“Hey mèo con, dậy nào...!”
Bàn tay to bè của ai đó vỗ mạnh vào lưng. Đang say giấc nồng, Đường Linh giật bắn người, cơn buồn ngủ lập tức không cánh mà bay...
“Á... để người ta ngủ thêm lúc nữa...!”
Tiểu công chúa nhắm mắt cự nự, đoạn giật chăn đắp lại lên người. Nhìn tấm thân trắng nõn cuộn tròn, Lý Phong không khỏi nuốt nướt bọt đánh ực...
“Cứ ngủ đi vậy, nửa tiếng nữa mới đến giờ lên lớp. Ngủ thêm mười lăm phút, ăn sáng năm phút, đến giảng đường năm phút, tắm gội chải đầu năm phút là vừa đủ...”
“Aaa... đồ xấu xa, cứ bắt nạt người ta...!”
Lý Phong chưa nói hết, Đường Linh đã nhăn nhó ngồi dậy… Trời ạ, buổi tối thì không sao, sáng sớm đến lớp nhất định phải cẩn thận. Phải tắm gội chải chuốt cho đàng hoàng, bằng không người khác nhìn vào thì…
“Tại mình, bắt đền đấy... không gọi người ta dậy sớm một chút...!”
Lý Phong chỉ còn biết trợn mắt ngây như tượng. Thần phật ơi, con đã gọi nàng dậy từ lâu rồi mà...
“Nào thì đền vậy, để kẻ tội đồ này chải đầu cho!”
Kết quả là… càng chải càng rối, rốt cuộc bị tống cổ ra ngoài. Tiểu công chúa không ngớt càu nhàu, gthật ra trong lòng lại vô cùng thích thú. Trước đây quả thực cô có chút khinh thường những nữ nhân lúc nào cũng mơ tưởng chuyện nam nữ, vừa thấy họ không nghiêm túc vừa không hiểu chuyện đó có gì hay hoi, giờ xem ra thì chính mình cũng đã sa vào bẫy rồi...
Không được chải đầu thì đi nấu bữa sáng vậy... Thực ra chỉ có nướng bánh mì và tráng trứng, đơn giản nhưng lại khiến Đường Linh vô cùng hạnh phúc. Hai người ăn nhưng chỉ cần một chiếc ghế, kết quả là y phục xộc xệch đến mức phải thay thêm lần nữa...
Thực ra nghệ thuật nấu nướng của Lý Phong chỉ đến mức độ ấy, lý do cũng rất đơn giản... Luyện tập một mình, lúc đói bụng không tự làm đồ ăn thì ai làm cho?! Không ngờ chút bất đắc dĩ ấy lại có thể cảm động được cả công chúa...!
Cuối cùng thì cũng ra được khỏi cửa. Hai người cố bước đi thật tự nhiên, nhất là Đường Linh, phải làm như chỉ rẽ qua rủ Lý Phong đi học cùng. May mà ký túc xá này không nhiều người ở, hơn nữa ai cũng đang bận việc người ấy...
“Trưa nhớ chờ người ta ăn cùng, đừng có quên đấy!” Đường Linh rời đi không quên dặn lại.
Tất nhiên là thế rồi... có điều bữa trưa từ lâu đã không còn là của riêng hai người nữa, sau khóa huấn luyện còn có thêm cả Mã Khả và Salta.
Cũng như lần trước, sáng nay khoa Cơ chiến ồn ào như chợ vỡ, đề tài bàn luận không gì khác chính là chiến dịch thành Lan Đóa tối qua. Rất nhiều sinh viên đang cầm máy liên lạc chỉ trỏ vào màn hình mini, phân tích những động tác của Chiến Sĩ Đao Phong trong video.
Lý Phong đến chưa lâu, một sinh viên vẻ thần bí hộc tốc chạy xộc vào, trên tay cầm một cuộn giấy dày: “Mọi người, chú ý đây!”
Cuộn giấy mở ra, không ai bảo ai cùng ồ lên... Nguyên lai là một poster khổ lớn, hình ảnh 3D BS001 lừng lững một tay cầm gươm ánh sáng, tay kia súng laser, trên vai đủ cả pháo đạn chùm và súng xuyên giáp, hỏa lực đang mở tối đa. Khí thế đúng là ngút ngàn trời mây, bên dưới chân dung đương nhiên là khẩu hiệu “Đao Phong xuất kiếm, ai dám tranh phong!”
