- Sứ giả của Sư đoàn trưởng tới.
Khang Tư sửng sốt, bất đắc dĩ nói:
- Mời vào!
Hắn biết sứ giả của Sư đoàn trưởng tới để làm gì. Một sĩ quan quân hàm Thiếu tá bước vào, hắn hướng Khang Tư thi lễ rồi cười nói:
- Thượng tá các hạ! Sư đoàn trưởng đại nhân dặn hạ quan đến hỏi, kết quả thương nghị ở phòng họp thế nào rồi. Nếu đã xác định, Sư đoàn trưởng đại nhân mời các hạ đi trước đến sư đoàn bộ thương thảo.
- À! Đang còn bàn bạc, vất vả ngươi một chuyến rồi, xin trở về nói cho Sư đoàn trưởng đại nhân, nếu có kết quả, ta lập tức đến bái kiến Sư đoàn trưởng đại nhân ngay.
Khang Tư gật đầu nói.
Viên Thiếu tá nhìn mọi người, thấy rõ ràng là đang thương nghị, liền gật đầu cười nói:
- Nếu như vậy, hạ quan xin phép trở về bẩm báo với Sư đoàn trưởng đại nhân.
Hắn cũng hiểu rõ nhiệm vụ của mình chính là thúc giục một chút, hơn nữa tại đây nếu bộ đội của các Liên đội trưởng muốn trở mặt, Sư đoàn trưởng cũng không có biện pháp. Biết thế nên khi viên Thiếu tá nói xong liền gật gật đầu cáo lui.
- Đại nhân! Sư đoàn trưởng nói thương nghị chuyện gì thế? Có vấn đề gì sao?
Tương Văn tò mò hỏi.
Áo Kha Nhĩ trong lòng khen ngợi Tương Văn thật đúng là tri âm, mình đang muốn hỏi, hắn đã mở miệng, thật sự là quá khéo?
- Còn có thể có chuyện gì, hắn muốn ta điều một đám lính cấp cho hắn.
Khang Tư lắc đầu cười nói.
- Cái gì? Điều này sao được! Bọn lính này do chúng ta tự tay huấn luyện, chúng là tiền vốn lập nghiệp của chúng ta, làm sao có thể điều cho hắn được!
Tương Văn lập tức nhảy dựng lên kích động nói.
Mọi người đều gật đầu cho là đúng. Đặc biệt là Áo Kha Nhĩ, hiện tại hắn đang cùng Khang Tư ngồi chung một con thuyền, đương nhiên hắn hy vọng Khang Tư lớn mạnh càng nhanh thì hắn càng an toàn.
Thấy mọi người cùng chung ý kiến, Khang Tư bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi có nghĩ tới không? Dân chúng Tân Thành đã được bố trí ổn thỏa ở vùng ngoại thành của tỉnh thành, nơi đó cũng là địa bàn của Sư đoàn trưởng, mà trú địa của chúng ta lại đang nằm trong tay Sơn Việt tộc. Các ngươi nói coi, bọn binh sĩ có nguyện ý bỏ lại phụ lão để tham gia quân ngũ, đi theo chúng ta thu phục Tân Thành không?
Mọi người cười ầm lên. Điều này còn phải nghĩ sao? Ngu ngốc cũng biết chọn hướng nào. Sắc mặt mọi người cũng không còn tốt nữa. Ngẫm lại, trong một vạn một ngàn người, có tám ngàn là lão binh trưởng thành trong chiến đấu, như thế binh lính cường hãn thoáng cái không còn, không thống khổ mới là lạ.
Áo Kha Nhĩ có chút ủ rũ, nguyện vọng thăng quan của hắn chẳng những đã không thể thực hiện, thậm chí còn không có vốn để trở về!
“Đáng thương là các thân vệ của ta! Đã chết trận gần hết, mà những tên may mắn còn tồn tại, mới được lên làm sĩ quan, hiện tại lại trở thành binh sĩ, khẳng định đối với mình sẽ sinh ra oán giận, thật sự là đau đầu.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, tất cả đều tự hỏi sự tình, Tương Văn đột nhiên lại nhảy dựng lên:
- Đại nhân! Chúng ta còn có binh lính xuất thân nô lệ đó! Thân phận bọn họ ở trong tay đại nhân, chỉ có thể đi theo chúng ta. Có những người này, chúng ta chiêu mộ thêm một số người nguyện ý đi theo chúng ta, chúng ta còn có thể thành lập một biên chế liên đội đầy đủ. Ta không tin nhiều người như vậy lại không có ai muốn theo quân đội kiến công lập nghiệp.
Áo Kha Nhĩ lập tức tinh thần phấn chấn, vỗ tay nói:
- Đúng vậy! Nhiều người như vậy, khẳng định có rất nhiều người nguyện ý nhập ngũ kiến công lập nghiệp! Hơn nữa cho dù toàn bộ đều không muốn cũng không quan hệ, chỉ riêng binh lính xuất thân nô lệ có ba ngàn người, cũng đủ xây dựng lại liên đội thứ năm!
Áo Kha Nhĩ lúc ấy đang phụ trách kiểm kê nhân số, binh lính xuất thân nô lệ còn tồn tại nhiều hay ít, hắn đều nắm rõ.
- Ha ha! Đúng vậy! phải làm như thế!
Tất cả mọi người hoan hỉ cười rộ lên.
Thấy mọi người đều cùng một ý, Khang Tư liền gật đầu nói:
- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, thì hãy nói cho bọn binh sĩ được biết.
Khang Tư vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có người lên tiếng, thanh âm có vẻ quen thuộc:
- Chờ một chút, chờ một chút!
Khang Tư nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên kinh ngạc đứng bật dậy:
- Âu Khắc! Sao ngươi lại tới đây? Lãnh địa phát sinh chuyện gì sao?
Người vừa xuất hiện đúng là Âu Khắc.
Tương Văn cùng các thân tín của Khang Tư rối rít chào hỏi Âu Khắc, rồi đều lo âu nhìn hắn, bởi vì Âu Khắc phụ trách lãnh địa, hiện tại lại chạy tới đây, khẳng định lãnh địa phát sinh ra chuyện gì rồi!
Áo Kha Nhĩ lập tức hỏi nhỏ Tương Văn:
- Tương Văn đại tỷ! Vị này là tổng quản...
Tương Văn thuận miệng nói:
- Là một trong năm thân vệ sớm nhất dưới trướng của đại nhân ta, phụ trách sự vụ lãnh địa của đại nhân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, năm thân vệ sớm nhất dưới trướng Khang Tư. Cũng chính là người thân tín rồi, Tương Văn cùng với Uy Kiệt hẳn là một trong số đó. Vậy còn hai người nữa là ai? Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ tiếp tục hỏi:
- Tương Văn đại tỷ! Năm đại thân vệ là những ai thế?
Tương Văn buột miệngnói:
- Năm đại thân vệ của đại nhân là ta, Uy Kiệt, Âu Khắc đại thúc, và còn có Lôi Đặc, Lôi Khải là huynh đệ song sinh.
- Ồ! Hóa ra Tương Văn đại tỷ cũng là một trong năm đại thân vệ a, khó trách lợi hại như thế. Đúng rồi! Huynh đệ song sinh kia sao không đi cùng đại ca? Hay là đang ở lại lãnh địa?
- Đúng vậy! Hai tên ngu ngốc kia chỉ biết ăn ngủ và đánh nhau, đại nhân sợ bọn họ gây phiền toái, nên bảo bọn họ ở lại lãnh địa rồi.
Tương Văn tùy ý nói. Lời này lập tức đã làm cho Áo Kha Nhĩ có nhận thức sai lầm với Lôi Đặc, Lôi Khải.
Nhìn thần sắc mọi người, Âu Khắc cười nói:
- Đại nhân! Lãnh địa rất thuận lợi, thuộc hạ lần này đến, là vận chuyển vật tư cho đại nhân. Vốn sớm đã có thể gặp đại nhân, không nghĩ tới trên đường lại bị người làm khó dễ, trực tiếp bị bắt giữ. Tôi đã đưa ra mặt mũi của Sư đoàn trưởng, không ngờ lại bị đưa đến tỉnh thành, chỉ tiếc là vật tư bị những tên khốn trên đường cướp đi một nửa.
Vốn đang muốn đi tìm đại nhân, nhưng được biết, sau sự kiện ở đế đô đại nhân đã xuất hiện tại tỉnh thành, đang tại tỉnh thành nghĩ ngơi.
Nghe Âu Khắc nói, Áo Kha Nhĩ trong lòng sửng sốt. “Vận chuyển rất nhiều vật tư cấp cho liên đội mà Khang Tư làm tham mưu? Lượng vật tư chỉ sợ là để cấp cho một trăm ba mươi tên thân vệ sử dụng.”
“Nhưng vật tư cho hơn một trăm người có thể bị bắt giữ sao? Hơn nữa đưa ra tên của Sư đoàn trưởng vẫn bị cướp đi một nửa?”
“Phải biết rằng hiện tại tên tuổi của Sư đoàn trưởng đang đứng hàng đầu trong tỉnh, chỉ một ít vật tư lại có thể làm cho người ta đắc tội với Sư đoàn trưởng, hậu quả cũng bằng một nửa cường khấu rồi.” Làm cho Áo Kha Nhĩ càng để ý chính là, Âu Khắc bị tổn thất mất một nửa vật tư, mà vẻ mặt không có vẻ gì tiếc nuối.
- Vận chuyển vật tư chỉ cần những người khác cũng được, làm sao lần này ngươi phải tự thân xuất mã vậy?
Khang Tư nghi hoặc, vận chuyển vật tư người nào chẵng được, nhưng quản lý lãnh địa không phải ai cũng có thể, khinh trọng vừa nhìn đã biết. Hắn là một quản gia không thể thay thế, không ngờ lại tự tiện rời cương vị? Khẳng định là có nguyên nhân.
- Đại nhân! Ta là bởi vì chuyện hai người mới tự mình đến đây.
Âu Khắc nói đến đây, cố ý trầm ngâm một chút, rồi nhìn Khang Tư hỏi:
- Đại nhân! Ngài có nhớ hai người An Tái Kháng và Lai Nhĩ Ôn Chí không?
- Cái gì?! Bọn họ vẫn còn sống? Bây giờ bọn họ ở đâu?!
Khang Tư ngạc nhiên vui mừng nhảy dựng lên, những người đó khi ở trên vách núi đã cùng mình kết bái huynh đệ, như thế nào lại không nhớ? Lâu nay tưởng rằng bọn họ đã chết, không ngờ bọn họ giống mình vẫn còn sống tốt!
Nhìn bộ dáng kích động của Khang Tư, Âu Khắc biết bọn An Tái Kháng không nhận nhầm người, vội nói:
- Bọn họ đang ở ngoài cửa.
Đang bị bọn vệ binh ngăn lại ngoài cửa, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vẻ mặt rất kích động, đứng cách không xa, nên trong phòng nói gì bên ngoài bọn họ nghe rất rõ.
An Tái Kháng lập tức hướng Lai Nhĩ Ôn Chí giơ lên ngón tay cái, Lai Nhĩ Ôn Chí đương nhiên biết mình phải trả tiền đặt cược, vì mình đã cùng An Tái Kháng đánh cược xem Khang Tư còn có nhớ bọn họ hay không.
Tuy thua nhưng Lai Nhĩ Ôn Chí rất cao hứng, bởi vì mình cùng đại ca mấy năm nay vẫn tâm niệm vì Khang Tư vất vả báo thù như vậy cũng không có uổng phí.
Cất quả kim tệ tiền thắng cược vào túi, An Tái Kháng vẻ mặt đắc ý nói với vệ binh:
- Thế nào? Nghe chưa? Trưởng quan các ngươi biết chúng ta đấy, cho chúng ta vào đi thôi? Ta đã nói chúng ta không phải là nhân vật khả nghi mà.
Vệ binh cũng là người cơ trí, đã nghe thấy giọng điệu cấp bách vui mừng của Khang Tư, vội tránh ra thi lễ nói:
- Thật có lỗi! Tại hạ cũng vì chức trách mà thôi, xin mời vào.
