Hai tên người hầu kia theo cùng thiếu chủ đương nhiên biết sắc mặt chủ công vui vẻ, lập tức chạy tới đẩy Lôi Đặc, Lôi Khải ra, đồng thời còn không ngừng hò hét:
- Con bà nó! Các ngươi cản trở tầm nhìn chủ công nhà ta! Hai tên to xác ngốc nghếch các ngươi còn không cút ra!
Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Khang Tư, ngữ khí có chút âm trầm nói:
- Tiểu tử, bản thiếu chủ ta biết mỹ nữ kia là người của ngươi, đem nàng tặng cho bản thiếu chủ ta, bản thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Khang Tư coi như thiếu chủ thành Thanh Nguyệt không tồn tại, bảo trì động tác tay trái ấn chuôi đao, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài lẩm bẩm:
– Có lẽ, ta cũng không thích hợp làm một người lãnh đạo, ngay cả cần nhẫn nhịn cũng không làm được.
Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt đầu tiên là cau mày:
- Cái gì? Nhẫn nhịn?
Sau đó tự cho là đúng mỉm cười:
- Hắc hắc! Không sai, chúng ta dù sao cũng là đồng bọn hợp tác, không cần phải vì một nữ nhân mà ảnh hưởng quan hệ giữa hai bên. Chỉ cần có tiền thì sợ gì mỹ nữ...
Nói tới đây, hắn chợt thấy cổ đau xót, sau đó phát hiện trong mắt mình xuất hiện bầu trời, đây là có chuyện gì vậy chứ?
Người thay mặt Bỉ Khố Đức há to miệng, chỉ ngây ngốc nhìn đầu thiếu chủ Thành Thanh Nguyệt bay lên cao, vừa rồi chỉ thấy tay phải Khang Tư thò ra sau lưng nắm lấy đuôi vỏ đao, thân hình nhoáng qua bên trái, sau đó tay trái vừa kéo ra ngoài, vung ngang qua sườn, hàn quang chợt lóe lên, đầu lâu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt kia liền rời khỏi thân thể.
Qua một hồi lâu mới thanh tỉnh lại, rốt cuộc biết rõ Khang Tư làm ra chuyện gì, người thay mặt Bỉ Khố Đức không khống chế được hét to một tiếng:
- A...
Còn chưa hô xong, người thay mặt Khải Nhĩ Đặc bên cạnh hắn đã ngắt lời:
- Hò hét cái gì nữa, hiện tại là lúc đi chém người!
Nói xong vẻ mặt hưng phấn rút đao nhảy lên chiến hạm thành Thanh Nguyệt.
Nhìn bốn phía, đã sớm không có ai nữa, trên chiến hạm Thanh Nguyệt bên cạnh vang lên tiếng hò hét, cho hắn biết người đã đi nơi nào. Biết sự tình đã không có cách nào vãn hồi, người thay mặt Bỉ Khố Đức chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ nói thầm một câu: “Chém người cái rắm! Ta là quan văn mà!” Nói xong cũng không thèm liếc thi thể trên boong tàu, vội chạy vào khoang thuyền trốn.
Lôi Đặc, Lôi Khải phản ứng không nhanh, Tương Văn vừa nhìn đến cái đầu thiếu chủ kia bay lên không, lập tức hưng phấn hét lớn một tiếng:
- Giết a!
Liền rút kiếm nhảy qua đầu 2 người Lôi Đặc, Lôi Khải, quang mang chợt lóe cắt dứt khí quản hai tên người hầu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt kia, sau đó theo Khang Tư nhảy vào chiến hạm thành Thanh Nguyệt bên cạnh.
Đương nhiên, Tương Văn cũng không phải người thứ nhất đuổi kịp Khang Tư, người đầu tiên theo kịp chính là Uy Kiệt, trong nháy mắt hắn vừa thấy đầu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt bay lên, liền quay đầu nhảy sang chiến hạm bên cạnh, nhưng vẫn còn chậm hơn Khang Tư một bước, không thu được quân công người đầu tiên đánh vào chiến hạm quân địch.
Lôi Đặc, Lôi Khải phản ứng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai tên vẻ mặt thống khổ mê hoặc, hai tay bưng yết hầu mình khục khục kêu, thở dài xong rút đao hét to một tiếng:
- Giết!
Cũng nhảy thẳng vào chiến hạm Thanh Nguyệt.
Đám thủy thủ kia, phản ứng rõ ràng so với bọn hắn càng chậm hơn, chờ khi trên chiến thuyền thuỷ quân thành Thanh Nguyệt vang lên tiếng chém giết, bọn họ mới phản ứng lại.
Dân binh thủy thủ xuất thân quân Đế quốc, không nói hai lời nhắm thẳng phía chiến hạm, còn đám thủy thủ tù binh thổ phỉ lại chần chờ một chút, sau hiểu rõ không giết sạch địch nhân, dù là mình đào tẩu cũng là chuyện tuyệt đối xong đời, mới hung tàn đánh về phía chiến hạm thành Thanh Nguyệt.
Những thủy thủ này tuy rằng nghĩ chủ công mình khinh suất khơi mào chiến tranh như vậy, thật là khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa chỉ vì một nữ nhân liền đắc tội đồng bọn hợp tác, thật là làm bọn chúng quá thất vọng. Nhưng một vài tên không có đầu óc lại rất vui mừng, bọn họ chú ý tới thân phận Tương Văn là thủ hạ của Khang Tư, cho rằng Khang Tư có thể vì một thủ hạ phát động chiến tranh, có thể nói là bao che khuyết điểm cực đoan.
Có thể gặp được chủ công bao che khuyết điểm như thế, ngược lại là may mắn của mấy người bọn họ. Cho nên đại bộ phận thủy thủ đều ngao ngao xông lên soái hạm Thanh Nguyệt, sức chiến đấu khó tin nổi lại tăng thêm 3 phần.
Khang Tư xông lên soái hạm Thanh Nguyệt, tiện tay chém ngã đám thủy thủ còn đang sửng sờ.
Đối với mình đột nhiên giết chết người thừa kế một thế lực chỉ vì xuất khẩu cuồng ngôn mà khơi mào chiến tranh, Khang Tư cũng không có lưu ý lắm, hắn cũng không tự hỏi chém chết người thừa kế một thế lực, đặc biệt là mình còn cần quan hệ với thế lực này, rốt cuộc là đúng hay không.
Có lẽ sẽ có người nói hắn lỗ mãng chẳng phân biệt được nặng nhẹ, nói khó nghe hơn là cuồng vọng tự đại.
Nhưng đối với Khang Tư mà nói, hoặc là nói trong tiềm thức của Khang Tư: người chỉ chia làm 3 loại bạn bè, địch nhân và người xa lạ mà thôi, cái tên thừa kế thành Thanh Nguyệt kia đánh chủ ý tới thủ hạ của mình, như vậy hắn chính là địch nhân, nếu là địch nhân như vậy liền tiêu diệt hắn, tất cả lý do chính là đơn giản như vậy.
Nếu như tên thừa kế Thành Thanh Nguyệt kia đổi thành hoàng đế Đế quốc, đưa ra yêu cầu như vậy? Khang Tư cũng không biết bản thân mình sẽ xử lý như thế nào, hay là sẽ phục tùng mệnh lệnh chắp tay dâng Tương Văn lên, hay là sẽ giống như ngày hôm nay; nếu phải xác định rõ, vậy chỉ có thể đến lúc đó mới biết Khang Tư sẽ làm thế nào.
Song phương chiến đấu trên soái hạm nhanh chóng dẫn tới các thuyền con chú ý, mọi người chỉ thoáng sửng sốt sau đó bắt đầu đánh giết.
Ngay từ đầu cuộc chiến đấu bên Khang Tư chiếm thượng phong.
