Editor: Uyên Xưn
=== =======
Sau khi Tố Tố lái xe rời đi, Sở Lăng Xuyên không về nhà luôn, mà tụ tập cùng La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành.
Đây là lần đầu tiên ba người ngồi với nhau sau khi Sở Lăng Xuyên đi nhiệm vụ trở về, trước đó chưa từng thông báo, tất cả do anh vội vàng chuyện nhà.
Một thân quân trang, cho nên Sở Lăng Xuyên không đến quán bar, anh chọn nhà hàng Tứ Xuyên, nơi ba cô gái hay đến để ngồi, chỉ có điều nhà hàng này đã đổi chủ, ông chủ, không ai khác chính là La Vĩ Khôn.
Thật ra thì có ích lợi gì, cảnh còn người ở đâu.
Ba người ngồi đã được một thời gian ngắn, món ăn cũng được đưa lên, nhưng đều không phải thứ họ thích, là những cô gái kia thích.uuen_dien,đà@lqd
Ngoài ra, trên bàn chủ yếu chính là rượu.
Ba người đồng thời nâng chén, “Anh, chúc mừng anh bình an trở về.” La Vĩ Khôn vỗ bả vai Sở Lăng Xuyên.
Thiệu Minh Thành tiếp lời, “Một ly này, giúp anh đón gió.”
Sở Lăng Xuyên uống một hớp, khuôn mặt nặng nề, anh không sợ Tố Tố tìm người đàn ông khác, cô còn chưa ly hôn, lại có Tiểu Bao ở đây, cô sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà, anh sợ, trong hai năm này, anh không còn vị trí trong lòng cô, người đàn ông kia đã chiếm một phần, như vậy, anh còn có thể không buông tha cô ư, nếu như cô có người mình yêu….anh….chỉ có thể làm đó là buông tay.
Ba người cũng không lên tiếng, uống một phát vài ly. Hai năm rồi Sở Lăng Xuyên chưa từng trở lại, có rất nhiều chuyện để nói, nhưng tất cả đều xoay quanh chuyện Hàm Hàm, Tố Tố, Tiểu Nhiên.
La Vĩ Khôn hỏi: “Cái người này hai năm liền không trở lại, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ, em nghe nói ba mẹ anh đến thành phố Q, chị dâu đâu rồi, cô ấy có khỏe không, nhắc tới cũng kì quái, em gặp cô ấy một lần, cô ấy làm như không biết em, có lẽ vì chuyện Hàm Hàm mà giận em rồi.”
Thiệu Minh Thành nhìn dáng vẻ tịnh mịch của Sở Lăng Xuyên, buông ly rượu trong tay: “Trong nhà có chuyện gì sao, có gì thì nói với anh em, có thể giúp được nhau thì giúp.”
“Anh làm ba.”
“Cái gì?”
La Vĩ Khôn gần như hét lên: “Chuyện như thế nào? Chúng em đều không biết? Thật sự?”
Sở Lăng Xuyên siết chặt ly trong tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Anh cũng vừa mới biết không lâu.”
“Làm ba không phải chuyện tốt sao? Làm gì mà mặt mày ủ ê thế?” La Vĩ Khôn trợn mắt, sau đó phun thêm một câu, “Hay là, không phải của anh?”
“Bớt nói hươu nói vượn.” Sở Lăng Xuyên đạp cho cậu ta một cái, nhưng cũng không thể trách người khác nghĩ lung tung, Sở Lăng Xuyên đi hai năm, khi trở về đã có đứa bé, bây giờ lại mang dáng vẻ nửa sống nửa chết.
Thiệu Minh Thành dù sao vẫn trầm ổn hơn, “Đi hai năm, đến khi về ngay cả con trai cũng có, cái gì cũng bỏ lỡ, sao lại không khổ sở.”
La Vĩ Khôn thẳng thắn nói, “Đúng vậy, đúng là rất tiếc nuối. Chỉ là anh đâu có cố ý, quân nhân, lấy phục tùng nhiệm vụ là trách nhiệm.
