biết đâu Mã Khả có thể làm nên kỳ tích, một hơi thi qua vòng thứ ba?
**************
Bài thỉnh giảng của giáo viên Chu Chỉ, Học viện quân sự hạng A Alan bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, chủ yếu nhằm vào những học sinh muốn thi vào Học viện quân sự Alan. Với tư cách là một đàn chị khoá trên, nay lại là giáo viên của Học viện, những lời khuyên của Chu Chỉ chắc chắn rất có ích...
Lý Phong cho rằng không nhiều người dám ghi tên thi vào Học viện Alan, trong khi các trường đại học danh tiếng khác thời gian này cũng liên tục đến quảng cáo cho trường mình, hẳn buổi tọa giảng của Chu Chỉ sẽ chỉ lèo tèo vài người... Nếu không phải Mã Khả quá sốt sắng, hắn đâu có chịu đi sớm hẳn một giờ!
Lý Phong quyết định tranh thủ thời gian, mang theo cả sách vở. Nhưng gần đến hội trường hai gã mới nhận ra… họ đã đến quá muộn!
Phòng hội nghị 500 người chật kín… Quỷ thần ơi, mấy tên này đến nghe giảng hay xem hoa hậu vậy?
Mã Khả nhăn nhó thở vắn than dài, chỗ ngồi thì khỏi mơ rồi, chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn vào... Nhưng hai gã chưa ấm chỗ, một đám con trai đã chèn ngay trước mặt... Không biết là sức mạnh của người đẹp hay danh tiếng của trường Alan đây nữa!
Ban giám hiệu cũng không ngờ buổi toạ giảng lại gây cơn sốt như vậy, đành đề nghị giáo viên Chu Chỉ vừa đến là bắt đầu luôn. Sự tận tâm của Chu Chỉ lập tức gây được thiện cảm, khi cô ta bước lên bục giảng, hội trường rộ lên tràng pháo tay như sấm.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống lên lớp, mà là minh tinh ra sân khấu thì đúng hơn... Chu Chỉ mặc trang phục công sở màu trắng, mặt trang điểm nhẹ, váy ngắn cách gối một đốt tay, không cổ hủ cũng không quá lộ liễu, đủ tôn lên vẻ đẹp của đôi chân mỹ miều...
Đôi chân không đi tất, làn da trắng nõn nà toả một sức hấp dẫn khủng khiếp, mắt đeo đôi kính gọng tím nhạt, có làm giảm đôi chút vẻ kiêu sa như khi dự tiệc, song lại tăng thêm phần trí tuệ; mái tóc búi gọn gàng càng toát ra vẻ đẹp của một phụ nữ thành thục!
Vừa xuất hiện, Chu Chỉ đã gây ra sự náo nhiệt chưa từng có. Trước đó trong trường đã truyền đi tin tức giáo viên này là một mỹ nữ tuyệt sắc, giờ xem ra quả danh bất hư truyền... Mã Khả không kìm được liên tục tặc lưỡi, miệng bắt đầu lẩm bẩm... "Cực phẩm, đúng là cực phẩm...!"
Mấy trăm gã choai choai đang chen chúc ở đó, giữ được bình tình có lẽ duy nhất một Lý Phong!
Gã chỉ muốn nghe về những yêu cầu tuyển sinh của Alan, dù gì thì người của trường vẫn chính xác hơn. Thực ra khi vừa nhìn thấy Chu Chỉ, hắn cũng không khỏi có chút sửng sốt... Hàng ngàn năm nay, trường quân sự thường là trại tập trung của những bà cô kém sắc, nhưng giờ thì thế giới đã khác rồi...
Thế kỷ hai ba, vai vế của phụ nữ trong quân đội tuyệt đối bình đẳng với nam giới. Thuyền trưởng và nhân viên điểu khiển của chiến hạm vũ trụ có đến quá nửa là nữ. Sự cẩn trọng và chu đáo của phụ nữ là vô cùng hữu ích trong các chuyến bay vào không gian, vì thế một nữ quân nhân không những có thể là mỹ nhân mà quân hàm còn cao hơn nam giới nhiều.
