- Mẹ khỏi lo, con đã tính đâu vào đấy rồi. Con có thể vừa đi làm vừa đi học được mà mẹ....!!
Bà Nhung trợn tròn mắt nhìn Vân. Bà chán nản nói.
- Con tưởng là dễ lắm hay sao. Đi học con cần phải chú tâm vào, mặc dù mẹ biết là con học giỏi nhưng bố mẹ không muốn con lơ là trong năm học cuối cấp. Con cứ chăm chỉ học để thi đậu đại học đi đã rồi con muốn làm gì thì làm, lúc đó bố mẹ không hề ngăm cấm mà còn khuyến khích con đi làm để có thêm kinh nghiệm và có thêm vốn sống vào đời....!!
Vân không muốn nghỉ làm, tự nhiên con nhỏ thích được tự do bay nhảy ở bên ngoài, nếu phải theo bố mẹ về quê vào lúc này có khác gì con nhỏ đồng ý kết hôn nhân với Duy. Nhưng nếu không về Vân sẽ phải bỏ học, hay là phải chuyển trường, đằng nào Vân cũng gặp khó khăn.
Bà Jenny tiếp lời của bà Nhung.
- Con không cần phải vội vàng như thế đâu vì từ nay cho đến cuối tháng, bác muốn làm giấy tờ rồi chuyển con sang bên kia học cùng với Duy. Bác muốn hai đứa được gần gũi nhau. Ý của cả nhà thế nào...??
Vân kinh ngạc, con nhỏ khẽ hét.
- Bác bảo sao ạ. Cháu không thể nào sang bên đó sống được đâu, cháu không muốn xa ra đình và hơn nữa cháu và Duy đâu có muốn lấy nhau....!!
...............
Bà Jenny thấy Vân phản đối chuyện sang bên kia học và sống cùng gia đình của bà. Bà ngạc nhiên hỏi.
- Cháu không đồng ý lấy Duy ở điểm nào, không lẽ cháu đã có người yêu rồi ...??
Ông Chung, bà Nhung và ông Chương chăm chú lắng nghe. Con nhỏ tự nhiên thấy mình bị biến thành một người quan trọng. Vân lúng túng nói.
- Cháu vẫn chưa yêu ai. Nhứng dù cháu không có, cháu cũng không muốn lấy người cháu không yêu. Ngay cả anh Duy cũng nghĩ giống như cháu....!!
Bà Nhung hỏi Vân.
- Mẹ biết là không nên ép con nhưng chuyện này không phải là trò đùa của con nít. Con dù có muốn hay không con cũng phải đồng ý vì đó là nguyện vọng của người lớn trong hai gia đình...!!
Ông Chương nghe giọng nói hàm ý trách móc của con dâu. Ông phì cười nói.
- Cháu cũng không cần phải gấp gáp từ chối kết hôn với Duy như thế đâu. Tại sao hai đứa không dành thời gian tìm hiểu nhau vài tháng hay vài tuần đi, ông nghĩ cháu sẽ thay đổi quyết định của mình sau khi đã tìm hiểu kỹ con người của Duy đấy...!!
Ông nheo mắt trêu Vân, ông mỉm cười nói tiếp.
- Thế nào hả cháu gái, cháu sẽ đồng ý với ý kiến của ông chứ...??
Vân lúng túng, con nhỏ đã trót hứa với Duy là dành ba tháng đóng giả làm vợ chồng chưa cưới. Trong thời gian đó Vân được tự do làm những gì mà con nhỏ thích cũng như tìm cho mình một người yêu mới. Vân gật đầu bảo ông.
- Vâng, cháu đồng ý nhưng chuyện chuyển sang bên kia sống, cháu không thể trả lời ngay được đâu ạ, cháu không muốn xa quê cha đất tổ và không muốn xa gia đình....!!
Bà Nhung gõ thêm cho Vân một cái nữa vào đầu. Bà trừng mắt lên nói.
- Con đừng có ba xạo đi, con nói là không muốn xa gia đình. Tại sao con lại bỏ nhà ra đi khi chưa được phép của bố mẹ và ông nội. Con nói như thế không phải là đã quá mâu thuẫn rồi hay sao...??
Vân nịnh bà Nhung.
- Mẹ chấp làm gì tính cách trẻ con của con. Con bỏ đi như thế vì bị bắt buộc chứ bộ. Con đâu có ngu si bỏ nhà ra đi làm gì khi ở bên gia đình con luôn được yêu thương và đùm bọc, mẹ thừa biết con gái của mẹ có tính hay làm nũng và hay dựa dẫm vào gia đình còn gì. Trong những ngày tháng con phải sống tự lập, con cảm thấy mệt mỏi , bơ vơ và sợ hãi lắm nhưng con cố gặng gượng để sống tiếp. Con không dám về nhà khi lời hứa của con chưa thực hiện được....!!
Bà Nhung sụt xịt, bà ôm Vân vào lòng. Lòng mẹ thương con bao la, bà không hề muốn cuộc hôn nhân này xảy ra một chút nào. Bà ước giá mà Vân không phải kết hôn với Duy thì có lẽ bà không phải nếm trải cảm giác đau khổ, giằn vặt và lo lắng cho Vân khi con nhỏ mất tích gần hai tháng vừa qua.
