Cô Dâu Thất Lạc

Chương 16

/20


Khoảng không đen tối trên con đường cao tốc thật quá đỗi yên lặng, chỉ văng vẳng âm thanh của gió đuổi theo song song cùng với chiếc xe màu trắng nổi bật ở giữa lòng đường.

Hoàng Hạ Quyên cảm thấy trong lòng sao mà bứt rứt, khó chịu đến lạ. Cô lướt đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình nhìn Nguyên đang tựa đầu vào ô kính cửa xe. Cánh tay gãy nát của cậu nhức nhối từng đợt từ lúc ra khỏi cánh rừng đến tận bây giờ. Nhận thấy hình như có ai đó đang nhìn mình, Nguyên theo phản xạ quay đầu về phía Hạ Quyên. Quả đúng là cô đang nhìn cậu một cách kì lạ!

Có vẻ vì đau quá nên Nguyên chỉ hỏi bằng giọng điệu cộc lốc:

-Chuyện gì?

Như một tên trộm bị gia chủ bắt quả tang, Hạ Quyên khẽ run người giật mình. Cô tìm cớ thoái thoát ngay:

-Ơ….ko có gì….em có điều thắc mắc, nhưng thấy anh đau nên ko muốn hỏi nữa…..

-Hỏi đi! Anh sẽ trả lời……

-Ờ….thì…. – Hạ Quyên lúng túng ko biết hỏi gì liền nói đại – À….em nghe anh Dương nói, ông Cyrus đã tạo ra được một loài gì đó để bảo vệ mình cùng vườn hoa, thế mà lúc ở nhà ông em lại chẳng thấy nó đâu. Cũng ko biết vì sao hình dáng ông lại như vậy nữa……

-Lúc băng bó xong thì anh và ông ấy có ngồi nói chuyện. Đúng là ông đã thành công trong việc tạo ra một loại gen mới. Nhưng ông lại có tính lo xa, nghĩ rằng ko ai đáng tin bằng bản thân nên đã tự tiêm thứ thuốc đó vào máu của mình.

Nguyên mệt mỏi giải đáp cho Hạ Quyên, thấy anh như vậy cô ko hỏi nữa mà nói nhỏ nhẹ:

-Em hiểu rồi. Anh nghỉ đi…..chúng ta sẽ về đến bệnh viện nhanh thôi!

Ánh đèn thấp thoáng ở hai bên đường chạy dài thẳng tắp nhẹ nhàng cuốn hút lấy đôi mắt long lanh của Nguyên. Mọi thứ đang mờ nhạt đi……cậu nhắm mắt lại và suy nghĩ!

Thế này chắc là đã đủ cho cuộc tình ko trọn vẹn giữa cậu và Hạ Quyên. Cậu cũng đã hiểu tình cảm của cô cuối cùng là dành cho ai. Vì người đó mà cô bất chấp nguy hiểm đòi vào rừng sâu để kiếm thứ có thể tạo ra thuốc giải độc. Khi có lại trí nhớ, cô đã trở về bên người đó mà ko còn nhớ một chút gì về lời hứa xa vời kia.

“Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì?”

“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”

Đã từng tin……đã từng yêu…….và bây giờ là tan vỡ!

Hạ Quyên trong hình ảnh Bảo Trân đã cho Nguyên biết đến nhiều niềm vui có trong cuộc sống sau tất cả những gì mà số phận bắt cậu gánh chịu. Cô dạy cho cậu biết cách quan tâm, biết đến cả tình yêu – một thứ xa xỉ đối với con người có tuổi thơ bất hạnh như cậu. Và cũng chính cô đã cho cậu biết thế nào là đau khổ khi yêu một người.

Tất cả đã quá rõ ràng rồi……cô ko thuộc về Nguyên…….

Vậy thì cậu chấp nhận bỏ cuộc, để cho cô hạnh phúc bên người cô yêu.

Dù biết trước khó mà quên, nhưng cậu phải cố! Yêu một người…..không nhất thiết phải bắt người đó ở bên cạnh mình, chỉ cần họ hạnh phúc mà thôi.

Ừ thì buông tay, mặc nhiên thả trôi theo dòng đời đã được sắp sẵn…….

Một giọt nước lặng lẽ rơi xuống góc cạnh của ô cửa xe……..người con trai vẫn ngồi yên lặng……cô gái bên cạnh ko hề biết……cậu đang đau đớn như thế nào!

~oOo~

-Sếp, đã xác định được danh tính của người đặt hàng rắn độc Belcher!

Một viên cảnh sát chạy vội vã vào trong khu làm việc của Lưu Tử Kiên báo cho anh biết manh mối của vụ án trước tại trường Đại học Banwa. Nghe thấy điều đó, Tử Kiên bật dậy hỏi cấp dưới của mình:

-Cậu có chắc ko?

-Chắc chắn thưa sếp. Nhân viên của ta được cử qua bên Australia để điều tra những nơi buôn lậu rắn độc. Họ chú ý vào một địa điểm chuyên buôn bán rắn độc Belcher. Chủ nơi đó xác định đã có một cô gái đặt mua số rắn đó tương ứng với 14.000 USD. Cô ta tên là San. Nhiều hướng điều tra khác đang tập trung vào một người…..cũng khá nổi tiếng, có tên tiếng Anh là San.

-Ai?

-Bảo Kim Thư – con gái của ông chủ tập đoàn thời trang Bảo Minh.

Bảo Kim Thư?

Cái tên này……

-Anh tiếp tục điều tra cho tôi, một mình cô ta ko thể làm việc này được. Có gì phải báo cáo cho tôi ngay! – Tử Kiên ra lệnh.

-Vâng!

Ngay khi anh cảnh sát kia vừa đi khỏi, Tử Kiên lập tức lục lọi lại toàn bộ hồ sơ vụ án, kể cả những chi tiết đã có từ việc Hạ Quyên bị mất tích trong lễ cưới tại nhà hàng Paravel.

-Xem nào……Bảo Kim Thư……có mặt tại hôn lễ…..nhưng đến giờ tiến hành thì biến mất. Chiếc xe hơi trong vụ tai nạn thuộc hiệu Lamborghini Aventador màu đen…..hiện nay có tất cả 5 chiếc trên cả nước. Khỉ thật, mình bỏ mất chi tiết này.

Tử Kiên ngay lập tức truy cập vào trang web google. Anh đánh thật nhanh điều mình muốn tìm kiếm rồi click “Search”. Lia mắt nhanh qua những phần ko quan trọng, Tử Kiên dừng lại tại dòng tiêu đề: Năm chiếc siêu xe Lamborghini Aventador mới được nhập khẩu đã có chủ.

-Cầu mong là có!

………..

-Kim Thư!

Chiếc xe Mercedes đen tuyền bóng lưỡng dừng lại bên vệ đường trước quán bar Raiyi. Một chàng trai lịch lãm trong bộ vest đen bóng vội vã tháo dây an toàn ra rồi bước xuống xe, đi lại chỗ bồn hoa mà Kim Thư đang ngồi. Nghe có ai đó gọi tên mình, cô gật gù ngẩng mặt lên.

Minh Duy nhẹ nhàng cầm lấy túi xách của Kim Thư và đỡ cô đứng dậy. Bất chợt, cô nhổm người lên ôm lấy anh chặt cứng…….

-Đừng…..đừng bỏ em mà…….

Minh Duy nhíu mày, có tia cảm xúc vui vui chạy ngang qua mắt anh. Kim Thư vừa nói gì?

-Kim Thư….. – Anh dịu giọng nhắc cô, vì có khá nhiều người đi đường đang nhìn hai người.

-Hải Thanh…..đừng bỏ em……..em xin anh……. – Lúc này, nước mắt của Kim Thư lại tuôn ra…..cô kêu gào trong vô thức.

Cơ mặt của Minh Duy như giãn ra hết cỡ với vẻ ngạc nhiên sửng sốt. Người cô đang mong nhớ….ko phải là anh. Đôi môi của Minh Duy nhẹ cong lên….thành một nụ cười phớt đẫm màu buồn đau. Anh vỗ về trên tấm lưng ong của cô, dịu dàng nói:

-Anh không bỏ em, anh đang bên cạnh em đây!

.

.

Cảm nhận cơ thể Kim Thư ko còn sức lực nào nữa, anh biết cô đã ngủ.

