Editor: heisall
Thời tiết vẫn tốt như cũ, lối đi bộ rộng rãi, một chiếc xe thể thao như ngôi sao chổi xẹt qua đường phố.
Lục Tử Hiên một tay vịn tay lái, một tay chống trên đầu, cửa sổ xe mở rộng ra, xechạy băng băng, gió thổi vùn vụt làm má tóc rối loạn, dưới mái tóc này gương mặt ấy rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại tối tăm để lộ cảm xúc của anh lúc này.
"Năm năm trước tiểu thư An¬nie mới xuất hiện ở Chicago, sự xuất hiện của cô ấy cũng vừa khớp với thời điểm hai ngày sau khi Đồng tiểu thư rời đi, nghe nói lúc ấy bởi vì thân thể bị suy yếu nên được đưa vào bệnh viện, mà người đưa cô ấy đi, là công tử của Lạc thị Lạc Trường Tuấn, bởi vì Lạc thị đứng đầu về thiết kế thời trang nên tự nhiên tiểu thư An¬nie cũng theo vào Lạc thị, không biết có phải là rất có năng khiếu hay không, những năm này tác phẩm của cô ấy được những người cùng ngành rất khen ngợi, nhưng cô lại rất ít khi xuất hiện tại các bữa tiệc, cho nên rất ít người biết mặt cô. . . . . ."
Lục Tử Hiên nắm chặt quả đấm, những ngày qua Mar¬ry được anh phái đi điều tra về An¬nie đã có kết quả, cô ấy mới vừa gọi điện thoại nói tình hình với mình, năm năm trước cô ấy đến Chicago, thời gian lại trùng hợp như thế, sau khi Đồng Lôi mất tích, hơn nữa lần trước ở sân bay nước Pháp cũng đã điều tra được tin tức, cô ấy cũng đi Chicago, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế, trong mắt liền lóe lên, đây chắc chắn không phải trùng hợp.
"Ong ong ong. . . . . ." Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lục Tử Hiên cau mày, nhanh chóng lấy tai nghe bluetooth mở ra.
"Trác Nhiên sao rồi?" Âm thanh lạnh lùng mang theo vội vàng.
"Tử Hiên, tớ thật sự khâm phục cậu!" Giọng nói hài hước của Trác Nhiên xuyên qua tai nghe truyền tới: "Cậu đoán đúng rồi, An¬nie có thể tham gia hoạy động lần này như vậy đúng là được ông cụ đặc biệt đề cử, tớ cũng đã hỏi trợ lý bên cạnh ông cụ, theo như anh ta trả lời, ông cụ hình như đã sớm biết An¬nie rồi. . . . . ."
Đã sớm biết, mi tâm Lục Tử Hiên nhíu lại thật sâu.
Lúc đầu, hôn nhân của bọn họ cũng do một tay ông cụ bày kế, nghe mẹ Đồng nói, Đồng Lôi trước khi cưới vẫn ở tại nước Mĩ, chẳng lẽ nói khi đó ông cụ mới chỉ thấy qua cô, cho nên mới. . . . . .
"Trác Nhiên, giúp tớ điều tra một chút, năm năm trước có phải ông cụ đã gặp qua Đồng Lôi hay không?" Cắt đứt Trác Nhiên đang liên tục nói nhảm, lớn tiếng hỏi.
"Tớ nói Tử Hiên này, cậu đừng có hung dữ với người ta như vậy được không?"
"Trác Nhiên, nếu cậu tiếp tục nói nhảm, có tin tớ sẽ để cho cậu vĩnh viễn không thể về được hay không?" Gầm nhẹ một hồi.
"Ai da, tớ cũng sớm biết cậu sẽ hỏi như vậy, cho nên tớ đã điều tra, không ngoài sự mong đợi, năm năm trước ông cụ đã rất thích cô ấy, quyết tâm muốn cô trở thành cháu dâu của Lục gia các cậu. . . . . ."
Lục Tử Hiên dùng sức gạt tai nghe xuống, tay lái nhanh chóng đổi hướng, "Xuy ——" một tiếng, xe nhanh chóng quay đầu, biến mất ở cuối đường, chỉ để lại bụi bặm dầy trời.
Cô gái này, ở bên ngoài một thời gian dài, lá gan cũng thay đổi thật lớn, lại dám lừa gạt mình, cái gì nhận lầm người, cái gì không biết, cái gì An¬nie, tất cả đều là nói nhảm, cô chính là Đồng Lôi, là Đồng Lôi của mình.
