Cố Sơ Dụ nhìn cô, nhưng rồi sau đó hắn ta lại cười rất kì quái, nói:
- Vậy là thím nhận thím mang nghiệt chủng rồi sao? Thấy chưa? Mọi người thấy chưa? Con có nói sai đâu, rõ ràng Đàm Châu là loại đàn bà lăng loàn, mang thai con người khác lại còn leo lên giường của Cố gia. Đây chính là con dâu tốt mà ông đã chọn đó, ông nội!
- Câm miệng lại!
- Được được, con câm miệng, nhưng con muốn xem Đàm Châu này sẽ giải thích thế nào đây.
Sau đó Cố Sơ Dụ còn ngồi xuống cười rất thỏa mãn, khi nhìn hắn ta tự tin như vậy thì Vi Yến Uyển còn cho rằng Cố Sơ Dụ cuối cùng cũng đã khôn ra được rồi, biết tranh giành những thứ về mình rồi.
Cơ mà quả báo đến nhanh lắm, Đàm Châu nhìn Cố Sơ Dụ, sau đó lại cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, rồi lại nói:
- Cố Sơ Dụ, anh đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như mình. Anh và Vi Yến Uyển ngoại tình nhưng không đồng nghĩa với việc cả thế giới này đều dơ bẩn như vậy… Biết chưa?
- Mạnh miệng lắm, vậy thím nói đi, đứa bé là con ai?
- Một câu hỏi ngu ngốc như vậy cũng phải hỏi sao? Ngoại trừ tên người yêu cũ cặn bã như anh ra, thì tôi chỉ có một người chồng ngoan là Cố Quý Dực thôi. Thử nghĩ đi, so sánh giữa một tên cặn bã và một người chồng tốt… Thì đứa bé trong bụng tôi sẽ là con ai?
Một câu khẳng định cũng làm cho Cố gia hơi ngạc nhiên, nhưng Cố Sơ Dụ lại cười điên dại, chỉ tay về phía của cô rồi lại cười đến mức sắp rơi nước mắt, nói:
- Thím út à, thím có muốn nói dối thì cũng nên tìm một lý do nào đó hợp lý hơn đi chứ. Thím và chú út mới kết hôn được mấy ngày, làm sao mà mang thai được chứ?
- Phải ha, nếu cháu không nhắc thì thím cũng quên mất, thím và chồng yêu chỉ mới kết hôn có vài ngày thôi mà.
- Vậy thì thím nên nói…
Còn chưa để Cố Sơ Dụ nói hết câu thì Đàm Châu lại nhìn hắn ta với cặp mắt xót thương, lại còn nhỏ giọng nói:
- Nhưng thím đâu có nói là thím và chồng yêu chưa từng lên giường với nhau đâu? Cậu bé ngốc nghếch này đúng là ngốc quá đi, bây giờ thời đại này là thời đại nào rồi, lẽ nào còn phải chờ đến hôn lễ mới động phòng với nhau sao?
Dừng một chút, Đàm Châu lại cười rất ngại ngùng nhìn Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, nói:
- Hơn nữa nè… Hai đứa bọn cháu cũng là lên giường rồi mới kết hôn đó, chứ cũng có sạch sẽ gì đâu… Lẽ nào hai đứa quên rồi? Ai da, vậy đứa bé kia có khi nào không phải là con của cháu không?
- Đàm Châu, cô nói gì vậy hả? Đứa bé của Yến Uyển là con của tôi, tại sao lại không phải chứ?
- Vậy đứa bé này cũng là con của Cố Quý Dực, sao cháu lại nghi ngờ thím chứ? Sơ Dụ à, dù rằng trước kia chúng ta yêu đương, nhưng là chín năm yêu đương trong sáng, chưa từng lên giường với nhau, sau đó cháu cũng khuyên thím nên mở lòng một chút… Nên thím mới cùng chồng yêu mở lòng đây nè.
Đến đây Đàm Châu lại giả vờ đánh vào vai của Cố Quý Dực một cái, vừa giận vừa mắng yêu:
- Mà cũng tại anh đó, em đã nói là phải phòng ngừa cẩn thận, ai bảo anh lại đáng ghét như vậy, chỉ mới qua một đêm đã có em bé luôn rồi. Lỡ đâu có kẻ “tiểu nhân” nào đó đơm đặt thì phải làm sao đây? Không phải sẽ tội cho bé con của chúng ta sao?
- Là lỗi của anh, là lỗi của anh.
Một màn vợ tung chồng hứng khiến cho Cố Sơ Dụ phải im bặt, còn Vi Yến Uyển muốn lên tiếng nhưng lại không thể phản bác được gì. Chuyện cô ta đang mang thai là thật, mang thai con của Cố Sơ Dụ cũng là thật, chỉ là tuổi thai so với thực tế thì không đúng, vì thế nên nếu Đàm Châu đem cô ta đi kiểm tra thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui ra hết, tới khi đó người chịu thiệt sẽ là cô ta.