Soái hạm song phương thành tích chiến đấu không cần phải nói, Khang Tư dẫn đội đi xung phong người nào cũng cường hãn không gì sánh được, dễ dàng giết thủy thủ soái hạm Thanh Nguyệt thôi gà bay chó sủa.
Còn các thuyền khác, ngay từ đầu thuỷ quân thành Thanh Nguyệt ngốc ngếch, từ mỗi chiến hạm chỉ nhảy ra 4-5 thủy thủ đi lên thuyền Khang Tư kiểm tra.
Tuy rằng bên Khang Tư dùng để chuyển hàng, thủy thủ không nhiều lắm, nhưng mỗi thuyền cũng có hơn 20 người, hơn nữa đối phương còn gọi toàn bộ bọn họ lên boong tàu, cho nên song phương vừa khai chiến, 4-5 người chiến đấu với hơn 20 người kết cục không cần phải nói.
Nhưng đến lúc thuỷ quân Thanh Nguyệt phản ứng lại, đội tàu Khang Tư tạm thời rơi xuống hạ phong, dù sao người ta là chiến hạm, thủy thủ tác chiến có tới 7-80 người.
Chỉ là đừng quên, Khang Tư mang đến đều là thuyền biển vừa sửa chữa, cũng là hơn 80 con thuyền, mà thuỷ quân Thanh Nguyệt chỉ có 20 chiếc, 4 con thuyền đánh 1 chiếc, binh lực thủy thủ tương đương.
Chiến đấu hồi lâu, tình hình chiến đấu thuỷ quân Thanh Nguyệt bắt đầu giảm xuống, thuỷ quân Thanh Nguyệt liều mạng chống lại trong lòng cũng chửi mẹ nó không thôi, đặc biệt là Khải Hải.
Khải Hải hiện giờ bất chấp cái gì trên dưới, đã sớm bắt đầu nguyền rủa 18 đời tổ tông tên thiếu chủ kia. Nên nhớ những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của thuỷ quân Thanh Nguyệt, bản thân hắn lại là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất.
Nhưng hiện tại chính hắn là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất lại không phải chỉ huy hạm đội tác chiến, mà là đang cùng quân địch giáp chiến! Vừa nghĩ vậy, hai mắt Khải Hải muốn phun lửa, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, để hắn tỉnh táo chính là một lưỡi dao sắc bén lưỡi dao sắc bén gần như xuyên thủng thân thể hắn.
Khải Hải lúc bị đối phương chém một đao, không nhịn được nhớ tới chuyện lần này bị tân nhiệm thiếu chủ kiêm tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân tập kết lại.
Lúc đó bản thân hắn còn tưởng rằng có đại chiến, nhưng thật không ngờ là tới đây diễu võ dương oai với minh hữu một chút, hắn tuy rằng nghĩ không thích hợp nhưng không thể nói ra, dù sao bản thân là hạ thần, thiếu chủ nói sao thì mình làm vậy.
Ai có thể nghĩ đến lại gặp phải chuyện minh hữu làm phản? Nhưng dựa theo thông lệ trước đây, dù là minh hữu tạo phản bản thân hắn cũng thoáng cái giải quyết xong bọn chúng, đừng nhìn số lượng bọn chúng gấp 4 lần mình, nhưng cũng không đợi bọn chúng tiếp cận hắn đã diệt sạch sẽ toàn bộ!
Hiện giờ thê thảm như vậy, hoàn toàn là tại tên thiếu chủ ngu ngốc kiêm nhiệm thống lĩnh thuỷ quân kia, không ngờ lại ra lệnh chiến hạm bên mình chen vào trận hình đối phương, lại còn muốn cập sát mạn thuyền đối phương nữa chứ, sau đó phái người lên tàu kiểm tra!
Điều kỳ quái nhất là thiếu chủ Thành Thanh Nguyệt đường đường là một thống lĩnh thuỷ quân thành Thanh Nguyệt lại tự mình ra trận! Không chỉ khiến cho lợi khí phe mình không cách nào phát huy tác dụng, còn khiến cho mình hoàn toàn không còn đường lui.
Thiếu chủ chết trận, thân là Hạm trưởng soái hạm chỉ có thể chôn cùng!
Nhưng bản thân hắn căn bản không muốn chết một cách vô ích như vậy mà! Làm thế nào cũng nên tử trận trong hải chiến chiến hạm đấu với chiến hạm, mới không làm nhục thân phận một Hạm trưởng soái hạm của hắn chứ?
Nên nhớ rằng vốn dựa vào hai lợi khí nỏ công thành cùng máy bắn đá, tác chiến bình thường địch quân ngay cả thân tàu mình cũng chưa chạm tới đã chìm vào đáy biển. Từ trước tới nay chưa từng lâm vào cảnh như thế này, bị địch quân tấn công liền bắt đầu tiến hành cận chiến!
Bản thân mình chỉ huy chiến hạm dựa vào nỏ công thành cùng máy bắn đá tấn công là hạng nhất, nhưng còn cận chiến thật nhiều năm cũng chưa từng trải qua.
Tuy rằng thân thể vẫn duy trì thể lực tràn đầy, tuy rằng bản thân mình còn có thể cùng địch nhân trước mắt chém giết ngang tay, nhưng kỹ năng chiến đấu đã sớm hoang phế hơn phân nửa, mà đối thủ của hắn lại chỉ là người yếu nhất trong rất nhiều kẻ đang xâm chiếm soái hạm.
Nên nhớ bên cạnh còn có một nữ tử bề ngoài xinh đẹp nhu nhược, nhưng giết người dứt khoát gọn gàng, so với gã nam tử trước mắt còn lợi hại hơn.
Nhưng cũng may là mỹ nữ cùng hai tên cự hán điên cuồng kia không có hứng thú giành đối thủ của nhau, chỉ là hiện giờ mình rất khẩn trương, bởi bản thân thời khắc nào cũng phải chú ý một tên tiểu quỷ thích lén lút giết người sau lưng!
Ôi! Muốn trách chỉ có thể trách lúc đầu khi tên thiếu chủ ma quỷ kia hạ mệnh lệnh thì hắn lại sợ chết, cho nên không kháng cự liều mạng phản đối, nhưng mà ai có thể nghĩ đến tình hình lại như vậy?
Lúc đó nghĩ đến đám người này là phía đối tác của chủ công mình, hơn nữa bên đối tác kia luôn xem sắc mặt chủ công mình hành sự, nên thiếu chủ mình chỉ trêu đùa bọn họ một chút căn bản không có vấn đề gì, tối đa chỉ là tức giận tới trách cứ chủ công mình mà thôi, ai có thể ngờ đối phương lại dám phản kháng tập kích bọn hắn?
Bây giờ làm sao đây?
Trước mắt địch nhân này mình miễn cưỡng có thể ứng phó, thế nhưng gã thanh niên kinh khủng nhất toàn trường kia, giết người mà thần sắc ung dung tự tại như dạo chơi trong vườn, hơn nữa giết người dễ dàng như giết gà, hắn đã chú ý tới mình, tin rằng sẽ nhanh chóng đi lên giải quyết mình ngay, nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật phải chết trong chiến loạn như vậy sao?
Lúc Khải Hải đang miên man suy nghĩ, gã thanh niên kia đột nhiên dùng tiếng Đế quốc Áo Đặc Mạn hô một câu:
- Đầu hàng không giết!
Sớm đã biết thanh niên kia là đầu lĩnh, không nói nguyên nhân hắn vừa kêu đầu hàng, mà mỹ nữ kia, cùng hai tên cự hán thích đem người ta phân thây, cùng với đối thủ của hắn, còn thêm tên tiểu quỷ thích giết người sau lưng đều ngừng tay, chỉ cần nhìn hai tên cự hán không ngừng giết chóc một cách hứng thú mà cũng không rời khỏi cự ly bảo vệ người thanh niên kia một cách cẩm mật là biết ngay
.