Trong lòng mặc dù đang mắng không ngừng, nhưng toàn thân trên dưới đều đang kêu gào hưng phấn cùng kích động, cô gái này, trốn năm năm, trở lại còn làm bộ như không biết mình, em có biết lòng của anh nhớ em nhiều lắm hay không, Lục Tử Hiên đạp mạnh chân ga, vào lúc này,chưa bao giờ cảm thấy tốc độ của xe này lại chậm như vậy.
Xe ngừng trước cửa khách sạn, thậm chí chưa dừng lại hẳn, Lục Tử Hiên cũng đã không kịp chờ đợi đẩy cửa xuống xe, xông vào trong.
"Tiểu thư An¬nie đang ở phòng nào?"
"Tiên sinh, đây là riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể. . . . . ."
Nhân viên lễ tân tại sảnh lớn cung kính, chuyên nghiệp nói, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này thật sự không tệ, nhưng lại có chút lạnh lùng, mặc dù thoạt nhìn rất có địa vị, nhưng theo quy định của công việc cô không thể nói, hơn nữa từ lần hoạt động trước, gần đây luôn có một ít ký giả nhân cơ hội mà đi vào.
Lúc này Lục Tử Hiên đã sớm phiền não không chịu nổi, nghe cô lảm nhảm nói xong, tính tình lập tức nổi lên, lập tức vỗ bàn: "Tôi hỏi cô tiểu thư An¬nie đang ở phòng nào của khách sạn?"
"Tiên sinh. . . . . ."
"Nói mau. . . . . ." Tức giận gầm nhẹ, nhân viên lễ tân bị sợ đến nổi sắp khóc, người đàn ông này có đẹp hơn nữa thì ích lợi gì, hung dữ như vậy.
"Tiên sinh. . . . . ."
"Chào tổng giám đốc. . . . . ."
"Chào tổng giám đốc. . . . . ."
Hôm nay Ngưng An An đến kểm tra theo định kỳ, thuận tiện đến gặp Lôi Lôi một chút, nhưng vừa vào cửa liền nhìn thấy mắt Lục Tử Hiên đỏ ngầu nhìn chằm chằm trước sảnh lớn: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Tổng giám đốc, vị tiên sinh này muốn biết tiểu thư An¬nie ở phòng nào, nhưng. . . . . ."
Phía sau cô không cần nói An An cũng biết, ý bảo cô có thể đi làm việc, những thứ khác tự cô sẽ giải quyết.
"Tôi nói Lục Tử Hiên này, anh như vậy là quấy rối đó!"
Lục Tử Hiên nghi ngờ nhìn cô, điều này không giống như An An, khi Lôi Lôi đi, trong một thời gian dài cô như muốn giết mình, có thể thấy được tình cảm giữa các cô rất tốt, nhưng bây giờ khi một người giống như đúc xuất hiện, từ đầu tới cuối anh đều không thấy cô từng kích động, như vậy thì cũng chỉ có một nguyên nhân, cô biết rõ sự thật.
Khi đứng trong thang máy chuyên dụng, Lục Tử Hiên vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, trong nháy mắt khi đi ra từ trong thang máy, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, nói ra nhưng suy nghĩ đã bị đè nén thật lâu: "Có phải cô đều biết mọi chuyện hay không?"
An An nhún vai một cái, cũng không trả lời anh, xoay người trở lại thang máy một lần nữa, tình huống này, không quá thích hợp để cô xuất hiện.
Hít sâu một hơi, càng đến gần nhịp tim lại càng nhanh.
Ngay khi anh sắp gõ cửa, một bóng dáng cao gầy liền ập vào trong ngực của anh.
Đồng Lôi sợ hết hồn, Lục Tử Hiên cũng vậy.
"Tử…Tổng giám đốc Lục. . . . . ." Biết mình nói sai lập tức đổi lời nói, thân thể cũng muốn lui về phía sau, nhưng còn chưa kịp, cô liền bị một lực mạnh gắt gao ôm lại, sau một lúc, cả người đã bị kéo vào phòng.
"Tổng giám đốc Lục, anh làm gì đấy, mau thả tôi ra!" Tình hình như vậy làm cô hoảng loạn không thôi, dùng sức giãy giụa, nhưng đối với một người đàn ông cao lớn đang tức giận mà nói, một chút sức lực này căn bản là vô dụng.
"Anh mau thả tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
. . . . . .
