Không biết bụng dạ Lý Phong ra sao mà mười mấy phút vẫn chưa ra. Minky nhặt áo mặc vào người, không kìm được bất giác hừ nhạt... Phải một lúc sau Lý Phong mới xuất hiện, hắn đã đạt được mục đích... Mải mê chơi nên ba nữ nhân hầu như đã quên hẳn chuyện bị tấn công.
“Đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm chứ? Ơn trời, cơ thể ba cô thế này không cần phải giảm béo đâu...”
“Được, đi ăn thôi!”
Angel vui vẻ vỗ tay, Đường Linh đã chuẩn bị cho cô bé những thức ăn đặc biệt của USE, nhất là những đồ vặt truyền thống của Thượng Kinh.
Màn đem buông nhanh, có lẽ chơi mệt quá nên ba nữ nhân không trò chuyện lâu mà đều đi ngủ sớm. Chỉ có Lý Phong là không ngủ được... Nam nữ có những đặc điểm khác nhau. Mấy ngày nay căng thẳng không ít, vừa rồi lại trải qua một trận nhớ đời, hắn lại chẳng thân thích gì với Liễu Hạ Huệ nên... lần mò đi sang phòng Đường Linh...
Ha ha, quả nhiên là linh tính... Linh Nhi không khóa cửa, chắc chắn là đợi hắn! Lý Phong nhẹ nhàng đến bên giường, hít sâu mùi hương thiếu nữ... Chà, thơm quá...!
… Thật mềm mại, thật ngoan ngoãn, thật đặc biệt... Nhưng sao có chút là lạ? Mấy ngày không gặp mà Linh Nhi đã xa cách vậy sao...?
Còn vòng eo, cánh tay... hình như không đúng rồi!
Cô gái này rõ ràng nhỏ nhắn hơn một chút, đôi mắt tròn xoe đang loé lên nhìn hắn... Trời ơi, chết ta rồi... Angel...!!!!!!!!!!!!!
Sao Angel lại ngủ trên giường Linh nhi chứ??????????
Hóa ra Đường Linh vì quá yêu mến Angel nên đã nhường phòng mình cho cô bé, ngờ đâu lại có kẻ đột nhập hắc ám...
Angel im lặng nhìn Lý Phong, không hề kêu nhưng toàn thân run bắn, hơi thở trở nên gấp gáp, nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch.
Cổ họng Lý Phong khô rát, chân tay trở nên thừa thãi. Trời ạ... mình đang làm gì thế này? Khùng quá, điên quá thể! Thật không thể chấp nhận được! Lẽ ra phải nhìn kỹ đã chứ, trời tối nhưng đâu đến mức không nhận ra...???????
Chết là Angel lại dùng dầu tắm của Đường Linh, mùi hương quá quen thuộc khiến cho con sói háo sắc không cần suy nghĩ gì nhiều...
Không được, mình đã phạm sai lầm rồi... Thực sự ta đâu muốn đoạt đi nụ hôn đầu tiên của Angel!
Lý Phong vội vã nói nhỏ: “Xin lỗi xin lỗi, ta nhầm phòng!” Vừa xin lỗi vừa vội vã lui ra, đầu va vào thành cửa không dám kêu, bước như mộng du trở về phòng...
Cho đến khi hắn khuất hẳn Angel vẫn không nói gì, Lý Phong cũng không dám đi tìm Đường Linh nữa... Nỗi khao khát đã không cánh mà bay, trong đầu hắn chỉ chăm chăm cầu khẩn, cầu cho bình an vô sự, tất cả đều chỉ là một giấc mộng...
Lý Phong rời đi một lúc, Angel vẫn chưa bình tĩnh lại. Thiên thần nhỏ đưa tay chạm vào mặt mình... Trời, đó chính là hôn ư? Cô bé có thể cảm nhận được sức nóng, và cả thân hình mạnh mẽ áp vào người mình lúc đó. Tiểu thiên sứ đang ở vào giai đoạn ngây ngô mới lớn, mọi tiếp xúc với ngưòi khác giới đều bị Minky ngăn cản... Sự va chạm thân thể đầu tiên đó đã chút nữa làm cho Angel ngất đi.
