Người đàn ông kia cáo lui về phía sau, bảy tám huynh đệ cùng đi với hắn đang chờ ở cửa phủ lãnh chủ, lập tức tiến lại gần.
- Đại ca! Chủ công... À! Đại nhân khen thưởng bao nhiêu?
Đám thân tín của Ni Nhĩ dĩ nhiên được hắn nhắc nhở, cho nên toàn bộ đều biết phải gọi Khang Tư là đại nhân.
- Hà hà! Ta dám chắc, bên trong nhất định là mười mấy ngân tệ, đủ để huynh đệ chúng ta trở về thành Thanh Nguyệt tiêu dao một trận.
Gã thân tín đắc ý lắc lắc túi tiền.
- Ồ! Đáng tiếc nơi này không có quán rượu, nếu không lúc này chúng ta có thể uống một vài chén thoải mái rồi.
Một gã thở dài nói. Câu nói của hắn làm cho cả đám ồ lên dồn dập nuốt nước bọt với vẻ mặt tiếc nuối.
- Đại ca! Cho bọn ta nhìn một chút để mở mang tầm mắt! Tiểu đệ vẫn chưa từng thấy ngân tệ hình dạng thế nào đấy.
Một gã thiếu niên ánh mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm túi tiền trong tay gã kia, nghiêm mặt nói. Vừa nghe lời này, những người khác cũng nhao nhao hòa theo.
Cũng không trách bọn họ như thế. Dù sao một khi trở thành thổ phỉ, đặc biệt là bọn thổ phỉ còn nhỏ tuổi thì đâu có tài sản gì? Nói tới cũng đáng thương: trong đám thổ phỉ đa phần ngay cả kim tệ hình dáng thế nào cũng chưa từng thấy qua.
- Hừ! Nhìn tiền đồ của ngươi, ngân tệ có gì lớn lao chứ! Lão tử còn nhìn thấy kim tệ đấy! Có điều ngân tệ của đế quốc khác với ngân tệ bên kia. Bên phía bọn họ tất cả tiền tệ đều là hình tròn, mà bên chúng ta trừ đồng tệ ra, những thứ kia đều là hình bầu dục...
Gã đàn ông đó mặc dù lộ vẻ mặt khinh bỉ, nhưng vẫn nghe theo ý của đồng bọn đổ túi tiền ra.
Cả đám núp ở góc quảng trường xúm lại chung quanh hắn, nhìn thấy mười mấy đồng tiền màu vàng chói mắt kia, tất cả đều trợn to mắt choáng váng mặt mày.
Bọn họ dù là từ trước tới nay chưa từng thấy qua kim tệ, lúc này cũng có thể phân biệt mười mấy đồng tiền này hoàn toàn không phải là ngân tệ!
- Trời ạ! Loại màu sắc này, chẳng lẽ chính là kim tệ trong truyền thuyết?
Tất cả đều kinh hô như thế ở trong lòng, hơn nữa trước tiên quay đầu nhìn chung quanh xem có người nào chú ý tới mình bên này hay không.
Gã đàn ông nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên lẩm bẩm nói:
- Tuy là ngày đó lúc khao thưởng quân đội đã biết chủ công hào phóng, nhưng không nghĩ tới hào phóng tới mức này. Chẳng qua chỉ vâng mệnh bẩm báo một cái tin tức, liền được thưởng mười mấy kim tệ, nếu như lập nhiều chiến công thì...
Cả đám người đều hai mắt đỏ bừng nhìn gã nam tử kia, lập tức trong lòng hắn dâng lên ý nghĩ hối tiếc.
“Nếu như biết bên trong là kim tệ, mình tuyệt đối sẽ không đổ túi tiền ra. Bởi vì đến lúc đó chỉ cần xuất ra một kim tệ bao bọn chúng ăn uống một trận là xong, kim tệ còn dư lại tất cả là của mình.”
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn đến độ phơi trần ý đồ độc chiếm của mình. Cho nên hắn cố gượng cười nói:
- Mỗi người lấy một đồng đi.
Mọi người lập tức hoan hô một tiếng, tốc độ cực nhanh chụp lấy một kim tệ siết trong tay. Thấy còn dư lại ba bốn kim tệ, gã nam tử cũng chỉ có thể thầm tự an ủi mình.
Bất quá hắn cũng thầm hạ quyết định, lần sau gặp phải cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không dẫn người theo! Có điều hắn nghĩ lại, thật cũng không thể làm thế được: dù sao chủ công khen thưởng đều là dùng kim tệ tin tức rất nhanh sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó nhất định người người đều nhìn chằm chằm vào kẻ báo cáo tin tức.
- À! Một kim tệ này bằng bao nhiêu ngân tệ? Đổi được bao nhiêu tiền đồng... A ha, dù sao cũng rất nhiều rồi, đủ để cuộc sống chúng ta ung dung thoải mái một thời gian rồi!
- Hì hì! Ta phải bao ả Thúy Hoa một tháng mới được! Một tháng này ta nhất định sẽ dốc sức giày vò cô ta! Ai bảo trước đây cô ta nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái!
- Ô hô! Ta có tiền! Rốt cục ta có tiền rồi!
Thấy bộ dáng đám huynh đệ hưng phấn như thế, gã đàn ông liền đả kích bọn họ:
- Cả đám ngu ngốc! Đừng quên kim tệ của bên này vốn cũng không có nặng mấy. Nói cách khác, một mai kim tệ này ở bán đảo Phi Ba chỉ có thể đổi được hai ba ngàn đồng tệ!
- Hai ba ngàn đồng tệ? Ha ha! Vậy cũng không tệ nha! Cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ thoải mái một phen rồi.
Mọi người mặc dù có chút mất mát, nhưng nghĩ tới một giỏ đồng tệ, vẫn nhịn không được lại hưng phấn hẳn lên.
Bên trong Phủ lãnh chủ, Bỉ Khố Đức thở dài nói:
- Không nghĩ tới bán đảo Phi Ba nhân công lại rẻ mạt như thế. Một thợ đóng tàu thâm niên không ngờ lương tháng chỉ một trăm năm mươi đồng tệ, giá trị cũng không tới hai ngân tệ. So với lương tháng một kim tệ của một học đồ chúng ta bên này, quả thực đúng là cách biệt một trời một vực!
- Đại nhân! Theo như ngài nói: vậy vật giá của bán đảo Phi Ba rất thấp à? Bằng không sẽ không dùng tiền đồng để chi trả cho số lượng lớn hàng hóa.
Khang Tư cười nói.
- Đúng vậy! Nếu như không phải chúng ta không thể thu mua ở bán đảo Phi Ba, ta tin rằng chỉ riêng buôn lậu tiền tệ ở bán đảo Phi Ba, cũng đủ để chúng ta giàu có nứt trứng rồi.
Bỉ Khố Đức gật gật đầu nói.
- Hừ, bán đảo Phi Ba chính là đồng mỏ đặc biệt rất nhiều, cho nên bất cứ giao dịch gì đều dùng tiền đồng tính toán. Hàng hóa của tên khốn thành Thanh Nguyệt kia buôn bán cho chúng ta bên này, đều thanh toán bằng tiền đồng, để hắn đổi thành kim tệ còn phải thu phí thủ tục. Thật là đồ tham lam chết tiệt! Còn là phía đối tác đấy!
Khải Nhĩ Đặc bất mãn nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư cau chân mày lại, có chút nghi ngờ nói:
- Bán đảo Phi Ba rất thiếu hụt vàng sao? Nếu không vì sao không trực tiếp trả cho các người kim tệ?
- Đúng là rất thiếu! Nghe nói trên bán đảo Phi Ba mặc dù cũng có mỏ vàng, mỏ bạc, nhưng khai thác khó khăn, không giống mỏ đồng hầu như bất cứ ngọn núi cũng có.
Bỉ Khố Đức thuận miệng trả lời, nhưng ngay sau đó hắn lập tức tỉnh ngộ la to:
- Con bà nó! Để tên khốn kia chiếm tiện nghi rồi!
- Cái gì?
Khải Nhĩ Đặc nghi hoặc hỏi.
Bỉ Khố Đức giậm chân mắng:
- Còn cái gì? Chính là tên khốn kiếp thành Thanh Nguyệt kia! Mẹ kiếp! Vàng thiếu hiếm, nếu như tiền đồng quá nhiều, một kim tệ đổi lại nhất định phải hơn một ngàn tiền đồng. Thật là tên khốn kiếp chết tiệt, vậy mà mỗi lần đều đổi lại với tỷ số giá trị dựa theo chúng ta bên này. Ta... ta... Con bà nó! Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà nó!
Giờ phút này Bỉ Khố Đức hoàn toàn mất đi phong độ, điên cuồng chửi mắng ầm lên.
Khải Nhĩ Đặc thoáng sửng sốt một chút, hơi chần chừ một chút rồi hướng Khang Tư xác nhận:
- Nói cách khác, trên số kim tệ đổi tiền đồng chúng ta lại bị tên khốn kia lừa lấy mất một số?
Khang Tư gật đầu, tò mò hỏi:
- Lúc đầu các ngươi không có dò hỏi kỹ sao?
Khải Nhĩ Đặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chúng ta căn bản hỏi dò không được tin tức, bắt được thổ phỉ đều xử tử tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới hỏi dò những thứ này. Tên khốn kia nói hối đoái bên này cũng giống nhau, chúng ta cũng tin như thế, không ngờ hắn lại lừa chúng ta! Con bà nó!
Nói đến phần sau Khải Nhĩ Đặc cũng chửi ầm lên.