Vì bảo vệ quốc gia mà bỏ biết bao mồ hôi, xương máu, thậm chí là sinh mạng. Anh nói xem, nếu không có vô số quân nhân bỏ qua gia đình vì mọi người, liệu chúng ta có những ngày an bình không.
Chị dâu là người thông tình đạt lý, sẽ hiểu anh, hai năm qua, anh em không cần hỏi cũng biết anh rất vất vả. Nhưng nhìn chị dâu cũng không dễ dàng, gả cho anh cũng chịu bao khó khăn, chờ đợi, một thân một mình nuôi con nhỏ, quả thật không dễ dàng.
Cho nên, anh à, công của anh có một nửa là của chị dâu, bây giờ trở về cố gắng bù đắp hai năm tiếc nuối.”
Thiệu Minh Thành cũng không nói thêm gì, nhưng anh ta có hứng thú với đứa bé, “Đứa bé lớn như thế nào rồi?”
Sở Lăng Xuyên lấy điện thoại ra, đưa cho Thiệu Minh Thành xem hình của con trai, “Haha, nhìn đẹp trai đấy chứ.”
La Vĩ Khôn cũng tranh nhìn, có lẽ đến tuổi này, trong lòng có khát vọng đặc biệt với đứa bé, “Đứa bé nhìn rất giống anh. Em cũng muốn có một đứa bé như vậy, có thể cho em mượn chơi hai ngày không?”
Sở Lăng Xuyên đoạt lại di động, “Cậu muốn? Đừng chỉ nói anh, các cậu thế nào, có phát triển gì với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm không?”
Hai người đàn ông kia đều buồn bực, La Vĩ Khôn không nói được câu nào, chỉ còn Thiệu Minh Thành, “Tiểu Nhiên tìm người khác, em cố gắng thế nào cô ấy cũng sống chết không chịu tha thứ.”
“Đáng đời, ai bảo cậu biểu diễn trước mặt con gái nhà người ta.” La Vĩ Khôn châm chọc.
Thiệu Minh Thành đen mặt, trừng mắt một cái, “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Sở Lăng Xuyên cũng hiểu, Thiệu Minh Thành phạm phải lỗi mà bất kể người đàn ông nào cũng dễ mắc phải nhất, nhưng cũng khó có thể tha thứ nhất.
La Vĩ Khôn hít sâu một hơi, “Hàm Hàm lập gia đình anh biết không?Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị làm mẹ, sắp sinh con cho người đàn ông kia.”
Thiệu Minh Thành rót đầy rượu cho ba người, nâng chén lên: “Cạn ly, chúc người phụ nữ chúng ta yêu, hạnh phúc…..”
Ba người uống một hơi cạn sạch, tất cả đều có tâm sự, nói nhiều, uống nhiều, cuối cùng ai cũng say không biết trời đất là gì, Thiệu Minh Thành ở lại quán ngủ luôn, chỉ có Sở Lăng Xuyên là nhất quyết về, cho nên La Vĩ Khôn đành tìm xe đưa anh về.
Sở Lăng Xuyên không về nhà mình, anh đến chỗ Tố Tố. Anh đứng trước cửa nhà, điên cuồng nhấn chuông cửa, sau hai phút, ba An là người mở cửa.
Nhìn bộ dáng say mèm của Sở Lăng Xuyên, ba An không nhịn được nhíu mày, nhưng anh đâu có thể phát hiện ra, lại còn lao đến ôm cổ ông, nói năng không rõ.
“Ba, Tố Tố, cô ấy….. Thật sự không cần con nữa rồi…..con đi hai năm, bỏ lại cô ấy hai năm…. Con thật sự không muốn như vậy, mọi người không thể tha thứ cho con sao….Kiếp sau, kiếp sau con vẫn sẽ làm con rể của ba, con trai con đâu, con trai, con trai….”