- Hà hà! Làm sao lại trách ngươi, phải như vậy mới đủ tư cách là vệ binh, ta sẽ nói đại ca khen ngợi ngươi.
An Tái Kháng vỗ vỗ vào vai tên vệ binh, đắc ý đi vào.
Vệ binh thấy An Tái Kháng xưng hô đại ca với Khang Tư, theo bản năng bĩu môi khinh thường.
Bọn vệ binh thấy Áo Kha Nhĩ đối với Khang Tư lúc nào cũng đại ca.. đại ca, đã rất khó chịu. Nên thấy có người lại gọi đại nhân là đại ca liền phản ứng ngay.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đương nhiên nhìn thấy thái độ của bọn vệ binh như vậy rất tức giận. An Tái Kháng đối điều này bất bình, vì cho rằng bọn vệ binh nói mình khoác lác chứ không nghĩ đến chuyện khác. Còn Lai Nhĩ Ôn Chí lại nghĩ khác, hắn cho rằng ý của bọn vệ binh là An Tái Kháng không có tư cách gọi Khang Tư là đại ca, bọn hắn chỉ là mấy thằng nhà quê trèo cao mà thôi.
Vì cái gì mà bọn vệ binh lộ ra vẻ mặt như vậy? Chẳng phải Khang Tư chỉ là một Thiếu tá mà thôi, với cao đến một Thiếu tá nho nhỏ liệu có quan hệ gì đây?
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một quân nhân đầy uy vũ dùng ánh mắt hữu thần sáng ngời nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy khí thế kia, An Tái Kháng hoảng sợ, nghị viên liên minh sao lại có thể xuất hiện ở đây? Đến khi nhìn kỷ, lại là một Thượng tá, hơn nữa viên Thượng tá này hình như quen mặt.
Không đợi An Tái Kháng phản ứng, Thượng tá đã vỗ mạnh vào vai An Tái Kháng, sau đó hướng Lai Nhĩ Ôn Chí gật gật đầu, rồi vui mừng cười nói:
- Các ngươi quả nhiên không có việc gì, thật sự là quá tốt!
- Đại nhân! À! Đại... đại ca! Huynh cũng quả nhiên không có việc gì, tiểu đệ tìm huynh đến vài ngày trời ở trên biển đấy.
An Tái Kháng ánh mắt đỏ lên, cố nén kích động run run nói.
Vừa nói xong, An Tái Kháng cảm thấy không được tự nhiên lắm. Dù sao mình và Khang Tư quen biết không lâu rồi kết bái, sau đó xa cách đến mấy năm, người quen biến thành người lạ mà tự nhiên mới là kỳ quái.
Áo Kha Nhĩ thấy thế, trong lòng có chút cân nhắc, tuy không biết An Tái Kháng làm gì, nhưng có thể kết luận hắn cùng Khang Tư có giao tình thân thiết. Nếu chính mình có thể kết nối họ lại, trong hệ thống Khang Tư, ít nhất mình cũng có thể tăng thêm một bậc.
- Nguyên lai các ngươi bị rơi xuống biển, khó trách ta tìm mãi trong rừng rậm vẫn không thấy tung tích các ngươi.
Khang Tư vui mừng hớn hở cười nói.
Thấy sự nhiệt tình của Khang Tư nỗi lo lắng trong lòng An Tái Kháng tự nhiên rơi xuống. Tuy nhiên cả hai người An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đều choáng váng sửng sốt.
- Ồ! Đại ca rơi xuống rừng rậm? Thật không ngờ... Ái.
An Tái Kháng mới mở miệng, nhưng nghĩ đến điềm xấu, vội vàng câm miệng.
Khang Tư cười nói:
- Chỉ là vận khí tốt thôi, lúc rơi xuống tưởng đã chết, may gặp được nghĩa phụ cùng người cháu, nhờ bọn họ chăm sóc kỹ lưỡng ta mới có thể được như thế này, ước chừng phải nằm hơn mười ngày mới đứng lên được.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí ngạc nhiên khôn tả, một hồi lâu, An Tái Kháng mới hoàn hồn, bội phục nói:
- Đại ca quả thật lợi hại, chúng ta rơi xuống biển mà cả người đau đớn rất lâu, đại ca rơi xuống rừng rậm, không ngờ chỉ nằm hơn mười ngày, tiểu đệ thật sự bội phục. Đúng rồi! Đại ca đã nhận nghĩa phụ? Cũng cho tiểu đệ bái kiến một chút chứ?
Nghe được đại ca của mình có nghĩa phụ, An Tái Kháng lập tức hưng phấn hẳn lên, tuy rằng mình cũng đã nhận nghĩa phụ, nhưng nghĩa phụ của đại ca cũng là nghĩa phụ của mình, nghĩ đến mình có đến hai nghĩa phụ, An Tái Kháng từ nhỏ đã mất đi thân nhân nên cực kỳ vui sướng.
Sắc mặt Khang Tư lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu thở dài:
- Bọn họ bị đạo tặc sát hại cả rồi, ta vì bọn họ báo thù nên mới gia nhập vào quân đội đế quốc.
- A! Đáng giận thật! Lũ đạo tặc chết tiệt! Đại ca! Huynh có tìm được hung thủ sát hại nghĩa phụ không?
An Tái Kháng tức giận trừng mắt nói.
- Ôi! Chỉ giết chết một đám lâu la, đáng tiếc do không bắt được tù binh, nên không biết được tên của thủ lĩnh của bọn chúng, nên cho đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Lâu nay trong lòng Khang Tư có hai việc không buông bỏ được, đó là vì nghĩa phụ và vì An Tái Kháng báo thù. Nay nhìn thấy An Tai Kháng còn sống, trong lòng Khang Tư nhẹ đi một phần. Về lũ người đã phản bội mình, Khang Tư cũng không còn để trong lòng nữa. Còn An Tái Kháng, ý định báo thù cho Khang Tư nay đã trở nên vô nghĩa rồi.
Tương Văn và Uy Kiệt cẩn thận lắng nghe Khang Tư kể lại chuyện cũ. Mọi người giờ phút này mới biết, Khang Tư không ngờ lại có cừu hận đeo trên người. Trong tình huống hoàn toàn không biết gì về kẻ thù, cho dù Khang Tư là hoàng đế đế quốc cũng vô pháp báo thù.
Thấy Khang Tư tỏ vẻ đau lòng, Tương Văn liền nhu thuận tiến đến bên Khang Tư bóp vai an ủi.
Nhìn thấy Tương Văn xinh đẹp, An Tái Kháng hai mắt sáng lên, ngắm nhìn mọi người một lúc, rồi thay đổi đề tài nói:
- Đại ca! Sao không giới thiệu chúng ta một chút?
- Ừ! Ta quên mất, để ta giới thiệu cho mọi người, vị này là An Tái Kháng, anh em kết nghĩa của ta. Vị này là Lai Nhĩ Ôn Chí, huynh đệ của An Tái Kháng.
Khang Tư vội đứng dậy nói.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí cũng vội đứng dậy hướng mọi người thi lễ.
Âu Khắc nhanh chóng đánh tan sự hờn dỗi vừa rồi, cười ha hả nói:
- Xin tự giới thiệu, ta là Âu Khắc, hiện làm quản lý sự vụ lãnh địa cho đại nhân, đã gặp qua Nhị gia.
Nói xong cung kính thi lễ.
Âu Khắc làm cho An Tái Kháng hoảng sợ, vội xua tay không dám nhận.
Tương Văn và Uy Kiệt cùng lúc báo danh rồi cùng đến bên Nhị gia ân cần thăm hỏi. Áo Kha Nhĩ cảm thấy không thích hợp, mình cả ngày gọi Khang Tư là đại ca, bọn chúng không hề gọi mình là Nhị gia. Tên này mới đến đã được gọi là Nhị gia, ngày sau mình được vào hệ thống của Khang Tư chẳng phải sẽ bị kêu là Tam gia sao! không được.
Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ vẻ mặt nóng hổi, kéo tay An Tái Kháng nói:
- Ta là Áo Kha Nhĩ, cùng đơn vị với Khang Tư đại ca, ngươi đã là anh em kết nghĩa của Khang Tư đại ca, thì cũng là huynh đệ của Áo Kha Nhĩ ta, có cái gì cần ta giúp đỡ, không cần khách khí.
Bị Áo Kha Nhĩ vồ vập, An Tái Kháng theo bản năng liền nói:
- Cảm ơn Áo Kha Nhĩ đại ca.
- Gọi ta là Nhị ca, dù sao chúng ta đều là huynh đệ của Khang Tư đại ca.
Áo Kha Nhĩ cố ý nói.
An Tái Kháng không chút nghĩ ngợi liền vui tươi hớn hở đáp
- Vâng! Nhị ca.
- Ồ Tam đệ! Nhị ca không có gì làm lễ gặp mặt, thanh bội kiếm này đã đi theo ta nhiều năm nay tặng cho ngươi.
Quyết tâm rèn sắt khi sắt còn nóng, Áo Kha Nhĩ cởi ngay bội kiếm xuống trao cho An Tái Kháng.
Tương Văn, Uy Kiệt thấy cách biểu hiện của Áo Kha Nhỉ chỉ có thể trợn mắt nhìn, còn Lai Nhĩ Ôn Chí và Âu Khắc cũng chỉ thở dài không nói, về phần Khang Tư chỉ cười cười không có biểu hiện gì..
Nhìn hoạt cảnh này người ngu ngốc cũng biết Áo Kha Nhĩ muốn nhân cơ hội này, trở thành Nhị đệ của Khang Tư. Nhưng Khang Tư là Đại ca, An Tái Kháng là Tam đệ không phản đối, bọn họ thân là thủ hạ đâu dám hé răng.
Thấy quan hệ đã được xác lập, Áo Kha Nhĩ lập tức quay lại nhìn Âu Khắc:
- Tổng quản các hạ! Vừa rồi đại nhân đang nói đến chuyên bàn giao binh sĩ cho Sư đoàn trưởng, ngươi nói đợi một chút nghĩa là sao?
Âu Khắc chưa kịp mở miệng, An Tái Kháng liền cười nói:
- Nhị ca ! Vừa rồi là ta nói.
- À! Tam đệ! Thế có chuyện gì vậy?
Nhìn đến Áo Kha Nhĩ có bộ dáng muốn làm chủ công việc, Tương Văn cùng Uy Kiệt đều bĩu môi khinh miệt.
Nhìn thái độ của hai người, Áo Kha Nhĩ lập tức thấy căng thẳng. Mình có vẻ quá đắc ý rồi, kỳ thật, trong mắt bọn thủ hạ của Khang Tư, mình và An Tái Kháng cũng chỉ là người ngoài, bọn họ hiện tại căn bản không thừa nhận mình là huynh đệ của Khang Tư.
Vừa rồi sau khi bọn họ tự giới thiệu, đã gọi ngay An Tái Kháng là Nhị gia, bản thân cũng biết đây chỉ là cách gọi ngoài miệng thôi. Chỉ khi vừa là huynh đệ tốt của Khang Tư, vừa vì hệ thống của Khang Tư mà lập công huân, mới là người trong hệ thống. Địa vị Nhị gia khi đó mới được thừa nhận.
- Ta nghĩ nếu có thể những binh lính này không cần cấp không cho Sư đoàn trưởng.
An Tái Kháng hơi ngượng ngùng nói nhỏ.
Kỳ thật hắn cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ nghe Khang Tư nói cần phải lựa chọn binh lính cấp cho Sư đoàn trưởng, tập quán thương nhân làm hắn theo bản năng mở miệng phản đối.
Theo Áo Kha Nhĩ, nếu dùng đồ vật này nọ đem đổi binh lính là tốt nhất, nhưng không biết có khả năng này không, nên hắn nhìn Khang Tư hỏi:
- Đại ca! Sư đoàn trưởng có ra giá hay không? Theo lý không thể vô duyên vô cớ yêu cầu binh lính như vậy chứ?