Khải Hải thở ra một hơi, trong lòng kịch liệt tranh đấu.
Bản thân mình rốt cuộc có nên đầu hàng hay không đây? Tuy rằng thê tử mình là do chủ công an bài, nhưng nhiều năm qua cũng có cảm tình, bản thân hắn nếu đầu hàng, thê tử tuyệt đối sẽ bị xử tử!
Nhưng tiếng binh khí rơi xuống khiến Khải Hải tỉnh táo lại, giương mắt vừa nhìn, mấy người thủy thủ trên soái hạm còn sót lại đã ném vũ khí xuống quỳ trên mặt đất đầu hàng rồi.
Thấy ánh mắt địch nhân đều chuyển về phía bản thân mình là người duy nhất còn cầm vũ khí, Khải Hải có thể rõ ràng hàm ý trong mắt những người này, trong mắt bọn họ đều là nóng lòng muốn thử, đồng thời hy vọng mình đừng đầu hàng, đặc biệt là đối thủ vừa rồi của mình kia, vẻ mặt đang đỏ bừng đang cảnh cáo chính mình.
Chỉ là cảnh cáo này không phải là muốn hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, mà là muốn mình không nên bỏ binh khí, bởi vì biểu hiện của mình vừa rồi khiến hắn mất hết thể diện nên chỉ mong mình vi phạm lệnh người thành niên kia, để hắn có thể vãn hồi mặt mũi.
Nhận thấy được những ánh mắt này, trong lòng Khải Hải run lên, binh khí rơi xuống hắn quỳ rạp trên đất.
Không cần phải nói, Khải Hải bị tên đối thủ kia len lén đạp một cước, đau tới cắn răng hít một hơi Khải Hải mới an tĩnh lại được, dù sao bản thân mình sống sót rồi.
Khang Tư thấy địch nhân đầu hàng, trực tiếp ném một câu:
- Lưu lại một người giám sát bọn chúng.
Sau đó xoay người nhằm phía chiến hạm khác còn đang chiến đấu.
Theo Khang Tư dẫn tới nhiều nhân vật bưu hãn như vậy, người thay mặt Khải Nhĩ Đặc cũng chính là người chiến đấu với Khải Hải, chỉ có thể tự giác lưu lại đảm nhiệm trưởng quan trông coi tù binh. Không có cách nào, so với người khác sự dũng mãnh của hắn không tính là gì.
Có Khang Tư suất lĩnh đội xung phong gia nhập toàn cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.
Thuỷ quân Thanh Nguyệt trong cận chiến thất bại thảm hại, toàn bộ 20 chiến hạm bị đội tàu Khang Tư bắt giữ, chỉ riêng nhân viên thủy thủ Thanh Nguyệt chết trận đã vượt hơn phân nửa biên chế, hầu như người nào cũng mang thương tích.
Tuy rằng chiến quả huy hoàng, nhưng tổn thất của đội tàu Khang Tư cũng rất lớn, mỗi chiếc thuyền không còn tới nửa biên chế.
Đội tàu Khang Tư thiếu nhân thủ chỉ còn cách tập trung lên mấy chiếc thuyền, còn lại chỉ có thể kéo theo.
Lúc này người thay mặt Bỉ Khố Đức mới nhảy ra, phát hiện phe mình giành được toàn thắng, lại còn bắt giữ tất cả chiến hạm đối phương.
Hắn choáng váng cả người, tuy rằng biết bên mình có thể thắng lợi vì dù sao bên mình nhiều người hơn, nhưng thật không ngờ ngay cả chiến hạm cũng bắt lại, lẽ nào đám thuỷ quân Thanh Nguyệt còn không được tiếp thụ giáo dục chiến bại thì tự chìm chiến hạm sao?
Giống như hải chiến Đế quốc cùng liên minh, sau cuộc chiến ngoài khơi tuyệt đối không còn chiến hạm đối phương tồn tại. Nhưng người thay mặt Bỉ Khố Đức nhanh chóng hiểu rõ: trên bán đảo Phi Ba là nơi hỗn loạn, tầng lớp dân chúng trung thành với cấp trên không kiên định như vậy, chỉ có như thế mới giải thích vì sao chiến bại cũng không tự nhấn chìm chiến hạm.
Chỉ là người thay mặt Bỉ Khố Đức hiện tại không có tâm tình hoan hô thắng lợi như những người khác, mà là tâm tình trầm trọng đi tới trước mặt Khang Tư nói:
- Khang Tư đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đã cùng Thành Thanh Nguyệt trở thành tử địch, hoạt động buôn lậu của chúng ta căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành nữa, hai vị đại nhân đối với hành động lần này tổn hao nhân lực vật lực cùng tiền tài rất lớn, hiện giờ... Ôi!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức lắc đầu thở dài.
Uy Kiệt, Tương Văn đều nghe ra tên thay mặt này đang chỉ trích Khang Tư, đồng thời hỏi Khang Tư làm thế nào ăn nói với Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng, dù sao hiện tại ai cũng biết hoạt động buôn lậu căn bản không thể tiến hành nữa rồi.
Tuy rằng trong lòng hai người rất căm tức tên thay mặt này không lễ phép đối với đại nhân, nhưng cũng biết đây là tình hình thực tế, thế nhưng lẽ nào phải giao Tương Văn cho tên thiếu chủ chó má kia để duy trì hoạt động buôn lậu? Bọn họ rất muốn lớn tiếng phản bác như vậy, nhưng cũng hiểu rõ, thân phận bọn họ không thể nói ra như thế.
Khang Tư không biện giải, chỉ là cười cười, hạ xuống một mệnh lệnh:
- Toàn thể trở về.
Rồi không lên tiếng nữa.
Người thay mặt Bỉ Khố Đức, đối với chuyện này ôm thái độ tán thành, dù sao hiện tại không quay về thì làm gì? Giết người thừa kế nhà người ta còn muốn tới chỗ người ta làm ăn? Không chém chết ngươi mới là lạ.
Chỉ là tên thay mặt kia lại không chú ý tới trên soái hạm thiếu đi vài người, mà xa xa ngoài khơi, mấy thủ hạ trực hệ của Ni Nhĩ đang phấn khích bơi vào bờ, nhìn thần sắc hưng phấn kích động trên mặt bọn hắn, như là đang chờ đợi cái gì đó.
Tuy rằng đội tàu thiếu nhân thủ, phải dựa vào động lực mấy chiếc tàu đi đầu, nhưng nhờ thuận dòng xuôi gió, đội tàu Khang Tư hơn trăm chiếc thuyền biển trở về bến tàu lãnh địa Khang Tư còn nhanh hơn lúc đi.
Đối mặt với dân binh lãnh địa đang nghi hoặc những người Khang Tư này sao lại trở về nhanh như vậy, Khang Tư ngay cả thuyền cũng không xuống liền hạ lệnh:
- Lập tức tổ chức toàn bộ nhân viên chiến đấu vũ trang đầy đủ lên thuyền!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức lập tức bị dọa cho hoảng sợ, hắn cuống quít hỏi:
- Đại nhân, ngài đây là muốn làm gì?
Khang Tư mỉm cười rồi nói:
- Nếu thành Thanh Nguyệt đã thành địch nhân của chúng ta, như vậy chúng ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
- Ngài chuẩn bị tiến công thành Thanh Nguyệt?
Người thay mặt Bỉ Khố Đức hết sức giật mình, Khang Tư đại nhân này thật quá xằng bậy rồi, đang êm đẹp chém đầu kẻ thừa kế người ta, tiếp đó chuẩn bị đánh luôn người ta, sao lại biến thành thế này? Vốn mấy người bọn họ lúc này hẳn đang kiểm kê hàng hóa mới đúng chứ.
