*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con trai, con và mẹ ở nhà, có nhớ ba ba không?" Sở Lăng Xuyên vừa đánh răng vừa nói chuyện phiếm cùng con trai. Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên nhìn anh. Nước ở trong cốc đánh răng kia đã bị đổ ra ngoài một nửa, trên cái miệng nhỏ còn có một vòng bọt kem đánh răng.
Cậu nhóc thở dài, hơi nhún cái bả vai nhỏ một chút, "Dù sao, có nhớ thì ba ba cũng không thể nhìn thấy." Giọng nói non nớt, nhưng nhóc tì mới được ba tuổi, lại có cái kiểu nói chuyện giống như ông cụ non, nghe cực kỳ đáng yêu.
Lúc Sở Lăng Xuyên ra đi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn con trai anh nói chuyện còn chưa được lưu loát, nhưng hiện tại, thoáng một cái, câu nói liền đã bật ra luôn, hơn nữa lại nói chuyện giống như người lớn vậy. Thật sự Sở Lăng Xuyên anh cũng cần phải thích ứng với chuyện này một chút. Anh lại hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Như vậy rốt cuộc là hai mẹ con có nhớ tới ba hay là không nhớ, hả?"
Tiểu Bao Tử đứng lên, vẻ mặt cười xấu xa, người đong đưa trái phải, nói: "Ba ba đoán đi, ba ba đoán đi."
Nhóc con thật là xấu xa, lại vẫn còn thừa nước đục thả câu. Sở Lăng Xuyên dùng cái miệng vẫn còn mang theo bọt kem đánh răng, cứ thế hôn lên cái mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhà anh, dieendaanleequuydonn, thật sự đúng là một tiểu quỷ mà.
Hai cha con cười đùa ở trong phòng vệ sinh, vui vẻ hòa thuận. Rửa mặt sạch sẽ xong, Sở Lăng Xuyên liền giúp Tiểu Bao Tử mặc quần áo vào. Cậu nhóc liền bỏ chạy ra ngoài, anh cũng lập tức mặc quần áo của mình vào.
Sở Lăng Xuyên đi đến nhà ăn, Tố Tố đã bày biện bữa sáng lên trên bàn rồi. Không nhìn thấy Tiểu Bao Tử đâu, cô không khỏi hỏi anh: "Con trai đâu rồi, sao em không nhìn thấy con trai đi cùng anh?"
"Anh lại cho rằng con trai đã đến phòng ăn tìm em rồi." Sở Lăng Xuyên cũng buồn bực, không biết cậu nhóc đã đi chỗ nào rồi. Anh còn đang định đi tìm con trai, thì Tố Tố lại túm chặt lấy anh: "Anh ăn trước đi, để em đi tìm con."
Nói xong, Tố Tố đi ra khỏi phòng ăn, ngó nghiêng một chút, liền đẩy cánh cửa của một phòng ngủ khác. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Bao Tử đứng ở ngay ngưỡng cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn cô, miệng còn thổi khí, làm cho cái mặt phùng lên tròn trịa, nhăn mặt với cô.
"Quỷ nhỏ tinh nghịch này, đi ăn cơm thôi, con không đói bụng sao?" Tố Tố nói xong liền túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi về phía phòng ăn. Cậu nhóc an tĩnh dị thường, @MeBau*@ không nói một lời theo sát Tố Tố cùng đi đến phòng ăn.
Một nhà ba người ngồi cùng một chỗ. Tiểu Bao Tử ngồi ở giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Trong chiếc bát nhỏ của cu cậu đã được gắp đầy sủi cảo, còn được cắt nhỏ ra thuận tiện cho nhóc tự mình xúc ăn.
Nhưng mà khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều bắt đầu ăn, thì Tiểu Bao Tử
"Con trai, con và mẹ ở nhà, có nhớ ba ba không?" Sở Lăng Xuyên vừa đánh răng vừa nói chuyện phiếm cùng con trai. Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên nhìn anh. Nước ở trong cốc đánh răng kia đã bị đổ ra ngoài một nửa, trên cái miệng nhỏ còn có một vòng bọt kem đánh răng.
Cậu nhóc thở dài, hơi nhún cái bả vai nhỏ một chút, "Dù sao, có nhớ thì ba ba cũng không thể nhìn thấy." Giọng nói non nớt, nhưng nhóc tì mới được ba tuổi, lại có cái kiểu nói chuyện giống như ông cụ non, nghe cực kỳ đáng yêu.
Lúc Sở Lăng Xuyên ra đi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn con trai anh nói chuyện còn chưa được lưu loát, nhưng hiện tại, thoáng một cái, câu nói liền đã bật ra luôn, hơn nữa lại nói chuyện giống như người lớn vậy. Thật sự Sở Lăng Xuyên anh cũng cần phải thích ứng với chuyện này một chút. Anh lại hỏi lại Tiểu Bao Tử: "Như vậy rốt cuộc là hai mẹ con có nhớ tới ba hay là không nhớ, hả?"
Tiểu Bao Tử đứng lên, vẻ mặt cười xấu xa, người đong đưa trái phải, nói: "Ba ba đoán đi, ba ba đoán đi."
Nhóc con thật là xấu xa, lại vẫn còn thừa nước đục thả câu. Sở Lăng Xuyên dùng cái miệng vẫn còn mang theo bọt kem đánh răng, cứ thế hôn lên cái mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nhà anh, dieendaanleequuydonn, thật sự đúng là một tiểu quỷ mà.
Hai cha con cười đùa ở trong phòng vệ sinh, vui vẻ hòa thuận. Rửa mặt sạch sẽ xong, Sở Lăng Xuyên liền giúp Tiểu Bao Tử mặc quần áo vào. Cậu nhóc liền bỏ chạy ra ngoài, anh cũng lập tức mặc quần áo của mình vào.
Sở Lăng Xuyên đi đến nhà ăn, Tố Tố đã bày biện bữa sáng lên trên bàn rồi. Không nhìn thấy Tiểu Bao Tử đâu, cô không khỏi hỏi anh: "Con trai đâu rồi, sao em không nhìn thấy con trai đi cùng anh?"
"Anh lại cho rằng con trai đã đến phòng ăn tìm em rồi." Sở Lăng Xuyên cũng buồn bực, không biết cậu nhóc đã đi chỗ nào rồi. Anh còn đang định đi tìm con trai, thì Tố Tố lại túm chặt lấy anh: "Anh ăn trước đi, để em đi tìm con."
Nói xong, Tố Tố đi ra khỏi phòng ăn, ngó nghiêng một chút, liền đẩy cánh cửa của một phòng ngủ khác. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Bao Tử đứng ở ngay ngưỡng cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn cô, miệng còn thổi khí, làm cho cái mặt phùng lên tròn trịa, nhăn mặt với cô.
"Quỷ nhỏ tinh nghịch này, đi ăn cơm thôi, con không đói bụng sao?" Tố Tố nói xong liền túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi về phía phòng ăn. Cậu nhóc an tĩnh dị thường, @MeBau*@ không nói một lời theo sát Tố Tố cùng đi đến phòng ăn.
Một nhà ba người ngồi cùng một chỗ. Tiểu Bao Tử ngồi ở giữa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Trong chiếc bát nhỏ của cu cậu đã được gắp đầy sủi cảo, còn được cắt nhỏ ra thuận tiện cho nhóc tự mình xúc ăn.
Nhưng mà khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều bắt đầu ăn, thì Tiểu Bao Tử
/426
|