Tiểu thiên sứ sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình, hồi lâu vẫn không thể bình thường lại... Không phải, đại ca tưởng mình là Đường tỷ… Nhưng đó lại là hôn ư? Sao khi mẹ hôn mình lại không có cảm giác như vậy? Chân tay tê liệt, hình như không thuộc về mình, mùi vị lại chua chua ngọt ngọt, thật kỳ quái...
Trái tim cô bé vẫn nhảy nhót... Lần đầu tiên Angel mất ngủ, trong đầu đầy hình ảnh Lý Phong, lại có nhưng ý nghĩ lộn xộn nữa... Thật sự không thể ngủ được...
Mãi rồi trời cũng sáng, sáng rồi phải dậy, dậy xong phải ăn... Lý Phong hình như có chút bồn chồn bất an...
Không khí bữa sáng có chút là lạ. Angel không nói gì, dường như những chuyện đêm qua chưa hề xảy ra. Lý Phong không khỏi cảm ơn trời đất...
Lại chơi tiếp đến tối, đội xe hộ tống đến đón hai dì cháu về khác sạn. Khi sắp đi, Angel chợt nhìn vào mắt Lý Phong, gã trai không sợ trời không sợ đất tim chợt đập thình thịch, có điều... hình như cô bé không trách gì hắn.
Nếu các fan điên khùng mà biết Lý Phong đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Thiên sứ thì hẳn họ sẽ sẵn sàng cùng hắn sống chết một phen!
Hai người bình yên vô sự đi khuất, Lý Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Đường Linh đã dặn dò, những người khác đều ở ngoài, trong ngôi biệt thự rộng mênh mông chỉ còn lại cô và Lý Phong. Tuy có chút phiền hà nhưng hoàn thành được nguyện vọng, Đường Linh hết sức vui mừng. Mặc dù biết Lý Phong lợi hại nhưng cô cũng không ngờ sức ảnh hưởng của hắn lại lớn như vậy...
“Vui lòng chưa? Nói đi, phải cảm ơn ta đây thế nào? Việc này phải dùng cả cái mạng nhỏ để đổi đó!” Lý Phong bắt đầu đùa cợt. Hai nữ nhân vừa đi, lòng ham muốn của hắn bắt đầu trỗi dậy.
“Hừ... Được, muốn gì cứ tùy ý lấy đi!” Đường Linh trả lời dễ dãi, thực ra nàng cũng nghĩ, là một cô gái không thể mạnh mẽ như đàn ông được.
Lý Phong không kìm nổi, nhỏm người từ sa-lông nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn khiến Đường Linh giật mình toan bỏ chạy. Về trí tuệ Lý Phong có thể không bằng nàng, nhưng luận về thân thủ một trăm Đường Linh cũng bằng không. Lý Phong đầy khao khát chẳng kể gì ba bảy hai mốt, chồm tới chụp lấy chân tiểu công chúa đặt lên ghế... Hơi thở cả hai bắt đầu dồn dập, bàn tay hắn luồn vào trong áo Đường Linh, lần mò đến khi nắm được vào chỗ căng đầy mềm mại...
“Phong... Phong ca, vào phòng ngủ đi…”
Lý Phong bịt luôn miệng tiểu mỹ nhân. Vào phòng ngủ thật phiền quá, hắn đã gấp đến mức không chịu nổi... Phòng khách hoa lệ vừa rồi còn nhiều người như thế, bây giờ ngoài kia vẫn đầy người giứp việc, tuy tất cả đã bị cấm vào nhưng khả năng bị nhìn lén không phải là không có, có điều như vậy lại càng kích thích...
Khỏi phải nói Đường Linh cũng hết sức mong chờ. Khi Lý Phong khống chế người cô đã mềm ra, nhanh chóng quên mất mình đang ở đâu... Lý Phong điên cuồng khao khát, nhưng sợ người nghe thấy nên cố nén không phát ra tiếng. Chẳng mấy chốc cả hai cùng đạt đến cực điểm….
Mưa gió đã qua, hai người đều thở dốc. Đường Linh không còn chút sức lực nằm mềm nhũn trong lòng Lý Phong... Hình như càng ngày mình càng không có sức đề kháng, xấu quá đi... Tiểu công chúa xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
“Hà hà, nam nữ luyến ái là do trời sinh, đâu cần phải xấu hổ như thế chứ...”