Tuy vậy cái đẹp cũng chỉ thoáng qua đầu Lý Phong, hắn cúi xuống, tranh thủ giở sách ra đọc. Lúc ở hậu đài, đôi mắt sắc như dao của Chu Chỉ đã tìm đúng vị trí của Lý Phong... Gã học sinh này đúng là ngốc nghếch, lúc này mà còn có thể cầm sách đọc mới tẩm! Một tên ngốc như vậy, làm sao có thể chốc lát biến thành cao thủ máu lạnh chứ?
Chu Chỉ khom người chào trong tiếng vỗ tay như sấm rền, ánh mắt khẽ đảo qua, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của Lý Phong hướng lên. Một thoáng đối nhãn, Chu Chỉ không phát hiện thấy điểm gì đặc biệt... Một mặt cô ta không có năng lực siêu phàm như Đường Linh, hơn thế khoảng lại cách quá xa, dù có năng lực cũng không dễ cảm nhận thấy.
Chu Chỉ không thấy, nhưng Lý Phong lại thấy...
Chỉ qua một tiếp xúc nhỏ, nháy mắt Lý Phong đã nhận ra cô giáo này không đơn giản chút nào, ít nhất là tuyệt đối không yếu đuối như cách cô ta thể hiện... Linh cảm đó Lý Phong phải cám ơn rừng rậm ma quỷ. Một tuần vật lộn sinh tồn trong đó, hắn đã luyện được cách cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn trong mọi loại sinh vật. Bất cứ một sinh vật có sức mạnh nào, chỉ cần đến gần hoặc đưa mắt quan sát hắn là Lý Phong nảy sinh ra cảm giác bị đe dọa...
Và vừa rồi, từ trên người Chu Chỉ, hắn đã nhận ra sự đe doạ như vậy...
Lý Phong và Mã Khả có thể xem như học sinh cá biệt đôi chút tiếng tăm, một đằng thì lên lớp là tâm hồn treo ngược trên cành cây, một thì chỉ biết có tán gái, vậy mà bây giờ cả hai tên lúc đi đường cũng đọc sách, biến đổi lớn lao như vậy tất nhiên khiến các giáo viên rất tâm đắc... Tất cả đều cho rằng đó là thành công vĩ đại của quá trình giáo dục không mệt mỏi của nhà trường...
Trong khi đó, hai lãng tử hồi đầu của chúng ta lại hoàn toàn không lạc quan như vậy. Càng nỗ lực thục mạng, các gã càng phát hiện ra nhiều vấn đề... Kiến thức bỏ bê mười mấy năm, làm sao vài tháng có thể bổ sung được!
Có điều đã đến nước này thì cũng chỉ đành cố gắng nhồi nhét, nhớ đến đâu hay đến đấy. Cũng may trên mạng có rất nhiều tài liệu ôn luyện, phạm vi đề bài cũng tương đối rõ. Dù sao thì con người giỏi nhất vẫn là tổng kết, mà thi cử thì dù có là thế kỷ hai mươi ba cũng vẫn như vậy thôi...
“Mã Khả, còn chịu đựng được không?”
Mã Khả mặt vàng ệch, nghiến răng khẽ gật đầu... Cellulo đâu dễ tiêu hoá, dạ dày của gã lại không ngon lành như của Lý Phong! Đã liên tiếp ba ngày Mã Khả bị Tào Tháo đuổi, nhìn thấy sách là cả người lên cơn sốt... Thật đáng khen là gã vẫn gắng gượng chịu đựng, kiên trì học gạo từng chữ một...
Mã Khả cũng là một điển hình của loại người khi đã quyết thì sẽ thục mạng đi làm, gan cũng đủ lớn. Nếu như cho những người này một không gian đủ lớn, chắc chắn cũng khá khẩm ra trò, có điều trong phạm vi chật hẹp của trường học thì rất khó biểu hiện ra được...
