Vì hiện tại Đàm Châu cũng chỉ là mới mang thai ở những tháng đầu tiên nên cô và Cố Quý Dực vẫn chưa thông báo chính thức với mọi người, kể cả Cố gia hiện tại cũng chỉ có mỗi Cố Trực Dinh biết thôi.
Dù rằng hiện tại Đàm Châu đang mang thai đứa cháu mà Cố Trực Dinh mong chờ nhưng cô còn không khoe khoang bằng Vi Yến Uyển, cô ta ỷ lại bản thân đang mang thai cháu cố của Cố Trực Dinh nên rất hay bày ra nhiều trò, nào là đứa bé khiến cô ta mệt mỏi, nôn nghén đủ kiểu, rồi lại xu nịnh Cố Trực Dinh khi nói rằng ở bên cạnh ông ấy thì đứa bé liền rất ngoan.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Đàm Châu và Cố Quý Dực kết hôn, theo như thông lệ của Cố gia thì tất cả mọi người sẽ quay về Cố phủ để dùng bữa cơm rồi ra mắt với tổ tiên. Vì các người con khác của Cố Trực Dinh đều ở nước ngoài nên không về kịp, chỉ còn lại gia đình của Cố Quý Phàm là có mặt thôi.
Ngồi cùng nhau ăn cơm thì Vi Yến Uyển vẫn nôn nghén rất đáng sợ, nhưng cô ta không hề mệt mỏi mà còn đưa tay chạm lên bụng mình, nói:
- Con ngoan đừng có quấy mẹ nữa, người lớn ở đây đều đang nhìn đó.
Cố Sơ Dụ cũng nhanh chóng hùa theo, còn nói rằng đứa bé này quá hiếu động, suốt ngày hành hạ Vi Yến Uyển đến mệt mỏi thế nào đó. Lần đầu hay lần thứ hai khoe khoang thì thấy còn thú vị, nhưng làm nhiều thì rất nhàm chán, ngay cả người phụ nữ dịu dàng như Cao Thiên Trang cũng phải Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ im miệng lại.
Nhưng Vi Yến Uyển lại nhìn Đàm Châu, nói:
- Thím út à, thím cũng nên nhanh chóng sinh cho chú út một đứa con đi, còn phải làm bạn với con của cháu nữa nè.
Đàm Châu vẫn rất bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó nói:
- Thím cũng đang có ý định như vậy đó, nhưng chắc là sẽ muộn hơn con của Yến Uyển và Sơ Dụ rồi, nhưng cho dù là có muộn thì cũng chẳng sao cả, theo vai vế thì con của chú thím vẫn cao hơn con của hai đứa mà.
Cô vừa nói dứt lời thì Cố Sơ Mẫn ở bên cạnh cũng phải bật cười, quả nhiên là thím út do chú út đích thân lựa chọn, miệng lưỡi quả nhiên là rất đáng gờm. Cơ mà phải như vậy thì mới vừa cái nư của Vi Yến Uyển, đáng đời lắm.
Đột nhiên lúc này Đàm Châu lại có cảm giác không thoải mái, gương mặt có hơi xanh xao một chút, liền có những triệu chứng nôn khan khó mà lý giải.
Cố Quý Dực thì đưa tay vuốt vuốt ngực cho cô, còn Cố Sơ Mẫn cũng nhanh chóng rót cho cô một cốc nước.
- Thím út không sao chứ?
Mặc dù cả nhà đang lo lắng nhưng tên não ngắn Cố Sơ Dụ lại nhìn cô, nói:
- Không phải là trùng hợp vậy chứ? Tiểu Uyển vừa hi vọng chú thím có em bé… Là thím liền nôn nghén sao?
Dừng một chút Cố Sơ Dụ lại cười khẩy, nói:
- Chú út à, cẩn thận thím út mang thai trước khi gả vào nhà họ Cố đấy.
Khi này Cố Trực Dinh cũng đã không nhịn được tức giận mà đập tay lên bàn, vốn dĩ Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển còn nghĩ ông ấy đang tức giận về chuyện Đàm Châu mang thai con của người khác. Nhưng ai mà có ngờ Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu nói chuyện cho đàng hoàng, ở đây tới lượt cháu lên tiếng sao?
