Quay về phòng với cái bụng no và tâm trạng cực kỳ tốt, Đàm Châu còn định đánh một giấc ngủ đến tận sáng, nhưng Cố Quý Dực lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô… Nhưng anh thấy chưa đủ, liền hôn xuống cổ của cô, còn di chuyển đến tai của cô, nhẹ nhàng cắn tai của cô một cái, gọi một tiếng:
- Châu...
- Cố Quý Dực... Anh làm gì vậy!
- Em nói xem? Em ăn no rồi, vậy tới lượt anh.
Sau đó Cố Quý Dực lại chiếm lĩnh cánh môi nhỏ của Đàm Châu, hiển nhiên cô cũng hiểu được ý của câu nói của anh, đang trong lúc hôn nhau nồng nhiệt thì cô lại nghe thấy tiếng nói ở phòng bên cạnh, còn muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng rồi Cố Quý Dực vẫn luồn lách vào trong khoang miệng của cô, cố ý hút lấy mật ngọt trên môi cô.
Bàn tay không yên phận cũng bắt đầu di chuyển xung quanh, lại còn thấp giọng nói:
- Đừng lo, phòng chúng ta có cách âm rất tốt. Em cứ thoải mái rên đi.
- Cố Quý Dực... Anh đúng là hư hỏng mà!
- Vì em mà hư hỏng thì anh cũng nguyện ý.
Sau đó là một màn rượt đuổi của Cố Quý Dực và Đàm Châu ở trên giường, đến một chút thì cô cũng cảm nhận được hạ bộ đang kêu gào khó chịu của anh chuẩn bị xâm nhập vào nơi tư mật mềm mại của cô. Thứ to lớn ấy cứ như vậy mà được đẩy vào, nơi vách thịt tiếp nhận cũng siết chặt lấy anh, làm cho Cố Quý Dực cảm thấy vừa thoải mái vừa khổ sở.
Anh hôn lên môi cô, lại cố ý giúp cô phân tán sự chú ý.
Mãi cho đến khi Đàm Châu thả lỏng cơ thể được một chút thì anh mới bắt đầu di chuyển, mỗi lần va chạm đều có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của cô.
- Châu... Châu...
- Ha...ah... Cố Quý Dực... Cố Quý Dực...ưm... Chậm chút... Cố Quý Dực... Chậm chút...
- Không thể chậm được! Bà xã...
Đầu óc của Đàm Châu cũng bị những lần đưa đẩy của anh làm cho mơ hồ, cô cũng chỉ đành ôm chặt lấy lưng anh, sau đó là rên rỉ trong vô vọng. Nhưng cô có thể cảm nhận được, mỗi lần đưa đẩy thì Cố Quý Dực đều cố ý đem hạ bộ tiến sâu vào bên trong cô, không chỉ thế mà còn lưu luyến muốn ở mãi như vậy lâu thêm một chút.
Âm thanh da thịt va chạm với nhau, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc cuối cùng cũng hòa vào nhau, tạo thành khung cảnh đầy nóng bỏng và nhiệt độ căn phòng cũng được tăng lên.
Đến một giai đoạn nào đó, Đàm Châu lại cứ dính chặt lấy cơ thể của anh, chủ động hôn lên môi của anh, lại còn khó khăn nói:
- Cố Quý Dực... Nếu anh...ah...a... Nếu anh cứ vào... Vào sâu như vậy... Thì... Thì... Thì...
Cố Quý Dực hôn lên cổ của cô một cái, làm cho Đàm Châu cũng rùng mình, nhưng anh còn cố ý hỏi:
- Thì sao, bà xã?
- Ha... Không được... Đừng đẩy sâu như vậy...Ah...a... Không chịu nổi... Thật sự không chịu nổi mà...
Với sự nũng nịu này đã hoàn toàn đánh bại Cố Quý Dực, anh cũng không quá gấp gáp mà dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn không làm giảm đi khoái cảm mà anh mang đến cho cô. Từng thớ thịt trên cơ thể cô đều bị anh chạm qua, mỗi nơi anh chạm đến đều là của anh, cho nên anh phải đánh dấu chủ quyền ở khắp cơ thể xinh đẹp này.
- Bà xã... Chúng ta sinh em bé nhé?
- Cố Quý Dực... Em... Em không trông con đâu!