Thời tiết vẫn tốt như cũ, lối đi bộ rộng rãi, một chiếc xe thể thao như ngôi sao chổi xẹt qua đường phố.
Lục Tử Hiên một tay vịn tay lái, một tay chống trên đầu, cửa sổ xe mở rộng ra, xechạy băng băng, gió thổi vùn vụt làm má tóc rối loạn, dưới mái tóc này gương mặt ấy rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại tối tăm để lộ cảm xúc của anh lúc này.
"Năm năm trước tiểu thư An¬nie mới xuất hiện ở Chicago, sự xuất hiện của cô ấy cũng vừa khớp với thời điểm hai ngày sau khi Đồng tiểu thư rời đi, nghe nói lúc ấy bởi vì thân thể bị suy yếu nên được đưa vào bệnh viện, mà người đưa cô ấy đi, là công tử của Lạc thị Lạc Trường Tuấn, bởi vì Lạc thị đứng đầu về thiết kế thời trang nên tự nhiên tiểu thư An¬nie cũng theo vào Lạc thị, không biết có phải là rất có năng khiếu hay không, những năm này tác phẩm của cô ấy được những người cùng ngành rất khen ngợi, nhưng cô lại rất ít khi xuất hiện tại các bữa tiệc, cho nên rất ít người biết mặt cô. . . . . ."
Lục Tử Hiên nắm chặt quả đấm, những ngày qua Mar¬ry được anh phái đi điều tra về An¬nie đã có kết quả, cô ấy mới vừa gọi điện thoại nói tình hình với mình, năm năm trước cô ấy đến Chicago, thời gian lại trùng hợp như thế, sau khi Đồng Lôi mất tích, hơn nữa lần trước ở sân bay nước Pháp cũng đã điều tra được tin tức, cô ấy cũng đi Chicago, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế, trong mắt liền lóe lên, đây chắc chắn không phải trùng hợp.
"Ong ong ong. . . . . ." Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lục Tử Hiên cau mày, nhanh chóng lấy tai nghe bluetooth mở ra.
"Trác Nhiên sao rồi?" Âm thanh lạnh lùng mang theo vội vàng.
"Tử Hiên, tớ thật sự khâm phục cậu!" Giọng nói hài hước của Trác Nhiên xuyên qua tai nghe truyền tới: "Cậu đoán đúng rồi, An¬nie có thể tham gia hoạy động lần này như vậy đúng là được ông cụ đặc biệt đề cử, tớ cũng đã hỏi trợ lý bên cạnh ông cụ, theo như anh ta trả lời, ông cụ hình như đã sớm biết An¬nie rồi. . . . . ."
Đã sớm biết, mi tâm Lục Tử Hiên nhíu lại thật sâu.
Lúc đầu, hôn nhân của bọn họ cũng do một tay ông cụ bày kế, nghe mẹ Đồng nói, Đồng Lôi trước khi cưới vẫn ở tại nước Mĩ, chẳng lẽ nói khi đó ông cụ mới chỉ thấy qua cô, cho nên mới. . . . . .
"Trác Nhiên, giúp tớ điều tra một chút, năm năm trước có phải ông cụ đã gặp qua Đồng Lôi hay không?" Cắt đứt Trác Nhiên đang liên tục nói nhảm, lớn tiếng hỏi.
"Tớ nói Tử Hiên này, cậu đừng có hung dữ với người ta như vậy được không?"
"Trác Nhiên, nếu cậu tiếp tục nói nhảm, có tin tớ sẽ để cho cậu vĩnh viễn không thể về được hay không?" Gầm nhẹ một hồi.
"Ai da, tớ cũng sớm biết cậu sẽ hỏi như vậy, cho nên tớ đã điều tra, không ngoài sự mong đợi, năm năm trước ông cụ đã rất thích cô ấy, quyết tâm muốn cô trở thành cháu dâu của Lục gia các cậu. . . . . ."
Lục Tử Hiên dùng sức gạt tai nghe xuống, tay lái nhanh chóng đổi hướng, "Xuy ——" một tiếng, xe nhanh chóng quay đầu, biến mất ở cuối đường, chỉ để lại bụi bặm dầy trời.
Cô gái này, ở bên ngoài một thời gian dài, lá gan cũng thay đổi thật lớn, lại dám lừa gạt mình, cái gì nhận lầm người, cái gì không biết, cái gì An¬nie, tất cả đều là nói nhảm, cô chính là Đồng Lôi, là Đồng Lôi của mình.