Bà đã bao lần muốn gặp ông Chương và nói cho bố chồng suy nghĩ của mình nhưng bà đã cố kìm nén lại. Bà không muốn gia đình thêm xào xáo khi chưa tìm được Vân. Bà định khi nào Vân về nhà, bà sẽ nói cho ông Chương biết là bà muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu với gia đình của bà Jenny.
Bà dần thay đổi quyết định khi gặp mặt Duy. Bà thấy Duy là một chàng trai bản lĩnh, cậu ta có thể bảo vệ cho con gái của bà khỏi những vấp ngã và những gian truân trong cuộc đời. Lòng bà thanh thản vì Duy còn vượt xa những gì mà bà mong đợi. Đứng trên lập trường là một người mẹ, ai chẳng mong muốn con gái có thể yêu và lấy được một người con trai tài giỏi, tốt bụng và yêu con gái của mình hết lòng. Bà nay đã tìm được một chàng giể như thế bà nên khuyên Vân nghĩ lại đi thì hơn, bà không còn muốn phản đối tới cùng nữa.
Vân rơi lệ, con nhỏ nhớ mẹ, nhớ bố và nhớ ông nội rất nhiều. Khi được mẹ ôm trong vòng tay ấm áp, con nhỏ thấy mình còn bé dại quá. Vân nhẹ nhàng nói.
- Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ buồn. Con hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ lập lại những hành động ngu xuẩn như thế nữa...!!
Bà Nhung thở dài nói.
- Con có biết là mẹ rất giận con không hả. Mẹ muốn từ nay con phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm gì. Con nên tránh những hành động bồng bột và xốc nổi đi, đừng để bố mẹ và ông nội lo cho con đến nỗi mất ăn mất ngủ và như đang sống trên đống lửa như vừa rồi nữa. Nếu con muốn cả nhà nhập viện hay vì con mà đau buồn đến chết thì con hãy làm như thế đi....!!
Vân ớn lạnh và sợ hãi khi nghĩ đến cảnh chỉ có mình con nhỏ trên cõi đời này. Cơ thể của Vân run rẩy. Con nhỏ lắp bắp nói.
- Mẹ đừng nói xui xẻo như thế. Con đã hứa là không bao giờ làm cho bố mẹ và ông buồn lòng nữa cơ mà. Mẹ phải có lòng tin vào con chứ...!!
Ông Chương gõ cho Vân một cái vào trán. Ông cảnh cáo.
- Đây là cái cốc thứ ba của ông đối với cháu. Nếu mai sau cháu còn làm cho ông buồn lòng nữa. Ông sẽ không dùng tay đánh cháu, lúc đó ông sẽ dùng roi vụt vào mông. Cháu đã nghe rõ lời cảnh cáo của ông chưa hả...??
Con nhỏ lau hai dòng lệ trên má. Vân buông bà Nhung ra, con nhỏ chạy đến bá cổ ông nội. Con nhỏ không hề sợ ông nội, vì từ xưa đến nay ông là người bênh Vân và bảo vệ con nhỏ trước những cơn giận dữ của bố mẹ. Con nhỏ dụi đầu vào cổ và vào má ông. Nó thì thầm nói.
- Cháu biết tội rồi nhưng tất cả cũng tại ông ép cháu. Ông là người thương cháu nhất, tại sao ông lại làm một chuyện khiến cho cháu thất vọng và xốc như thế. Cháu mong ông đừng ép cháu kết hôn với Duy nữa. Ông sẽ làm như thế nhé ông, làm ơn đi mà ông...!!
Vân kéo dài giọng của mình ra, con nhỏ nịnh ông như một đứa trẻ đang vòi quà của người lớn. Ông Chương xoa đầu Vân. Trong con mắt của ông, mặc dù Vân đã 16 tuổi rồi nhưng Vân vẫn còn bé dại lắm. Con nhỏ là đứa cháu mà ông yêu quý. Ông muốn làm tất cả để Vân được hạnh phúc và có thể mỉm cười, dù cho có chuyện gì ông cũng muốn bảo vệ và che chở cho Vân. Ông ép Vân lấy Duy vì ông tin Duy chính là ngôi sao định mệnh của cuộc đời Vân.
Khi bà nội của Duy gọi điện cho ông. Ông vui mừng khi bà ấy muốn Vân làm cháu dâu của bà ấy. Lúc đó ông vẫn còn lưỡng lự chưa trả lời bà ấy ngay, ông muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định cuộc đời của Vân. Sau khi nhận được mấy tấm hình của Duy, chỉ nhìn sơ qua thôi ông đã hài lòng rồi. Ông bàn tính chuyện gả Vân cho Duy với bố mẹ của Vân. Mặc con dâu và con trai phản đối, ông vẫn kiên trì với quyết định của mình tới cùng.
Ông từ tốn giải thích cho Vân hiểu.