Áo Kha Nhĩ thực khôn khéo, hắn biết nếu muốn được hệ thống chấp nhận, vậy thì tự mình cần phải trở thành một bộ phận của hệ thống. Tất cả đều phải suy nghĩ cho hệ thống, cho nên hiện tại hắn muốn trăm phương nghìn kế suy nghĩ cách khuếch trương thực lực của Khang Tư.
Khang Tư không có thói quen dùng binh sĩ làm hàng hóa trao đổi, nên bất đắc dĩ nói:
- Sư đoàn trưởng không chính thức nói đến chuyện bồi thường. Nhưng Lữ đoàn trưởng tỏ vẻ nguyện ý dùng năm nghìn bộ trang bị của quân đế quốc để đổi một ngàn lão binh đã trải qua huyết chiến.
- Đủ bộ trang bị của quân đế quốc? Ha ha! Lần này có thể giàu to rồi. Chắc chắn Lữ đoàn trưởng còn cất dấu không ít hàng hóa tốt. Ta nghĩ chúng ta có thể đưa giá cả lên cao hơn một chút. Dù sao trong thời đại này, ngoài số ít bộ đội, các binh sĩ dù cho đã được thao luyện, cũng không thể so sánh với binh lính đã trải qua huyết chiến của chúng ta. Có số lão binh này, trong các cuộc chinh chiến với quân phiệt sau này, tuyệt đối có thể ở địa vị là người chiến thắng. Ôi thật đáng tiếc! Bọn họ không có khả năng đi theo chúng ta!
Áo Kha Nhĩ thở dài.
Khang Tư không hề để ý đến lời của Áo Kha Nhĩ, mặc dù lão binh lợi hại thật, nhưng trên bán đảo Phi Ba không hề thiếu thốn lão binh.
Lôi gia của Khang Tư trải qua một năm không ngừng tác chiến, dưới trướng gần như đều là lão binh. Mấy ngàn lão binh này chưa có lệnh Khang Tư, bọn họ không thể ra khỏi bán đảo.
- Đại ca! Có thể nói cho đệ biết một ít tin tình báo hay không? Đệ sẽ giúp đại ca cò kè mặc cả với Sư đoàn trưởng một phen, tài ăn nói của đệ, đệ rất tự tin!
An Tái Kháng có vẻ kiêu ngạo nói, cũng không phải là hắn nói suông. Không có tài ăn nói xuất sắc cùng cảm giác mẫn tuệ, hắn không thể có được mấy chiếc thương thuyền lớn nhất thế giới như hiện nay?
Lai Nhĩ Ôn Chí biết lão đại của mình đang khoe khoang tài năng trước mặt Khang Tư, hắn lập tức phụ họa:
- Đúng vậy! Khang Tư đại nhân! Lão đại của ta mồm miệng rất xuất sắc, có lần chỉ cần dựa vào thuyết phục, đã có thể kiếm được sinh ý trên trăm vạn kim tệ trong tay các thương nhân. Chỉ cần thu thập tin tình báo đầy đủ, nhất định sẽ giúp Khang Tư đại nhân đổi lấy ích lợi lớn nhất.
Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không phải là ngu ngốc, vốn trước kia không biết hòan cảnh của Khang Tư, hắn cảm thấy việc An Tái Kháng đầu nhập vào dưới trướng Khang Tư có chút ủy khuất.
Nay nhìn thấy sự phát triển của Khang Tư lĩnh, Âu Khắc chuyển vận vật tư bị cướp đoạt mất một nửa vẫn không hề nhăn mặt. Đặc biệt nhìn thấy Khang Tư vốn mới đây còn là Thiếu tá nay đã đeo quân hàm Thượng tá, nhìn thấy quân lính sâm nghiêm, rồi việc đường đường là Sư đoàn trưởng cũng phải tới cửa thỉnh cầu điều binh, hắn đã nhìn ra thực lực hùng mạnh của Khang Tư.
Nhưng tối quan trọng là lão Đại của mình bỗng nhiên được gọi là Nhị ca! Nhìn tên Nhị ca này đang cố sức biểu hiện trước mặt Khang Tư, hắn biết lão Đại của mình thực sự có năng lực đó.
Những người khác không chú ý, nhưng Âu Khắc lại nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, hiện tại hệ thống của Khang Tư không ngờ có đến ba phe phái. Khang Tư làm chủ một phe không cần phải nói, phe thứ hai là Áo Kha Nhĩ cùng hai gã thân tín một văn một võ luôn đứng bên người hắn, vừa rồi chính mình vụng trộm dò hỏi Uy Kiệt một chút, người nầy có hơn trăm thân tín trong tay.
Thứ ba là anh chàng An Tái Kháng hơi ngốc nghếch kia, hắn cũng có một người thân tín là gã Lai Nhĩ Ôn Chí, xem ra cũng không phải dễ đối phó.
Hai bên cũng đều có thân tín dưới tay, tự thân cũng có năng lực gia nhập hệ thống. Không biết là tốt hay xấu, hiện giờ thoạt nhìn là tốt, ít nhất hai người bọn họ nguyện vì Khang Tư đại nhân cống hiến. Ngày sau Khang Tư đại nhân phát triển đi lên, quyền lực của bọn họ cũng được khuếch trương, khi đó không biết có gây phiền toái gì không.
Khang Tư không biết đến lo lắng của Âu Khắc, nghe An Tái Kháng tự tiến cử, lập tức thấy rất hứng thú:
- A, đúng rồi! Ta nhớ rõ ngươi trước kia có thể dựa vào mua bán tù binh để kiếm tiền. Tốt! Có vấn đề gì ngươi đi tìm Uy Kiệt, hắn phụ trách hệ thống tình báo.
Nghe Khang Tư nói vậy, Áo Kha Nhĩ liếc mắt nhìn Uy kiệt một cái rồi lên tiếng ủng hộ:
- Đại ca! Như vậy chúng hãy khoan vội giao binh lính ra, cứ chờ đợi Tam đệ và Sư đoàn trưởng cò kè mặc cả một phen cái đã.
- Xin chờ một chút! Đại nhân! Kế tiếp ngài quyết định chúng ta phải làm gì đây? Lưu lại nơi này hay là xuất binh đi thu phục trú địa?. Thuộc hạ cần chuẩn bị trước cái gì đây?
Âu Khắc đột nhiên hỏi.
Nghe Âu Khắc nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn lên Khang Tư chờ đợi.
Khang Tư nhíu mày, đúng vậy, kế tiếp phải làm gì đây? Lưu lại chỗ này, chỉ sợ sẽ bị Sư đoàn trưởng nghi kỵ. Cho dù là đồng bọn cùng buôn bán, cũng không cho phép đối phương đóng quân trong ổ của mình. Nếu mình ở đây chắc chắn sẽ là cho đối phương lo lắng, nghi kỵ xảy ra, đến lúc đó hai bên trở thành địch nhân cũng chưa biết chừng.
Còn nếu đi thu phục trú địa? Lấy binh lực một liên đội đi đối kháng với một quốc gia? Ngu ngốc cũng không làm như vậy.
Nhìn thấy Khang Tư nhíu mày, Tương Văn cẩn thận đề nghị:
- Đại nhân! Hiện tại đế quốc sắp nội loạn, hay là hãy quay về căn cơ của chúng ta tích trữ lực lượng, ngồi xem biến chuyển như thế nào rồi tính.
Uy Kiệt, Âu Khắc cùng nhất trí vỗ tay:
- Đúng vậy, đại nhân! Chúng ta nhân cơ hội này mở rộng địa bàn. Đế quốc nội loạn, liên minh nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bọn họ sẽ không chú ý đến chúng ta đâu!
Mọi người nghe nói vậy đều ngây ngốc. Áo Kha Nhĩ cảm thán nghĩ: “Khang Tư thật là to gan lớn mật, không ngờ muốn thừa cơ hội này trở về mở rộng lãnh địa. Hắn thật là dám nghĩ, không sợ có thể biến thành quân phiệt phát sinh xung đột với địa phương nơi đóng quân sao?”
“Ai, nếu mình cũng có nhiều binh lính như vậy, cũng có thể mở rộng lãnh địa À! Không... không có khả năng khuếch trương lãnh địa, lãnh địa của mình ở ngay dưới mắt quân Sơn Việt, đến lúc nào đó lãnh địa sẽ bị quân Sơn Việt nuốt gọn thôi.”
“Ừ! Lãnh địa của Khang Tư ở tỉnh Hải Tuyền, nơi đó hẳn là an toàn, nếu mình có thể đưa tộc nhân đến đó định cư, như vậy cũng có thể chọn lựa binh lính trong tộc nhân, đến lúc đó mới có thể nói đến chuyện mở rộng lãnh địa.”
Dĩ nhiên Khang Tư biết lãnh địa mà Tương Văn nói đến không phải là Thiếu tá lĩnh mà là Lôi gia của bán đảo Phi Ba, nơi đó mới chính là căn cơ của mình.
Tương Văn nói đúng, hiện tại đế quốc bắt đầu nội loạn. Lực chú ý của liên minh khẳng định tập trung ở đế quốc. Bán đảo Phi Ba sẽ không được hai đại quốc chú ý, quả thật đây là thời cơ tốt nhất để mở rộng lãnh thổ!
Mà dù cho mình không có ý định mở rộng lãnh thổ. Các thế lực trên bán đảo Phi Ba cũng sẽ thừa dịp hai đại quốc dời đi lực chú ý mà tiến hành một cuộc thanh tẩy mới. Lúc đó Lôi gia không thể tránh khỏi trở thành khu vực tiêu điểm. Nếu không thể tránh khỏi chiến tranh chi bằng thực hiện tiên hạ thủ vi cường!
Thời đại này muốn sống yên ổn thật khó khăn. Nghĩ như vậy nên Khang Tư không khỏi cảm thán gật đầu đồng ý với đề nghị của Tương Văn.
Thương nghị xong, mọi người đang chuẩn bị rời đi, An Tái Kháng đột nhiên kêu lên:
- Đại ca...
- Gì vậy?
Khang Tư dừng lại chờ An Tái Kháng.
- A! Cũng không có gì, tiểu đệ muốn có thời gian tâm sự cùng Đại ca thôi.
An Tái Kháng thẹn thùng nói.
Vốn là hắn muốn nói cho Khang Tư biết chuyện của Đại thần quan và Công chúa, tuy nhiên nghĩ đến việc Âu Khắc cấp cho Khang Tư sự ngạc nhiên vui mừng, hắn cũng muốn học theo. Hắn nghĩ đến lúc Đại thần quan và Công chúa đột nhiên hiện ra trước mặt Khang Tư, lúc đó đại ca chắc sẽ vui lắm.
Khang Tư không biết An Tái Kháng có kế hoạch đó, cười gật gật đầu:
- Chờ giải quyết xong những việc này, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự.
Trong doanh trại lâm thời, Khang Tư cũng không nói đến tình hình hiện nay, chỉ trưng cầu ý kiến của mọi người, xem ai nguyện ý lưu lại nơi này để bảo vệ gia đình, ai nguyện ý đi theo mình đến Thiếu tá lĩnh ở tỉnh Hải Tuyền.
Nghe nói như thế, binh lính trầm lặng mất một lúc, rồi rất nhanh biểu lộ ý tứ của mình. Trong một vạn một ngàn người, ngoài ba nghìn binh lính là nô lệ xuất thân không có quyền lựa chọn, chỉ có khoảng một nghìn người hoặc là do không có gia đình ở đây, hoặc là thiên tính thích hoạt động, hoặc là người có quyền định đoạt trong nhà, chuẩn bị đưa cả nhà đi cách xa quân Sơn Việt càng xa càng tốt nên nguyện ý đi theo, số còn lại đều bày tỏ phải ở lại với gia đình.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả này, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Vì nó chứng tỏ rằng mình vẫn chưa đủ tư cách để cho người ta nguyện ý đi theo.
Tuy nhiên mọi người đều thuận theo ý nguyện của binh lính.
Đương nhiên các thợ thủ công là ngoại lệ. Tất cả đều bị cưởng chế đưa cả nhà đi theo. Thời đại này thợ thủ công đều là của quí. Dù không để ý điều gì, Khang Tư cũng không thể bỏ qua bọn họ.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, An Tái Kháng từ chỗ Uy Kiệt đã nắm được các tin tình báo về Sư đoàn trưởng, liền hưng phấn đi theo Khang Tư đến sư đoàn bộ.
