Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Cố Học Võ dần biến mất. Quyền Chính Hạo giận dữ trừng cánh cửa đã đóng lại, oán hận chửi đổng lên: “*.”
Cố Học Võ không quan tâm. Xoay người, trong thang máy cũng chẳng có ai ngoài anh và Kiều Tâm Uyển, anh đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt vẫn còn bừng bừng lửa giận.
“Anh là đồ man rợ.” Kiều Tâm Uyển không phải không thấy sự tức giận trong mắt Cố Học Võ, nhưng so với Cố Học Võ cô còn giận hơn: “Anh dựa vào cái gì mà đánh người ta? Ai cho anh cái quyền đó?”
“Cô bảo hắn hôn cô?” Cố Học Võ chẳng thèm chú ý tới lời cô, cất bước đi về phía trước từng bước, rồi dừng lại trước mặt Kiều Tâm Uyển, dáng người to cao ấy làm cô thấy áp lực rất lớn, cô ngẩng đầu, không chút sợ hãi.
“Thì sao?”
“Chết tiệt, cô.” Cố Học Võ chống hai tay lên tường thang máy, vây Kiều Tâm Uyển trong hai tay của mình, anh nhìn cô chằm chằm: “Cô dám bảo hắn hôn cô.”
“Liên quan gì tới anh?” Kiều Tâm Uyển khinh bỉ: “Cố Học Võ, anh cũng đừng quên, anh chỉ là chồng trước, là chồng trước của tôi thôi.”
“Chồng trước?” Cố Học Võ nhíu lông mày, đột nhiên nghiêng người áp xuống môi Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển vội vàng nghiêng đầu qua một bên khiến nụ hôn của anh lại rơi lên má cô.
Hôn hụt khiến con ngươi của Cố Học Võ tối sầm lại, hai tay ôm chặt eo Kiều Tâm Uyển, lại hôn cô, lúc này thang máy dừng lại. Kiều Tâm Uyển dùng sức đẩy Cố Học Võ ra. Nhìn xem, hóa ra là có người cũng muốn đi thang máy. Cố Học Võ bởi vì có người đến ,à không thể tiếp tục hành động, chỉ đứng ở bên cạnh Kiều Tâm Uyển, vươn tay cầm cổ tay của cô.
Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, anh vẫn đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm mặt của cô. Kiều Tâm Uyển cũng tức giận đối mặt với anh. Mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng đậm đặc khiến người vừa đi vào thang máy cũng phải liếc nhìn hai người một cái, may mắn lúc này thang máy đã tới lầu một.
Cửa vừa mở ra, Kiều Tâm Uyển ngay lập tực vội vã đi ra ngoài. Cố Học Võ đi theo ngay sau cô. Bàn tay vẫn kéo tay cô không buông. Kiều Tâm Uyển giãy hai lần cũng không giãy ra được, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng dù sao đây cũng là cao ốc của công ty, lúc nào cũng có người ra vào nên cô đành cố gắng hết sức ép mình tỉnh táo lại, bước chân đột nhiên thay đổi, cô xoay mặt qua. Nào ngờ Cố Học Võ vẫn đi theo sau cô, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô nên khi cô quay người lại, động tác quá mạnh khiến cái mũi đập vào ngực Cố Học Võ.
“Ái da.” Mũi cô không thể nào cứng bằng ngực anh, Kiều Tâm Uyển đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Cố Học Võ: “Anh, anh buông ra cho tôi.”
Cố Học Võ vẫn không buông, nắm tay cô đi ra ngoài, bước chân của anh rất lớn khiến Kiều Tâm Uyển phải chật vật theo sau, tìm cách làm anh buông cô ra.
“Cố Học Võ, anh điên cái gì chứ? Anh muốn nổi điên thì đi chỗ khác, anh tránh xa tôi chút đi, anh có nghe không?”
Cố Học Võ không nói lời nào, chỉ nắm tay cô đi ra chỗ đậu xe, rồi nhét Kiều Tâm Uyển vào trong xe, cũng không thèm hỏi ý kiến của cô mà lập tức lên xe, khởi động xe lái đi.