- Ông xin lỗi cháu, chuyện này ông đã quyết định rồi. Ông không muốn làm cho cháu phải khó sử nhưng ông chỉ muốn cháu được hạnh phúc mà thôi. Cháu đứng giận ông hay trách ông. Ông nghĩ mai sau cháu sẽ phải cảm ơn ông vì điều này đấy...!!
Vân thấy ông vẫn kiên quyết với lập trường của mình. Con nhỏ tức khí nói.
- Cháu phải cảm ơn ông vì ông đã ép duyên của cháu hay sao. Cháu không oán giận hay là tức chết vì ông là may cho ông lắm rồi. Cháu phải làm gì để ông thay đổi quyết định của ông đây....??
Ông Chương lắc đầu cương quyết nói.
- Không có điều gì có thể làm thay đổi được quyết định của ông được đâu. Vì đây là nguyện vọng cuối cùng của ông trước khi lìa cõi đời. Ông muốn được nhìn thấy cháu trong bộ đồ cưới, ông tuy còn có tham vọng muốn được nhìn thấy mặt thằng chắt nhưng có lẽ điều đó không thể nào xảy ra vì....!!
Ông thở dài đau đớn nói tiếp.
- Vì bệnh tình của ông không cho phép ông làm điều đó....!!
Ông ngước đôi mắt gần như là cầu khẩn và van xin lên. Ông nhìn Vân đầy hy vọng và buồn rầu. Ông nói.
- Cháu có thể vì người ông sắp lìa xa này mà kết hôn với Duy được không...??
Nước mắt rơi lã chã trên hai đôi gò má hồng hào của Vân. Con nhỏ nắm thật chặt tay của ông nội. Vân run run hỏi.
- Ông nói như thế nghĩa là sao. Rõ ràng sức khỏe hàng ngày của ông rất bình thường kia mà. Tuy ông có hay đau ốm nhưng đó chỉ là những căn bệnh cảm sốt thông thường thôi, sao bây giờ tự nhiên ông lại bị bệnh nặng là thế nào, cháu không tài nào hiểu nổi...??
Ông Chung trả lời thay ông Chương.
- Bệnh của người già thì làm sao mà lường trước được hả con. Ngay cả những người trẻ, trông họ bên ngoài khỏe mạnh nhưng bên trong bệnh tật đầy người. Con không thấy bác Năm bên cạnh nhà mình hay sao, hôm trước còn cười đùa thế mà hôm sau đã vĩnh viễn ra đi đấy thôi....!!
Vân ôm chặt lấy cổ của ông nội. Vân không muốn mất bất cứ ai trong ba người thân. Vân sợ nhất là khi phải tiễn đưa ai đó về nơi an nghỉ cuối cùng. Trái tim của Vân như muốn nổ tung ra, cơ thể của con nhỏ đã xìu hẳn xuống. Chưa có ai bị làm sao mà con nhỏ đã không chịu nổi nữa rồi, nếu xảy ra thật thì Vân biết phải làm sao.
Con nhỏ cảm thấy khó nghĩ quá, nếu đồng ý với ông nội, có khác gì con nhỏ là một con rối, còn nếu không đồng ý nhỡ đâu ông nội vì uất ức và vì giận con nhỏ mà ra đi luôn thì sao. Vân than trời.
- Con phải làm sao đây hả trời....??
Cả đêm hôm đấy Vân không tài nào ngủ được. Con nhỏ cảm thấy cuộc đời của mình như một bàn cờ.Vân thấy rối rắm, con nhỏ không biết đi nước nào cho đúng vì chỉ cần đi sai một ly là hỏng hết một ván cờ. Vân vò đầu bứt tóc, con nhỏ ôm lấy cái gối. Vân lăn qua lăn lại, đôi mắt của Vân cứ nhìn mãi lên trần nhà. Vân nhắm mắt lại, Vân cố ngủ nhưng mà vô ích. Con nhỏ thấy đầu cứ ong ong, có muôn vàn ý nghĩ và tiếng nói đang chảy ở trong đầu và trong tai của Vân.
Vân bật ngồi dậy, lời nói buồn đau của ông nội trước khi đi ngủ làm cho Vân thấy khó xử quá. Vân không muốn làm cho ông buồn và không muốn trở thành một đứa cháu bất hiếu khi góp phần tạo nên bi kịch của gia đình. Vân phải làm sao để trọn vẹn bên tình và bên hiếu đây. Nói ra thì thật buồn cười vì con nhỏ có yêu thương gì Duy đâu mà bên tình, phải nó là bên hiếu mới đúng vì ở đây chỉ có một vế thôi, con nhỏ cũng đâu có người yêu nên đâu cần phải đau khổ khi bị ép duyên đi lấy người khác.
Vân bước xuống giường, mọi người vào giờ này đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mọi thứ xung quanh Vân im ắng, con nhỏ có thể nghe được những tiếng thở nhịp nhàng của ba mẹ và ông nội ở hai căn phòng bên cạnh. Vân nghĩ.
