Biển hoa đỏ thẫm như máu mơ hồ như không có thực, những ngọn núi khổng lồ màu đen phía xa xôi nối trời và đất.
“Ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được cảnh đẹp tới mức như thế, ta luôn cảm thấy dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng sẽ khiến người ta không còn hứng thú…Có lẽ là do đạo hạnh của ta quá nông, không có cách nào giống như mấy ông lão kia, trong lồng ngực là trời đất trăng sao, ngồi thiền mấy trăm năm cũng có thể say sưa hứng thú như vậy.
” Giang Lãnh cười tự giễu.
“! Thật ra nhân gian có rất nhiều cảnh đẹp, chỉ vì anh vốn đã thấy nhàm chán nên nhìn cái gì cũng không hứng thú nổi thôi.
” Tôi chậm rãi đi theo phía sau anh, lướt qua từng đóa hoa mạn đà la rực rỡ kiều diễm vô ngần.
“Ba ngàn năm lại thay thế một lần, nhiệm kỳ của ta chỉ còn có mấy trăm năm, hứng thú sao? Chờ ta trút bỏ được phần trọng trách này rồi nói sau! ”
Anh đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Tôi đi theo ngay phía sau anh, chỉ cách anh trong gang tấc, anh chỉ cần khoát tay lên là có thể ôm tôi vào trong lòng.
Nhưng! giờ bụng của tôi đã có thể đụng vào người anh, cho nên anh chỉ có thể kéo tay tôi, hạ mắt nhìn tôi.
“! Lan Lăng, nếu như không có gì để quyến luyến, mấy trăm năm có lẽ sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng nếu có nhớ nhung thì một ngày cũng cảm thấy gian nan.
” Anh nhẹ nhàng thở dài.
Những lời này dù anh không nói thì tôi cũng có thể mơ hồ cảm nhận được.
Bắt đầu từ khi nào thời gian anh đến bên tôi ngày càng sớm hơn? Mà giờ rời đi lại ngày càng trễ hơn?
Có nhớ nhung vướng bận hay không, thật ra không cần ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận được.
Ánh mắt không muốn xa rời, đầu ngón tay lưu luyến, mái tóc dây dưa.
Những hành động ấy cái nào cũng lộ ra tình yêu triền miên.
“! Giang Lãnh, nếu không! chờ em sống hết cuộc đời này em sẽ không vội vào luân hồi, mà sẽ ở lại Minh phủ cùng anh? Chỉ cần anh không chê em vừa già vừa xấu là được.
” Tôi cười nói với anh.
Anh thản nhiên liếc mắt nhìn tôi: “Vừa già vừa xấu? Em còn lo lắng chuyện này sao?”
Nếu không thì sao?
Người phụ nữ nào mà không lo lắng này chuyện này chứ?
Sắc suy thì tình chạy, chẳng phải người ta hay nói nhan sắc mà phai tàn thì tình yêu cũng bỏ chạy sao?
Anh vươn tay ôm lấy tôi đến, đi về phía căn nhà ba tầng cao chót vót kia: “Ta không nuôi em mịn màng mềm mại đến như thế này rồi sao? Em vẫn còn lo lắng mấy chuyện nhỏ này à…nếu thật sự lo lắng thế thì thà rằng học tập thuật dưỡng nhan cho tốt đi, và…”
Và cái gì?
Tôi biết thuật dưỡng nhan, đó là quan niệm tu luyện của phái luyện đan, thuật Nội Đan là đại đạo hướng tới mục tiêu sánh cùng trời đất, tồn tại với nhật nguyệt, luyện chế kim đan, nhưng như vậy là phản tự nhiên, trả lại bản ngã, là thuật tu tính mệnh theo thuyết Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hi vọng thông qua tu luyện để tinh thần của người tu luyện đạt đến độ siêu việt, trừ bỏ bệnh tật, kéo dài tính mạng, bề ngoài không đổi, thân thể nhẹ nhàng, nhan sắc không tàn phai, có thể bảo trì gương mặt tươi trẻ mười năm đến mấy chục năm.
Còn hy vọng có thể trường sinh bất lão, nhưng đó chỉ là một mục tiêu trên ý tưởng, đã không còn mấy người phàm tin tưởng cái gọi là trường sinh bất lão nữa.
Giang Lãnh đặt tôi lên mép giường, cười nói: “! Và thuật trong phòng.
”
Tôi không nhịn được bật cười.
“Nói đến nói đi! là do Đế quân đại nhân cảm thấy em không biết hầu hạ người đúng không! ” Tôi phồng má, không nhịn được ý cười.
“Nếu em biết thì ta nên thấy ưu sầu rồi.
”
“Vì sao?”
“! Loại chuyện này chỉ có thể để chồng từ từ dạy em thôi.
”
“Lan Lăng! sao em lại ngốc thế…” Giang Lãnh cười mơn trớn môi tôi.
Ý cười xấu xa trên khóe môi anh khiến tim tôi loạn nhịp.
Hành vi này thể hiện sự bao dung và chấp nhận vô điều kiện, nhưng lần trước khi tôi cố gắng anh lại cười nói tôi ngốc, khiến tôi thấy hơi mất tự tin.
“Em không cần sợ ta như vậy.
” Anh vươn tay nâng mặt tôi lên, đặt xuống một nụ hôn.
Thật ra từ đầu đến giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm nhục tôi, những lời nói lạnh lùng của anh chẳng qua chỉ để che đậy lòng thương hại và sự bất lực của anh, nghĩ rằng có thể dùng thái độ hờ hững đó để cắt đứt sợi dây liên kết giữa hai người chúng tôi.
Nhưng chữ tình thì không bao giờ có thể dứt bỏ được, đã yêu thì sẽ không thể kìm chế mong muốn được chiếm hữu toàn bộ tâm hồn của đối phương.
Cuối cùng anh ôm tôi vào lòng, hôn những nụ hôn an ủi, anh vùi đầu vào vai tôi, khẽ thì thầm, gọi tên tôi.
“Lan Lăng! ”
Tôi mơ hồ không cách nào bình ổn lại tinh thần, chỉ có thể hừ một tiếng tỏ vẻ đã nghe được.
“Em có biết cái gì gọi là cực lạc không?”
Cực lạc?
Tôi không hiểu hàm nghĩa của nó.
“Cái gọi là thanh tịnh nghĩa là không có dục vọng nhiễu loạn! Cái gọi là cực lạc nghĩa là trong lòng vui vẻ! ”
“Không có em ta có thể cầu được sự thanh tịnh…nhưng không có em sao ta tìm thấy cực lạc?”
“Ta nhìn không thấu, Lan Lăng, ta nhìn không thấu…”.
/402
|