- Không sao, chỉ cần em sinh, anh sẽ trông con.
Đàm Châu không đáp, nhưng Cố Quý Dực lại tự ra quy định, nếu cô không đáp thì đồng nghĩa với việc là cô đã đồng ý. Cho nên chuyện sinh em bé đã được anh gật đầu chấp thuận.
Cả đêm hôm đó không biết Đàm Châu đã bị anh hành hạ bao nhiêu lần, cô chỉ biết là sau khi trải qua ba lần cùng nhau quấn chặt thì cô đã chịu thua và buông bỏ rồi, nhưng Cố Quý Dực vẫn không buông bỏ, mặc kệ cô có kêu đến khàn cổ thì anh vẫn hì hục đưa đẩy.
Cho đến khi tay chân rã rời, mí mắt cũng sụp xuống không mở được thì Cố Quý Dực mới dừng lại, sau đó anh còn hôn lên môi cô, nói:
- Bà xã, em vẫn nợ anh đấy nhé.
Đàm Châu khi đó đã buồn ngủ lắm rồi, nên cô cũng không thể trả treo hay đôi co với anh được. Tự nhiên… Cô lại mắc nợ Cố Quý Dực?
Mà nợ cái gì không nợ… Lại nợ một đứa con mới khổ chứ! Cứ cái đà này, chắc hằng đêm anh đều bắt cô phải trả bài, trả tới khi nào có con trả cho anh thì mới ngừng đây mà…
Đây gọi là gì? Đây gọi là tự chui đầu vào rọ… Nhưng mà… Cô mệt quá… Để cô ngủ đã, chuyện gì thì để tính sau đi!
Cố Quý Dực sau khi giúp cô lau sơ người thì cũng thay một bộ quần áo khác cho cô, cuối cùng là đem cơ thể không chút sức lực kia ôm vào lòng, không chỉ thế mà anh còn đưa tay xoa xoa bụng của cô rồi lại tự cười một mình.
Đến đây anh lại hôn lên trán của cô, nói:
- Bà xã, anh rất mong chờ vào đứa bé do em sinh ra... Anh nghĩ, nó sẽ đáng yêu lắm nhỉ? Giống em vậy.
Dừng một chút, anh lại nói:
- Anh yêu em, Tiểu Châu. Ngủ ngon nhé, bà xã của anh.
#Yu~
- Châu...
- Cố Quý Dực... Anh làm gì vậy!
- Em nói xem? Em ăn no rồi, vậy tới lượt anh.
Sau đó Cố Quý Dực lại chiếm lĩnh cánh môi nhỏ của Đàm Châu, hiển nhiên cô cũng hiểu được ý của câu nói của anh, đang trong lúc hôn nhau nồng nhiệt thì cô lại nghe thấy tiếng nói ở phòng bên cạnh, còn muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng rồi Cố Quý Dực vẫn luồn lách vào trong khoang miệng của cô, cố ý hút lấy mật ngọt trên môi cô.
Bàn tay không yên phận cũng bắt đầu di chuyển xung quanh, lại còn thấp giọng nói:
- Đừng lo, phòng chúng ta có cách âm rất tốt. Em cứ thoải mái rên đi.
- Cố Quý Dực... Anh đúng là hư hỏng mà!
- Vì em mà hư hỏng thì anh cũng nguyện ý.
Sau đó là một màn rượt đuổi của Cố Quý Dực và Đàm Châu ở trên giường, đến một chút thì cô cũng cảm nhận được hạ bộ đang kêu gào khó chịu của anh chuẩn bị xâm nhập vào nơi tư mật mềm mại của cô. Thứ to lớn ấy cứ như vậy mà được đẩy vào, nơi vách thịt tiếp nhận cũng siết chặt lấy anh, làm cho Cố Quý Dực cảm thấy vừa thoải mái vừa khổ sở.
Anh hôn lên môi cô, lại cố ý giúp cô phân tán sự chú ý.
Mãi cho đến khi Đàm Châu thả lỏng cơ thể được một chút thì anh mới bắt đầu di chuyển, mỗi lần va chạm đều có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của cô.
- Châu... Châu...
- Ha...ah... Cố Quý Dực... Cố Quý Dực...ưm... Chậm chút... Cố Quý Dực... Chậm chút...