Sở Lăng Xuyên hét lên, buông ba An ra, lảo đảo đi vào bên trong, ba An đóng cửa, chỉ biết thở dài, lúc này mẹ An cũng đi ra.
Tiểu Bao vừa mới ngủ, Tố Tố còn đang trong nhà vệ sinh, Sở Lăng Xuyên trực tiếp xông vào phòng ngủ, mắt say lờ đờ, nhưng vẫn phát hiện ra Tiểu Bao đang ngủ.
Anh lại gần, ngồi bên giường, không quản Tiểu Bao ngủ hay không, chỉ biết ôm chặt con trai vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, khẽ gọi: “Con trai, gọi ba….Ba đây, ba không cố ý, thật sự không phải…..”
Ba mẹ An sợ anh làm đứa bé bị thương, đang muốn đi tới ôm đứa bé đi, Sở Lăng Xuyên đã ôm đứa bé ngã lên giường, ngủ say sưa.
Tố Tố vội vàng chạy ra ngoài, thấy Tiểu Bao nhỏ nhắn còn đang nằm trong ngực Sở Lăng Xuyên.
Lý Nguyệt Hương nói với Tố Tố: “Uống say.”
Tố Tố cả kinh, không phải cô không muốn anh ôm Tiểu Bao, cô chỉ sợ anh đánh con trong lúc say mà thôi.
Dưới sự giúp đỡ của ba mẹ An, cuối cùng Tố Tố cũng ôm được Tiểu Bao từ trong ngực Sở Lăng Xuyên, đêm nay anh chiếm giường, nên bé đành ngủ với hai ông bà.
Ầm ĩ như thế mà cu cậu vẫn còn ngủ được, đúng là giỏi.
Sở Lăng Xuyên nằm chiếm hết cả cái giường, ngủ bất tỉnh nhân sự, Tố Tố thấy vậy nhíu mày, lúc này mẹ An đi vào, đưa cho cô ly nước mật ong, “Cho cậu ta uống đi.”
“Vâng mẹ, mẹ không cần quan tâm, đi ngủ sớm đi.” Tố Tố nhận ly, mẹ An cũng rời đi, trong phòng chỉ còn mình cô và Sở Lăng Xuyên.
Cô cố gắng đỡ đầu anh dậy, đặt ly bên miệng gọi: “Sở Lăng Xuyên, há miệng, uống nước.”
Mặc dù Sở Lăng Xuyên đang ngủ, nhưng vẫn nghe thấy lời Tố Tố, anh hé miệng, phối hợp uống nước, cô lại giúp anh cởi một số nút áo trên người ra, cuối cùng giúp anh đắp chăn.
Tố Tố làm xong tất cả, chợt sững sờ, động tác của cô thuần thục, làm một mạch không cần nghĩ, cô nhìn người trên giường đang ngủ, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, trong lòng có chút bất ổn rồi mau chóng biến mất.
Chỉ là, anh chiếm giường của cô, vậy cô ngủ đâu? Thôi, cô ngủ ghế sofa cũng được. Tố Tố vào tủ lấy chăn, sau đó ra ngoài.
Ghế sofa không được thoải mái, cho nên Tố Tố tỉnh dậy từ rất sớm, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống cũng đã dậy, tiểu tử đã tỉnh, nhưng còn làm ầm ĩ không chịu dậy, nay lại bắt đầu học được cái tật ngủ nướng rồi, cuối cùng Tố Tố vào chiến đấu một hồi, cuối cùng thắng lợi.
Mọi người đều đã dậy, chỉ còn mình Sở Lăng Xuyên an tĩnh ngủ, không có ý định rời giường.
Nhớ tới đêm qua anh uống nhiều rượu như vậy, cho nên cô cũng không có ý định gọi, chỉ bảo Tiểu Bao tự mình ăn cơm, bộ dáng ăn cơm của tiểu tử cũng khiến cả nhà bật cười.