“Tan học hôm nay còn tiếp tục không?”
Vừa nói đến "tan học", nét mặt Mã Khả lập tức tươi tỉnh, thậm chí miệng còn nở một nụ cười khả ố như vừa nhìn thấy tiên nữ tắm tiên: “Hehe hôm nay không được rồi, có việc lớn...”
Lý Phong khỏi cần nghĩ cũng biết "việc lớn" chắc chắn là liên quan đến nữ nhân, bèn chau mày: “Tiểu tử cậu lại không phải đi tán gái đấy chứ? Nhịn một chút đi, dính vào là bao nhiêu công sức đổ xuống bể đó!”
“Đổ là thế nào, người thuần hậu lương thiện như tôi đâu có thèm ba cái trò ấy! Hôm nay sau giờ học có giáo sư khách mời bên Học viện Alan đến giảng bài. Mục tiêu của chúng ta là Alan, tất nhiên không thể bỏ qua rồi!”
Mã Khả nói nghiêm túc, nét mặt không một chút đùa cợt. Gió nhẹ thổi, tóc gã khẽ bay, trông rất ra dáng tiên phong đạo cốt, tuy nhiên ánh mắt hấp háy vẫn không thể giấu được...
“Giáo sư đó chắc chắn là nữ, còn là mỹ nữ hả?”
“Hehe, đích thị! Tuy nhiên người ta đến là để giảng bài cho chúng ta, nhất định phải nghiêm túc, rèn luyện tâm lý cho bài thi phỏng vấn chứ...?”
Mã Khả đắc ý cười nhe răng, như thể đã qua được cả hai bài thi viết và thể lực... Lý Phong hết cách, chỉ còn biết lắc đầu...
Tiểu tử này chỉ cần nghe thấy "mỹ nữ" là lập tức phấn chấn, cũng hay... Nếu nữ giáo sư xinh đẹp ấy có thể khích lệ gã đôi chút, biết đâu Mã Khả có thể làm nên kỳ tích, một hơi thi qua vòng thứ ba?
**************
Bài thỉnh giảng của giáo viên Chu Chỉ, Học viện quân sự hạng A Alan bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, chủ yếu nhằm vào những học sinh muốn thi vào Học viện quân sự Alan. Với tư cách là một đàn chị khoá trên, nay lại là giáo viên của Học viện, những lời khuyên của Chu Chỉ chắc chắn rất có ích...
Lý Phong cho rằng không nhiều người dám ghi tên thi vào Học viện Alan, trong khi các trường đại học danh tiếng khác thời gian này cũng liên tục đến quảng cáo cho trường mình, hẳn buổi tọa giảng của Chu Chỉ sẽ chỉ lèo tèo vài người... Nếu không phải Mã Khả quá sốt sắng, hắn đâu có chịu đi sớm hẳn một giờ!
Lý Phong quyết định tranh thủ thời gian, mang theo cả sách vở. Nhưng gần đến hội trường hai gã mới nhận ra… họ đã đến quá muộn!
Phòng hội nghị 500 người chật kín… Quỷ thần ơi, mấy tên này đến nghe giảng hay xem hoa hậu vậy?
Mã Khả nhăn nhó thở vắn than dài, chỗ ngồi thì khỏi mơ rồi, chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn vào... Nhưng hai gã chưa ấm chỗ, một đám con trai đã chèn ngay trước mặt... Không biết là sức mạnh của người đẹp hay danh tiếng của trường Alan đây nữa!
Ban giám hiệu cũng không ngờ buổi toạ giảng lại gây cơn sốt như vậy, đành đề nghị giáo viên Chu Chỉ vừa đến là bắt đầu luôn. Sự tận tâm của Chu Chỉ lập tức gây được thiện cảm, khi cô ta bước lên bục giảng, hội trường rộ lên tràng pháo tay như sấm.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống lên lớp, mà là minh tinh ra sân khấu thì đúng hơn... Chu Chỉ mặc trang phục công sở màu trắng, mặt trang điểm nhẹ, váy ngắn cách gối một đốt tay, không cổ hủ cũng không quá lộ liễu, đủ tôn lên vẻ đẹp của đôi chân mỹ miều...