Toàn bộ động tác ấy quá nhanh, đợi cho đến khi Quyền Chính Hạo đuổi xuống thì chỉ còn có thể thấy Kiều Tâm Uyển ngồi trong chiếc xe xé gió mà đi của Cố Học Võ.
Trên xe, Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Anh thả tôi xuống xe, anh có nghe hay không?”
Cố Học Võ có nghe cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm lái xe, Kiều Tâm Uyển nổi cáu, nếu hôm nay cô lại bị anh mang đi muốn làm gì thì làm, cô sẽ không mang họ Kiều nữa.
“Cố Học Võ.” Nhìn anh không có ý dừng xe mà con đường này cũng không phải là đường về Kiều gia, cô nghĩ một hồi rồi vươn tay muốn đoạt lấy vô lăng.
Cố Học Võ không nghĩ cô sẽ làm đến mức này, nên một tay chắn không cho cô đụng tới, rồi lườm cô, quay đầu lại tập trung lái xe: “Cô điên rồi sao?” Bây giờ đang đi trên đường, cô có biết mình đang làm gì không vậy?
“Tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển trừng anh, đôi mắt tràn đầy trách móc: “Ngày hôm qua anh hại tôi cả đêm không về. Anh có biết con gái đói bụng quá mà khóc cả đêm không? Bây giờ anh đang làm cái gì? Là muốn con gái anh đói chết có phải không?”
“Két…” Tiếng xe phanh gấp rít lên, hành động của Cố Học Võ quá đột ngột kết quả là kéo theo một loạt các loại phản ứng dây chuyền, chiếc xe đằng sau cũng phanh gấp làm cả con đường nhất thời rối loạn cả lên.
Bốn năm chiếc xe cùng lúc phanh lại, xe sau tức giận ló đầu ra nhìn xe phía trước gầm lên: “Có lầm không vậy, không biết lái xe à?”
Cố Học Võ quay qua nhìn Kiều Tâm Uyển, cô ngồi đó, bất động. Trong mắt cô tràn đầy tức giận: “Tiếp tục đi chứ. Cố Học Võ. Anh muốn đưa tôi đi đâu thì cứ đưa đi đi. Để con gái ở nhà khóc, ở nhà quấy, để cho con gái đói bụng luôn đi.”
Khuôn mặt anh hiện lên một tia bối rối, ngày hôm qua lúc đưa Kiều Tâm Uyển đi, anh quả thật không có nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ mới nhớ, con gái còn nhỏ cần bú sữa. Sắc mặt anh có một chút mất tự nhiên. Tiếng mắng chửi ở đằng sau vẫn không dứt, anh lại lần nữa khởi động xe. Ở giao lộ phía trước quay đầu xe một vòng chạy về Kiều gia.
Kiều Tâm Uyển trong lòng tuy đã nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Lúc này lấy con gái ra không có nghĩa là lần sau cũng hữu nghiệm. Con gái càng lúc càng lớn, dù sao cũng phải đến lúc cai sữa. Lúc đó, e là cô chẳng có cách nào đối phó với Cố Học Võ.
Cố Học Võ bởi vì xấu hổ nên tập trung lái xe, hai người đều đăm chiêu, im lặng suốt chặng đường trở về Kiều gia. Kiều Tâm Uyển vừa xuống xe vào nhà liền nghĩ ngay đến con gái. Quả nhiên, ban ngày không gặp, Bối Nhi vừa nhìn thấy Kiều Tâm Uyển liền dang tay ra i i a a.
Bế con gái, Kiều Tâm Uyển dẹp đi hết mọi tức giận, ôm con gái về phòng cho bú. Cố Học Võ cũng không tránh đi mà theo vào cửa.
“Anh, anh đi ra ngoài.”