Thấy bọn họ kích động như thế, Khang Tư quay lại ngoắt ngoắt tên thân vệ Áo Khắc Đức vẫn theo sát bên cạnh, bảo hắn đi dò hỏi bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào, để tránh sau này mình bị thiệt thòi mà cũng không biết.
Áo Khắc Đức rất mau đã quay lại, chẳng qua là sắc mặt có chút quái dị nhìn hai người Bỉ Khố Đức vì mắng chửi đến khản cổ họng đang bắt đầu uống trà.
Thấy bộ dáng và ánh mắt cổ quái của gã thân vệ của Khang Tư, Bỉ Khố Đức hất hàm về phía Áo Khắc Đức, hỏi Khang Tư:
- Có chuyện gì vậy?
Khang Tư nói:
- Ta sai hắn đi hỏi thăm bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào. Có kết quả rồi sao?
Nghe nói như thế Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc lập tức nhìn chằm chằm vào Áo Khắc Đức.
Áo Khắc Đức chần chừ một chút, nuốt nuốt nước miếng mới lên tiếng:
- Đại nhân! Ta nghe được: bán đảo Phi Ba một kim tệ có thể đổi mười ngân tệ.
Hắn nói đến đây liếc nhìn Bỉ Khố Đức hai người một cái.
Hai người nghe nói thế thần sắc thoáng nhẹ nhõm.
Tỷ lệ đổi kim tệ ngân tệ giống như bên này, tỷ lệ ngân tệ đổi đồng tệ hẳn cũng không khác bên này chứ?
Áo Khắc Đức dường như cố ý đả kích bọn họ, đang lúc bọn họ thở phào hắn tiếp tục nói:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ.
Bỉ Khố Đức hai người giống như bị một luồng sét đánh trúng, Bỉ Khố Đức lập tức mềm nhũn ngã xuống, mà Khải Nhĩ Đặc liền lập tức nhảy dựng lên nắm cổ áo Áo Khắc Đức, mặt mày dữ tợn quát:
- Ngươi nói một ngân tệ đổi bao nhiêu tiền đồng?
Áo Khắc Đức cũng không sợ hãi, ngược lại dùng giọng lớn nhất kêu lên:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn tiền đồng!
Khải Nhĩ Đặc buông tay ra, ánh mắt tán loạn, vừa lảo đảo đi tới đi lui, vừa lẩm bẩm nói giọng mơ màng:
- Bán đảo Phi Ba bên kia một kim tệ đổi mười ngân tệ, một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ? Đế quốc bên này một trăm đồng tệ đổi lại một ngân tệ. Nói cách khác, một món hàng hóa bên kia thu lời một kim tệ, đổi thành đồng tệ chính là lời một vạn đồng tệ, cũng là nói lời mười kim tệ! Vậy vốn phải giao cho ta mười kim tệ, nhưng tên khốn kia chỉ giao cho ta một kim tệ! Hơn nữa kim tệ này còn phải giao cho hắn năm đồng tệ làm phí thủ tục! Ta...
Lẩm bẩm tự nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc đột nhiên phun ra một búng máu, cả người co quắp ngã xuống.
Khang Tư sợ hết hồn, nếu hai người đầu sỏ quân và chính tỉnh Hải Tuyền này xảy ra chuyện tại đây, chính mình cũng tiêu đời. Hắn lập tức gọi người mang hai người đã hôn mê đi chữa trị.
Nhìn máu tươi vương vãi trên mặt đất, Khang Tư lắc lắc đầu cảm thán:
- Mị lực của kim tiền quả thực khiến người ta điên cuồng đây!
Áo Khắc Đức nhìn quanh không có người nào khác, không do dự nhỏ giọng nói:
- Đại nhân! Thật ra ngân tệ và kim tệ trên bán đảo Phi Ba khác với bên chúng ta: Nó có hình bầu dục, hơn nữa mỗi thứ vàng nguyên chất, bạc nghuyên chất đều nặng năm mươi gam, còn kim tệ của chúng ta bên này nặng hai mươi gam nhiều nhất chứa chừng mười gam vàng.
Khang Tư bất đắc dĩ nói:
- Dù là như vậy, một kim tệ của bên chúng ta cũng có thể đổi lại hai ba ngàn đồng tệ. Bọn họ té xỉu là phải rồi.
Áo Khắc Đức cười nói:
- Hì hì! Đại nhân! Không phải tính như vậy, chúng ta vận chuyển hàng hóa tới bán đảo Phi Ba buôn bán, thu được kim tệ là cái loại kim tệ của bọn họ, cũng giống như Sư đoàn trưởng mới vừa rồi tính toán.
- Ha ha! Xem ra Âu Khắc không có đề cử sai, ngươi thật lợi hại! Ta cũng chưa hiểu hết những thứ này.
Khang Tư cười nói.
- Là do đại nhân và tổng quản dạy bảo có phương pháp.
Áo Khắc Đức khiêm tốn nói.
Khang Tư cười cười lắc đầu nói:
- Ta cũng không dạy ngươi, ngươi vốn đã rất lợi hại. Ngươi nhận thấy chúng ta bây giờ nên làm sao? Trực tiếp yêu cầu giao dịch công bằng với đại biểu chủ thành Thanh Nguyệt, chỉ sợ bọn họ sẽ thẳng thừng cắt đứt quan hệ với chúng ta đấy.
Nói đến đây, Khang Tư nhíu mày.
Áo Khắc Đức sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Thuộc hạ nghĩ rằng: tạm thời chúng ta chỉ có thể giữ nguyên trạng, nhiều nhất chỉ là tự chúng ta đi lấy hàng mà thôi. Dù sao chúng ta còn phải dựa vào nguồn hàng của thành Thanh Nguyệt. Nhưng sau đó chúng ta có thể cho Cung Tá Đôn và Ni Nhĩ hai vị thủ hạ mới của đại nhân, mang kim tệ đi bán đảo Phi Ba đổi lấy tiền đồng, sau đó lại đổi lại kim tệ, như vậy trong một chuyến đi, chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lợi nhuận. Chờ chúng ta thực lực lớn mạnh, hoàn toàn có thể tiêu diệt thành Thanh Nguyệt.
- Ừ! Tạm thời chỉ có thể như vậy. Ôi! Sợ rằng phải phí một phen miệng lưỡi, mới có thể làm cho Tỉnh Trưởng bọn họ dằn xuống cục tức này.
Khang Tư thở dài nói.
Áo Khắc Đức vội vàng nói:
- Chuyện thuyết phục hai vị đại nhân đó, đại nhân có thể giao cho thuộc hạ lo liệu. Thuộc hạ nhất định làm cho hai vị đại nhân đối mặt với sứ giả thành Thanh Nguyệt vẫn mang nụ cười trên mặt.
Khang Tư đang nhức đầu chưa biết khuyên giải như thế nào nghe nói thế lập tức vui mừng nói:
- Tốt quá! Vậy thì giao cho ngươi.
Áo Khắc Đức tuân lệnh đi thăm Bỉ Khố Đức hai người. Hai người này tức giận quá bị công tâm, không biết thể chất khỏe mạnh hay là nhờ thân vệ biết y thuật trị liệu, rất nhanh đã tỉnh táo lại, chẳng qua trông hai người như phát ngốc vẻ mặt đều xám xịt. Xem bộ dáng bọn họ cũng biết bọn họ như cũ vì mất đi kim tệ mà đau lòng quá sức chịu đựng.
- Tiểu nhân Áo Khắc Đức, xin chào hai vị đại nhân.
Sau khi Áo Khắc Đức hành lễ thấy bọn họ như cũ không có phản ứng, không khỏi thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cung kính.
- Đại nhân nhà ta cho tiểu nhân tới xin ý kiến hai vị đại nhân, sứ giả thành Thanh Nguyệt rất nhanh sẽ tới đây, không biết chúng ta hợp tác thế nào với hắn?
Nghe được ba chữ thành Thanh Nguyệt kia, Khải Nhĩ Đặc lập tức hai mắt đỏ bừng quát to:
- Hợp tác cái rắm! Lão tử phải điều binh tiêu diệt thành Thanh Nguyệt!
Bỉ Khố Đức cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta phải làm cho bọn chúng không mua được một món hàng nào!
Áo Khắc Đức lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp theo có chút cẩn thận nói:
- Sư đoàn trưởng đại nhân! Không có lệnh mà tự tiện công kích ngoại bang, chính là tử tội đấy!
Lời này vừa thốt ra, Khải Nhĩ Đặc lập tức choáng váng mặt mày.
Thấy làm xong một người, Áo Khắc Đức chuyển hướng ánh mắt vào Bỉ Khố Đức, dùng giọng nói mềm nhẹ:
- Tỉnh Trưởng đại nhân! Tiểu nhân nghe nói thành Thanh Nguyệt không chỉ hợp tác với mấy người chúng ta, nếu như chúng ta cự tuyệt hợp tác cùng bọn họ, có thể hắn sẽ chuyển hướng thế lực nào khác hay không?
Bỉ Khố Đức thoáng động chân mày, hắn nhìn Áo Khắc Đức một cái, thở dài nói:
- Còn nói ngươi là một thân vệ bình thường! Khang Tư có thể tùy tiện phái người tới khuyên giải chúng ta sao?
Áo Khắc Đức trong lòng thầm khen tố chất tâm lý của Bỉ Khố Đức vững vàng, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu nhân đúng là thân vệ bình thường, bởi vì trong số thân vệ của đại nhân nhà ta trừ năm đại thân vệ sớm nhất ra, những thân vệ khác đều là thân phận bình thường.