Nghe nói Khang Tư đã đến, Sư đoàn trưởng liền vui vẻ đi ra nghênh đón, Sư đoàn trưởng cũng không khách sáo, mới vừa vào phòng khách liền ngồi xuống rồi lập tức nói:
- Khang Tư! Ngươi chuẩn bị điều bao nhiêu tên lính cho ta đây? Muốn bồi thường cái gì? Chỉ cần trong khả năng của ta đều có thể mở miệng.
Không trách Sư đoàn trưởng vội vàng như thế, hắn chỉ có mấy ngàn quân cảnh vệ trong tay, lại biết được các liên đội của tỉnh bên đang giúp nhau tấn công cướp đoạt trú địa, liền cảm thấy luống cuống.
- Đại nhân! Lấy một ngàn tên lão binh đã qua chiến đấu làm đơn vị, không biết ngài nguyện ý bồi thường cho bao nhiêu?
An Tái Kháng lên tiếng hỏi.
Vừa rồi trong khi giới thiệu, Sư đoàn trưởng đã biết, người có vẻ mặt bướng bỉnh này là anh em kết nghĩa của Khang Tư, nhưng lại xuất thân là thương nhân. Cũng biết giao dịch lần này là do người kia ra mặt cò kè mặc cả, lập tức cảnh giác cẩn thận nói:
- Nghe nói Lữ đoàn trưởng của Khang Tư từng ra giá một ngàn binh lính đổi năm nghìn bộ trang bị, không biết giá này...
An Tái Kháng cười nói:
- Đại nhân! Lữ đoàn trưởng chỉ yêu cầu một ngàn người, đương nhiên giá cả này là thích hợp. Nếu bây giờ không chỉ là một ngàn người, mà là hai ngàn, ba ngàn, năm ngàn, hoặc là nhiều hơn. Có chừng đó lão binh, Sư đoàn trưởng đại nhân cũng không cần xem sắc mặt của ai?
Sư đoàn trưởng nhảy dựng lên, “càng nhiều” ?! Mẹ nó chứ, nếu mình có đủ lão binh để xây dựng được hai liên đội, lão tử lập tức cướp lấy địa bàn của các Lữ đoàn trưởng như củ cải rỗng ruột xung quanh!
Nghĩ vậy, Sư đoàn trưởng cắn răng, đau lòng nói:
- Trực tiếp điểm binh, cho ta đủ hai liên đội lão binh, vật tư của sư đoàn bộ ta cấp cho ngươi một nửa!
- À! Không biết vật tư của sư đoàn bộ có những gì? Và có bao nhiêu?
An Tái Kháng bình thản hỏi.
Sư đoàn trưởng đã muốn bất cứ giá nào, cho nên nói ngay:
- Chiến mã năm nghìn thớt, thiết thuẫn, thiết thương, bì giáp các loại năm vạn bộ, áo giáp năm nghìn bộ, trường cung hai vạn cây, cung nỏ năm nghìn cây, dây cung mười vạn cái, tên hai mươi vạn bó, nõ công thành một trăm cái, quân phục giày dép mười vạn bộ. Đây là do ta tích góp từng tí một trong rất nhiều năm, nay chia một nửa cho các ngươi, ta đau lòng muốn chết.
Bọn người Khang Tư đều sững sờ, Sư đoàn trưởng thật sự giàu có, không ngờ khí giới tồn kho của sư đoàn bộ đủ để trang bị cho cả một sư đoàn.
Nói ra chắc không ai tin, bởi vì sư đoàn bộ sau khi nhận vật tư đại bộ phận đều phân phát xuống, chỉ lưu lại tồn kho một ít trang bị và các linh kiện quan trọng, làm sao lại có thể tồn trữ được nhiều như vậy. Dù sao chức trách của sư đoàn bộ chỉ là chỉ huy, không phải trực tiếp chiến đấu, bình thường căn bản không có hao tổn khí giới.
- Ừ! Nhiều vật tư như vậy đương nhiên là chúng ta vừa lòng rồi, tuy vậy...
An Tái Kháng ra vẻ trầm ngâm.
- Còn cái gì nữa sao? Nói mau đi!
Sư đoàn trưởng tỏ vẻ bực bội, mình cho đến một nửa số tồn kho rồi, còn muốn thế nào nữa đây? Cứ lấp lững thế này nếu là thiên thần cũng phát hỏa.
- À! Chúng ta muốn một nửa số thợ thủ công của tỉnh thành, nhờ đại nhân thành toàn cho. Đồng thời còn muốn đại nhân giúp cho một số xe ngựa chuyên chở vật tư, ngoài ra chúng ta còn cần một lượng xe ngựa có thể chở được một vạn người nữa.
An Tái Kháng vẻ mặt câng câng nói tiếp.
Hiện tại An Tái Kháng không vội, hắn nhìn thấy bộ dáng cấp thiết của Sư đoàn trưởng, hiện ông ta rất cần một chi quân đội dốc sức vì ông ta. Nếu ông ta biết cho dù không mở miệng số binh lính này cũng thuộc về ông ta, không biết ông ta có tức đến hộc máu hay không?
- Xe ngựa không thành vấn đề, trong kho có sẵn. Còn một nửa thợ thủ công, cái này tuyệt đối không được! Thợ rèn chỉ có thể cho ngươi một phần năm, thợ đóng tàu một tên cũng không thể cho! Tuy nhiên toàn bộ các loại thợ thủ công khác cho ngươi lấy tất!
Sư đoàn trưởng nói như đinh đóng cột.
- Đại nhân! Các thợ thủ công khác không sao cả, còn thợ rèn có thể tăng thêm một ít không? Ngài cũng biết, chế tạo, sửa chữa trang bị đều rất cần thợ rèn hỗ trợ.
An Tái Kháng làm ra vẻ mặt đau khổ kỳ kèo.
- Một phần năm thợ rèn là đủ để chế tạo binh khí cho bộ đội các ngươi rồi. Còn việc sửa chữa trang bị hoàn toàn có thể giao cho binh hậu cần phụ trách.
Sư đoàn trưởng cương quyết nói.
- Ôi! Đại nhân ngài cũng biết binh lính dưới trướng của đại ca ta đều là xuất thân bình dân, làm gì có binh hậu cần đâu, cho nên ngài cấp thêm một ít thợ rèn đi.
An Tái Kháng lại cầu xin. Hai bên đều không có để ý đến ý kiến của thợ thủ công tỉnh thành. Bọn họ đi hay ở vấn đề chỉ là một câu nói mà thôi.
Cũng không lạ Sư đoàn trưởng không quanh co về chuyện thợ thủ công. Ngoài thợ đóng tàu và thợ rèn có thể chế tạo binh khí, các thợ thủ công khác đều không có ý nghĩa đối người đương quyền. Cho nên Sư đoàn trưởng chỉ giữ lại thợ đóng tàu và thợ rèn, các thợ thủ công khác tống xuất đi hết cũng không sao cả.
- Thôi được! Ta giao thêm cho ngươi binh hậu cần của sư đoàn bộ. Còn thợ rèn cũng đừng kì kèo nữa.
Sư đoàn trưởng lớn giọng nói.
An Tái Kháng bực bội, mình lấy binh hậu cần làm gì? Thân là thương nhân, An Tái Kháng rất rõ ràng, thợ thủ công là người tạo ra tiền tài, tùy tiện một người có được kỹ năng thợ thủ công đều có thể làm ra tài phú nhiều hơn một trăm binh hậu cần.
An Tái Kháng không cho phép mình không tăng thêm được thợ thủ công mà ngược lại phải đem về một đám ăn hại, nhưng lại không thể cự tuyệt, đành phải nhìn Khang Tư, mong Khang Tư có thể có ý kiến cho việc này.
- Trưởng quan! Hạ quan định quay về lãnh địa của mình ở tỉnh Hải Tuyền một chuyến.
Khang Tư đột nhiên nói lên yêu cầu của mình, làm như hắn hoàn toàn không quan tâm đến giao dịch đang tiến hành.
Sư đoàn trưởng lập tức trầm xuống. Quay về lãnh địa? Khang Tư tiểu tử này muốn đi sao? Ý hắn không muốn ở lại nơi trú địa để chịu chết, lại không muốn ở lại tỉnh thành làm ta khó xử. Mà đồng thời còn muốn nói hắn không có khả năng mang đi nhiều người, nên không thể nhận thêm binh hậu cần.
“Hừ! Tiểu tử lợi hại thật, tuy nhiên hắn nếu không lợi hại như vậy, thì làm sao có thể nắm được trong tay cả một tuyến đường buôn lậu.”
Kỳ thật Sư đoàn trưởng cũng lo lắng Khang Tư có một vạn một ngàn tên lính lại đóng ở tỉnh thành. Vạn nhất người nầy nổi lên ý xấu, tánh mạng mình chắc cũng không còn.
Cho nên nghe Khang Tư nguyện ý chuyển nhượng binh lính cho mình, liền lập tức lấy ra một nửa vật tư tồn kho bồi thường cho hắn.
Bây giờ lại nghe Khang Tư muốn quay về lãnh địa của mình, càng chứng tỏ hắn không có dã tâm tranh chấp địa bàn ở đây.
Nghĩ vậy, Sư đoàn trưởng vui mừng gật gật đầu nói
- Thế à! Thượng tá Khang Tư, ngươi vừa một phen khổ chiến cùng quân Sơn Việt, cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Như vậy đi, để ta cấp cho ngươi một giấy nghỉ phép.
Nhìn đến Áo Kha Nhĩ bên cạnh đang nóng lòng muốn được cùng đi, liền biết gã Thiếu tá này cùng Khang Tư là một người, cũng bán cho hắn một cái nhân tình luôn.
- Đương nhiên, Thiếu tá Áo Kha Nhĩ cũng cần tĩnh dưỡng, ta cũng cấp cho một giấy nghỉ phép.
- Cảm ơn Trưởng quan.
Khang Tư và Áo Kha Nhĩ vội nói lời cảm tạ. Được Sư đoàn trưởng cấp cho giấy nghỉ phép, Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ có thể ở bên ngoài thảnh thơi cười xem thế sự, đã không tham dự, bất kể phát sinh chuyện gì đều không quan hệ cùng bọn họ.
- Không cần khách khí, chỉ một cái nhấc tay mà thôi. Khang Tư! Nói thật, ngươi chuẩn bị cho ta bao nhiêu tên lính?
Sư đoàn trưởng khoát tay nói.
- Bảy ngàn người! Còn bốn ngàn người theo hạ quan trở về lãnh địa.
Nghe Khang Tư nói thế, Sư đoàn trưởng vô cùng vui sướng. “Không ngờ lại được đến hai liên đội, quá tuyệt vời!”
Tâm tình cực tốt Sư đoàn trưởng thuận miệng nói:
- Khang Tư! Ngươi thật đúng là được thủ hạ yêu thương sâu nặng, không ngờ có nhiều người như thế nguyện ý rời xa cố hương đi cùng ngươi quay về lãnh địa.
Vừa nói xong, Sư đoàn trưởng liền nhảy dựng, Khang Tư mang hơn một liên đội người quay về lãnh địa để làm gì? Dùng để phòng ngừa bọn quân phiệt khác sao? Buồn cười, hiện tại các Liên đội trưởng quân phiệt, không có ai dám trêu chọc Khang Tư.
Nhưng một Thiếu tá lĩnh nho nhỏ có thể nuôi sống bốn ngàn binh lính xuất thân huyết chiến sao? Không bằng nhường cho ta thêm một ít...
A! Trời ạ! Ta thật ngu ngốc! Quên mất Khang Tư nắm trong tay một tuyến đường buôn lậu! Những tên lính này nhất định phải đi bảo vệ cho tuyến đường buôn lậu rồi!
- Hạ quan không lợi hại như Trưởng quan nói đâu, trong bốn ngàn người đi theo hạ quan có ba ngàn là xuất thân nô lệ.
Khang Tư có điểm chua xót nói.