Bé bò xuống ghế, chạy vào phòng ngủ của mẹ, không ngờ phát hiện mũ mũ đang nằm ngủ, tiểu tử bò lên giường, ngồi cạnh anh, đưa tay kéo mi mắt.
lqqqdon7diendan
Sở Lăng Xuyên còn đang ngủ, cảm thấy có người bên cạnh, châm rãi mở mắt ra, thấy được khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của con trai.
“Mũ mũ, cơm cơm…...”
Sở Lăng Xuyên khẽ sờ đầu Tiểu Bao, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng không phát ra được, muốn đứng dậy, đầu lại đau đến ngất xỉu, chỉ đành nằm tại chỗ.
Tiểu Bao nhìn anh, đôi mắt thích thú xoay chuyển, sau đó cẩn thận xuống giường, chạy lạch bạch ra phòng ăn, lôi ngón tay Tố Tố, “Mũ mũ…..cơm cơm…...”
Mọi người đều hiểu tiểu tử này có ý gì, có lẽ thấy Sở Lăng Xuyên ngủ trong phòng, tất cả mọi người đang dùng cơm, chỉ có anh là không ra, mặc dù Tiểu Bao còn nhỏ, nhưng đại khái có thể nhận biết, đây là đang muốn mọi người gọi Sở Lăng Xuyên dậy ăn cơm.
Tố Tố múc bát cháo, dịu dàng giao phó cho Tiểu Bao, “Bảo bối, bưng cho mũ mũ, có thể làm được không?”
Tiểu Bao gật đầu, hai tay cẩn thận nâng bát, thận trọng chạy ra ngoài, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, bát cháo vẫn bị hắt ra ngoài, chờ đến phòng ngủ, bên trong đã vơi một nửa, “Mũ mũ, cơm cơm….”
Sở Lăng Xuyên nhìn con trai hai tay đang bưng chén nhỏ, cận thận từng li từng tý lại gần, hạt cháo còn rơi trên áo, trong lòng anh vừa cảm động vừa chua xót.
Vốn không có tinh thần bỗng trở nên đầy lực lượng, vốn đầu đau nhức kịch liệt cũng mất đi không ít.
Anh chống đỡ thân thể, ngồi dậy, Tiểu Bao cố gắng đưa chén cháo vào miệng anh, một hơi uống xong, đôi mắt Sở Lăng Xuyên lại đỏ, ôm con trai trong ngực, ngân ngấn nước mắt.
Lúc này Tố Tố tiến vào, trong tay bưng thêm một ly sữa tươi cùng với mấy cái bánh bao nhân thịt, Sở Lăng Xuyên thấy vậy quay đầu đi, không muốn cô nhìn thấy một người đàn ông lại rơi nước mắt.
“Ăn một chút gì đi.” Tố Tố đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngồi đối diện với Tiểu Bao: “Bảo bối, mẹ phải đi làm rồi, gặp lại con sau nhé.”
Tểu Bao hôn khẽ lên mặt Tố Tố, sau đó vẫy tay nhỏ bé với cô, “Bái bai...”
“Bái bai, con trai.” Tố Tố hôn lên mặt con một cái rồi mới đứng dậy, nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, do dự một chút rồi nói: “Buổi tối, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tố Tố nói xong xoay người ra ngoài, đi làm cùng ba An. Trong nhà chỉ còn anh, mẹ An và Tiểu Bao.
Tiểu Bao vốn xem Sở Lăng Xuyên như người xa lạ, nhưng sự quan tâm, cẩn thận của anh khiến bé cũng cảm nhận được Sở Lăng Xuyên khác so với mọi người, người khác sẽ không ngủ ở nhà bé, cũng không ngủ trên giường mẹ của bé, cũng sẽ không kiên nhẫn chơi cùng bé, sẽ không đối xử tốt với bé, còn nhỏ đã biết phân biệt rõ tốt xấu.