“Này, chỉ xem cấm sờ! Khó khăn lắm mới xin được ông anh, đừng có mà cướp...!”
Tấm hình vừa trưng ra, lập tức cả bầy sói đói ùa tới, người anh em hớ hênh tất nhiên không còn cách nào khác là vắt chân bỏ chạy... Xem ra cả Địa cầu bây giờ không gì hấp dẫn hơn Chiến Sĩ Đao Phong nữa rồi.
“Quá đỉnh, siêu điều khiển! Từ lúc khai sinh Chiến tranh vũ trụ đến giờ không ai làm được, lại còn bằng BS001 nữa chứ... Tiêm Nhuệ Hải Tặc đúng là thằng hề, tự dưng đi tặng vũ khí cho đối phương giết lại người nhà!”
“Xem thống kê này, ba loại vũ khí bắn cùng một lúc, tỉ lệ trúng đích vẫn đạt 97.3%, không thể tin nổi! Súng đạn chùm vốn là loại khó điều khiển nhất trong các vũ khí tiêu chuẩn, vậy mà... Cơ thể người này mạnh đến mức nào nhỉ...?”
“Có thể là vì khối lượng của BS001 chăng? Mấy loại robot cải tiến nhẹ hơn hẳn, tuy dễ thao tác nhưng khi dùng vũ khí hạng nặng lại có phần bất lợi...”
“Hai cậu này thật là... Giảm bớt trọng lượng là hướng tất nhiên của vũ khí, chỉ có Chiến Sĩ Đao Phong mới đặc biệt thế thôi. USE và NUF đều có đội quân Cơ chiến đặc chủng, trang bị bằng những robot chế tạo riêng cho từng người. Nhưng tổng quan thì giảm trọng lượng vẫn là phổ biến...”
Sinh viên thảo luận lúc nào chẳng thiên mã hành không, chỉ thoáng cái là đi xa hàng vạn dặm. Người nói vô tâm, kẻ nghe lại hữu ý, một số cậu chàng cố tình bịa chuyện ra vẻ ta đây hiểu biết, có điều không hề biết điều mình vừa bịa là đúng...
Lý Phong chỉ là một sinh viên bình thường, hoàn toàn không thể tiếp xúc với những thông tin mật, cả Đường Linh cũng vậy. Những thiết kế của cô chỉ được ứng dụng vào những người máy cơ bản, còn robot cơ mật thì e chỉ Chu Chỉ mới được phép mục kích...
Nếu Tiểu Kim không tỉnh lại, có khi bắt cóc béng vài kỹ sư đầu ngành, dùng tiền kiếm được bằng chơi game mua đồ, không chừng lại làm ra được một Chiến sĩ cơ động hàng khủng…!
Nghĩ đến đây, Lý Phong không kìm được lắc đầu tự cười mình. Quỷ tha ma bắt, vừa tỉnh ngủ đã bắt đầu nằm mơ rồi...
“Sếp này, tối qua có xem video không? Chiến Sĩ Đao Phong dám đơn thương độc mã tán công một căn cứ, trước đây tôi đã nghĩ đến nhưng lượng sức mình làm không được lại thôi. Khả năng điều khiển đa hệ của người này thật đáng sợ, tôi thấy ba vũ khí một lúc vẫn chưa phải là giới hạn của hắn ta...”
Sự quan tâm của Salta khác hẳn với đám đông, biểu hiện cũng khác, tuy hào hứng nhưng sắc mặt vẫn thâm trầm. Lý Phong biết Salta đã vượt qua cảm giác xấu hổ khi bại dưới tay hắn, nhưng lần thua Chiến Sĩ Đao Phong vẫn khiến Salta có chút ấm ức, chỉ là đối phương quá xuất quỷ nhập thần nên vẫn chưa có dịp khiêu chiến thêm lần nữa...
Lý Phong làm ra vẻ thích thú: “Salta, có thời gian cũng nên chơi Chiến tranh vũ trụ. Theo tôi cậu hãy bắt đầu từ BS001, như thế mới hiệu quả.”
Với Lý Phong, Salta rất thành thật: “Sếp, chiến thắng trong cuộc thi của NUF quả thực đã làm tôi mờ mắt một thời gian. Bây giờ thì tôi đã hiểu ra, vì sao cha lại không thèm để ý đến cái giản nhất đó... Thiên hạ này cao thủ vô số kể, cuộc thi đó cả Thất tinh bắc đẩu của NUF đều không ai tham gia. Ài... nếu dùng BS001 thì cả đời này tôi cũng chưa chắc là đối thủ của Chiến Sĩ Đao Phong...”