Khang Tư sửng sốt, bất đắc dĩ nói:
- Mời vào!
Hắn biết sứ giả của Sư đoàn trưởng tới để làm gì. Một sĩ quan quân hàm Thiếu tá bước vào, hắn hướng Khang Tư thi lễ rồi cười nói:
- Thượng tá các hạ! Sư đoàn trưởng đại nhân dặn hạ quan đến hỏi, kết quả thương nghị ở phòng họp thế nào rồi. Nếu đã xác định, Sư đoàn trưởng đại nhân mời các hạ đi trước đến sư đoàn bộ thương thảo.
- À! Đang còn bàn bạc, vất vả ngươi một chuyến rồi, xin trở về nói cho Sư đoàn trưởng đại nhân, nếu có kết quả, ta lập tức đến bái kiến Sư đoàn trưởng đại nhân ngay.
Khang Tư gật đầu nói.
Viên Thiếu tá nhìn mọi người, thấy rõ ràng là đang thương nghị, liền gật đầu cười nói:
- Nếu như vậy, hạ quan xin phép trở về bẩm báo với Sư đoàn trưởng đại nhân.
Hắn cũng hiểu rõ nhiệm vụ của mình chính là thúc giục một chút, hơn nữa tại đây nếu bộ đội của các Liên đội trưởng muốn trở mặt, Sư đoàn trưởng cũng không có biện pháp. Biết thế nên khi viên Thiếu tá nói xong liền gật gật đầu cáo lui.
- Đại nhân! Sư đoàn trưởng nói thương nghị chuyện gì thế? Có vấn đề gì sao?
Tương Văn tò mò hỏi.
Áo Kha Nhĩ trong lòng khen ngợi Tương Văn thật đúng là tri âm, mình đang muốn hỏi, hắn đã mở miệng, thật sự là quá khéo?
- Còn có thể có chuyện gì, hắn muốn ta điều một đám lính cấp cho hắn.
Khang Tư lắc đầu cười nói.
- Cái gì? Điều này sao được! Bọn lính này do chúng ta tự tay huấn luyện, chúng là tiền vốn lập nghiệp của chúng ta, làm sao có thể điều cho hắn được!
Tương Văn lập tức nhảy dựng lên kích động nói.
Mọi người đều gật đầu cho là đúng. Đặc biệt là Áo Kha Nhĩ, hiện tại hắn đang cùng Khang Tư ngồi chung một con thuyền, đương nhiên hắn hy vọng Khang Tư lớn mạnh càng nhanh thì hắn càng an toàn.
Thấy mọi người cùng chung ý kiến, Khang Tư bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi có nghĩ tới không? Dân chúng Tân Thành đã được bố trí ổn thỏa ở vùng ngoại thành của tỉnh thành, nơi đó cũng là địa bàn của Sư đoàn trưởng, mà trú địa của chúng ta lại đang nằm trong tay Sơn Việt tộc. Các ngươi nói coi, bọn binh sĩ có nguyện ý bỏ lại phụ lão để tham gia quân ngũ, đi theo chúng ta thu phục Tân Thành không?
Mọi người cười ầm lên. Điều này còn phải nghĩ sao? Ngu ngốc cũng biết chọn hướng nào. Sắc mặt mọi người cũng không còn tốt nữa. Ngẫm lại, trong một vạn một ngàn người, có tám ngàn là lão binh trưởng thành trong chiến đấu, như thế binh lính cường hãn thoáng cái không còn, không thống khổ mới là lạ.
Áo Kha Nhĩ có chút ủ rũ, nguyện vọng thăng quan của hắn chẳng những đã không thể thực hiện, thậm chí còn không có vốn để trở về!
“Đáng thương là các thân vệ của ta! Đã chết trận gần hết, mà những tên may mắn còn tồn tại, mới được lên làm sĩ quan, hiện tại lại trở thành binh sĩ, khẳng định đối với mình sẽ sinh ra oán giận, thật sự là đau đầu.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, tất cả đều tự hỏi sự tình, Tương Văn đột nhiên lại nhảy dựng lên:
- Đại nhân! Chúng ta còn có binh lính xuất thân nô lệ đó! Thân phận bọn họ ở trong tay đại nhân, chỉ có thể đi theo chúng ta. Có những người này, chúng ta chiêu mộ thêm một số người nguyện ý đi theo chúng ta, chúng ta còn có thể thành lập một biên chế liên đội đầy đủ. Ta không tin nhiều người như vậy lại không có ai muốn theo quân đội kiến công lập nghiệp.
Áo Kha Nhĩ lập tức tinh thần phấn chấn, vỗ tay nói:
- Đúng vậy! Nhiều người như vậy, khẳng định có rất nhiều người nguyện ý nhập ngũ kiến công lập nghiệp! Hơn nữa cho dù toàn bộ đều không muốn cũng không quan hệ, chỉ riêng binh lính xuất thân nô lệ có ba ngàn người, cũng đủ xây dựng lại liên đội thứ năm!
Áo Kha Nhĩ lúc ấy đang phụ trách kiểm kê nhân số, binh lính xuất thân nô lệ còn tồn tại nhiều hay ít, hắn đều nắm rõ.
- Ha ha! Đúng vậy! phải làm như thế!
Tất cả mọi người hoan hỉ cười rộ lên.
Thấy mọi người đều cùng một ý, Khang Tư liền gật đầu nói:
- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, thì hãy nói cho bọn binh sĩ được biết.
Khang Tư vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có người lên tiếng, thanh âm có vẻ quen thuộc:
- Chờ một chút, chờ một chút!
Khang Tư nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên kinh ngạc đứng bật dậy:
- Âu Khắc! Sao ngươi lại tới đây? Lãnh địa phát sinh chuyện gì sao?
Người vừa xuất hiện đúng là Âu Khắc.
Tương Văn cùng các thân tín của Khang Tư rối rít chào hỏi Âu Khắc, rồi đều lo âu nhìn hắn, bởi vì Âu Khắc phụ trách lãnh địa, hiện tại lại chạy tới đây, khẳng định lãnh địa phát sinh ra chuyện gì rồi!
Áo Kha Nhĩ lập tức hỏi nhỏ Tương Văn:
- Tương Văn đại tỷ! Vị này là tổng quản...
Tương Văn thuận miệng nói:
- Là một trong năm thân vệ sớm nhất dưới trướng của đại nhân ta, phụ trách sự vụ lãnh địa của đại nhân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, năm thân vệ sớm nhất dưới trướng Khang Tư. Cũng chính là người thân tín rồi, Tương Văn cùng với Uy Kiệt hẳn là một trong số đó. Vậy còn hai người nữa là ai? Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ tiếp tục hỏi:
- Tương Văn đại tỷ! Năm đại thân vệ là những ai thế?
Tương Văn buột miệngnói:
- Năm đại thân vệ của đại nhân là ta, Uy Kiệt, Âu Khắc đại thúc, và còn có Lôi Đặc, Lôi Khải là huynh đệ song sinh.
- Ồ! Hóa ra Tương Văn đại tỷ cũng là một trong năm đại thân vệ a, khó trách lợi hại như thế. Đúng rồi! Huynh đệ song sinh kia sao không đi cùng đại ca? Hay là đang ở lại lãnh địa?
- Đúng vậy! Hai tên ngu ngốc kia chỉ biết ăn ngủ và đánh nhau, đại nhân sợ bọn họ gây phiền toái, nên bảo bọn họ ở lại lãnh địa rồi.
Tương Văn tùy ý nói. Lời này lập tức đã làm cho Áo Kha Nhĩ có nhận thức sai lầm với Lôi Đặc, Lôi Khải.
Nhìn thần sắc mọi người, Âu Khắc cười nói:
- Đại nhân! Lãnh địa rất thuận lợi, thuộc hạ lần này đến, là vận chuyển vật tư cho đại nhân. Vốn sớm đã có thể gặp đại nhân, không nghĩ tới trên đường lại bị người làm khó dễ, trực tiếp bị bắt giữ. Tôi đã đưa ra mặt mũi của Sư đoàn trưởng, không ngờ lại bị đưa đến tỉnh thành, chỉ tiếc là vật tư bị những tên khốn trên đường cướp đi một nửa.
Vốn đang muốn đi tìm đại nhân, nhưng được biết, sau sự kiện ở đế đô đại nhân đã xuất hiện tại tỉnh thành, đang tại tỉnh thành nghĩ ngơi.
Nghe Âu Khắc nói, Áo Kha Nhĩ trong lòng sửng sốt. “Vận chuyển rất nhiều vật tư cấp cho liên đội mà Khang Tư làm tham mưu? Lượng vật tư chỉ sợ là để cấp cho một trăm ba mươi tên thân vệ sử dụng.”
“Nhưng vật tư cho hơn một trăm người có thể bị bắt giữ sao? Hơn nữa đưa ra tên của Sư đoàn trưởng vẫn bị cướp đi một nửa?”
“Phải biết rằng hiện tại tên tuổi của Sư đoàn trưởng đang đứng hàng đầu trong tỉnh, chỉ một ít vật tư lại có thể làm cho người ta đắc tội với Sư đoàn trưởng, hậu quả cũng bằng một nửa cường khấu rồi.” Làm cho Áo Kha Nhĩ càng để ý chính là, Âu Khắc bị tổn thất mất một nửa vật tư, mà vẻ mặt không có vẻ gì tiếc nuối.
- Vận chuyển vật tư chỉ cần những người khác cũng được, làm sao lần này ngươi phải tự thân xuất mã vậy?
Khang Tư nghi hoặc, vận chuyển vật tư người nào chẵng được, nhưng quản lý lãnh địa không phải ai cũng có thể, khinh trọng vừa nhìn đã biết. Hắn là một quản gia không thể thay thế, không ngờ lại tự tiện rời cương vị? Khẳng định là có nguyên nhân.
- Đại nhân! Ta là bởi vì chuyện hai người mới tự mình đến đây.
Âu Khắc nói đến đây, cố ý trầm ngâm một chút, rồi nhìn Khang Tư hỏi:
- Đại nhân! Ngài có nhớ hai người An Tái Kháng và Lai Nhĩ Ôn Chí không?
- Cái gì?! Bọn họ vẫn còn sống? Bây giờ bọn họ ở đâu?!
Khang Tư ngạc nhiên vui mừng nhảy dựng lên, những người đó khi ở trên vách núi đã cùng mình kết bái huynh đệ, như thế nào lại không nhớ? Lâu nay tưởng rằng bọn họ đã chết, không ngờ bọn họ giống mình vẫn còn sống tốt!
Nhìn bộ dáng kích động của Khang Tư, Âu Khắc biết bọn An Tái Kháng không nhận nhầm người, vội nói:
- Bọn họ đang ở ngoài cửa.
Đang bị bọn vệ binh ngăn lại ngoài cửa, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vẻ mặt rất kích động, đứng cách không xa, nên trong phòng nói gì bên ngoài bọn họ nghe rất rõ.
An Tái Kháng lập tức hướng Lai Nhĩ Ôn Chí giơ lên ngón tay cái, Lai Nhĩ Ôn Chí đương nhiên biết mình phải trả tiền đặt cược, vì mình đã cùng An Tái Kháng đánh cược xem Khang Tư còn có nhớ bọn họ hay không.
Tuy thua nhưng Lai Nhĩ Ôn Chí rất cao hứng, bởi vì mình cùng đại ca mấy năm nay vẫn tâm niệm vì Khang Tư vất vả báo thù như vậy cũng không có uổng phí.
Cất quả kim tệ tiền thắng cược vào túi, An Tái Kháng vẻ mặt đắc ý nói với vệ binh:
- Thế nào? Nghe chưa? Trưởng quan các ngươi biết chúng ta đấy, cho chúng ta vào đi thôi? Ta đã nói chúng ta không phải là nhân vật khả nghi mà.
Vệ binh cũng là người cơ trí, đã nghe thấy giọng điệu cấp bách vui mừng của Khang Tư, vội tránh ra thi lễ nói:
- Thật có lỗi! Tại hạ cũng vì chức trách mà thôi, xin mời vào.
