Gã thiếu niên gật gật đầu trả lời một cách nghiêm túc:
- Dạ! Ta nhất định sẽ anh dũng giết địch!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng các thuyền câu ở chung quanh: thấy các thuyền câu cũ nát cùng với những tên thổ phỉ bộ dáng như ăn mày kia, hắn trầm tư suy nghĩ một chút, đoạn quay sang người bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống! Sau khi lên bờ tập trung ở bên cạnh ta, nhớ kỹ không được phân tán.
- Dạ! Gia chủ!
Gã thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh nhắn nhủ xuống.
Thanh niên cẩn thận như thế là chuyện rất bình thường, hắn không phải là đầu mục của mục tiêu lần này nên không thể sai lầm, bộ hạ của hắn cũng không phải là thổ phỉ không thể sơ suất đánh mất đi đối tượng thần phục của chúng. Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện đánh mất lòng trung thành kia, ngoại trừ vũ lực ra cái gì cũng không có.
Bọn họ đều là những võ sĩ văn võ song toàn, chỉ cần những người căn cơ này không mất đi, như vậy gia tộc Đông Sơn tái khởi cũng không phải là việc khó. Cho nên không được phép để những người này hy sinh một cách vô ích, đó chính là một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay.
Một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là: tìm kiếm mục tiêu. Nếu như chưa tìm được mục tiêu thích hợp, như vậy thu hoạch tài vật chính là động lực để đạt tới mục đích phát triển gia tộc.
Các thuyền câu rất nhanh cặp bờ, bọn thổ phỉ gào thét nhảy xuống thuyền câu, lội nước phóng lên bờ.
Các đầu mục chỉ huy mấy chiếc thuyền câu cặp vào bến cảng, mà gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng kia chính là một trong đó. Còn cháu hắn nhìn thấy bến cảng mặt đấy vẻ kinh ngạc.
- Tam thúc! Địa phương này từ lúc nào trở nên giàu có như vậy, lại có thể dùng gỗ ván lót trên bãi cát diện tích rộng lớn thế này, hơn nữa còn trồng nhiều cây cối và hoa cảnh nữa chứ? Tam thúc! Chỗ này có thể bị quý tộc nào đó chiếm cứ hay không?
- Rất có thể! Dù sao không phải là quý tộc sẽ không ai chú ý tới những chi tiết này. Đồng thời, không phải là quý tộc cũng sẽ không lãng phí nhân lực vật lực vào những chi tiết vô ích đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng gật đầu nói.
- Quý tộc! Ồ! Khó trách tên thành chủ chết tiệt lại đưa ra mức thưởng cao như vậy.
Thiếu niên gầy yếu hai mắt sáng lên:
- Tam thúc! Chúng ta mau mau hành động chứ? Nếu không thì muộn mất, chú nhìn xem bọn người hạ tiện kia đã ào lên rồi. Nếu như để mặc bọn họ cướp bóc, sợ rằng ngay cả một đồng cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta!
Bọn thổ phỉ đó cũng không phải là ngu ngốc, nhìn thấy một bến cảng được xây dựng rộng lớn như thế, hơn nữa còn trồng hoa cỏ cây cối làm cảnh trang trí, ai cũng biết chủ nhân mới của chỗ này là một người có tiền.
Thấy đám bộ hạ thân tín tụ tập quanh mình đều hiện vẻ mặt khát vọng nhìn mình, mà ở chung quanh đám bộ hạ bình thường khác thì cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn chạy đi, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm ngâm một chút, gật đầu phất tay nói.
- Xuất phát!
Có điều sau khi phát ra mệnh lệnh, hắn lại thêm một câu:
- Không nên tản ra! Cảnh giới cẩn thận bốn phía cho ta, địch nhân rất có thể là quý tộc!
Lời của gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cũng không mang lại lòng cảnh giác cho đám bộ hạ, ngược lại làm cho tất cả đều đỏ bừng hai mắt tiến lên.
Quý tộc? Chủ nhân của nơi này là quý tộc? Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu ở nơi này đầy kim tệ, quần áo hoa lệ, bảo vật chói mắt cùng với những thị nữ xinh đẹp mê người, còn có những thứ vũ khí quý giá nữa chứ!
Hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!
Nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.
Thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.
- Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? Nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?
- A! Kỵ binh! Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?
Gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.
Khó trách thần sắc hắn như thế, bán đảo Phi Ba bởi vì bị hai đại quốc áp chế, ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc. Vì thế trên bán đảo Phi Ba, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương chung cực.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Mặc dù có điều đáng tiếc! Nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:
- Tam thúc! Thông thường một quý tộc của đế quốc Áo Đặc Mạn có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?
- Không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.
- Vậy Tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?
Thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.
Giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng vào rừng cây.
- Nhìn bến cảng làm bằng gỗ kia thì cũng biết nơi này không phải là đại quý tộc, nhiều nhất có một trăm tên kỵ binh.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.
- Một trăm kỵ binh? Chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?
Thiếu niên lần nữa hỏi.
- Nếu bao vây bọn họ ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ. Còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết coi như là khá lắm rồi.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.
Ở thời đại này Kỵ binh là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
Đang lúc gã thiếu niên còn định hỏi gì đó, bất chợt một tràng tiếng “lộp bộp” từ đàng xa truyền đến. Đám người phía trước căn bản không có nghe được, tiếp tục phóng lên phía trước, nhưng những người phía sau nghe được thanh âm này đều quay đầu nhìn, đến khi phát hiện phía sau bên cạnh rừng rậm lao ra gần trăm tên kỵ binh, tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chợt tỉnh trước, hét lớn một tiếng:
- Mau tiến vào rừng cây rậm!
Những người khác đều là người thông minh: chỉ có ngu ngốc bộ binh mới có thể tác chiến cùng kỵ binh trên bãi cát nhìn vô tận. Hiện tại chỉ có thể dựa vào địa hình để triệt tiêu lực chiến đấu của kỵ binh. Cho nên thoáng một cái bọn thổ phỉ lọt lại ở phía sau cùng hú nhau một tiếng, sải bước chạy đuổi theo đồng bạn ở phía trước.
Lão Đao dẫn theo bộ hạ của mình giám sát bọn thổ phỉ, vốn là thấy bọn thổ phỉ lên bờ liền định trở về báo cáo, nhưng tên tù binh cơ trí mà lúc nảy hắn lưu lại để giám sát động tĩnh của đối phương lại lên tiếng nhắc nhở lão Đao nên đốt sạch những chiếc thuyền câu của bọn thổ phỉ.
Đã quen chiến đấu trên thảo nguyên nên trong túi đựng tên của Mục Kỳ binh luôn có mấy cây hỏa tiển. Lão Đao liền phất tay dẫn bộ hạ chạy vòng qua một bên, chờ để phóng hỏa thiêu hủy thuyền câu, cắt đứt đường lui của bọn thổ phỉ.
Lão Đao giơ tay ra hiệu, trăm tên kỵ binh lập tức đốt hỏa tiển đặt lên cung, chờ ra lệnh một tiếng sẽ thiêu hủy mấy chục chiếc thuyền câu này.
Mặc dù một trăm cây hỏa tiển thì hơi ít một chút, nhưng cũng vì bọn thổ phỉ lên bờ không có để người ở lại giữ thuyền?
Không ai cứu hỏa, chính là một chiếc thuyền bắn một cây hỏa tiển cũng đủ để đốt cháy thành than.
Ngay khi lão Đao chuẩn bị hạ lệnh bắn, gã tù binh kia lần nữa ngăn cản:
- Đại nhân, nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám vượt qua bờ biển giao chiến với kỵ binh của đại nhân, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn. Nếu như Khang Tư đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.
Lão Đao mặc dù không có chút kiến thức gì, nhưng chuyện tốt chuyện xấu hắn vẫn có thể phân biệt được. Mặc dù một trăm kỵ binh đối mặt hơn hai ngàn bộ binh thì rất kinh khủng, dù sao kỵ binh chỉ có xung phong tới mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền câu này, dù gì đây cũng là một cái công lớn đây.
Cho dù bọn thổ phỉ đó nếu dám đến tập kích, bắn một phát hỏa tiễn đốt thuyền xong vỗ mông chạy đi là được.
Nghĩ tới đây, lão Đao lập tức vung tay lên ra lệnh:
- Năm Thập phu trưởng dẫn người đi gom những chiếc thuyền cũ nát đó lại, để lát nữa có phóng hỏa thiêu đốt cũng dễ hơn!
- Tam thúc! Bọn họ muốn đoạt chiến thuyền của chúng ta!
Gã thiếu niên kia quay đầu lại thấy đám kỵ binh kia bắt đầu xuống ngựa gom các thuyền câu lại hắn lập tức hoảng hốt la lên.
- Không cần để ý tới, mau đuổi theo.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua, xong lạnh giọng ra lệnh chạy tới phía trước.
Gã thiếu niên thoáng sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng thấy mọi người không dừng bước, vẫn tiếp tục lướt chạy vào trong rừng, nhịn không được nghi ngờ hỏi:
- Tam thúc! Tại sao chúng ta không đoạt lại chiến thuyền? Bọn họ chỉ có một trăm kỵ binh mà! Hơn nữa nếu bọn họ đốt thuyền chúng ta làm sao trở về?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói:
- Chúng ta coi như chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một số đông người, hơn nữa chỉ cần chúng ta đoạt được tài vật, nghe được tin tức tự nhiên người khác sẽ ùn ùn kéo đến, thêm vào đó bọn chúng ta đều là những tay lão luyện, chút khoảng cách này hoàn toàn không đáng kể, cho nên chúng ta căn bản không cần quan tâm tới vấn đề chiến thuyền.
Còn tại sao không hạ thủ một trăm tên kỵ binh này? Hãy ngẫm lại lời nói vừa rồi của ta đi. Đừng quên cả đám người chúng ta chỉ là một đám ô hợp, đâu có ai muốn bỏ qua tài vật để tập trung chiến đấu với đám kỵ binh lẻ tẻ này?
