Chương 217
Cô cúi đầu.
Hoắc Lăng Tùng một tay ôm lấy chân cô, một tay ôm hông cô, khẽ cười nhìn cô, “Nhanh lên”
Tô Tú Song giật mình một chút.
Anh cười, nụ cười đơn thuần và ấm áp, cùng với những bông tuyết rơi trên mặt, tươi sáng ấm áp.
Anh ấy vừa giống bông tuyết lại vừa giống như ánh mặt trời, là một chàng trai ấm áp và sạch sẽ.
Cũng không biết người con gái như thế nào mới xứng với người ấm áp như vậy.
Không tiếp tục nghĩ nhiều, cô bẻ lấy hai cành cây, vỗ nhẹ bả vai anh, “Được rồi, thả tôi xuống đi”
Hoắc Lăng Tùng đem cô thả xuống đất, mặt mày mỉm cười, nhìn cô cắm cành cây cho người tuyết.
“Mẹ nó, người tuyết gì mà khó nhìn như vậy, xấu quái”
Hoắc Diệc Phong cà lơ cà phất đi đến, tỉ mỉ quan sát người tuyết từ trên xuống dưới, vẻ mặt chê bai nói: “Đầu to, người nhỏ, mặt giống như đang giương nanh múa vuốt, còn lỗ mũi xấu xí kia, hình dáng đúng là rất giống với cô”
“Liên quan gì đến anh” Tô Tú Song tức giận nói.
“Sao lại không liên quan đến tôi, đây là Hoắc Trạch, là nhà tôi, cô làm một người tuyết xấu như vậy chính là làm hỏng mất hình tượng tổng thể của nó”
Ánh mắt Hoắc Diệc Phong hiện lên †a xảo quyệt.
Vì anh ta không nói đạo lý, nên Tô Tú Song cũng không thèm để ý đến anh ta nưa.
“Nói chuyện đi! Cô câm rồi sao?”
Hoắc Diệc Phong trợn mắt nhìn Tô Tú Song, sau đó nhấc chân đạp vào mông co.
“Dù sao thì người và động vật cũng không có cách nào để nói chuyện với nhau” Tô Tú Song lùi về phía sau một bước, cách anh một khoảng rồi mới mở miệng nói.
“Má nó! Người đàn bà chết tiệt, lại dám mắng tôi là động vật, hôm nay, ông đây sẽ cho cô mở rộng tâm mắt, xem đây, toàn phong tảo đường chân!”
Lúc đang nói chuyện, Hoắc Diệc Phong chậm rãi nở một nụ cười mê hoặc.
Sau đó đôi chân dài của anh ta đá lên một cái, đầu của người tuyết liền bị rơi trên mặt đất, ngay cả người cũng bị vỡ ra một nửa.
Đối với kiệt tác của mình, anh ta vô cùng hài lòng, vỗ tay, khóe miệng cười tà khí: “Động tác mười điểm, lực tàn phá cũng mười điểm, quá hoàn mỹ!”
Hoắc Lăng Tùng bất đắc dĩ nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi thấy anh là muốn tìm chết!”
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức ngực phập phồng, lửa giận trong lòng đã hoàn toàn bùng nổ.
Cô khom người xuống, vo một quả cầu tuyết, ném về phía Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong không phòng bị nên bị đập chúng.
Từ trước đến nay anh ta vốn không phải người dễ chịu thua thiệt, không cam lòng yếu thế, anh ta nắm lấy một quả cầu tuyết, rồi cũng đập về phía Tô Tú Song.
Hoắc Lăng Tùng đứng bên cạnh cũng không may mắn tránh thoát.
/367
|