Cố Sơ Dụ ngơ ra một lúc, nhưng hắn ta lại cực kỳ bất mãn khi bị mắng oan, còn muốn chỉ tay vào Đàm Châu để nói gì đó, cơ mà Cố Quý Dực đã trực tiếp cầm ly nước hất thẳng vào mặt của hắn ta, lạnh giọng nói:
- Cố Sơ Dụ, sau này nói chuyện thì nhớ đem theo não vào, miệng cũng cần súc cho sạch sẽ đi, đừng phun ra những lời dơ bẩn như vậy. Ở đây chẳng có ai dơ bẩn như hai người đâu, nghe rõ chưa?
Nói xong Cố Quý Dực liền xin phép cha đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, Cố Trực Dinh cũng gật đầu đồng ý, còn bảo người hầu nấu vài món thanh đạm cho cô ăn nữa.
Lúc này Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang mới nhìn con trai rồi lại lắc đầu, cuối cùng là thở dài không nói nên lời.
Cố Sơ Dụ thì tức giận đến mức nuốt không trôi, còn Vi Yến Uyển thì khỏi phải nói rồi, ganh ghét ra mặt. Tại sao khi cô ta biết mình có thai thì Cố gia hết lần này đến lần khác ép buộc cô ta phải kiếm tra huyết thống, dồn ép cô ta đến bước đường cùng. Nhưng tới khi nghi ngờ Đàm Châu mang thai thì lại nhẹ nhàng như vậy chứ? Thiếu điều là đem cô đội lên đầu để thờ thôi đấy.
Cố Sơ Mẫn lúc này mới nhìn ông nội của mình, nói:
- Ông nội, con nghĩ là thím út có vấn đề về dạ dày rồi đấy, hay chút nữa con đưa thím út đến bệnh viện nha?
- Không cần đâu, Tiểu Châu rất khỏe mạnh.
Dừng một chút, Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển rồi lắc đầu, nói:
- Tiểu Châu không sao đâu, mọi người cứ ăn tiếp đi, để chút nữa gọi bác sĩ gia đình đến xem là được rồi. Ăn cơm đi.
Mặc dù Cố Trực Dinh nói như vậy để lơ qua chuyện này, nhưng người từng mang thai như Cao Thiên Trang hay Cố Sơ Mẫn nhìn qua đều biết… Dấu hiệu đó của Đàm Châu đích thị là mang thai rồi, nhưng chẳng phải Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ mới kết hôn thôi mà? Sao lại mang thai nhanh như vậy chứ?
Kì lạ…
#Yu~
Dù rằng hiện tại Đàm Châu đang mang thai đứa cháu mà Cố Trực Dinh mong chờ nhưng cô còn không khoe khoang bằng Vi Yến Uyển, cô ta ỷ lại bản thân đang mang thai cháu cố của Cố Trực Dinh nên rất hay bày ra nhiều trò, nào là đứa bé khiến cô ta mệt mỏi, nôn nghén đủ kiểu, rồi lại xu nịnh Cố Trực Dinh khi nói rằng ở bên cạnh ông ấy thì đứa bé liền rất ngoan.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Đàm Châu và Cố Quý Dực kết hôn, theo như thông lệ của Cố gia thì tất cả mọi người sẽ quay về Cố phủ để dùng bữa cơm rồi ra mắt với tổ tiên. Vì các người con khác của Cố Trực Dinh đều ở nước ngoài nên không về kịp, chỉ còn lại gia đình của Cố Quý Phàm là có mặt thôi.
Ngồi cùng nhau ăn cơm thì Vi Yến Uyển vẫn nôn nghén rất đáng sợ, nhưng cô ta không hề mệt mỏi mà còn đưa tay chạm lên bụng mình, nói:
- Con ngoan đừng có quấy mẹ nữa, người lớn ở đây đều đang nhìn đó.
Cố Sơ Dụ cũng nhanh chóng hùa theo, còn nói rằng đứa bé này quá hiếu động, suốt ngày hành hạ Vi Yến Uyển đến mệt mỏi thế nào đó. Lần đầu hay lần thứ hai khoe khoang thì thấy còn thú vị, nhưng làm nhiều thì rất nhàm chán, ngay cả người phụ nữ dịu dàng như Cao Thiên Trang cũng phải Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ im miệng lại.
Nhưng Vi Yến Uyển lại nhìn Đàm Châu, nói:
- Thím út à, thím cũng nên nhanh chóng sinh cho chú út một đứa con đi, còn phải làm bạn với con của cháu nữa nè.