Thành tựu của Chiến Sĩ Đao Phong với BS001 đã lên đến đỉnh điểm, Salta hiểu điều đó. Nhưng người như vậy trên đời chỉ có một, vả lại hắn ta cũng không hề muốn tranh cao thấp trong trò chơi. Salta là một chiến binh, một chiến binh phải chứng tỏ bản lĩnh trên chiến trường!
“Hmm... thắng bại hãy gác sang một bên. Vấn đề là nếu điều khiển thành thục BS001 thì các loại robot cơ bản khác sẽ dễ hơn rất nhiều, vả lại khó khăn mới thú vị chứ? Khi cảm thấy có thể sánh với Chiến Sĩ Đao Phong thì hãy gửi thư khiêu chiến đến hắn ta, đừng lo lắng thất bại...” Lý Phong thong thả nói, mắt chăm chú nhìn Salta.
Salta lặng đi một hồi, không khỏi tự than thầm trong lòng. Từ bé hắn ta đã cày ải luyện tập, nhưng Chiến sĩ cơ động đâu phải là sát thủ, ngoài cơ thể cường tráng ra còn cần một trí tuệ không tồi, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật điều khiển. Vì sao trước đây không hề nghĩ đến dùng BS001 chơi game chứ...?
Mấu chốt ở đây là sĩ diện, Salta sợ thất bại. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Salta là người của gia tộc Loki... Thất bại không chỉ là chuyện của cá nhân Salta mà còn là chuyện của dòng họ. Hắn có thể thua dưới tay Lý Phong nhưng không thể thua hết lần này đến lần khác... Nhưng trong game thì không hẳn như vậy, chỉ là một nick name, thua thì có gì đáng sợ, quan trọng là kỹ thuật và kinh nghiệm!
Nghĩ thông suốt, Salta mỉm một nụ cười hiếm hoi...
Thầy giáo là người vào sau cùng, không hề lấy làm lạ bởi sự ồn ào trong giảng đường. Đoạn video đó Takeshi đã xem, chỉ có thể nói lũ người Hoàng Phong Châm đúng là quá nghiệp dư... Chiến Sĩ Đao Phong có mạnh thật, nhưng nếu đổi là một căn cứ thực sự thì anh ta hoàn toàn không mảy may hy vọng!
Đương nhiên Takeshi không tranh luận với học sinh về điểm này, dù sao thì ông cũng là người theo trường phái lý luận. Chiến Sĩ Đao Phong quả thực hết sức lợi hại, không biết có phải là một người lái át chủ bài nào đó không? Nhìn kiểu sau mỗi trận đánh đều phải nghỉ lâu như vậy, rất có thể là một người lái đã nghỉ hưu(!), tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán...
Hoàng Phong Châm rất hậm hực, nhưng còn một người cũng không kém phần tức tối, chính là bà cô Minky... Cặp giò gợi cảm trên đôi giày cao gót đủ câu hồn đoạt phách mọi nam nhân song thần thái lại hung tợn dị thường, hai mắt như phun ra lửa, tay cầm cuộn hợp đồng đập mạnh xuống bàn...
Đám vệ sĩ xung quanh đều coi như không thấy gì... Mỹ nhân đẹp thì có đẹp nhưng chẳng khác nào một kho TNT, động vào là nổ ùng oàng tắp lự...
Tên binh nhì dao thái chết tiệt kia, có phải là rắp tâm đối địch với bà không đây... Angel vừa cho ra một ca khúc số 1, đến ngày thứ hai hắn đã tung chưởng một video còn shock hơn...!
Có kích thích đến đâu, trước đây Chiến Sĩ Đao Phong cũng đều chỉ là một đấu một, nhưng trận này lại là đơn thương độc mã đột kích hàng ngàn người. Tuy không có nhiều màn biểu diễn kỹ thuật nhưng lại đặc tả được sự dũng hãn của một chiến sĩ, nhất là khả năng điều khiểu X3 siêu tưởng, ai xem cũng khoái trá đến mức muốn nổ tung...
Thời Tam Quốc có Triệu Vân một mình tung hoành giữa trận tiền cứu chúa, hào khí ngất trời. Ở thời đại robot này, Chiến Sĩ Đao Phong rõ ràng là một truyền kỳ thứ hai, những anh hùng kiểu như thế luôn dễ khiến người ta sùng bái.