- Chắc giờ này anh ta cũng đang ngủ ngon. Anh ta thì cần gì phải lo lắng và chán nản chứ, vì đằng nào anh ta cũng có lợi. Mình lại không có được cái phước ấy. Tại sao ông nội lại biến thành một người ông độc tài và có cái ý nghĩ kỳ cục là đi ép cháu gái kết hôn khi nó vẫn còn quá trẻ vì năm nay mình mới hơn 16 tuổi một chút và ép lấy người mà nó không hề quen biết và không hề yêu chứ....??
- Ông mình đúng là điên thật rồi. Mình phải làm sao đây, mình không thể lấy Duy vì mình có biết gì về anh ta đâu, chỉ gặp mặt nhau trong vòng có mấy tiếng đồng hồ. Mình đã cảm thấy như dài một năm hay một thế kỷ rồi. Kể từ lúc gặp mặt anh ta có quá nhiều chuyện xảy ra. Từ xưa tới nay, chưa có người nào làm cho mình phát điên lên như thế này. Cảm giác bực bội và hồi hộp giống hệt cảm giác khi lần đầu tiên mình gặp anh Khoa. Không biết anh ấy và chị Dung đã trở về nhà chưa, hay là họ vẫn đang chén tạc, chén thù ở nhà hàng đó....!!
Cứ mỗi lần nghĩ đến Khoa con nhỏ lại buồn cười. Vì tuy Khoa hay bắt bí và làm khó con nhỏ nhưng Khoa luôn là người nhượng bộ trước thành ra Vân được nước làm tới mãi. Khoa là một ông chủ tội nghiệp, chưa có ông chủ nào bị nhân viên cãi lại và bị ra lệnh như Khoa. Và cũng chưa có nhân viên nào ương bướng và không coi sếp của mình ra gì như Vân. Họ được xem là một đôi kỳ cục nhất từ trước đến nay nếu như những người đi làm công khác biết được Vân và Khoa đã làm gì và nói gì khi làm việc cùng nhau trong một văn phòng.
Vân cảm thấy hồi hộp và có hơi lo lắng khi phải gặp mặt Khoa vào ngày mai. Con nhỏ không biết ăn nói và giải thích với Khoa như thế nào khi bị Khoa bắt gặp trốn việc đi chơi với Duy vào tối nay. Vân đoán.
- Chắc anh ta nghĩ mình là một con nhỏ lươn lẹo và không đáng tin cậy. Có lẽ từ lần sau mình sẽ không còn được phép nghỉ làm nữa vì anh ta đã cảnh giác mình mất rồi. Mình đúng là có cái số không ra gì....!!
Vân đi đi lại lại trong phòng như một nhà hiền triết đang suy nghĩ một vấn đề gì lớn lắm. Vân đi như thế cho bớt căng thẳng, con nhỏ muốn ngủ một giấc thật ngon để lấy năng lượng ngày mai đi làm.
Duy nằm im ở trên giường, anh chàng tuy nhắm mắt nhưng mọi giác quan vẫn hoạt động như lúc còn thức, điều đó có nghĩa là anh chàng vẫn còn chưa ngủ. Duy muốn đầu óc được nghỉ ngơi, anh chàng đang thả lỏng cơ thể và đang rơi vào một trạng thái vô định. Đây là phương pháp Duy học được trong một cuốn sách. Duy luôn làm điều này trước khi đi ngủ hay khi anh chàng bị stress. Duy thấy lần nào nó cũng có tác dụng.
Duy dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ say. Trong trí óc của Duy hiện lên nụ cười và ánh mắt trong sáng của Vân. Anh chàng nghĩ.
- Tại sao khuôn mặt của con nhỏ lại hiện ra trong trí óc của mình là thế nào. Không lẽ mình ghét nó quá nên hình ảnh của nó mới ám ảnh mình ngay cả trong giấc ngủ. Nhưng mà thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Cái mình cần bây giờ là một giấc ngủ thật sâu, hãy cố mà quên hết đi....!!
Khoa ngồi vò đầu trước màn hình vi tính, anh chàng vừa mới tắm xong. Khoa quăng cái áo khoác đánh bộp một cái xuống giường. Sự tức giận của Khoa cứ lớn dần lên, Khoa điên tiế t lẩm bẩm.
- Tại sao không khí xung quanh mình hôm nay lại bức bối thế này. Mình muốn đập phá hay là quát mắng ai đó để xả bớt tức khí trong lòng của mình ra. Nếu phải cố nén nhịn thêm một lúc nữa chắc mình sẽ bị nổ tung như một trái bóng mất....!!
Khoa không thể tập trung vào làm việc, những con chữ như đang nhảy múa trước mắt của Khoa. Khoa dùng bàn tay phải gõ lia lịa trên bàn phím. Nhìn những dòng chữ hiện trên màn hình, Khoa giật mình. Khoa không hiểu tại sao buổi tối hôm nay Khoa lại giận hờn vô cớ và hay hờn ghen vu vơ, anh chàng thấy trái tim của mình đập thật nhanh và không biết từ khi nào hình bóng của Vân tràn ngập xung quanh Khoa. Từ giọng nói, nụ cười đến ánh mắt của Vân, Khoa đều nhớ rõ. Tất cả được in đậm trong trái tim của Khoa.
