Nhìn vào miếng bánh trên tay của Cố Quý Dực, cô lại nhìn sang Phí Tịnh Liên, vừa rồi chính cô ta đã đưa cho cô, chẳng lẽ trong bánh có vấn đề gì sao?
- Là chị Tịnh Liên đã đưa cho em, có chuyện sao?
- Em đã ăn chưa?
- Vẫn chưa, lúc nãy chị ấy đưa xong thì cùng lúc chuyện này nổ ra, nên em còn chưa kịp ăn.
Nghe vậy Cố Quý Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dịu dàng nói:
- Cũng may là em chưa ăn. Bánh này có xoài, nếu em ăn vào thì anh không biết phải làm sao nữa.
Vương Tịnh Văn nghe đến đây liền ngạc nhiên, lại còn hỏi kĩ rằng tại sao Đàm Châu không ăn được xoài, hiển nhiên câu trả lời nhận được chính là cô bị dị ứng với xoài.
Nhưng Đàm Châu lại thấy có chút kì lạ, chuyện cô bị ứng với xoài ngoại trừ gia đình của cô, Cố Quý Dực và Cố Sơ Dụ ra thì chỉ có một mình Vi Yến Uyển biết. Xem ra đó chính là món quà mà Vi Yến Uyển muốn giành cho cô nhỉ?
Còn Cố Quý Dực thì đã sớm không thể bình tĩnh được nữa, anh còn nghĩ Phí Tịnh Liên này chỉ đơn thuần là bị Vi Yến Uyển xúi giục cái gì đó thôi, anh còn tưởng món quà mà cô ta chuẩn bị chính là những bức ảnh và đoạn video vô căn cứ này, không ngờ cô ta còn dụng tâm thêm ở phần bánh nữa chứ.
Bây giờ anh vẫn còn tức đến run người đây, Đàm Châu bây giờ đang mang thai, mà cô lại dị ứng với xoài, anh thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng sau khi cô ăn miếng bánh này vào người.
- Phí Tịnh Liên, cô muốn giết người sao?
Nhưng đương nhiên Phí Tịnh Liên cũng rất thông minh khi bám vào chuyện cô ta không biết Đàm Châu bị dị ứng với xoài để biện minh, nhưng kẻ làm chuyện xấu cũng sẽ bị lộ cái đuôi cáo ra thôi, Vương Tịnh Văn nhịn không được, nói:
- Phí Tịnh Liên, cậu đừng nói dối nữa, từ trước đến giờ cậu chưa từng làm bánh nhân xoài. Cậu còn nói rằng cậu ghét nhất chính là xoài, mà cha của cậu cũng bị dị ứng với xoài… Lẽ nào cậu làm bánh chỉ để cho Tiểu Châu thôi sao?
Phí Tịnh Liên á khẩu, nhưng rồi cô ta lại lắc đầu, nói:
- Không có, Văn Văn cậu phải tin tớ, tớ thật sự không biết Tiểu Châu bị dị ứng với xoài mà. Với cả cha của tớ cũng ít ăn bánh ngọt, tớ chỉ là muốn thử một loại nhân mới thôi, tớ thấy nhân xoài thật sự rất ngon… Nên mới… Nên mới…. ngôn tình hài
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Phí Tịnh Liên thì những cánh nhà báo cũng rất nhanh đã quay xe để bên vực cô ta, họ nói rằng cô ta cũng không phải cố ý, cũng chỉ là có lòng tốt thôi nhưng lại bị nghi ngờ. Khi này Cố Quý Dực đã tức đến đỏ mặt, anh còn định bước đến đánh cô ta một cái, nhưng đã được Đàm Châu giữ lại.
Cô lại nhìn Phí Tịnh Liên, nói:
- Chị Tịnh Liên đừng trách anh ấy nha, tại anh ấy lo lắng cho em và đứa bé trong bụng thôi. Chứ em biết chị Tịnh Liên không xấu xa như thế đâu, hơn nữa giữa em và chị cũng đâu có thù hận gì… Đúng không chị?
Khóe môi của Phí Tịnh Liên có hơi giật giật một chút, nhưng để giữ mặt mũi thì cô ta vẫn phải gật đầu chấp nhận, sau đó còn nói:
- Đúng… Đúng vậy, chị và Tiểu Châu từ trước đến giờ chưa từng có thù hận gì, tại sao chị phải hại em chứ… Hơn nữa, chị và anh Quý Dực còn là chỗ bạn bè, hai bên gia đình cũng hợp tác nhiều năm, chị đâu thể nào đá đổ chén cơm của mình… Tiểu Châu, thật sự cảm ơn em đã minh oan cho chị.