Gã thiếu niên nghe nói như thế, thoáng suy tư một lúc, tiếp theo trên mặt liền hiện ra thần sắc lo lắng:
- Tam thúc! Chủ nhân ở chỗ này nếu có thể phái ra một trăm kỵ binh tới cắt đường lui của chúng ta, vậy phía trước nhất định là có địch nhân cành hùng mạnh hơn. Tam thúc! Chúng ta tới đây lần này, có thực là để cướp bóc vì cuộc sống của thôn làng mình hay không?
Thiếu niên nói đến đây, sắc mặt đã trầm trọng hẳn lên, mà mười mấy tên thân tín đi theo bên cạnh gã thanh niên, lập tức ý thức được cảnh giác phòng bị bốn phía.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng đầu tiên là thoáng ngẩn người một chút, tiếp đó lần đầu tiên lộ ra nụ cười vuốt đầu thiếu niên, vui mừng nói:
- Rất tốt! Có thể từ những chi tiết nhỏ này thấy được đại cục, điều đó nói rõ ngươi đã có tiến bộ rồi.
Gã thiếu niên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng.
Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu
Chương 70: Đàn kiến thổ phỉ (P2)
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng biết thiếu niên này cần đáp án, hắn nhìn khu rừng rậm dày đặc bóng người, thở dài nói:
- Ngươi cho rằng: muốn chấn hưng gia tộc ta phải cần điều kiện gì?
Có thể gã thiếu niên đã suy nghĩ về vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi, gã bật thốt lên:
- Một vùng đất đai màu mỡ, một số gia thần trung thành tài giỏi, và một quân đội thật hùng mạnh!
- Ba điều kiện này, chúng ta có thể có được không?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi nói.
Vẻ kích động của thiếu niên lập tức biến mất, hắn trầm hẳn xuống lắc lắc đầu.
- Chúng ta chỉ cuộn mình trong hang núi bận rộn vắt hết óc suy nghĩ lo cho cái ăn cuộc sống hàng ngày, làm sao có thể chấn hưng gia tộc được chứ? Hiện tại chỉ có một biện pháp đó là đầu nhập vào một thế lực hùng mạnh nào đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói.
- Tam thúc! Bốn phía thành Thanh Nguyệt đều là cừu gia chúng ta, chúng ta có thể đầu phục ai đây?
Gã thiếu niên thật không hiểu được.
Chẳng lẽ đầu nhập vào thế lực cách xa thành Thanh Nguyệt? Như vậy đến năm tháng nào mới có thể trở lại thành Thanh Nguyệt chứ?
Còn như chuyện đầu nhập vào thế lực khác gã thiếu niên cũng không hề quan tâm tới, hoặc là nói người trên bán đảo Phi Ba cũng không cần, miễn sao gia tộc tồn tại thì đầu phục ai cũng được.
Thiếu niên mới vừa nói xong câu nói kia, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Đầu nhập vào đế quốc Áo Đặc Mạn! Tam thúc có đường lối như vậy sao?
Lúc này hắn lại có chút hưng phấn, người của đế quốc Áo Đặc Mạn ở trên bán đảo Phi Ba được xem như vầng thái dương chiếu sáng bầu trời, ngẫm lại địa phương mà các chư hầu hùng mạnh đó nỗ lực cả cuộc đời chiến đấu mong hoàn thành chí lớn thống nhất, còn không bằng một tỉnh của đế quốc, có thể biết đế quốc Áo Đặc Mạn hùng mạnh đến mức nào.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ nói:
- Điều đó sao có thể? Chúng ta ở trong mắt của giới quý tộc đế quốc Áo Đặc Mạn, ngay cả một đám đạo tặc cũng không bằng, làm sao có thể tiếp nhận cho chúng ta đầu nhập? Mục tiêu của ta là địa khu quyền quý giáp biển này.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:
- Tam thúc! Chủ nhân khu đất này thế nào?
- Phải xem trước một chút thực lực của người này có được, đồng thời cũng phải xem đối phương có chịu tiếp nhận chúng ta hay không? Vì thế không nên suy nghĩ lung tung, hết thảy những điều này chỉ khi chúng ta anh dũng giết địch ở trên chiến trường mà còn sống sót, mới có thể có được.
Gã thanh niên nói xong cũng không nói tiếp nữa, bởi vì phía trước bọn thổ phỉ đã hoan hô ầm ĩ, chứng tỏ chúng đã thấy bóng dáng của tường thành thôn trấn.
Khang Tư mang theo mấy trăm tên kỵ binh, yên lặng từ nơi xa nhìn bọn thổ phỉ gào thét từ trong rừng rậm xông ra.
Nhìn bọn thổ phỉ này, không biết tại sao Khang Tư có cảm giác cứ giống như mình đang nhìn một đàn kiến.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại nảy ra cảm giác như thế. Trước kia khi hắn đối mặt với thời điểm giết chóc, không phải có giác ngộ về tử vong, thì có sát khí muốn tận lực giết sạch địch nhân, từ lúc nào thì hắn bắt đầu có loại cảm giác coi rẻ địch nhân thế này chứ?
Là bởi vì mấy trăm tên Mục Kỳ binh trãi qua nhiều năm chinh chiến bên cạnh mình này chăng?
Hay là vì những tên địch nhân thân hình gầy yếu cầm trong tay binh khí cũ nát này?
Khang Tư lắc lắc đầu, ném qua một bên những ý nghĩ vô vị này, thét một tiếng quất roi giục ngựa như mũi tên lao về phía bọn thổ phỉ đang kêu gào kia, mà phía sau Khang Tư mấy trăm tên lính hầu, cũng đều thét to một tiếng, đang đứng im lặng chỉ trong nháy mắt đã phóng tới như bay.
Bọn thổ phỉ mới vừa lao ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy ở phía xa một thôn trấn rộng lớn hoành vĩ trên vùng đất bằng phẳng rộng rãi hiện ra trước mắt lập tức hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng.
Nếu như thành lũy xây bằng đá tảng, bọn chúng còn phải suy nghĩ cách làm thế nào để công phá tường thành, nhưng đây chẳng qua là hàng rào bằng gỗ bao quanh thôn trấn, thì bọn chúng hoàn toàn không để vào mắt. Vì thế trong khoảnh khắc đó bọn chúng thật hưng phấn ào ào phóng vọt tới phía trước.
Chỉ có điều bọn chúng không hưng phấn được bao lâu, thì đồng loạt chùn bước chân lại, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy từng bóng từng bóng đen nhanh chóng từ bên trong hàng rào gỗ lao ra, ngay sau đó những bóng đen đó xếp thành đội ngũ phóng vọt tới. Tiếng vó ngựa ầm ầm cùng với tốc độ mau lẹ kia, đã chứng tỏ thân phận của đối phương: kỵ binh!
Bọn thổ phỉ nhịn không được đều rên lên một tiếng.
Cái này còn để cho người ta sống nữa không chứ?
Đều nói đế quốc Áo Đặc Mạn thiếu thuyền thiếu ngựa, làm sao lãnh chủ ở một địa phương hẻo lánh như vậy cũng có thể kiếm ra mấy trăm kỵ binh chứ? Chẳng lẽ đế quốc Áo Đặc Mạn đã chiếm được đại thảo nguyên rồi?
Chỉ có điều bọn chúng cũng không có kinh hoảng lắm, mà các tên đầu mục chột tỉnh lớn tiếng quát tháo, bọn chúng lập tức xoay người trốn vào rừng rậm.
Bọn tù binh ở bên trong thôn trấn cỡi ngựa chờ xuất phát, có chút khẩn trương ngắm nhìn tình huống nơi xa.
Đối với bọn thổ phỉ mấy ngàn người kia, bọn họ thật đúng là không để ở trong mắt nhưng điều bọn họ quan tâm chính là: không ngờ Khang Tư lại võ trang cho những tù binh bọn mình. Nếu như không phải tất cả sĩ quan đều tiếp tục trở lại cương vị, hơn nữa nghiêm nghị cảnh cáo bọn họ nếu phục tòng mệnh lệnh, sợ rằng đã có nhiều binh sĩ cao hứng trong đầu có ý niệm cỡi ngựa chạy trốn. Dù sao ai cũng khát vọng tự do a.
Mặc dù có một số binh sĩ không nguyện ý vì thân phận tù binh của mình ra sức, nhưng dưới sự áp chế của đám sĩ quan, chỉ có thể im lặng đáp ứng.
Cũng may là những tên sĩ quan này đều rất hợp tác, nếu không chỉ cần có một người đứng ra kêu gọi, không chừng thôn trấn này đã bị phá tan rồi.
Nhận thấy được điều này Âu Khắc quay sang nói với Do An:
- Xem ra bọn binh sĩ các ngươi này còn không chấp nhận thân phận của mình đấy.
Do An vẻ mặt đau khổ gật đầu: đâu có ai cam tâm tình nguyện chấp nhận thân phận tù binh của mình chứ?
Các sĩ quan còn lo lắng chuyện bị diệt khẩu, nhưng bọn binh sĩ tầng dưới chót đâu quan tâm tới vấn đề bị đuổi giết chứ! Bọn họ cho dù nghĩ đến Sư đoàn trưởng muốn giết người diệt khẩu, cũng là diệt khẩu những sĩ quan kia trước, chờ đến khi tới phiên mình thì đã sớm chạy trốn tới ngoại quốc rồi. Không phải nói nơi này cách rất gần Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc sao?
Uy Kiệt và Tương Văn lườm lườm nhìn Do An.
Nếu không có Âu Khắc khuyên can, nhiệm vụ dẫn dắt tù binh xuất chiến lần này, căn bản không tới phiên tên tù binh Đại đội trưởng Do An này. Bọn họ đều hy vọng tên Đại đội trưởng này không thức thời, như vậy mình liền có cơ hội kết liễu hắn trên chiến trường.
Âu Khắc hừ lạnh mấy tiếng, nói với Do An:
- Truyền lệnh xuống: Khang Tư đại nhân cho biết chỉ cần bọn họ nguyện ý, bọn họ cũng không còn là thân phận tù binh, mà là dân binh dưới quyền Thiếu tá Khang Tư, dựa theo cấp bậc hiện tại lãnh quân lương bằng với quân đế quốc, còn chiến công thu được và phần thưởng cũng ngang bằng với quân đế quốc. Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã hợp tác cùng Sư đoàn trưởng và Tỉnh Trưởng các ngươi, nếu như chúng ta nguyện ý, thân phận quân nhân của các ngươi hẳn còn có thể tồn tại. Bây giờ cứ để xem các ngươi lựa chọn trốn ra nước ngoài, hay là dốc sức phục vụ cho Khang Tư đại nhân.