=== =======
Sau khi Tố Tố lái xe rời đi, Sở Lăng Xuyên không về nhà luôn, mà tụ tập cùng La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành.
Đây là lần đầu tiên ba người ngồi với nhau sau khi Sở Lăng Xuyên đi nhiệm vụ trở về, trước đó chưa từng thông báo, tất cả do anh vội vàng chuyện nhà.
Một thân quân trang, cho nên Sở Lăng Xuyên không đến quán bar, anh chọn nhà hàng Tứ Xuyên, nơi ba cô gái hay đến để ngồi, chỉ có điều nhà hàng này đã đổi chủ, ông chủ, không ai khác chính là La Vĩ Khôn.
Thật ra thì có ích lợi gì, cảnh còn người ở đâu.
Ba người ngồi đã được một thời gian ngắn, món ăn cũng được đưa lên, nhưng đều không phải thứ họ thích, là những cô gái kia thích.uuen_dien,đà@lqd
Ngoài ra, trên bàn chủ yếu chính là rượu.
Ba người đồng thời nâng chén, “Anh, chúc mừng anh bình an trở về.” La Vĩ Khôn vỗ bả vai Sở Lăng Xuyên.
Thiệu Minh Thành tiếp lời, “Một ly này, giúp anh đón gió.”
Sở Lăng Xuyên uống một hớp, khuôn mặt nặng nề, anh không sợ Tố Tố tìm người đàn ông khác, cô còn chưa ly hôn, lại có Tiểu Bao ở đây, cô sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà, anh sợ, trong hai năm này, anh không còn vị trí trong lòng cô, người đàn ông kia đã chiếm một phần, như vậy, anh còn có thể không buông tha cô ư, nếu như cô có người mình yêu….anh….chỉ có thể làm đó là buông tay.
Ba người cũng không lên tiếng, uống một phát vài ly. Hai năm rồi Sở Lăng Xuyên chưa từng trở lại, có rất nhiều chuyện để nói, nhưng tất cả đều xoay quanh chuyện Hàm Hàm, Tố Tố, Tiểu Nhiên.
La Vĩ Khôn hỏi: “Cái người này hai năm liền không trở lại, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ, em nghe nói ba mẹ anh đến thành phố Q, chị dâu đâu rồi, cô ấy có khỏe không, nhắc tới cũng kì quái, em gặp cô ấy một lần, cô ấy làm như không biết em, có lẽ vì chuyện Hàm Hàm mà giận em rồi.”
Thiệu Minh Thành nhìn dáng vẻ tịnh mịch của Sở Lăng Xuyên, buông ly rượu trong tay: “Trong nhà có chuyện gì sao, có gì thì nói với anh em, có thể giúp được nhau thì giúp.”
“Anh làm ba.”
“Cái gì?”
La Vĩ Khôn gần như hét lên: “Chuyện như thế nào? Chúng em đều không biết? Thật sự?”
Sở Lăng Xuyên siết chặt ly trong tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Anh cũng vừa mới biết không lâu.”
“Làm ba không phải chuyện tốt sao? Làm gì mà mặt mày ủ ê thế?” La Vĩ Khôn trợn mắt, sau đó phun thêm một câu, “Hay là, không phải của anh?”
“Bớt nói hươu nói vượn.” Sở Lăng Xuyên đạp cho cậu ta một cái, nhưng cũng không thể trách người khác nghĩ lung tung, Sở Lăng Xuyên đi hai năm, khi trở về đã có đứa bé, bây giờ lại mang dáng vẻ nửa sống nửa chết.
Thiệu Minh Thành dù sao vẫn trầm ổn hơn, “Đi hai năm, đến khi về ngay cả con trai cũng có, cái gì cũng bỏ lỡ, sao lại không khổ sở.”
La Vĩ Khôn thẳng thắn nói, “Đúng vậy, đúng là rất tiếc nuối. Chỉ là anh đâu có cố ý, quân nhân, lấy phục tùng nhiệm vụ là trách nhiệm.