Khoa vuốt mặt mấy cái liền cho tỉnh táo, anh chàng nghĩ.
Bà Nhung trợn tròn mắt nhìn Vân. Bà chán nản nói.
- Con tưởng là dễ lắm hay sao. Đi học con cần phải chú tâm vào, mặc dù mẹ biết là con học giỏi nhưng bố mẹ không muốn con lơ là trong năm học cuối cấp. Con cứ chăm chỉ học để thi đậu đại học đi đã rồi con muốn làm gì thì làm, lúc đó bố mẹ không hề ngăm cấm mà còn khuyến khích con đi làm để có thêm kinh nghiệm và có thêm vốn sống vào đời....!!
Vân không muốn nghỉ làm, tự nhiên con nhỏ thích được tự do bay nhảy ở bên ngoài, nếu phải theo bố mẹ về quê vào lúc này có khác gì con nhỏ đồng ý kết hôn nhân với Duy. Nhưng nếu không về Vân sẽ phải bỏ học, hay là phải chuyển trường, đằng nào Vân cũng gặp khó khăn.
Bà Jenny tiếp lời của bà Nhung.
- Con không cần phải vội vàng như thế đâu vì từ nay cho đến cuối tháng, bác muốn làm giấy tờ rồi chuyển con sang bên kia học cùng với Duy. Bác muốn hai đứa được gần gũi nhau. Ý của cả nhà thế nào...??
Vân kinh ngạc, con nhỏ khẽ hét.
- Bác bảo sao ạ. Cháu không thể nào sang bên đó sống được đâu, cháu không muốn xa ra đình và hơn nữa cháu và Duy đâu có muốn lấy nhau....!!
...............
Bà Jenny thấy Vân phản đối chuyện sang bên kia học và sống cùng gia đình của bà. Bà ngạc nhiên hỏi.
- Cháu không đồng ý lấy Duy ở điểm nào, không lẽ cháu đã có người yêu rồi ...??
Ông Chung, bà Nhung và ông Chương chăm chú lắng nghe. Con nhỏ tự nhiên thấy mình bị biến thành một người quan trọng. Vân lúng túng nói.
- Cháu vẫn chưa yêu ai. Nhứng dù cháu không có, cháu cũng không muốn lấy người cháu không yêu. Ngay cả anh Duy cũng nghĩ giống như cháu....!!
Bà Nhung hỏi Vân.
- Mẹ biết là không nên ép con nhưng chuyện này không phải là trò đùa của con nít. Con dù có muốn hay không con cũng phải đồng ý vì đó là nguyện vọng của người lớn trong hai gia đình...!!
Ông Chương nghe giọng nói hàm ý trách móc của con dâu. Ông phì cười nói.
- Cháu cũng không cần phải gấp gáp từ chối kết hôn với Duy như thế đâu. Tại sao hai đứa không dành thời gian tìm hiểu nhau vài tháng hay vài tuần đi, ông nghĩ cháu sẽ thay đổi quyết định của mình sau khi đã tìm hiểu kỹ con người của Duy đấy...!!
Ông nheo mắt trêu Vân, ông mỉm cười nói tiếp.
- Thế nào hả cháu gái, cháu sẽ đồng ý với ý kiến của ông chứ...??
Vân lúng túng, con nhỏ đã trót hứa với Duy là dành ba tháng đóng giả làm vợ chồng chưa cưới. Trong thời gian đó Vân được tự do làm những gì mà con nhỏ thích cũng như tìm cho mình một người yêu mới. Vân gật đầu bảo ông.
- Vâng, cháu đồng ý nhưng chuyện chuyển sang bên kia sống, cháu không thể trả lời ngay được đâu ạ, cháu không muốn xa quê cha đất tổ và không muốn xa gia đình....!!
Bà Nhung gõ thêm cho Vân một cái nữa vào đầu. Bà trừng mắt lên nói.
- Con đừng có ba xạo đi, con nói là không muốn xa gia đình. Tại sao con lại bỏ nhà ra đi khi chưa được phép của bố mẹ và ông nội. Con nói như thế không phải là đã quá mâu thuẫn rồi hay sao...??
Vân nịnh bà Nhung.
- Mẹ chấp làm gì tính cách trẻ con của con. Con bỏ đi như thế vì bị bắt buộc chứ bộ. Con đâu có ngu si bỏ nhà ra đi làm gì khi ở bên gia đình con luôn được yêu thương và đùm bọc, mẹ thừa biết con gái của mẹ có tính hay làm nũng và hay dựa dẫm vào gia đình còn gì. Trong những ngày tháng con phải sống tự lập, con cảm thấy mệt mỏi , bơ vơ và sợ hãi lắm nhưng con cố gặng gượng để sống tiếp. Con không dám về nhà khi lời hứa của con chưa thực hiện được....!!
Bà Nhung sụt xịt, bà ôm Vân vào lòng. Lòng mẹ thương con bao la, bà không hề muốn cuộc hôn nhân này xảy ra một chút nào. Bà ước giá mà Vân không phải kết hôn với Duy thì có lẽ bà không phải nếm trải cảm giác đau khổ, giằn vặt và lo lắng cho Vân khi con nhỏ mất tích gần hai tháng vừa qua.