Cuối cùng thì chuyện chiếc bánh cũng đã bị bỏ qua một cách êm xuôi, nhưng Cố Quý Dực vẫn đứng ở trước mặt ống kính máy quay, hay thậm chí là phát sóng trực tiếp nói rằng anh sẽ điều tra chuyện vu khống này tới cùng.
Và chỉ cần anh nắm được bằng chứng thì kẻ đó cứ chuẩn bị ăn cơm tù đi!
Lúc quay đi Cố Quý Dực cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên một cái, cậu ta nhận lệnh liền gật đầu, rồi lại chuẩn bị đưa quan khách tiếp tục bữa tiệc, riêng Phí Tịnh Liên thì chắc chẳng có tâm trạng tiếp tục đâu.
Đến đây Thược Dược lại đưa theo Silver và Fun theo sau Phí Tịnh Liên, lúc cô ta phát hiện thì Silver đã dùng cơ thể đồ sộ của mình đè cô ta dưới thân, răng nanh sắc nhọn cũng nhe ra cực kỳ hung hăng, sau đó Thược Dược lại nói:
- Phí tiểu thư, Silver và Fun nhà chúng tôi rất thích tiểu thư nên nằng nặc đòi tôi đưa đến chơi cùng tiểu thư đó ạ. Hi vọng Phí tiểu thư… “Chơi vui” nhé.
Sau đó Thược Dược cũng quay lưng lại, cô ấy cũng không biết Silver và Fun đã làm gì, nhưng nghe giọng hét của Phí Tịnh Liên thì có vẻ như đã hung hăng lắm rồi.
Tới khi cô ta khóc lóc cầu xin thì Thược Dược mới quay lại nhìn, ô xem kìa… Hóa ra Silver nhà ta đang dùng Phí Tịnh Liên như một cái bàn mài móng chân, trên cơ thể của Phí Tịnh Liên bây giờ có không ít vết cào xước của móng chân đâu, quần áo cũng bị rách te tua, nhìn cô ta bây giờ không khác gì ăn xin cả.
Thược Dược lại giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ây da, Phí tiểu thư có sao không? Cô xem hôm nay Silver quá khích rồi. Ôi trời ơi Silver, mau xin lỗi tiểu thư đi chứ.
Nhưng Silver kiêu ngạo liếc cũng không thèm liếc, ngay lập tức phủi mông đưa con về lại nhà. Còn Thược Dược cũng rủ lòng thương mà gọi người đưa Phí Tịnh Liên về nhà… Chắc sau chuyện này cô ta sẽ phải dưỡng thương vài tháng đấy.
Silver nhà ta, đúng là ngầu bá cháy!
- Là chị Tịnh Liên đã đưa cho em, có chuyện sao?
- Em đã ăn chưa?
- Vẫn chưa, lúc nãy chị ấy đưa xong thì cùng lúc chuyện này nổ ra, nên em còn chưa kịp ăn.
Nghe vậy Cố Quý Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dịu dàng nói:
- Cũng may là em chưa ăn. Bánh này có xoài, nếu em ăn vào thì anh không biết phải làm sao nữa.
Vương Tịnh Văn nghe đến đây liền ngạc nhiên, lại còn hỏi kĩ rằng tại sao Đàm Châu không ăn được xoài, hiển nhiên câu trả lời nhận được chính là cô bị dị ứng với xoài.
Nhưng Đàm Châu lại thấy có chút kì lạ, chuyện cô bị ứng với xoài ngoại trừ gia đình của cô, Cố Quý Dực và Cố Sơ Dụ ra thì chỉ có một mình Vi Yến Uyển biết. Xem ra đó chính là món quà mà Vi Yến Uyển muốn giành cho cô nhỉ?
Còn Cố Quý Dực thì đã sớm không thể bình tĩnh được nữa, anh còn nghĩ Phí Tịnh Liên này chỉ đơn thuần là bị Vi Yến Uyển xúi giục cái gì đó thôi, anh còn tưởng món quà mà cô ta chuẩn bị chính là những bức ảnh và đoạn video vô căn cứ này, không ngờ cô ta còn dụng tâm thêm ở phần bánh nữa chứ.
Bây giờ anh vẫn còn tức đến run người đây, Đàm Châu bây giờ đang mang thai, mà cô lại dị ứng với xoài, anh thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng sau khi cô ăn miếng bánh này vào người.
- Phí Tịnh Liên, cô muốn giết người sao?
Nhưng đương nhiên Phí Tịnh Liên cũng rất thông minh khi bám vào chuyện cô ta không biết Đàm Châu bị dị ứng với xoài để biện minh, nhưng kẻ làm chuyện xấu cũng sẽ bị lộ cái đuôi cáo ra thôi, Vương Tịnh Văn nhịn không được, nói:
- Phí Tịnh Liên, cậu đừng nói dối nữa, từ trước đến giờ cậu chưa từng làm bánh nhân xoài. Cậu còn nói rằng cậu ghét nhất chính là xoài, mà cha của cậu cũng bị dị ứng với xoài… Lẽ nào cậu làm bánh chỉ để cho Tiểu Châu thôi sao?
