*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Biểu cảm của Sở Lăng Xuyên vô cùng nghiêm túc. Anh nghiêm cẩn, thành khẩn nói: "Sư trưởng, tôi cảm tạ thủ trưởng đã để ý và cất nhắc đối với tôi như vậy. Bất quá ngoại ngữ của tôi lại không được tốt, hơn nữa tuổi của tôi cũng lớn rồi, tôi hi vọng cơ hội như thế này, có thể được lưu chuyển cho người nào đó thích hợp hơn tôi ạ”.
Nếu nói Sở Lăng Xuyên ngoại ngữ không tốt, đó là nói chuyện vớ vẩn. Anh tinh thông ba loại ngoại ngữ. Sở Lăng Xuyên nói như vậy, chẳng qua là anh muốn tìm cho mình một cái cớ để không phải đi học lần này, @MeBau*@ muốn có một lời giải thích cho cấp trên của mình.
Sư trưởng nhíu mày, đây là một cơ hội cực kỳ tốt. Có rất nhiều người muốn đi còn đi không được, vậy mà cái con người đang ở trước mắt ông đây lại dám nói không đi. Cái gì mà ngoại ngữ không tốt, cái gì mà đã lớn tuổi, tất cả đều chỉ là lấy cớ mà thôi.
Thế nhưng sư trưởng lại không vạch trần chuyện này. Ông đi tới bên người Sở Lăng Xuyên. Ông hiểu rõ, mỗi người đều những chuyện khó xử riêng của mình. Lúc trước anh chấp hành nhiệm vụ đặc thù, d∞đ∞l∞q∞đ vừa đi hai năm, trở về không bao lâu, lại đi. Về thành phố được một năm, hiện tại lại vừa mới đi hai năm! Có lẽ, Sở Lăng Xuyên lựa chọn bỏ qua như vậy, là vì trong nhà đã có chuyện khó xử. Ông rất hiểu, hoàn toàn có thể lý giải được. Bất quá, ông lại vẫn hy vọng là Sở Lăng Xuyên có thể đi học lần này. Bởi vì, ông hi vọng người sĩ quan ưu tú này của ông có thể có một tiền đồ cực kỳ sáng lạn: " Tôi cho đồng chí thời gian ba ngày để suy nghĩ cân nhắc, không nên nhanh như vậy liền đã buông tay đối với cơ hội lần này.”
"Sư trưởng, tôi đã quyết định rồi, không cần phải suy nghĩ cân nhắc gì nữa đâu ạ. Tôi xin cám ơn sư trưởng!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên nâng tay cúi đầu chào, kiên quyết nói vẻ đầy quyết đoán: "Không còn có chuyện gì nữa, tôi xin được đi ra ngoài trước!"
Sư trưởng trầm ngâm một chút: "Được rồi, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên, để tuyển chọn người khác, Đồng chí quyết định thật sự như vậy sao?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt rất chắc chắn, cười nói: "Sư trưởng, những lời mà tôi đã nói ra, đã khi nào tôi từng đổi ý chưa vậy?"
"Đi đi!"
"Vâng!" Sở Lăng Xuyên xoay người, dẻo chân rời đi. Trong cuộc sống, con người khi còn sống luôn phải lựa chọn là lấy hay bỏ. Sở Lăng Xuyên đã từng phải lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, anh cũng đã từng từ bỏ gia đình, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn lựa chọn phát triển sự nghiệp. Nhưng lúc này đây, anh lại muốn lựa chọn vì gia đình, vì người thân của mình một lần.
Kế hoạch của nhà nước thường thường không có biến hóa lớn, Tố Tố vốn là chờ Sở Lăng Xuyên đến cuối tuần sẽ trở về nhà đoàn tụ. Thế nhưng mà anh lại gọi điện thoại về, dám nói cuối tuần không có cách nào để trở về nhà được, lại còn bảo với cô mang theo con trai đi đến đơn vị anh.