Bế Kim Thư đặt vào xe và thắt dây an toàn cho cô xong, Minh Duy cúi mặt nhìn xuống đất khiến cho phần tóc mái rũ xuống che hết cả khuôn mặt. Anh chống tay lên nóc xe và gục mặt vào đó…..hai vai run run rất nhẹ, nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ ko ai biết được. Anh run….vì lạnh? Hay vì cái gì khác?

Không ai biết cả!

Minh Duy cứ đứng yên như vậy rất lâu. Anh lại mơ tưởng nữa rồi! Nàng tiểu thư quyền quý Bảo Kim Thư nào có thể yêu anh được chứ!? Viễn vông!

“Reng….reng…..”

Bỗng dưng có tiếng nhạc phát ra từ túi quần Minh Duy, anh lôi chiếc điện thoại đang ngân vang âm ỉ ko yên, nhấn nút bắt máy:

-Alo!

-Anh Duy, cảnh sát đã chuyển hướng điều tra về phía Bảo Kim Thư…….anh mau báo với cô ấy đi!

-Được rồi.

Minh Duy lặng lẽ ngắt máy. Anh đi vòng qua trước mũi xe rồi ngồi vào ghế lái. Thắt dây an toàn xong, anh nổ máy điều khiển xe hòa vào con đường đông đúc về khuya.

…………….

-Bác sĩ!!! Cứu……

Sau chặng đường dài đằng đẵng, Nguyên và Hạ Quyên đã về đến bệnh viện. Tuy nhiên khi vừa bước ra khỏi xe Nguyên đã ngất đi do bị cơn đau hành hạ suốt cùng với việc máu rỉ ra ngoài. Hạ Quyên đỡ cậu dậy, vòng cánh tay còn lại của cậu lên vai mình. Vừa qua khỏi cánh cửa chính bệnh viện, cô gọi bác sĩ ra giúp Nguyên thật mau.

Nhìn cậu nằm bất tỉnh trên chiếc cáng thương dính những vệt máu dài nơi khuỷu tay, Hạ Quyên ko nén nổi nữa mà bật khóc. Cô nắm lấy tay Nguyên rất chặt, như thể nới ra một nanomet thôi thì anh cũng sẽ tan biến đi vậy. Mấy cô y tá thấy Hạ Quyên cứ nắm chặt tay bệnh nhân ko chịu buông thì lên tiếng nhắc cô đừng có cản trở công việc. Họ giằng tay cô ra……

-Ko….đừng!

Bàn tay lạnh giá của Nguyên buông thõng xuống, rồi dần dần khuất sau cánh cửa có hàng chữ đỏ trên cùng: PHÒNG CẤP CỨU.

Hạ Quyên sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ. Tay cô vẫn còn vương lại một vài giọt máu đỏ tươi của Nguyên. Cô run rẩy ngồi xuống một trong những cái ghế nhựa trước cửa. Hai tay cô đan vào nhau…..có vật gì đó…..

“Lọ thuốc giải làm từ lá của Huyết Lan. Tính mạng của Hải Thanh……”

Cô thầm nghĩ…..nhưng còn Nguyên đang ở bên trong…….

Do dự!

Nắm chặt cái lọ thủy tinh nhỏ xíu trong tay, Hạ Quyên cắn môi ngập ngừng. Nhưng rồi cô đứng phắt dậy và chạy đi thật nhanh…..vì lúc này, mạng sống của Hải Thanh là quan trọng hơn cả.

Bên trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật cứu lấy cánh tay trái bị gãy toàn bộ của Nguyên……nhưng, nhịp tim của cậu……đang yếu dần!

-Anh Dương, tìm được thuốc rồi!!!

Trông thấy Dương đang ngồi trước phòng bệnh cùng với Nhật Anh, Nguyệt Uyên và Liễu Phi, Hạ Quyên chạy xồng xộc đến la lên mà ko thèm màng đến khoảng không yên tĩnh của bệnh viện về khuya. Mọi người đứng dậy ngay, ai cũng ko giấu nổi vẻ vui mừng.

Hạ Quyên bám lấy vạt áo của Dương đưa cho anh lọ thuốc, đồng thời thúc giục:

-Mau…..mau lên đi….anh….còn Nguyên nữa…..anh ấy vì cứu em mà….bị gãy tay trái, mất máu nhiều lắm….đang cấp cứu…….

-Cái gì?

Dương bàng hoàng hét toáng lên ngay khi Hạ Quyên vừa dứt lời. Anh cho gọi bộ phận y tá ở bên trong phòng Hải Thanh ra:

-Các cô đi gọi bác sĩ Đường Ngân Tâm đến và đưa ông ta lọ thuốc này. Đây là thuốc giải dùng để triệt tiêu những mảng bám nhầy dai dẳng ở thành bụng của Nguyễn Hải Thanh. Khẩn trương lên!

Mấy nàng y tá ấy gật đầu, cầm lấy lọ thuốc trên tay Dương và tiến hành nhiệm vu ngay. Dương quay qua hỏi mọi người:

-Cho hỏi……ở đây ai có nhóm máu B?

Ba chị em Hạ Quyên nhìn nhau lắc đầu, vì họ đều mang nhóm máu O. Dương thì ko thể tiếp máu cho Nguyên do anh thuộc nhóm máu AB…..duy chỉ còn lại……

-Liễu Phi!

-Hả?

-Chị….có nhóm máu gì…..? – Mặt Hạ Quyên lo lắng đến mếu máo nhìn Liễu Phi hỏi, đôi mắt đầy vẻ hi vọng một điều may mắn nào đó.

Liễu Phi ái ngại ko dám trả lời…..cô đang đấu tranh tư tưởng. Nếu ko cứu Nguyên, thì Hạ Quyên và Hải Thanh sẽ được ở bên nhau. Còn nếu ko cứu……

Ơ!

Liễu Phi mở bừng đôi mắt của mình…..cô ngước lên nói dứt khoát:

-Tôi…... Tôi có nhóm máu B!

------------------

Thình thịch.....thình thịch......

“Hạ Quyên”

“Em ở đâu?”

-Bác sĩ....nhịp tim của bệnh nhân đang giảm đi rất nhanh! Chiều hướng xấu!

Một cô y tá hốt hoảng kêu lên khi trông thấy đường kẻ màu xanh độc nhất của chiếc máy đo gấp khúc cao thấp hỗn độn.

-Mang máy kích tim lại đây mau!!!

Cả thân thể gầy gò của Đặng Thanh Nguyên nhấc lên bật xuống chiếc giường bết máu khô không dưới 5 lần. Tình hình không hề khả quan, mà thậm chí có thể nói là nguy kịch hơn.

-Này…..máu bên cánh tay gãy lại chảy nữa rồi, cầm lại ngay! Còn cô…..nhóm máu dự trữ hết rồi sao?

Vị bác sĩ kiên nhẫn vừa hỏi một cô y tá vừa dùng máy kích thích tim của Nguyên. Cô gái kia rối loạn trả lời:

-Nguồn máu cùng nhóm với bệnh nhân đã hết…..trung tâm cấp máu vẫn chưa truyền máu xuống ạ!

-Trời ơi….biết làm sao bây giờ!? Đây chính là tình huống ngàn cân treo sợi tóc đấy……

-Đừng lo! Chúng ta đã có máu! Một cô gái đã đồng ý hiến máu.

Cánh cửa sau của phòng cấp cứu được mở bừng ra, một chàng trai bước vào cùng với cái hộp dụng cụ phẫu thuật riêng trên tay. Những người bác sĩ và y tá xung quanh nghe thấy vậy thì cảm thấy lòng nhẹ bẵng đi khoảng 30%. Dù là có máu…..nhưng cánh tay của Nguyên…..

Trịnh Văn Dương lấy một đôi găng tay và khẩu trang ra đeo vào. Anh lướt mắt xuống nơi cánh tay dính máu nằm chỏng chơ giữa chiếc giường và mặt đất như bị rút hết dây gân và xương. Nó mềm nhũn, sự cứng cáp bẩm sinh đã bị biến mất hoàn toàn.

“Nguyên à……có lẽ……phải hi sinh cánh tay này thôi!”

-Chị Liễu Phi!

Trông thấy bóng dáng cao gầy xa xa của Liễu Phi, Hạ Quyên lo lắng đứng dậy khỏi ghế và chạy lại đỡ lấy cô. Liễu Phi cười phớt nhẹ nhàng bám lấy bàn tay búp măng của Hạ Quyên, cô khẽ nhích tay mình sang một bên để tránh bị đau nhức, miếng bông gòn trên khuỷu tay vẫn còn thấm loang lỗ màu máu tươi khó chịu.