Cố Học Võ lầm bầm gì đó, có vẻ không hề muốn đi. Kiều Tâm Uyển bực bội đến nghiến răng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi vừa vào vòng tay cô liền cọ qua cọ lại. Kiều Tâm Uyển cũng hết cách, cởi bỏ khuy áo ngực, xoay người bắt đầu cho Bối Nhi bú.
Lúc cho con bú, Kiều Tâm Uyển rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ vẫn chăm chú nhìn ngực cô.Tức giận liếc anh, cô cất giọng căm hận.
“Dê xồm.”
Câu nói tiếp theo của Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là nghẹn nước bọt: “Có phải là chưa thấy đâu.” Hành động thân mật hơn cũng đã làm rồi, chừng này mà cũng gọi là dê xồm sao?
Mặt Kiều Tâm Uyển thoáng đỏ ửng, quả nhiên, luận về mặt dày cô còn lâu mới là đối thủ của Cố Học Võ. Anh đâu chỉ nhìn mà còn…
Nhớ lại cảnh ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lắc đầu, bảo mình không được nghĩ tiếp nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, cô cố gắng bình tĩnh cho Bối Nhi bú, Bối Nhi lại không hài lòng cọ cọ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hình như là chưa no. Kiều Tâm Uyển đành phải đổi sang bên kia. Động tác của cô rất nhẹ, Bối Nhi lại vội vàng mút sữa, một lúc lâu sau cuối cùng cũng ăn no, hài lòng ợ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực Kiều Tâm Uyển, không chịu ngủ mà đưa bàn tay nhỏ bé níu vạt áo của cô chơi tiếp.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Cố Học Võ vẫn không rời khỏi người cô. Kiều Tâm Uyển cảm giác được nhưng lại ép mình lờ đi. Dù sao cô cũng thể để con gái đói bụng. Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển đầy dịu dàng, nắm tay con gái, không cho con gái kéo áo mình, chỉnh lại vạt áo, cô vươn tay chơi đùa cùng con gái.
“Bối Nhi ơi. Bối Nhi à…”
Cô kêu tên Bối Nhi, Bối Nhi vui vẻ toét miệng cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển, đưa vào trong miệng.
“Không được.” Kiều Tâm Uyển rút tay lại và lắc đầu: “Không được nghe không.”
“Yi Yi.” Bối Nhi không chịu, vươn tay lại muốn nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển cho vào miệng. Lúc này một ngón tay khác giơ đến trước mặt con bé, nắm tay của con.
Nhìn thấy cái tay kia, Bối Nhi ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn gương mặt trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không để ý tới mà chỉ muốn chơi cùng Kiều Tâm Uyển. Từ lúc Cố Học Võ đi đến bên cạnh thì Kiều Tâm Uyển đã biết. Nhưng chỗ này chỉ rộng có một chút đó, cô muốn lui cũng không có chỗ lui. Hơn nữa, con gái còn ở đây. Cô không tin anh dám làm gì mình.
Ai ngờ, anh đi qua là để chơi cùng con gái. Cô mở to mắt liếc anh, đề phòng ôm con gái tránh qua bên, không cho anh tới gần Bối nhi.
“Anh có thể đi rồi.”
“Bối Nhi.” Cố Học Võ nhẹ giọng kêu tên con gái, vươn tay muốn ôm con nhưng Kiều Tâm Uyển không cho, lông mày anh nhíu lại, mạnh mẽ bế con gái ra khỏi lòng cô.
Kiều Tâm Uyển muốn giành lại, nhưng không muốn con gái bị thương nên chỉ có thể buông tay. Bối Nhi vừa được Cố Học Võ ôm vào trong lòng liền òa lên khóc. Ra sức vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, hai tay không ngừng vùng vẫy hướng về phía Kiều Tâm Uyển.
“Anh trả con gái lại cho tôi.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm Cố Học Võ, người đàn ông này thật là đáng ghét tới cực điểm, biết rõ con gái không thích anh bế mà vẫn bế cho con gái khóc.