Sự hậm hực của Minky cũng có chút lý do, bởi cô ta hoàn toàn không quan tâm đến game Chiến tranh vũ trụ, không hiểu cớ gì mà thiên hạ lại tâng bốc một đoạn video game lên cao đến như vậy... Tất nhiên đó chỉ là đồ ảo trên mạng, lượng tiêu thụ đĩa mới là thực tế nhất...
Angel không bận tâm, nhưng Minky thì không nghĩ như vậy. Với cô ta, đứa cháu bảo bối nhất định phải thống trị tất cả các bảng xếp hạng, đồ Đao Phong thối tha này, biết ngươi là ai thì ta phải cho người thành con nhím...
(vốn Minky là cao thủ phóng dao)
“Dì út à, đừng tức giận nữa... Có cơ hội cháu muốn kết bạn với anh ta...”
“… Với gã cuồng chiến tranh đó hả? Angel, cháu có sao không đấy?”
“Không đâu dì út, cháu muốn trò chuyện với anh ta. Người này rất có sức hiệu triệu, nếu anh ta có thể cùng chúng ta đấu tranh vì hòa bình, sẽ rất có lợi cho nhân loại đó...” Đôi mắt Angel bắt đầu mơ màng, trên mặt bừng lên vầng hào quang thánh thiện.
Hết cách...!
Minky giơ hai tay ôm đầu... Ai bảo cô ta đặt cho cháu mình cái tên Thiên sứ chứ? Không sai, dung mạo Thiên sứ, giọng nói Thiên sứ, nhưng trái tim có ai nhìn thấy đâu, ác quỷ một chút không được à?
Kiếm tiền được không lo kiếm, cứ thích theo đuổi mấy cái trò hòa bình hão huyền... Nếu không phải vì sự nghiệp ca hát của Angel, vũ trụ này ai đánh ai Minky cũng mặc xác!
Dù sao thì từ sau khi trở thành người quản lí của cháu gái, tính khí Minky đã dịu dàng hơn rất nhiều. Nếu đổi là người nào khác nói ra những suy nghĩ “vớ varn” đó, Minky chắc hẳn đã không ngại ngùng tháo guốc ra đập vào đầu rồi, nhưng với Angel thì ngoài đồng ý còn có thể nói gì khác đây?
“Cô Angel, cô Minky, đã đến giờ tập!”
“Lắm chuyện thế? Nghỉ thêm một lát không được hả? Tập tập tập, tập cái đầu nhà ngươi!” Minky trút hết bất mãn đối với Chiến Sĩ Đao Phong lên đầu tên nhân viên, gã tội nghiệp không hề dám tức giận.
“Dì út à, Angel nghỉ xong rồi, chúng ta bắt đầu đi!”
Minky ngao ngán nhìn lên trần nhà... Nha đầu ngốc nghếch này, sau khi nghĩ ra chuyện lưu diễn ở trường quân sự là hưng phấn càng cao. Không biết Thiên sứ có thật thì sẽ ra sao, chắc chắn cũng chỉ đến thế này là cùng...
************
Từ sau kỳ huấn luyện tập trung, mọi việc với Lý Phong đều tiến triển thuận lợi, cái chính là không hề bị ai quấy rầy. Tất nhiên đám bạn học thì hắn không để vào mắt, nguy hiểm nhất vẫn là nữ ma đầu Chu Chỉ kia. Người phụ nữ này đúng là sâu không thấy đáy, vì không nhìn thấu được ý định của cô ta nên Lý Phong chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa một chút. Không bị Chu Chỉ làm phiền, đúng là cuộc sống rất an nhàn...
Qua Đường Linh hắn tìm hiểu được đôi chút về Chu Chỉ, biết nghề nghiệp chính của cô ta không phải giáo viên mà là sĩ quan quân đội. Trước khi trở thành quân nhân chính thức, Lý Phong không hề muốn gây rắc rối với những nhân vậy loại này, vì thế hắn cố gắng tránh xa, cả giờ lên lớp của Chu Chỉ cũng không tham dự...
Vì chuyện đó mà Đường Linh rất vui, bạn trai của cô không hề háo sắc như những nam sinh viên khác... Kỳ thực bất kể gã trai nào, có được một cô gái như Đường Linh e là cũng không còn tâm trí quan tâm đến người thứ hai nữa.
Nhưng, ta không gây với người không có nghĩa người cũng sẽ không sinh sự với ta...