Người thay mặt Khải Nhĩ Đặc lại vỗ tay, tràn đầy hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, ta đi bẩm báo Sư đoàn trưởng đại nhân, Sư đoàn trưởng đại nhân khẳng định sẽ phái binh tới hiệp trợ đại nhân tác chiến.
Người thay mặt Bỉ Khố Đức hung hăng trừng mắt người thay mặt Khải Nhĩ Đặc, ngay sau đó nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, ngài có biết không có mệnh lệnh của Quân bộ tự ý khai chiến bên ngoài, sẽ bị xử phạt thế nào không?
- Ta sẽ không để lộ thân phận.
Khang Tư nhẹ nhàng phun ra một câu.
- Ách... Vậy ngài biết tình hình của đối phương không? Thành Thanh Nguyệt còn có bao nhiêu chiến hạm? Có bao nhiêu binh sĩ, những điều này ngài có biết không? Ngài tùy tiện mang theo bộ đội tấn công như vậy, rất dễ bị đối phương đánh cho toàn quân bị diệt đấy!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức tận tình khuyên giải Khang Tư, ở hắn xem ra, thời khắc này Khang Tư xuất binh quả thực đúng là xằng bậy, nếu như hoạt động buôn lậu không thể tiến hành, tối đa chỉ không có thu nhập thêm mà thôi, chỉ cần ở trong cảnh nội Đế quốc, thành chủ Thanh Nguyệt muốn đối phó với bọn họ cũng không có cách nào.
Hơn nữa dù là khai chiến, Khang Tư bị người giết hắn cũng không nói gì, thế nhưng sợ nhất là những người theo Khang Tư, có dân binh thân phận quân tịch Đế quốc bị đối phương bắt làm tù binh.
Một khi để đối phương biết được thân phận, chỉ cần đối ngoại ồn ào một chút, thủ trưởng mình cùng những phụ tá biết chuyện như hắn đây tuyệt đối sẽ không chịu nổi! Vì nghĩ cho mình, nhất định phải ngăn Khang Tư phát động trận chiến tranh này.
- Hừ, ai nói chúng ta không rõ tình hình thành Thanh Nguyệt?
Tương Văn xem người thay mặt Bỉ Khố Đức không vừa mắt lập tức xen vào nói:
- Lẽ nào ngươi nghĩ rằng chúng ta bắt đám tù binh thuỷ quân Thanh Nguyệt, là đem bọn họ làm tổ tông hầu hạ ăn no uống say sao? Chúng ta không ngốc như thế! Nói cho ngươi, tình hình thành Thanh Nguyệt chúng ta đã sớm rõ ràng rồi!
- Cái gì! Tin tình báo cần thiết các ngươi đều rõ ràng? Làm sao ta...
Người thay mặt Bỉ Khố Đức nói đến đây lập tức nuốt câu tiếp theo lại, bản thân hắn chỉ là người thay mặt Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức tiến hành hoạt động buôn lậu, đối với chuyện sĩ quan có lãnh địa khai chiến bên ngoài, thật sự là không có tư cách hỏi tới.
Đồng thời, nếu đã biết tình hình đối phương vẫn quyết định khai chiến như cũ, như vậy nói rõ Khang Tư cho rằng có cơ hội thắng lợi, chút thường thức ấy ngay cả gã thay mặt Bỉ Khố Đức là quan văn cũng hiểu được.
Bởi vậy hắn không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ thở dài nói:
- Ôi! Nếu đại nhân đã định liệu trước, như vậy tại hạ chúc đại nhân xuất trận thắng lợi. Xin cho tại hạ rời đi ngay, chuyện trọng yếu như vậy thế nào cũng phái thông báo Tỉnh trưởng đại nhân một tiếng.
Người thay mặt Khải Nhĩ Đặc cũng tới Khang Tư cáo biệt, nhưng lúc gần đi hắn còn đề nghị tốt nhất liên hợp quân đội Sư đoàn trưởng phái ra đồng thời xuất động, nhưng sau khi Khang Tư uyển chuyển cự tuyệt, cũng không nói nhiều nữa.
Hắn cùng người thay mặt Bỉ Khố Đức nghĩ giống nhau, nếu Khang Tư dám làm vậy, tuyệt đối nắm chắc thắng lợi, nếu như vậy, mình cũng không cần nhiều chuyện tìm Sư đoàn trưởng nữa, dù sao chiến thắng rồi cũng không thiếu chỗ tốt cho sư đoàn địa phương.
Lúc Khang Tư tiễn chân hai vị thay mặt này, mệnh lệnh hắn đã truyền khắp lãnh địa. Nhận được mệnh lệnh, đầu mục thủ hạ Khang Tư lưu thủ, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh trước tiên.
Các lính hầu huấn luyện kỵ binh bên bờ biển, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh không cần chuẩn bị gì, cả đội trực tiếp vọt tới bến tàu, sau đó cả người lẫn ngựa leo lên đội thuyền. Ngay sau đó Do An thời khắc nào cũng quan sát tình huống, động tác cấp tốc mang theo dân binh lưu thủ xông lên thuyền.
Mà chậm nhất, hẳn là đám thân vệ Uy Kiệt chờ người thay mặt đi rồi mới áp giải tù binh xuống thuyền, nhưng cũng không ai cười nhạo bọn họ động tác chậm chạp, bởi bọn họ trong lúc giam giữ tù bình, còn phải từ trong đám tù binh lao công chọn ra một nhóm lớn thủy thủ ưu tú.
Những thủy thủ này thêm vào, đem phân nửa đội tàu tê liệt lập tức khôi phục bình thường. Đương nhiên, không thể thiếu tù binh có thể khống chế nỏ công thành, máy bắn đá trên 20 chiến hạm, Khải Hải cũng là một người trong số đó.
Trên thuyền những binh sĩ tham gia chiến đấu, dân binh xuất thân quân Đế quốc cùng thủy thủ xuất thân thổ phỉ cũng không cần Khang Tư lo lắng, khiến Khang Tư quan tâm chính là lính hầu xuất thân từ đại thảo nguyên.
Tuy bọn họ cũng bắt đầu học bơi, nhưng ngồi trên thuyền bọn họ cũng không tránh được xuất hiện tình trạng không khỏe, thuyền còn chưa chạy, chỉ theo sóng biển nhấp nhô rất nhỏ, cũng đã khiến sắc mặt bọn họ khó coi.
Khang Tư thấy những đại hán thảo nguyên này tuy cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn còn cố nén khó chịu nắm giữ ngựa đợi trong khoang thuyền. Đối với việc này, Khang Tư cũng không nói gì thêm, chỉ là vỗ vỗ vai mấy người lính hầu rồi xoay người đi.
Khang Tư rất rõ ràng, những lính hầu này có thể nói là cơ sở võ lực của lãnh địa, nếu không có bọn họ, sức chiến đấu của Khang Tư lĩnh ít nhất phải mất một nửa.
Mà những hán tử thảo nguyên này yên lặng theo mình, cho dù chết trận nơi đất lạ quê người cũng không oán không hối, đối với bọn họ đối đãi với chính mình như vậy, bản thân hắn không có cách nào biểu lộ niềm cảm kích.
Không nói bọn họ sẽ không chịu nhận mình cảm kích, chỉ cần đem cảm kích này biểu lộ ra, cũng khiến mất đi ý nghĩa, cho nên bản thân chỉ có thể đem tâm tình này chôn sâu trong lòng.
Dân binh lãnh địa Khang Tư tuyệt đại bộ phận đều là xuất thân quân chính quy, cho nên tốc độ cấp tốc, chỉ chốc lát sau, hơn trăm chiến thuyền đã đầy nhân viên.
Mặc dù có chút quá tải, nhưng sau khi thủy thủ thổ phỉ bảo chứng, Khang Tư vung tay lên, đội tàu cứ chìm chìm nổi nổi tiến tới bán đảo Phi Ba lần nữa.
