*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, trái tim của cô thoáng cái liền như bị nhéo chặt lại, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã bật lên khóc rồi. Sở Lăng Xuyên nhìn hai người phụ nữ bộ dạng đang đầy sự hoang mang lo sợ. Một người là vợ của anh, một người là mẹ vợ của anh, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng cảm thấy thật là đau xót...
Sở Lăng Xuyên đi tới, ôm lấy Tố Tố, dìu đỡ cô đi đến bên cạnh ghế so pha ngồi xuống, tay kia thì vỗ vỗ lên bả vai Lý Nguyệt Hương đang ngồi ở một bên ghế so pha: @MeBau*@ "Mẹ, ngài đừng có nôn nóng, đã có con ở đây rồi! Ba ba sẽ không có việc gì đâu."
An ủi Lý Nguyệt Hương xong, anh quay lại an ủi Tố Tố ở trong lòng: "Bảo bối, đừng sợ! Ba ba là một người chính trực thanh liêm. Điều tra ra rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Em đừng có mà suy nghĩ loạn xạ, biết không? Có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Sở Lăng Xuyên vừa vào cửa liền nói hai câu nói kia, thực sự liền giống như cây trụ đá, chống đỡ lại cho bầu trời của hai mẹ con Tố Tố đã sắp bị sụp xuống. Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã mang đến cho Tố Tố một sự cổ vũ rất lớn. Đúng vậy, có Sở Lăng Xuyên đang ở đây rồi, còn có cái gì đáng sợ nữa chứ! Dieenndkdan/leeequhydonnn Cô không còn cảm thấy bất lực, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ở giữa biển rộng mênh mông, gặp phải mưa rền gió dữ, nhưng lại không có chỗ để bỏ neo nữa.
"Mọi người đã ăn cơm chưa vậy?" Sở Lăng Xuyên hỏi một câu. Thấy Tố Tố và Lý Nguyệt Hương đều không nói năng gì, anh liền đứng dậy, lôi kéo Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương: "Đi nào, trước hết cần phải ăn cơm đã! Bây giờ ba ba đang trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta cần phải mạnh khỏe thì mới có thể giúp đỡ cho ba ba được."
Lúc trước, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cả hai mẹ con Tố Tố đều không khẩu vị ăn cơm, nên chỉ ăn vài miếng. Lúc này, ở dưới sự ép buộc mạnh mẽ của Sở Lăng Xuyên, cả Tố Tố và Lý Nguyệt Hương lại ngồi cùng với anh ăn một ít cơm. Trong bữa cơm, Sở Lăng Xuyên cũng hỏi han tỉ mỉ lại một chút, về tình huống cụ thể đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện anh đều ghi nhớ ở trong lòng.
Hiện tại số tiền không rõ lai lịch kia chính là mấu chốt của vấn đề. Sở Lăng Xuyên cũng không tin cha vợ của mình đã nhận hối lộ số tiền này. Khả năng lớn nhất chính là, An Quốc Đống đã bị người ta vu oan hãm hại. Tuy rằng bọn họ hiểu rõ điều này, thế nhưng tình huống trước mắt lại rất bất lợi đối cha vợ của anh. Nhưng mà, những việc này anh lại không thể nói ra đối với Tố Tố và Lý Nguyệt Hương được. Trước mắt, Sở Lăng Xuyên chỉ có thể trấn an đối với hai mẹ con Tố Tố và Lý Nguyệt Hương, sau đó anh cần phải nghĩ ra biện pháp khác, để giúp đỡ cho cha vợ của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, vẻ mặt Lý Nguyệt Hương rất tự nhiên, nói một câu: "Không còn sớm nữa, cả hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, không có việc gì đâu. Tố Tố, nghe lời Xuyên tử đi, sẽ không có việc gì hết." Lý Nguyệt Hương
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, trái tim của cô thoáng cái liền như bị nhéo chặt lại, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã bật lên khóc rồi. Sở Lăng Xuyên nhìn hai người phụ nữ bộ dạng đang đầy sự hoang mang lo sợ. Một người là vợ của anh, một người là mẹ vợ của anh, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng cảm thấy thật là đau xót...
Sở Lăng Xuyên đi tới, ôm lấy Tố Tố, dìu đỡ cô đi đến bên cạnh ghế so pha ngồi xuống, tay kia thì vỗ vỗ lên bả vai Lý Nguyệt Hương đang ngồi ở một bên ghế so pha: @MeBau*@ "Mẹ, ngài đừng có nôn nóng, đã có con ở đây rồi! Ba ba sẽ không có việc gì đâu."
An ủi Lý Nguyệt Hương xong, anh quay lại an ủi Tố Tố ở trong lòng: "Bảo bối, đừng sợ! Ba ba là một người chính trực thanh liêm. Điều tra ra rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Em đừng có mà suy nghĩ loạn xạ, biết không? Có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Sở Lăng Xuyên vừa vào cửa liền nói hai câu nói kia, thực sự liền giống như cây trụ đá, chống đỡ lại cho bầu trời của hai mẹ con Tố Tố đã sắp bị sụp xuống. Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã mang đến cho Tố Tố một sự cổ vũ rất lớn. Đúng vậy, có Sở Lăng Xuyên đang ở đây rồi, còn có cái gì đáng sợ nữa chứ! Dieenndkdan/leeequhydonnn Cô không còn cảm thấy bất lực, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ở giữa biển rộng mênh mông, gặp phải mưa rền gió dữ, nhưng lại không có chỗ để bỏ neo nữa.
"Mọi người đã ăn cơm chưa vậy?" Sở Lăng Xuyên hỏi một câu. Thấy Tố Tố và Lý Nguyệt Hương đều không nói năng gì, anh liền đứng dậy, lôi kéo Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương: "Đi nào, trước hết cần phải ăn cơm đã! Bây giờ ba ba đang trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta cần phải mạnh khỏe thì mới có thể giúp đỡ cho ba ba được."
Lúc trước, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cả hai mẹ con Tố Tố đều không khẩu vị ăn cơm, nên chỉ ăn vài miếng. Lúc này, ở dưới sự ép buộc mạnh mẽ của Sở Lăng Xuyên, cả Tố Tố và Lý Nguyệt Hương lại ngồi cùng với anh ăn một ít cơm. Trong bữa cơm, Sở Lăng Xuyên cũng hỏi han tỉ mỉ lại một chút, về tình huống cụ thể đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện anh đều ghi nhớ ở trong lòng.
Hiện tại số tiền không rõ lai lịch kia chính là mấu chốt của vấn đề. Sở Lăng Xuyên cũng không tin cha vợ của mình đã nhận hối lộ số tiền này. Khả năng lớn nhất chính là, An Quốc Đống đã bị người ta vu oan hãm hại. Tuy rằng bọn họ hiểu rõ điều này, thế nhưng tình huống trước mắt lại rất bất lợi đối cha vợ của anh. Nhưng mà, những việc này anh lại không thể nói ra đối với Tố Tố và Lý Nguyệt Hương được. Trước mắt, Sở Lăng Xuyên chỉ có thể trấn an đối với hai mẹ con Tố Tố và Lý Nguyệt Hương, sau đó anh cần phải nghĩ ra biện pháp khác, để giúp đỡ cho cha vợ của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, vẻ mặt Lý Nguyệt Hương rất tự nhiên, nói một câu: "Không còn sớm nữa, cả hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, không có việc gì đâu. Tố Tố, nghe lời Xuyên tử đi, sẽ không có việc gì hết." Lý Nguyệt Hương
/426
|