Bàn tay to bè của ai đó vỗ mạnh vào lưng. Đang say giấc nồng, Đường Linh giật bắn người, cơn buồn ngủ lập tức không cánh mà bay...
“Á... để người ta ngủ thêm lúc nữa...!”
Tiểu công chúa nhắm mắt cự nự, đoạn giật chăn đắp lại lên người. Nhìn tấm thân trắng nõn cuộn tròn, Lý Phong không khỏi nuốt nướt bọt đánh ực...
“Cứ ngủ đi vậy, nửa tiếng nữa mới đến giờ lên lớp. Ngủ thêm mười lăm phút, ăn sáng năm phút, đến giảng đường năm phút, tắm gội chải đầu năm phút là vừa đủ...”
“Aaa... đồ xấu xa, cứ bắt nạt người ta...!”
Lý Phong chưa nói hết, Đường Linh đã nhăn nhó ngồi dậy… Trời ạ, buổi tối thì không sao, sáng sớm đến lớp nhất định phải cẩn thận. Phải tắm gội chải chuốt cho đàng hoàng, bằng không người khác nhìn vào thì…
“Tại mình, bắt đền đấy... không gọi người ta dậy sớm một chút...!”
Lý Phong chỉ còn biết trợn mắt ngây như tượng. Thần phật ơi, con đã gọi nàng dậy từ lâu rồi mà...
“Nào thì đền vậy, để kẻ tội đồ này chải đầu cho!”
Kết quả là… càng chải càng rối, rốt cuộc bị tống cổ ra ngoài. Tiểu công chúa không ngớt càu nhàu, gthật ra trong lòng lại vô cùng thích thú. Trước đây quả thực cô có chút khinh thường những nữ nhân lúc nào cũng mơ tưởng chuyện nam nữ, vừa thấy họ không nghiêm túc vừa không hiểu chuyện đó có gì hay hoi, giờ xem ra thì chính mình cũng đã sa vào bẫy rồi...
Không được chải đầu thì đi nấu bữa sáng vậy... Thực ra chỉ có nướng bánh mì và tráng trứng, đơn giản nhưng lại khiến Đường Linh vô cùng hạnh phúc. Hai người ăn nhưng chỉ cần một chiếc ghế, kết quả là y phục xộc xệch đến mức phải thay thêm lần nữa...
Thực ra nghệ thuật nấu nướng của Lý Phong chỉ đến mức độ ấy, lý do cũng rất đơn giản... Luyện tập một mình, lúc đói bụng không tự làm đồ ăn thì ai làm cho?! Không ngờ chút bất đắc dĩ ấy lại có thể cảm động được cả công chúa...!
Cuối cùng thì cũng ra được khỏi cửa. Hai người cố bước đi thật tự nhiên, nhất là Đường Linh, phải làm như chỉ rẽ qua rủ Lý Phong đi học cùng. May mà ký túc xá này không nhiều người ở, hơn nữa ai cũng đang bận việc người ấy...
“Trưa nhớ chờ người ta ăn cùng, đừng có quên đấy!” Đường Linh rời đi không quên dặn lại.
Tất nhiên là thế rồi... có điều bữa trưa từ lâu đã không còn là của riêng hai người nữa, sau khóa huấn luyện còn có thêm cả Mã Khả và Salta.
Cũng như lần trước, sáng nay khoa Cơ chiến ồn ào như chợ vỡ, đề tài bàn luận không gì khác chính là chiến dịch thành Lan Đóa tối qua. Rất nhiều sinh viên đang cầm máy liên lạc chỉ trỏ vào màn hình mini, phân tích những động tác của Chiến Sĩ Đao Phong trong video.
Lý Phong đến chưa lâu, một sinh viên vẻ thần bí hộc tốc chạy xộc vào, trên tay cầm một cuộn giấy dày: “Mọi người, chú ý đây!”
Cuộn giấy mở ra, không ai bảo ai cùng ồ lên... Nguyên lai là một poster khổ lớn, hình ảnh 3D BS001 lừng lững một tay cầm gươm ánh sáng, tay kia súng laser, trên vai đủ cả pháo đạn chùm và súng xuyên giáp, hỏa lực đang mở tối đa. Khí thế đúng là ngút ngàn trời mây, bên dưới chân dung đương nhiên là khẩu hiệu “Đao Phong xuất kiếm, ai dám tranh phong!”
