Ngày Vi Yến Uyển được xuất viện về nhà thì Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng có đến thăm thêm một lần nữa, lúc đầu Cố Trực Dinh đã nói không muốn cho cô đến đây, vì chỗ này mang điềm không tốt lắm, hơn nữa cô còn đang mang thai, đến những nơi có không khí u ám này sẽ càng không may hơn.
Nhưng Đàm Châu lại rất vui vê nhìn cha chồng, nói:
- Cha yên tâm đi ạ, con nghĩ đứa bé thật sự rất khỏe mạnh, vừa hay ở đây con cũng có thể truyền một ít may mắn cho cháu dâu đó cha.
Cố Trực Dinh thấy con dâu hiểu chuyện như vậy càng ưng ý hơn, Cố Sơ Dụ và Cao Thiên Trang cũng tiếc nuối hơn, vốn dĩ họ có thể có một người con dâu tốt, một người vợ tốt như vậy mà. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã tan tành rồi.
Khi này mọi người đều đã ra ngoài hết rồi, chỉ còn có Vi Yến Uyển và Đàm Châu ở trong phòng, cô ta liền nhanh chóng bày ra bộ mặt thật, nhìn Đàm Châu nói:
- Đàm Châu, cô có thấy không? Tôi chỉ hi sinh đứa bé một chút, mà hai phần cổ phần của Cố thị đã rơi vào tay tôi. Hay cô cũng làm vậy đi, biết đâu sẽ được nhiều hơn đấy.
- Vi Yến Uyển, cô thật sự không xứng để làm mẹ.
- Làm mẹ? Ai lại muốn làm mẹ chứ, cô có biết chỉ vì hai chữ “làm mẹ” này mà tôi phải chịu đau đớn thế nào không? Đứa nhỏ đó chết rồi thì càng tốt, tôi cũng có thể yên tâm mà sống tiếp rồi, cũng không còn bị cô uy hiếp nữa.
Đàm Châu cười nhạt, hóa ra một sinh linh nhỏ bé này lại bị Vi Yến Uyển xem là thứ phiền phức chỉ ngán chân của cô ta thôi sao? Quả nhiên người có tâm tư ích kỷ như Vi Yến Uyển xứng đáng cô độc đến già.
Nhưng chắc cô ta không biết, thứ đau đớn nhất trên đời này, chính là nhìn con ruột của mình gọi người khác là mẹ. Để cô xem, khi Vi Yến Uyển gặp lại bé con sẽ có cảm xúc gì, chắc là sẽ nhớ đến những lời hôm nay cô ta nói… Nhỉ?
Lúc này Đàm Châu định rời đi, nhưng đột nhiên Vi Yến Uyển lại nói:
- Đứa bé… Chết thật sao?
Nhìn sang Vi Yến Uyển một chút, nói rằng cô ta độc ác và nhẫn tâm, nhưng dù sao cũng là một người mẹ mà, làm sao vứt bỏ con mình hoàn toàn chứ. Nhưng Đàm Châu cũng không muốn để bé con trở thành công cụ để Vi Yến Uyển trục lợi, cô nói:
- Chẳng phải đó là chuyện cô mong muốn sao? Ngay từ đầu… Tất cả mọi chuyện đều là do cô tự biên tự diễn, chẳng có sự cố gì ở đây cả… Đúng không? Cô đã sớm có ý định giết đứa bé rồi… Vậy còn hỏi làm gì chứ?
- Tại sao cô biết tôi có ý định…
- Vì trong dạ dày của cô bác sĩ phát hiện một lượng nhỏ thuốc phá thai, hơn nữa… Ngay khi cô được đẩy vào phòng cấp cứu đã cầu xin bác sĩ cái gì… Cô phải nhớ chứ?
Nói xong Đàm Châu liền rời đi, bỏ lại Vi Yến Uyển với gương mặt không dám tin… Hóa ra tất cả Đàm Châu đều biết, chuyện cô ta ầm thầm uống thuốc phá thai Đàm Châu cũng biết… Chuyện cô ta nhờ bác sĩ giữ mạng cho mình, Đàm Châu cũng biết… Tất cả những chuyện cô ta làm… Đàm Châu đều biết… Phải làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?