- Năm đại thân vệ? Gã tổng quản Âu Khắc, cô gái xinh đẹp kia, hai tráng hán, còn thêm thiếu niên lanh lợi kia, có phải năm người bọn họ?
Bỉ Khố Đức hỏi.
Chương 75: Sứ giả thành Thanh Nguyệt (P2)
Áo Khắc Đức không trả lời, ngược lại tiếp tục hỏi:
- Hai vị đại nhân! Đại nhân nhà ta cho tiểu nhân tới xin ý kiến hai vị đại nhân: chúng ta nên hợp tác thế nào với thành Thanh Nguyệt?
Khải Nhĩ Đặc lại muốn nhảy dựng lên, nhưng bị Bỉ Khố Đức ngăn lại. Bỉ Khố Đức vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cứ nói thẳng chúng ta đã biết tỷ số đổi tiền của bán đảo Phi Ba bọn họ, yêu cầu sứ giả giao dịch công bình!
Áo Khắc Đức vừa nghe nói xong lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Đại nhân! Nếu như đối phương thẹn quá hóa giận cắt đứt không hợp tác với chúng ta nữa, vậy thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Dù sao bọn họ có thể tìm được nguồn hàng của chúng ta, mà chúng ta không tìm được nguồn cung cấp hàng của bọn họ.
Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc đều thoáng sửng sốt. Đúng vậy, hiện tại là mình nhờ vả hắn, mà không phải hắn dựa vào mình, mình bằng vào cái gì yêu cầu giao dịch công bình chứ?
Thấy hai người đã ý thức được song phương khác nhau rồi, Áo Khắc Đức cẩn thận nói:
- Tiểu nhân nghĩ rằng: chúng ta hay là cứ làm như không có một chuyện gì xảy ra tiếp tục hợp tác cùng bọn họ đi?
- Cái gì? Làm như không có chuyện gì? Lão tử lời mỗi một kim tệ cứ khơi khơi bị bọn họ nuốt gọn chín kim tệ! Mất mát khổng lồ như thế làm sao có thể làm như không có phát sinh chuyện gì!
Khải Nhĩ Đặc giận dữ hét lên.
Áo Khắc Đức lần này không nói gì, ngược lại là Bỉ Khố Đức thở dài nói:
- Thôi được! Chúng ta không có bản lãnh làm cho đối phương nghe theo ý chúng ta. Nếu như vậy, cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Khải Nhĩ Đặc nghe nói như thế, hơi thở lập tức dồn dập lên, nhưng nhìn bộ dáng hắn không lên tiếng, tin rằng hắn cũng chuẩn bị nhẫn nhịn rồi.
Áo Khắc Đức cười cười, nói:
- Hai vị đại nhân không cần khổ sở như vậy, có được hải thuyền chúng ta có thể trực tiếp tới thành Thanh Nguyệt lấy hàng. Như vậy cũng khỏi phải bị bọn họ chia lấy một nửa lợi nhuận của chúng ta. Như vậy bất kể nói thế nào, lợi nhuận so với trước kia cũng nhiều hơn gấp đôi đấy.
Nghe thế, Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc ánh mắt đều sáng ngời, sắc mặt xám xịt cũng lập tức biến mất.
Áo Khắc Đức tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, hàng hóa của chúng ta giống như trước kia phải chính bọn hắn tới chuyển vận, như vậy cho dù đại nhân nhà ta không thể thu thuế, thì cũng có thể buôn bán một chút thức ăn và nước ngọt để kiếm lời, đồng thời còn có thể để cho tù binh kiếm chút tiền công vận chuyển để tiêu vặt.
Bỉ Khố Đức trên mặt xuất hiện nụ cười, mà Khải Nhĩ Đặc liền thấp giọng quát:
- Khoản thuế kếch xù!
Dĩ nhiên đây là lời nói dỗi.
- Ngươi thu thuế, ta thu thuế, mọi người tới thu thuế, như vậy còn tính là buôn lậu cái gì chứ?
Áo Khắc Đức đột nhiên thần bí cười hề hề nhìn chung quanh một vòng thấp giọng nói:
- Đại nhân nhà ta chuẩn bị luyện binh.
Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc cũng bị thần thái Áo Khắc Đức khiến cho hạ thấp giọng.
- Luyện binh?
- Đúng! Luyện binh! Đi bán đảo Phi Ba luyện binh.
Thấy Bỉ Khố Đức sắc mặt đại biến, Áo Khắc Đức lập tức nhồi thêm một câu:
- Dĩ nhiên, lúc bắt đầu không sẽ luyện binh ở trong phạm vi thế lực của thành Thanh Nguyệt. Chờ thực lực hùng mạnh...
Khải Nhĩ Đặc bắt đầu có chút hưng phấn hỏi:
- Chờ thực lực hùng mạnh thì làm gì? Có làm được con mẹ gì?
Áo Khắc Đức khôi phục thần thái bình thường nói:
- Ồ! Có lẽ đến lúc đó, hai vị đại nhân sẽ nghe được tin thành Thanh Nguyệt bị thổ phỉ công hãm.
- Hà hà! Đến lúc đó nhất định phải cho ta biết, lão tử nhất định phải phái thân binh đi!
Khải Nhĩ Đặc vỗ tay một cái hưng phấn nói.
Bỉ Khố Đức thở dài, hắn biết lúc này ước vọng mình muốn để Áo Khắc Đức mai một trong đám thân vệ bình thường là không thể thực hiện được rồi.
Nhìn bộ dáng người nầy, cũng biết hắn là người được Khang Tư coi trọng, nếu không hắn làm thế nào lại biết kế hoạch sau này của Khang Tư? Bỉ Khố Đức thật không tin thân vệ của Khang Tư cũng có thể tiếp xúc với những kế hoạch như thế.
Đúng lúc này một gã thân vệ chạy vào hô:
- Hai vị đại nhân! Sứ giả thành Thanh Nguyệt đến rồi, đại nhân nhà ta mời hai vị đại nhân tới gặp.
Áo Khắc Đức vội vàng khom người tư thế xin mời, Bỉ Khố Đức gật đầu bước đi, mà Khải Nhĩ Đặc theo phía sau vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Con bà nó...
Phí Nhĩ: sứ giả của chủ thành Thanh Nguyệt, trợn mắt hốc mồm nhìn cái bến cảng xinh đẹp thật không thể tưởng tượng nổi, cùng với gần cả trăm chiếc hải thuyền cặp san sát vào bến cảng.
Trước kia nơi này chỉ có một bến cảng tùy tiện xây dựng đơn sơ, thế nào mới qua mười mấy ngày, nơi này đã biến thành một bến cảng tinh xảo xinh đẹp như vậy. Thật cứ như một bức họa, hơn nữa công trình bến cảng dù bằng gỗ nhưng cũng rất đầy đủ?
Chỉ có điều những thứ này cũng không bằng sự tồn tại của những hải thuyền kia thật khiến hắn khiếp sợ. Những chiếc hải thuyền này mặc dù có chút cũ kỷ, nhưng dù gì cũng có thể sử dụng những hải thuyền này tới bán đảo Phi Ba, hơn nữa những hải thuyền đó đều của bọn thổ phỉ!
Hơn bốn ngàn tên thổ phỉ cứ như vậy toàn quân chết sạch ư? Khó trách không có tin tức gì báo về.
Nghĩ tới gã Thiếu tá mới nhập bọn không ngờ có đám bộ hạ cường hãn như thế, trong lòng Phí Nhĩ run rẩy một trận.
Hắn không thể tin gã Thiếu tá này giống như hai người đối tác kia nói chỉ có mấy trăm thuộc hạ, mấy trăm người dứt khoát không thể giết chết sạch hơn bốn ngàn tên thổ phỉ!
Đúng là hai gã hợp tác kia lừa chủ công nhà mình, hay là gã Thiếu tá đã lừa gạt ngay cả hai người hợp tác với mình?
Chỉ có điều nếu đối phương yêu cầu nhập bọn, tin rằng không phải cố ý bố trí bẩy rập. Dù sao chủ công nhà mình không phải là người của đế quốc Áo Đặc Mạn, gã Thiếu tá đó muốn hãm hại cũng chỉ hãm hại hai người cộng sự với mình thôi.
Xem ra đối phương không biết vì nguyên nhân gì bị phát lạc tới vùng đất hẻo lánh này, thấy buôn lậu có thể kiếm nhiều tiền mới động lòng nhúng tay vào?
Nếu như vậy thì bất kể hắn có vấn đề gì, dù sao bọn thổ phỉ và hai đối tác kia cũng không quan trọng. Chỉ cần hắn cần nguồn cung cấp hàng, vậy thì phải giao kim tệ cho chủ công nhà mình, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nghĩ tới những điều này, tâm tình Phí Nhĩ ổn định lại, bắt đầu đưa ánh mắt tán thưởng đánh giá bốn phía. Nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua những hải thuyền kia, trong lòng hắn lại thầm thở dài:
“Ôi! Nếu đối phương có hải thuyền rồi, xem ra điều kiện lợi nhuận chia một nửa sắp tiêu mất. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần tăng giá hàng hóa lên một chút là có thể thu hồi lại khoản tổn thất này.”
Thế nhưng khi gã Phí Nhĩ được mấy trăm tên kỵ binh cường hãn hộ tống tới Phủ lãnh chủ, hắn vẫn nhịn không được chấn động cả người trước số lượng kỵ binh nhiều như thế, đồng thời tròng mắt hắn cũng vì những chuyển động linh lợi của đám kỵ binh mà xoay tít.
- Ha ha! Phí Nhĩ! Quả nhiên là ngươi đã đến rồi! Hoan nghênh ngươi! Lão bằng hữu!