Do An đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là vui mừng hớn hở: không ngờ mình cứ như vậy thoát khỏi thân phận tù binh rồi?
Hơn nữa còn có thể tiếp tục hưởng thụ thân phận và quân lương của quân đế quốc?
Do An lộ đầy vẻ tươi cười, lập tức truyền tin xuống cho cả đám tù binh.
Nghe được tin tức kia, tất cả tù binh đều nhiệt huyết sôi trào! Đây là sự thật chăng? Mình còn có thể có được thân phận binh sĩ quân đế quốc?
Hầu như tất cả tù binh đều không còn suy nghĩ gì nữa, lập tức tuyên thệ thần phục Khang Tư. Lúc này bọn họ thấy rằng mình không phải là tù binh, mà là được điều động vào một đơn vị quân đội khác, bởi vì sau này lương hướng của mình chính là từ nơi này cấp phát cho.
Thấy biến hóa trong nháy mắt này, Âu Khắc thở dài.” Chính thống Đế quốc quả nhiên là không người nào có thể địch nổi! Chỉ đơn giản một cái thân phận quân nhân, là đủ để cho bọn họ hoàn toàn thay đổi lập trường rồi. Ôi! Hy vọng đại nhân không trách ta tự tiện chủ trương: chỉ là cũng không còn biện pháp nào, hai trăm người trong thôn trấn: người đánh xe và thân vệ loại quan văn yếu nhược đã chiếm hơn phân nửa. Nếu như không làm cho bọn tù binh này cam tâm tình nguyện, bọn chúng gần cả ngàn người có thể tiêu diệt chúng ta bất cứ lúc nào!”
Khang Tư vừa phóng ngựa vừa lắp tên giương cung, tay vừa buông “vút” một tiếng, bắn về phía bọn thổ phỉ thân ảnh có chút mơ hồ đối diện với mình, lập tức có tiếng kêu thảm thiết một tên ngã xuống đất.
Hành động của Khang Tư chính là mệnh lệnh, mấy trăm tên kỵ binh xuất thân Mục Kỳ phía sau, lập tức buông tay tên bắn như mưa lên người bọn thổ phỉ.
Ngắn ngủn trong khoảnh khắc, đám người Khang Tư mỗi người đều bắn ra mười mấy mũi tên, cũng chính là tốc độ hai giây một mũi tên, tốc độ như vậy đối với xuất thân Mục Kỳ bọn họ mà nói chỉ là chuyện trẻ con, còn đối với bọn thổ phỉ kia cơ hồ chính là trận mưa tên không ngừng nghỉ.
Dưới trận mưa tên, có hơn một trăm tên thổ phỉ bị bắn ngã xuống đất, có điều tổn thất này đối với nhân số thổ phỉ hơn hai ngàn tên, chẳng qua chỉ là số lẻ mà thôi không có gì đáng lo ngại.
Lúc này phần lớn bọn thổ phỉ đã thật nhanh lủi vào trong rừng rậm, đồng thời dùng lưa thưa mấy mấy cây cung bắn trả, cuộc sống gian nan cực khổ và hung hãn đã xâm nhập tận trong xương tủy bọn chúng, khiến cho lúc bọn chúng thấy tài vật ở trước mắt thì hầu như không còn sợ hãi thứ gì nữa.
Dĩ nhiên, nhân số chênh lệch đúng là dũng khí để bọn chúng có thể dựa vào rừng rậm tiến hành chống cự lại.
Tín hiệu giao chiến vừa mới truyền ra ngoài, Âu Khắc phất tay ra hiệu, Do An lập tức giơ đao hô to:
- Các huynh đệ! Đến lúc tạo dựng sự nghiệp rồi! Giết cho ta!
Kèm theo một tràng tiếng hò hét chói tai, chiến mã ầm ầm chạy ra khỏi thôn trấn.
Bọn binh sĩ tù binh chuyển sang binh lính này đều là long kỵ binh, cũng chính là cỡi ngựa chạy tới mục tiêu sau đó xuống ngựa bộ chiến, bởi vậy có thể tưởng tượng thuật cỡi ngựa của bọn họ “cao siêu” đến cỡ nào.
Cò điều là mặc dù năng lực chiến đấu trên lưng ngựa của bọn họ thấp đến đáng thương, nhưng ở trên vùng đất bằng phẳng hình tượng của gần cả ngàn con chiến mã vọt ra, đủ để dọa khiếp bọn thổ phỉ không biết tình huống.
Tiếng vó ngựa của cả ngàn con chiến mã vang dội, khiến cho bọn thổ phỉ trốn trong rừng rậm đang căng thẳng chờ đám Khang Tư đến nghe được: có mấy tên lanh trí leo lên cây nhìn, lập tức bị dọa đến suýt rơi xuống cây, lắp bắp nói:
- Phía sau còn có cả ngàn kỵ binh!
Nghe nói như thế bọn thổ phỉ đều choáng váng mặt mày, thân phận lãnh chủ này là ai đây? Lại có tới gần hai ngàn kỵ binh? Chẳng lẽ còn kiêm nhiệm chức vụ Lữ đoàn trưởng trở lên?
Cho dù là lãnh địa sĩ quan cấp Lữ đoàn trưởng, cũng không thể nào mang đến nhiều hộ vệ kỵ binh như vậy chứ? Nơi này cũng không phải là vùng đất đai trù phú.
Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu
Chương 70: Đàn kiến thổ phỉ (P3)
Do An lộ vẻ mặt đầy đắc ý dẫn đầu kỵ binh xung phong. Lúc này dù là kẻ ngu ngốc cũng biết thắng lợi ngay ở trong tầm tay. Mấy ngàn tên thổ phỉ phía trước kia, có thể bằng vào những thứ vũ khí thô sơ cũ nát đó ngăn cản được những đợt xung phong của kỵ binh sao? Vì thế bọn lính của Do An đều rất ung dung tiến bước, hơn nữa tinh thần quân sĩ tăng rất cao.
Một gã thân tín của Do An đột nhiên tiến lại gần nói:
- Lão Đại! Hiện tại cứ như vậy xông tới trận chiến thì lập tức sẽ kết thúc ngay, nếu thế thì chúng ta đâu có thể lập được nhiều công lao gì chứ?
Vừa nghe công lao, Do An lập tức hỏi:
- Vậy ngươi có biện pháp gì để chúng ta đạt được công lao lớn?
Thân tín vội vàng nói:
- Rất đơn giản! Hiện tại lãnh địa của Khang Tư đại nhân không phải là không có dân sao? Chúng ta đi vòng qua phía sau bao vây bọn thổ phỉ này, bắt toàn bộ bọn chúng lại làm nô lệ, như thế mới là công lao lớn đấy!
Do An không chút nghĩ ngợi, lập tức hô:
- Đại nhân có lệnh! Chặn đường lui bao vây bắt sống bọn chúng! Đại nhân cần nô lệ để làm việc! Nên nhớ bắt được tù binh chính là một công lớn!
Bọn lính bởi vì ung dung thoải mái trước trận chiến này, cho nên tất cả đều đồng ý với mệnh lệnh của Do An, tất cả đều gào to:
- Bắt sống bọn thổ phỉ đáng chết này làm nô lệ! Bắt sống bọn chúng!...
Cứ như vậy thời gian chỉ trong chốc lát, bọn long kỵ binh quẹo một vòng, mở rộng đội hình len lách vào trong rừng rậm.
Vốn bọn thổ phỉ trong đầu đã xuất hiện ý niệm chạy trốn, nhưng khi thấy Do An mang theo thủ hạ long kỵ binh hưng phấn trùng trùng điệp điệp vòng qua rừng rậm, chặn con đường phía sau mình. Bọn thổ phỉ bị cắt mất đường lui bắt đầu bộc phát bản tính trời sinh hung tàn, cả bọn đều rống to một tiếng từ trong rừng rậm lao ra, phát động công kích giơ cao đao kiếm cũ nát cùng trúc thương, ào ào chạy tới trước mặt đám kỵ binh Khang Tư.
Âu Khắc ở trên trạm gác nhìn thấy cảnh tượng đó nổi giận tung một quyền quát lớn:
- Đồ chết tiệt! Ai cho phép hắn tự tung tự tác? Chúng ta nhiều kỵ binh như vậy còn cần phải bao vây bọn chúng sao? Cần phải trực tiếp xung phong đánh đuổi bọn chúng chạy ra bờ biển, sau đó thì có thể dễ dàng một lần bắt gọn bọn chúng làm tù binh rồi! Ôi! Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi!
Âu Khắc hiện tại đúng là lo lắng dị thường, vốn là đội ngũ tăng lên hơn một ngàn kỵ binh để trực tiếp quần chiến với bọn thổ phỉ, thì lập tức có thể giải quyết chiến sự. Thật không biết tên Do An kia vì sao lại tự cho là mình thông minh đi chặn đường lui của bọn chúng như thế?
Không có đường lui bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ như chó gặp đường cùng quay lại cắn càng, đến lúc đó nhất định chiến sĩ chết trận sẽ càng nhiều thêm. Phải biết rằng: tổn thất một chiến sĩ cũng cảm thấy đau lòng a!
Giờ phút này Âu Khắc hận không được bắt tên Do An kia treo lên quất cho một trận. Còn Tương Văn, Uy Kiệt lại càng la đánh la giết, nếu như không bị Âu Khắc ngăn cản, đồng thời sai bọn họ tập trung tất cả mọi người trong thôn trấn lại, chuẩn bị làm đội trừ bị, chỉ sợ hai người bọn họ đã sớm cỡi ngựa lao ra đuổi theo giết chết tên Do An rồi.