“Đều tại mình cả, làm cho người ta chẳng biết gì nữa. Sau này không có mình người ta phải sống sao đây...” Đường Linh ôm chặt Lý Phong như sợ hắn chạy mất.
“Lại đây, để ta hầu hạ tiểu bảo bảo tắm nào!”
“Không cần, nguời ta tự làm được, không mình lại lợi dụng...”
“Hèm hèm, vừa rồi vất vả như vậy ta làm gì còn sức chứ, bảo đảm chỉ giúp mình tắm thôi...” Lý Phong kỳ kèo.
“Thật không...?” Đường Linh nghi ngờ. Không phải cô cấm Lý Phong nhưng thực thực tiểu công chúa đã quá mệt. Ai bảo làm việc này chỉ nam nhân là mệt chứ? Toàn thân Đường Linh đang rã rời, thực sự phải nghỉ ngơi một chút.
“Thật mà, thật như vàng SJC đấy!”
“Vậy được, bổn công chúa ân chuẩn!” Đường Linh từ từ duỗi tay, phô tấm thân ngọc ngà trắng nõn...
Trong phòng là chiếc bồn tắm khổng lồ. Lý Phong bế tiểu công chúa bước vào, có điều hắn chỉ “nghiêm chỉnh” được một lúc...
“Đồ tồi, đồ háo sắc, không phải đã nói…”
“À à... Cũng là do lỗi của ông trời, lại xuất hiện một ngoại lệ...”
“Phong ca, muội đầu hàng, hàng rồi…”
“Thật lỗi quá, năm nay ta không tiếp nhận tù binh...”
Phòng tắm vang lên tiếng cười đùa, Đường Linh thật sự không còn sức kháng cự, có điều trong lòng đầy hạnh phúc.
***********
Trên xe, Angel một mực yên lặng, yên lặng đến mức khiến Minky có chút tò mò, “Sao vậy, mệt à?”
“Không có gì mà!”
“À... có phải không muốn xa bạn mới không? Angel à, chúng ta và họ không phải là người đi cùng đường, quen biết để có một kỷ niệm là vui rồi! Sau buổi diễn Alan là chúng ta về ngay, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
“Có duyên ư...?”
Angel mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Duyên phận... trước đây chưa từng nghĩ qua, không biết sao giờ cô bé lại nhiều ưu sầu như vậy…
“Đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm chứ? Ơn trời, cơ thể ba cô thế này không cần phải giảm béo đâu...”
“Được, đi ăn thôi!”
Angel vui vẻ vỗ tay, Đường Linh đã chuẩn bị cho cô bé những thức ăn đặc biệt của USE, nhất là những đồ vặt truyền thống của Thượng Kinh.
Màn đem buông nhanh, có lẽ chơi mệt quá nên ba nữ nhân không trò chuyện lâu mà đều đi ngủ sớm. Chỉ có Lý Phong là không ngủ được... Nam nữ có những đặc điểm khác nhau. Mấy ngày nay căng thẳng không ít, vừa rồi lại trải qua một trận nhớ đời, hắn lại chẳng thân thích gì với Liễu Hạ Huệ nên... lần mò đi sang phòng Đường Linh...
Ha ha, quả nhiên là linh tính... Linh Nhi không khóa cửa, chắc chắn là đợi hắn! Lý Phong nhẹ nhàng đến bên giường, hít sâu mùi hương thiếu nữ... Chà, thơm quá...!
… Thật mềm mại, thật ngoan ngoãn, thật đặc biệt... Nhưng sao có chút là lạ? Mấy ngày không gặp mà Linh Nhi đã xa cách vậy sao...?
Còn vòng eo, cánh tay... hình như không đúng rồi!
Cô gái này rõ ràng nhỏ nhắn hơn một chút, đôi mắt tròn xoe đang loé lên nhìn hắn... Trời ơi, chết ta rồi... Angel...!!!!!!!!!!!!!
Sao Angel lại ngủ trên giường Linh nhi chứ??????????
Hóa ra Đường Linh vì quá yêu mến Angel nên đã nhường phòng mình cho cô bé, ngờ đâu lại có kẻ đột nhập hắc ám...
Angel im lặng nhìn Lý Phong, không hề kêu nhưng toàn thân run bắn, hơi thở trở nên gấp gáp, nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch.