Bà đã bao lần muốn gặp ông Chương và nói cho bố chồng suy nghĩ của mình nhưng bà đã cố kìm nén lại. Bà không muốn gia đình thêm xào xáo khi chưa tìm được Vân. Bà định khi nào Vân về nhà, bà sẽ nói cho ông Chương biết là bà muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu với gia đình của bà Jenny.
Bà dần thay đổi quyết định khi gặp mặt Duy. Bà thấy Duy là một chàng trai bản lĩnh, cậu ta có thể bảo vệ cho con gái của bà khỏi những vấp ngã và những gian truân trong cuộc đời. Lòng bà thanh thản vì Duy còn vượt xa những gì mà bà mong đợi. Đứng trên lập trường là một người mẹ, ai chẳng mong muốn con gái có thể yêu và lấy được một người con trai tài giỏi, tốt bụng và yêu con gái của mình hết lòng. Bà nay đã tìm được một chàng giể như thế bà nên khuyên Vân nghĩ lại đi thì hơn, bà không còn muốn phản đối tới cùng nữa.
Vân rơi lệ, con nhỏ nhớ mẹ, nhớ bố và nhớ ông nội rất nhiều. Khi được mẹ ôm trong vòng tay ấm áp, con nhỏ thấy mình còn bé dại quá. Vân nhẹ nhàng nói.
- Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ buồn. Con hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ lập lại những hành động ngu xuẩn như thế nữa...!!
Bà Nhung thở dài nói.
- Con có biết là mẹ rất giận con không hả. Mẹ muốn từ nay con phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm gì. Con nên tránh những hành động bồng bột và xốc nổi đi, đừng để bố mẹ và ông nội lo cho con đến nỗi mất ăn mất ngủ và như đang sống trên đống lửa như vừa rồi nữa. Nếu con muốn cả nhà nhập viện hay vì con mà đau buồn đến chết thì con hãy làm như thế đi....!!
Vân ớn lạnh và sợ hãi khi nghĩ đến cảnh chỉ có mình con nhỏ trên cõi đời này. Cơ thể của Vân run rẩy. Con nhỏ lắp bắp nói.
- Mẹ đừng nói xui xẻo như thế. Con đã hứa là không bao giờ làm cho bố mẹ và ông buồn lòng nữa cơ mà. Mẹ phải có lòng tin vào con chứ...!!
Ông Chương gõ cho Vân một cái vào trán. Ông cảnh cáo.
- Đây là cái cốc thứ ba của ông đối với cháu. Nếu mai sau cháu còn làm cho ông buồn lòng nữa. Ông sẽ không dùng tay đánh cháu, lúc đó ông sẽ dùng roi vụt vào mông. Cháu đã nghe rõ lời cảnh cáo của ông chưa hả...??
Con nhỏ lau hai dòng lệ trên má. Vân buông bà Nhung ra, con nhỏ chạy đến bá cổ ông nội. Con nhỏ không hề sợ ông nội, vì từ xưa đến nay ông là người bênh Vân và bảo vệ con nhỏ trước những cơn giận dữ của bố mẹ. Con nhỏ dụi đầu vào cổ và vào má ông. Nó thì thầm nói.
- Cháu biết tội rồi nhưng tất cả cũng tại ông ép cháu. Ông là người thương cháu nhất, tại sao ông lại làm một chuyện khiến cho cháu thất vọng và xốc như thế. Cháu mong ông đừng ép cháu kết hôn với Duy nữa. Ông sẽ làm như thế nhé ông, làm ơn đi mà ông...!!
Vân kéo dài giọng của mình ra, con nhỏ nịnh ông như một đứa trẻ đang vòi quà của người lớn. Ông Chương xoa đầu Vân. Trong con mắt của ông, mặc dù Vân đã 16 tuổi rồi nhưng Vân vẫn còn bé dại lắm. Con nhỏ là đứa cháu mà ông yêu quý. Ông muốn làm tất cả để Vân được hạnh phúc và có thể mỉm cười, dù cho có chuyện gì ông cũng muốn bảo vệ và che chở cho Vân. Ông ép Vân lấy Duy vì ông tin Duy chính là ngôi sao định mệnh của cuộc đời Vân.
Khi bà nội của Duy gọi điện cho ông. Ông vui mừng khi bà ấy muốn Vân làm cháu dâu của bà ấy. Lúc đó ông vẫn còn lưỡng lự chưa trả lời bà ấy ngay, ông muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định cuộc đời của Vân. Sau khi nhận được mấy tấm hình của Duy, chỉ nhìn sơ qua thôi ông đã hài lòng rồi. Ông bàn tính chuyện gả Vân cho Duy với bố mẹ của Vân. Mặc con dâu và con trai phản đối, ông vẫn kiên trì với quyết định của mình tới cùng.
Ông từ tốn giải thích cho Vân hiểu.
- Ông xin lỗi cháu, chuyện này ông đã quyết định rồi. Ông không muốn làm cho cháu phải khó sử nhưng ông chỉ muốn cháu được hạnh phúc mà thôi. Cháu đứng giận ông hay trách ông. Ông nghĩ mai sau cháu sẽ phải cảm ơn ông vì điều này đấy...!!