Sở dĩ Âu Khắc luôn khuyên can Tương Văn, Uy Kiệt bớt địch ý đối với Do An, đó là vì hắn biết rằng: nếu để cho Tương Văn trong cơn tức giận giết chết Do An đi, vậy thì gần cả ngàn quân đế quốc nếu như không bỏ chạy tứ tán, thì cũng quay đầu cắn ngược lại. Vì thế hắn tuyệt đối sẽ không để phát sinh loại chuyện này. Phải biết rằng, đây chính là gần một ngàn lực chiến đấu thuộc về Khang Tư đại nhân đấy!
Vào lúc bọn thổ phỉ ào ào phóng chạy tới, đám lính hầu kỵ binh xuất thân Mục Kỳ tự động lui về phía sau giương cung bắn ra, những lính hầu này mặc dù không thể nói bách phát bách trúng, nhưng khẳng định mười phát cũng có trúng năm, trong lúc tính mạng treo trên sợi tóc khiến cho bọn họ cơ hồ bắn giết sạch bọn thổ phỉ xung phong tới trước mặt.
Còn Lôi Đặc, Lôi Khải cùng mấy mươi tên thân vệ cường tráng bọn họ chọn lựa, thì lộ bộ mặt hưng phấn công kích thẳng tới phía trước.
Lôi Đặc, Lôi Khải hai tên này, quơ khảm đao khổng lồ thu hoạch mạng người. Giết đến lúc cao hứng thì lại nhảy xuống ngựa tiến hành bước chiến. Hai tên căn bản không có chỉ huy bộ hạ của mình, chẳng qua là để mặc cho bọn họ đi theo mình hướng tới phía trước chém giết.
Khi Lôi Đặc, Lôi Khải xuống ngựa, những thân vệ kia vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa triển khai công kích, dù sao kỵ binh mạnh hơn nhiều so với bộ binh, chém người từ trên cao xuống cũng thuận tiện hơn nhiều chứ!
Chỉ có điều đám thân vệ này cũng không có đắc ý được bao lâu, khi bọn thổ phỉ không thiết sống chết ào tới, phần lớn thân vệ không có phòng bị liền bị kéo ngã xuống đất. Thế nhưng cho dù bọn họ có phòng bị thì cũng không cách nào tránh khỏi rơi xuống ngựa.
Bọn thổ phỉ ào ạt xông tới, cho dù bị đao đâm xuyên qua thân thể, cũng bám víu lấy một hơi thở cuối cùng: hoặc là đoạt cho bằng được binh khí, hoặc là dùng móng tay hàm răng cắn xé cào cấu. Đám thân vệ chưa từng trải qua gian khổ, lập tức bị sự hung tàn của bọn thổ phỉ dọa cho hoảng sợ. Cứ như vậy bọn họ vừa phân tâm một thoáng tánh mạng liền biến mất.
Phía trước Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh phía sau mình, tiếp tục chuyên chú cho việc chém giết của bọn hắn. Trừ chém giết ra bọn họ duy nhất chỉ nhớ kỹ một điều đó chính là bám sát theo bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư xiết mạnh dây cương, chiến mã cất cao hai chân trước sau đó đạp mạnh xuống, một tên thổ phỉ nắm chắc trúc thương còn chưa kịp đâm tới, đã bị hai vó ngựa đạp ngả ngửa mặt lên trời phun một vòi máu tươi, chiến mã không quan tâm tới bộ ngực này đã nát tương, trực tiếp phóng qua thi thể của hắn chở chủ nhân vọt mạnh tới phía trước.
Trên lưng ngựa Khang Tư tinh thần hăng hái, tiện tay vung mã đao chém xuống, dễ dàng đánh rơi một thanh khảm đao, hét lớn một tiếng người tên thổ phỉ đang xông tới bị chém thành hai đoạn.
Bên phải một tên thổ phỉ hung hãn không sợ chết, thấy Khang Tư thật dễ dàng chém ngã nhiều đồng bạn như vậy, hắn rống lên một tiếng, ném binh khí xuống, giang hai tay phóng vọt tới Khang Tư. Khang Tư đổi đao qua tay trái, chém cụt cây trúc thương bên trái đang đâm vào chiến mã, đồng thời tung chân phải đá bay tên thổ phỉ đang phóng tới kia.
Chiêu này nếu như không có xúc cảm cân bằng phi thường, tin rằng đạp người té mình cũng sẽ rơi xuống ngựa. mặc dù Khang Tư giữ thăng bằng không tệ, nhưng lực phản chấn mạnh mẽ vẫn làm cho thân thể hắn chợt nghiêng qua một bên. Tên thổ phỉ bị chém cụt đầu thương kia nhìn thấy tiện nghi, lập tức ném trúc thương xuống, nhảy phóc lên định kéo Khang Tư xuống ngựa.
Khang Tư tay trái ném thanh mã đao lên, tiếp theo dùng tay trái chống yên ngựa, thuận thế thân thể chuyển qua một bên, để chân phải đã cao hơn yên ngựa quét một vòng, chỉ nghe một tiếng “rốp” vang lên, đầu tên thổ phỉ định chiếm tiện nghi kia quẹo qua một bên.
Còn tay trái Khang Tư dùng sức phất một, thân thể lập tức ngồi lại trên yên ngựa, tay phải đã sớm chộp lại thanh mã đao, tiếp ngay sau đó hai chân thúc hông ngựa, chiến mã lập tức vọt mạnh lên mấy bước, tránh thoát mấy tên thổ phỉ không thiết sống chết là gì đang nhào tới phía sau.
Mà Lôi Đặc, Lôi Khải bám sát phía sau Khang Tư, do phải dùng quyền đấm chân đá đánh ngã bọn thổ phỉ đang nhào lên, cho nên thời điểm Khang Tư gặp nguy hiểm vừa rồi, bọn họ chỉ có thể ở một bên kêu rống thật to, mà không cách nào tới gần để ra tay giải cứu.
Rốt cục giải quyết xong những tên thổ phỉ tìm đánh tới mình, ngay sau đó Lôi Đặc, Lôi Khải lập tức tiến lên một bước, chém chết mấy tên thổ phỉ bán sống bán chết chạy đuổi theo phía sau mông ngựa của Khang Tư.
Khang Tư chém giết trong vòng vây bọn thổ phỉ, Lôi Đặc, Lôi Khải theo sát ở phía sau thu lượm tiện nghi, chém giết những tên thổ phỉ bám đuổi theo Khang Tư. Đúng lúc này đám lính hầu đang bắn tỉa ở phía sau đột nhiên kinh hô lên.
Bọn họ thấy thân vệ của Khang Tư, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã bị bọn thổ phỉ dùng phương pháp mạng đổi một mạng khiến cho toàn quân chết hết, hơn nữa những tên thổ phỉ như điên cuồng kia cướp sạch vũ khí của đám thân vệ, đồng thời cầm lấy những vũ khí này đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc này đám lính hầu mới phát hiện Khang Tư đã nhằm thẳng vào trung tâm bọn thổ phỉ, mà bên cạnh Khang Tư cũng chỉ còn có hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, những thân vệ khác đều bị tiêu diệt. Lập tức bọn họ toát mồ hôi lạnh đầy người vừa bắn giết những tên thổ phỉ vừa cướp đoạt binh khí, vừa giục ngựa phóng vọt lên phía trước chuẩn bị tiếp ứng Khang Tư. Những tên thổ phỉ cướp được binh khí rất điên cuồng, hoàn toàn đưa lưng về phía đám lính hầu, hơn nữa chỉ cần còn một hơi thở thì đều phóng ào tới chỗ Khang Tư, đợi đến lúc sắp chết thì lại dùng điểm khí lực cuối cùng ném binh khí cho người phía trước, mà tên thổ phỉ nhận được binh khí lại tiếp tục phóng vọt tới Khang Tư.
Lúc này gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng vẫn núp đợi trong rừng rậm hắn thuộc vào hạng người không đi vào vết bánh xe đổ của người khác nên hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào tình huống chiến trường phía trước.
Gã thiếu niên chỉ vào Khang Tư nói:
- Tam thúc! Người được hai tên võ sĩ hộ vệ kia chính là lãnh chủ địa phương này thì phải?
- Võ sĩ cường hãn như thế mà cam tâm tình nguyện đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không phải là lãnh chủ, cũng là Đại tướng thủ hạ của lãnh chủ. Người này vũ lực thật là hùng mạnh đấy! Đối mặt với vòng vây nhiều người như vậy không ngờ hắn mặt không đổi sắc, hơn nữa chém giết lâu như vậy, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ kiệt sức chút nào, thật đúng là một dũng sĩ đấy!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thở dài nói.
- Tam thúc! Những người đó đoạt được mấy mươi bộ binh khí tốt nha! Nếu như không phải trong đám bọn hắn không có ai biết cỡi ngựa, mấy chục con chiến mã kia cũng thành chiến lợi phẩm của họ rồi... Chúng ta vẫn không tham gia chiến đấu sao? Người kia bị bọn họ vây khốn trùng trùng điệp điệp, cho dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng sẽ bị bọn họ bắt làm tù binh, người này có thể rất có giá trị đấy!
Gã thiếu niên có phần bất mãn nói.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ:
- Đừng nằm mộng ban ngày! Đừng quên, hơn một ngàn kỵ binh kia đang vòng ra sau chặn đường chúng ta.
Lời này vừa nói ra, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân sào sạt chạy nhanh tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng này vừa quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy gần cả trăm con chiến mã chở kỵ binh trên lưng nhanh nhẹn phóng chạy xuyên qua rừng rậm như con thoi, mà phía sau của bọn họ là dày đặc bộ binh với khí thế hung hãn cùng ào ạt tràn tới.
Lão Đao trong lòng như lửa đốt, vốn là hắn vẫn còn ở trên bờ biển đợi bọn thổ phỉ bị người của mình đuổi tới, đã lâu mà không thấy gì, liền phái người đi nghe ngóng, thì ra bọn tù binh phóng ngựa chạy như điên tới đây, sau đó lại vội vàng xuống ngựa đi vào rừng rậm.
Ngăn mấy người lại hỏi thăm, lão Đao lập tức choáng váng mặt mày, tại sao lại có người ngu đần như vậy? Rõ ràng chỉ cần một trận xung phong là có thể giải quyết xong mọi chuyện, tại sao lại đi bao vây?