- Hà hà! Làm sao lại trách ngươi, phải như vậy mới đủ tư cách là vệ binh, ta sẽ nói đại ca khen ngợi ngươi.
An Tái Kháng vỗ vỗ vào vai tên vệ binh, đắc ý đi vào.
Vệ binh thấy An Tái Kháng xưng hô đại ca với Khang Tư, theo bản năng bĩu môi khinh thường.
Bọn vệ binh thấy Áo Kha Nhĩ đối với Khang Tư lúc nào cũng đại ca.. đại ca, đã rất khó chịu. Nên thấy có người lại gọi đại nhân là đại ca liền phản ứng ngay.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đương nhiên nhìn thấy thái độ của bọn vệ binh như vậy rất tức giận. An Tái Kháng đối điều này bất bình, vì cho rằng bọn vệ binh nói mình khoác lác chứ không nghĩ đến chuyện khác. Còn Lai Nhĩ Ôn Chí lại nghĩ khác, hắn cho rằng ý của bọn vệ binh là An Tái Kháng không có tư cách gọi Khang Tư là đại ca, bọn hắn chỉ là mấy thằng nhà quê trèo cao mà thôi.
Vì cái gì mà bọn vệ binh lộ ra vẻ mặt như vậy? Chẳng phải Khang Tư chỉ là một Thiếu tá mà thôi, với cao đến một Thiếu tá nho nhỏ liệu có quan hệ gì đây?
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một quân nhân đầy uy vũ dùng ánh mắt hữu thần sáng ngời nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy khí thế kia, An Tái Kháng hoảng sợ, nghị viên liên minh sao lại có thể xuất hiện ở đây? Đến khi nhìn kỷ, lại là một Thượng tá, hơn nữa viên Thượng tá này hình như quen mặt.
Không đợi An Tái Kháng phản ứng, Thượng tá đã vỗ mạnh vào vai An Tái Kháng, sau đó hướng Lai Nhĩ Ôn Chí gật gật đầu, rồi vui mừng cười nói:
- Các ngươi quả nhiên không có việc gì, thật sự là quá tốt!
- Đại nhân! À! Đại... đại ca! Huynh cũng quả nhiên không có việc gì, tiểu đệ tìm huynh đến vài ngày trời ở trên biển đấy.
An Tái Kháng ánh mắt đỏ lên, cố nén kích động run run nói.
Vừa nói xong, An Tái Kháng cảm thấy không được tự nhiên lắm. Dù sao mình và Khang Tư quen biết không lâu rồi kết bái, sau đó xa cách đến mấy năm, người quen biến thành người lạ mà tự nhiên mới là kỳ quái.
Áo Kha Nhĩ thấy thế, trong lòng có chút cân nhắc, tuy không biết An Tái Kháng làm gì, nhưng có thể kết luận hắn cùng Khang Tư có giao tình thân thiết. Nếu chính mình có thể kết nối họ lại, trong hệ thống Khang Tư, ít nhất mình cũng có thể tăng thêm một bậc.
- Nguyên lai các ngươi bị rơi xuống biển, khó trách ta tìm mãi trong rừng rậm vẫn không thấy tung tích các ngươi.
Khang Tư vui mừng hớn hở cười nói.
Thấy sự nhiệt tình của Khang Tư nỗi lo lắng trong lòng An Tái Kháng tự nhiên rơi xuống. Tuy nhiên cả hai người An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đều choáng váng sửng sốt.
- Ồ! Đại ca rơi xuống rừng rậm? Thật không ngờ... Ái.
An Tái Kháng mới mở miệng, nhưng nghĩ đến điềm xấu, vội vàng câm miệng.
Khang Tư cười nói:
- Chỉ là vận khí tốt thôi, lúc rơi xuống tưởng đã chết, may gặp được nghĩa phụ cùng người cháu, nhờ bọn họ chăm sóc kỹ lưỡng ta mới có thể được như thế này, ước chừng phải nằm hơn mười ngày mới đứng lên được.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí ngạc nhiên khôn tả, một hồi lâu, An Tái Kháng mới hoàn hồn, bội phục nói:
- Đại ca quả thật lợi hại, chúng ta rơi xuống biển mà cả người đau đớn rất lâu, đại ca rơi xuống rừng rậm, không ngờ chỉ nằm hơn mười ngày, tiểu đệ thật sự bội phục. Đúng rồi! Đại ca đã nhận nghĩa phụ? Cũng cho tiểu đệ bái kiến một chút chứ?
Nghe được đại ca của mình có nghĩa phụ, An Tái Kháng lập tức hưng phấn hẳn lên, tuy rằng mình cũng đã nhận nghĩa phụ, nhưng nghĩa phụ của đại ca cũng là nghĩa phụ của mình, nghĩ đến mình có đến hai nghĩa phụ, An Tái Kháng từ nhỏ đã mất đi thân nhân nên cực kỳ vui sướng.
Sắc mặt Khang Tư lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu thở dài:
- Bọn họ bị đạo tặc sát hại cả rồi, ta vì bọn họ báo thù nên mới gia nhập vào quân đội đế quốc.
- A! Đáng giận thật! Lũ đạo tặc chết tiệt! Đại ca! Huynh có tìm được hung thủ sát hại nghĩa phụ không?
An Tái Kháng tức giận trừng mắt nói.
- Ôi! Chỉ giết chết một đám lâu la, đáng tiếc do không bắt được tù binh, nên không biết được tên của thủ lĩnh của bọn chúng, nên cho đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Lâu nay trong lòng Khang Tư có hai việc không buông bỏ được, đó là vì nghĩa phụ và vì An Tái Kháng báo thù. Nay nhìn thấy An Tai Kháng còn sống, trong lòng Khang Tư nhẹ đi một phần. Về lũ người đã phản bội mình, Khang Tư cũng không còn để trong lòng nữa. Còn An Tái Kháng, ý định báo thù cho Khang Tư nay đã trở nên vô nghĩa rồi.
Tương Văn và Uy Kiệt cẩn thận lắng nghe Khang Tư kể lại chuyện cũ. Mọi người giờ phút này mới biết, Khang Tư không ngờ lại có cừu hận đeo trên người. Trong tình huống hoàn toàn không biết gì về kẻ thù, cho dù Khang Tư là hoàng đế đế quốc cũng vô pháp báo thù.
Thấy Khang Tư tỏ vẻ đau lòng, Tương Văn liền nhu thuận tiến đến bên Khang Tư bóp vai an ủi.
Nhìn thấy Tương Văn xinh đẹp, An Tái Kháng hai mắt sáng lên, ngắm nhìn mọi người một lúc, rồi thay đổi đề tài nói:
- Đại ca! Sao không giới thiệu chúng ta một chút?
- Ừ! Ta quên mất, để ta giới thiệu cho mọi người, vị này là An Tái Kháng, anh em kết nghĩa của ta. Vị này là Lai Nhĩ Ôn Chí, huynh đệ của An Tái Kháng.
Khang Tư vội đứng dậy nói.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí cũng vội đứng dậy hướng mọi người thi lễ.
Âu Khắc nhanh chóng đánh tan sự hờn dỗi vừa rồi, cười ha hả nói:
- Xin tự giới thiệu, ta là Âu Khắc, hiện làm quản lý sự vụ lãnh địa cho đại nhân, đã gặp qua Nhị gia.
Nói xong cung kính thi lễ.
Âu Khắc làm cho An Tái Kháng hoảng sợ, vội xua tay không dám nhận.
Tương Văn và Uy Kiệt cùng lúc báo danh rồi cùng đến bên Nhị gia ân cần thăm hỏi. Áo Kha Nhĩ cảm thấy không thích hợp, mình cả ngày gọi Khang Tư là đại ca, bọn chúng không hề gọi mình là Nhị gia. Tên này mới đến đã được gọi là Nhị gia, ngày sau mình được vào hệ thống của Khang Tư chẳng phải sẽ bị kêu là Tam gia sao! không được.
Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ vẻ mặt nóng hổi, kéo tay An Tái Kháng nói:
- Ta là Áo Kha Nhĩ, cùng đơn vị với Khang Tư đại ca, ngươi đã là anh em kết nghĩa của Khang Tư đại ca, thì cũng là huynh đệ của Áo Kha Nhĩ ta, có cái gì cần ta giúp đỡ, không cần khách khí.
Bị Áo Kha Nhĩ vồ vập, An Tái Kháng theo bản năng liền nói:
- Cảm ơn Áo Kha Nhĩ đại ca.
- Gọi ta là Nhị ca, dù sao chúng ta đều là huynh đệ của Khang Tư đại ca.
Áo Kha Nhĩ cố ý nói.
An Tái Kháng không chút nghĩ ngợi liền vui tươi hớn hở đáp
- Vâng! Nhị ca.
- Ồ Tam đệ! Nhị ca không có gì làm lễ gặp mặt, thanh bội kiếm này đã đi theo ta nhiều năm nay tặng cho ngươi.
Quyết tâm rèn sắt khi sắt còn nóng, Áo Kha Nhĩ cởi ngay bội kiếm xuống trao cho An Tái Kháng.
Tương Văn, Uy Kiệt thấy cách biểu hiện của Áo Kha Nhỉ chỉ có thể trợn mắt nhìn, còn Lai Nhĩ Ôn Chí và Âu Khắc cũng chỉ thở dài không nói, về phần Khang Tư chỉ cười cười không có biểu hiện gì..
Nhìn hoạt cảnh này người ngu ngốc cũng biết Áo Kha Nhĩ muốn nhân cơ hội này, trở thành Nhị đệ của Khang Tư. Nhưng Khang Tư là Đại ca, An Tái Kháng là Tam đệ không phản đối, bọn họ thân là thủ hạ đâu dám hé răng.
Thấy quan hệ đã được xác lập, Áo Kha Nhĩ lập tức quay lại nhìn Âu Khắc:
- Tổng quản các hạ! Vừa rồi đại nhân đang nói đến chuyên bàn giao binh sĩ cho Sư đoàn trưởng, ngươi nói đợi một chút nghĩa là sao?
Âu Khắc chưa kịp mở miệng, An Tái Kháng liền cười nói:
- Nhị ca ! Vừa rồi là ta nói.
- À! Tam đệ! Thế có chuyện gì vậy?
Nhìn đến Áo Kha Nhĩ có bộ dáng muốn làm chủ công việc, Tương Văn cùng Uy Kiệt đều bĩu môi khinh miệt.
Nhìn thái độ của hai người, Áo Kha Nhĩ lập tức thấy căng thẳng. Mình có vẻ quá đắc ý rồi, kỳ thật, trong mắt bọn thủ hạ của Khang Tư, mình và An Tái Kháng cũng chỉ là người ngoài, bọn họ hiện tại căn bản không thừa nhận mình là huynh đệ của Khang Tư.
Vừa rồi sau khi bọn họ tự giới thiệu, đã gọi ngay An Tái Kháng là Nhị gia, bản thân cũng biết đây chỉ là cách gọi ngoài miệng thôi. Chỉ khi vừa là huynh đệ tốt của Khang Tư, vừa vì hệ thống của Khang Tư mà lập công huân, mới là người trong hệ thống. Địa vị Nhị gia khi đó mới được thừa nhận.
- Ta nghĩ nếu có thể những binh lính này không cần cấp không cho Sư đoàn trưởng.
An Tái Kháng hơi ngượng ngùng nói nhỏ.
Kỳ thật hắn cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ nghe Khang Tư nói cần phải lựa chọn binh lính cấp cho Sư đoàn trưởng, tập quán thương nhân làm hắn theo bản năng mở miệng phản đối.
Theo Áo Kha Nhĩ, nếu dùng đồ vật này nọ đem đổi binh lính là tốt nhất, nhưng không biết có khả năng này không, nên hắn nhìn Khang Tư hỏi:
- Đại ca! Sư đoàn trưởng có ra giá hay không? Theo lý không thể vô duyên vô cớ yêu cầu binh lính như vậy chứ?
Áo Kha Nhĩ thực khôn khéo, hắn biết nếu muốn được hệ thống chấp nhận, vậy thì tự mình cần phải trở thành một bộ phận của hệ thống. Tất cả đều phải suy nghĩ cho hệ thống, cho nên hiện tại hắn muốn trăm phương nghìn kế suy nghĩ cách khuếch trương thực lực của Khang Tư.