Được rồi, Tố Tố đành phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Bởi vì là ngày thứ sáu đã sắp trôi qua rồi, hơn nữa Sở Lăng Xuyên lại lo lắng Tố Tố đi đường đêm một mình, cho nên Sở Lăng Xuyên liền bảo với lái xe của anh, về nhà để đón Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Chờ đến khi xe đi đến nơi, Tố Tố mới biết
Editor: Mẹ Bầu
Biểu cảm của Sở Lăng Xuyên vô cùng nghiêm túc. Anh nghiêm cẩn, thành khẩn nói: "Sư trưởng, tôi cảm tạ thủ trưởng đã để ý và cất nhắc đối với tôi như vậy. Bất quá ngoại ngữ của tôi lại không được tốt, hơn nữa tuổi của tôi cũng lớn rồi, tôi hi vọng cơ hội như thế này, có thể được lưu chuyển cho người nào đó thích hợp hơn tôi ạ”.
Nếu nói Sở Lăng Xuyên ngoại ngữ không tốt, đó là nói chuyện vớ vẩn. Anh tinh thông ba loại ngoại ngữ. Sở Lăng Xuyên nói như vậy, chẳng qua là anh muốn tìm cho mình một cái cớ để không phải đi học lần này, @MeBau*@ muốn có một lời giải thích cho cấp trên của mình.
Sư trưởng nhíu mày, đây là một cơ hội cực kỳ tốt. Có rất nhiều người muốn đi còn đi không được, vậy mà cái con người đang ở trước mắt ông đây lại dám nói không đi. Cái gì mà ngoại ngữ không tốt, cái gì mà đã lớn tuổi, tất cả đều chỉ là lấy cớ mà thôi.
Thế nhưng sư trưởng lại không vạch trần chuyện này. Ông đi tới bên người Sở Lăng Xuyên. Ông hiểu rõ, mỗi người đều những chuyện khó xử riêng của mình. Lúc trước anh chấp hành nhiệm vụ đặc thù, d∞đ∞l∞q∞đ vừa đi hai năm, trở về không bao lâu, lại đi. Về thành phố được một năm, hiện tại lại vừa mới đi hai năm! Có lẽ, Sở Lăng Xuyên lựa chọn bỏ qua như vậy, là vì trong nhà đã có chuyện khó xử. Ông rất hiểu, hoàn toàn có thể lý giải được. Bất quá, ông lại vẫn hy vọng là Sở Lăng Xuyên có thể đi học lần này. Bởi vì, ông hi vọng người sĩ quan ưu tú này của ông có thể có một tiền đồ cực kỳ sáng lạn: " Tôi cho đồng chí thời gian ba ngày để suy nghĩ cân nhắc, không nên nhanh như vậy liền đã buông tay đối với cơ hội lần này.”
"Sư trưởng, tôi đã quyết định rồi, không cần phải suy nghĩ cân nhắc gì nữa đâu ạ. Tôi xin cám ơn sư trưởng!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên nâng tay cúi đầu chào, kiên quyết nói vẻ đầy quyết đoán: "Không còn có chuyện gì nữa, tôi xin được đi ra ngoài trước!"
Sư trưởng trầm ngâm một chút: "Được rồi, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên, để tuyển chọn người khác, Đồng chí quyết định thật sự như vậy sao?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt rất chắc chắn, cười nói: "Sư trưởng, những lời mà tôi đã nói ra, đã khi nào tôi từng đổi ý chưa vậy?"
"Đi đi!"
"Vâng!" Sở Lăng Xuyên xoay người, dẻo chân rời đi. Trong cuộc sống, con người khi còn sống luôn phải lựa chọn là lấy hay bỏ. Sở Lăng Xuyên đã từng phải lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, anh cũng đã từng từ bỏ gia đình, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn lựa chọn phát triển sự nghiệp. Nhưng lúc này đây, anh lại muốn lựa chọn vì gia đình, vì người thân của mình một lần.
Kế hoạch của nhà nước thường thường không có biến hóa lớn, Tố Tố vốn là chờ Sở Lăng Xuyên đến cuối tuần sẽ trở về nhà đoàn tụ. Thế nhưng mà anh lại gọi điện thoại về, dám nói cuối tuần không có cách nào để trở về nhà được, lại còn bảo với cô mang theo con trai đi đến đơn vị anh.
Được rồi, Tố Tố đành phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Bởi vì là ngày thứ sáu đã sắp trôi qua rồi, hơn nữa Sở Lăng Xuyên lại lo lắng Tố Tố đi đường đêm một mình, cho nên Sở Lăng Xuyên liền bảo với lái xe của anh, về nhà để đón Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Chờ đến khi xe đi đến nơi, Tố Tố mới biết
/426
|