Chương 177
Vẻ mặt tức giận u ám, rất khó chịu, trên mặt lộ ra bực bội khi bị đánh thức, tính khi lúc rời giường rất lớn.
Toàn thân đều như là ngọn lửa, chạm vào cái là bùng cháy.
Nháy mắt, phòng khách vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng Hoắc Lăng Tùng nhỏ giọng gọi điện thoại.
Con Chó săn to rất là vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, kêu ra tiếng nghẹn ngào, chạy như điên vê phía Hoắc Dung Thành.
Còn không có bước lên bậc thang, Hoắc Dung Thành trâm giọng quát lớn, “Ngồi xuống!”
Vừa rồi còn uy phong vươn móng gầm gừ chó săn vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời ngồi dưới đất.
Tô Tú Song quả thực xem thế là đủ rồi.
Hoắc Diệc Phong ngồi xổm xuống, trốn sau cửa phòng bếp, nhìn lén vẻ mặt tức giận rời giường của người đàn ông, căn bản không dám hó hé gì.
“Ra đây!”
Chân dài của Hoắc Dung Thành đi xuống bậc thang, âm u quét về phía phòng bếp, lạnh lùng nói, “Đừng để anh nói lại lân thứ hai.”
Vừa dứt lời, Hoắc Diệc Phong cả người trân truồng từ trong phòng bếp đi ra, dép lê cũng chưa đi, chân trần dẫm trên nền đá cẩm thạch.
“Nghiêm!”
Hoắc Dung Thành ngồi ở trên sô pha, chân dài vắt chéo, cả người đều là khí thế tàn bạo.
Hoắc Diệc Phong cao khoảng 1m88, lúc này bị răn dạy giống như cô vợ nhỏ vậy.
Chân dài khép lại đứng thẳng, hai tay đặt ở hai sườn, dáng vẻ ngoan ngon.
Tô Tú Song ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên trước mặt.
Vóc dáng rất cao, dáng người thon dài, trên vành tai còn đeo một cái khuyên tai kim cương, ánh sáng lấp lánh, có rất mạnh cảm giác thời trang của quý tộc.
Vết thương trên trán chảy máu phá hủy mỹ cảm của khuôn mặt kia.
“Mặt làm sao thế này?”
Hoắc Dung Thành trầm giọng đặt câu hỏi.
“Là thím bên cạnh anh ném” Hoắc Diệc Phong đánh giá Tô Tú Song một lượt, vẻ mặt rất ghét bỏ.
Lập tức Tô Tú Song không ngồi yên được, ngọn lửa vọt đến đỉnh đầu, “Cậu bảo ai là thím?”
Phụ nữ ghét nhất khi bị người khác gọi già!
“Chính là gọi cô, sao nào?” Hoắc Diệc Phong nhướng mày, hừ lạnh.
“Cậu mới là thím, cả nhà cậu từ trên xuống dưới đều là thím!” Tô Tú Song trực tiếp mắng lại, đối với anh ta vừa chán ghét lại phản cảm.
Tính tình của Hoắc Diệc Phong cũng rất cáu kỉnh, “Gọi cô thím là còn nhẹ, không gọi cô bà cô già đã lưu tình rồi, cô cho mình là hoa tươi à, nếu cô là hoa tươi, trâu cũng không ỉa phân!”
Xoa xoa huyệt thái dương, Hoắc Lăng Tùng lên tiếng giảng hòa, “Tốt lắm, hai người đừng ồn ào nữa, Diệc Phong, cô ấy chỉ lớn hơn em một tuổi, hai người là bạn cùng lứa tuổi.”
Hoắc Diệc Phong trực tiếp cho một cái khinh thường.
Người phụ nữ ngu ngốc này, còn bạn cùng lứa tuổi!
“Đuổi về Mĩ”
Mắt Hoắc Dung Thành lạnh xuống, lạnh lùng phun ra bốn chữ.
/367
|