Hạ Quyên chau mày sốt ruột nhìn Liễu Phi hỏi:

-Liễu Phi, chị không sao chứ?

-Ừm, chị không sao. Em đừng lo. Hải Thanh sao rồi em? – Liễu Phi ráng nặn ra một nụ cười để ko ai phải lo lắng thêm.

-Anh ấy vẫn đang phẫu thuật. Còn anh Nguyên…..anh ấy…..

-Chị không biết, sau khi số lượng máu chị hiến đã đủ…..anh bác sĩ đó nhanh chóng mang nó đi ra ngoài. Chị thì được cô y tá của anh ta cho uống một viên thuốc bổ sung máu……ngoài ra…..ko biết gì nữa cả.

Hạ Quyên nghe Liễu Phi nói xong thì trong lòng thấy bức bối vô cùng. Hai bàn tay của cô đan vào nhau mà run bần bật. Lúc này, Hạ Quyên thật sự rất muốn đến bên cạnh Nguyên…..nhưng còn Hải Thanh……anh cũng đang đối diện với ranh giới giữa sự sống và cái chết ko kém gì cậu. Vả lại, hiện anh đang là chồng chưa cưới của cô, nếu lúc này cô đi đến chỗ Nguyên, khi anh tỉnh lại mà biết được chắc chắn sẽ đau lòng lắm.

Hoàng Nhật Anh đứng khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tường im lặng nãy giờ không nói một lời. Khỏi nói cũng biết, cậu hiểu chị mình đang vướng phải tình huống gì. Tình tay ba ko phải là vấn đề dễ giải quyết bằng lời. Một người là quen biết từ thuở mới sinh ra, còn người kia chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hai chàng trai….ai cũng dành cho Hạ Quyên một tình yêu sâu sắc, đằm thắm. Nếu cậu là Hạ Quyên, chắc ko phải là ngoại lệ của sự khó xử này.

“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá ngang dòng suy nghĩ của Nhật Anh, cậu lôi điện thoại ra khỏi túi quần và chán nản bắt máy:

-Alo!

-Nhật Anh, tôi Tử Kiên đây! Tập hồ sơ hoàn chỉnh của vụ án đã được hoàn thành. Cậu có thể đến đây và hợp tác không? Một người có trí thông minh quý hiếm như cậu, chắc sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.

-Vậy tôi đến ngay. Hẹn anh 15 phút nữa!

Đôi mắt lạnh của Nhật Anh chùng xuống khi vừa cúp điện thoại. Thế là tổ cảnh sát đã hoàn thành các mối liên quan, chi tiết về vụ án bắt cóc Hoàng Hạ Quyên tại nhà hàng cao cấp 5 sao Paravel. Bây giờ, là đến lượt vai trò của cậu…..cậu sẽ đích thân tìm bắt hung thủ cho bằng được!

*Sở Cảnh sát:

-Thưa sếp…..còn bộ hồ sơ này……

Một viên cảnh sát chìa ra một xấp hồ sơ được bao gọn trong một cái phong bì màu nâu vàng. Cái tên “Anvil” được viết bằng chữ in hoa mực đỏ to đùng khiến cho Tử Kiên thấy nó xong liền cười khẩy một cái:

-Hắn tiếp tục mất tích, cũng y như lần trước. Đúng là một tên bệnh hoạn! Cứ để đó…..chúng ta giải quyết cho xong vụ án của Hoàng gia đi đã.

-Yes sir!

Anh cảnh sát kia cẩn thận đặt cái bìa xuống bàn của Tử Kiên rồi bước ra ngoài làm tiếp công việc của mình.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay với dáng vẻ mệt mỏi, Tử Kiên thở hắt ra một cái và vắt tay lên mặt che đi đôi mắt lộ rõ 2 vết thâm quầng đen thui. Chợp mắt nghỉ ngơi được gần 5 phút sau, anh ngồi thẳng người dậy lật bộ hồ sơ vụ án của nhà họ Hoàng ra xem lại, kể cả vụ ám sát bằng rắn độc tại hồ bơi trường Đại học Banwa. Có một vài tấm ảnh mới được cập nhật cách đây ko lâu, có thể cũng còn một vài chi tiết chưa được kiểm tra.

Tử Kiên lật qua những trang khác cho đến khi một bức ảnh tình cờ lòi góc ra ngoài cái bìa hồ sơ.

-Hửm…..cái gì thế này?

Trong bức ảnh có sự hiện diện của 2 người: Một người đàn ông trung niên và một cô gái ăn mặc rất sành điệu, trẻ trung. Nhìn chăm chú vào quang cảnh xung quanh hai người, Tử Kiên có thể xác định đó là một bến cảng.

Ngó sơ qua thì gã đàn ông không có gì đặc biệt, chỉ có trên tay ông ta là một tờ giấy gì đó phẳng phiu. Còn cô gái kia thì…..cô ta đội một chiếc mũ rộng vành sang trọng cùng với chiếc kính màu đen to bản trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng. Cánh tay của cô giơ lên để giữ lấy những lọn tóc khó bảo cứ thích tung mình trước gió.

Tử Kiên liếc mắt xuống chiếc nhẫn nạm kim cương đeo trước ngực cô gái kia, hình như nó có khắc chữ. Anh đưa bức ảnh lại gần cốt để có thể quan sát kỹ lưỡng hơn. Trên đó….có 3 chữ…..

-Cái gì?.....Không lẽ……..

“Boong”

Âm thanh báo hiệu của phòng phẫu thuật vang lên 1 tiếng phá vỡ sự im lặng ở phía trước căn phòng.

Cánh cửa được mở ra sau 2 giờ đồng hồ đóng kín mít. Chiếc giường bệnh trắng toát của Nguyễn Hải Thanh được đội ngũ y tá đẩy ra hết sức cẩn thận và chậm rãi. Hoàng Hạ Quyên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi của mình chạy đến bên cạnh giường người yêu. Còn Liễu Phi và Nguyệt Uyên thì lập tức hỏi thăm tình hình từ bác sĩ Đường Ngân Tâm. Hiểu rõ tâm trạng người thân của bệnh nhân, ông cười hiền lành:

-Chất độc trong ruột bệnh nhân đã được tẩy sạch, cậu ấy đã giật được cơ hội sống nên sẽ sớm tỉnh lại thôi.

-Dạ….cảm ơn bác sĩ! – Nguyệt Uyên cúi đầu.

-Nhiệm vụ của chúng tôi mà!

Nói xong ông bác sĩ bỏ đi. Liễu Phi cùng Nguyệt Uyên đi theo các cô y tá để đến phòng hồi sức của Hải Thanh.

…………….

Ngồi bên cạnh Hải Thanh đã hơn 30 phút, mà khuôn mặt Hạ Quyên vẫn trầm ngâm đầy vẻ ưu tư. Anh đã qua cơn nguy hiểm thì đáng lẽ cô nên vui mừng mới phải, đằng này….cô chỉ lặng lẽ ngồi đó mà ko nói một lời.

-Hạ Quyên!

Hoàng Nguyệt Uyên dịu dàng gọi và đưa cho em mình một cốc nước lạnh.

Chuyện ba người…..cô cũng có hiểu đôi chút từ Liễu Phi.

Là một người chị, lại có trí thông minh sắc sảo hơn người, Nguyệt Uyên thiết nghĩ….nên cho cô em gái của mình một lời khuyên đúng đắn nhất.

Nhận lấy cốc nước của chị, Hạ Quyên nhấp một ngụm rồi đặt nó lên bàn. Nguyệt Uyên nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh cô hỏi:

-Em có tâm sự gì đúng ko?

-Tại sao chị lại nói vậy? – Hạ Quyên hờ hững đáp.

-Hì….chị là chị của em mà. Lúc còn nhỏ, mỗi khi có chuyện buồn là em đều ở trong trạng thái này. Nói chị nghe đi……có thể chị giúp được gì đó!

Nghe chị mình nói xong, Hạ Quyên mỉm cười nhẹ rồi khẽ tựa đầu xuống vai Nguyệt Uyên. Cô thở dài một hơi, rồi bắt đầu nói:

-Em…..ko biết phải làm thế nào nữa chị à!

-Em cứ nói đi!