Đàm Châu vẫn rất bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó nói:
- Thím cũng đang có ý định như vậy đó, nhưng chắc là sẽ muộn hơn con của Yến Uyển và Sơ Dụ rồi, nhưng cho dù là có muộn thì cũng chẳng sao cả, theo vai vế thì con của chú thím vẫn cao hơn con của hai đứa mà.
Cô vừa nói dứt lời thì Cố Sơ Mẫn ở bên cạnh cũng phải bật cười, quả nhiên là thím út do chú út đích thân lựa chọn, miệng lưỡi quả nhiên là rất đáng gờm. Cơ mà phải như vậy thì mới vừa cái nư của Vi Yến Uyển, đáng đời lắm.
Đột nhiên lúc này Đàm Châu lại có cảm giác không thoải mái, gương mặt có hơi xanh xao một chút, liền có những triệu chứng nôn khan khó mà lý giải.
Cố Quý Dực thì đưa tay vuốt vuốt ngực cho cô, còn Cố Sơ Mẫn cũng nhanh chóng rót cho cô một cốc nước.
- Thím út không sao chứ?
Mặc dù cả nhà đang lo lắng nhưng tên não ngắn Cố Sơ Dụ lại nhìn cô, nói:
- Không phải là trùng hợp vậy chứ? Tiểu Uyển vừa hi vọng chú thím có em bé… Là thím liền nôn nghén sao?
Dừng một chút Cố Sơ Dụ lại cười khẩy, nói:
- Chú út à, cẩn thận thím út mang thai trước khi gả vào nhà họ Cố đấy.
Khi này Cố Trực Dinh cũng đã không nhịn được tức giận mà đập tay lên bàn, vốn dĩ Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển còn nghĩ ông ấy đang tức giận về chuyện Đàm Châu mang thai con của người khác. Nhưng ai mà có ngờ Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu nói chuyện cho đàng hoàng, ở đây tới lượt cháu lên tiếng sao?
Cố Sơ Dụ ngơ ra một lúc, nhưng hắn ta lại cực kỳ bất mãn khi bị mắng oan, còn muốn chỉ tay vào Đàm Châu để nói gì đó, cơ mà Cố Quý Dực đã trực tiếp cầm ly nước hất thẳng vào mặt của hắn ta, lạnh giọng nói:
- Cố Sơ Dụ, sau này nói chuyện thì nhớ đem theo não vào, miệng cũng cần súc cho sạch sẽ đi, đừng phun ra những lời dơ bẩn như vậy. Ở đây chẳng có ai dơ bẩn như hai người đâu, nghe rõ chưa?
Nói xong Cố Quý Dực liền xin phép cha đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, Cố Trực Dinh cũng gật đầu đồng ý, còn bảo người hầu nấu vài món thanh đạm cho cô ăn nữa.
Lúc này Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang mới nhìn con trai rồi lại lắc đầu, cuối cùng là thở dài không nói nên lời.
Cố Sơ Dụ thì tức giận đến mức nuốt không trôi, còn Vi Yến Uyển thì khỏi phải nói rồi, ganh ghét ra mặt. Tại sao khi cô ta biết mình có thai thì Cố gia hết lần này đến lần khác ép buộc cô ta phải kiếm tra huyết thống, dồn ép cô ta đến bước đường cùng. Nhưng tới khi nghi ngờ Đàm Châu mang thai thì lại nhẹ nhàng như vậy chứ? Thiếu điều là đem cô đội lên đầu để thờ thôi đấy.
Cố Sơ Mẫn lúc này mới nhìn ông nội của mình, nói:
- Ông nội, con nghĩ là thím út có vấn đề về dạ dày rồi đấy, hay chút nữa con đưa thím út đến bệnh viện nha?
- Không cần đâu, Tiểu Châu rất khỏe mạnh.
Dừng một chút, Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển rồi lắc đầu, nói:
- Tiểu Châu không sao đâu, mọi người cứ ăn tiếp đi, để chút nữa gọi bác sĩ gia đình đến xem là được rồi. Ăn cơm đi.
Mặc dù Cố Trực Dinh nói như vậy để lơ qua chuyện này, nhưng người từng mang thai như Cao Thiên Trang hay Cố Sơ Mẫn nhìn qua đều biết… Dấu hiệu đó của Đàm Châu đích thị là mang thai rồi, nhưng chẳng phải Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ mới kết hôn thôi mà? Sao lại mang thai nhanh như vậy chứ?
Kì lạ…
#Yu~
/61
|