Vân thấy ông vẫn kiên quyết với lập trường của mình. Con nhỏ tức khí nói.
- Cháu phải cảm ơn ông vì ông đã ép duyên của cháu hay sao. Cháu không oán giận hay là tức chết vì ông là may cho ông lắm rồi. Cháu phải làm gì để ông thay đổi quyết định của ông đây....??
Ông Chương lắc đầu cương quyết nói.
- Không có điều gì có thể làm thay đổi được quyết định của ông được đâu. Vì đây là nguyện vọng cuối cùng của ông trước khi lìa cõi đời. Ông muốn được nhìn thấy cháu trong bộ đồ cưới, ông tuy còn có tham vọng muốn được nhìn thấy mặt thằng chắt nhưng có lẽ điều đó không thể nào xảy ra vì....!!
Ông thở dài đau đớn nói tiếp.
- Vì bệnh tình của ông không cho phép ông làm điều đó....!!
Ông ngước đôi mắt gần như là cầu khẩn và van xin lên. Ông nhìn Vân đầy hy vọng và buồn rầu. Ông nói.
- Cháu có thể vì người ông sắp lìa xa này mà kết hôn với Duy được không...??
Nước mắt rơi lã chã trên hai đôi gò má hồng hào của Vân. Con nhỏ nắm thật chặt tay của ông nội. Vân run run hỏi.
- Ông nói như thế nghĩa là sao. Rõ ràng sức khỏe hàng ngày của ông rất bình thường kia mà. Tuy ông có hay đau ốm nhưng đó chỉ là những căn bệnh cảm sốt thông thường thôi, sao bây giờ tự nhiên ông lại bị bệnh nặng là thế nào, cháu không tài nào hiểu nổi...??
Ông Chung trả lời thay ông Chương.
- Bệnh của người già thì làm sao mà lường trước được hả con. Ngay cả những người trẻ, trông họ bên ngoài khỏe mạnh nhưng bên trong bệnh tật đầy người. Con không thấy bác Năm bên cạnh nhà mình hay sao, hôm trước còn cười đùa thế mà hôm sau đã vĩnh viễn ra đi đấy thôi....!!
Vân ôm chặt lấy cổ của ông nội. Vân không muốn mất bất cứ ai trong ba người thân. Vân sợ nhất là khi phải tiễn đưa ai đó về nơi an nghỉ cuối cùng. Trái tim của Vân như muốn nổ tung ra, cơ thể của con nhỏ đã xìu hẳn xuống. Chưa có ai bị làm sao mà con nhỏ đã không chịu nổi nữa rồi, nếu xảy ra thật thì Vân biết phải làm sao.
Con nhỏ cảm thấy khó nghĩ quá, nếu đồng ý với ông nội, có khác gì con nhỏ là một con rối, còn nếu không đồng ý nhỡ đâu ông nội vì uất ức và vì giận con nhỏ mà ra đi luôn thì sao. Vân than trời.
- Con phải làm sao đây hả trời....??
Cả đêm hôm đấy Vân không tài nào ngủ được. Con nhỏ cảm thấy cuộc đời của mình như một bàn cờ.Vân thấy rối rắm, con nhỏ không biết đi nước nào cho đúng vì chỉ cần đi sai một ly là hỏng hết một ván cờ. Vân vò đầu bứt tóc, con nhỏ ôm lấy cái gối. Vân lăn qua lăn lại, đôi mắt của Vân cứ nhìn mãi lên trần nhà. Vân nhắm mắt lại, Vân cố ngủ nhưng mà vô ích. Con nhỏ thấy đầu cứ ong ong, có muôn vàn ý nghĩ và tiếng nói đang chảy ở trong đầu và trong tai của Vân.
Vân bật ngồi dậy, lời nói buồn đau của ông nội trước khi đi ngủ làm cho Vân thấy khó xử quá. Vân không muốn làm cho ông buồn và không muốn trở thành một đứa cháu bất hiếu khi góp phần tạo nên bi kịch của gia đình. Vân phải làm sao để trọn vẹn bên tình và bên hiếu đây. Nói ra thì thật buồn cười vì con nhỏ có yêu thương gì Duy đâu mà bên tình, phải nó là bên hiếu mới đúng vì ở đây chỉ có một vế thôi, con nhỏ cũng đâu có người yêu nên đâu cần phải đau khổ khi bị ép duyên đi lấy người khác.
Vân bước xuống giường, mọi người vào giờ này đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mọi thứ xung quanh Vân im ắng, con nhỏ có thể nghe được những tiếng thở nhịp nhàng của ba mẹ và ông nội ở hai căn phòng bên cạnh. Vân nghĩ.
- Chắc giờ này anh ta cũng đang ngủ ngon. Anh ta thì cần gì phải lo lắng và chán nản chứ, vì đằng nào anh ta cũng có lợi. Mình lại không có được cái phước ấy. Tại sao ông nội lại biến thành một người ông độc tài và có cái ý nghĩ kỳ cục là đi ép cháu gái kết hôn khi nó vẫn còn quá trẻ vì năm nay mình mới hơn 16 tuổi một chút và ép lấy người mà nó không hề quen biết và không hề yêu chứ....??