Cố Học Võ ôm con gái vào trong lòng không muốn buông tay. Lâu vậy rồi mà sao con gái vẫn không thích anh? Mi tâm anh nhíu lại, tay hơi vụng về nắm tay con gái, muốn con gái đừng khóc nhưng Bối Nhi lại khóc càng dữ hơn, không có ý muốn dừng lại. Cố Học Võ có chút bất đắc dĩ, nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm Kiều Tâm Uyển trố mắt nhìn, anh cẩn thận ôm Bối Nhi, vỗ nhẹ vào lưng, nhẹ nhàng dỗ con gái.
“Ngoan, Bối Nhi đừng khóc, đừng khóc. Ba ôm con chút ha.”
Bối Nhi nghe không hiểu, hai tay vẫn ra sức giãy dụa, muốn đi tìm Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ không bỏ cuộc, lại vỗ nhẹ sau lưng con muốn con gái bình tĩnh lại.
“Bối Nhi ngoan, đừng khóc. Ba ôm con mà. Ba là ba con. Ba của con.”
Đối diện với ánh mắt trong suốt của con gái, Cố Học Võ lại một lần cảm thấy bất lực, để con gái ở trong vòng tay anh mà không khóc thậm chí còn khó hơn những việc trước đây anh đã gặp.
Bối Nhi khịt mũi, nhìn người trước mắt. Khóe mắt vẫn còn vương lệ, nhưng rõ ràng tiếng khóc đã nhỏ hơn rất nhiều. Tâm trạng Cố Học Võ cũng lập tức tốt hẳn. Anh tiếp tục cố gắng.
“Bối Nhi, ba là ba con. Con gọi ba đi. Ba ba…” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, muốn Bối Nhi hơi đáp lại anh.
Kiều Tâm Uyển từ trong ngơ ngẩn lấy lại được tinh thần, hơi xem thường lướt qua, lúc này mà con gái thật sự gọi ba thì đúng là chuyện lạ. Dù sao cũng chỉ mới mấy tháng.
“Anh đủ rồi đó.” Con gái vẫn còn đang khóc thút thít, Kiều Tâm Uyển đau lòng muốn chết, vươn tay muốn bế con: “Con gái không thích anh, anh trả con gái lại cho tôi.”
Cố Học Võ không quan tâm. Xoay người, trong thang máy cũng chẳng có ai ngoài anh và Kiều Tâm Uyển, anh đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt vẫn còn bừng bừng lửa giận.
“Anh là đồ man rợ.” Kiều Tâm Uyển không phải không thấy sự tức giận trong mắt Cố Học Võ, nhưng so với Cố Học Võ cô còn giận hơn: “Anh dựa vào cái gì mà đánh người ta? Ai cho anh cái quyền đó?”
“Cô bảo hắn hôn cô?” Cố Học Võ chẳng thèm chú ý tới lời cô, cất bước đi về phía trước từng bước, rồi dừng lại trước mặt Kiều Tâm Uyển, dáng người to cao ấy làm cô thấy áp lực rất lớn, cô ngẩng đầu, không chút sợ hãi.
“Thì sao?”
“Chết tiệt, cô.” Cố Học Võ chống hai tay lên tường thang máy, vây Kiều Tâm Uyển trong hai tay của mình, anh nhìn cô chằm chằm: “Cô dám bảo hắn hôn cô.”
“Liên quan gì tới anh?” Kiều Tâm Uyển khinh bỉ: “Cố Học Võ, anh cũng đừng quên, anh chỉ là chồng trước, là chồng trước của tôi thôi.”
“Chồng trước?” Cố Học Võ nhíu lông mày, đột nhiên nghiêng người áp xuống môi Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển vội vàng nghiêng đầu qua một bên khiến nụ hôn của anh lại rơi lên má cô.
Hôn hụt khiến con ngươi của Cố Học Võ tối sầm lại, hai tay ôm chặt eo Kiều Tâm Uyển, lại hôn cô, lúc này thang máy dừng lại. Kiều Tâm Uyển dùng sức đẩy Cố Học Võ ra. Nhìn xem, hóa ra là có người cũng muốn đi thang máy. Cố Học Võ bởi vì có người đến ,à không thể tiếp tục hành động, chỉ đứng ở bên cạnh Kiều Tâm Uyển, vươn tay cầm cổ tay của cô.
Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, anh vẫn đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm mặt của cô. Kiều Tâm Uyển cũng tức giận đối mặt với anh. Mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng đậm đặc khiến người vừa đi vào thang máy cũng phải liếc nhìn hai người một cái, may mắn lúc này thang máy đã tới lầu một.
Cửa vừa mở ra, Kiều Tâm Uyển ngay lập tực vội vã đi ra ngoài. Cố Học Võ đi theo ngay sau cô. Bàn tay vẫn kéo tay cô không buông. Kiều Tâm Uyển giãy hai lần cũng không giãy ra được, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng dù sao đây cũng là cao ốc của công ty, lúc nào cũng có người ra vào nên cô đành cố gắng hết sức ép mình tỉnh táo lại, bước chân đột nhiên thay đổi, cô xoay mặt qua. Nào ngờ Cố Học Võ vẫn đi theo sau cô, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô nên khi cô quay người lại, động tác quá mạnh khiến cái mũi đập vào ngực Cố Học Võ.
“Ái da.” Mũi cô không thể nào cứng bằng ngực anh, Kiều Tâm Uyển đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Cố Học Võ: “Anh, anh buông ra cho tôi.”
Cố Học Võ vẫn không buông, nắm tay cô đi ra ngoài, bước chân của anh rất lớn khiến Kiều Tâm Uyển phải chật vật theo sau, tìm cách làm anh buông cô ra.
“Cố Học Võ, anh điên cái gì chứ? Anh muốn nổi điên thì đi chỗ khác, anh tránh xa tôi chút đi, anh có nghe không?”
Cố Học Võ không nói lời nào, chỉ nắm tay cô đi ra chỗ đậu xe, rồi nhét Kiều Tâm Uyển vào trong xe, cũng không thèm hỏi ý kiến của cô mà lập tức lên xe, khởi động xe lái đi.
Toàn bộ động tác ấy quá nhanh, đợi cho đến khi Quyền Chính Hạo đuổi xuống thì chỉ còn có thể thấy Kiều Tâm Uyển ngồi trong chiếc xe xé gió mà đi của Cố Học Võ.
Trên xe, Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Anh thả tôi xuống xe, anh có nghe hay không?”
Cố Học Võ có nghe cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm lái xe, Kiều Tâm Uyển nổi cáu, nếu hôm nay cô lại bị anh mang đi muốn làm gì thì làm, cô sẽ không mang họ Kiều nữa.
“Cố Học Võ.” Nhìn anh không có ý dừng xe mà con đường này cũng không phải là đường về Kiều gia, cô nghĩ một hồi rồi vươn tay muốn đoạt lấy vô lăng.
Cố Học Võ không nghĩ cô sẽ làm đến mức này, nên một tay chắn không cho cô đụng tới, rồi lườm cô, quay đầu lại tập trung lái xe: “Cô điên rồi sao?” Bây giờ đang đi trên đường, cô có biết mình đang làm gì không vậy?
“Tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển trừng anh, đôi mắt tràn đầy trách móc: “Ngày hôm qua anh hại tôi cả đêm không về. Anh có biết con gái đói bụng quá mà khóc cả đêm không? Bây giờ anh đang làm cái gì? Là muốn con gái anh đói chết có phải không?”
“Két…” Tiếng xe phanh gấp rít lên, hành động của Cố Học Võ quá đột ngột kết quả là kéo theo một loạt các loại phản ứng dây chuyền, chiếc xe đằng sau cũng phanh gấp làm cả con đường nhất thời rối loạn cả lên.
Bốn năm chiếc xe cùng lúc phanh lại, xe sau tức giận ló đầu ra nhìn xe phía trước gầm lên: “Có lầm không vậy, không biết lái xe à?”