[…]
Đàm Châu và Cố Quý Dực rời khỏi nhà của anh chị hai mà về nhà mình, trên đường quay về cô cảm thấy vừa tức giận vừa căm hận Vi Yến Uyển, tại sao bé con đáng thương lại có một người mẹ như cô ta chứ? Chỉ vì củng cố địa vị mà chuyện thất nhân ác đức vậy cũng có thể làm.
Nếu như không phải Cố Quý Dực tách ly cô ra khỏi Vi Yến Uyển, thì có thể mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu của Đàm Châu rồi.
Một người như vậy, cô sẽ không bao giờ để cô ta biết sự thật!
- Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?
Đàm Châu đưa mắt nhìn chồng mình, lại còn nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, sau đó nói:
- Vừa rồi em nói chuyện với Vi Yến Uyển… Cô ta thật sự đã uống thuốc phá thai, đã có ý định giết đứa bé từ trước… Chỉ vì hai phần trăm cổ phần của Cố thị, anh nói xem… Sao bé con lại có người mẹ như vây chứ?
- Em nói gì lạ vậy? Đứa bé là con của chúng ta mà, em mới mẹ của nó. Em đừng nghĩ nữa, ác giả ác báo, Vi Yến Uyển bây giờ cho dù muốn có con cũng khó.
Đàm Châu lắc đầu, sau đó cô lại nhìn anh, nói:
- Em nghe nói Cố Sơ Dụ đang tìm người ở bên ngoài, cậu ta đang muốn nhờ người mang thai hộ.
- Vi Yến Uyển chấp nhận sao?
- Không muốn cũng phải chấp nhận, chứ bây giờ chỉ còn cách đó là họ mới có thể có con được thôi.
Cố Quý Dực nghĩ ngợi một chút, sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên môi của vợ mình, thấp giọng nói:
- Được rồi, chuyện của bọn họ hãy để họ tính, chúng ta nên quan tâm đến con mình trước đã. Sắp tới đây là em đến ngày dự sinh rồi đó, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, biết chưa?
- Em biết rồi, ông xã.
- Bà xã ngoan, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
#Yu~
Nhưng Đàm Châu lại rất vui vê nhìn cha chồng, nói:
- Cha yên tâm đi ạ, con nghĩ đứa bé thật sự rất khỏe mạnh, vừa hay ở đây con cũng có thể truyền một ít may mắn cho cháu dâu đó cha.
Cố Trực Dinh thấy con dâu hiểu chuyện như vậy càng ưng ý hơn, Cố Sơ Dụ và Cao Thiên Trang cũng tiếc nuối hơn, vốn dĩ họ có thể có một người con dâu tốt, một người vợ tốt như vậy mà. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã tan tành rồi.
Khi này mọi người đều đã ra ngoài hết rồi, chỉ còn có Vi Yến Uyển và Đàm Châu ở trong phòng, cô ta liền nhanh chóng bày ra bộ mặt thật, nhìn Đàm Châu nói:
- Đàm Châu, cô có thấy không? Tôi chỉ hi sinh đứa bé một chút, mà hai phần cổ phần của Cố thị đã rơi vào tay tôi. Hay cô cũng làm vậy đi, biết đâu sẽ được nhiều hơn đấy.
- Vi Yến Uyển, cô thật sự không xứng để làm mẹ.
- Làm mẹ? Ai lại muốn làm mẹ chứ, cô có biết chỉ vì hai chữ “làm mẹ” này mà tôi phải chịu đau đớn thế nào không? Đứa nhỏ đó chết rồi thì càng tốt, tôi cũng có thể yên tâm mà sống tiếp rồi, cũng không còn bị cô uy hiếp nữa.
Đàm Châu cười nhạt, hóa ra một sinh linh nhỏ bé này lại bị Vi Yến Uyển xem là thứ phiền phức chỉ ngán chân của cô ta thôi sao? Quả nhiên người có tâm tư ích kỷ như Vi Yến Uyển xứng đáng cô độc đến già.