Đôi chân không đi tất, làn da trắng nõn nà toả một sức hấp dẫn khủng khiếp, mắt đeo đôi kính gọng tím nhạt, có làm giảm đôi chút vẻ kiêu sa như khi dự tiệc, song lại tăng thêm phần trí tuệ; mái tóc búi gọn gàng càng toát ra vẻ đẹp của một phụ nữ thành thục!
Vừa xuất hiện, Chu Chỉ đã gây ra sự náo nhiệt chưa từng có. Trước đó trong trường đã truyền đi tin tức giáo viên này là một mỹ nữ tuyệt sắc, giờ xem ra quả danh bất hư truyền... Mã Khả không kìm được liên tục tặc lưỡi, miệng bắt đầu lẩm bẩm... "Cực phẩm, đúng là cực phẩm...!"
Mấy trăm gã choai choai đang chen chúc ở đó, giữ được bình tình có lẽ duy nhất một Lý Phong!
Gã chỉ muốn nghe về những yêu cầu tuyển sinh của Alan, dù gì thì người của trường vẫn chính xác hơn. Thực ra khi vừa nhìn thấy Chu Chỉ, hắn cũng không khỏi có chút sửng sốt... Hàng ngàn năm nay, trường quân sự thường là trại tập trung của những bà cô kém sắc, nhưng giờ thì thế giới đã khác rồi...
Thế kỷ hai ba, vai vế của phụ nữ trong quân đội tuyệt đối bình đẳng với nam giới. Thuyền trưởng và nhân viên điểu khiển của chiến hạm vũ trụ có đến quá nửa là nữ. Sự cẩn trọng và chu đáo của phụ nữ là vô cùng hữu ích trong các chuyến bay vào không gian, vì thế một nữ quân nhân không những có thể là mỹ nhân mà quân hàm còn cao hơn nam giới nhiều.
Tuy vậy cái đẹp cũng chỉ thoáng qua đầu Lý Phong, hắn cúi xuống, tranh thủ giở sách ra đọc. Lúc ở hậu đài, đôi mắt sắc như dao của Chu Chỉ đã tìm đúng vị trí của Lý Phong... Gã học sinh này đúng là ngốc nghếch, lúc này mà còn có thể cầm sách đọc mới tẩm! Một tên ngốc như vậy, làm sao có thể chốc lát biến thành cao thủ máu lạnh chứ?
Chu Chỉ khom người chào trong tiếng vỗ tay như sấm rền, ánh mắt khẽ đảo qua, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của Lý Phong hướng lên. Một thoáng đối nhãn, Chu Chỉ không phát hiện thấy điểm gì đặc biệt... Một mặt cô ta không có năng lực siêu phàm như Đường Linh, hơn thế khoảng lại cách quá xa, dù có năng lực cũng không dễ cảm nhận thấy.
Chu Chỉ không thấy, nhưng Lý Phong lại thấy...
Chỉ qua một tiếp xúc nhỏ, nháy mắt Lý Phong đã nhận ra cô giáo này không đơn giản chút nào, ít nhất là tuyệt đối không yếu đuối như cách cô ta thể hiện... Linh cảm đó Lý Phong phải cám ơn rừng rậm ma quỷ. Một tuần vật lộn sinh tồn trong đó, hắn đã luyện được cách cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn trong mọi loại sinh vật. Bất cứ một sinh vật có sức mạnh nào, chỉ cần đến gần hoặc đưa mắt quan sát hắn là Lý Phong nảy sinh ra cảm giác bị đe dọa...
Và vừa rồi, từ trên người Chu Chỉ, hắn đã nhận ra sự đe doạ như vậy...
/364
|