- Ông mình đúng là điên thật rồi. Mình phải làm sao đây, mình không thể lấy Duy vì mình có biết gì về anh ta đâu, chỉ gặp mặt nhau trong vòng có mấy tiếng đồng hồ. Mình đã cảm thấy như dài một năm hay một thế kỷ rồi. Kể từ lúc gặp mặt anh ta có quá nhiều chuyện xảy ra. Từ xưa tới nay, chưa có người nào làm cho mình phát điên lên như thế này. Cảm giác bực bội và hồi hộp giống hệt cảm giác khi lần đầu tiên mình gặp anh Khoa. Không biết anh ấy và chị Dung đã trở về nhà chưa, hay là họ vẫn đang chén tạc, chén thù ở nhà hàng đó....!!
Cứ mỗi lần nghĩ đến Khoa con nhỏ lại buồn cười. Vì tuy Khoa hay bắt bí và làm khó con nhỏ nhưng Khoa luôn là người nhượng bộ trước thành ra Vân được nước làm tới mãi. Khoa là một ông chủ tội nghiệp, chưa có ông chủ nào bị nhân viên cãi lại và bị ra lệnh như Khoa. Và cũng chưa có nhân viên nào ương bướng và không coi sếp của mình ra gì như Vân. Họ được xem là một đôi kỳ cục nhất từ trước đến nay nếu như những người đi làm công khác biết được Vân và Khoa đã làm gì và nói gì khi làm việc cùng nhau trong một văn phòng.
Vân cảm thấy hồi hộp và có hơi lo lắng khi phải gặp mặt Khoa vào ngày mai. Con nhỏ không biết ăn nói và giải thích với Khoa như thế nào khi bị Khoa bắt gặp trốn việc đi chơi với Duy vào tối nay. Vân đoán.
- Chắc anh ta nghĩ mình là một con nhỏ lươn lẹo và không đáng tin cậy. Có lẽ từ lần sau mình sẽ không còn được phép nghỉ làm nữa vì anh ta đã cảnh giác mình mất rồi. Mình đúng là có cái số không ra gì....!!
Vân đi đi lại lại trong phòng như một nhà hiền triết đang suy nghĩ một vấn đề gì lớn lắm. Vân đi như thế cho bớt căng thẳng, con nhỏ muốn ngủ một giấc thật ngon để lấy năng lượng ngày mai đi làm.
Duy nằm im ở trên giường, anh chàng tuy nhắm mắt nhưng mọi giác quan vẫn hoạt động như lúc còn thức, điều đó có nghĩa là anh chàng vẫn còn chưa ngủ. Duy muốn đầu óc được nghỉ ngơi, anh chàng đang thả lỏng cơ thể và đang rơi vào một trạng thái vô định. Đây là phương pháp Duy học được trong một cuốn sách. Duy luôn làm điều này trước khi đi ngủ hay khi anh chàng bị stress. Duy thấy lần nào nó cũng có tác dụng.
Duy dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ say. Trong trí óc của Duy hiện lên nụ cười và ánh mắt trong sáng của Vân. Anh chàng nghĩ.
- Tại sao khuôn mặt của con nhỏ lại hiện ra trong trí óc của mình là thế nào. Không lẽ mình ghét nó quá nên hình ảnh của nó mới ám ảnh mình ngay cả trong giấc ngủ. Nhưng mà thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Cái mình cần bây giờ là một giấc ngủ thật sâu, hãy cố mà quên hết đi....!!
Khoa ngồi vò đầu trước màn hình vi tính, anh chàng vừa mới tắm xong. Khoa quăng cái áo khoác đánh bộp một cái xuống giường. Sự tức giận của Khoa cứ lớn dần lên, Khoa điên tiế t lẩm bẩm.
- Tại sao không khí xung quanh mình hôm nay lại bức bối thế này. Mình muốn đập phá hay là quát mắng ai đó để xả bớt tức khí trong lòng của mình ra. Nếu phải cố nén nhịn thêm một lúc nữa chắc mình sẽ bị nổ tung như một trái bóng mất....!!
Khoa không thể tập trung vào làm việc, những con chữ như đang nhảy múa trước mắt của Khoa. Khoa dùng bàn tay phải gõ lia lịa trên bàn phím. Nhìn những dòng chữ hiện trên màn hình, Khoa giật mình. Khoa không hiểu tại sao buổi tối hôm nay Khoa lại giận hờn vô cớ và hay hờn ghen vu vơ, anh chàng thấy trái tim của mình đập thật nhanh và không biết từ khi nào hình bóng của Vân tràn ngập xung quanh Khoa. Từ giọng nói, nụ cười đến ánh mắt của Vân, Khoa đều nhớ rõ. Tất cả được in đậm trong trái tim của Khoa.
Khoa vuốt mặt mấy cái liền cho tỉnh táo, anh chàng nghĩ.
/75
|