- Dạ! Ta nhất định sẽ anh dũng giết địch!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng các thuyền câu ở chung quanh: thấy các thuyền câu cũ nát cùng với những tên thổ phỉ bộ dáng như ăn mày kia, hắn trầm tư suy nghĩ một chút, đoạn quay sang người bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống! Sau khi lên bờ tập trung ở bên cạnh ta, nhớ kỹ không được phân tán.
- Dạ! Gia chủ!
Gã thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh nhắn nhủ xuống.
Thanh niên cẩn thận như thế là chuyện rất bình thường, hắn không phải là đầu mục của mục tiêu lần này nên không thể sai lầm, bộ hạ của hắn cũng không phải là thổ phỉ không thể sơ suất đánh mất đi đối tượng thần phục của chúng. Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện đánh mất lòng trung thành kia, ngoại trừ vũ lực ra cái gì cũng không có.
Bọn họ đều là những võ sĩ văn võ song toàn, chỉ cần những người căn cơ này không mất đi, như vậy gia tộc Đông Sơn tái khởi cũng không phải là việc khó. Cho nên không được phép để những người này hy sinh một cách vô ích, đó chính là một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay.
Một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là: tìm kiếm mục tiêu. Nếu như chưa tìm được mục tiêu thích hợp, như vậy thu hoạch tài vật chính là động lực để đạt tới mục đích phát triển gia tộc.
Các thuyền câu rất nhanh cặp bờ, bọn thổ phỉ gào thét nhảy xuống thuyền câu, lội nước phóng lên bờ.
Các đầu mục chỉ huy mấy chiếc thuyền câu cặp vào bến cảng, mà gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng kia chính là một trong đó. Còn cháu hắn nhìn thấy bến cảng mặt đấy vẻ kinh ngạc.
- Tam thúc! Địa phương này từ lúc nào trở nên giàu có như vậy, lại có thể dùng gỗ ván lót trên bãi cát diện tích rộng lớn thế này, hơn nữa còn trồng nhiều cây cối và hoa cảnh nữa chứ? Tam thúc! Chỗ này có thể bị quý tộc nào đó chiếm cứ hay không?
- Rất có thể! Dù sao không phải là quý tộc sẽ không ai chú ý tới những chi tiết này. Đồng thời, không phải là quý tộc cũng sẽ không lãng phí nhân lực vật lực vào những chi tiết vô ích đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng gật đầu nói.
- Quý tộc! Ồ! Khó trách tên thành chủ chết tiệt lại đưa ra mức thưởng cao như vậy.
Thiếu niên gầy yếu hai mắt sáng lên:
- Tam thúc! Chúng ta mau mau hành động chứ? Nếu không thì muộn mất, chú nhìn xem bọn người hạ tiện kia đã ào lên rồi. Nếu như để mặc bọn họ cướp bóc, sợ rằng ngay cả một đồng cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta!
Bọn thổ phỉ đó cũng không phải là ngu ngốc, nhìn thấy một bến cảng được xây dựng rộng lớn như thế, hơn nữa còn trồng hoa cỏ cây cối làm cảnh trang trí, ai cũng biết chủ nhân mới của chỗ này là một người có tiền.
Thấy đám bộ hạ thân tín tụ tập quanh mình đều hiện vẻ mặt khát vọng nhìn mình, mà ở chung quanh đám bộ hạ bình thường khác thì cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn chạy đi, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm ngâm một chút, gật đầu phất tay nói.
- Xuất phát!
Có điều sau khi phát ra mệnh lệnh, hắn lại thêm một câu:
- Không nên tản ra! Cảnh giới cẩn thận bốn phía cho ta, địch nhân rất có thể là quý tộc!
Lời của gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cũng không mang lại lòng cảnh giác cho đám bộ hạ, ngược lại làm cho tất cả đều đỏ bừng hai mắt tiến lên.
Quý tộc? Chủ nhân của nơi này là quý tộc? Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu ở nơi này đầy kim tệ, quần áo hoa lệ, bảo vật chói mắt cùng với những thị nữ xinh đẹp mê người, còn có những thứ vũ khí quý giá nữa chứ!
Hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!
Nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.
Thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.
- Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? Nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?
- A! Kỵ binh! Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?
Gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.
Khó trách thần sắc hắn như thế, bán đảo Phi Ba bởi vì bị hai đại quốc áp chế, ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc. Vì thế trên bán đảo Phi Ba, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương chung cực.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Mặc dù có điều đáng tiếc! Nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:
- Tam thúc! Thông thường một quý tộc của đế quốc Áo Đặc Mạn có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?
- Không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.
- Vậy Tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?
Thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.
Giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng vào rừng cây.
- Nhìn bến cảng làm bằng gỗ kia thì cũng biết nơi này không phải là đại quý tộc, nhiều nhất có một trăm tên kỵ binh.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.
- Một trăm kỵ binh? Chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?
Thiếu niên lần nữa hỏi.
- Nếu bao vây bọn họ ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ. Còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết coi như là khá lắm rồi.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.
Ở thời đại này Kỵ binh là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
Đang lúc gã thiếu niên còn định hỏi gì đó, bất chợt một tràng tiếng “lộp bộp” từ đàng xa truyền đến. Đám người phía trước căn bản không có nghe được, tiếp tục phóng lên phía trước, nhưng những người phía sau nghe được thanh âm này đều quay đầu nhìn, đến khi phát hiện phía sau bên cạnh rừng rậm lao ra gần trăm tên kỵ binh, tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chợt tỉnh trước, hét lớn một tiếng:
- Mau tiến vào rừng cây rậm!
Những người khác đều là người thông minh: chỉ có ngu ngốc bộ binh mới có thể tác chiến cùng kỵ binh trên bãi cát nhìn vô tận. Hiện tại chỉ có thể dựa vào địa hình để triệt tiêu lực chiến đấu của kỵ binh. Cho nên thoáng một cái bọn thổ phỉ lọt lại ở phía sau cùng hú nhau một tiếng, sải bước chạy đuổi theo đồng bạn ở phía trước.
Lão Đao dẫn theo bộ hạ của mình giám sát bọn thổ phỉ, vốn là thấy bọn thổ phỉ lên bờ liền định trở về báo cáo, nhưng tên tù binh cơ trí mà lúc nảy hắn lưu lại để giám sát động tĩnh của đối phương lại lên tiếng nhắc nhở lão Đao nên đốt sạch những chiếc thuyền câu của bọn thổ phỉ.
Đã quen chiến đấu trên thảo nguyên nên trong túi đựng tên của Mục Kỳ binh luôn có mấy cây hỏa tiển. Lão Đao liền phất tay dẫn bộ hạ chạy vòng qua một bên, chờ để phóng hỏa thiêu hủy thuyền câu, cắt đứt đường lui của bọn thổ phỉ.
Lão Đao giơ tay ra hiệu, trăm tên kỵ binh lập tức đốt hỏa tiển đặt lên cung, chờ ra lệnh một tiếng sẽ thiêu hủy mấy chục chiếc thuyền câu này.
Mặc dù một trăm cây hỏa tiển thì hơi ít một chút, nhưng cũng vì bọn thổ phỉ lên bờ không có để người ở lại giữ thuyền?
Không ai cứu hỏa, chính là một chiếc thuyền bắn một cây hỏa tiển cũng đủ để đốt cháy thành than.
Ngay khi lão Đao chuẩn bị hạ lệnh bắn, gã tù binh kia lần nữa ngăn cản:
- Đại nhân, nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám vượt qua bờ biển giao chiến với kỵ binh của đại nhân, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn. Nếu như Khang Tư đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.
Lão Đao mặc dù không có chút kiến thức gì, nhưng chuyện tốt chuyện xấu hắn vẫn có thể phân biệt được. Mặc dù một trăm kỵ binh đối mặt hơn hai ngàn bộ binh thì rất kinh khủng, dù sao kỵ binh chỉ có xung phong tới mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền câu này, dù gì đây cũng là một cái công lớn đây.
Cho dù bọn thổ phỉ đó nếu dám đến tập kích, bắn một phát hỏa tiễn đốt thuyền xong vỗ mông chạy đi là được.
Nghĩ tới đây, lão Đao lập tức vung tay lên ra lệnh:
- Năm Thập phu trưởng dẫn người đi gom những chiếc thuyền cũ nát đó lại, để lát nữa có phóng hỏa thiêu đốt cũng dễ hơn!
- Tam thúc! Bọn họ muốn đoạt chiến thuyền của chúng ta!
Gã thiếu niên kia quay đầu lại thấy đám kỵ binh kia bắt đầu xuống ngựa gom các thuyền câu lại hắn lập tức hoảng hốt la lên.
- Không cần để ý tới, mau đuổi theo.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua, xong lạnh giọng ra lệnh chạy tới phía trước.
Gã thiếu niên thoáng sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng thấy mọi người không dừng bước, vẫn tiếp tục lướt chạy vào trong rừng, nhịn không được nghi ngờ hỏi:
- Tam thúc! Tại sao chúng ta không đoạt lại chiến thuyền? Bọn họ chỉ có một trăm kỵ binh mà! Hơn nữa nếu bọn họ đốt thuyền chúng ta làm sao trở về?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói:
- Chúng ta coi như chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một số đông người, hơn nữa chỉ cần chúng ta đoạt được tài vật, nghe được tin tức tự nhiên người khác sẽ ùn ùn kéo đến, thêm vào đó bọn chúng ta đều là những tay lão luyện, chút khoảng cách này hoàn toàn không đáng kể, cho nên chúng ta căn bản không cần quan tâm tới vấn đề chiến thuyền.
Còn tại sao không hạ thủ một trăm tên kỵ binh này? Hãy ngẫm lại lời nói vừa rồi của ta đi. Đừng quên cả đám người chúng ta chỉ là một đám ô hợp, đâu có ai muốn bỏ qua tài vật để tập trung chiến đấu với đám kỵ binh lẻ tẻ này?