Cố Học Võ quay qua nhìn Kiều Tâm Uyển, cô ngồi đó, bất động. Trong mắt cô tràn đầy tức giận: “Tiếp tục đi chứ. Cố Học Võ. Anh muốn đưa tôi đi đâu thì cứ đưa đi đi. Để con gái ở nhà khóc, ở nhà quấy, để cho con gái đói bụng luôn đi.”
Khuôn mặt anh hiện lên một tia bối rối, ngày hôm qua lúc đưa Kiều Tâm Uyển đi, anh quả thật không có nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ mới nhớ, con gái còn nhỏ cần bú sữa. Sắc mặt anh có một chút mất tự nhiên. Tiếng mắng chửi ở đằng sau vẫn không dứt, anh lại lần nữa khởi động xe. Ở giao lộ phía trước quay đầu xe một vòng chạy về Kiều gia.
Kiều Tâm Uyển trong lòng tuy đã nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Lúc này lấy con gái ra không có nghĩa là lần sau cũng hữu nghiệm. Con gái càng lúc càng lớn, dù sao cũng phải đến lúc cai sữa. Lúc đó, e là cô chẳng có cách nào đối phó với Cố Học Võ.
Cố Học Võ bởi vì xấu hổ nên tập trung lái xe, hai người đều đăm chiêu, im lặng suốt chặng đường trở về Kiều gia. Kiều Tâm Uyển vừa xuống xe vào nhà liền nghĩ ngay đến con gái. Quả nhiên, ban ngày không gặp, Bối Nhi vừa nhìn thấy Kiều Tâm Uyển liền dang tay ra i i a a.
Bế con gái, Kiều Tâm Uyển dẹp đi hết mọi tức giận, ôm con gái về phòng cho bú. Cố Học Võ cũng không tránh đi mà theo vào cửa.
“Anh, anh đi ra ngoài.”
Cố Học Võ lầm bầm gì đó, có vẻ không hề muốn đi. Kiều Tâm Uyển bực bội đến nghiến răng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi vừa vào vòng tay cô liền cọ qua cọ lại. Kiều Tâm Uyển cũng hết cách, cởi bỏ khuy áo ngực, xoay người bắt đầu cho Bối Nhi bú.
Lúc cho con bú, Kiều Tâm Uyển rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ vẫn chăm chú nhìn ngực cô.Tức giận liếc anh, cô cất giọng căm hận.
“Dê xồm.”
Câu nói tiếp theo của Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là nghẹn nước bọt: “Có phải là chưa thấy đâu.” Hành động thân mật hơn cũng đã làm rồi, chừng này mà cũng gọi là dê xồm sao?
Mặt Kiều Tâm Uyển thoáng đỏ ửng, quả nhiên, luận về mặt dày cô còn lâu mới là đối thủ của Cố Học Võ. Anh đâu chỉ nhìn mà còn…
Nhớ lại cảnh ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lắc đầu, bảo mình không được nghĩ tiếp nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, cô cố gắng bình tĩnh cho Bối Nhi bú, Bối Nhi lại không hài lòng cọ cọ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hình như là chưa no. Kiều Tâm Uyển đành phải đổi sang bên kia. Động tác của cô rất nhẹ, Bối Nhi lại vội vàng mút sữa, một lúc lâu sau cuối cùng cũng ăn no, hài lòng ợ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực Kiều Tâm Uyển, không chịu ngủ mà đưa bàn tay nhỏ bé níu vạt áo của cô chơi tiếp.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Cố Học Võ vẫn không rời khỏi người cô. Kiều Tâm Uyển cảm giác được nhưng lại ép mình lờ đi. Dù sao cô cũng thể để con gái đói bụng. Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển đầy dịu dàng, nắm tay con gái, không cho con gái kéo áo mình, chỉnh lại vạt áo, cô vươn tay chơi đùa cùng con gái.
“Bối Nhi ơi. Bối Nhi à…”
Cô kêu tên Bối Nhi, Bối Nhi vui vẻ toét miệng cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển, đưa vào trong miệng.
“Không được.” Kiều Tâm Uyển rút tay lại và lắc đầu: “Không được nghe không.”
