Khách cũng đến đông đủ rồi, bữa tiệc thọ thần của Cố Trực Dinh cũng đã chính thức được bắt đầu.
Đầu tiên phải nói đến những người bạn cũ của Cố Trực Dinh đều đến đây chúc mừng ông ấy, nhưng chiến hữu trước kia khi cùng nhau làm ăn cũng đã lặn lội đường xa để đến đây. Nhưng Cố Trực Dinh lại kéo tay của Cố Quý Dực và Đàm Châu lại, ở trước mặt mọi người giới thiệu về hai người họ.
Người khác nhìn nhau chỉ nghĩ ông ấy đang giới thiệu con dâu mới, nhưng những người trong nghề đều biết… Ở trước mặt các nguyên lão mà được đích thân gia chủ giới thiệu, chứng tỏ rằng Cố gia bây giờ đang nằm trong tầm tay của vợ chồng nhà họ rồi, chuyện đổi chủ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Vi Yến Uyển nhìn thấy mà trong lòng đầy ganh tị, vốn dĩ vị trí vinh dự đó phải là của cô ta mới đúng, nói sao đi nữa thì hiện tại cô ta cũng đang mang thai cháu đích tôn của Cố gia cơ mà? Tại sao Cố Trực Dinh lại đưa Đàm Châu ra thay vì là gia đình của Cố Sơ Dụ chứ? Đúng là tức chết cô ta rồi!
Hiển nhiên không chỉ có Vi Yến Uyển là tức giận đến mức mắt nổ đom đóm, một kẻ ham mê quyền lực như Cố Sơ Dụ cũng sắp không nhịn được rồi, nếu không phải hôm nay là ngày thọ thần của ông nội thì hắn ta chắc sẽ làm ầm lên ngay.
Buổi lễ tặng quà cũng đã được Cố Quý Dực chuẩn bị xong, dìu tay đưa Cố Trực Dinh ngồi vào trung tâm bữa tiệc, xung quanh đều là những người có thiện chí đến tặng quà, trải qua không biết bao nhiêu người thì cũng đã đến lượt Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, hai con người giả tạo đó còn cười một cách bình thường, lại đi đến trước mặt của Cố Trực Dinh, nhẹ nhàng nói:
- Ông nội, mặc dù vợ chồng cháu không có gì nhiều, đây xem như là tấm lòng hiếu kính của tụi cháu, chúc ông nội thọ tỷ nam sơn.
Cố Trực Dinh cũng chỉ gật đầu, sau đó liền cho người mở hộp quà ra, bên trong đó là một bức tượng phật được đúc bằng vàng ròng, không cần nói cũng biết quan khách ở đây đều trầm trồ với sự hiếu kính của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, tuy nhiên sau đó Cố Trực Dinh lại nói:
- Tiền bạc của hai đứa sao không giữ lại, hơn nữa Yến Uyển cũng sắp tới ngày sinh nở rồi, hai đứa cũng phải nghĩ tới cuộc sống sau này của mình và con cái nữa chứ. Nhớ, sau này đừng phung phí nữa.
Còn tưởng rằng bản thân sẽ được vẻ vang, cuối cùng là bị nói đến ê chề, Vi Yến Uyển cũng chỉ cười gượng rồi lui xuống.
Tiếp theo là món quà của Cố Quý Dực và Đàm Châu, nhưng có điều là hai người lại mang hai món quà khác nhau đến cho Cố Trực Dinh, ông ấy liền lo lắng nhìn cô, nói:
- Tiểu Châu, hai đứa sao lại chọn hai món quà? Lẽ nào thằng nhóc này cãi lời con sao?
Đàm Châu liền mỉm cười rồi lắc đầu, sau đó cô lại nói:
- Không có đâu cha, món quà mà anh ấy đang cầm là của bọn con cùng nhau chọn. Còn món quà này… Là một chút tấm lòng của đứa con dâu tặng cho cha ạ.
Cố Trực Dinh cũng mặc kệ mọi người đang mong chờ, ông ấy liền ôm lấy món quà mà Đàm Châu đích thân chuẩn bị, còn định sẽ mở ra nhưng rồi lại thôi.
Trước tiên phải mở món quà trên tay của Cố Quý Dực đã, người hầu còn định sẽ mở nhưng Cố Quý Dực lại tự tay mở ra, bên trong chính là một bình hoa Thanh Ngọc cổ, giá trị tuy không bằng tượng phật được đúc bằng vàng ròng kia của Cố Sơ Dụ, nhưng giá trị tinh thân thì không cần phải bàn cãi nữa.
