"- Con định đi thật sao?"
- Dạ! Con xin lỗi. Con biết con đi thì sẽ làm cho cậu mợ khó xử ..... nhưng con ......
"- Không ! mợ mới là người phải nói lời xin lỗi với con mới đúng. Nếu như ngay từ lúc đầu cậu mợ không ép con thì...."
- Tất cả qua rồi, mợ à! Đừng nhắc làm gì...
"- Phi Khanh!..."
- Hi! thôi mợ đừng suy nghĩ nhiều! Con sang đó rồi sẽ thường xuyên liên lạc về mà.
"- Con không định về nhà rồi mới đi sao?"
- Chắc không mợ à! Con sẽ đi luôn, con xxin lỗi....!
"- Uh không sao! Con nhớ là giữ liên lạc thường xuyên với mợ nha!"
- Dạ!
"- Khi nào con đi?"
- 5 ngày nữa! Con dặt vé rồi mợ ạ. Bay lúc 8h!
"- Uhm! Vậy con nhớ phải chăm sóc tốt cho mình đấy nha!"
-Dạ vâng!
"- Bye con!"
- Dạ bye mợ!
Tắt máy.
Tôi nhìn quanh.
Vắng lặng.
Vĩnh Cường đã đi đâu từ sớm.
Chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.
Tôi tệ thật!
Lúc nào cũng làm phiền anh thôi!
Dò dẫm từng bước chân trên đám cỏ non còn đẫm sương đêm.
Cái cảm giác lành lạnh nơi lòng bàn chân làm tôi thích thú.
Cứ thế tôi dạo dọc con đường nhỏ, mân mê những cánh Dã Quỳ mền mại.
Tôi cũng không hiểu vì sao. Nhưng loài hoa này có một sức hút rất đặc biệt với tôi.
Màu hoa vàng rực giữa khung trời buổi sớm.
Nửa như nhẹ nhàng, nửa lại như mãnh liệt. Cứ như màu nắng nhạt trong màn sương làm người ta luôn chú ý.
Tôi mải mê nhìn ngắm, thả hồn theo điệu nhạc du dương của đồi thông phía xa xa vọng lại.
Chợt....
Một cảm giác đau buốt dưới lòng bàn chân làm tôi khựng lại.
Hix hix!
Tôi đúng là đãng trí mà....
Từ sáng giờ cứ chân trần đi ra ngoài mà cũng không hay biết.
Nhìn mảnh thủy tinh vỡ cắm sâu dưới lòng bàn chân, tôi cắn răng rút mạnh nó. Máu cũng theo đà đó mà chảy ra.
Vơ vội nắm cỏ mực ven đường, tôi vò nát đắp vào cho cầm máu rồi lại đi cà nhắc về nhà.
- Phi Khanh! Chân em làm sao vậy?-Giọng anh thảng thốt từ phía sau.
Tôi cười:
- Không sao! Tại em sơ ý .....
Tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy thân mình được nhấc bổng.-Anh đã bế tôi lên thật nhanh.
- Thả em xuống đi! Em có thể tự đi được mà. - Tôi nhoài người đẩy đẩy tay anh.
- Không được!
- Đã bảo là em có thể đi được mà. Sao anh lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình vậy hả?
- Anh có vậy sao?
- Còn không à! Người gì đâu mà lúc nào cũng khó hiểu, lạnh lùng, chỉ toàn biết làm tổn thương người khác thôi.
Lời vừa thốt ra. Cả tôi và anh đều cứng đờ.
Chân anh khựng lại.
Còn tôi thì thấy tim mình lạnh ngắt.
Bởi tôi biết cái người mà tôi nói đến tuyệt đối..... không phải là anh- là một Vĩnh Cường dịu dàng luôn quan tâm tôi.
Tôi ngập ngừng, thấy nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, ánh mắt sâu thẳm , tối sầm như đau đớn lắm.
Tôi gượng cười, cố làm ra vẻ như không có gì:
- Về thôi anh! Chân em đau quá...