-Chị biết ko? Em đã bị người khác ám hại ngay trong lễ cưới của mình, sau đó….em được một chàng trai cứu. Anh ấy đã đưa em về chăm sóc rất chu đáo, cuộc sống khi ấy thật sự rất vui vẻ, đến nỗi em quên hẳn đi chuyện tìm kiếm lại trí nhớ bị mất. Rồi em nhận ra….em yêu anh ấy lúc nào ko hay. Anh luôn bảo vệ em khỏi mọi điều hiểm nguy. Trong vụ tai nạn lần trước cũng chính anh ấy đã đỡ cây gậy chí mạng đó cho em. Có lại được trí nhớ và trở lại con người như xưa, em hoàn toàn quên mất anh. Nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh em……vậy mà…..em lại yêu một người con trai khác. Người đó và em biết nhau từ nhỏ, tình cảm ngày một lớn dần và đỉnh diểm chính là khi ba mẹ đồng ý cho chúng em kết hôn. Giờ đây…..con người kia vì bảo vệ em mà cánh tay trái bị gãy nát….còn người này……lại vừa thoát khỏi tay thần chết……….

Hạ Quyên nấc lên một tiếng, từng giọt lệ thay nhau rơi xuống.

-Em…..em rất muốn đến bên cạnh Nguyên…..nhưng em ko thể nào bỏ Hải Thanh lại được! Hải Thanh cũng đã rất nhiều lần cứu sống em…..lần trước…..anh ấy ko ngại nhảy xuống hồ bơi chứa đầy rắn độc để cứu em…….

Nghe đến đây, Nguyệt Uyên đột ngột quay mặt lại nhìn Hạ Quyên. Cô chau mày hỏi lạnh:

-Ai nói với em như thế?

-Dạ?

-Ai nói với em Hải Thanh nhảy xuống hồ bơi để cứu em??

-Là….Hải Thanh…..anh ấy nói với em!

-Hạ Quyên! Người cứu em ko phải Hải Thanh…..mà chính là người con trai kia đấy!

Như có một luồng sét đánh ngang tai, Hạ Quyên chết lặng người khi Nguyệt Uyên vừa dứt câu. Cô gạt nước mắt nói lắp bắp:

-Ko thể thế được…..rõ ràng Hải Thanh…..anh ko thể lừa dối em được.

-Chị ko biết Hải Thanh đã nói với em những gì. Nhưng chính Liễu Phi nói cho chị biết! Hạ Quyên, quyết định cuối cùng cho sự lựa chọn của em chỉ có một lần. Hãy suy nghĩ kĩ……dù là ai đi nữa……thì người đó nhất định phải làm cho em hạnh phúc! Nghe chị nói ko Hạ Quyên?

Cả người Hạ Quyên khẽ run lên……vậy ra…..người luôn hi sinh và bảo vệ cô…..chỉ có mỗi con người đó mà thôi.

Hạ Quyên vùng chạy ra khỏi phòng mặc kệ tiếng gọi của Nguyệt Uyên ở đằng sau. Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, cứ chạy mãi về một nơi……. Hướng Hạ Quyên đang chạy….chính là con đường dẫn đến phòng phẫu thuật đã chia cắt cô và Đặng Thanh Nguyên.

“Nguyên……em xin lỗi……cầu xin anh….đừng rời bỏ em!”

-Thật sự là một điều sai lầm, khi em kể cho chị nghe hết tất cả mọi chuyện.

Liễu Phi đã chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra giữa Hạ Quyên và Nguyệt Uyên. Cô bước vào phòng nói bằng chất giọng trách cứ. Nguyệt Uyên khẽ bật cười:

-Em ko sai đâu. Như vậy…..thì tốt hơn cho cả ba người.

-Tại sao lại tốt? Chẳng phải biết được sự thật, Hạ Quyên sẽ trở về bên Thanh Nguyên sao?

-Tình yêu ko thể nào bị ép buộc được! Và…..nó ko phải nơi dành cho sự dối trá. Hải Thanh cũng đã tự mình góp phần vào việc đẩy Hạ Quyên đi.

-Đó là vì…..

-Vì yêu, đúng ko? Hoàn toàn sai, đó ko phải là yêu, mà là sự ích kỷ của bản thân. Hạ Quyên chọn ai, là quyền quyết định của nó, chúng ta ko thể xen vào được. Đặng Thanh Nguyên cũng ko phải là người xấu, nếu ko tốt thì em đâu có tự nguyện hiến máu mình để cứu cậu ta.

-Ko….. – Liễu Phi cúi mặt nói nhỏ - Chỉ vì em nghĩ, cậu ấy vì đem lọ thuốc có thể cứu sống Hải Thanh về mà bị thương nên mình cũng phải có trách nhiệm…..

Nguyệt Uyên cười nhẹ rồi đứng dậy đối diện với Liễu Phi:

-Em yêu Hải Thanh phải không Liễu Phi?

Liễu Phi im lặng ko nói. Ánh mắt cô lảng sang nơi khác để ko phải chạm trán với đôi mắt sâu thẳm của Nguyệt Uyên. Dường như nó đang dò xét tâm can cô.

-Liễu Phi, em là một cô gái rất tốt, chị công nhận như vậy. Nhưng em ko nên vì tình riêng mà nhẫn tâm phá hoại tình cảm của người khác như vậy! Hãy cứ để số phận định đoạt.

Nắm chặt lấy vạt áo của mình, Liễu Phi cắn môi khó khăn kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nguyệt Uyên cười dịu dàng và đưa tay lên vuốt tóc cô. Bao nhiêu tủi hổ trong lòng như tuôn ra cùng với dòng lệ long lanh trên má……..

Đã gần sáu giờ sáng.

Trước cửa của căn phòng cấp cứu số 1, một cô gái ngồi co ro người lại trên chiếc ghế nhựa màu xanh. Cô ngồi ở đây đã hơn 3 tiếng rồi, mặc cho hơi lạnh tiết trời mùa đông từ bên ngoài luồn lách vào cứ lởn vởn đâu đó xung quanh.

Hoàng Hạ Quyên mệt mỏi gục đầu xuống tay mình. Nước mắt đọng lại thành những vệt dài trên gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng.

Tại sao?

“Người quan trọng nhất” của cô ở trong kia đã 5 tiếng rồi mà tại sao vẫn chưa ra?

“Người quan trọng nhất”

Nghĩ đến cụm từ ấy, nước mắt của Hạ Quyên lại tuôn ra ồ ạt. Cô thật quá ngu ngốc! Người đó đúng là “người quan trọng nhất” của cô mà……tại sao cô không nhận ra chứ!? Để rồi bây giờ, có hối hận cũng quá muộn ư?

-Nguyên……

Hạ Quyên vô thức bật ra một tiếng kêu sầu não. Hiện tại trong đầu cô toàn là những hình ảnh đùa vui ngày nào giữa mình và Nguyên trong căn nhà nhỏ xinh ngập tràn hoa giấy, trên bãi biển thơ mộng Macdan…… Gương mặt tựa thiên thần cùng với nụ cười tỏa nắng ban mai của người con trai ấy là rõ nét nhất. Cô muốn được thấy nụ cười ấy….được thấy con người ấy……….

“Cạch”

-Mệt thật….. Ơ, Hạ Quyên!

Một tiếng gọi đánh thức Hạ Quyên thoát khỏi cơn mơ mộng ảo đầy ắp kỉ niệm xưa. Cô ngẩng đầu lên…..1 tia sáng của sự vui mừng từ từ dâng trào trong đôi ngươi tròn xoe.

-Anh Dương, Nguyên sao rồi? Anh ấy ko sao chứ??

-Hạ Quyên! Em bình tĩnh……

Ngay lúc đó, chiếc giường bên trong phòng cấp cứu được đẩy ra chuẩn bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hạ Quyên nhìn theo chiếc giường ấy….. Mái tóc màu đỏ tía quen thuộc, khuôn mặt của thiên sứ không thể lẫn với bất cứ một ai……..

Không chần chừ thêm dù chỉ một giây, Hạ Quyên gạt phắt tay Dương ra rồi chạy theo. Dương nhanh chóng tháo khẩu trang y tế ra rồi hét lớn ra lệnh với đội y tá:

-Không được để cô ấy đến gần bệnh nhân! Bảo Trân, giữ Hạ Quyên lại, còn những người khác đưa cậu ấy đi mau!