Gã thiếu niên nghe nói như thế, thoáng suy tư một lúc, tiếp theo trên mặt liền hiện ra thần sắc lo lắng:
- Tam thúc! Chủ nhân ở chỗ này nếu có thể phái ra một trăm kỵ binh tới cắt đường lui của chúng ta, vậy phía trước nhất định là có địch nhân cành hùng mạnh hơn. Tam thúc! Chúng ta tới đây lần này, có thực là để cướp bóc vì cuộc sống của thôn làng mình hay không?
Thiếu niên nói đến đây, sắc mặt đã trầm trọng hẳn lên, mà mười mấy tên thân tín đi theo bên cạnh gã thanh niên, lập tức ý thức được cảnh giác phòng bị bốn phía.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng đầu tiên là thoáng ngẩn người một chút, tiếp đó lần đầu tiên lộ ra nụ cười vuốt đầu thiếu niên, vui mừng nói:
- Rất tốt! Có thể từ những chi tiết nhỏ này thấy được đại cục, điều đó nói rõ ngươi đã có tiến bộ rồi.
Gã thiếu niên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng.
Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu
Chương 70: Đàn kiến thổ phỉ (P2)
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng biết thiếu niên này cần đáp án, hắn nhìn khu rừng rậm dày đặc bóng người, thở dài nói:
- Ngươi cho rằng: muốn chấn hưng gia tộc ta phải cần điều kiện gì?
Có thể gã thiếu niên đã suy nghĩ về vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi, gã bật thốt lên:
- Một vùng đất đai màu mỡ, một số gia thần trung thành tài giỏi, và một quân đội thật hùng mạnh!
- Ba điều kiện này, chúng ta có thể có được không?
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi nói.
Vẻ kích động của thiếu niên lập tức biến mất, hắn trầm hẳn xuống lắc lắc đầu.
- Chúng ta chỉ cuộn mình trong hang núi bận rộn vắt hết óc suy nghĩ lo cho cái ăn cuộc sống hàng ngày, làm sao có thể chấn hưng gia tộc được chứ? Hiện tại chỉ có một biện pháp đó là đầu nhập vào một thế lực hùng mạnh nào đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói.
- Tam thúc! Bốn phía thành Thanh Nguyệt đều là cừu gia chúng ta, chúng ta có thể đầu phục ai đây?
Gã thiếu niên thật không hiểu được.
Chẳng lẽ đầu nhập vào thế lực cách xa thành Thanh Nguyệt? Như vậy đến năm tháng nào mới có thể trở lại thành Thanh Nguyệt chứ?
Còn như chuyện đầu nhập vào thế lực khác gã thiếu niên cũng không hề quan tâm tới, hoặc là nói người trên bán đảo Phi Ba cũng không cần, miễn sao gia tộc tồn tại thì đầu phục ai cũng được.
Thiếu niên mới vừa nói xong câu nói kia, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Đầu nhập vào đế quốc Áo Đặc Mạn! Tam thúc có đường lối như vậy sao?
Lúc này hắn lại có chút hưng phấn, người của đế quốc Áo Đặc Mạn ở trên bán đảo Phi Ba được xem như vầng thái dương chiếu sáng bầu trời, ngẫm lại địa phương mà các chư hầu hùng mạnh đó nỗ lực cả cuộc đời chiến đấu mong hoàn thành chí lớn thống nhất, còn không bằng một tỉnh của đế quốc, có thể biết đế quốc Áo Đặc Mạn hùng mạnh đến mức nào.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ nói:
- Điều đó sao có thể? Chúng ta ở trong mắt của giới quý tộc đế quốc Áo Đặc Mạn, ngay cả một đám đạo tặc cũng không bằng, làm sao có thể tiếp nhận cho chúng ta đầu nhập? Mục tiêu của ta là địa khu quyền quý giáp biển này.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:
- Tam thúc! Chủ nhân khu đất này thế nào?
- Phải xem trước một chút thực lực của người này có được, đồng thời cũng phải xem đối phương có chịu tiếp nhận chúng ta hay không? Vì thế không nên suy nghĩ lung tung, hết thảy những điều này chỉ khi chúng ta anh dũng giết địch ở trên chiến trường mà còn sống sót, mới có thể có được.
Gã thanh niên nói xong cũng không nói tiếp nữa, bởi vì phía trước bọn thổ phỉ đã hoan hô ầm ĩ, chứng tỏ chúng đã thấy bóng dáng của tường thành thôn trấn.
Khang Tư mang theo mấy trăm tên kỵ binh, yên lặng từ nơi xa nhìn bọn thổ phỉ gào thét từ trong rừng rậm xông ra.
Nhìn bọn thổ phỉ này, không biết tại sao Khang Tư có cảm giác cứ giống như mình đang nhìn một đàn kiến.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại nảy ra cảm giác như thế. Trước kia khi hắn đối mặt với thời điểm giết chóc, không phải có giác ngộ về tử vong, thì có sát khí muốn tận lực giết sạch địch nhân, từ lúc nào thì hắn bắt đầu có loại cảm giác coi rẻ địch nhân thế này chứ?
Là bởi vì mấy trăm tên Mục Kỳ binh trãi qua nhiều năm chinh chiến bên cạnh mình này chăng?
Hay là vì những tên địch nhân thân hình gầy yếu cầm trong tay binh khí cũ nát này?
Khang Tư lắc lắc đầu, ném qua một bên những ý nghĩ vô vị này, thét một tiếng quất roi giục ngựa như mũi tên lao về phía bọn thổ phỉ đang kêu gào kia, mà phía sau Khang Tư mấy trăm tên lính hầu, cũng đều thét to một tiếng, đang đứng im lặng chỉ trong nháy mắt đã phóng tới như bay.
Bọn thổ phỉ mới vừa lao ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy ở phía xa một thôn trấn rộng lớn hoành vĩ trên vùng đất bằng phẳng rộng rãi hiện ra trước mắt lập tức hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng.
Nếu như thành lũy xây bằng đá tảng, bọn chúng còn phải suy nghĩ cách làm thế nào để công phá tường thành, nhưng đây chẳng qua là hàng rào bằng gỗ bao quanh thôn trấn, thì bọn chúng hoàn toàn không để vào mắt. Vì thế trong khoảnh khắc đó bọn chúng thật hưng phấn ào ào phóng vọt tới phía trước.
Chỉ có điều bọn chúng không hưng phấn được bao lâu, thì đồng loạt chùn bước chân lại, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy từng bóng từng bóng đen nhanh chóng từ bên trong hàng rào gỗ lao ra, ngay sau đó những bóng đen đó xếp thành đội ngũ phóng vọt tới. Tiếng vó ngựa ầm ầm cùng với tốc độ mau lẹ kia, đã chứng tỏ thân phận của đối phương: kỵ binh!
Bọn thổ phỉ nhịn không được đều rên lên một tiếng.
Cái này còn để cho người ta sống nữa không chứ?
Đều nói đế quốc Áo Đặc Mạn thiếu thuyền thiếu ngựa, làm sao lãnh chủ ở một địa phương hẻo lánh như vậy cũng có thể kiếm ra mấy trăm kỵ binh chứ? Chẳng lẽ đế quốc Áo Đặc Mạn đã chiếm được đại thảo nguyên rồi?
Chỉ có điều bọn chúng cũng không có kinh hoảng lắm, mà các tên đầu mục chột tỉnh lớn tiếng quát tháo, bọn chúng lập tức xoay người trốn vào rừng rậm.
Bọn tù binh ở bên trong thôn trấn cỡi ngựa chờ xuất phát, có chút khẩn trương ngắm nhìn tình huống nơi xa.
Đối với bọn thổ phỉ mấy ngàn người kia, bọn họ thật đúng là không để ở trong mắt nhưng điều bọn họ quan tâm chính là: không ngờ Khang Tư lại võ trang cho những tù binh bọn mình. Nếu như không phải tất cả sĩ quan đều tiếp tục trở lại cương vị, hơn nữa nghiêm nghị cảnh cáo bọn họ nếu phục tòng mệnh lệnh, sợ rằng đã có nhiều binh sĩ cao hứng trong đầu có ý niệm cỡi ngựa chạy trốn. Dù sao ai cũng khát vọng tự do a.
Mặc dù có một số binh sĩ không nguyện ý vì thân phận tù binh của mình ra sức, nhưng dưới sự áp chế của đám sĩ quan, chỉ có thể im lặng đáp ứng.
Cũng may là những tên sĩ quan này đều rất hợp tác, nếu không chỉ cần có một người đứng ra kêu gọi, không chừng thôn trấn này đã bị phá tan rồi.
Nhận thấy được điều này Âu Khắc quay sang nói với Do An:
- Xem ra bọn binh sĩ các ngươi này còn không chấp nhận thân phận của mình đấy.
Do An vẻ mặt đau khổ gật đầu: đâu có ai cam tâm tình nguyện chấp nhận thân phận tù binh của mình chứ?
Các sĩ quan còn lo lắng chuyện bị diệt khẩu, nhưng bọn binh sĩ tầng dưới chót đâu quan tâm tới vấn đề bị đuổi giết chứ! Bọn họ cho dù nghĩ đến Sư đoàn trưởng muốn giết người diệt khẩu, cũng là diệt khẩu những sĩ quan kia trước, chờ đến khi tới phiên mình thì đã sớm chạy trốn tới ngoại quốc rồi. Không phải nói nơi này cách rất gần Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc sao?
Uy Kiệt và Tương Văn lườm lườm nhìn Do An.
Nếu không có Âu Khắc khuyên can, nhiệm vụ dẫn dắt tù binh xuất chiến lần này, căn bản không tới phiên tên tù binh Đại đội trưởng Do An này. Bọn họ đều hy vọng tên Đại đội trưởng này không thức thời, như vậy mình liền có cơ hội kết liễu hắn trên chiến trường.
Âu Khắc hừ lạnh mấy tiếng, nói với Do An:
- Truyền lệnh xuống: Khang Tư đại nhân cho biết chỉ cần bọn họ nguyện ý, bọn họ cũng không còn là thân phận tù binh, mà là dân binh dưới quyền Thiếu tá Khang Tư, dựa theo cấp bậc hiện tại lãnh quân lương bằng với quân đế quốc, còn chiến công thu được và phần thưởng cũng ngang bằng với quân đế quốc. Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã hợp tác cùng Sư đoàn trưởng và Tỉnh Trưởng các ngươi, nếu như chúng ta nguyện ý, thân phận quân nhân của các ngươi hẳn còn có thể tồn tại. Bây giờ cứ để xem các ngươi lựa chọn trốn ra nước ngoài, hay là dốc sức phục vụ cho Khang Tư đại nhân.