Nghĩ đến đây thì Vi Yến Uyển cũng nắm lấy tay của Cố Sơ Dụ, nhẹ nhàng nói:
- Phải rồi đó chồng à, thím út không phải loại người như vậy đâu. Anh đừng hiểu lầm thím út như vậy tội thím lắm.
Mặc dù bề ngoài là Vi Yến Uyển đang bênh vực cô, nhưng cô cũng hiểu được rằng đây cũng là tự cứu lấy cô ta thôi, chứ Vi Yến Uyển làm gì tốt đẹp như vậy chứ?
Cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc bằng việc Cố Sơ Dụ bị phạt vì ăn nói ngông cuồng, lại còn hỗn láo với bậc trưởng bối. Hình phạt ban đầu là hạ một bậc chức vị ở công ty, nhưng Đàm Châu lại nhìn cha chồng mình, nói:
- Cha, con nghĩ Sơ Dụ không biết nên không có lỗi gì nhiều, cũng đừng phạt nó nặng như vậy. Sơ Dụ còn nhỏ mà, chưa hiểu chuyện.
- Con nhỏ sao? Nó sắp làm cha rồi đấy, ở đó mà còn nhỏ nhắn gì nữa chứ.
Đàm Châu chỉ cười, rồi lại nói:
- Trong mắt bậc trưởng bối, thì Sơ Dụ vẫn còn nhỏ lắm. Vẫn còn phải dạy dỗ nhiều mà cha.
Đến đây Cố Quý Dực liền nhìn vợ mình, nhưng anh biết cô không phải tốt bụng mà xin tha cho Cố Sơ Dụ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, anh lại nói:
- Vậy thì phạt Cố Sơ Dụ quỳ ở từ đường, mỗi ngày quỳ ba tiếng, tụng kinh xám hối, chép kinh hồi hướng tu tâm dưỡng tính, thời gian phạt là một tháng… Cố Sơ Dụ, cháu nghĩ sao?
- Cháu… Cảm ơn chú út.
- Đừng chỉ biết cảm ơn.
- Cháu xin lỗi thím út.
Đàm Châu liền mỉm cười, lại nhìn hắn ta, nói:
- Sơ Dụ ngoan, thím út chỉ có thể xin được tới đây thôi, hi vọng sau này có phát ngôn gì đó cũng phải nhớ đến hình phạt lần này. Biết chưa?
- Vậy là thím nhận thím mang nghiệt chủng rồi sao? Thấy chưa? Mọi người thấy chưa? Con có nói sai đâu, rõ ràng Đàm Châu là loại đàn bà lăng loàn, mang thai con người khác lại còn leo lên giường của Cố gia. Đây chính là con dâu tốt mà ông đã chọn đó, ông nội!
- Câm miệng lại!
- Được được, con câm miệng, nhưng con muốn xem Đàm Châu này sẽ giải thích thế nào đây.
Sau đó Cố Sơ Dụ còn ngồi xuống cười rất thỏa mãn, khi nhìn hắn ta tự tin như vậy thì Vi Yến Uyển còn cho rằng Cố Sơ Dụ cuối cùng cũng đã khôn ra được rồi, biết tranh giành những thứ về mình rồi.
Cơ mà quả báo đến nhanh lắm, Đàm Châu nhìn Cố Sơ Dụ, sau đó lại cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, rồi lại nói:
- Cố Sơ Dụ, anh đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như mình. Anh và Vi Yến Uyển ngoại tình nhưng không đồng nghĩa với việc cả thế giới này đều dơ bẩn như vậy… Biết chưa?
- Mạnh miệng lắm, vậy thím nói đi, đứa bé là con ai?
- Một câu hỏi ngu ngốc như vậy cũng phải hỏi sao? Ngoại trừ tên người yêu cũ cặn bã như anh ra, thì tôi chỉ có một người chồng ngoan là Cố Quý Dực thôi. Thử nghĩ đi, so sánh giữa một tên cặn bã và một người chồng tốt… Thì đứa bé trong bụng tôi sẽ là con ai?
Một câu khẳng định cũng làm cho Cố gia hơi ngạc nhiên, nhưng Cố Sơ Dụ lại cười điên dại, chỉ tay về phía của cô rồi lại cười đến mức sắp rơi nước mắt, nói:
- Thím út à, thím có muốn nói dối thì cũng nên tìm một lý do nào đó hợp lý hơn đi chứ. Thím và chú út mới kết hôn được mấy ngày, làm sao mà mang thai được chứ?
- Phải ha, nếu cháu không nhắc thì thím cũng quên mất, thím và chồng yêu chỉ mới kết hôn có vài ngày thôi mà.