Cô y tá Bảo Trân nghe Dương nói vậy liền làm theo. Bị chặn lại, Hạ Quyên nổi điên quát tháo:

-Làm trò gì vậy? Mau tránh ra!!!

-Em nghe bác sĩ Dương nói rồi đấy, ko được lại gần bệnh nhân.

-Bỏ tôi ra, tôi muốn gặp Nguyên! Nguyên!!!

-HẠ QUYÊN!

Dương lớn tiếng gọi tên Hạ Quyên khiến cô theo phản xạ ngừng lại. Cô đảo đôi mắt vừa khó hiểu mà vừa khó chịu hướng thẳng vào anh. Dương tiến lại gần cô và nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh giá:

-Em còn ở đây làm gì?

-Anh hỏi lạ, em đến để…… - Hạ Quyên đáp lại với sự bực tức.

-Em hãy mau về bên Nguyễn Hải Thanh đi…..trở về đúng với vị thế tiểu thư của mình! – Dương cắt ngang lời Hạ Quyên.

-Anh…..anh nói gì thế?

Như ko tin vào những gì mình vừa nghe được, Hạ Quyên hỏi lại thêm lần nữa. Cô đang rất ngạc nhiên vì thái độ lạnh lùng và những lời nói khó hiểu của Dương. Hôm nay sao bỗng dưng anh lại như thế!?

-Haiz…..Bảo Trân, cô đi được rồi. – Dương ra quay mặt sang nói với Bảo Trân.

-Vâng!

Sau khi cô y tá đi khuất, Dương lại trở về với trạng thái khi nãy…..lạnh nhạt…..và tức giận.

-Vì em Nguyên đã đánh đổi cái gì? Nó bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ em ko biết bao nhiêu lần. Vậy mà cái nó nhận……là gì hả Hạ Quyên?

-Em……

-Anh sẽ ko để người bạn thân nhất của mình đánh mất cả cuộc đời chỉ để theo đuổi một tình yêu không có kết cục đâu. Thế nên anh yêu cầu em…..tránh xa Nguyên ra!

Câu nói vừa rồi của Dương như một lưỡi dao sắc bén đâm phập vào sâu trong lòng Hạ Quyên. Môi cô mấp máy ko nói nên lời.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Dương đang đùa phải không?

-Đùa…..anh đang đùa em phải ko anh Dương? Hơ hơ, anh đùa ko vui chút nào cả……

Hạ Quyên kéo lấy tay Dương cười như mếu, cô lắc đầu nguầy nguậy tự trấn an mình. Nhìn thấy cô như vậy, Dương cũng ko khỏi chạnh lòng, nhưng anh vẫn cố gắng nói cứng:

-Anh ko đùa!

-Nhưng em…..

-Coi như anh cầu xin em!

-Không…..em không thể về bên Hải Thanh. Em yêu Nguyên, em yêu Nguyên mà!!!!

Hạ Quyên hét lên để giấu hết đi nỗi đau đớn đang từ từ nở rộng ra. Từng giọt nước mắt nóng ấm tiếp tục rơi xuống hai bầu má của cô. Cô đang cố gắng khẳng định tình cảm của mình dành cho Nguyên là được phát sinh từ tận cùng trái tim.

Nhìn Dương bằng đôi mắt ngập nước ẩn chứa sự van xin đừng bắt mình làm trái ngược với lòng, Hạ Quyên cắn môi cố gắng bật ra những từ ngữ được ghép thành câu một cách khó khăn:

-Em biết…..em biết Nguyên đã hi sinh cho em rất nhiều, kể cả tình yêu của anh ấy. Và em cũng quá độc ác khi không để ý đến những ánh mắt, cử chỉ ân cần mà anh ấy dành cho em. Em cảm thấy khó xử giữa Nguyên và Hải Thanh, em ko muốn ai bị tổn thương cả…..em dằn lòng mình phải quên Nguyên đi vì Hải Thanh cũng rất yêu em, tình yêu từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành……nhưng em ko thể……lần này…..em ko thể nào dối lòng mình được nữa. Xin anh…..đừng bắt em phải từ bỏ Nguyên mà!

Dương đứng lặng yên với đôi mắt bình thản đến lạ. Anh thở dài một cái rất nhẹ, rồi chầm chậm đưa tay lên lau đi những giọt lệ mờ đục trên mặt Hạ Quyên. Hai mắt anh chùng xuống buồn bã, nhưng từ miệng lại phát ra một câu nói ngắn ngủi gây đau đớn tột cùng cho đối phương:

-Nếu yêu Nguyên…..thì hãy làm theo lời yêu cầu của anh!

Thật tàn nhẫn!

Hạ Quyên cơ hồ không còn tí sức lực nào nữa. Cô buông tay mình ra khỏi chiếc áo màu xanh ngọc bích của Dương và thả xuôi thân thể mình sụp xuống sàn nhà lạnh buốt. Nước mắt của niềm đau lại tiếp tục lũ lượt tràn mi.

Dương lạnh lùng quay đầu bỏ đi, mặc cho người con gái đáng thương kia khóc bật lên những tiếng nấc đau đớn.

Khoảng không gian bên ngoài dường như cũng biết cảm thương cho cô. Cả một bầu trời u tối le lói 1 vài tia sáng yếu ớt của ngày.

Ông trời thật khéo đùa!

Ông đã lừa số phận ngoảnh mặt đi……để lật ngược tình thế tráo đổi các quân cờ………một lần nữa!

-Đây là những dữ liệu quan trọng nhất!

Lưu Tử Kiên nhấp nháy con chuột trên màn hình máy tính vào một thư mục hiện sẵn. Hoàng Nhật Anh đứng kế bên chăm chú soi kỹ từng chi tiết dù là nhỏ nhất bằng đôi mắt sắc bén của mình. Sau khi nháy đúp chuột, một loạt hình ảnh xuất hiện ào ào.

-Cậu nhìn kỹ nhé! Đây là mấy tấm hình được chụp trong lễ cưới. Và lúc chuẩn bị bắt đầu, chỉ có duy nhất một người đi ra khỏi sảnh, một thành viên trong đội ngũ quay phim vô tình chụp được nó.

Tử Kiên phóng to hình ảnh lên để cho Nhật Anh có thể nhìn kỹ hơn. Đúng là chỉ có một người đi ra khỏi nơi tổ chức lễ cưới. Một người con gái mặc chiếc đầm dạ hội bó sát dài thướt tha màu xanh dương, nhưng vì chụp đằng sau nên ko thể biết được mặt cô ta. Nhật Anh chủ động bật các hình ảnh khác cốt để tìm hiểu rõ hơn. Chợt Tử Kiên lên tiếng:

-Dừng…..dừng ngay tấm đó!

-Có chuyện gì sao?

-Cậu…..hãy nhìn kỹ biển số của chiếc siêu xe đã gây tai nạn kia đi, lát tôi sẽ nói cho cậu biết điều này!

Lông mày Nhật Anh hơi nhíu lại, nhưng cậu vẫn điều khiển chuột theo lời của Tử Kiên.

-Chú ý….có thể nó bị biến dạng khó coi, nhưng ta vẫn lấy được những con số trên đó!

-Rồi, qua nhé!

-Khoan…….ko cần xem nữa. Đọc xong bản tin này trước cũng ko muộn.

-Tử Kiên, anh thật rắc rối!

Nhật Anh liếc mắt mệt mỏi sang bên cạnh càu nhàu. Cậu thả tay ra để anh bật cái tin tức gì đó mà theo giọng điệu của anh thì nó có vẻ rất quan trọng.

Năm chiếc siêu xe Lamborghini Aventador mới được nhập khẩu đã có chủ.

Bỏ qua những mẩu bình luận thông tin về sự hào nhoáng và độ khủng của những chiếc siêu xe đắt tiền, Nhật Anh chỉ nhìn mỗi người chủ mà thôi.

1.Phạm Hà Huy – Tổng giám đốc Công ty khai thác dầu mỏ Huy Hoàng.

2.Vũ Trọng Tuấn Anh – Chàng công tử nổi loạn của dòng tộc Vũ gia.

…….

5. Bảo Kim Thư – Cô chủ nhỏ của tập đoàn thời trang danh tiếng Bảo Minh.

-Anh muốn tôi chú ý thật kỹ người này đúng không Tử Kiên?

Nhật Anh lạnh lùng nói. Và đáp lại cậu chính là cái gật đầu chắc nịch của chàng trung úy.