Anh ậm ừ, tôi cảm thấy từng bước chân anh đi rất nặng nề.
Ngồi đung đưa trên cái xích đu. Tôi lại nhìn quanh .
Chỉ 1 ngày nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
- Chị ơi !
Một cậu nhóc chừng 12t chìa ra đống báo trước mặt tôi.
- Chị mua dùm em đi ạ!
Tôi cười xoa đầu thằng nhóc:
- Em ngốc quá! Bán báo sao lại vào trong này, ở đây thì làm gì có đông người mà mua báo chứ. Em nên đến mấy nơi đông đúc mới bán được nhiều được .
- Vâng em biết rồi ạ!- Cậu nhóc suy nghĩ một lát rồi gật gù trả lời- Lần sau em sẽ làm theo lời chị nói. Thế bây giờ chị có thể mua giúp em một tờ không ạ?
Nhìn ánh mắt thằng nhóc trông đợi tôi lại thấy mắc cười, lấy đại một tờ :
- Rồi! chị mua tờ này.
-Ấy!- Thằng nhóc giật lại tờ báo - Cái này không bán cho chị.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó:
- Sao không bán?
- Hi!- nó gãi đầu, rồi đưa cho tôi một tờ báo khác- cái đó là báo cũ chị à, chị lấy cái này đi, có tin rất hay đó.
Nói xong nó vẫy tay chào tôi rồi chạy đi một mạch.
- Này ! này, em không lấy tiền báo à?
Tôi gọi với theo nhưng bóng thằng nhóc đã khuất nơi ngã rẽ.
Tôi lắc đầu thấy mắc cười " thằng nhóc này lạ thật", nhưng nụ cười chưa kịp hiện diện trên môi đã tắt ngấm... khi tôi vừa nhìn thấy cái tin ngay trang bìa tờ báo lúc nãy.
Buông Rơi.
Tôi đứng chông chênh.
Không một giọt nước mắt nào rơi xuống.... có lẽ vì đã... quá đau!
- Dạ! Con xin lỗi. Con biết con đi thì sẽ làm cho cậu mợ khó xử ..... nhưng con ......
"- Không ! mợ mới là người phải nói lời xin lỗi với con mới đúng. Nếu như ngay từ lúc đầu cậu mợ không ép con thì...."
- Tất cả qua rồi, mợ à! Đừng nhắc làm gì...
"- Phi Khanh!..."
- Hi! thôi mợ đừng suy nghĩ nhiều! Con sang đó rồi sẽ thường xuyên liên lạc về mà.
"- Con không định về nhà rồi mới đi sao?"
- Chắc không mợ à! Con sẽ đi luôn, con xxin lỗi....!
"- Uh không sao! Con nhớ là giữ liên lạc thường xuyên với mợ nha!"
- Dạ!
"- Khi nào con đi?"
- 5 ngày nữa! Con dặt vé rồi mợ ạ. Bay lúc 8h!
"- Uhm! Vậy con nhớ phải chăm sóc tốt cho mình đấy nha!"
-Dạ vâng!
"- Bye con!"
- Dạ bye mợ!
Tắt máy.
Tôi nhìn quanh.
Vắng lặng.
Vĩnh Cường đã đi đâu từ sớm.
Chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.
Tôi tệ thật!
Lúc nào cũng làm phiền anh thôi!
Dò dẫm từng bước chân trên đám cỏ non còn đẫm sương đêm.
Cái cảm giác lành lạnh nơi lòng bàn chân làm tôi thích thú.
Cứ thế tôi dạo dọc con đường nhỏ, mân mê những cánh Dã Quỳ mền mại.
Tôi cũng không hiểu vì sao. Nhưng loài hoa này có một sức hút rất đặc biệt với tôi.
Màu hoa vàng rực giữa khung trời buổi sớm.
Nửa như nhẹ nhàng, nửa lại như mãnh liệt. Cứ như màu nắng nhạt trong màn sương làm người ta luôn chú ý.