Phí Tịnh Liên á khẩu, nhưng rồi cô ta lại lắc đầu, nói:
- Không có, Văn Văn cậu phải tin tớ, tớ thật sự không biết Tiểu Châu bị dị ứng với xoài mà. Với cả cha của tớ cũng ít ăn bánh ngọt, tớ chỉ là muốn thử một loại nhân mới thôi, tớ thấy nhân xoài thật sự rất ngon… Nên mới… Nên mới…. ngôn tình hài
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Phí Tịnh Liên thì những cánh nhà báo cũng rất nhanh đã quay xe để bên vực cô ta, họ nói rằng cô ta cũng không phải cố ý, cũng chỉ là có lòng tốt thôi nhưng lại bị nghi ngờ. Khi này Cố Quý Dực đã tức đến đỏ mặt, anh còn định bước đến đánh cô ta một cái, nhưng đã được Đàm Châu giữ lại.
Cô lại nhìn Phí Tịnh Liên, nói:
- Chị Tịnh Liên đừng trách anh ấy nha, tại anh ấy lo lắng cho em và đứa bé trong bụng thôi. Chứ em biết chị Tịnh Liên không xấu xa như thế đâu, hơn nữa giữa em và chị cũng đâu có thù hận gì… Đúng không chị?
Khóe môi của Phí Tịnh Liên có hơi giật giật một chút, nhưng để giữ mặt mũi thì cô ta vẫn phải gật đầu chấp nhận, sau đó còn nói:
- Đúng… Đúng vậy, chị và Tiểu Châu từ trước đến giờ chưa từng có thù hận gì, tại sao chị phải hại em chứ… Hơn nữa, chị và anh Quý Dực còn là chỗ bạn bè, hai bên gia đình cũng hợp tác nhiều năm, chị đâu thể nào đá đổ chén cơm của mình… Tiểu Châu, thật sự cảm ơn em đã minh oan cho chị.
Cuối cùng thì chuyện chiếc bánh cũng đã bị bỏ qua một cách êm xuôi, nhưng Cố Quý Dực vẫn đứng ở trước mặt ống kính máy quay, hay thậm chí là phát sóng trực tiếp nói rằng anh sẽ điều tra chuyện vu khống này tới cùng.
Và chỉ cần anh nắm được bằng chứng thì kẻ đó cứ chuẩn bị ăn cơm tù đi!
Lúc quay đi Cố Quý Dực cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên một cái, cậu ta nhận lệnh liền gật đầu, rồi lại chuẩn bị đưa quan khách tiếp tục bữa tiệc, riêng Phí Tịnh Liên thì chắc chẳng có tâm trạng tiếp tục đâu.
Đến đây Thược Dược lại đưa theo Silver và Fun theo sau Phí Tịnh Liên, lúc cô ta phát hiện thì Silver đã dùng cơ thể đồ sộ của mình đè cô ta dưới thân, răng nanh sắc nhọn cũng nhe ra cực kỳ hung hăng, sau đó Thược Dược lại nói:
- Phí tiểu thư, Silver và Fun nhà chúng tôi rất thích tiểu thư nên nằng nặc đòi tôi đưa đến chơi cùng tiểu thư đó ạ. Hi vọng Phí tiểu thư… “Chơi vui” nhé.
Sau đó Thược Dược cũng quay lưng lại, cô ấy cũng không biết Silver và Fun đã làm gì, nhưng nghe giọng hét của Phí Tịnh Liên thì có vẻ như đã hung hăng lắm rồi.
Tới khi cô ta khóc lóc cầu xin thì Thược Dược mới quay lại nhìn, ô xem kìa… Hóa ra Silver nhà ta đang dùng Phí Tịnh Liên như một cái bàn mài móng chân, trên cơ thể của Phí Tịnh Liên bây giờ có không ít vết cào xước của móng chân đâu, quần áo cũng bị rách te tua, nhìn cô ta bây giờ không khác gì ăn xin cả.
Thược Dược lại giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ây da, Phí tiểu thư có sao không? Cô xem hôm nay Silver quá khích rồi. Ôi trời ơi Silver, mau xin lỗi tiểu thư đi chứ.
Nhưng Silver kiêu ngạo liếc cũng không thèm liếc, ngay lập tức phủi mông đưa con về lại nhà. Còn Thược Dược cũng rủ lòng thương mà gọi người đưa Phí Tịnh Liên về nhà… Chắc sau chuyện này cô ta sẽ phải dưỡng thương vài tháng đấy.
Silver nhà ta, đúng là ngầu bá cháy!
/61
|