“Này, chỉ xem cấm sờ! Khó khăn lắm mới xin được ông anh, đừng có mà cướp...!”
Tấm hình vừa trưng ra, lập tức cả bầy sói đói ùa tới, người anh em hớ hênh tất nhiên không còn cách nào khác là vắt chân bỏ chạy... Xem ra cả Địa cầu bây giờ không gì hấp dẫn hơn Chiến Sĩ Đao Phong nữa rồi.
“Quá đỉnh, siêu điều khiển! Từ lúc khai sinh Chiến tranh vũ trụ đến giờ không ai làm được, lại còn bằng BS001 nữa chứ... Tiêm Nhuệ Hải Tặc đúng là thằng hề, tự dưng đi tặng vũ khí cho đối phương giết lại người nhà!”
“Xem thống kê này, ba loại vũ khí bắn cùng một lúc, tỉ lệ trúng đích vẫn đạt 97.3%, không thể tin nổi! Súng đạn chùm vốn là loại khó điều khiển nhất trong các vũ khí tiêu chuẩn, vậy mà... Cơ thể người này mạnh đến mức nào nhỉ...?”
“Có thể là vì khối lượng của BS001 chăng? Mấy loại robot cải tiến nhẹ hơn hẳn, tuy dễ thao tác nhưng khi dùng vũ khí hạng nặng lại có phần bất lợi...”
“Hai cậu này thật là... Giảm bớt trọng lượng là hướng tất nhiên của vũ khí, chỉ có Chiến Sĩ Đao Phong mới đặc biệt thế thôi. USE và NUF đều có đội quân Cơ chiến đặc chủng, trang bị bằng những robot chế tạo riêng cho từng người. Nhưng tổng quan thì giảm trọng lượng vẫn là phổ biến...”
Sinh viên thảo luận lúc nào chẳng thiên mã hành không, chỉ thoáng cái là đi xa hàng vạn dặm. Người nói vô tâm, kẻ nghe lại hữu ý, một số cậu chàng cố tình bịa chuyện ra vẻ ta đây hiểu biết, có điều không hề biết điều mình vừa bịa là đúng...
Lý Phong chỉ là một sinh viên bình thường, hoàn toàn không thể tiếp xúc với những thông tin mật, cả Đường Linh cũng vậy. Những thiết kế của cô chỉ được ứng dụng vào những người máy cơ bản, còn robot cơ mật thì e chỉ Chu Chỉ mới được phép mục kích...
Nếu Tiểu Kim không tỉnh lại, có khi bắt cóc béng vài kỹ sư đầu ngành, dùng tiền kiếm được bằng chơi game mua đồ, không chừng lại làm ra được một Chiến sĩ cơ động hàng khủng…!
Nghĩ đến đây, Lý Phong không kìm được lắc đầu tự cười mình. Quỷ tha ma bắt, vừa tỉnh ngủ đã bắt đầu nằm mơ rồi...
“Sếp này, tối qua có xem video không? Chiến Sĩ Đao Phong dám đơn thương độc mã tán công một căn cứ, trước đây tôi đã nghĩ đến nhưng lượng sức mình làm không được lại thôi. Khả năng điều khiển đa hệ của người này thật đáng sợ, tôi thấy ba vũ khí một lúc vẫn chưa phải là giới hạn của hắn ta...”
Sự quan tâm của Salta khác hẳn với đám đông, biểu hiện cũng khác, tuy hào hứng nhưng sắc mặt vẫn thâm trầm. Lý Phong biết Salta đã vượt qua cảm giác xấu hổ khi bại dưới tay hắn, nhưng lần thua Chiến Sĩ Đao Phong vẫn khiến Salta có chút ấm ức, chỉ là đối phương quá xuất quỷ nhập thần nên vẫn chưa có dịp khiêu chiến thêm lần nữa...
Lý Phong làm ra vẻ thích thú: “Salta, có thời gian cũng nên chơi Chiến tranh vũ trụ. Theo tôi cậu hãy bắt đầu từ BS001, như thế mới hiệu quả.”
Với Lý Phong, Salta rất thành thật: “Sếp, chiến thắng trong cuộc thi của NUF quả thực đã làm tôi mờ mắt một thời gian. Bây giờ thì tôi đã hiểu ra, vì sao cha lại không thèm để ý đến cái giản nhất đó... Thiên hạ này cao thủ vô số kể, cuộc thi đó cả Thất tinh bắc đẩu của NUF đều không ai tham gia. Ài... nếu dùng BS001 thì cả đời này tôi cũng chưa chắc là đối thủ của Chiến Sĩ Đao Phong...”