- Không thể chậm được! Bà xã...
Đầu óc của Đàm Châu cũng bị những lần đưa đẩy của anh làm cho mơ hồ, cô cũng chỉ đành ôm chặt lấy lưng anh, sau đó là rên rỉ trong vô vọng. Nhưng cô có thể cảm nhận được, mỗi lần đưa đẩy thì Cố Quý Dực đều cố ý đem hạ bộ tiến sâu vào bên trong cô, không chỉ thế mà còn lưu luyến muốn ở mãi như vậy lâu thêm một chút.
Âm thanh da thịt va chạm với nhau, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc cuối cùng cũng hòa vào nhau, tạo thành khung cảnh đầy nóng bỏng và nhiệt độ căn phòng cũng được tăng lên.
Đến một giai đoạn nào đó, Đàm Châu lại cứ dính chặt lấy cơ thể của anh, chủ động hôn lên môi của anh, lại còn khó khăn nói:
- Cố Quý Dực... Nếu anh...ah...a... Nếu anh cứ vào... Vào sâu như vậy... Thì... Thì... Thì...
Cố Quý Dực hôn lên cổ của cô một cái, làm cho Đàm Châu cũng rùng mình, nhưng anh còn cố ý hỏi:
- Thì sao, bà xã?
- Ha... Không được... Đừng đẩy sâu như vậy...Ah...a... Không chịu nổi... Thật sự không chịu nổi mà...
Với sự nũng nịu này đã hoàn toàn đánh bại Cố Quý Dực, anh cũng không quá gấp gáp mà dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn không làm giảm đi khoái cảm mà anh mang đến cho cô. Từng thớ thịt trên cơ thể cô đều bị anh chạm qua, mỗi nơi anh chạm đến đều là của anh, cho nên anh phải đánh dấu chủ quyền ở khắp cơ thể xinh đẹp này.
- Bà xã... Chúng ta sinh em bé nhé?
- Cố Quý Dực... Em... Em không trông con đâu!
- Không sao, chỉ cần em sinh, anh sẽ trông con.
Đàm Châu không đáp, nhưng Cố Quý Dực lại tự ra quy định, nếu cô không đáp thì đồng nghĩa với việc là cô đã đồng ý. Cho nên chuyện sinh em bé đã được anh gật đầu chấp thuận.
Cả đêm hôm đó không biết Đàm Châu đã bị anh hành hạ bao nhiêu lần, cô chỉ biết là sau khi trải qua ba lần cùng nhau quấn chặt thì cô đã chịu thua và buông bỏ rồi, nhưng Cố Quý Dực vẫn không buông bỏ, mặc kệ cô có kêu đến khàn cổ thì anh vẫn hì hục đưa đẩy.
Cho đến khi tay chân rã rời, mí mắt cũng sụp xuống không mở được thì Cố Quý Dực mới dừng lại, sau đó anh còn hôn lên môi cô, nói:
- Bà xã, em vẫn nợ anh đấy nhé.
Đàm Châu khi đó đã buồn ngủ lắm rồi, nên cô cũng không thể trả treo hay đôi co với anh được. Tự nhiên… Cô lại mắc nợ Cố Quý Dực?
Mà nợ cái gì không nợ… Lại nợ một đứa con mới khổ chứ! Cứ cái đà này, chắc hằng đêm anh đều bắt cô phải trả bài, trả tới khi nào có con trả cho anh thì mới ngừng đây mà…
Đây gọi là gì? Đây gọi là tự chui đầu vào rọ… Nhưng mà… Cô mệt quá… Để cô ngủ đã, chuyện gì thì để tính sau đi!
Cố Quý Dực sau khi giúp cô lau sơ người thì cũng thay một bộ quần áo khác cho cô, cuối cùng là đem cơ thể không chút sức lực kia ôm vào lòng, không chỉ thế mà anh còn đưa tay xoa xoa bụng của cô rồi lại tự cười một mình.
Đến đây anh lại hôn lên trán của cô, nói:
- Bà xã, anh rất mong chờ vào đứa bé do em sinh ra... Anh nghĩ, nó sẽ đáng yêu lắm nhỉ? Giống em vậy.
Dừng một chút, anh lại nói:
- Anh yêu em, Tiểu Châu. Ngủ ngon nhé, bà xã của anh.
#Yu~
/61
|