Cổ họng Lý Phong khô rát, chân tay trở nên thừa thãi. Trời ạ... mình đang làm gì thế này? Khùng quá, điên quá thể! Thật không thể chấp nhận được! Lẽ ra phải nhìn kỹ đã chứ, trời tối nhưng đâu đến mức không nhận ra...???????
Chết là Angel lại dùng dầu tắm của Đường Linh, mùi hương quá quen thuộc khiến cho con sói háo sắc không cần suy nghĩ gì nhiều...
Không được, mình đã phạm sai lầm rồi... Thực sự ta đâu muốn đoạt đi nụ hôn đầu tiên của Angel!
Lý Phong vội vã nói nhỏ: “Xin lỗi xin lỗi, ta nhầm phòng!” Vừa xin lỗi vừa vội vã lui ra, đầu va vào thành cửa không dám kêu, bước như mộng du trở về phòng...
Cho đến khi hắn khuất hẳn Angel vẫn không nói gì, Lý Phong cũng không dám đi tìm Đường Linh nữa... Nỗi khao khát đã không cánh mà bay, trong đầu hắn chỉ chăm chăm cầu khẩn, cầu cho bình an vô sự, tất cả đều chỉ là một giấc mộng...
Lý Phong rời đi một lúc, Angel vẫn chưa bình tĩnh lại. Thiên thần nhỏ đưa tay chạm vào mặt mình... Trời, đó chính là hôn ư? Cô bé có thể cảm nhận được sức nóng, và cả thân hình mạnh mẽ áp vào người mình lúc đó. Tiểu thiên sứ đang ở vào giai đoạn ngây ngô mới lớn, mọi tiếp xúc với ngưòi khác giới đều bị Minky ngăn cản... Sự va chạm thân thể đầu tiên đó đã chút nữa làm cho Angel ngất đi.
Tiểu thiên sứ sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình, hồi lâu vẫn không thể bình thường lại... Không phải, đại ca tưởng mình là Đường tỷ… Nhưng đó lại là hôn ư? Sao khi mẹ hôn mình lại không có cảm giác như vậy? Chân tay tê liệt, hình như không thuộc về mình, mùi vị lại chua chua ngọt ngọt, thật kỳ quái...
Trái tim cô bé vẫn nhảy nhót... Lần đầu tiên Angel mất ngủ, trong đầu đầy hình ảnh Lý Phong, lại có nhưng ý nghĩ lộn xộn nữa... Thật sự không thể ngủ được...
Mãi rồi trời cũng sáng, sáng rồi phải dậy, dậy xong phải ăn... Lý Phong hình như có chút bồn chồn bất an...
Không khí bữa sáng có chút là lạ. Angel không nói gì, dường như những chuyện đêm qua chưa hề xảy ra. Lý Phong không khỏi cảm ơn trời đất...
Lại chơi tiếp đến tối, đội xe hộ tống đến đón hai dì cháu về khác sạn. Khi sắp đi, Angel chợt nhìn vào mắt Lý Phong, gã trai không sợ trời không sợ đất tim chợt đập thình thịch, có điều... hình như cô bé không trách gì hắn.
Nếu các fan điên khùng mà biết Lý Phong đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Thiên sứ thì hẳn họ sẽ sẵn sàng cùng hắn sống chết một phen!
Hai người bình yên vô sự đi khuất, Lý Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Đường Linh đã dặn dò, những người khác đều ở ngoài, trong ngôi biệt thự rộng mênh mông chỉ còn lại cô và Lý Phong. Tuy có chút phiền hà nhưng hoàn thành được nguyện vọng, Đường Linh hết sức vui mừng. Mặc dù biết Lý Phong lợi hại nhưng cô cũng không ngờ sức ảnh hưởng của hắn lại lớn như vậy...
“Vui lòng chưa? Nói đi, phải cảm ơn ta đây thế nào? Việc này phải dùng cả cái mạng nhỏ để đổi đó!” Lý Phong bắt đầu đùa cợt. Hai nữ nhân vừa đi, lòng ham muốn của hắn bắt đầu trỗi dậy.
“Hừ... Được, muốn gì cứ tùy ý lấy đi!” Đường Linh trả lời dễ dãi, thực ra nàng cũng nghĩ, là một cô gái không thể mạnh mẽ như đàn ông được.