Bỉ Khố Đức nhiệt tình ôm choàng Phí Nhĩ.
Khải Nhĩ Đặc mặt đầy vẻ tươi cười hướng Khang Tư nói:
- Tên kia gọi Phí Nhĩ, là thân tín của tên khốn kia. Trước nay chúng ta cũng chỉ liên lạc với hắn.
Khang Tư gật gật đầu, mỉm cười đứng ở một bên.
- Tới đây! Để ta giới thiệu: vị này chính là Thiếu tá Khang Tư - Lôi Luân Đặc lãnh chủ vùng đất này.
Bỉ Khố Đức giới thiệu.
Phí Nhĩ giật mình trong lòng: “Có họ tộc? Xuất thân quý tộc, khó trách một tên Thiếu tá nho nhỏ mà có nhiều kỵ binh như vậy.” Nghĩ tới đây, Phí Nhĩ không khỏi phi thường cung kính hướng Khang Tư hành lễ:
- Khang Tư đại nhân! Phí Nhĩ thay mặt thành chủ thành Thanh Nguyệt gửi lời chào ngài.
- Cám ơn, xin gửi lời ân cần thăm hỏi của ta tới Thành chủ thành Thanh Nguyệt.
Khang Tư cũng lễ phép nói.
- Ha ha! Mọi người không nên khách sáo như vậy, chúng ta sau này có thể đều là người một nhà đấy!
Bỉ Khố Đức giống như một chủ nhân, kéo Khang Tư cùng Phí Nhĩ vào trong Phủ lãnh chủ.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, lập tức lại một phen nghiêng mình khách sáo, Bỉ Khố Đức đúng là sở trường ăn nói lại tán hươu tán vượn một hồi, chỉ khiến cho Phí Nhĩ đứng ngồi không yên.
Phí Nhĩ vốn là nghĩ chờ đối phương mở miệng trước, nhưng không biết là nhịn không được, hay là cảm thấy mình chiếm ưu thế chủ động, nên hắn căn bản không thèm để ý cái gì, thừa dịp Bỉ Khố Đức uống nước thông cổ, hắn mở miệng nói:
- Khang Tư đại nhân chuẩn bị gia nhập việc buôn bán của chúng ta, chủ công nhà ta đối với việc này rất tán thành, không biết kế tiếp chúng ta hợp tác thế nào đây? Có phải giống như phương pháp hợp tác trước đây với hai vị đại nhân Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc hay không?
Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc mặc dù “như là thiên lôi nghe theo lời Khang Tư” trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng trong lòng tuôn ra những lời chửi mắng thô tục.
“Con bà nó! Có ngu ngốc mới cùng hợp tác như trước kia! Làm công không để cho các ngươi kiếm lời nhiều như vậy!”
Khang Tư cười cười dùng giọng nói ôn hòa hỏi:
- Xin lỗi! Ta đối với nghề này không rành lắm, không biết quý phương chuẩn bị những phương thức hợp tác thế nào?
“Trông bộ dáng nịnh bợ của hai tên kia với ngươi, ngươi lại không biết? Ngươi làm bộ làm tịch với ta à!” Phí Nhĩ vừa mắng thầm trong lòng, vừa nghiêm túc nói:
- Phía ta có ba phương thức hợp tác: loại thứ nhất là quý phương đến lãnh địa phía ta giao tiền mặt lấy hàng, phe ta chỉ thu chút phí tổn làm lời, những chi phí nhân công vận chuyển các thứ hoàn toàn do quý phương tự chi trả. Dĩ nhiên lợi nhuận cũng là quý phương tự hưởng. Nói đơn giản một chút, phe ta chỉ là bán hàng, quý phương tự chịu trách nhiệm lời lỗ của mình. Chỉ có điều việc làm ăn này của chúng ta, dù gì cũng đừng để thiếu vốn là được.
Phí Nhĩ uống ngụm nước, tiếp tục nói:
- Loại thứ hai là bên phía ta đưa hàng hóa tới đây, sau đó quý phương nộp tiền đặt cọc nghiệm hàng, rồi vận chuyển hàng hóa đưa đi. Loại phương thức này thì các loại phí tổn hai bên chia đều, lợi nhuận cũng mỗi bên một nửa.
- Loại thứ ba không sai biệt lắm với loại thứ hai: chẳng qua là quý phương không cần giao nộp tiền cọc, hơn nữa tất cả phí dụng do phe ta gánh chịu, chẳng qua là lợi nhuận phe ta lấy chín phần. Nói cách khác loại phương thức này, quý phương hoàn toàn biến thành nhân viên đảm nhiệm bán hàng của phía ta mà thôi. Khang Tư đại nhân! Không biết ngài lựa chọn loại một kia hay là?
Phí Nhĩ làm như vô tâm hỏi.
Khang Tư cười thầm, theo như ba phương pháp này, khó trách Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc không có hải thuyền chỉ có thể lựa chọn loại thứ hai.
Khang Tư nháy mắt ra hiệu cho Áo Khắc Đức, Áo Khắc Đức mỉm cười tiến lên một bước nói:
- Đại nhân nhà ta lựa chọn loại thứ nhất. Dù sao đại nhân nhà ta có mấy chục chiếc hải thuyền, không cần phân mỏng lợi nhuận.
Phí Nhĩ, Khải Nhĩ Đặc đều ngẩn người, bọn họ thật không nghĩ tới một tên hộ vệ lại có thể đại biểu Khang Tư đưa ra ý kiến, chỉ có Bỉ Khố Đức sớm đã biết tài của Áo Khắc Đức nên không có phản ứng.
- Khang Tư đại nhân, vị này là...
Phí Nhĩ có chút giật mình kinh ngạc hỏi.
Khang Tư cười nói:
- Hắn là đại biểu toàn quyền của ta.
Áo Khắc Đức cũng lễ phép cúi người chào, tự giới thiệu mình:
- Ta là Áo Khắc Đức! Rất hân hạnh được biết ngài.
Phí Nhĩ có hơi tức giận gật đầu.
Hắn nghĩ là Khang Tư xem thường thân phận của mình, cho nên mới phái ra người đại biểu toàn quyền, mà Khải Nhĩ Đặc hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, né qua một bên thầm cười trộm.
Áo Khắc Đức không đợi Phí Nhĩ mở miệng, đã giành nói trước:
- Phí Nhĩ đại nhân! Không biết có thể cho chúng ta xem qua danh mục hàng hóa một chút hay không? Ta tin bản thân ngài là sứ giả, sẽ không bất cẩn không mang theo chứ?
Phí Nhĩ thoáng sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi! Bởi vì nôn nóng muốn gặp mặt Khang Tư đại nhân, cho nên không mang theo danh mục hàng đến. Vui lòng chờ một chút, chờ sau khi thương lượng xong, ta trở về lập tức cho chuyển danh mục hàng tới.
Khải Nhĩ Đặc không để ý tới nhưng Bỉ Khố Đức thì mắng thầm trong lòng.
“Con bà nó! Tên khốn này nhất định là thấy không thể vớt vát một nửa lợi nhuận nên định trở về sửa đổi giá tiền hàng hóa đây!”
Bỉ Khố Đức mặc dù tức giận, nhưng cũng đành chịu ai biểu mình cần hàng của tên khốn này chứ?
Áo Khắc Đức cũng không có vạch trần mánh lới của Phí Nhĩ, hắn gật gật đầu tiếp tục nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đây sao có thể ký hiệp ước?
- À! Không phải bàn bạc về hàng hóa phe ta cần sao?
Phí Nhĩ có chút sửng sờ.
Áo Khắc Đức mặt lộ vẻ mỉm cười nói:
- Ồ! Phía ta cũng vì vội vàng, còn chưa sửa đổi lại danh mục hàng hóa. Vì thế xin quý phương vui lòng chờ một thời gian ngắn, chờ phía ta sửa lại xong, lập tức sẽ chuyển giao cho quý phương.
Nụ cười trên mặt Bỉ Khố Đức đột nhiên trở nên đậm đà.
“Mẹ kiếp! Cho dù ngươi có thể nhận được hàng hóa từ những địa phương khác, lão tử cũng muốn chọc giận ngươi, xem ngươi còn dám tăng giá hay không! Tên Áo Khắc Đức này thật là lợi hại, nếu là thủ hạ của ta thì tốt rồi.”
Phí Nhĩ mặt biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười nói:
- Tốt lắm! Phương thức hợp tác đã xác định loại thứ nhất. Còn về phần quá trình công việc sau này mỗi lần đều đổi khác, không phải là điều trọng yếu lắm trong hiệp ước. Cho nên cần mua bao nhiêu hàng hóa, cứ chờ sau khi song phương trao đổi danh mục sẽ quyết định tiếp đi.
Vừa nói xong hắn liền đứng dậy giơ bàn tay chờ.
Áo Khắc Đức quay đầu lại nhìn Khang Tư, thấy Khang Tư gật đầu đồng ý, hắn cũng cười nói:
- Tốt lắm!
Sau đó cùng Phí Nhĩ vỗ một chưởng, cái này coi như là hiệp ước thành lập.
Loại làm ăn buôn lậu này đâu có thể làm hợp đồng ký kết hiệp ước bằng văn bản. Làm như thế chẳng khác nào chừa cái tẩy cho người ta nắm thóp sao?
Đang lúc Bỉ Khố Đức định nói lời khách sáo, Phí Nhĩ cướp lời nói:
- Phe ta trước xác định một loại hàng hóa, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Nghe đối phương nôn nóng như thế, ngay cả danh mục hàng cũng không kịp đợi đã xác định hàng hóa, tất cả mọi người không khỏi tò mò hỏi:
- Loại hàng hóa gì?