-Đặc biệt…. – Tử Kiên loay hoay tìm kiếm cái gì đó trên bàn – Một tấm ảnh vừa được cấp dưới của tôi cung cấp…..có thể…..cậu sẽ biết người này là ai!

Ngắm nghía tấm ảnh thật lâu ở mọi góc cạnh, bàn tay còn lại của Nhật Anh bóp chặt lại, tiếng khớp xương nghe răng rắc cũng đủ thể hiện sự giận dữ tột cùng. Nhưng thay vì biểu lộ ra mặt, cậu chỉ nhếch môi cười nửa miệng:

-Quả nhiên……chính là cô ta!

-Cô ta?

-Anh ngồi xuống đây. Xem nhé! Trong lễ cưới của chị tôi, Bảo Kim Thư đến tham dự, đúng không?

-Đúng! Rồi thì sao?

-Sau đó cô ta biến mất không báo một ai và cũng không có lý do. Tiếp, có một lần Kim Thư trở về nhà trong trạng thái hoảng loạn. Theo tập hồ sơ của anh thì với lời khai của một phụ nữ dọn vệ sinh, bà ấy thấy cô ta đã gặp một cô gái giống y chang chị Hạ Quyên. Vậy anh nghĩ lý do cô ta sợ hãi như thế là gì? Vụ tai nạn xe ở Macdan, chiếc xe với biển số ngoại giao 70-NG 1306-22 trùng với chiếc xe của Kim Thư trong bản tin lúc nãy. 1 giả thiết có thể đặt ra chính là từ lúc trông thấy người con gái giống Hạ Quyên kia, Kim Thư đã đi tìm hiểu và phát hiện chị ấy vẫn còn sống, cô ta quyết diệt trừ cho bằng được……

-Stop! Cậu nói rất hay……kết tội Bảo Kim Thư dễ dàng như thế, cậu biết động cơ của cô ấy là gì à? Tại sao phải giết Hạ Quyên!??

Tử Kiên đột ngột cắt lời Nhật Anh. Anh thật sự cũng nghi ngờ Bảo Kim Thư là hung thủ của tất cả các vụ ám sát trên…..nhưng…..anh ko thể xác định được động cơ.

Nhật Anh chống tay xuống bàn, đôi mắt cậu như lạc vào trong một thế giới nào đó. Cậu chợt nhớ ra lần đầu tiên Hải Thanh dẫn cậu đến quán bar Raiyi, Bảo Kim Thư đã ở đó, và……

Ít phút sau, Nhật Anh quay sang nhìn Tử Kiên, giọng nói còn lạnh hơn bình thường:

-Có liên quan đến anh Hải Thanh! Một phần là động cơ….còn cô gái trong tấm ảnh cùng với 3 chữ “BKT” ko đủ sao? Cô ta qua bến cảng của Australia để làm gì!? Đây là người đàn ông chuyên kinh doanh rắn độc mà anh nói cho tôi biết, đặc biệt là loài Belcher. Bấy nhiêu, chưa đủ xác nhận ai là kẻ gây ra vụ tai nạn xe và rắn độc trong hồ bơi ư? Muốn biết hết sự thật, đưa Bảo Kim Thư về đây là biết ngay thôi!

Tử Kiên đứng ngây người tại chỗ nhìn Nhật Anh chằm chằm. Anh im lặng hơn 10 giây rồi đưa tay đến gần chiếc điện thoại bàn và nhấn nút:

-Hạ lệnh cho các sĩ quan……ngay lập tức bắt Bảo Kim Thư về đây cho tôi!!!

-Hạ Quyên……Hạ Quyên!

Một chất giọng trong trẻo dịu dàng vang lên bên tai Hạ Quyên khiến cô choàng tỉnh. Xung quanh chỉ là một khoảng không gian trắng toát sặc mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Hạ Quyên hướng hai con ngươi phủ đầy sự lạ lẫm vào người con gái bên cạnh chiếc giường của mình. Là Liễu Phi.

-Ơ….chị!? Sao em lại nằm ở đây?

Liễu Phi nhẹ nhàng kéo tấm chăn bông mịn lên gần sát cổ giữ ấm cho Hạ Quyên, cô mỉm cười:

-Em ngất xỉu tại hành lang bệnh viện nên được đưa vào đây!

Hạ Quyên nhìn lên cái trần nhà cao vời vợi để nhớ lại lý do tại sao mình lại ngất xỉu. Và cái cảnh ấy đã hiện ra……..

“Vì em Nguyên đã đánh đổi cái gì? Nó bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ em ko biết bao nhiêu lần. Vậy mà cái nó nhận……là gì hả Hạ Quyên?”

“Anh sẽ ko để người bạn thân nhất của mình đánh mất cả cuộc đời chỉ để theo đuổi một tình yêu không có kết cục đâu. Thế nên anh yêu cầu em…..tránh xa Nguyên ra!”

“Nếu yêu Nguyên…..thì hãy làm theo lời yêu cầu của anh!”

Bất giác, tuyến nước mắt của Hạ Quyên lại bị kích thích cho trào ra trong vô thức. Cô đặt tay lên mắt để che đi những cảm xúc nhất thời mà đôi mắt phản chủ đang biểu hiện. Liễu Phi biết Hạ Quyên đang khóc……nhưng cô chỉ biết ngồi giữ im lặng như thế…..không làm được gì hơn.

Một lúc lâu sau, thấy Hạ Quyên có vẻ đã ổn định tinh thần, Liễu Phi mới từ từ kéo tay cô xuống:

-Hạ Quyên!

Nghe tiếng gọi, Hạ Quyên liền ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Liễu Phi. Lúc này…..trông cô thật đáng thương!

-Em đừng khóc nữa. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!

-Sao….qua được hả chị?...... Khó khăn…lắm…em mới xác định….được tình cảm của mình mà……

-Ý em là gì!?

-Em….hức….biết là Hải Thanh sẽ ghét em….thậm chí là hận….nhưng em không thể làm trái ý trái tim mình được nữa….. Em yêu Nguyên….trái tim em yêu Nguyên….. Tại sao….số phận lại ngăn cách em và anh ấy chứ?

Tiếng thút thít hòa lẫn với giọng nói nghẹn ngào khiến tâm trạng của Liễu Phi chùng xuống. Cô lặng lẽ đưa tay lau đi những giọt lệ nóng ấm trên má Hạ Quyên và mỉm cười:

-Thật ra…..Hạ Quyên à! Chị…..đã yêu Hải Thanh….từ lâu lắm rồi!

Khuôn mặt đau buồn của Hạ Quyên bỗng chốc chuyển sang ngạc nhiên ngay sau khi Liễu Phi vừa dứt câu. Ra hiệu cho cô đừng nói hay hỏi gì, Liễu Phi tiếp:

-Đó là kể từ ngày đầu vào cấp 3, chị ngồi kế bên Hải Thanh. Cậu ấy thật sự đã rất nổi bật bởi vẻ ngoài điển trai và trí thông minh hơn người, cả sự dịu dàng nữa! Chị đã bị Hải Thanh cuốn hút vì những cử chỉ ân cần, luôn quan tâm giúp đỡ đến mọi người. Hì…..kì lạ quá đúng không? ^^

-Không đâu ạ!

Nhiều cô gái khác nếu nghe thấy mấy sự việc như thế này thì chắc chắn sẽ còn vương vấn chút ích kỷ trong lòng. Nhưng Hạ Quyên thì không. Tình yêu sao có thể bị ép buộc được!? Nó vốn dĩ là một sự tự do được phân tán ra khắp thế gian, không dễ gì mà có được. Một tình yêu chân thành……còn khó hơn gấp bội.

-Cuộc nói chuyện giữa em và chị Nguyệt Uyên, chị có nghe được! Việc Hải Thanh lừa dối em……là có thật đấy Hạ Quyên!

-Sao? o_O

-Nhưng chị xin em…..đừng trách Hải Thanh, cậu ấy chỉ vì quá yêu em, không muốn mất em thôi.

Hạ Quyên nằm trầm ngâm suy nghĩ mà không thể tin được người mà cô từng yêu nhất lại đang tâm dối lừa cô, khiến cho Nguyên đau khổ. Lúc nghe Nguyệt Uyên nói, cô đã không muốn tin, bây giờ lại đến lượt Liễu Phi nói ra thì cô không tin sao được.