- Con bà nó! Các ngươi cản trở tầm nhìn chủ công nhà ta! Hai tên to xác ngốc nghếch các ngươi còn không cút ra!
Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Khang Tư, ngữ khí có chút âm trầm nói:
- Tiểu tử, bản thiếu chủ ta biết mỹ nữ kia là người của ngươi, đem nàng tặng cho bản thiếu chủ ta, bản thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Khang Tư coi như thiếu chủ thành Thanh Nguyệt không tồn tại, bảo trì động tác tay trái ấn chuôi đao, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài lẩm bẩm:
– Có lẽ, ta cũng không thích hợp làm một người lãnh đạo, ngay cả cần nhẫn nhịn cũng không làm được.
Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt đầu tiên là cau mày:
- Cái gì? Nhẫn nhịn?
Sau đó tự cho là đúng mỉm cười:
- Hắc hắc! Không sai, chúng ta dù sao cũng là đồng bọn hợp tác, không cần phải vì một nữ nhân mà ảnh hưởng quan hệ giữa hai bên. Chỉ cần có tiền thì sợ gì mỹ nữ...
Nói tới đây, hắn chợt thấy cổ đau xót, sau đó phát hiện trong mắt mình xuất hiện bầu trời, đây là có chuyện gì vậy chứ?
Người thay mặt Bỉ Khố Đức há to miệng, chỉ ngây ngốc nhìn đầu thiếu chủ Thành Thanh Nguyệt bay lên cao, vừa rồi chỉ thấy tay phải Khang Tư thò ra sau lưng nắm lấy đuôi vỏ đao, thân hình nhoáng qua bên trái, sau đó tay trái vừa kéo ra ngoài, vung ngang qua sườn, hàn quang chợt lóe lên, đầu lâu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt kia liền rời khỏi thân thể.
Qua một hồi lâu mới thanh tỉnh lại, rốt cuộc biết rõ Khang Tư làm ra chuyện gì, người thay mặt Bỉ Khố Đức không khống chế được hét to một tiếng:
- A...
Còn chưa hô xong, người thay mặt Khải Nhĩ Đặc bên cạnh hắn đã ngắt lời:
- Hò hét cái gì nữa, hiện tại là lúc đi chém người!
Nói xong vẻ mặt hưng phấn rút đao nhảy lên chiến hạm thành Thanh Nguyệt.
Nhìn bốn phía, đã sớm không có ai nữa, trên chiến hạm Thanh Nguyệt bên cạnh vang lên tiếng hò hét, cho hắn biết người đã đi nơi nào. Biết sự tình đã không có cách nào vãn hồi, người thay mặt Bỉ Khố Đức chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ nói thầm một câu: “Chém người cái rắm! Ta là quan văn mà!” Nói xong cũng không thèm liếc thi thể trên boong tàu, vội chạy vào khoang thuyền trốn.
Lôi Đặc, Lôi Khải phản ứng không nhanh, Tương Văn vừa nhìn đến cái đầu thiếu chủ kia bay lên không, lập tức hưng phấn hét lớn một tiếng:
- Giết a!
Liền rút kiếm nhảy qua đầu 2 người Lôi Đặc, Lôi Khải, quang mang chợt lóe cắt dứt khí quản hai tên người hầu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt kia, sau đó theo Khang Tư nhảy vào chiến hạm thành Thanh Nguyệt bên cạnh.
Đương nhiên, Tương Văn cũng không phải người thứ nhất đuổi kịp Khang Tư, người đầu tiên theo kịp chính là Uy Kiệt, trong nháy mắt hắn vừa thấy đầu thiếu chủ thành Thanh Nguyệt bay lên, liền quay đầu nhảy sang chiến hạm bên cạnh, nhưng vẫn còn chậm hơn Khang Tư một bước, không thu được quân công người đầu tiên đánh vào chiến hạm quân địch.
Lôi Đặc, Lôi Khải phản ứng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai tên vẻ mặt thống khổ mê hoặc, hai tay bưng yết hầu mình khục khục kêu, thở dài xong rút đao hét to một tiếng:
- Giết!
Cũng nhảy thẳng vào chiến hạm Thanh Nguyệt.
Đám thủy thủ kia, phản ứng rõ ràng so với bọn hắn càng chậm hơn, chờ khi trên chiến thuyền thuỷ quân thành Thanh Nguyệt vang lên tiếng chém giết, bọn họ mới phản ứng lại.
Dân binh thủy thủ xuất thân quân Đế quốc, không nói hai lời nhắm thẳng phía chiến hạm, còn đám thủy thủ tù binh thổ phỉ lại chần chờ một chút, sau hiểu rõ không giết sạch địch nhân, dù là mình đào tẩu cũng là chuyện tuyệt đối xong đời, mới hung tàn đánh về phía chiến hạm thành Thanh Nguyệt.
Những thủy thủ này tuy rằng nghĩ chủ công mình khinh suất khơi mào chiến tranh như vậy, thật là khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa chỉ vì một nữ nhân liền đắc tội đồng bọn hợp tác, thật là làm bọn chúng quá thất vọng. Nhưng một vài tên không có đầu óc lại rất vui mừng, bọn họ chú ý tới thân phận Tương Văn là thủ hạ của Khang Tư, cho rằng Khang Tư có thể vì một thủ hạ phát động chiến tranh, có thể nói là bao che khuyết điểm cực đoan.
Có thể gặp được chủ công bao che khuyết điểm như thế, ngược lại là may mắn của mấy người bọn họ. Cho nên đại bộ phận thủy thủ đều ngao ngao xông lên soái hạm Thanh Nguyệt, sức chiến đấu khó tin nổi lại tăng thêm 3 phần.
Khang Tư xông lên soái hạm Thanh Nguyệt, tiện tay chém ngã đám thủy thủ còn đang sửng sờ.
Đối với mình đột nhiên giết chết người thừa kế một thế lực chỉ vì xuất khẩu cuồng ngôn mà khơi mào chiến tranh, Khang Tư cũng không có lưu ý lắm, hắn cũng không tự hỏi chém chết người thừa kế một thế lực, đặc biệt là mình còn cần quan hệ với thế lực này, rốt cuộc là đúng hay không.
Có lẽ sẽ có người nói hắn lỗ mãng chẳng phân biệt được nặng nhẹ, nói khó nghe hơn là cuồng vọng tự đại.
Nhưng đối với Khang Tư mà nói, hoặc là nói trong tiềm thức của Khang Tư: người chỉ chia làm 3 loại bạn bè, địch nhân và người xa lạ mà thôi, cái tên thừa kế thành Thanh Nguyệt kia đánh chủ ý tới thủ hạ của mình, như vậy hắn chính là địch nhân, nếu là địch nhân như vậy liền tiêu diệt hắn, tất cả lý do chính là đơn giản như vậy.
Nếu như tên thừa kế Thành Thanh Nguyệt kia đổi thành hoàng đế Đế quốc, đưa ra yêu cầu như vậy? Khang Tư cũng không biết bản thân mình sẽ xử lý như thế nào, hay là sẽ phục tùng mệnh lệnh chắp tay dâng Tương Văn lên, hay là sẽ giống như ngày hôm nay; nếu phải xác định rõ, vậy chỉ có thể đến lúc đó mới biết Khang Tư sẽ làm thế nào.
Song phương chiến đấu trên soái hạm nhanh chóng dẫn tới các thuyền con chú ý, mọi người chỉ thoáng sửng sốt sau đó bắt đầu đánh giết.
Ngay từ đầu cuộc chiến đấu bên Khang Tư chiếm thượng phong.
Soái hạm song phương thành tích chiến đấu không cần phải nói, Khang Tư dẫn đội đi xung phong người nào cũng cường hãn không gì sánh được, dễ dàng giết thủy thủ soái hạm Thanh Nguyệt thôi gà bay chó sủa.