Phí Nhĩ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:
- Chiến mã!
- Đại ca! Chủ công... À! Đại nhân khen thưởng bao nhiêu?
Đám thân tín của Ni Nhĩ dĩ nhiên được hắn nhắc nhở, cho nên toàn bộ đều biết phải gọi Khang Tư là đại nhân.
- Hà hà! Ta dám chắc, bên trong nhất định là mười mấy ngân tệ, đủ để huynh đệ chúng ta trở về thành Thanh Nguyệt tiêu dao một trận.
Gã thân tín đắc ý lắc lắc túi tiền.
- Ồ! Đáng tiếc nơi này không có quán rượu, nếu không lúc này chúng ta có thể uống một vài chén thoải mái rồi.
Một gã thở dài nói. Câu nói của hắn làm cho cả đám ồ lên dồn dập nuốt nước bọt với vẻ mặt tiếc nuối.
- Đại ca! Cho bọn ta nhìn một chút để mở mang tầm mắt! Tiểu đệ vẫn chưa từng thấy ngân tệ hình dạng thế nào đấy.
Một gã thiếu niên ánh mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm túi tiền trong tay gã kia, nghiêm mặt nói. Vừa nghe lời này, những người khác cũng nhao nhao hòa theo.
Cũng không trách bọn họ như thế. Dù sao một khi trở thành thổ phỉ, đặc biệt là bọn thổ phỉ còn nhỏ tuổi thì đâu có tài sản gì? Nói tới cũng đáng thương: trong đám thổ phỉ đa phần ngay cả kim tệ hình dáng thế nào cũng chưa từng thấy qua.
- Hừ! Nhìn tiền đồ của ngươi, ngân tệ có gì lớn lao chứ! Lão tử còn nhìn thấy kim tệ đấy! Có điều ngân tệ của đế quốc khác với ngân tệ bên kia. Bên phía bọn họ tất cả tiền tệ đều là hình tròn, mà bên chúng ta trừ đồng tệ ra, những thứ kia đều là hình bầu dục...
Gã đàn ông đó mặc dù lộ vẻ mặt khinh bỉ, nhưng vẫn nghe theo ý của đồng bọn đổ túi tiền ra.
Cả đám núp ở góc quảng trường xúm lại chung quanh hắn, nhìn thấy mười mấy đồng tiền màu vàng chói mắt kia, tất cả đều trợn to mắt choáng váng mặt mày.
Bọn họ dù là từ trước tới nay chưa từng thấy qua kim tệ, lúc này cũng có thể phân biệt mười mấy đồng tiền này hoàn toàn không phải là ngân tệ!
- Trời ạ! Loại màu sắc này, chẳng lẽ chính là kim tệ trong truyền thuyết?
Tất cả đều kinh hô như thế ở trong lòng, hơn nữa trước tiên quay đầu nhìn chung quanh xem có người nào chú ý tới mình bên này hay không.
Gã đàn ông nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên lẩm bẩm nói:
- Tuy là ngày đó lúc khao thưởng quân đội đã biết chủ công hào phóng, nhưng không nghĩ tới hào phóng tới mức này. Chẳng qua chỉ vâng mệnh bẩm báo một cái tin tức, liền được thưởng mười mấy kim tệ, nếu như lập nhiều chiến công thì...
Cả đám người đều hai mắt đỏ bừng nhìn gã nam tử kia, lập tức trong lòng hắn dâng lên ý nghĩ hối tiếc.
“Nếu như biết bên trong là kim tệ, mình tuyệt đối sẽ không đổ túi tiền ra. Bởi vì đến lúc đó chỉ cần xuất ra một kim tệ bao bọn chúng ăn uống một trận là xong, kim tệ còn dư lại tất cả là của mình.”
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn đến độ phơi trần ý đồ độc chiếm của mình. Cho nên hắn cố gượng cười nói:
- Mỗi người lấy một đồng đi.
Mọi người lập tức hoan hô một tiếng, tốc độ cực nhanh chụp lấy một kim tệ siết trong tay. Thấy còn dư lại ba bốn kim tệ, gã nam tử cũng chỉ có thể thầm tự an ủi mình.
Bất quá hắn cũng thầm hạ quyết định, lần sau gặp phải cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không dẫn người theo! Có điều hắn nghĩ lại, thật cũng không thể làm thế được: dù sao chủ công khen thưởng đều là dùng kim tệ tin tức rất nhanh sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó nhất định người người đều nhìn chằm chằm vào kẻ báo cáo tin tức.
- À! Một kim tệ này bằng bao nhiêu ngân tệ? Đổi được bao nhiêu tiền đồng... A ha, dù sao cũng rất nhiều rồi, đủ để cuộc sống chúng ta ung dung thoải mái một thời gian rồi!
- Hì hì! Ta phải bao ả Thúy Hoa một tháng mới được! Một tháng này ta nhất định sẽ dốc sức giày vò cô ta! Ai bảo trước đây cô ta nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái!
- Ô hô! Ta có tiền! Rốt cục ta có tiền rồi!
Thấy bộ dáng đám huynh đệ hưng phấn như thế, gã đàn ông liền đả kích bọn họ:
- Cả đám ngu ngốc! Đừng quên kim tệ của bên này vốn cũng không có nặng mấy. Nói cách khác, một mai kim tệ này ở bán đảo Phi Ba chỉ có thể đổi được hai ba ngàn đồng tệ!
- Hai ba ngàn đồng tệ? Ha ha! Vậy cũng không tệ nha! Cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ thoải mái một phen rồi.
Mọi người mặc dù có chút mất mát, nhưng nghĩ tới một giỏ đồng tệ, vẫn nhịn không được lại hưng phấn hẳn lên.
Bên trong Phủ lãnh chủ, Bỉ Khố Đức thở dài nói:
- Không nghĩ tới bán đảo Phi Ba nhân công lại rẻ mạt như thế. Một thợ đóng tàu thâm niên không ngờ lương tháng chỉ một trăm năm mươi đồng tệ, giá trị cũng không tới hai ngân tệ. So với lương tháng một kim tệ của một học đồ chúng ta bên này, quả thực đúng là cách biệt một trời một vực!
- Đại nhân! Theo như ngài nói: vậy vật giá của bán đảo Phi Ba rất thấp à? Bằng không sẽ không dùng tiền đồng để chi trả cho số lượng lớn hàng hóa.
Khang Tư cười nói.
- Đúng vậy! Nếu như không phải chúng ta không thể thu mua ở bán đảo Phi Ba, ta tin rằng chỉ riêng buôn lậu tiền tệ ở bán đảo Phi Ba, cũng đủ để chúng ta giàu có nứt trứng rồi.
Bỉ Khố Đức gật gật đầu nói.
- Hừ, bán đảo Phi Ba chính là đồng mỏ đặc biệt rất nhiều, cho nên bất cứ giao dịch gì đều dùng tiền đồng tính toán. Hàng hóa của tên khốn thành Thanh Nguyệt kia buôn bán cho chúng ta bên này, đều thanh toán bằng tiền đồng, để hắn đổi thành kim tệ còn phải thu phí thủ tục. Thật là đồ tham lam chết tiệt! Còn là phía đối tác đấy!
Khải Nhĩ Đặc bất mãn nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư cau chân mày lại, có chút nghi ngờ nói:
- Bán đảo Phi Ba rất thiếu hụt vàng sao? Nếu không vì sao không trực tiếp trả cho các người kim tệ?
- Đúng là rất thiếu! Nghe nói trên bán đảo Phi Ba mặc dù cũng có mỏ vàng, mỏ bạc, nhưng khai thác khó khăn, không giống mỏ đồng hầu như bất cứ ngọn núi cũng có.
Bỉ Khố Đức thuận miệng trả lời, nhưng ngay sau đó hắn lập tức tỉnh ngộ la to:
- Con bà nó! Để tên khốn kia chiếm tiện nghi rồi!
- Cái gì?
Khải Nhĩ Đặc nghi hoặc hỏi.
Bỉ Khố Đức giậm chân mắng:
- Còn cái gì? Chính là tên khốn kiếp thành Thanh Nguyệt kia! Mẹ kiếp! Vàng thiếu hiếm, nếu như tiền đồng quá nhiều, một kim tệ đổi lại nhất định phải hơn một ngàn tiền đồng. Thật là tên khốn kiếp chết tiệt, vậy mà mỗi lần đều đổi lại với tỷ số giá trị dựa theo chúng ta bên này. Ta... ta... Con bà nó! Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà nó!
Giờ phút này Bỉ Khố Đức hoàn toàn mất đi phong độ, điên cuồng chửi mắng ầm lên.
Khải Nhĩ Đặc thoáng sửng sốt một chút, hơi chần chừ một chút rồi hướng Khang Tư xác nhận:
- Nói cách khác, trên số kim tệ đổi tiền đồng chúng ta lại bị tên khốn kia lừa lấy mất một số?
Khang Tư gật đầu, tò mò hỏi:
- Lúc đầu các ngươi không có dò hỏi kỹ sao?
Khải Nhĩ Đặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chúng ta căn bản hỏi dò không được tin tức, bắt được thổ phỉ đều xử tử tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới hỏi dò những thứ này. Tên khốn kia nói hối đoái bên này cũng giống nhau, chúng ta cũng tin như thế, không ngờ hắn lại lừa chúng ta! Con bà nó!
Nói đến phần sau Khải Nhĩ Đặc cũng chửi ầm lên.
Thấy bọn họ kích động như thế, Khang Tư quay lại ngoắt ngoắt tên thân vệ Áo Khắc Đức vẫn theo sát bên cạnh, bảo hắn đi dò hỏi bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào, để tránh sau này mình bị thiệt thòi mà cũng không biết.