“Yi Yi.” Bối Nhi không chịu, vươn tay lại muốn nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển cho vào miệng. Lúc này một ngón tay khác giơ đến trước mặt con bé, nắm tay của con.
Nhìn thấy cái tay kia, Bối Nhi ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn gương mặt trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không để ý tới mà chỉ muốn chơi cùng Kiều Tâm Uyển. Từ lúc Cố Học Võ đi đến bên cạnh thì Kiều Tâm Uyển đã biết. Nhưng chỗ này chỉ rộng có một chút đó, cô muốn lui cũng không có chỗ lui. Hơn nữa, con gái còn ở đây. Cô không tin anh dám làm gì mình.
Ai ngờ, anh đi qua là để chơi cùng con gái. Cô mở to mắt liếc anh, đề phòng ôm con gái tránh qua bên, không cho anh tới gần Bối nhi.
“Anh có thể đi rồi.”
“Bối Nhi.” Cố Học Võ nhẹ giọng kêu tên con gái, vươn tay muốn ôm con nhưng Kiều Tâm Uyển không cho, lông mày anh nhíu lại, mạnh mẽ bế con gái ra khỏi lòng cô.
Kiều Tâm Uyển muốn giành lại, nhưng không muốn con gái bị thương nên chỉ có thể buông tay. Bối Nhi vừa được Cố Học Võ ôm vào trong lòng liền òa lên khóc. Ra sức vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, hai tay không ngừng vùng vẫy hướng về phía Kiều Tâm Uyển.
“Anh trả con gái lại cho tôi.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm Cố Học Võ, người đàn ông này thật là đáng ghét tới cực điểm, biết rõ con gái không thích anh bế mà vẫn bế cho con gái khóc.
Cố Học Võ ôm con gái vào trong lòng không muốn buông tay. Lâu vậy rồi mà sao con gái vẫn không thích anh? Mi tâm anh nhíu lại, tay hơi vụng về nắm tay con gái, muốn con gái đừng khóc nhưng Bối Nhi lại khóc càng dữ hơn, không có ý muốn dừng lại. Cố Học Võ có chút bất đắc dĩ, nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm Kiều Tâm Uyển trố mắt nhìn, anh cẩn thận ôm Bối Nhi, vỗ nhẹ vào lưng, nhẹ nhàng dỗ con gái.
“Ngoan, Bối Nhi đừng khóc, đừng khóc. Ba ôm con chút ha.”
Bối Nhi nghe không hiểu, hai tay vẫn ra sức giãy dụa, muốn đi tìm Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ không bỏ cuộc, lại vỗ nhẹ sau lưng con muốn con gái bình tĩnh lại.
“Bối Nhi ngoan, đừng khóc. Ba ôm con mà. Ba là ba con. Ba của con.”
Đối diện với ánh mắt trong suốt của con gái, Cố Học Võ lại một lần cảm thấy bất lực, để con gái ở trong vòng tay anh mà không khóc thậm chí còn khó hơn những việc trước đây anh đã gặp.
Bối Nhi khịt mũi, nhìn người trước mắt. Khóe mắt vẫn còn vương lệ, nhưng rõ ràng tiếng khóc đã nhỏ hơn rất nhiều. Tâm trạng Cố Học Võ cũng lập tức tốt hẳn. Anh tiếp tục cố gắng.
“Bối Nhi, ba là ba con. Con gọi ba đi. Ba ba…” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, muốn Bối Nhi hơi đáp lại anh.
Kiều Tâm Uyển từ trong ngơ ngẩn lấy lại được tinh thần, hơi xem thường lướt qua, lúc này mà con gái thật sự gọi ba thì đúng là chuyện lạ. Dù sao cũng chỉ mới mấy tháng.
“Anh đủ rồi đó.” Con gái vẫn còn đang khóc thút thít, Kiều Tâm Uyển đau lòng muốn chết, vươn tay muốn bế con: “Con gái không thích anh, anh trả con gái lại cho tôi.”
/162
|