Lý Phong không kìm nổi, nhỏm người từ sa-lông nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn khiến Đường Linh giật mình toan bỏ chạy. Về trí tuệ Lý Phong có thể không bằng nàng, nhưng luận về thân thủ một trăm Đường Linh cũng bằng không. Lý Phong đầy khao khát chẳng kể gì ba bảy hai mốt, chồm tới chụp lấy chân tiểu công chúa đặt lên ghế... Hơi thở cả hai bắt đầu dồn dập, bàn tay hắn luồn vào trong áo Đường Linh, lần mò đến khi nắm được vào chỗ căng đầy mềm mại...
“Phong... Phong ca, vào phòng ngủ đi…”
Lý Phong bịt luôn miệng tiểu mỹ nhân. Vào phòng ngủ thật phiền quá, hắn đã gấp đến mức không chịu nổi... Phòng khách hoa lệ vừa rồi còn nhiều người như thế, bây giờ ngoài kia vẫn đầy người giứp việc, tuy tất cả đã bị cấm vào nhưng khả năng bị nhìn lén không phải là không có, có điều như vậy lại càng kích thích...
Khỏi phải nói Đường Linh cũng hết sức mong chờ. Khi Lý Phong khống chế người cô đã mềm ra, nhanh chóng quên mất mình đang ở đâu... Lý Phong điên cuồng khao khát, nhưng sợ người nghe thấy nên cố nén không phát ra tiếng. Chẳng mấy chốc cả hai cùng đạt đến cực điểm….
Mưa gió đã qua, hai người đều thở dốc. Đường Linh không còn chút sức lực nằm mềm nhũn trong lòng Lý Phong... Hình như càng ngày mình càng không có sức đề kháng, xấu quá đi... Tiểu công chúa xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
“Hà hà, nam nữ luyến ái là do trời sinh, đâu cần phải xấu hổ như thế chứ...”
“Đều tại mình cả, làm cho người ta chẳng biết gì nữa. Sau này không có mình người ta phải sống sao đây...” Đường Linh ôm chặt Lý Phong như sợ hắn chạy mất.
“Lại đây, để ta hầu hạ tiểu bảo bảo tắm nào!”
“Không cần, nguời ta tự làm được, không mình lại lợi dụng...”
“Hèm hèm, vừa rồi vất vả như vậy ta làm gì còn sức chứ, bảo đảm chỉ giúp mình tắm thôi...” Lý Phong kỳ kèo.
“Thật không...?” Đường Linh nghi ngờ. Không phải cô cấm Lý Phong nhưng thực thực tiểu công chúa đã quá mệt. Ai bảo làm việc này chỉ nam nhân là mệt chứ? Toàn thân Đường Linh đang rã rời, thực sự phải nghỉ ngơi một chút.
“Thật mà, thật như vàng SJC đấy!”
“Vậy được, bổn công chúa ân chuẩn!” Đường Linh từ từ duỗi tay, phô tấm thân ngọc ngà trắng nõn...
Trong phòng là chiếc bồn tắm khổng lồ. Lý Phong bế tiểu công chúa bước vào, có điều hắn chỉ “nghiêm chỉnh” được một lúc...
“Đồ tồi, đồ háo sắc, không phải đã nói…”
“À à... Cũng là do lỗi của ông trời, lại xuất hiện một ngoại lệ...”
“Phong ca, muội đầu hàng, hàng rồi…”
“Thật lỗi quá, năm nay ta không tiếp nhận tù binh...”
Phòng tắm vang lên tiếng cười đùa, Đường Linh thật sự không còn sức kháng cự, có điều trong lòng đầy hạnh phúc.
***********
Trên xe, Angel một mực yên lặng, yên lặng đến mức khiến Minky có chút tò mò, “Sao vậy, mệt à?”
“Không có gì mà!”
“À... có phải không muốn xa bạn mới không? Angel à, chúng ta và họ không phải là người đi cùng đường, quen biết để có một kỷ niệm là vui rồi! Sau buổi diễn Alan là chúng ta về ngay, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
“Có duyên ư...?”
Angel mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Duyên phận... trước đây chưa từng nghĩ qua, không biết sao giờ cô bé lại nhiều ưu sầu như vậy…
/364
|