Kể ra…..đúng là không thể trách anh. Nếu Hạ Quyên đặt mình vào vị trí của Hải Thanh, chắc cũng sẽ làm như vậy thôi.

-Trong chuyện này, ai cũng đều bị nếm trúng thành phần phụ của tình yêu. Đó là sự ích kỷ của bản thân. Em không giận Hải Thanh, em giận chính mình vì đã làm hai người con trai ấy đau đớn……. Để rồi bây giờ, ông trời đang trừng phạt em……

-Hạ Quyên…..cô gái mạnh mẽ chị biết đi đâu mất rồi? Em đừng dễ dàng buông xuôi như vậy chứ!

-Có thay đổi được gì không chị Liễu Phi? Bây giờ có lẽ Nguyên cũng không muốn gặp em đâu……

Khuôn mặt sầu não buồn thương của Hạ Quyên làm cho người đối diện ko dám nhìn thẳng. Cô trở mình quay vào trong bức tường lạnh như đá…..cắn môi kìm chế lại những xúc cảm tự nhiên.

Không biết nói gì hơn nên Liễu Phi đành ngồi im lặng mà xót thương thay cho ba con người kia. Nào có ai muốn sóng gió đến và chia cắt từng người đâu…..họ đối xử chân thành với nhau…..vậy vì lý do gì mà họ không có được hạnh phúc?

Píp…..píp…..píp…..

Từng đường nét gấp khúc đều đặn hiện trên màn hình chiếc máy đo nhịp tim. Khắp nơi trong căn phòng bệnh thuộc dạng “VIP” này đều là những trang thiết bị y tế phục vụ cho công việc tân tiến nhất.

Người con trai với mái tóc màu đỏ tía nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường bệnh êm ái với cánh tay bó bột trắng tinh. Thiên thần đã bị gãy mất cái cánh bên trái, nó có thể được chữa lành, nhưng không thể tiếp tục làm những công việc thường làm nữa.

Hàng mi cong khẽ khàng rung động, là do gió?

Không phải.

Hơi thở phập phồng nơi lồng ngực khác hẳn so với lúc hôn mê nằm miên man. Sâu trong tiềm thức người con trai ấy như một thế giới trái ngược với nơi này. Nó trùm lên cơ thể của mình một màu đen kịt khó tả thành lời…….

“Hạ Quyên……em ở đâu? Anh cần em…… Tay anh đau quá!!!”

-Nguyên!

Trịnh Văn Dương vừa đi lấy thêm thuốc an thần phòng khi Nguyên lên cơn co giật về, thấy đầu của cậu ngúc ngắc nhẹ. Ngay lập tức anh vứt đống thuốc lên bàn và chạy lại bên giường để kiểm tra.

Đôi mắt tròn đẹp của Đặng Thanh Nguyên hé ra dần dần một cách yếu ớt, tưởng chừng như đang có hàng chục viên đá tảng đè lên vậy. Những sợi dây thần kinh bắt đầu hoạt động, nhờ vậy, Nguyên nhanh chóng nhận dạng được ai đang ở bên cạnh mình. Dương vui mừng reo lên:

-Nguyên, mày tỉnh rồi!

-Đâu…..

-Mày nằm yên đi, tao kiểm tra tổng quát mày ngay!

-Hạ…..tìm Hạ……

Dương hơi khựng lại một chút nhưng sau đó lại làm lơ đi ngay. Anh thừa biết Nguyên đang muốn nói gì…..

Anh đã quyết định rồi! Vì một đứa con gái mà chấp nhận đánh đổi hết tất cả sao? Buồn cười thật! Là một người bạn thân, một người anh em……anh sẽ ko để cho Nguyên trở nên như thế. Có ích gì khi có hi sinh mạng sống, một chút tình cảm cũng không hề tồn tại.

“Kính coong! Kính coong!”

Người phụ nữ trung niên ở bên trong đang rửa bát bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, liền lau tay thật nhanh vào chiếc khăn nhỏ trên thành bồn rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, đứng trước mặt bà là 2 người thanh niên mặc quân phục cảnh sát, trên tay có một chiếc bìa kẹp hồ sơ. 1 người khẽ cúi chào bà rồi cất giọng hỏi:

-Chào bà! Cho hỏi……cô Bảo Kim Thư có ở nhà hay ko?

-Ơ….hai chú tìm tiểu thư nhà tôi có chuyện gì?

Ngay lúc đó, Minh Duy từ trên lầu đi xuống đến ngay giữa cầu thang thì khựng lại. Một tia nhìn ngạc nhiên phóng ngang qua mắt anh, hàng lông mày rậm từ từ nhíu lại.

“Tại sao cảnh sát lại ở đây? Nguy rồi!”

Đầu óc Minh Duy hỗn loạn hẳn lên. Không còn cách nào khác, anh đành cố gắng lấy lại vẻ thản nhiên đặt lên khuôn mặt thanh tú của mình rồi chậm rãi bước xuống.

-Bà Hồng, có chuyện gì thế?

-A, cậu Minh Duy! Mấy chú này…….

Người phụ nữ kia chưa kịp nói hết câu thì một trong hai viên cảnh sát kia đã cướp lời:

-Chúng tôi nhận lệnh khẩn cấp từ Sở đến để bắt tạm giam cô Bảo Kim Thư, là nghi can khả nghi nhất của các vụ mưu sát Hoàng tiểu thư.

Minh Duy bất giác trợn đôi mắt sắc lạnh của mình lên, anh điềm đạm nói:

-Tiểu thư nhà tôi từ tối hôm qua đến giờ không về nhà.

Có vẻ không tin lời của Minh Duy, 2 chàng cảnh sát kia nhìn nhau vài giây rồi gật đầu. Họ đẩy nhẹ Minh Duy qua một bên tiến thẳng vào trong nhà. Quyết không để mọi việc đổ sông đổ bể, Minh Duy nhanh chóng ngăn hai viên cảnh sát lại:

-Các anh không có quyền, đây là một sự xâm nhập bất hợp pháp!!!

-Lệnh ưu tiên! Mong anh hãy hợp tác, nếu không sẽ bị bắt giam vì tội chống người thi hành công vụ đấy!

Một anh cảnh sát chặn Minh Duy lại để cho người kia có thể dễ dàng khám xét. Người đó không chần chừ chạy ngay lên lầu. Minh Duy hốt hoảng đẩy mạnh anh cảnh sát đang giữ mình ra, gồng sức đuổi theo trên chiếc cầu thang dài uốn cong. Căn phòng có khắc ba chữ “BKT” kiểu cách bị mở tung ra…….. Cả ba con người trợn tròn đôi mắt của mình nhìn vào khung cảnh ở bên trong: Cửa sổ mở toang hoác, gió lồng lộng cuốn vào thổi rèm bay phấp phới. Xung quanh căn phòng không một bóng người…….lặng im quá đỗi……

-Không xong rồi……mau gọi về Sở báo cáo nhanh! Bảo Kim Thư trốn rồi!!!

-OK!

Hai chàng cảnh sát bỏ mặc Minh Duy đứng chết trân tại chỗ, hồn lìa khỏi xác bay về phương nào để quay về trụ sở gấp.

Đôi mắt tinh anh nhanh nhạy của Minh Duy đảo láo liên trong muôn vàn suy nghĩ. Hôm qua…..Kim Thư vẫn ở nhà với tâm trạng rất bình thường kia mà. Bây giờ cô đâu mất rồi? Cô đang ở đâu!?

Không phí hoài thêm một giây nào nữa, Minh Duy lao ra khỏi phòng chạy thẳng xuống gara đỗ xe. Leo lên chiếc Mercedes đen tuyền đầy kiêu hãnh, anh phóng ra khỏi căn biệt thự sang trọng nhuốm màu tội lỗi do chứa chấp những con người sống ngập đầu giữa tình yêu……và thù hận.

Hạ Quyên.

*Dinh thự chính của Hoàng gia:

Phong cảnh thoáng đãng trong lành bên ngoài kia chẳng thể nào làm cho tâm trạng của tôi khá hơn dù chỉ là 1%. Đã 1 tuần trôi qua, chỉ mới 1 tuần thôi mà tôi cứ tưởng như cả 1000 năm.

1 tuần…….

Không hé một nụ cười……

1 tuần…….

Không được gặp anh…….

1 tuần…….

.

.

.

.