Khang Tư không có thói quen dùng binh sĩ làm hàng hóa trao đổi, nên bất đắc dĩ nói:
- Sư đoàn trưởng không chính thức nói đến chuyện bồi thường. Nhưng Lữ đoàn trưởng tỏ vẻ nguyện ý dùng năm nghìn bộ trang bị của quân đế quốc để đổi một ngàn lão binh đã trải qua huyết chiến.
- Đủ bộ trang bị của quân đế quốc? Ha ha! Lần này có thể giàu to rồi. Chắc chắn Lữ đoàn trưởng còn cất dấu không ít hàng hóa tốt. Ta nghĩ chúng ta có thể đưa giá cả lên cao hơn một chút. Dù sao trong thời đại này, ngoài số ít bộ đội, các binh sĩ dù cho đã được thao luyện, cũng không thể so sánh với binh lính đã trải qua huyết chiến của chúng ta. Có số lão binh này, trong các cuộc chinh chiến với quân phiệt sau này, tuyệt đối có thể ở địa vị là người chiến thắng. Ôi thật đáng tiếc! Bọn họ không có khả năng đi theo chúng ta!
Áo Kha Nhĩ thở dài.
Khang Tư không hề để ý đến lời của Áo Kha Nhĩ, mặc dù lão binh lợi hại thật, nhưng trên bán đảo Phi Ba không hề thiếu thốn lão binh.
Lôi gia của Khang Tư trải qua một năm không ngừng tác chiến, dưới trướng gần như đều là lão binh. Mấy ngàn lão binh này chưa có lệnh Khang Tư, bọn họ không thể ra khỏi bán đảo.
- Đại ca! Có thể nói cho đệ biết một ít tin tình báo hay không? Đệ sẽ giúp đại ca cò kè mặc cả với Sư đoàn trưởng một phen, tài ăn nói của đệ, đệ rất tự tin!
An Tái Kháng có vẻ kiêu ngạo nói, cũng không phải là hắn nói suông. Không có tài ăn nói xuất sắc cùng cảm giác mẫn tuệ, hắn không thể có được mấy chiếc thương thuyền lớn nhất thế giới như hiện nay?
Lai Nhĩ Ôn Chí biết lão đại của mình đang khoe khoang tài năng trước mặt Khang Tư, hắn lập tức phụ họa:
- Đúng vậy! Khang Tư đại nhân! Lão đại của ta mồm miệng rất xuất sắc, có lần chỉ cần dựa vào thuyết phục, đã có thể kiếm được sinh ý trên trăm vạn kim tệ trong tay các thương nhân. Chỉ cần thu thập tin tình báo đầy đủ, nhất định sẽ giúp Khang Tư đại nhân đổi lấy ích lợi lớn nhất.
Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không phải là ngu ngốc, vốn trước kia không biết hòan cảnh của Khang Tư, hắn cảm thấy việc An Tái Kháng đầu nhập vào dưới trướng Khang Tư có chút ủy khuất.
Nay nhìn thấy sự phát triển của Khang Tư lĩnh, Âu Khắc chuyển vận vật tư bị cướp đoạt mất một nửa vẫn không hề nhăn mặt. Đặc biệt nhìn thấy Khang Tư vốn mới đây còn là Thiếu tá nay đã đeo quân hàm Thượng tá, nhìn thấy quân lính sâm nghiêm, rồi việc đường đường là Sư đoàn trưởng cũng phải tới cửa thỉnh cầu điều binh, hắn đã nhìn ra thực lực hùng mạnh của Khang Tư.
Nhưng tối quan trọng là lão Đại của mình bỗng nhiên được gọi là Nhị ca! Nhìn tên Nhị ca này đang cố sức biểu hiện trước mặt Khang Tư, hắn biết lão Đại của mình thực sự có năng lực đó.
Những người khác không chú ý, nhưng Âu Khắc lại nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, hiện tại hệ thống của Khang Tư không ngờ có đến ba phe phái. Khang Tư làm chủ một phe không cần phải nói, phe thứ hai là Áo Kha Nhĩ cùng hai gã thân tín một văn một võ luôn đứng bên người hắn, vừa rồi chính mình vụng trộm dò hỏi Uy Kiệt một chút, người nầy có hơn trăm thân tín trong tay.
Thứ ba là anh chàng An Tái Kháng hơi ngốc nghếch kia, hắn cũng có một người thân tín là gã Lai Nhĩ Ôn Chí, xem ra cũng không phải dễ đối phó.
Hai bên cũng đều có thân tín dưới tay, tự thân cũng có năng lực gia nhập hệ thống. Không biết là tốt hay xấu, hiện giờ thoạt nhìn là tốt, ít nhất hai người bọn họ nguyện vì Khang Tư đại nhân cống hiến. Ngày sau Khang Tư đại nhân phát triển đi lên, quyền lực của bọn họ cũng được khuếch trương, khi đó không biết có gây phiền toái gì không.
Khang Tư không biết đến lo lắng của Âu Khắc, nghe An Tái Kháng tự tiến cử, lập tức thấy rất hứng thú:
- A, đúng rồi! Ta nhớ rõ ngươi trước kia có thể dựa vào mua bán tù binh để kiếm tiền. Tốt! Có vấn đề gì ngươi đi tìm Uy Kiệt, hắn phụ trách hệ thống tình báo.
Nghe Khang Tư nói vậy, Áo Kha Nhĩ liếc mắt nhìn Uy kiệt một cái rồi lên tiếng ủng hộ:
- Đại ca! Như vậy chúng hãy khoan vội giao binh lính ra, cứ chờ đợi Tam đệ và Sư đoàn trưởng cò kè mặc cả một phen cái đã.
- Xin chờ một chút! Đại nhân! Kế tiếp ngài quyết định chúng ta phải làm gì đây? Lưu lại nơi này hay là xuất binh đi thu phục trú địa?. Thuộc hạ cần chuẩn bị trước cái gì đây?
Âu Khắc đột nhiên hỏi.
Nghe Âu Khắc nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn lên Khang Tư chờ đợi.
Khang Tư nhíu mày, đúng vậy, kế tiếp phải làm gì đây? Lưu lại chỗ này, chỉ sợ sẽ bị Sư đoàn trưởng nghi kỵ. Cho dù là đồng bọn cùng buôn bán, cũng không cho phép đối phương đóng quân trong ổ của mình. Nếu mình ở đây chắc chắn sẽ là cho đối phương lo lắng, nghi kỵ xảy ra, đến lúc đó hai bên trở thành địch nhân cũng chưa biết chừng.
Còn nếu đi thu phục trú địa? Lấy binh lực một liên đội đi đối kháng với một quốc gia? Ngu ngốc cũng không làm như vậy.
Nhìn thấy Khang Tư nhíu mày, Tương Văn cẩn thận đề nghị:
- Đại nhân! Hiện tại đế quốc sắp nội loạn, hay là hãy quay về căn cơ của chúng ta tích trữ lực lượng, ngồi xem biến chuyển như thế nào rồi tính.
Uy Kiệt, Âu Khắc cùng nhất trí vỗ tay:
- Đúng vậy, đại nhân! Chúng ta nhân cơ hội này mở rộng địa bàn. Đế quốc nội loạn, liên minh nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bọn họ sẽ không chú ý đến chúng ta đâu!
Mọi người nghe nói vậy đều ngây ngốc. Áo Kha Nhĩ cảm thán nghĩ: “Khang Tư thật là to gan lớn mật, không ngờ muốn thừa cơ hội này trở về mở rộng lãnh địa. Hắn thật là dám nghĩ, không sợ có thể biến thành quân phiệt phát sinh xung đột với địa phương nơi đóng quân sao?”
“Ai, nếu mình cũng có nhiều binh lính như vậy, cũng có thể mở rộng lãnh địa À! Không... không có khả năng khuếch trương lãnh địa, lãnh địa của mình ở ngay dưới mắt quân Sơn Việt, đến lúc nào đó lãnh địa sẽ bị quân Sơn Việt nuốt gọn thôi.”
“Ừ! Lãnh địa của Khang Tư ở tỉnh Hải Tuyền, nơi đó hẳn là an toàn, nếu mình có thể đưa tộc nhân đến đó định cư, như vậy cũng có thể chọn lựa binh lính trong tộc nhân, đến lúc đó mới có thể nói đến chuyện mở rộng lãnh địa.”
Dĩ nhiên Khang Tư biết lãnh địa mà Tương Văn nói đến không phải là Thiếu tá lĩnh mà là Lôi gia của bán đảo Phi Ba, nơi đó mới chính là căn cơ của mình.
Tương Văn nói đúng, hiện tại đế quốc bắt đầu nội loạn. Lực chú ý của liên minh khẳng định tập trung ở đế quốc. Bán đảo Phi Ba sẽ không được hai đại quốc chú ý, quả thật đây là thời cơ tốt nhất để mở rộng lãnh thổ!
Mà dù cho mình không có ý định mở rộng lãnh thổ. Các thế lực trên bán đảo Phi Ba cũng sẽ thừa dịp hai đại quốc dời đi lực chú ý mà tiến hành một cuộc thanh tẩy mới. Lúc đó Lôi gia không thể tránh khỏi trở thành khu vực tiêu điểm. Nếu không thể tránh khỏi chiến tranh chi bằng thực hiện tiên hạ thủ vi cường!
Thời đại này muốn sống yên ổn thật khó khăn. Nghĩ như vậy nên Khang Tư không khỏi cảm thán gật đầu đồng ý với đề nghị của Tương Văn.
Thương nghị xong, mọi người đang chuẩn bị rời đi, An Tái Kháng đột nhiên kêu lên:
- Đại ca...
- Gì vậy?
Khang Tư dừng lại chờ An Tái Kháng.
- A! Cũng không có gì, tiểu đệ muốn có thời gian tâm sự cùng Đại ca thôi.
An Tái Kháng thẹn thùng nói.
Vốn là hắn muốn nói cho Khang Tư biết chuyện của Đại thần quan và Công chúa, tuy nhiên nghĩ đến việc Âu Khắc cấp cho Khang Tư sự ngạc nhiên vui mừng, hắn cũng muốn học theo. Hắn nghĩ đến lúc Đại thần quan và Công chúa đột nhiên hiện ra trước mặt Khang Tư, lúc đó đại ca chắc sẽ vui lắm.
Khang Tư không biết An Tái Kháng có kế hoạch đó, cười gật gật đầu:
- Chờ giải quyết xong những việc này, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự.
Trong doanh trại lâm thời, Khang Tư cũng không nói đến tình hình hiện nay, chỉ trưng cầu ý kiến của mọi người, xem ai nguyện ý lưu lại nơi này để bảo vệ gia đình, ai nguyện ý đi theo mình đến Thiếu tá lĩnh ở tỉnh Hải Tuyền.
Nghe nói như thế, binh lính trầm lặng mất một lúc, rồi rất nhanh biểu lộ ý tứ của mình. Trong một vạn một ngàn người, ngoài ba nghìn binh lính là nô lệ xuất thân không có quyền lựa chọn, chỉ có khoảng một nghìn người hoặc là do không có gia đình ở đây, hoặc là thiên tính thích hoạt động, hoặc là người có quyền định đoạt trong nhà, chuẩn bị đưa cả nhà đi cách xa quân Sơn Việt càng xa càng tốt nên nguyện ý đi theo, số còn lại đều bày tỏ phải ở lại với gia đình.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả này, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Vì nó chứng tỏ rằng mình vẫn chưa đủ tư cách để cho người ta nguyện ý đi theo.
Tuy nhiên mọi người đều thuận theo ý nguyện của binh lính.
Đương nhiên các thợ thủ công là ngoại lệ. Tất cả đều bị cưởng chế đưa cả nhà đi theo. Thời đại này thợ thủ công đều là của quí. Dù không để ý điều gì, Khang Tư cũng không thể bỏ qua bọn họ.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, An Tái Kháng từ chỗ Uy Kiệt đã nắm được các tin tình báo về Sư đoàn trưởng, liền hưng phấn đi theo Khang Tư đến sư đoàn bộ.