Do An đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là vui mừng hớn hở: không ngờ mình cứ như vậy thoát khỏi thân phận tù binh rồi?
Hơn nữa còn có thể tiếp tục hưởng thụ thân phận và quân lương của quân đế quốc?
Do An lộ đầy vẻ tươi cười, lập tức truyền tin xuống cho cả đám tù binh.
Nghe được tin tức kia, tất cả tù binh đều nhiệt huyết sôi trào! Đây là sự thật chăng? Mình còn có thể có được thân phận binh sĩ quân đế quốc?
Hầu như tất cả tù binh đều không còn suy nghĩ gì nữa, lập tức tuyên thệ thần phục Khang Tư. Lúc này bọn họ thấy rằng mình không phải là tù binh, mà là được điều động vào một đơn vị quân đội khác, bởi vì sau này lương hướng của mình chính là từ nơi này cấp phát cho.
Thấy biến hóa trong nháy mắt này, Âu Khắc thở dài.” Chính thống Đế quốc quả nhiên là không người nào có thể địch nổi! Chỉ đơn giản một cái thân phận quân nhân, là đủ để cho bọn họ hoàn toàn thay đổi lập trường rồi. Ôi! Hy vọng đại nhân không trách ta tự tiện chủ trương: chỉ là cũng không còn biện pháp nào, hai trăm người trong thôn trấn: người đánh xe và thân vệ loại quan văn yếu nhược đã chiếm hơn phân nửa. Nếu như không làm cho bọn tù binh này cam tâm tình nguyện, bọn chúng gần cả ngàn người có thể tiêu diệt chúng ta bất cứ lúc nào!”
Khang Tư vừa phóng ngựa vừa lắp tên giương cung, tay vừa buông “vút” một tiếng, bắn về phía bọn thổ phỉ thân ảnh có chút mơ hồ đối diện với mình, lập tức có tiếng kêu thảm thiết một tên ngã xuống đất.
Hành động của Khang Tư chính là mệnh lệnh, mấy trăm tên kỵ binh xuất thân Mục Kỳ phía sau, lập tức buông tay tên bắn như mưa lên người bọn thổ phỉ.
Ngắn ngủn trong khoảnh khắc, đám người Khang Tư mỗi người đều bắn ra mười mấy mũi tên, cũng chính là tốc độ hai giây một mũi tên, tốc độ như vậy đối với xuất thân Mục Kỳ bọn họ mà nói chỉ là chuyện trẻ con, còn đối với bọn thổ phỉ kia cơ hồ chính là trận mưa tên không ngừng nghỉ.
Dưới trận mưa tên, có hơn một trăm tên thổ phỉ bị bắn ngã xuống đất, có điều tổn thất này đối với nhân số thổ phỉ hơn hai ngàn tên, chẳng qua chỉ là số lẻ mà thôi không có gì đáng lo ngại.
Lúc này phần lớn bọn thổ phỉ đã thật nhanh lủi vào trong rừng rậm, đồng thời dùng lưa thưa mấy mấy cây cung bắn trả, cuộc sống gian nan cực khổ và hung hãn đã xâm nhập tận trong xương tủy bọn chúng, khiến cho lúc bọn chúng thấy tài vật ở trước mắt thì hầu như không còn sợ hãi thứ gì nữa.
Dĩ nhiên, nhân số chênh lệch đúng là dũng khí để bọn chúng có thể dựa vào rừng rậm tiến hành chống cự lại.
Tín hiệu giao chiến vừa mới truyền ra ngoài, Âu Khắc phất tay ra hiệu, Do An lập tức giơ đao hô to:
- Các huynh đệ! Đến lúc tạo dựng sự nghiệp rồi! Giết cho ta!
Kèm theo một tràng tiếng hò hét chói tai, chiến mã ầm ầm chạy ra khỏi thôn trấn.
Bọn binh sĩ tù binh chuyển sang binh lính này đều là long kỵ binh, cũng chính là cỡi ngựa chạy tới mục tiêu sau đó xuống ngựa bộ chiến, bởi vậy có thể tưởng tượng thuật cỡi ngựa của bọn họ “cao siêu” đến cỡ nào.
Cò điều là mặc dù năng lực chiến đấu trên lưng ngựa của bọn họ thấp đến đáng thương, nhưng ở trên vùng đất bằng phẳng hình tượng của gần cả ngàn con chiến mã vọt ra, đủ để dọa khiếp bọn thổ phỉ không biết tình huống.
Tiếng vó ngựa của cả ngàn con chiến mã vang dội, khiến cho bọn thổ phỉ trốn trong rừng rậm đang căng thẳng chờ đám Khang Tư đến nghe được: có mấy tên lanh trí leo lên cây nhìn, lập tức bị dọa đến suýt rơi xuống cây, lắp bắp nói:
- Phía sau còn có cả ngàn kỵ binh!
Nghe nói như thế bọn thổ phỉ đều choáng váng mặt mày, thân phận lãnh chủ này là ai đây? Lại có tới gần hai ngàn kỵ binh? Chẳng lẽ còn kiêm nhiệm chức vụ Lữ đoàn trưởng trở lên?
Cho dù là lãnh địa sĩ quan cấp Lữ đoàn trưởng, cũng không thể nào mang đến nhiều hộ vệ kỵ binh như vậy chứ? Nơi này cũng không phải là vùng đất đai trù phú.
Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu
Chương 70: Đàn kiến thổ phỉ (P3)
Do An lộ vẻ mặt đầy đắc ý dẫn đầu kỵ binh xung phong. Lúc này dù là kẻ ngu ngốc cũng biết thắng lợi ngay ở trong tầm tay. Mấy ngàn tên thổ phỉ phía trước kia, có thể bằng vào những thứ vũ khí thô sơ cũ nát đó ngăn cản được những đợt xung phong của kỵ binh sao? Vì thế bọn lính của Do An đều rất ung dung tiến bước, hơn nữa tinh thần quân sĩ tăng rất cao.
Một gã thân tín của Do An đột nhiên tiến lại gần nói:
- Lão Đại! Hiện tại cứ như vậy xông tới trận chiến thì lập tức sẽ kết thúc ngay, nếu thế thì chúng ta đâu có thể lập được nhiều công lao gì chứ?
Vừa nghe công lao, Do An lập tức hỏi:
- Vậy ngươi có biện pháp gì để chúng ta đạt được công lao lớn?
Thân tín vội vàng nói:
- Rất đơn giản! Hiện tại lãnh địa của Khang Tư đại nhân không phải là không có dân sao? Chúng ta đi vòng qua phía sau bao vây bọn thổ phỉ này, bắt toàn bộ bọn chúng lại làm nô lệ, như thế mới là công lao lớn đấy!
Do An không chút nghĩ ngợi, lập tức hô:
- Đại nhân có lệnh! Chặn đường lui bao vây bắt sống bọn chúng! Đại nhân cần nô lệ để làm việc! Nên nhớ bắt được tù binh chính là một công lớn!
Bọn lính bởi vì ung dung thoải mái trước trận chiến này, cho nên tất cả đều đồng ý với mệnh lệnh của Do An, tất cả đều gào to:
- Bắt sống bọn thổ phỉ đáng chết này làm nô lệ! Bắt sống bọn chúng!...
Cứ như vậy thời gian chỉ trong chốc lát, bọn long kỵ binh quẹo một vòng, mở rộng đội hình len lách vào trong rừng rậm.
Vốn bọn thổ phỉ trong đầu đã xuất hiện ý niệm chạy trốn, nhưng khi thấy Do An mang theo thủ hạ long kỵ binh hưng phấn trùng trùng điệp điệp vòng qua rừng rậm, chặn con đường phía sau mình. Bọn thổ phỉ bị cắt mất đường lui bắt đầu bộc phát bản tính trời sinh hung tàn, cả bọn đều rống to một tiếng từ trong rừng rậm lao ra, phát động công kích giơ cao đao kiếm cũ nát cùng trúc thương, ào ào chạy tới trước mặt đám kỵ binh Khang Tư.
Âu Khắc ở trên trạm gác nhìn thấy cảnh tượng đó nổi giận tung một quyền quát lớn:
- Đồ chết tiệt! Ai cho phép hắn tự tung tự tác? Chúng ta nhiều kỵ binh như vậy còn cần phải bao vây bọn chúng sao? Cần phải trực tiếp xung phong đánh đuổi bọn chúng chạy ra bờ biển, sau đó thì có thể dễ dàng một lần bắt gọn bọn chúng làm tù binh rồi! Ôi! Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi!
Âu Khắc hiện tại đúng là lo lắng dị thường, vốn là đội ngũ tăng lên hơn một ngàn kỵ binh để trực tiếp quần chiến với bọn thổ phỉ, thì lập tức có thể giải quyết chiến sự. Thật không biết tên Do An kia vì sao lại tự cho là mình thông minh đi chặn đường lui của bọn chúng như thế?
Không có đường lui bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ như chó gặp đường cùng quay lại cắn càng, đến lúc đó nhất định chiến sĩ chết trận sẽ càng nhiều thêm. Phải biết rằng: tổn thất một chiến sĩ cũng cảm thấy đau lòng a!
Giờ phút này Âu Khắc hận không được bắt tên Do An kia treo lên quất cho một trận. Còn Tương Văn, Uy Kiệt lại càng la đánh la giết, nếu như không bị Âu Khắc ngăn cản, đồng thời sai bọn họ tập trung tất cả mọi người trong thôn trấn lại, chuẩn bị làm đội trừ bị, chỉ sợ hai người bọn họ đã sớm cỡi ngựa lao ra đuổi theo giết chết tên Do An rồi.
Sở dĩ Âu Khắc luôn khuyên can Tương Văn, Uy Kiệt bớt địch ý đối với Do An, đó là vì hắn biết rằng: nếu để cho Tương Văn trong cơn tức giận giết chết Do An đi, vậy thì gần cả ngàn quân đế quốc nếu như không bỏ chạy tứ tán, thì cũng quay đầu cắn ngược lại. Vì thế hắn tuyệt đối sẽ không để phát sinh loại chuyện này. Phải biết rằng, đây chính là gần một ngàn lực chiến đấu thuộc về Khang Tư đại nhân đấy!