Không biết Nguyên ra sao rồi? Tôi rất muốn đi đến phòng bệnh của anh, được vào trong tận tay chăm sóc cho anh……nhưng những người y tá được cử canh chừng nhất quyết không cho tôi vào vì lời dặn chắc như đinh đóng cột của Dương: Ai cho Hạ Quyên vào sẽ bị trừ 70% lương. =.=

Ngoài mấy chuyện như vậy thì cũng có một tin mừng: Hải Thanh đã tỉnh, sức khỏe của anh cũng khá hơn rất nhiều. Mỗi lần ngồi cạnh giường ngắm anh, lòng tôi lại dấy lên 2 thứ cảm xúc pha trộn lẫn nhau. Một bên, tôi thấy thương anh vô cùng. Làn da khỏe mạnh bao ngày bây giờ nhợt nhạt không còn chút lớp không khí sống nào. Còn một bên, là tôi rất giận anh. Tôi giận anh vì cớ gì mà lại đi lừa dối tôi. Để rồi tôi tin tưởng vào điều đó, tự nhủ mình phải quên người tôi yêu chỉ yêu một mình anh. Khi yêu……người ta sẽ vướng vào tấm lưới ích kỷ như thế sao?

-Cô chủ ơi! Bữa sáng đã xong rồi. Mời cô xuống ăn cho nóng!

Tiếng gọi của bà giúp việc vang lên làm tôi choàng tỉnh. Hiện tại trong nhà chỉ có một mình tôi cùng với vài người giúp việc này nọ. Cả nhà đi đâu cũng chả biết, vì thời gian gần đây, nỗi nhớ Nguyên đã lấn chiếm hết mọi ý nghĩ của tôi rồi, có nhồi thêm thì cũng có ích gì. Ngồi dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân, tôi đáp lại lời bà:

-Dì xuống trước đi, con sẽ xuống ngay.

Chán nản lết tấm thân đi vào phòng tắm, tôi khẽ lắc đầu cho tỉnh táo hơn. Hôm nay đến bệnh viện nhất định tôi phải tìm cách vào phòng của Nguyên mới được. Tưởng là ngăn cản Hoàng Hạ Quyên này dễ lắm sao!? Sai lầm rồi! :)) Hạ Quyên ơi, cố lên!!!

“Cạch”

Tiếng lạch cạch của cổng chính khu dinh thự nhà họ Hoàng vang vọng vào thu hút lấy thính giác của ông quản gia già. Nghĩ là ông bà chủ về, ông vội vã đi nhanh ra đón tiếp. Nhưng bên ngoài khoảng sân rộng lớn hàng trăm mét vuông…..không hề có một ai. Tuy là ông đã già, nhưng không có nghĩa trựa giác của ông bị lu mờ. Cảm nhận thấy có sự khác lạ, ông lão nhíu mày cảnh giác xung quanh thật cẩn trọng, cất tiếng hỏi:

-Ai đó?

Không có tiếng đáp lại. Nghĩ chắc là mấy người làm vườn đang tỉa cây dọn vườn nên ông quản gia không để ý gì thêm nữa. Dù gì cũng mới sáng sớm, ông thầm nghĩ nên đi kiểm tra một vòng khu nhà xem sao. Nghĩ là làm ngay, ông lão chắp tay sau lưng nhấc chân đi một cách thong thả. Nhưng chỉ mới đi chưa được chục bước, một cảnh tượng kinh khủng hiện hữu trước mắt khiến ông sững lại, bàng hoàng không nói nên lời.

Dưới nền tấm thảm cỏ non xanh mơn mởn, hai xác người nằm la liệt ngổn ngang……máu ướt đẫm thành vũng. Đó chính là hai người giúp việc và trông coi khu vườn của Hoàng gia.

-Trời ơi…..chuyện gì thế này? :-O

Ông quản gia chưa kịp định thần thì từ phía sau, một bóng đen bí ẩn lăm le con dao tiến lại gần ông. Ánh mắt cay nghiệt của hắn đỏ ngầu hằn lên những sợi mạch máu mỏng manh ghê rợn. Lưỡi dao sắc nhọn nhơm nhớp máu tươi được giơ lên cao…….rồi lạnh lùng giáng xuống!

-ÁÁÁ!!!!!!!!

Tiếng la thất thanh bởi chất giọng yếu ớt của ông quản gia già ở độ tuổi lục tuần vang lên xé tan cả khoảng không gian buổi sớm thanh bình. Ông đau đớn ngã quỵ xuống cạnh xác hai người đồng nghiệp xấu số kia……rên rỉ vài giây cuối cùng…..rồi tắt thở.

Hắn – Thủ phạm gây ra những nỗi kinh hoàng, bất hạnh, đau khổ - Một người con gái xinh đẹp sẽ kế thừa một khối tài sản kếch xù trong lĩnh vực thời trang – Một kẻ mù quáng không phân biệt được đâu là yêu, đâu là hận…… Để rồi ngay lúc này đây, cô càng dấn sâu vào tội ác…..không một ai……kể cả Ác Quỷ……có thể dung thứ cho cô được nữa!

Quệt nhẹ lưỡi dao dính đầy máu bằng những chiếc lá có tán rộng ở gần đó, Bảo Kim Thư ngẩng đầu lên hướng đôi mắt vô hồn lạnh giá nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ tầng 2. Nụ cười nhếch mép quỷ quyệt xuất hiện trên bờ môi cong đỏ hồng.

-Hạ Quyên…….ngày hôm nay……chính tao sẽ kết thúc hết tất cả mọi chuyện!

-Chết! 8 giờ 15 rồi, phải vào bệnh viện ngay thôi!!!

Tôi quýnh quáng vơ lấy bộ đồ và thay với tốc độ khủng khiếp khi nhìn lên chiếc đồng hồ hình gấu trúc nhỏ xinh của mình :x. Tranh thủ từng giây từng phút, tôi mở cửa phòng ló đầu ra ngoài gọi lớn:

-Dì 3 ơi chuẩn bị xe giùm con!

*Im lìm*

-Dì 3 ơi!

Sao không có ai trả lời hết vậy? Có đi đâu thì dì ấy luôn báo trước với mình một tiếng mà ta. :-B

Có điều gì đó lạ lắm, bằng chứng là lòng tôi cảm thấy bất an thế nào ấy. Mà thôi, nên chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết vào túi xách nhanh kẻo muộn. Bỗng…..có tiếng người yếu ớt vang từ đằng sau:

-Tiểu….tiểu thư…..trốn……

Theo phản xạ có điều kiện, tôi ngoảnh đầu lại thì giật mình đến cứng họng. Bà giúp việc toàn thân bê bết máu ngã phịch xuống ngay cánh cửa. Có cái bóng từ dưới cầu thang đang đi lên…. Ai vậy? Có chuyện gì đang xảy ra thế??

Cái bóng đó dần dần lộ diện. Một người con gái xinh đẹp có ánh nhìn hung hãn đầy hả hê khi thấy vẻ mặt hoảng sợ xanh lè của tôi. Đây….là Bảo Kim Thư, con gái cưng của ông bà chủ tập đoàn thời trang Bảo Minh mà.

Ngưng nhìn tôi một phút, Kim Thư đạp cái xác của dì 3 đáng thương kia qua một bên không chút thương tiếc, rồi dựa lưng vào vách cửa, tay quay quay con dao đẫm máu như một món đồ chơi vô hại. Trông thái độ và dáng vẻ của Bảo Kim Thư lúc này, tôi không khỏi khó hiểu và…..hoảng. Sao không hoảng cho được khi đang yên đang lành trong nhà có người bị giết, mà hung thủ thì đang đứng thù lù trước mặt tỉnh bơ nè :((. Tôi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng:

-Bảo Kim Thư! Sao cô lại ở đây…..? Cô có biết mình đang cầm thứ gì trên tay không?

-Hừ, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn to mồm gớm nhờ!?

Kim Thư hừ lạnh vẻ khinh khỉnh, môi cô ta nhoẻn thành nụ cười nửa miệng đáng sợ. Tôi nói cứng:

-Nè, tôi la lên đó!

-Hahahahaha – Kim Thư bật cười điên dại – Cưng cứ la thoải mái đi, lũ người làm ngu xuẩn của cưng đều đã chết hết rồi.....

-Cô.....cô nói vậy là sao hả?

Nghe Kim Thư nói bằng chất giọng như đang đùa giỡn với mình thì thật tình tôi không tức giận cũng lạ. Nhưng.....điều làm tôi không hiểu vẫn là nụ cười.

/20

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status