Thành tựu của Chiến Sĩ Đao Phong với BS001 đã lên đến đỉnh điểm, Salta hiểu điều đó. Nhưng người như vậy trên đời chỉ có một, vả lại hắn ta cũng không hề muốn tranh cao thấp trong trò chơi. Salta là một chiến binh, một chiến binh phải chứng tỏ bản lĩnh trên chiến trường!
“Hmm... thắng bại hãy gác sang một bên. Vấn đề là nếu điều khiển thành thục BS001 thì các loại robot cơ bản khác sẽ dễ hơn rất nhiều, vả lại khó khăn mới thú vị chứ? Khi cảm thấy có thể sánh với Chiến Sĩ Đao Phong thì hãy gửi thư khiêu chiến đến hắn ta, đừng lo lắng thất bại...” Lý Phong thong thả nói, mắt chăm chú nhìn Salta.
Salta lặng đi một hồi, không khỏi tự than thầm trong lòng. Từ bé hắn ta đã cày ải luyện tập, nhưng Chiến sĩ cơ động đâu phải là sát thủ, ngoài cơ thể cường tráng ra còn cần một trí tuệ không tồi, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật điều khiển. Vì sao trước đây không hề nghĩ đến dùng BS001 chơi game chứ...?
Mấu chốt ở đây là sĩ diện, Salta sợ thất bại. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Salta là người của gia tộc Loki... Thất bại không chỉ là chuyện của cá nhân Salta mà còn là chuyện của dòng họ. Hắn có thể thua dưới tay Lý Phong nhưng không thể thua hết lần này đến lần khác... Nhưng trong game thì không hẳn như vậy, chỉ là một nick name, thua thì có gì đáng sợ, quan trọng là kỹ thuật và kinh nghiệm!
Nghĩ thông suốt, Salta mỉm một nụ cười hiếm hoi...
Thầy giáo là người vào sau cùng, không hề lấy làm lạ bởi sự ồn ào trong giảng đường. Đoạn video đó Takeshi đã xem, chỉ có thể nói lũ người Hoàng Phong Châm đúng là quá nghiệp dư... Chiến Sĩ Đao Phong có mạnh thật, nhưng nếu đổi là một căn cứ thực sự thì anh ta hoàn toàn không mảy may hy vọng!
Đương nhiên Takeshi không tranh luận với học sinh về điểm này, dù sao thì ông cũng là người theo trường phái lý luận. Chiến Sĩ Đao Phong quả thực hết sức lợi hại, không biết có phải là một người lái át chủ bài nào đó không? Nhìn kiểu sau mỗi trận đánh đều phải nghỉ lâu như vậy, rất có thể là một người lái đã nghỉ hưu(!), tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán...
Hoàng Phong Châm rất hậm hực, nhưng còn một người cũng không kém phần tức tối, chính là bà cô Minky... Cặp giò gợi cảm trên đôi giày cao gót đủ câu hồn đoạt phách mọi nam nhân song thần thái lại hung tợn dị thường, hai mắt như phun ra lửa, tay cầm cuộn hợp đồng đập mạnh xuống bàn...
Đám vệ sĩ xung quanh đều coi như không thấy gì... Mỹ nhân đẹp thì có đẹp nhưng chẳng khác nào một kho TNT, động vào là nổ ùng oàng tắp lự...
Tên binh nhì dao thái chết tiệt kia, có phải là rắp tâm đối địch với bà không đây... Angel vừa cho ra một ca khúc số 1, đến ngày thứ hai hắn đã tung chưởng một video còn shock hơn...!
Có kích thích đến đâu, trước đây Chiến Sĩ Đao Phong cũng đều chỉ là một đấu một, nhưng trận này lại là đơn thương độc mã đột kích hàng ngàn người. Tuy không có nhiều màn biểu diễn kỹ thuật nhưng lại đặc tả được sự dũng hãn của một chiến sĩ, nhất là khả năng điều khiểu X3 siêu tưởng, ai xem cũng khoái trá đến mức muốn nổ tung...
Thời Tam Quốc có Triệu Vân một mình tung hoành giữa trận tiền cứu chúa, hào khí ngất trời. Ở thời đại robot này, Chiến Sĩ Đao Phong rõ ràng là một truyền kỳ thứ hai, những anh hùng kiểu như thế luôn dễ khiến người ta sùng bái.