Còn các thuyền khác, ngay từ đầu thuỷ quân thành Thanh Nguyệt ngốc ngếch, từ mỗi chiến hạm chỉ nhảy ra 4-5 thủy thủ đi lên thuyền Khang Tư kiểm tra.
Tuy rằng bên Khang Tư dùng để chuyển hàng, thủy thủ không nhiều lắm, nhưng mỗi thuyền cũng có hơn 20 người, hơn nữa đối phương còn gọi toàn bộ bọn họ lên boong tàu, cho nên song phương vừa khai chiến, 4-5 người chiến đấu với hơn 20 người kết cục không cần phải nói.
Nhưng đến lúc thuỷ quân Thanh Nguyệt phản ứng lại, đội tàu Khang Tư tạm thời rơi xuống hạ phong, dù sao người ta là chiến hạm, thủy thủ tác chiến có tới 7-80 người.
Chỉ là đừng quên, Khang Tư mang đến đều là thuyền biển vừa sửa chữa, cũng là hơn 80 con thuyền, mà thuỷ quân Thanh Nguyệt chỉ có 20 chiếc, 4 con thuyền đánh 1 chiếc, binh lực thủy thủ tương đương.
Chiến đấu hồi lâu, tình hình chiến đấu thuỷ quân Thanh Nguyệt bắt đầu giảm xuống, thuỷ quân Thanh Nguyệt liều mạng chống lại trong lòng cũng chửi mẹ nó không thôi, đặc biệt là Khải Hải.
Khải Hải hiện giờ bất chấp cái gì trên dưới, đã sớm bắt đầu nguyền rủa 18 đời tổ tông tên thiếu chủ kia. Nên nhớ những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của thuỷ quân Thanh Nguyệt, bản thân hắn lại là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất.
Nhưng hiện tại chính hắn là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất lại không phải chỉ huy hạm đội tác chiến, mà là đang cùng quân địch giáp chiến! Vừa nghĩ vậy, hai mắt Khải Hải muốn phun lửa, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, để hắn tỉnh táo chính là một lưỡi dao sắc bén lưỡi dao sắc bén gần như xuyên thủng thân thể hắn.
Khải Hải lúc bị đối phương chém một đao, không nhịn được nhớ tới chuyện lần này bị tân nhiệm thiếu chủ kiêm tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân tập kết lại.
Lúc đó bản thân hắn còn tưởng rằng có đại chiến, nhưng thật không ngờ là tới đây diễu võ dương oai với minh hữu một chút, hắn tuy rằng nghĩ không thích hợp nhưng không thể nói ra, dù sao bản thân là hạ thần, thiếu chủ nói sao thì mình làm vậy.
Ai có thể nghĩ đến lại gặp phải chuyện minh hữu làm phản? Nhưng dựa theo thông lệ trước đây, dù là minh hữu tạo phản bản thân hắn cũng thoáng cái giải quyết xong bọn chúng, đừng nhìn số lượng bọn chúng gấp 4 lần mình, nhưng cũng không đợi bọn chúng tiếp cận hắn đã diệt sạch sẽ toàn bộ!
Hiện giờ thê thảm như vậy, hoàn toàn là tại tên thiếu chủ ngu ngốc kiêm nhiệm thống lĩnh thuỷ quân kia, không ngờ lại ra lệnh chiến hạm bên mình chen vào trận hình đối phương, lại còn muốn cập sát mạn thuyền đối phương nữa chứ, sau đó phái người lên tàu kiểm tra!
Điều kỳ quái nhất là thiếu chủ Thành Thanh Nguyệt đường đường là một thống lĩnh thuỷ quân thành Thanh Nguyệt lại tự mình ra trận! Không chỉ khiến cho lợi khí phe mình không cách nào phát huy tác dụng, còn khiến cho mình hoàn toàn không còn đường lui.
Thiếu chủ chết trận, thân là Hạm trưởng soái hạm chỉ có thể chôn cùng!
Nhưng bản thân hắn căn bản không muốn chết một cách vô ích như vậy mà! Làm thế nào cũng nên tử trận trong hải chiến chiến hạm đấu với chiến hạm, mới không làm nhục thân phận một Hạm trưởng soái hạm của hắn chứ?
Nên nhớ rằng vốn dựa vào hai lợi khí nỏ công thành cùng máy bắn đá, tác chiến bình thường địch quân ngay cả thân tàu mình cũng chưa chạm tới đã chìm vào đáy biển. Từ trước tới nay chưa từng lâm vào cảnh như thế này, bị địch quân tấn công liền bắt đầu tiến hành cận chiến!
Bản thân mình chỉ huy chiến hạm dựa vào nỏ công thành cùng máy bắn đá tấn công là hạng nhất, nhưng còn cận chiến thật nhiều năm cũng chưa từng trải qua.
Tuy rằng thân thể vẫn duy trì thể lực tràn đầy, tuy rằng bản thân mình còn có thể cùng địch nhân trước mắt chém giết ngang tay, nhưng kỹ năng chiến đấu đã sớm hoang phế hơn phân nửa, mà đối thủ của hắn lại chỉ là người yếu nhất trong rất nhiều kẻ đang xâm chiếm soái hạm.
Nên nhớ bên cạnh còn có một nữ tử bề ngoài xinh đẹp nhu nhược, nhưng giết người dứt khoát gọn gàng, so với gã nam tử trước mắt còn lợi hại hơn.
Nhưng cũng may là mỹ nữ cùng hai tên cự hán điên cuồng kia không có hứng thú giành đối thủ của nhau, chỉ là hiện giờ mình rất khẩn trương, bởi bản thân thời khắc nào cũng phải chú ý một tên tiểu quỷ thích lén lút giết người sau lưng!
Ôi! Muốn trách chỉ có thể trách lúc đầu khi tên thiếu chủ ma quỷ kia hạ mệnh lệnh thì hắn lại sợ chết, cho nên không kháng cự liều mạng phản đối, nhưng mà ai có thể nghĩ đến tình hình lại như vậy?
Lúc đó nghĩ đến đám người này là phía đối tác của chủ công mình, hơn nữa bên đối tác kia luôn xem sắc mặt chủ công mình hành sự, nên thiếu chủ mình chỉ trêu đùa bọn họ một chút căn bản không có vấn đề gì, tối đa chỉ là tức giận tới trách cứ chủ công mình mà thôi, ai có thể ngờ đối phương lại dám phản kháng tập kích bọn hắn?
Bây giờ làm sao đây?
Trước mắt địch nhân này mình miễn cưỡng có thể ứng phó, thế nhưng gã thanh niên kinh khủng nhất toàn trường kia, giết người mà thần sắc ung dung tự tại như dạo chơi trong vườn, hơn nữa giết người dễ dàng như giết gà, hắn đã chú ý tới mình, tin rằng sẽ nhanh chóng đi lên giải quyết mình ngay, nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật phải chết trong chiến loạn như vậy sao?
Lúc Khải Hải đang miên man suy nghĩ, gã thanh niên kia đột nhiên dùng tiếng Đế quốc Áo Đặc Mạn hô một câu:
- Đầu hàng không giết!
Sớm đã biết thanh niên kia là đầu lĩnh, không nói nguyên nhân hắn vừa kêu đầu hàng, mà mỹ nữ kia, cùng hai tên cự hán thích đem người ta phân thây, cùng với đối thủ của hắn, còn thêm tên tiểu quỷ thích giết người sau lưng đều ngừng tay, chỉ cần nhìn hai tên cự hán không ngừng giết chóc một cách hứng thú mà cũng không rời khỏi cự ly bảo vệ người thanh niên kia một cách cẩm mật là biết ngay
.
Khải Hải thở ra một hơi, trong lòng kịch liệt tranh đấu.