Áo Khắc Đức rất mau đã quay lại, chẳng qua là sắc mặt có chút quái dị nhìn hai người Bỉ Khố Đức vì mắng chửi đến khản cổ họng đang bắt đầu uống trà.
Thấy bộ dáng và ánh mắt cổ quái của gã thân vệ của Khang Tư, Bỉ Khố Đức hất hàm về phía Áo Khắc Đức, hỏi Khang Tư:
- Có chuyện gì vậy?
Khang Tư nói:
- Ta sai hắn đi hỏi thăm bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào. Có kết quả rồi sao?
Nghe nói như thế Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc lập tức nhìn chằm chằm vào Áo Khắc Đức.
Áo Khắc Đức chần chừ một chút, nuốt nuốt nước miếng mới lên tiếng:
- Đại nhân! Ta nghe được: bán đảo Phi Ba một kim tệ có thể đổi mười ngân tệ.
Hắn nói đến đây liếc nhìn Bỉ Khố Đức hai người một cái.
Hai người nghe nói thế thần sắc thoáng nhẹ nhõm.
Tỷ lệ đổi kim tệ ngân tệ giống như bên này, tỷ lệ ngân tệ đổi đồng tệ hẳn cũng không khác bên này chứ?
Áo Khắc Đức dường như cố ý đả kích bọn họ, đang lúc bọn họ thở phào hắn tiếp tục nói:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ.
Bỉ Khố Đức hai người giống như bị một luồng sét đánh trúng, Bỉ Khố Đức lập tức mềm nhũn ngã xuống, mà Khải Nhĩ Đặc liền lập tức nhảy dựng lên nắm cổ áo Áo Khắc Đức, mặt mày dữ tợn quát:
- Ngươi nói một ngân tệ đổi bao nhiêu tiền đồng?
Áo Khắc Đức cũng không sợ hãi, ngược lại dùng giọng lớn nhất kêu lên:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn tiền đồng!
Khải Nhĩ Đặc buông tay ra, ánh mắt tán loạn, vừa lảo đảo đi tới đi lui, vừa lẩm bẩm nói giọng mơ màng:
- Bán đảo Phi Ba bên kia một kim tệ đổi mười ngân tệ, một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ? Đế quốc bên này một trăm đồng tệ đổi lại một ngân tệ. Nói cách khác, một món hàng hóa bên kia thu lời một kim tệ, đổi thành đồng tệ chính là lời một vạn đồng tệ, cũng là nói lời mười kim tệ! Vậy vốn phải giao cho ta mười kim tệ, nhưng tên khốn kia chỉ giao cho ta một kim tệ! Hơn nữa kim tệ này còn phải giao cho hắn năm đồng tệ làm phí thủ tục! Ta...
Lẩm bẩm tự nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc đột nhiên phun ra một búng máu, cả người co quắp ngã xuống.
Khang Tư sợ hết hồn, nếu hai người đầu sỏ quân và chính tỉnh Hải Tuyền này xảy ra chuyện tại đây, chính mình cũng tiêu đời. Hắn lập tức gọi người mang hai người đã hôn mê đi chữa trị.
Nhìn máu tươi vương vãi trên mặt đất, Khang Tư lắc lắc đầu cảm thán:
- Mị lực của kim tiền quả thực khiến người ta điên cuồng đây!
Áo Khắc Đức nhìn quanh không có người nào khác, không do dự nhỏ giọng nói:
- Đại nhân! Thật ra ngân tệ và kim tệ trên bán đảo Phi Ba khác với bên chúng ta: Nó có hình bầu dục, hơn nữa mỗi thứ vàng nguyên chất, bạc nghuyên chất đều nặng năm mươi gam, còn kim tệ của chúng ta bên này nặng hai mươi gam nhiều nhất chứa chừng mười gam vàng.
Khang Tư bất đắc dĩ nói:
- Dù là như vậy, một kim tệ của bên chúng ta cũng có thể đổi lại hai ba ngàn đồng tệ. Bọn họ té xỉu là phải rồi.
Áo Khắc Đức cười nói:
- Hì hì! Đại nhân! Không phải tính như vậy, chúng ta vận chuyển hàng hóa tới bán đảo Phi Ba buôn bán, thu được kim tệ là cái loại kim tệ của bọn họ, cũng giống như Sư đoàn trưởng mới vừa rồi tính toán.
- Ha ha! Xem ra Âu Khắc không có đề cử sai, ngươi thật lợi hại! Ta cũng chưa hiểu hết những thứ này.
Khang Tư cười nói.
- Là do đại nhân và tổng quản dạy bảo có phương pháp.
Áo Khắc Đức khiêm tốn nói.
Khang Tư cười cười lắc đầu nói:
- Ta cũng không dạy ngươi, ngươi vốn đã rất lợi hại. Ngươi nhận thấy chúng ta bây giờ nên làm sao? Trực tiếp yêu cầu giao dịch công bằng với đại biểu chủ thành Thanh Nguyệt, chỉ sợ bọn họ sẽ thẳng thừng cắt đứt quan hệ với chúng ta đấy.
Nói đến đây, Khang Tư nhíu mày.
Áo Khắc Đức sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Thuộc hạ nghĩ rằng: tạm thời chúng ta chỉ có thể giữ nguyên trạng, nhiều nhất chỉ là tự chúng ta đi lấy hàng mà thôi. Dù sao chúng ta còn phải dựa vào nguồn hàng của thành Thanh Nguyệt. Nhưng sau đó chúng ta có thể cho Cung Tá Đôn và Ni Nhĩ hai vị thủ hạ mới của đại nhân, mang kim tệ đi bán đảo Phi Ba đổi lấy tiền đồng, sau đó lại đổi lại kim tệ, như vậy trong một chuyến đi, chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lợi nhuận. Chờ chúng ta thực lực lớn mạnh, hoàn toàn có thể tiêu diệt thành Thanh Nguyệt.
- Ừ! Tạm thời chỉ có thể như vậy. Ôi! Sợ rằng phải phí một phen miệng lưỡi, mới có thể làm cho Tỉnh Trưởng bọn họ dằn xuống cục tức này.
Khang Tư thở dài nói.
Áo Khắc Đức vội vàng nói:
- Chuyện thuyết phục hai vị đại nhân đó, đại nhân có thể giao cho thuộc hạ lo liệu. Thuộc hạ nhất định làm cho hai vị đại nhân đối mặt với sứ giả thành Thanh Nguyệt vẫn mang nụ cười trên mặt.
Khang Tư đang nhức đầu chưa biết khuyên giải như thế nào nghe nói thế lập tức vui mừng nói:
- Tốt quá! Vậy thì giao cho ngươi.
Áo Khắc Đức tuân lệnh đi thăm Bỉ Khố Đức hai người. Hai người này tức giận quá bị công tâm, không biết thể chất khỏe mạnh hay là nhờ thân vệ biết y thuật trị liệu, rất nhanh đã tỉnh táo lại, chẳng qua trông hai người như phát ngốc vẻ mặt đều xám xịt. Xem bộ dáng bọn họ cũng biết bọn họ như cũ vì mất đi kim tệ mà đau lòng quá sức chịu đựng.
- Tiểu nhân Áo Khắc Đức, xin chào hai vị đại nhân.
Sau khi Áo Khắc Đức hành lễ thấy bọn họ như cũ không có phản ứng, không khỏi thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cung kính.
- Đại nhân nhà ta cho tiểu nhân tới xin ý kiến hai vị đại nhân, sứ giả thành Thanh Nguyệt rất nhanh sẽ tới đây, không biết chúng ta hợp tác thế nào với hắn?
Nghe được ba chữ thành Thanh Nguyệt kia, Khải Nhĩ Đặc lập tức hai mắt đỏ bừng quát to:
- Hợp tác cái rắm! Lão tử phải điều binh tiêu diệt thành Thanh Nguyệt!
Bỉ Khố Đức cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta phải làm cho bọn chúng không mua được một món hàng nào!
Áo Khắc Đức lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp theo có chút cẩn thận nói:
- Sư đoàn trưởng đại nhân! Không có lệnh mà tự tiện công kích ngoại bang, chính là tử tội đấy!
Lời này vừa thốt ra, Khải Nhĩ Đặc lập tức choáng váng mặt mày.
Thấy làm xong một người, Áo Khắc Đức chuyển hướng ánh mắt vào Bỉ Khố Đức, dùng giọng nói mềm nhẹ:
- Tỉnh Trưởng đại nhân! Tiểu nhân nghe nói thành Thanh Nguyệt không chỉ hợp tác với mấy người chúng ta, nếu như chúng ta cự tuyệt hợp tác cùng bọn họ, có thể hắn sẽ chuyển hướng thế lực nào khác hay không?
Bỉ Khố Đức thoáng động chân mày, hắn nhìn Áo Khắc Đức một cái, thở dài nói:
- Còn nói ngươi là một thân vệ bình thường! Khang Tư có thể tùy tiện phái người tới khuyên giải chúng ta sao?
Áo Khắc Đức trong lòng thầm khen tố chất tâm lý của Bỉ Khố Đức vững vàng, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu nhân đúng là thân vệ bình thường, bởi vì trong số thân vệ của đại nhân nhà ta trừ năm đại thân vệ sớm nhất ra, những thân vệ khác đều là thân phận bình thường.
- Năm đại thân vệ? Gã tổng quản Âu Khắc, cô gái xinh đẹp kia, hai tráng hán, còn thêm thiếu niên lanh lợi kia, có phải năm người bọn họ?