Sự hậm hực của Minky cũng có chút lý do, bởi cô ta hoàn toàn không quan tâm đến game Chiến tranh vũ trụ, không hiểu cớ gì mà thiên hạ lại tâng bốc một đoạn video game lên cao đến như vậy... Tất nhiên đó chỉ là đồ ảo trên mạng, lượng tiêu thụ đĩa mới là thực tế nhất...
Angel không bận tâm, nhưng Minky thì không nghĩ như vậy. Với cô ta, đứa cháu bảo bối nhất định phải thống trị tất cả các bảng xếp hạng, đồ Đao Phong thối tha này, biết ngươi là ai thì ta phải cho người thành con nhím...
(vốn Minky là cao thủ phóng dao)
“Dì út à, đừng tức giận nữa... Có cơ hội cháu muốn kết bạn với anh ta...”
“… Với gã cuồng chiến tranh đó hả? Angel, cháu có sao không đấy?”
“Không đâu dì út, cháu muốn trò chuyện với anh ta. Người này rất có sức hiệu triệu, nếu anh ta có thể cùng chúng ta đấu tranh vì hòa bình, sẽ rất có lợi cho nhân loại đó...” Đôi mắt Angel bắt đầu mơ màng, trên mặt bừng lên vầng hào quang thánh thiện.
Hết cách...!
Minky giơ hai tay ôm đầu... Ai bảo cô ta đặt cho cháu mình cái tên Thiên sứ chứ? Không sai, dung mạo Thiên sứ, giọng nói Thiên sứ, nhưng trái tim có ai nhìn thấy đâu, ác quỷ một chút không được à?
Kiếm tiền được không lo kiếm, cứ thích theo đuổi mấy cái trò hòa bình hão huyền... Nếu không phải vì sự nghiệp ca hát của Angel, vũ trụ này ai đánh ai Minky cũng mặc xác!
Dù sao thì từ sau khi trở thành người quản lí của cháu gái, tính khí Minky đã dịu dàng hơn rất nhiều. Nếu đổi là người nào khác nói ra những suy nghĩ “vớ varn” đó, Minky chắc hẳn đã không ngại ngùng tháo guốc ra đập vào đầu rồi, nhưng với Angel thì ngoài đồng ý còn có thể nói gì khác đây?
“Cô Angel, cô Minky, đã đến giờ tập!”
“Lắm chuyện thế? Nghỉ thêm một lát không được hả? Tập tập tập, tập cái đầu nhà ngươi!” Minky trút hết bất mãn đối với Chiến Sĩ Đao Phong lên đầu tên nhân viên, gã tội nghiệp không hề dám tức giận.
“Dì út à, Angel nghỉ xong rồi, chúng ta bắt đầu đi!”
Minky ngao ngán nhìn lên trần nhà... Nha đầu ngốc nghếch này, sau khi nghĩ ra chuyện lưu diễn ở trường quân sự là hưng phấn càng cao. Không biết Thiên sứ có thật thì sẽ ra sao, chắc chắn cũng chỉ đến thế này là cùng...
************
Từ sau kỳ huấn luyện tập trung, mọi việc với Lý Phong đều tiến triển thuận lợi, cái chính là không hề bị ai quấy rầy. Tất nhiên đám bạn học thì hắn không để vào mắt, nguy hiểm nhất vẫn là nữ ma đầu Chu Chỉ kia. Người phụ nữ này đúng là sâu không thấy đáy, vì không nhìn thấu được ý định của cô ta nên Lý Phong chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa một chút. Không bị Chu Chỉ làm phiền, đúng là cuộc sống rất an nhàn...
Qua Đường Linh hắn tìm hiểu được đôi chút về Chu Chỉ, biết nghề nghiệp chính của cô ta không phải giáo viên mà là sĩ quan quân đội. Trước khi trở thành quân nhân chính thức, Lý Phong không hề muốn gây rắc rối với những nhân vậy loại này, vì thế hắn cố gắng tránh xa, cả giờ lên lớp của Chu Chỉ cũng không tham dự...
Vì chuyện đó mà Đường Linh rất vui, bạn trai của cô không hề háo sắc như những nam sinh viên khác... Kỳ thực bất kể gã trai nào, có được một cô gái như Đường Linh e là cũng không còn tâm trí quan tâm đến người thứ hai nữa.
Nhưng, ta không gây với người không có nghĩa người cũng sẽ không sinh sự với ta...
/364
|