Vì bảo vệ quốc gia mà bỏ biết bao mồ hôi, xương máu, thậm chí là sinh mạng. Anh nói xem, nếu không có vô số quân nhân bỏ qua gia đình vì mọi người, liệu chúng ta có những ngày an bình không.
Chị dâu là người thông tình đạt lý, sẽ hiểu anh, hai năm qua, anh em không cần hỏi cũng biết anh rất vất vả. Nhưng nhìn chị dâu cũng không dễ dàng, gả cho anh cũng chịu bao khó khăn, chờ đợi, một thân một mình nuôi con nhỏ, quả thật không dễ dàng.
Cho nên, anh à, công của anh có một nửa là của chị dâu, bây giờ trở về cố gắng bù đắp hai năm tiếc nuối.”
Thiệu Minh Thành cũng không nói thêm gì, nhưng anh ta có hứng thú với đứa bé, “Đứa bé lớn như thế nào rồi?”
Sở Lăng Xuyên lấy điện thoại ra, đưa cho Thiệu Minh Thành xem hình của con trai, “Haha, nhìn đẹp trai đấy chứ.”
La Vĩ Khôn cũng tranh nhìn, có lẽ đến tuổi này, trong lòng có khát vọng đặc biệt với đứa bé, “Đứa bé nhìn rất giống anh. Em cũng muốn có một đứa bé như vậy, có thể cho em mượn chơi hai ngày không?”
Sở Lăng Xuyên đoạt lại di động, “Cậu muốn? Đừng chỉ nói anh, các cậu thế nào, có phát triển gì với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm không?”
Hai người đàn ông kia đều buồn bực, La Vĩ Khôn không nói được câu nào, chỉ còn Thiệu Minh Thành, “Tiểu Nhiên tìm người khác, em cố gắng thế nào cô ấy cũng sống chết không chịu tha thứ.”
“Đáng đời, ai bảo cậu biểu diễn trước mặt con gái nhà người ta.” La Vĩ Khôn châm chọc.
Thiệu Minh Thành đen mặt, trừng mắt một cái, “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Sở Lăng Xuyên cũng hiểu, Thiệu Minh Thành phạm phải lỗi mà bất kể người đàn ông nào cũng dễ mắc phải nhất, nhưng cũng khó có thể tha thứ nhất.
La Vĩ Khôn hít sâu một hơi, “Hàm Hàm lập gia đình anh biết không?Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị làm mẹ, sắp sinh con cho người đàn ông kia.”
Thiệu Minh Thành rót đầy rượu cho ba người, nâng chén lên: “Cạn ly, chúc người phụ nữ chúng ta yêu, hạnh phúc…..”
Ba người uống một hơi cạn sạch, tất cả đều có tâm sự, nói nhiều, uống nhiều, cuối cùng ai cũng say không biết trời đất là gì, Thiệu Minh Thành ở lại quán ngủ luôn, chỉ có Sở Lăng Xuyên là nhất quyết về, cho nên La Vĩ Khôn đành tìm xe đưa anh về.
Sở Lăng Xuyên không về nhà mình, anh đến chỗ Tố Tố. Anh đứng trước cửa nhà, điên cuồng nhấn chuông cửa, sau hai phút, ba An là người mở cửa.
Nhìn bộ dáng say mèm của Sở Lăng Xuyên, ba An không nhịn được nhíu mày, nhưng anh đâu có thể phát hiện ra, lại còn lao đến ôm cổ ông, nói năng không rõ.
“Ba, Tố Tố, cô ấy….. Thật sự không cần con nữa rồi…..con đi hai năm, bỏ lại cô ấy hai năm…. Con thật sự không muốn như vậy, mọi người không thể tha thứ cho con sao….Kiếp sau, kiếp sau con vẫn sẽ làm con rể của ba, con trai con đâu, con trai, con trai….”