Anh lúc này mới nói:
- Đây là Tiểu Châu đã chọn đấy.
- Quả nhiên là Tiểu Châu, ánh mắt nhìn đồ vật lúc nào cũng tốt.
Tiếp theo sau đó chính là mở món quà mà Đàm Châu đã tặng, không chỉ có Cố Trực Dinh tò mò thứ bên trong là gì, ngay cả Vi Yến Uyển cũng muốn xem Đàm Châu này đã tặng cái gì cha chồng.
Ở trên trong hộp quà là kinh thư, nhưng không phải là hàng in ấn, thay vào đó chính là đồ được viết tay. Hiển nhiên Cố Quý Dực cũng muốn khoe vợ một chút, anh lại choàng tay ôm lấy cô, sau đó nói:
- Con dâu ngoan của cha đã bỏ thời gian để chép kinh thư, vừa chép vừa niệm phật, cầu mong cha sống trường thọ, cũng nhanh chóng khỏe lên.
Không cần nói cũng biết Cố Trực Dinh lúc này đã cảm động đến mức nào, ông ấy nhìn cô, sau đó lại giả vờ trách mắng:
- Tiểu Châu, con đang mang thai, sao lại phải cực nhọc làm chuyện này chứ. Cho dù là con tặng cái gì cha cũng quý hết.
- Con cũng chỉ là bày tỏ một chút sự hiếu kính với cha thôi. Hơn nữa con nghĩ bé con trong bụng cũng muốn hiếu kính với ông nội, hi vọng ông nội sẽ khỏe mạnh trường thọ, sau khi bé con chào đời còn phải chơi với ông nội nữa chứ.
- Miệng nhỏ của con đúng là biết cách nói chuyện. Nhưng sau này đừng như vậy nữa, biết chưa?
Tuy nhìn vào hiện tại là Cố Trực Dinh đang “trách” cô, nhưng rõ ràng nó là chỉ là “mắng yêu” thôi, chứ ông ấy làm sao nỡ lòng trách cô con dâu tốt như này chứ.
Đến đây, Đàm Châu cũng nhìn sang Vi Yến Uyển rồi cười khẩy, non!
Đầu tiên phải nói đến những người bạn cũ của Cố Trực Dinh đều đến đây chúc mừng ông ấy, nhưng chiến hữu trước kia khi cùng nhau làm ăn cũng đã lặn lội đường xa để đến đây. Nhưng Cố Trực Dinh lại kéo tay của Cố Quý Dực và Đàm Châu lại, ở trước mặt mọi người giới thiệu về hai người họ.
Người khác nhìn nhau chỉ nghĩ ông ấy đang giới thiệu con dâu mới, nhưng những người trong nghề đều biết… Ở trước mặt các nguyên lão mà được đích thân gia chủ giới thiệu, chứng tỏ rằng Cố gia bây giờ đang nằm trong tầm tay của vợ chồng nhà họ rồi, chuyện đổi chủ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Vi Yến Uyển nhìn thấy mà trong lòng đầy ganh tị, vốn dĩ vị trí vinh dự đó phải là của cô ta mới đúng, nói sao đi nữa thì hiện tại cô ta cũng đang mang thai cháu đích tôn của Cố gia cơ mà? Tại sao Cố Trực Dinh lại đưa Đàm Châu ra thay vì là gia đình của Cố Sơ Dụ chứ? Đúng là tức chết cô ta rồi!
Hiển nhiên không chỉ có Vi Yến Uyển là tức giận đến mức mắt nổ đom đóm, một kẻ ham mê quyền lực như Cố Sơ Dụ cũng sắp không nhịn được rồi, nếu không phải hôm nay là ngày thọ thần của ông nội thì hắn ta chắc sẽ làm ầm lên ngay.
Buổi lễ tặng quà cũng đã được Cố Quý Dực chuẩn bị xong, dìu tay đưa Cố Trực Dinh ngồi vào trung tâm bữa tiệc, xung quanh đều là những người có thiện chí đến tặng quà, trải qua không biết bao nhiêu người thì cũng đã đến lượt Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, hai con người giả tạo đó còn cười một cách bình thường, lại đi đến trước mặt của Cố Trực Dinh, nhẹ nhàng nói:
- Ông nội, mặc dù vợ chồng cháu không có gì nhiều, đây xem như là tấm lòng hiếu kính của tụi cháu, chúc ông nội thọ tỷ nam sơn.