Bỉ Khố Đức hỏi.
Chương 75: Sứ giả thành Thanh Nguyệt (P2)
Áo Khắc Đức không trả lời, ngược lại tiếp tục hỏi:
- Hai vị đại nhân! Đại nhân nhà ta cho tiểu nhân tới xin ý kiến hai vị đại nhân: chúng ta nên hợp tác thế nào với thành Thanh Nguyệt?
Khải Nhĩ Đặc lại muốn nhảy dựng lên, nhưng bị Bỉ Khố Đức ngăn lại. Bỉ Khố Đức vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cứ nói thẳng chúng ta đã biết tỷ số đổi tiền của bán đảo Phi Ba bọn họ, yêu cầu sứ giả giao dịch công bình!
Áo Khắc Đức vừa nghe nói xong lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Đại nhân! Nếu như đối phương thẹn quá hóa giận cắt đứt không hợp tác với chúng ta nữa, vậy thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Dù sao bọn họ có thể tìm được nguồn hàng của chúng ta, mà chúng ta không tìm được nguồn cung cấp hàng của bọn họ.
Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc đều thoáng sửng sốt. Đúng vậy, hiện tại là mình nhờ vả hắn, mà không phải hắn dựa vào mình, mình bằng vào cái gì yêu cầu giao dịch công bình chứ?
Thấy hai người đã ý thức được song phương khác nhau rồi, Áo Khắc Đức cẩn thận nói:
- Tiểu nhân nghĩ rằng: chúng ta hay là cứ làm như không có một chuyện gì xảy ra tiếp tục hợp tác cùng bọn họ đi?
- Cái gì? Làm như không có chuyện gì? Lão tử lời mỗi một kim tệ cứ khơi khơi bị bọn họ nuốt gọn chín kim tệ! Mất mát khổng lồ như thế làm sao có thể làm như không có phát sinh chuyện gì!
Khải Nhĩ Đặc giận dữ hét lên.
Áo Khắc Đức lần này không nói gì, ngược lại là Bỉ Khố Đức thở dài nói:
- Thôi được! Chúng ta không có bản lãnh làm cho đối phương nghe theo ý chúng ta. Nếu như vậy, cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Khải Nhĩ Đặc nghe nói như thế, hơi thở lập tức dồn dập lên, nhưng nhìn bộ dáng hắn không lên tiếng, tin rằng hắn cũng chuẩn bị nhẫn nhịn rồi.
Áo Khắc Đức cười cười, nói:
- Hai vị đại nhân không cần khổ sở như vậy, có được hải thuyền chúng ta có thể trực tiếp tới thành Thanh Nguyệt lấy hàng. Như vậy cũng khỏi phải bị bọn họ chia lấy một nửa lợi nhuận của chúng ta. Như vậy bất kể nói thế nào, lợi nhuận so với trước kia cũng nhiều hơn gấp đôi đấy.
Nghe thế, Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc ánh mắt đều sáng ngời, sắc mặt xám xịt cũng lập tức biến mất.
Áo Khắc Đức tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, hàng hóa của chúng ta giống như trước kia phải chính bọn hắn tới chuyển vận, như vậy cho dù đại nhân nhà ta không thể thu thuế, thì cũng có thể buôn bán một chút thức ăn và nước ngọt để kiếm lời, đồng thời còn có thể để cho tù binh kiếm chút tiền công vận chuyển để tiêu vặt.
Bỉ Khố Đức trên mặt xuất hiện nụ cười, mà Khải Nhĩ Đặc liền thấp giọng quát:
- Khoản thuế kếch xù!
Dĩ nhiên đây là lời nói dỗi.
- Ngươi thu thuế, ta thu thuế, mọi người tới thu thuế, như vậy còn tính là buôn lậu cái gì chứ?
Áo Khắc Đức đột nhiên thần bí cười hề hề nhìn chung quanh một vòng thấp giọng nói:
- Đại nhân nhà ta chuẩn bị luyện binh.
Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc cũng bị thần thái Áo Khắc Đức khiến cho hạ thấp giọng.
- Luyện binh?
- Đúng! Luyện binh! Đi bán đảo Phi Ba luyện binh.
Thấy Bỉ Khố Đức sắc mặt đại biến, Áo Khắc Đức lập tức nhồi thêm một câu:
- Dĩ nhiên, lúc bắt đầu không sẽ luyện binh ở trong phạm vi thế lực của thành Thanh Nguyệt. Chờ thực lực hùng mạnh...
Khải Nhĩ Đặc bắt đầu có chút hưng phấn hỏi:
- Chờ thực lực hùng mạnh thì làm gì? Có làm được con mẹ gì?
Áo Khắc Đức khôi phục thần thái bình thường nói:
- Ồ! Có lẽ đến lúc đó, hai vị đại nhân sẽ nghe được tin thành Thanh Nguyệt bị thổ phỉ công hãm.
- Hà hà! Đến lúc đó nhất định phải cho ta biết, lão tử nhất định phải phái thân binh đi!
Khải Nhĩ Đặc vỗ tay một cái hưng phấn nói.
Bỉ Khố Đức thở dài, hắn biết lúc này ước vọng mình muốn để Áo Khắc Đức mai một trong đám thân vệ bình thường là không thể thực hiện được rồi.
Nhìn bộ dáng người nầy, cũng biết hắn là người được Khang Tư coi trọng, nếu không hắn làm thế nào lại biết kế hoạch sau này của Khang Tư? Bỉ Khố Đức thật không tin thân vệ của Khang Tư cũng có thể tiếp xúc với những kế hoạch như thế.
Đúng lúc này một gã thân vệ chạy vào hô:
- Hai vị đại nhân! Sứ giả thành Thanh Nguyệt đến rồi, đại nhân nhà ta mời hai vị đại nhân tới gặp.
Áo Khắc Đức vội vàng khom người tư thế xin mời, Bỉ Khố Đức gật đầu bước đi, mà Khải Nhĩ Đặc theo phía sau vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Con bà nó...
Phí Nhĩ: sứ giả của chủ thành Thanh Nguyệt, trợn mắt hốc mồm nhìn cái bến cảng xinh đẹp thật không thể tưởng tượng nổi, cùng với gần cả trăm chiếc hải thuyền cặp san sát vào bến cảng.
Trước kia nơi này chỉ có một bến cảng tùy tiện xây dựng đơn sơ, thế nào mới qua mười mấy ngày, nơi này đã biến thành một bến cảng tinh xảo xinh đẹp như vậy. Thật cứ như một bức họa, hơn nữa công trình bến cảng dù bằng gỗ nhưng cũng rất đầy đủ?
Chỉ có điều những thứ này cũng không bằng sự tồn tại của những hải thuyền kia thật khiến hắn khiếp sợ. Những chiếc hải thuyền này mặc dù có chút cũ kỷ, nhưng dù gì cũng có thể sử dụng những hải thuyền này tới bán đảo Phi Ba, hơn nữa những hải thuyền đó đều của bọn thổ phỉ!
Hơn bốn ngàn tên thổ phỉ cứ như vậy toàn quân chết sạch ư? Khó trách không có tin tức gì báo về.
Nghĩ tới gã Thiếu tá mới nhập bọn không ngờ có đám bộ hạ cường hãn như thế, trong lòng Phí Nhĩ run rẩy một trận.
Hắn không thể tin gã Thiếu tá này giống như hai người đối tác kia nói chỉ có mấy trăm thuộc hạ, mấy trăm người dứt khoát không thể giết chết sạch hơn bốn ngàn tên thổ phỉ!
Đúng là hai gã hợp tác kia lừa chủ công nhà mình, hay là gã Thiếu tá đã lừa gạt ngay cả hai người hợp tác với mình?
Chỉ có điều nếu đối phương yêu cầu nhập bọn, tin rằng không phải cố ý bố trí bẩy rập. Dù sao chủ công nhà mình không phải là người của đế quốc Áo Đặc Mạn, gã Thiếu tá đó muốn hãm hại cũng chỉ hãm hại hai người cộng sự với mình thôi.
Xem ra đối phương không biết vì nguyên nhân gì bị phát lạc tới vùng đất hẻo lánh này, thấy buôn lậu có thể kiếm nhiều tiền mới động lòng nhúng tay vào?
Nếu như vậy thì bất kể hắn có vấn đề gì, dù sao bọn thổ phỉ và hai đối tác kia cũng không quan trọng. Chỉ cần hắn cần nguồn cung cấp hàng, vậy thì phải giao kim tệ cho chủ công nhà mình, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nghĩ tới những điều này, tâm tình Phí Nhĩ ổn định lại, bắt đầu đưa ánh mắt tán thưởng đánh giá bốn phía. Nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua những hải thuyền kia, trong lòng hắn lại thầm thở dài:
“Ôi! Nếu đối phương có hải thuyền rồi, xem ra điều kiện lợi nhuận chia một nửa sắp tiêu mất. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần tăng giá hàng hóa lên một chút là có thể thu hồi lại khoản tổn thất này.”
Thế nhưng khi gã Phí Nhĩ được mấy trăm tên kỵ binh cường hãn hộ tống tới Phủ lãnh chủ, hắn vẫn nhịn không được chấn động cả người trước số lượng kỵ binh nhiều như thế, đồng thời tròng mắt hắn cũng vì những chuyển động linh lợi của đám kỵ binh mà xoay tít.
- Ha ha! Phí Nhĩ! Quả nhiên là ngươi đã đến rồi! Hoan nghênh ngươi! Lão bằng hữu!
Bỉ Khố Đức nhiệt tình ôm choàng Phí Nhĩ.