Sở Lăng Xuyên hét lên, buông ba An ra, lảo đảo đi vào bên trong, ba An đóng cửa, chỉ biết thở dài, lúc này mẹ An cũng đi ra.
Tiểu Bao vừa mới ngủ, Tố Tố còn đang trong nhà vệ sinh, Sở Lăng Xuyên trực tiếp xông vào phòng ngủ, mắt say lờ đờ, nhưng vẫn phát hiện ra Tiểu Bao đang ngủ.
Anh lại gần, ngồi bên giường, không quản Tiểu Bao ngủ hay không, chỉ biết ôm chặt con trai vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, khẽ gọi: “Con trai, gọi ba….Ba đây, ba không cố ý, thật sự không phải…..”
Ba mẹ An sợ anh làm đứa bé bị thương, đang muốn đi tới ôm đứa bé đi, Sở Lăng Xuyên đã ôm đứa bé ngã lên giường, ngủ say sưa.
Tố Tố vội vàng chạy ra ngoài, thấy Tiểu Bao nhỏ nhắn còn đang nằm trong ngực Sở Lăng Xuyên.
Lý Nguyệt Hương nói với Tố Tố: “Uống say.”
Tố Tố cả kinh, không phải cô không muốn anh ôm Tiểu Bao, cô chỉ sợ anh đánh con trong lúc say mà thôi.
Dưới sự giúp đỡ của ba mẹ An, cuối cùng Tố Tố cũng ôm được Tiểu Bao từ trong ngực Sở Lăng Xuyên, đêm nay anh chiếm giường, nên bé đành ngủ với hai ông bà.
Ầm ĩ như thế mà cu cậu vẫn còn ngủ được, đúng là giỏi.
Sở Lăng Xuyên nằm chiếm hết cả cái giường, ngủ bất tỉnh nhân sự, Tố Tố thấy vậy nhíu mày, lúc này mẹ An đi vào, đưa cho cô ly nước mật ong, “Cho cậu ta uống đi.”
“Vâng mẹ, mẹ không cần quan tâm, đi ngủ sớm đi.” Tố Tố nhận ly, mẹ An cũng rời đi, trong phòng chỉ còn mình cô và Sở Lăng Xuyên.
Cô cố gắng đỡ đầu anh dậy, đặt ly bên miệng gọi: “Sở Lăng Xuyên, há miệng, uống nước.”
Mặc dù Sở Lăng Xuyên đang ngủ, nhưng vẫn nghe thấy lời Tố Tố, anh hé miệng, phối hợp uống nước, cô lại giúp anh cởi một số nút áo trên người ra, cuối cùng giúp anh đắp chăn.
Tố Tố làm xong tất cả, chợt sững sờ, động tác của cô thuần thục, làm một mạch không cần nghĩ, cô nhìn người trên giường đang ngủ, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, trong lòng có chút bất ổn rồi mau chóng biến mất.
Chỉ là, anh chiếm giường của cô, vậy cô ngủ đâu? Thôi, cô ngủ ghế sofa cũng được. Tố Tố vào tủ lấy chăn, sau đó ra ngoài.
Ghế sofa không được thoải mái, cho nên Tố Tố tỉnh dậy từ rất sớm, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống cũng đã dậy, tiểu tử đã tỉnh, nhưng còn làm ầm ĩ không chịu dậy, nay lại bắt đầu học được cái tật ngủ nướng rồi, cuối cùng Tố Tố vào chiến đấu một hồi, cuối cùng thắng lợi.
Mọi người đều đã dậy, chỉ còn mình Sở Lăng Xuyên an tĩnh ngủ, không có ý định rời giường.
Nhớ tới đêm qua anh uống nhiều rượu như vậy, cho nên cô cũng không có ý định gọi, chỉ bảo Tiểu Bao tự mình ăn cơm, bộ dáng ăn cơm của tiểu tử cũng khiến cả nhà bật cười.