Trong lòng mặc dù đang mắng không ngừng, nhưng toàn thân trên dưới đều đang kêu gào hưng phấn cùng kích động, cô gái này, trốn năm năm, trở lại còn làm bộ như không biết mình, em có biết lòng của anh nhớ em nhiều lắm hay không, Lục Tử Hiên đạp mạnh chân ga, vào lúc này,chưa bao giờ cảm thấy tốc độ của xe này lại chậm như vậy.
Xe ngừng trước cửa khách sạn, thậm chí chưa dừng lại hẳn, Lục Tử Hiên cũng đã không kịp chờ đợi đẩy cửa xuống xe, xông vào trong.
"Tiểu thư An¬nie đang ở phòng nào?"
"Tiên sinh, đây là riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể. . . . . ."
Nhân viên lễ tân tại sảnh lớn cung kính, chuyên nghiệp nói, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này thật sự không tệ, nhưng lại có chút lạnh lùng, mặc dù thoạt nhìn rất có địa vị, nhưng theo quy định của công việc cô không thể nói, hơn nữa từ lần hoạt động trước, gần đây luôn có một ít ký giả nhân cơ hội mà đi vào.
Lúc này Lục Tử Hiên đã sớm phiền não không chịu nổi, nghe cô lảm nhảm nói xong, tính tình lập tức nổi lên, lập tức vỗ bàn: "Tôi hỏi cô tiểu thư An¬nie đang ở phòng nào của khách sạn?"
"Tiên sinh. . . . . ."
"Nói mau. . . . . ." Tức giận gầm nhẹ, nhân viên lễ tân bị sợ đến nổi sắp khóc, người đàn ông này có đẹp hơn nữa thì ích lợi gì, hung dữ như vậy.
"Tiên sinh. . . . . ."
"Chào tổng giám đốc. . . . . ."
"Chào tổng giám đốc. . . . . ."
Hôm nay Ngưng An An đến kểm tra theo định kỳ, thuận tiện đến gặp Lôi Lôi một chút, nhưng vừa vào cửa liền nhìn thấy mắt Lục Tử Hiên đỏ ngầu nhìn chằm chằm trước sảnh lớn: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Tổng giám đốc, vị tiên sinh này muốn biết tiểu thư An¬nie ở phòng nào, nhưng. . . . . ."
Phía sau cô không cần nói An An cũng biết, ý bảo cô có thể đi làm việc, những thứ khác tự cô sẽ giải quyết.
"Tôi nói Lục Tử Hiên này, anh như vậy là quấy rối đó!"
Lục Tử Hiên nghi ngờ nhìn cô, điều này không giống như An An, khi Lôi Lôi đi, trong một thời gian dài cô như muốn giết mình, có thể thấy được tình cảm giữa các cô rất tốt, nhưng bây giờ khi một người giống như đúc xuất hiện, từ đầu tới cuối anh đều không thấy cô từng kích động, như vậy thì cũng chỉ có một nguyên nhân, cô biết rõ sự thật.
Khi đứng trong thang máy chuyên dụng, Lục Tử Hiên vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, trong nháy mắt khi đi ra từ trong thang máy, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, nói ra nhưng suy nghĩ đã bị đè nén thật lâu: "Có phải cô đều biết mọi chuyện hay không?"
An An nhún vai một cái, cũng không trả lời anh, xoay người trở lại thang máy một lần nữa, tình huống này, không quá thích hợp để cô xuất hiện.
Hít sâu một hơi, càng đến gần nhịp tim lại càng nhanh.
Ngay khi anh sắp gõ cửa, một bóng dáng cao gầy liền ập vào trong ngực của anh.
Đồng Lôi sợ hết hồn, Lục Tử Hiên cũng vậy.
"Tử…Tổng giám đốc Lục. . . . . ." Biết mình nói sai lập tức đổi lời nói, thân thể cũng muốn lui về phía sau, nhưng còn chưa kịp, cô liền bị một lực mạnh gắt gao ôm lại, sau một lúc, cả người đã bị kéo vào phòng.
"Tổng giám đốc Lục, anh làm gì đấy, mau thả tôi ra!" Tình hình như vậy làm cô hoảng loạn không thôi, dùng sức giãy giụa, nhưng đối với một người đàn ông cao lớn đang tức giận mà nói, một chút sức lực này căn bản là vô dụng.
"Anh mau thả tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
. . . . . .
/115
|