Khải Nhĩ Đặc mặt đầy vẻ tươi cười hướng Khang Tư nói:
- Tên kia gọi Phí Nhĩ, là thân tín của tên khốn kia. Trước nay chúng ta cũng chỉ liên lạc với hắn.
Khang Tư gật gật đầu, mỉm cười đứng ở một bên.
- Tới đây! Để ta giới thiệu: vị này chính là Thiếu tá Khang Tư - Lôi Luân Đặc lãnh chủ vùng đất này.
Bỉ Khố Đức giới thiệu.
Phí Nhĩ giật mình trong lòng: “Có họ tộc? Xuất thân quý tộc, khó trách một tên Thiếu tá nho nhỏ mà có nhiều kỵ binh như vậy.” Nghĩ tới đây, Phí Nhĩ không khỏi phi thường cung kính hướng Khang Tư hành lễ:
- Khang Tư đại nhân! Phí Nhĩ thay mặt thành chủ thành Thanh Nguyệt gửi lời chào ngài.
- Cám ơn, xin gửi lời ân cần thăm hỏi của ta tới Thành chủ thành Thanh Nguyệt.
Khang Tư cũng lễ phép nói.
- Ha ha! Mọi người không nên khách sáo như vậy, chúng ta sau này có thể đều là người một nhà đấy!
Bỉ Khố Đức giống như một chủ nhân, kéo Khang Tư cùng Phí Nhĩ vào trong Phủ lãnh chủ.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, lập tức lại một phen nghiêng mình khách sáo, Bỉ Khố Đức đúng là sở trường ăn nói lại tán hươu tán vượn một hồi, chỉ khiến cho Phí Nhĩ đứng ngồi không yên.
Phí Nhĩ vốn là nghĩ chờ đối phương mở miệng trước, nhưng không biết là nhịn không được, hay là cảm thấy mình chiếm ưu thế chủ động, nên hắn căn bản không thèm để ý cái gì, thừa dịp Bỉ Khố Đức uống nước thông cổ, hắn mở miệng nói:
- Khang Tư đại nhân chuẩn bị gia nhập việc buôn bán của chúng ta, chủ công nhà ta đối với việc này rất tán thành, không biết kế tiếp chúng ta hợp tác thế nào đây? Có phải giống như phương pháp hợp tác trước đây với hai vị đại nhân Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc hay không?
Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc mặc dù “như là thiên lôi nghe theo lời Khang Tư” trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng trong lòng tuôn ra những lời chửi mắng thô tục.
“Con bà nó! Có ngu ngốc mới cùng hợp tác như trước kia! Làm công không để cho các ngươi kiếm lời nhiều như vậy!”
Khang Tư cười cười dùng giọng nói ôn hòa hỏi:
- Xin lỗi! Ta đối với nghề này không rành lắm, không biết quý phương chuẩn bị những phương thức hợp tác thế nào?
“Trông bộ dáng nịnh bợ của hai tên kia với ngươi, ngươi lại không biết? Ngươi làm bộ làm tịch với ta à!” Phí Nhĩ vừa mắng thầm trong lòng, vừa nghiêm túc nói:
- Phía ta có ba phương thức hợp tác: loại thứ nhất là quý phương đến lãnh địa phía ta giao tiền mặt lấy hàng, phe ta chỉ thu chút phí tổn làm lời, những chi phí nhân công vận chuyển các thứ hoàn toàn do quý phương tự chi trả. Dĩ nhiên lợi nhuận cũng là quý phương tự hưởng. Nói đơn giản một chút, phe ta chỉ là bán hàng, quý phương tự chịu trách nhiệm lời lỗ của mình. Chỉ có điều việc làm ăn này của chúng ta, dù gì cũng đừng để thiếu vốn là được.
Phí Nhĩ uống ngụm nước, tiếp tục nói:
- Loại thứ hai là bên phía ta đưa hàng hóa tới đây, sau đó quý phương nộp tiền đặt cọc nghiệm hàng, rồi vận chuyển hàng hóa đưa đi. Loại phương thức này thì các loại phí tổn hai bên chia đều, lợi nhuận cũng mỗi bên một nửa.
- Loại thứ ba không sai biệt lắm với loại thứ hai: chẳng qua là quý phương không cần giao nộp tiền cọc, hơn nữa tất cả phí dụng do phe ta gánh chịu, chẳng qua là lợi nhuận phe ta lấy chín phần. Nói cách khác loại phương thức này, quý phương hoàn toàn biến thành nhân viên đảm nhiệm bán hàng của phía ta mà thôi. Khang Tư đại nhân! Không biết ngài lựa chọn loại một kia hay là?
Phí Nhĩ làm như vô tâm hỏi.
Khang Tư cười thầm, theo như ba phương pháp này, khó trách Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc không có hải thuyền chỉ có thể lựa chọn loại thứ hai.
Khang Tư nháy mắt ra hiệu cho Áo Khắc Đức, Áo Khắc Đức mỉm cười tiến lên một bước nói:
- Đại nhân nhà ta lựa chọn loại thứ nhất. Dù sao đại nhân nhà ta có mấy chục chiếc hải thuyền, không cần phân mỏng lợi nhuận.
Phí Nhĩ, Khải Nhĩ Đặc đều ngẩn người, bọn họ thật không nghĩ tới một tên hộ vệ lại có thể đại biểu Khang Tư đưa ra ý kiến, chỉ có Bỉ Khố Đức sớm đã biết tài của Áo Khắc Đức nên không có phản ứng.
- Khang Tư đại nhân, vị này là...
Phí Nhĩ có chút giật mình kinh ngạc hỏi.
Khang Tư cười nói:
- Hắn là đại biểu toàn quyền của ta.
Áo Khắc Đức cũng lễ phép cúi người chào, tự giới thiệu mình:
- Ta là Áo Khắc Đức! Rất hân hạnh được biết ngài.
Phí Nhĩ có hơi tức giận gật đầu.
Hắn nghĩ là Khang Tư xem thường thân phận của mình, cho nên mới phái ra người đại biểu toàn quyền, mà Khải Nhĩ Đặc hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, né qua một bên thầm cười trộm.
Áo Khắc Đức không đợi Phí Nhĩ mở miệng, đã giành nói trước:
- Phí Nhĩ đại nhân! Không biết có thể cho chúng ta xem qua danh mục hàng hóa một chút hay không? Ta tin bản thân ngài là sứ giả, sẽ không bất cẩn không mang theo chứ?
Phí Nhĩ thoáng sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi! Bởi vì nôn nóng muốn gặp mặt Khang Tư đại nhân, cho nên không mang theo danh mục hàng đến. Vui lòng chờ một chút, chờ sau khi thương lượng xong, ta trở về lập tức cho chuyển danh mục hàng tới.
Khải Nhĩ Đặc không để ý tới nhưng Bỉ Khố Đức thì mắng thầm trong lòng.
“Con bà nó! Tên khốn này nhất định là thấy không thể vớt vát một nửa lợi nhuận nên định trở về sửa đổi giá tiền hàng hóa đây!”
Bỉ Khố Đức mặc dù tức giận, nhưng cũng đành chịu ai biểu mình cần hàng của tên khốn này chứ?
Áo Khắc Đức cũng không có vạch trần mánh lới của Phí Nhĩ, hắn gật gật đầu tiếp tục nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đây sao có thể ký hiệp ước?
- À! Không phải bàn bạc về hàng hóa phe ta cần sao?
Phí Nhĩ có chút sửng sờ.
Áo Khắc Đức mặt lộ vẻ mỉm cười nói:
- Ồ! Phía ta cũng vì vội vàng, còn chưa sửa đổi lại danh mục hàng hóa. Vì thế xin quý phương vui lòng chờ một thời gian ngắn, chờ phía ta sửa lại xong, lập tức sẽ chuyển giao cho quý phương.
Nụ cười trên mặt Bỉ Khố Đức đột nhiên trở nên đậm đà.
“Mẹ kiếp! Cho dù ngươi có thể nhận được hàng hóa từ những địa phương khác, lão tử cũng muốn chọc giận ngươi, xem ngươi còn dám tăng giá hay không! Tên Áo Khắc Đức này thật là lợi hại, nếu là thủ hạ của ta thì tốt rồi.”
Phí Nhĩ mặt biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười nói:
- Tốt lắm! Phương thức hợp tác đã xác định loại thứ nhất. Còn về phần quá trình công việc sau này mỗi lần đều đổi khác, không phải là điều trọng yếu lắm trong hiệp ước. Cho nên cần mua bao nhiêu hàng hóa, cứ chờ sau khi song phương trao đổi danh mục sẽ quyết định tiếp đi.
Vừa nói xong hắn liền đứng dậy giơ bàn tay chờ.
Áo Khắc Đức quay đầu lại nhìn Khang Tư, thấy Khang Tư gật đầu đồng ý, hắn cũng cười nói:
- Tốt lắm!
Sau đó cùng Phí Nhĩ vỗ một chưởng, cái này coi như là hiệp ước thành lập.
Loại làm ăn buôn lậu này đâu có thể làm hợp đồng ký kết hiệp ước bằng văn bản. Làm như thế chẳng khác nào chừa cái tẩy cho người ta nắm thóp sao?
Đang lúc Bỉ Khố Đức định nói lời khách sáo, Phí Nhĩ cướp lời nói:
- Phe ta trước xác định một loại hàng hóa, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Nghe đối phương nôn nóng như thế, ngay cả danh mục hàng cũng không kịp đợi đã xác định hàng hóa, tất cả mọi người không khỏi tò mò hỏi:
- Loại hàng hóa gì?
Phí Nhĩ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:
- Chiến mã!
/267
|