Tôi mải mê nhìn ngắm, thả hồn theo điệu nhạc du dương của đồi thông phía xa xa vọng lại.
Chợt....
Một cảm giác đau buốt dưới lòng bàn chân làm tôi khựng lại.
Hix hix!
Tôi đúng là đãng trí mà....
Từ sáng giờ cứ chân trần đi ra ngoài mà cũng không hay biết.
Nhìn mảnh thủy tinh vỡ cắm sâu dưới lòng bàn chân, tôi cắn răng rút mạnh nó. Máu cũng theo đà đó mà chảy ra.
Vơ vội nắm cỏ mực ven đường, tôi vò nát đắp vào cho cầm máu rồi lại đi cà nhắc về nhà.
- Phi Khanh! Chân em làm sao vậy?-Giọng anh thảng thốt từ phía sau.
Tôi cười:
- Không sao! Tại em sơ ý .....
Tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy thân mình được nhấc bổng.-Anh đã bế tôi lên thật nhanh.
- Thả em xuống đi! Em có thể tự đi được mà. - Tôi nhoài người đẩy đẩy tay anh.
- Không được!
- Đã bảo là em có thể đi được mà. Sao anh lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình vậy hả?
- Anh có vậy sao?
- Còn không à! Người gì đâu mà lúc nào cũng khó hiểu, lạnh lùng, chỉ toàn biết làm tổn thương người khác thôi.
Lời vừa thốt ra. Cả tôi và anh đều cứng đờ.
Chân anh khựng lại.
Còn tôi thì thấy tim mình lạnh ngắt.
Bởi tôi biết cái người mà tôi nói đến tuyệt đối..... không phải là anh- là một Vĩnh Cường dịu dàng luôn quan tâm tôi.
Tôi ngập ngừng, thấy nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, ánh mắt sâu thẳm , tối sầm như đau đớn lắm.
Tôi gượng cười, cố làm ra vẻ như không có gì:
- Về thôi anh! Chân em đau quá...
Anh ậm ừ, tôi cảm thấy từng bước chân anh đi rất nặng nề.
Ngồi đung đưa trên cái xích đu. Tôi lại nhìn quanh .
Chỉ 1 ngày nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
- Chị ơi !
Một cậu nhóc chừng 12t chìa ra đống báo trước mặt tôi.
- Chị mua dùm em đi ạ!
Tôi cười xoa đầu thằng nhóc:
- Em ngốc quá! Bán báo sao lại vào trong này, ở đây thì làm gì có đông người mà mua báo chứ. Em nên đến mấy nơi đông đúc mới bán được nhiều được .
- Vâng em biết rồi ạ!- Cậu nhóc suy nghĩ một lát rồi gật gù trả lời- Lần sau em sẽ làm theo lời chị nói. Thế bây giờ chị có thể mua giúp em một tờ không ạ?
Nhìn ánh mắt thằng nhóc trông đợi tôi lại thấy mắc cười, lấy đại một tờ :
- Rồi! chị mua tờ này.
-Ấy!- Thằng nhóc giật lại tờ báo - Cái này không bán cho chị.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó:
- Sao không bán?
- Hi!- nó gãi đầu, rồi đưa cho tôi một tờ báo khác- cái đó là báo cũ chị à, chị lấy cái này đi, có tin rất hay đó.
Nói xong nó vẫy tay chào tôi rồi chạy đi một mạch.
- Này ! này, em không lấy tiền báo à?
Tôi gọi với theo nhưng bóng thằng nhóc đã khuất nơi ngã rẽ.
Tôi lắc đầu thấy mắc cười " thằng nhóc này lạ thật", nhưng nụ cười chưa kịp hiện diện trên môi đã tắt ngấm... khi tôi vừa nhìn thấy cái tin ngay trang bìa tờ báo lúc nãy.
Buông Rơi.
Tôi đứng chông chênh.
Không một giọt nước mắt nào rơi xuống.... có lẽ vì đã... quá đau!
/33
|