- Vậy thì thím nên nói…
Còn chưa để Cố Sơ Dụ nói hết câu thì Đàm Châu lại nhìn hắn ta với cặp mắt xót thương, lại còn nhỏ giọng nói:
- Nhưng thím đâu có nói là thím và chồng yêu chưa từng lên giường với nhau đâu? Cậu bé ngốc nghếch này đúng là ngốc quá đi, bây giờ thời đại này là thời đại nào rồi, lẽ nào còn phải chờ đến hôn lễ mới động phòng với nhau sao?
Dừng một chút, Đàm Châu lại cười rất ngại ngùng nhìn Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, nói:
- Hơn nữa nè… Hai đứa bọn cháu cũng là lên giường rồi mới kết hôn đó, chứ cũng có sạch sẽ gì đâu… Lẽ nào hai đứa quên rồi? Ai da, vậy đứa bé kia có khi nào không phải là con của cháu không?
- Đàm Châu, cô nói gì vậy hả? Đứa bé của Yến Uyển là con của tôi, tại sao lại không phải chứ?
- Vậy đứa bé này cũng là con của Cố Quý Dực, sao cháu lại nghi ngờ thím chứ? Sơ Dụ à, dù rằng trước kia chúng ta yêu đương, nhưng là chín năm yêu đương trong sáng, chưa từng lên giường với nhau, sau đó cháu cũng khuyên thím nên mở lòng một chút… Nên thím mới cùng chồng yêu mở lòng đây nè.
Đến đây Đàm Châu lại giả vờ đánh vào vai của Cố Quý Dực một cái, vừa giận vừa mắng yêu:
- Mà cũng tại anh đó, em đã nói là phải phòng ngừa cẩn thận, ai bảo anh lại đáng ghét như vậy, chỉ mới qua một đêm đã có em bé luôn rồi. Lỡ đâu có kẻ “tiểu nhân” nào đó đơm đặt thì phải làm sao đây? Không phải sẽ tội cho bé con của chúng ta sao?
- Là lỗi của anh, là lỗi của anh.
Một màn vợ tung chồng hứng khiến cho Cố Sơ Dụ phải im bặt, còn Vi Yến Uyển muốn lên tiếng nhưng lại không thể phản bác được gì. Chuyện cô ta đang mang thai là thật, mang thai con của Cố Sơ Dụ cũng là thật, chỉ là tuổi thai so với thực tế thì không đúng, vì thế nên nếu Đàm Châu đem cô ta đi kiểm tra thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui ra hết, tới khi đó người chịu thiệt sẽ là cô ta.
Nghĩ đến đây thì Vi Yến Uyển cũng nắm lấy tay của Cố Sơ Dụ, nhẹ nhàng nói:
- Phải rồi đó chồng à, thím út không phải loại người như vậy đâu. Anh đừng hiểu lầm thím út như vậy tội thím lắm.
Mặc dù bề ngoài là Vi Yến Uyển đang bênh vực cô, nhưng cô cũng hiểu được rằng đây cũng là tự cứu lấy cô ta thôi, chứ Vi Yến Uyển làm gì tốt đẹp như vậy chứ?
Cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc bằng việc Cố Sơ Dụ bị phạt vì ăn nói ngông cuồng, lại còn hỗn láo với bậc trưởng bối. Hình phạt ban đầu là hạ một bậc chức vị ở công ty, nhưng Đàm Châu lại nhìn cha chồng mình, nói:
- Cha, con nghĩ Sơ Dụ không biết nên không có lỗi gì nhiều, cũng đừng phạt nó nặng như vậy. Sơ Dụ còn nhỏ mà, chưa hiểu chuyện.
- Con nhỏ sao? Nó sắp làm cha rồi đấy, ở đó mà còn nhỏ nhắn gì nữa chứ.
Đàm Châu chỉ cười, rồi lại nói:
- Trong mắt bậc trưởng bối, thì Sơ Dụ vẫn còn nhỏ lắm. Vẫn còn phải dạy dỗ nhiều mà cha.
Đến đây Cố Quý Dực liền nhìn vợ mình, nhưng anh biết cô không phải tốt bụng mà xin tha cho Cố Sơ Dụ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, anh lại nói:
- Vậy thì phạt Cố Sơ Dụ quỳ ở từ đường, mỗi ngày quỳ ba tiếng, tụng kinh xám hối, chép kinh hồi hướng tu tâm dưỡng tính, thời gian phạt là một tháng… Cố Sơ Dụ, cháu nghĩ sao?
- Cháu… Cảm ơn chú út.
- Đừng chỉ biết cảm ơn.
- Cháu xin lỗi thím út.
Đàm Châu liền mỉm cười, lại nhìn hắn ta, nói:
- Sơ Dụ ngoan, thím út chỉ có thể xin được tới đây thôi, hi vọng sau này có phát ngôn gì đó cũng phải nhớ đến hình phạt lần này. Biết chưa?
/61
|