Bản thân mình rốt cuộc có nên đầu hàng hay không đây? Tuy rằng thê tử mình là do chủ công an bài, nhưng nhiều năm qua cũng có cảm tình, bản thân hắn nếu đầu hàng, thê tử tuyệt đối sẽ bị xử tử!
Nhưng tiếng binh khí rơi xuống khiến Khải Hải tỉnh táo lại, giương mắt vừa nhìn, mấy người thủy thủ trên soái hạm còn sót lại đã ném vũ khí xuống quỳ trên mặt đất đầu hàng rồi.
Thấy ánh mắt địch nhân đều chuyển về phía bản thân mình là người duy nhất còn cầm vũ khí, Khải Hải có thể rõ ràng hàm ý trong mắt những người này, trong mắt bọn họ đều là nóng lòng muốn thử, đồng thời hy vọng mình đừng đầu hàng, đặc biệt là đối thủ vừa rồi của mình kia, vẻ mặt đang đỏ bừng đang cảnh cáo chính mình.
Chỉ là cảnh cáo này không phải là muốn hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, mà là muốn mình không nên bỏ binh khí, bởi vì biểu hiện của mình vừa rồi khiến hắn mất hết thể diện nên chỉ mong mình vi phạm lệnh người thành niên kia, để hắn có thể vãn hồi mặt mũi.
Nhận thấy được những ánh mắt này, trong lòng Khải Hải run lên, binh khí rơi xuống hắn quỳ rạp trên đất.
Không cần phải nói, Khải Hải bị tên đối thủ kia len lén đạp một cước, đau tới cắn răng hít một hơi Khải Hải mới an tĩnh lại được, dù sao bản thân mình sống sót rồi.
Khang Tư thấy địch nhân đầu hàng, trực tiếp ném một câu:
- Lưu lại một người giám sát bọn chúng.
Sau đó xoay người nhằm phía chiến hạm khác còn đang chiến đấu.
Theo Khang Tư dẫn tới nhiều nhân vật bưu hãn như vậy, người thay mặt Khải Nhĩ Đặc cũng chính là người chiến đấu với Khải Hải, chỉ có thể tự giác lưu lại đảm nhiệm trưởng quan trông coi tù binh. Không có cách nào, so với người khác sự dũng mãnh của hắn không tính là gì.
Có Khang Tư suất lĩnh đội xung phong gia nhập toàn cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.
Thuỷ quân Thanh Nguyệt trong cận chiến thất bại thảm hại, toàn bộ 20 chiến hạm bị đội tàu Khang Tư bắt giữ, chỉ riêng nhân viên thủy thủ Thanh Nguyệt chết trận đã vượt hơn phân nửa biên chế, hầu như người nào cũng mang thương tích.
Tuy rằng chiến quả huy hoàng, nhưng tổn thất của đội tàu Khang Tư cũng rất lớn, mỗi chiếc thuyền không còn tới nửa biên chế.
Đội tàu Khang Tư thiếu nhân thủ chỉ còn cách tập trung lên mấy chiếc thuyền, còn lại chỉ có thể kéo theo.
Lúc này người thay mặt Bỉ Khố Đức mới nhảy ra, phát hiện phe mình giành được toàn thắng, lại còn bắt giữ tất cả chiến hạm đối phương.
Hắn choáng váng cả người, tuy rằng biết bên mình có thể thắng lợi vì dù sao bên mình nhiều người hơn, nhưng thật không ngờ ngay cả chiến hạm cũng bắt lại, lẽ nào đám thuỷ quân Thanh Nguyệt còn không được tiếp thụ giáo dục chiến bại thì tự chìm chiến hạm sao?
Giống như hải chiến Đế quốc cùng liên minh, sau cuộc chiến ngoài khơi tuyệt đối không còn chiến hạm đối phương tồn tại. Nhưng người thay mặt Bỉ Khố Đức nhanh chóng hiểu rõ: trên bán đảo Phi Ba là nơi hỗn loạn, tầng lớp dân chúng trung thành với cấp trên không kiên định như vậy, chỉ có như thế mới giải thích vì sao chiến bại cũng không tự nhấn chìm chiến hạm.
Chỉ là người thay mặt Bỉ Khố Đức hiện tại không có tâm tình hoan hô thắng lợi như những người khác, mà là tâm tình trầm trọng đi tới trước mặt Khang Tư nói:
- Khang Tư đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đã cùng Thành Thanh Nguyệt trở thành tử địch, hoạt động buôn lậu của chúng ta căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành nữa, hai vị đại nhân đối với hành động lần này tổn hao nhân lực vật lực cùng tiền tài rất lớn, hiện giờ... Ôi!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức lắc đầu thở dài.
Uy Kiệt, Tương Văn đều nghe ra tên thay mặt này đang chỉ trích Khang Tư, đồng thời hỏi Khang Tư làm thế nào ăn nói với Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng, dù sao hiện tại ai cũng biết hoạt động buôn lậu căn bản không thể tiến hành nữa rồi.
Tuy rằng trong lòng hai người rất căm tức tên thay mặt này không lễ phép đối với đại nhân, nhưng cũng biết đây là tình hình thực tế, thế nhưng lẽ nào phải giao Tương Văn cho tên thiếu chủ chó má kia để duy trì hoạt động buôn lậu? Bọn họ rất muốn lớn tiếng phản bác như vậy, nhưng cũng hiểu rõ, thân phận bọn họ không thể nói ra như thế.
Khang Tư không biện giải, chỉ là cười cười, hạ xuống một mệnh lệnh:
- Toàn thể trở về.
Rồi không lên tiếng nữa.
Người thay mặt Bỉ Khố Đức, đối với chuyện này ôm thái độ tán thành, dù sao hiện tại không quay về thì làm gì? Giết người thừa kế nhà người ta còn muốn tới chỗ người ta làm ăn? Không chém chết ngươi mới là lạ.
Chỉ là tên thay mặt kia lại không chú ý tới trên soái hạm thiếu đi vài người, mà xa xa ngoài khơi, mấy thủ hạ trực hệ của Ni Nhĩ đang phấn khích bơi vào bờ, nhìn thần sắc hưng phấn kích động trên mặt bọn hắn, như là đang chờ đợi cái gì đó.
Tuy rằng đội tàu thiếu nhân thủ, phải dựa vào động lực mấy chiếc tàu đi đầu, nhưng nhờ thuận dòng xuôi gió, đội tàu Khang Tư hơn trăm chiếc thuyền biển trở về bến tàu lãnh địa Khang Tư còn nhanh hơn lúc đi.
Đối mặt với dân binh lãnh địa đang nghi hoặc những người Khang Tư này sao lại trở về nhanh như vậy, Khang Tư ngay cả thuyền cũng không xuống liền hạ lệnh:
- Lập tức tổ chức toàn bộ nhân viên chiến đấu vũ trang đầy đủ lên thuyền!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức lập tức bị dọa cho hoảng sợ, hắn cuống quít hỏi:
- Đại nhân, ngài đây là muốn làm gì?
Khang Tư mỉm cười rồi nói:
- Nếu thành Thanh Nguyệt đã thành địch nhân của chúng ta, như vậy chúng ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
- Ngài chuẩn bị tiến công thành Thanh Nguyệt?
Người thay mặt Bỉ Khố Đức hết sức giật mình, Khang Tư đại nhân này thật quá xằng bậy rồi, đang êm đẹp chém đầu kẻ thừa kế người ta, tiếp đó chuẩn bị đánh luôn người ta, sao lại biến thành thế này? Vốn mấy người bọn họ lúc này hẳn đang kiểm kê hàng hóa mới đúng chứ.
Người thay mặt Khải Nhĩ Đặc lại vỗ tay, tràn đầy hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, ta đi bẩm báo Sư đoàn trưởng đại nhân, Sư đoàn trưởng đại nhân khẳng định sẽ phái binh tới hiệp trợ đại nhân tác chiến.