Vào lúc bọn thổ phỉ ào ào phóng chạy tới, đám lính hầu kỵ binh xuất thân Mục Kỳ tự động lui về phía sau giương cung bắn ra, những lính hầu này mặc dù không thể nói bách phát bách trúng, nhưng khẳng định mười phát cũng có trúng năm, trong lúc tính mạng treo trên sợi tóc khiến cho bọn họ cơ hồ bắn giết sạch bọn thổ phỉ xung phong tới trước mặt.
Còn Lôi Đặc, Lôi Khải cùng mấy mươi tên thân vệ cường tráng bọn họ chọn lựa, thì lộ bộ mặt hưng phấn công kích thẳng tới phía trước.
Lôi Đặc, Lôi Khải hai tên này, quơ khảm đao khổng lồ thu hoạch mạng người. Giết đến lúc cao hứng thì lại nhảy xuống ngựa tiến hành bước chiến. Hai tên căn bản không có chỉ huy bộ hạ của mình, chẳng qua là để mặc cho bọn họ đi theo mình hướng tới phía trước chém giết.
Khi Lôi Đặc, Lôi Khải xuống ngựa, những thân vệ kia vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa triển khai công kích, dù sao kỵ binh mạnh hơn nhiều so với bộ binh, chém người từ trên cao xuống cũng thuận tiện hơn nhiều chứ!
Chỉ có điều đám thân vệ này cũng không có đắc ý được bao lâu, khi bọn thổ phỉ không thiết sống chết ào tới, phần lớn thân vệ không có phòng bị liền bị kéo ngã xuống đất. Thế nhưng cho dù bọn họ có phòng bị thì cũng không cách nào tránh khỏi rơi xuống ngựa.
Bọn thổ phỉ ào ạt xông tới, cho dù bị đao đâm xuyên qua thân thể, cũng bám víu lấy một hơi thở cuối cùng: hoặc là đoạt cho bằng được binh khí, hoặc là dùng móng tay hàm răng cắn xé cào cấu. Đám thân vệ chưa từng trải qua gian khổ, lập tức bị sự hung tàn của bọn thổ phỉ dọa cho hoảng sợ. Cứ như vậy bọn họ vừa phân tâm một thoáng tánh mạng liền biến mất.
Phía trước Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh phía sau mình, tiếp tục chuyên chú cho việc chém giết của bọn hắn. Trừ chém giết ra bọn họ duy nhất chỉ nhớ kỹ một điều đó chính là bám sát theo bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư xiết mạnh dây cương, chiến mã cất cao hai chân trước sau đó đạp mạnh xuống, một tên thổ phỉ nắm chắc trúc thương còn chưa kịp đâm tới, đã bị hai vó ngựa đạp ngả ngửa mặt lên trời phun một vòi máu tươi, chiến mã không quan tâm tới bộ ngực này đã nát tương, trực tiếp phóng qua thi thể của hắn chở chủ nhân vọt mạnh tới phía trước.
Trên lưng ngựa Khang Tư tinh thần hăng hái, tiện tay vung mã đao chém xuống, dễ dàng đánh rơi một thanh khảm đao, hét lớn một tiếng người tên thổ phỉ đang xông tới bị chém thành hai đoạn.
Bên phải một tên thổ phỉ hung hãn không sợ chết, thấy Khang Tư thật dễ dàng chém ngã nhiều đồng bạn như vậy, hắn rống lên một tiếng, ném binh khí xuống, giang hai tay phóng vọt tới Khang Tư. Khang Tư đổi đao qua tay trái, chém cụt cây trúc thương bên trái đang đâm vào chiến mã, đồng thời tung chân phải đá bay tên thổ phỉ đang phóng tới kia.
Chiêu này nếu như không có xúc cảm cân bằng phi thường, tin rằng đạp người té mình cũng sẽ rơi xuống ngựa. mặc dù Khang Tư giữ thăng bằng không tệ, nhưng lực phản chấn mạnh mẽ vẫn làm cho thân thể hắn chợt nghiêng qua một bên. Tên thổ phỉ bị chém cụt đầu thương kia nhìn thấy tiện nghi, lập tức ném trúc thương xuống, nhảy phóc lên định kéo Khang Tư xuống ngựa.
Khang Tư tay trái ném thanh mã đao lên, tiếp theo dùng tay trái chống yên ngựa, thuận thế thân thể chuyển qua một bên, để chân phải đã cao hơn yên ngựa quét một vòng, chỉ nghe một tiếng “rốp” vang lên, đầu tên thổ phỉ định chiếm tiện nghi kia quẹo qua một bên.
Còn tay trái Khang Tư dùng sức phất một, thân thể lập tức ngồi lại trên yên ngựa, tay phải đã sớm chộp lại thanh mã đao, tiếp ngay sau đó hai chân thúc hông ngựa, chiến mã lập tức vọt mạnh lên mấy bước, tránh thoát mấy tên thổ phỉ không thiết sống chết là gì đang nhào tới phía sau.
Mà Lôi Đặc, Lôi Khải bám sát phía sau Khang Tư, do phải dùng quyền đấm chân đá đánh ngã bọn thổ phỉ đang nhào lên, cho nên thời điểm Khang Tư gặp nguy hiểm vừa rồi, bọn họ chỉ có thể ở một bên kêu rống thật to, mà không cách nào tới gần để ra tay giải cứu.
Rốt cục giải quyết xong những tên thổ phỉ tìm đánh tới mình, ngay sau đó Lôi Đặc, Lôi Khải lập tức tiến lên một bước, chém chết mấy tên thổ phỉ bán sống bán chết chạy đuổi theo phía sau mông ngựa của Khang Tư.
Khang Tư chém giết trong vòng vây bọn thổ phỉ, Lôi Đặc, Lôi Khải theo sát ở phía sau thu lượm tiện nghi, chém giết những tên thổ phỉ bám đuổi theo Khang Tư. Đúng lúc này đám lính hầu đang bắn tỉa ở phía sau đột nhiên kinh hô lên.
Bọn họ thấy thân vệ của Khang Tư, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã bị bọn thổ phỉ dùng phương pháp mạng đổi một mạng khiến cho toàn quân chết hết, hơn nữa những tên thổ phỉ như điên cuồng kia cướp sạch vũ khí của đám thân vệ, đồng thời cầm lấy những vũ khí này đuổi theo hướng Khang Tư.
Lúc này đám lính hầu mới phát hiện Khang Tư đã nhằm thẳng vào trung tâm bọn thổ phỉ, mà bên cạnh Khang Tư cũng chỉ còn có hai người Lôi Đặc, Lôi Khải, những thân vệ khác đều bị tiêu diệt. Lập tức bọn họ toát mồ hôi lạnh đầy người vừa bắn giết những tên thổ phỉ vừa cướp đoạt binh khí, vừa giục ngựa phóng vọt lên phía trước chuẩn bị tiếp ứng Khang Tư. Những tên thổ phỉ cướp được binh khí rất điên cuồng, hoàn toàn đưa lưng về phía đám lính hầu, hơn nữa chỉ cần còn một hơi thở thì đều phóng ào tới chỗ Khang Tư, đợi đến lúc sắp chết thì lại dùng điểm khí lực cuối cùng ném binh khí cho người phía trước, mà tên thổ phỉ nhận được binh khí lại tiếp tục phóng vọt tới Khang Tư.
Lúc này gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng vẫn núp đợi trong rừng rậm hắn thuộc vào hạng người không đi vào vết bánh xe đổ của người khác nên hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào tình huống chiến trường phía trước.
Gã thiếu niên chỉ vào Khang Tư nói:
- Tam thúc! Người được hai tên võ sĩ hộ vệ kia chính là lãnh chủ địa phương này thì phải?
- Võ sĩ cường hãn như thế mà cam tâm tình nguyện đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không phải là lãnh chủ, cũng là Đại tướng thủ hạ của lãnh chủ. Người này vũ lực thật là hùng mạnh đấy! Đối mặt với vòng vây nhiều người như vậy không ngờ hắn mặt không đổi sắc, hơn nữa chém giết lâu như vậy, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ kiệt sức chút nào, thật đúng là một dũng sĩ đấy!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thở dài nói.
- Tam thúc! Những người đó đoạt được mấy mươi bộ binh khí tốt nha! Nếu như không phải trong đám bọn hắn không có ai biết cỡi ngựa, mấy chục con chiến mã kia cũng thành chiến lợi phẩm của họ rồi... Chúng ta vẫn không tham gia chiến đấu sao? Người kia bị bọn họ vây khốn trùng trùng điệp điệp, cho dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng sẽ bị bọn họ bắt làm tù binh, người này có thể rất có giá trị đấy!
Gã thiếu niên có phần bất mãn nói.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ:
- Đừng nằm mộng ban ngày! Đừng quên, hơn một ngàn kỵ binh kia đang vòng ra sau chặn đường chúng ta.
Lời này vừa nói ra, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân sào sạt chạy nhanh tới.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng này vừa quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy gần cả trăm con chiến mã chở kỵ binh trên lưng nhanh nhẹn phóng chạy xuyên qua rừng rậm như con thoi, mà phía sau của bọn họ là dày đặc bộ binh với khí thế hung hãn cùng ào ạt tràn tới.
Lão Đao trong lòng như lửa đốt, vốn là hắn vẫn còn ở trên bờ biển đợi bọn thổ phỉ bị người của mình đuổi tới, đã lâu mà không thấy gì, liền phái người đi nghe ngóng, thì ra bọn tù binh phóng ngựa chạy như điên tới đây, sau đó lại vội vàng xuống ngựa đi vào rừng rậm.
Ngăn mấy người lại hỏi thăm, lão Đao lập tức choáng váng mặt mày, tại sao lại có người ngu đần như vậy? Rõ ràng chỉ cần một trận xung phong là có thể giải quyết xong mọi chuyện, tại sao lại đi bao vây?
/267
|