Nhưng chắc cô ta không biết, thứ đau đớn nhất trên đời này, chính là nhìn con ruột của mình gọi người khác là mẹ. Để cô xem, khi Vi Yến Uyển gặp lại bé con sẽ có cảm xúc gì, chắc là sẽ nhớ đến những lời hôm nay cô ta nói… Nhỉ?
Lúc này Đàm Châu định rời đi, nhưng đột nhiên Vi Yến Uyển lại nói:
- Đứa bé… Chết thật sao?
Nhìn sang Vi Yến Uyển một chút, nói rằng cô ta độc ác và nhẫn tâm, nhưng dù sao cũng là một người mẹ mà, làm sao vứt bỏ con mình hoàn toàn chứ. Nhưng Đàm Châu cũng không muốn để bé con trở thành công cụ để Vi Yến Uyển trục lợi, cô nói:
- Chẳng phải đó là chuyện cô mong muốn sao? Ngay từ đầu… Tất cả mọi chuyện đều là do cô tự biên tự diễn, chẳng có sự cố gì ở đây cả… Đúng không? Cô đã sớm có ý định giết đứa bé rồi… Vậy còn hỏi làm gì chứ?
- Tại sao cô biết tôi có ý định…
- Vì trong dạ dày của cô bác sĩ phát hiện một lượng nhỏ thuốc phá thai, hơn nữa… Ngay khi cô được đẩy vào phòng cấp cứu đã cầu xin bác sĩ cái gì… Cô phải nhớ chứ?
Nói xong Đàm Châu liền rời đi, bỏ lại Vi Yến Uyển với gương mặt không dám tin… Hóa ra tất cả Đàm Châu đều biết, chuyện cô ta ầm thầm uống thuốc phá thai Đàm Châu cũng biết… Chuyện cô ta nhờ bác sĩ giữ mạng cho mình, Đàm Châu cũng biết… Tất cả những chuyện cô ta làm… Đàm Châu đều biết… Phải làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?
[…]
Đàm Châu và Cố Quý Dực rời khỏi nhà của anh chị hai mà về nhà mình, trên đường quay về cô cảm thấy vừa tức giận vừa căm hận Vi Yến Uyển, tại sao bé con đáng thương lại có một người mẹ như cô ta chứ? Chỉ vì củng cố địa vị mà chuyện thất nhân ác đức vậy cũng có thể làm.
Nếu như không phải Cố Quý Dực tách ly cô ra khỏi Vi Yến Uyển, thì có thể mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu của Đàm Châu rồi.
Một người như vậy, cô sẽ không bao giờ để cô ta biết sự thật!
- Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?
Đàm Châu đưa mắt nhìn chồng mình, lại còn nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, sau đó nói:
- Vừa rồi em nói chuyện với Vi Yến Uyển… Cô ta thật sự đã uống thuốc phá thai, đã có ý định giết đứa bé từ trước… Chỉ vì hai phần trăm cổ phần của Cố thị, anh nói xem… Sao bé con lại có người mẹ như vây chứ?
- Em nói gì lạ vậy? Đứa bé là con của chúng ta mà, em mới mẹ của nó. Em đừng nghĩ nữa, ác giả ác báo, Vi Yến Uyển bây giờ cho dù muốn có con cũng khó.
Đàm Châu lắc đầu, sau đó cô lại nhìn anh, nói:
- Em nghe nói Cố Sơ Dụ đang tìm người ở bên ngoài, cậu ta đang muốn nhờ người mang thai hộ.
- Vi Yến Uyển chấp nhận sao?
- Không muốn cũng phải chấp nhận, chứ bây giờ chỉ còn cách đó là họ mới có thể có con được thôi.
Cố Quý Dực nghĩ ngợi một chút, sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên môi của vợ mình, thấp giọng nói:
- Được rồi, chuyện của bọn họ hãy để họ tính, chúng ta nên quan tâm đến con mình trước đã. Sắp tới đây là em đến ngày dự sinh rồi đó, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, biết chưa?
- Em biết rồi, ông xã.
- Bà xã ngoan, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
#Yu~
/61
|