Bé bò xuống ghế, chạy vào phòng ngủ của mẹ, không ngờ phát hiện mũ mũ đang nằm ngủ, tiểu tử bò lên giường, ngồi cạnh anh, đưa tay kéo mi mắt.
lqqqdon7diendan
Sở Lăng Xuyên còn đang ngủ, cảm thấy có người bên cạnh, châm rãi mở mắt ra, thấy được khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của con trai.
“Mũ mũ, cơm cơm…...”
Sở Lăng Xuyên khẽ sờ đầu Tiểu Bao, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng không phát ra được, muốn đứng dậy, đầu lại đau đến ngất xỉu, chỉ đành nằm tại chỗ.
Tiểu Bao nhìn anh, đôi mắt thích thú xoay chuyển, sau đó cẩn thận xuống giường, chạy lạch bạch ra phòng ăn, lôi ngón tay Tố Tố, “Mũ mũ…..cơm cơm…...”
Mọi người đều hiểu tiểu tử này có ý gì, có lẽ thấy Sở Lăng Xuyên ngủ trong phòng, tất cả mọi người đang dùng cơm, chỉ có anh là không ra, mặc dù Tiểu Bao còn nhỏ, nhưng đại khái có thể nhận biết, đây là đang muốn mọi người gọi Sở Lăng Xuyên dậy ăn cơm.
Tố Tố múc bát cháo, dịu dàng giao phó cho Tiểu Bao, “Bảo bối, bưng cho mũ mũ, có thể làm được không?”
Tiểu Bao gật đầu, hai tay cẩn thận nâng bát, thận trọng chạy ra ngoài, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, bát cháo vẫn bị hắt ra ngoài, chờ đến phòng ngủ, bên trong đã vơi một nửa, “Mũ mũ, cơm cơm….”
Sở Lăng Xuyên nhìn con trai hai tay đang bưng chén nhỏ, cận thận từng li từng tý lại gần, hạt cháo còn rơi trên áo, trong lòng anh vừa cảm động vừa chua xót.
Vốn không có tinh thần bỗng trở nên đầy lực lượng, vốn đầu đau nhức kịch liệt cũng mất đi không ít.
Anh chống đỡ thân thể, ngồi dậy, Tiểu Bao cố gắng đưa chén cháo vào miệng anh, một hơi uống xong, đôi mắt Sở Lăng Xuyên lại đỏ, ôm con trai trong ngực, ngân ngấn nước mắt.
Lúc này Tố Tố tiến vào, trong tay bưng thêm một ly sữa tươi cùng với mấy cái bánh bao nhân thịt, Sở Lăng Xuyên thấy vậy quay đầu đi, không muốn cô nhìn thấy một người đàn ông lại rơi nước mắt.
“Ăn một chút gì đi.” Tố Tố đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngồi đối diện với Tiểu Bao: “Bảo bối, mẹ phải đi làm rồi, gặp lại con sau nhé.”
Tểu Bao hôn khẽ lên mặt Tố Tố, sau đó vẫy tay nhỏ bé với cô, “Bái bai...”
“Bái bai, con trai.” Tố Tố hôn lên mặt con một cái rồi mới đứng dậy, nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, do dự một chút rồi nói: “Buổi tối, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tố Tố nói xong xoay người ra ngoài, đi làm cùng ba An. Trong nhà chỉ còn anh, mẹ An và Tiểu Bao.
Tiểu Bao vốn xem Sở Lăng Xuyên như người xa lạ, nhưng sự quan tâm, cẩn thận của anh khiến bé cũng cảm nhận được Sở Lăng Xuyên khác so với mọi người, người khác sẽ không ngủ ở nhà bé, cũng không ngủ trên giường mẹ của bé, cũng sẽ không kiên nhẫn chơi cùng bé, sẽ không đối xử tốt với bé, còn nhỏ đã biết phân biệt rõ tốt xấu.
/426
|