Cố Trực Dinh cũng chỉ gật đầu, sau đó liền cho người mở hộp quà ra, bên trong đó là một bức tượng phật được đúc bằng vàng ròng, không cần nói cũng biết quan khách ở đây đều trầm trồ với sự hiếu kính của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, tuy nhiên sau đó Cố Trực Dinh lại nói:
- Tiền bạc của hai đứa sao không giữ lại, hơn nữa Yến Uyển cũng sắp tới ngày sinh nở rồi, hai đứa cũng phải nghĩ tới cuộc sống sau này của mình và con cái nữa chứ. Nhớ, sau này đừng phung phí nữa.
Còn tưởng rằng bản thân sẽ được vẻ vang, cuối cùng là bị nói đến ê chề, Vi Yến Uyển cũng chỉ cười gượng rồi lui xuống.
Tiếp theo là món quà của Cố Quý Dực và Đàm Châu, nhưng có điều là hai người lại mang hai món quà khác nhau đến cho Cố Trực Dinh, ông ấy liền lo lắng nhìn cô, nói:
- Tiểu Châu, hai đứa sao lại chọn hai món quà? Lẽ nào thằng nhóc này cãi lời con sao?
Đàm Châu liền mỉm cười rồi lắc đầu, sau đó cô lại nói:
- Không có đâu cha, món quà mà anh ấy đang cầm là của bọn con cùng nhau chọn. Còn món quà này… Là một chút tấm lòng của đứa con dâu tặng cho cha ạ.
Cố Trực Dinh cũng mặc kệ mọi người đang mong chờ, ông ấy liền ôm lấy món quà mà Đàm Châu đích thân chuẩn bị, còn định sẽ mở ra nhưng rồi lại thôi.
Trước tiên phải mở món quà trên tay của Cố Quý Dực đã, người hầu còn định sẽ mở nhưng Cố Quý Dực lại tự tay mở ra, bên trong chính là một bình hoa Thanh Ngọc cổ, giá trị tuy không bằng tượng phật được đúc bằng vàng ròng kia của Cố Sơ Dụ, nhưng giá trị tinh thân thì không cần phải bàn cãi nữa.
Anh lúc này mới nói:
- Đây là Tiểu Châu đã chọn đấy.
- Quả nhiên là Tiểu Châu, ánh mắt nhìn đồ vật lúc nào cũng tốt.
Tiếp theo sau đó chính là mở món quà mà Đàm Châu đã tặng, không chỉ có Cố Trực Dinh tò mò thứ bên trong là gì, ngay cả Vi Yến Uyển cũng muốn xem Đàm Châu này đã tặng cái gì cha chồng.
Ở trên trong hộp quà là kinh thư, nhưng không phải là hàng in ấn, thay vào đó chính là đồ được viết tay. Hiển nhiên Cố Quý Dực cũng muốn khoe vợ một chút, anh lại choàng tay ôm lấy cô, sau đó nói:
- Con dâu ngoan của cha đã bỏ thời gian để chép kinh thư, vừa chép vừa niệm phật, cầu mong cha sống trường thọ, cũng nhanh chóng khỏe lên.
Không cần nói cũng biết Cố Trực Dinh lúc này đã cảm động đến mức nào, ông ấy nhìn cô, sau đó lại giả vờ trách mắng:
- Tiểu Châu, con đang mang thai, sao lại phải cực nhọc làm chuyện này chứ. Cho dù là con tặng cái gì cha cũng quý hết.
- Con cũng chỉ là bày tỏ một chút sự hiếu kính với cha thôi. Hơn nữa con nghĩ bé con trong bụng cũng muốn hiếu kính với ông nội, hi vọng ông nội sẽ khỏe mạnh trường thọ, sau khi bé con chào đời còn phải chơi với ông nội nữa chứ.
- Miệng nhỏ của con đúng là biết cách nói chuyện. Nhưng sau này đừng như vậy nữa, biết chưa?
Tuy nhìn vào hiện tại là Cố Trực Dinh đang “trách” cô, nhưng rõ ràng nó là chỉ là “mắng yêu” thôi, chứ ông ấy làm sao nỡ lòng trách cô con dâu tốt như này chứ.
Đến đây, Đàm Châu cũng nhìn sang Vi Yến Uyển rồi cười khẩy, non!
/61
|