Người thay mặt Bỉ Khố Đức hung hăng trừng mắt người thay mặt Khải Nhĩ Đặc, ngay sau đó nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, ngài có biết không có mệnh lệnh của Quân bộ tự ý khai chiến bên ngoài, sẽ bị xử phạt thế nào không?
- Ta sẽ không để lộ thân phận.
Khang Tư nhẹ nhàng phun ra một câu.
- Ách... Vậy ngài biết tình hình của đối phương không? Thành Thanh Nguyệt còn có bao nhiêu chiến hạm? Có bao nhiêu binh sĩ, những điều này ngài có biết không? Ngài tùy tiện mang theo bộ đội tấn công như vậy, rất dễ bị đối phương đánh cho toàn quân bị diệt đấy!
Người thay mặt Bỉ Khố Đức tận tình khuyên giải Khang Tư, ở hắn xem ra, thời khắc này Khang Tư xuất binh quả thực đúng là xằng bậy, nếu như hoạt động buôn lậu không thể tiến hành, tối đa chỉ không có thu nhập thêm mà thôi, chỉ cần ở trong cảnh nội Đế quốc, thành chủ Thanh Nguyệt muốn đối phó với bọn họ cũng không có cách nào.
Hơn nữa dù là khai chiến, Khang Tư bị người giết hắn cũng không nói gì, thế nhưng sợ nhất là những người theo Khang Tư, có dân binh thân phận quân tịch Đế quốc bị đối phương bắt làm tù binh.
Một khi để đối phương biết được thân phận, chỉ cần đối ngoại ồn ào một chút, thủ trưởng mình cùng những phụ tá biết chuyện như hắn đây tuyệt đối sẽ không chịu nổi! Vì nghĩ cho mình, nhất định phải ngăn Khang Tư phát động trận chiến tranh này.
- Hừ, ai nói chúng ta không rõ tình hình thành Thanh Nguyệt?
Tương Văn xem người thay mặt Bỉ Khố Đức không vừa mắt lập tức xen vào nói:
- Lẽ nào ngươi nghĩ rằng chúng ta bắt đám tù binh thuỷ quân Thanh Nguyệt, là đem bọn họ làm tổ tông hầu hạ ăn no uống say sao? Chúng ta không ngốc như thế! Nói cho ngươi, tình hình thành Thanh Nguyệt chúng ta đã sớm rõ ràng rồi!
- Cái gì! Tin tình báo cần thiết các ngươi đều rõ ràng? Làm sao ta...
Người thay mặt Bỉ Khố Đức nói đến đây lập tức nuốt câu tiếp theo lại, bản thân hắn chỉ là người thay mặt Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức tiến hành hoạt động buôn lậu, đối với chuyện sĩ quan có lãnh địa khai chiến bên ngoài, thật sự là không có tư cách hỏi tới.
Đồng thời, nếu đã biết tình hình đối phương vẫn quyết định khai chiến như cũ, như vậy nói rõ Khang Tư cho rằng có cơ hội thắng lợi, chút thường thức ấy ngay cả gã thay mặt Bỉ Khố Đức là quan văn cũng hiểu được.
Bởi vậy hắn không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ thở dài nói:
- Ôi! Nếu đại nhân đã định liệu trước, như vậy tại hạ chúc đại nhân xuất trận thắng lợi. Xin cho tại hạ rời đi ngay, chuyện trọng yếu như vậy thế nào cũng phái thông báo Tỉnh trưởng đại nhân một tiếng.
Người thay mặt Khải Nhĩ Đặc cũng tới Khang Tư cáo biệt, nhưng lúc gần đi hắn còn đề nghị tốt nhất liên hợp quân đội Sư đoàn trưởng phái ra đồng thời xuất động, nhưng sau khi Khang Tư uyển chuyển cự tuyệt, cũng không nói nhiều nữa.
Hắn cùng người thay mặt Bỉ Khố Đức nghĩ giống nhau, nếu Khang Tư dám làm vậy, tuyệt đối nắm chắc thắng lợi, nếu như vậy, mình cũng không cần nhiều chuyện tìm Sư đoàn trưởng nữa, dù sao chiến thắng rồi cũng không thiếu chỗ tốt cho sư đoàn địa phương.
Lúc Khang Tư tiễn chân hai vị thay mặt này, mệnh lệnh hắn đã truyền khắp lãnh địa. Nhận được mệnh lệnh, đầu mục thủ hạ Khang Tư lưu thủ, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh trước tiên.
Các lính hầu huấn luyện kỵ binh bên bờ biển, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh không cần chuẩn bị gì, cả đội trực tiếp vọt tới bến tàu, sau đó cả người lẫn ngựa leo lên đội thuyền. Ngay sau đó Do An thời khắc nào cũng quan sát tình huống, động tác cấp tốc mang theo dân binh lưu thủ xông lên thuyền.
Mà chậm nhất, hẳn là đám thân vệ Uy Kiệt chờ người thay mặt đi rồi mới áp giải tù binh xuống thuyền, nhưng cũng không ai cười nhạo bọn họ động tác chậm chạp, bởi bọn họ trong lúc giam giữ tù bình, còn phải từ trong đám tù binh lao công chọn ra một nhóm lớn thủy thủ ưu tú.
Những thủy thủ này thêm vào, đem phân nửa đội tàu tê liệt lập tức khôi phục bình thường. Đương nhiên, không thể thiếu tù binh có thể khống chế nỏ công thành, máy bắn đá trên 20 chiến hạm, Khải Hải cũng là một người trong số đó.
Trên thuyền những binh sĩ tham gia chiến đấu, dân binh xuất thân quân Đế quốc cùng thủy thủ xuất thân thổ phỉ cũng không cần Khang Tư lo lắng, khiến Khang Tư quan tâm chính là lính hầu xuất thân từ đại thảo nguyên.
Tuy bọn họ cũng bắt đầu học bơi, nhưng ngồi trên thuyền bọn họ cũng không tránh được xuất hiện tình trạng không khỏe, thuyền còn chưa chạy, chỉ theo sóng biển nhấp nhô rất nhỏ, cũng đã khiến sắc mặt bọn họ khó coi.
Khang Tư thấy những đại hán thảo nguyên này tuy cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn còn cố nén khó chịu nắm giữ ngựa đợi trong khoang thuyền. Đối với việc này, Khang Tư cũng không nói gì thêm, chỉ là vỗ vỗ vai mấy người lính hầu rồi xoay người đi.
Khang Tư rất rõ ràng, những lính hầu này có thể nói là cơ sở võ lực của lãnh địa, nếu không có bọn họ, sức chiến đấu của Khang Tư lĩnh ít nhất phải mất một nửa.
Mà những hán tử thảo nguyên này yên lặng theo mình, cho dù chết trận nơi đất lạ quê người cũng không oán không hối, đối với bọn họ đối đãi với chính mình như vậy, bản thân hắn không có cách nào biểu lộ niềm cảm kích.
Không nói bọn họ sẽ không chịu nhận mình cảm kích, chỉ cần đem cảm kích này biểu lộ ra, cũng khiến mất đi ý nghĩa, cho nên bản thân chỉ có thể đem tâm tình này chôn sâu trong lòng.
Dân binh lãnh địa Khang Tư tuyệt đại bộ phận đều là xuất thân quân chính quy, cho nên tốc độ cấp tốc, chỉ chốc lát sau, hơn trăm chiến thuyền đã đầy nhân viên.
Mặc dù có chút quá tải, nhưng sau khi thủy thủ thổ phỉ bảo chứng, Khang Tư vung tay lên, đội tàu cứ chìm chìm nổi nổi tiến tới bán đảo Phi Ba lần nữa.
/267
|