Chào tạm biệt Phàn Chúc Hạo xong thì Cảnh Vân Trạch cũng đưa vợ nhỏ của mình về nhà, nhưng hình như anh quên mất ở bên cạnh của họ còn có Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà.
Nhưng hình như cũng quen rồi, kể từ khi kết hôn thì họ dường như đều phải ăn cơm chó của hai vợ chồng nhà này.
Còn Cảnh Vân Trạch đưa Lâm Quân Nhi về nhà thì cũng chỉ ôm chặt lấy cô, đã hơn một tuần rồi vẫn chưa được ôm cơ thể mềm mại này, nhưng nét mặt của Lâm Quân Nhi lại vô cùng khinh bỉ, rốt cuộc thì đây có phải là người chồng băng lãnh mà người đời hay đồn thổi hay không vậy? Sao cô cứ có cảm giác mình cưới một người lớn nhưng chưa kịp trưởng thành vậy đó, không chỉ vậy mà nhiều khi cô còn nghĩ chồng mình bị đa nhân cách nữa, chắc đây là nhân cách thứ hai của anh à?
- Em và cậu Giảng viên kia có mối quan hệ gì vậy?
Lâm Quân Nhi liền đưa tay xoa xoa cằm suy nghĩ, sau một lúc thì cô cũng nói:
- Theo em nhớ thì anh Chúc Hạo lớn hơn em bảy tuổi, lúc em mới lên Đại học thì anh ấy hai mươi ba, vì gia đình lúc đó không có điều kiện nên anh ấy không học Đại học ngay khi tốt nghiệp.
Năm đó em mười sáu tuổi thì có học cùng anh ấy một lớp của khoa kinh tế, nhưng sau đó thì anh ấy chuyển khoa sang khảo cổ và tiếp tục học, tốt nghiệp Đại học thì anh ấy quyết định ở lại trường để phụ giúp giáo viên, lúc đó anh ấy là giảng viên thực tập.
Đúng lúc đó thì Thiếu Hà có nhờ em đến lớp của cô ấy ngồi chơi mấy tiết để giúp cô ấy ghi nhớ những điểm quan trọng cho kì thi sắp tới, nên là anh ấy mới quen biết Thiếu Hà.
Vốn dĩ là cô chỉ kể bằng một giọng văn hết sức bình thường, nhưng với có lẽ cô không biết hiện tại nét mặt của Cảnh Vân Trạch vô cùng không tốt, ngay lập tức anh liền nói:
- Nhớ rõ quá nhỉ?
Nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi mới giật mình, ngay lúc này thì cô cũng chỉ cười xòa một cái, nhưng trong lòng thì cũng bắt đầu sợ hãi rồi, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau bắt đầu chảy dài trên gương mặt của cô, nhưng mà cái này cũng đâu trách cô được, rõ ràng là tại vì trí nhớ của cô quá tốt có được không hả?
- Cái này… Em không biết gì đâu nha, là anh muốn nghe em kể thôi nha.
- Nhưng em cũng không cần kể rõ ràng, rành mạch như vậy chứ? Hử? Là tình cũ sao?
- Không hề, tại trí nhớ em tốt thôi.
Cảnh Vân Trạch liền hôn lên môi của cô một cái, sau đó thì liền cười một tiếng, quả nhiên vợ anh không phải thứ dễ chọc vào.
Bây giờ thử hỏi xem vợ anh đã trả lời là “Trí nhớ tốt” thì anh phải nói gì đây?
Cùng lúc này thì Cảnh Vân Trạch nhận được một tin nhắn từ Kha Nguyệt, cô ấy đã sắp xếp xong bác sĩ, ngày mai anh có thể đưa cô đến đó làm kiểm tra giác mạc.
- Ngày mai anh sẽ đưa em bệnh viện, ở phía bệnh viện anh đã sắp xếp xong rồi.
Lâm Quân Nhi “A” một tiếng, sau đó thì cũng gật đầu.
Nhưng đột nhiên cô lại có cảm giác kì quái, sao đột nhiên cô lại có một cảm giác không lành lắm, trong lòng cô cứ có cảm giác lo lắng vậy, nhưng phẫu thuật là một chuyện tốt thì tại sao cô lại có lo lắng chứ?
Cảnh Vân Trạch nhìn cô một cái, sau đó thì cũng chỉ nắm lấy tay của cô, lúc này thì anh cũng đeo cho cô, cảm nhận được trên ngón tay của mình có vật gì đó, Lâm Quân Nhi liền đưa tay chạm vào chỗ không đúng kia, rồi lại kinh ngạc.
Anh nhìn vẻ mặt này của cô thì cũng chỉ mỉm cười, anh liền đưa tay của cô lên hôn một cái, nói:
- Đây là nhẫn cưới anh chuẩn bị cho em, trước kia cha mẹ cũng có đưa cho anh một cặp nhẫn.
Nhưng anh không thích nó nên đã đổi cái khác cho chúng ta.
- Tại sao anh lại đổi nó?
- Vì cặp nhẫn kia là một gánh nặng, anh không muốn vợ anh có gánh nặng làm dâu.
Nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi chợt giật mình, cô cũng không nghĩ là mình sẽ có thể làm dâu hào môn, nhưng lúc trước Triệu Thiếu Hà từng kể cho cô nghe về những chuyện trong những gia tộc lâu đời, gánh nặng của dâu trưởng thật sự rất lớn.
Một, phải là người có tài, có địa vị hoặc nói đúng hơn chính là có năng lực trợ giúp chồng mình.
Hai, chính là phải có gia đình chống lưng.
Nhưng thật ngại quá, cả hai thứ đó cô đều không có.
- Được rồi, em đừng nghĩ nữa, hôm nay anh bay cả ngày nên mệt lắm.
Vợ à, có thể ngủ cùng anh một chút được không?
- Được rồi, nhưng đợi em thay quần áo đã.
Nghe đến đây, Cảnh Vân Trạch liền nhìn cô bằng một cặp mắt vô cùng háo sắc, lúc này thì Lâm Quân Nhi cũng cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ bên trong là một chiếc váy mỏng có hai dây, nhưng anh có chút nghi ngờ, những bộ quần áo này hình như không phải của cô, chẳng lẽ là mấy ngày qua hai đứa em gái quý hóa của anh đã giúp vợ anh thay đổi phong cách sao?
Cảnh Vân Trạch từ từ bước đến sau lưng của cô, rồi trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại của vợ mình, nói:
- Vợ à, anh nghĩ lại rồi… Hay mình đừng ngủ nữa, chúng ta làm chuyện gì có ích hơn đi.
- Chuyện có ích là chuyện gì?
Nghe câu hỏi này của cô thì anh liền hôn lên cổ của cô, nói:
- Anh nghe nói em định sinh em bé trong năm nay, vậy anh phải cố gắng một chút, giúp em hoàn thành kế hoạch trong năm nay… Được không?.
/109
|