Chương 173
Ở ánh mắt vô cùng chờ mong của cô, ôn hòa phun ra hai chữ, phản ứng cực kỳ bình thản.
“Lần sau, đổi thành đậu hủ non”
Cuối cùng, anh lại nói thêm một câu.
Đậu hủ non…
Chiếc đũa trong tay Tô Tú Song hơi dừng lại, cảm thấy không hiểu được những lời này có chút a, là thuần túy thích ăn đậu hủ non, vẫn là thích ăn phụ nữ đậu hủ?
Sau khi lấy lại tinh thần, cô ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy được chính mình càng ngày càng không trong sáng, tư tưởng đang biến đen.
Lặng lẽ giương mắt, lại liếc người đàn ông một cái.
Anh tao nhã mà thong thả ăn, mỗi động tác đều khó có thể hình dung cao quý.
Lớn lên đẹp, ngay cả ăn cơm đều giống một bức bức tranh làm cho cảnh đẹp ý vui.
Tô Tú Song nhìn đến ngẩn người.
“Có thể nhìn no sao?” đôi mắt Hoắc Dung Thành híp nhẹ, tiếng nói trầm thấp, lại khó được so với bình thường ít đi sự lạnh lẽo.
Lấy lại tinh thần, cô xấu hổ cười gượng, dưới đáy lòng âm thâm mắng chính mình không tiền đồ.
Trương quản gia đứng ở phía sau hai người, lẳng lặng nghe, khó được lộ ra vẻ mặt cười.
Lưu ý đến hành động của người đàn ông, trong lòng Tô Tú Song cuồn cuộn, nghĩ nên mở miệng như thế nào với anh.
Suy nghĩ linh tinh thật lâu, cô quyết tâm, khẽ cắn môi dưới, rốt cục mở miệng, ‘cái kia…
Mới nói ra hai chữ, đã bị tiếng nói vui vẻ của Trương quản gia ngắt ngang, “Cậu ba đã trở lại”
Hoắc Dung Thành lười biếng dựa vào ghế, mắt nhìn qua đi.
Tâm mắt của Tô Tú Song cũng nhìn qua.
Lâu không thấy, Hoắc Lăng Tùng đi vào phòng khách, áo khoác lông màu trắng, quần dài gạo trắng, dịu dàng như bản thân có vầng sáng.
“Anh hai, Tú Song.”
Anh ta cất giọng dịu dàng chào hỏi, đi đến bàn ăn, đưa những món quà được đóng gói tinh mỹ phân biệt đưa đến trước mặt hai người, “Năm mới vui vẻ, tuổi như mãi như hôm nay, lời chúc năm mới đến muộn, còn có, đây là quà mang về cho hai người”
“ừỪ”
Hoắc Dung Thành nhìn lướt qua, ánh mắt nhàn nhạt, tiếng nói trầm thấp, “Ăn cơm.
“Cám ơn”
Tô Tú Song nhẹ giọng nói lời cảm ơn, duy trì lễ phép lên có, thái độ còn hơn phía trước, có vẻ có chút xa lánh.
Sau lần ở vườn hoa bị cự tuyệt nhận điện thoại, cô nhận ra sự thật vê khoảng cách.
Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nở nụ cười, cởi áo khoác ngồi xuống.
Trương quản gia đúng lúc đem đồ ăn lên.
Vừa rồi thật vất vả lấy dũng khí, còn không có nói ra đã bị đánh gấy, hiện tại trên bàn cơm lại nhiều một người, thời cơ không đúng, cũng không thích hợp nói ra miệng.
Tô Tú Song cắn môi, đành phải đem những lời định nói nuốt trở về.
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh, chỉ có đồ ăn và tiếng hít thở của ba người liên tiếp.
/367
|