Nghe nói Khang Tư đã đến, Sư đoàn trưởng liền vui vẻ đi ra nghênh đón, Sư đoàn trưởng cũng không khách sáo, mới vừa vào phòng khách liền ngồi xuống rồi lập tức nói:
- Khang Tư! Ngươi chuẩn bị điều bao nhiêu tên lính cho ta đây? Muốn bồi thường cái gì? Chỉ cần trong khả năng của ta đều có thể mở miệng.
Không trách Sư đoàn trưởng vội vàng như thế, hắn chỉ có mấy ngàn quân cảnh vệ trong tay, lại biết được các liên đội của tỉnh bên đang giúp nhau tấn công cướp đoạt trú địa, liền cảm thấy luống cuống.
- Đại nhân! Lấy một ngàn tên lão binh đã qua chiến đấu làm đơn vị, không biết ngài nguyện ý bồi thường cho bao nhiêu?
An Tái Kháng lên tiếng hỏi.
Vừa rồi trong khi giới thiệu, Sư đoàn trưởng đã biết, người có vẻ mặt bướng bỉnh này là anh em kết nghĩa của Khang Tư, nhưng lại xuất thân là thương nhân. Cũng biết giao dịch lần này là do người kia ra mặt cò kè mặc cả, lập tức cảnh giác cẩn thận nói:
- Nghe nói Lữ đoàn trưởng của Khang Tư từng ra giá một ngàn binh lính đổi năm nghìn bộ trang bị, không biết giá này...
An Tái Kháng cười nói:
- Đại nhân! Lữ đoàn trưởng chỉ yêu cầu một ngàn người, đương nhiên giá cả này là thích hợp. Nếu bây giờ không chỉ là một ngàn người, mà là hai ngàn, ba ngàn, năm ngàn, hoặc là nhiều hơn. Có chừng đó lão binh, Sư đoàn trưởng đại nhân cũng không cần xem sắc mặt của ai?
Sư đoàn trưởng nhảy dựng lên, “càng nhiều” ?! Mẹ nó chứ, nếu mình có đủ lão binh để xây dựng được hai liên đội, lão tử lập tức cướp lấy địa bàn của các Lữ đoàn trưởng như củ cải rỗng ruột xung quanh!
Nghĩ vậy, Sư đoàn trưởng cắn răng, đau lòng nói:
- Trực tiếp điểm binh, cho ta đủ hai liên đội lão binh, vật tư của sư đoàn bộ ta cấp cho ngươi một nửa!
- À! Không biết vật tư của sư đoàn bộ có những gì? Và có bao nhiêu?
An Tái Kháng bình thản hỏi.
Sư đoàn trưởng đã muốn bất cứ giá nào, cho nên nói ngay:
- Chiến mã năm nghìn thớt, thiết thuẫn, thiết thương, bì giáp các loại năm vạn bộ, áo giáp năm nghìn bộ, trường cung hai vạn cây, cung nỏ năm nghìn cây, dây cung mười vạn cái, tên hai mươi vạn bó, nõ công thành một trăm cái, quân phục giày dép mười vạn bộ. Đây là do ta tích góp từng tí một trong rất nhiều năm, nay chia một nửa cho các ngươi, ta đau lòng muốn chết.
Bọn người Khang Tư đều sững sờ, Sư đoàn trưởng thật sự giàu có, không ngờ khí giới tồn kho của sư đoàn bộ đủ để trang bị cho cả một sư đoàn.
Nói ra chắc không ai tin, bởi vì sư đoàn bộ sau khi nhận vật tư đại bộ phận đều phân phát xuống, chỉ lưu lại tồn kho một ít trang bị và các linh kiện quan trọng, làm sao lại có thể tồn trữ được nhiều như vậy. Dù sao chức trách của sư đoàn bộ chỉ là chỉ huy, không phải trực tiếp chiến đấu, bình thường căn bản không có hao tổn khí giới.
- Ừ! Nhiều vật tư như vậy đương nhiên là chúng ta vừa lòng rồi, tuy vậy...
An Tái Kháng ra vẻ trầm ngâm.
- Còn cái gì nữa sao? Nói mau đi!
Sư đoàn trưởng tỏ vẻ bực bội, mình cho đến một nửa số tồn kho rồi, còn muốn thế nào nữa đây? Cứ lấp lững thế này nếu là thiên thần cũng phát hỏa.
- À! Chúng ta muốn một nửa số thợ thủ công của tỉnh thành, nhờ đại nhân thành toàn cho. Đồng thời còn muốn đại nhân giúp cho một số xe ngựa chuyên chở vật tư, ngoài ra chúng ta còn cần một lượng xe ngựa có thể chở được một vạn người nữa.
An Tái Kháng vẻ mặt câng câng nói tiếp.
Hiện tại An Tái Kháng không vội, hắn nhìn thấy bộ dáng cấp thiết của Sư đoàn trưởng, hiện ông ta rất cần một chi quân đội dốc sức vì ông ta. Nếu ông ta biết cho dù không mở miệng số binh lính này cũng thuộc về ông ta, không biết ông ta có tức đến hộc máu hay không?
- Xe ngựa không thành vấn đề, trong kho có sẵn. Còn một nửa thợ thủ công, cái này tuyệt đối không được! Thợ rèn chỉ có thể cho ngươi một phần năm, thợ đóng tàu một tên cũng không thể cho! Tuy nhiên toàn bộ các loại thợ thủ công khác cho ngươi lấy tất!
Sư đoàn trưởng nói như đinh đóng cột.
- Đại nhân! Các thợ thủ công khác không sao cả, còn thợ rèn có thể tăng thêm một ít không? Ngài cũng biết, chế tạo, sửa chữa trang bị đều rất cần thợ rèn hỗ trợ.
An Tái Kháng làm ra vẻ mặt đau khổ kỳ kèo.
- Một phần năm thợ rèn là đủ để chế tạo binh khí cho bộ đội các ngươi rồi. Còn việc sửa chữa trang bị hoàn toàn có thể giao cho binh hậu cần phụ trách.
Sư đoàn trưởng cương quyết nói.
- Ôi! Đại nhân ngài cũng biết binh lính dưới trướng của đại ca ta đều là xuất thân bình dân, làm gì có binh hậu cần đâu, cho nên ngài cấp thêm một ít thợ rèn đi.
An Tái Kháng lại cầu xin. Hai bên đều không có để ý đến ý kiến của thợ thủ công tỉnh thành. Bọn họ đi hay ở vấn đề chỉ là một câu nói mà thôi.
Cũng không lạ Sư đoàn trưởng không quanh co về chuyện thợ thủ công. Ngoài thợ đóng tàu và thợ rèn có thể chế tạo binh khí, các thợ thủ công khác đều không có ý nghĩa đối người đương quyền. Cho nên Sư đoàn trưởng chỉ giữ lại thợ đóng tàu và thợ rèn, các thợ thủ công khác tống xuất đi hết cũng không sao cả.
- Thôi được! Ta giao thêm cho ngươi binh hậu cần của sư đoàn bộ. Còn thợ rèn cũng đừng kì kèo nữa.
Sư đoàn trưởng lớn giọng nói.
An Tái Kháng bực bội, mình lấy binh hậu cần làm gì? Thân là thương nhân, An Tái Kháng rất rõ ràng, thợ thủ công là người tạo ra tiền tài, tùy tiện một người có được kỹ năng thợ thủ công đều có thể làm ra tài phú nhiều hơn một trăm binh hậu cần.
An Tái Kháng không cho phép mình không tăng thêm được thợ thủ công mà ngược lại phải đem về một đám ăn hại, nhưng lại không thể cự tuyệt, đành phải nhìn Khang Tư, mong Khang Tư có thể có ý kiến cho việc này.
- Trưởng quan! Hạ quan định quay về lãnh địa của mình ở tỉnh Hải Tuyền một chuyến.
Khang Tư đột nhiên nói lên yêu cầu của mình, làm như hắn hoàn toàn không quan tâm đến giao dịch đang tiến hành.
Sư đoàn trưởng lập tức trầm xuống. Quay về lãnh địa? Khang Tư tiểu tử này muốn đi sao? Ý hắn không muốn ở lại nơi trú địa để chịu chết, lại không muốn ở lại tỉnh thành làm ta khó xử. Mà đồng thời còn muốn nói hắn không có khả năng mang đi nhiều người, nên không thể nhận thêm binh hậu cần.
“Hừ! Tiểu tử lợi hại thật, tuy nhiên hắn nếu không lợi hại như vậy, thì làm sao có thể nắm được trong tay cả một tuyến đường buôn lậu.”
Kỳ thật Sư đoàn trưởng cũng lo lắng Khang Tư có một vạn một ngàn tên lính lại đóng ở tỉnh thành. Vạn nhất người nầy nổi lên ý xấu, tánh mạng mình chắc cũng không còn.
Cho nên nghe Khang Tư nguyện ý chuyển nhượng binh lính cho mình, liền lập tức lấy ra một nửa vật tư tồn kho bồi thường cho hắn.
Bây giờ lại nghe Khang Tư muốn quay về lãnh địa của mình, càng chứng tỏ hắn không có dã tâm tranh chấp địa bàn ở đây.
Nghĩ vậy, Sư đoàn trưởng vui mừng gật gật đầu nói
- Thế à! Thượng tá Khang Tư, ngươi vừa một phen khổ chiến cùng quân Sơn Việt, cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian. Như vậy đi, để ta cấp cho ngươi một giấy nghỉ phép.
Nhìn đến Áo Kha Nhĩ bên cạnh đang nóng lòng muốn được cùng đi, liền biết gã Thiếu tá này cùng Khang Tư là một người, cũng bán cho hắn một cái nhân tình luôn.
- Đương nhiên, Thiếu tá Áo Kha Nhĩ cũng cần tĩnh dưỡng, ta cũng cấp cho một giấy nghỉ phép.
- Cảm ơn Trưởng quan.
Khang Tư và Áo Kha Nhĩ vội nói lời cảm tạ. Được Sư đoàn trưởng cấp cho giấy nghỉ phép, Khang Tư cùng Áo Kha Nhĩ có thể ở bên ngoài thảnh thơi cười xem thế sự, đã không tham dự, bất kể phát sinh chuyện gì đều không quan hệ cùng bọn họ.
- Không cần khách khí, chỉ một cái nhấc tay mà thôi. Khang Tư! Nói thật, ngươi chuẩn bị cho ta bao nhiêu tên lính?
Sư đoàn trưởng khoát tay nói.
- Bảy ngàn người! Còn bốn ngàn người theo hạ quan trở về lãnh địa.
Nghe Khang Tư nói thế, Sư đoàn trưởng vô cùng vui sướng. “Không ngờ lại được đến hai liên đội, quá tuyệt vời!”
Tâm tình cực tốt Sư đoàn trưởng thuận miệng nói:
- Khang Tư! Ngươi thật đúng là được thủ hạ yêu thương sâu nặng, không ngờ có nhiều người như thế nguyện ý rời xa cố hương đi cùng ngươi quay về lãnh địa.
Vừa nói xong, Sư đoàn trưởng liền nhảy dựng, Khang Tư mang hơn một liên đội người quay về lãnh địa để làm gì? Dùng để phòng ngừa bọn quân phiệt khác sao? Buồn cười, hiện tại các Liên đội trưởng quân phiệt, không có ai dám trêu chọc Khang Tư.
Nhưng một Thiếu tá lĩnh nho nhỏ có thể nuôi sống bốn ngàn binh lính xuất thân huyết chiến sao? Không bằng nhường cho ta thêm một ít...
A! Trời ạ! Ta thật ngu ngốc! Quên mất Khang Tư nắm trong tay một tuyến đường buôn lậu! Những tên lính này nhất định phải đi bảo vệ cho tuyến đường buôn lậu rồi!
- Hạ quan không lợi hại như Trưởng quan nói đâu, trong bốn ngàn người đi theo hạ quan có ba ngàn là xuất thân nô lệ.
Khang Tư có điểm chua xót nói.
/267
|