Tại tiệm ăn Trung Quốc 24 giờ.
Nơi này có cháo, có sữa đậu nành, dạ dày Cố Học Võ đau đến không chịu được. Trước kia làm việc đều rất liều mạng, thường xuyên ba bữa quên ăn là bình thường cho nên anh thường xuyên đau dạ dày. Sau khi về Bắc Đô, Uông Tú Nga rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại nhắc anh ăn cơm nên đã nhiều ngày rồi anh không bị đau nữa. Đã qua giờ ăn tối nên người không đông lắm. Người bán hàng dùng tốc độ nhanh nhất mang cháo lên cho Cố Học Võ.
Anh cầm lấy thìa* đang định ăn thì dạ dày lại đau. Cảm giác khó chịu này làm cho mi tâm anh vì đau mà nhíu chặt lại.
(* Nguyên văn là “đũa”: vì người Trung Quốc ăn cháo thường ăn cháo trắng và lấy đũa gắp thêm thức ăn vào, nhưng Iris đổi thành thìa để hợp với văn phong người Việt Nam các bạn nhé ^^)
Trong người khó chịu làm cho động tác Cố Học Võ có chút chậm chạp.
“Cố Học Võ?” Lúc này một giọng nói vang lên. Anh ngẩng đầu nhìn người tới, là Lý Lam. Mi tâm của cô có vài phần lo lắng.
“Anh không sao chứ? Không được khỏe sao?”
Vừa rồi lúc đi vào đã nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt lắm. Lúc này đến gần nhìn, càng chứng minh phán đoán của cô ta là đúng, nhìn thấy động tác tay Cố Học Võ xoa xoa bụng, trong mắt cô ta có vài phần hiểu rõ.
“Dạ dày anh khó chịu?”
“Tôi không sao.” Cố Học Võ áp chế cơn đau bụng kia, Cố Học Võ nhìn Lý Lam không có ý định rời đi: “Tới đây ăn cơm?”
“Đúng vậy.” Lý Lam chủ động ngồi xuống ghế đối diện anh, ánh mắt đảo qua mặt anh: “Tăng ca đến bây giờ nên đói không được, nghĩ đến đây có cháo nên tới.”
“Cô ơi, xin hỏi cô muốn dùng gì?” Phục vụ lúc này tiến lại, hỏi Lý Lam muốn ăn gì. Cô ta cũng không xem menu, trực tiếp mở miệng: “Một phần cháo hải sản. Mau một chút.”
“Vâng.” Phục vụ lên tiếng trả lời rồi đi, ánh mắt Cố Học Võ đảo qua nhà hàng, qua giờ cơm, hơn nửa nhà hàng vẫn còn trống. Ánh mắt trở về khuôn mặt Lý Lam.
“Một mình?”
“Đúng vậy. Một mình.” Lý Lam có hơi bất đắc dĩ, cũng không bỏ qua ánh mắt vừa rồi của Cố Học Võ: “Sao? Anh để ý chuyện em ngồi đây với anh sao?”
Vấn đề không phải là để ý hay không để ý. Mà là đến nay anh vẫn chưa điều tra rõ bộ mặt thực của Lý Lam này, càng không có hiểu được mục đích của cô ta. Chuyện không chắc chắn này khiến anh không muốn quá mức tiếp cận người phụ nữ này. Nhưng anh cũng rất rõ, người phụ nữ này nhất định biết Chu Oánh ở đâu.
“Cố Học Võ, anh có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Lý Lam thở dài, vẻ mặt sầu bi: “Nói thế nào thì anh cũng đã cởi quần áo chiếm tiện nghi của em, vậy mà giờ vừa thấy em lại có biểu hiện như vậy là sao?”
Giọng của cô ta không tính là nhỏ, đôi nam nữ ở bàn bên cạnh đang nói chuyện phiếm cũng lướt mắt qua, nhất là người con gái kia, vẻ mặt hiện lên tia khinh bỉ.
Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, buông cái thìa trên tay nhìn Lý Lam: “Đây là chó cắn Lã Động Tân sao?”*
Nếu không phải là anh, hôm nay Lý Lam cần gì phải ảo não hối hận? Có lẽ, anh nên thử cô ta mới được. Trong lòng biết mình tuyệt đối không thể bỏ mặc Lý Lam, chỉ vì cô ta có khuôn mặt giống Chu Oánh, hoặc có thể là chị em với Chu Oánh. Anh không bỏ mặc cũng không có nghĩa là anh sẽ mặc kệ cô ta nói anh như vậy.
Mắng cô là chó? Trên mặt Lý Lam không có vẻ tức giận. Cô ta thản nhiên nhướn mày, hai tay chống trên bàn, vẻ mặt mang theo vài phần trêu tức: “Hẹp hòi quá vậy, không giống lãnh đạo chút nào.”
Vẻ mặt Cố Học Võ vẫn không thay đổi. Dạ dày khó chịu làm cho sắc mặt anh có chút nghiêm túc. Cúi đầu, im lặng giải quyết bát cháo trước mặt. Sau đó đứng lên định rời đi. Lý Lam lại kéo tay anh lại: “Cố Học Võ, em thật không dám tin, anh lại tuyệt tình với em như vậy? Chúng ta như thế nào cũng coi như là đã từng yêu nhau mà?”
Cố Học Võ nhìn cô ta đang kéo tay mình, hơi hơi khom người tới gần, cất giọng cực khẽ: “Người tôi từng yêu là Chu Oánh, chứ không phải cô. Cô không có khả năng là cô ấy. Đừng làm trò hề ở trước mặt tôi như vậy nữa, không thú vị gì đâu.”
Hai tay Lý Lam thuận thế choàng lên cổ anh, vẻ mặt có vài phần khiêu khích, đùa giỡn, giọng nói rất nhẹ, đôi môi thở ra ở ngay bên tai anh: “Anh khẳng định như vậy sao? Tối hôm đó, người ái mộ anh kia chạy đến trường, ở trong túc xá, tôi đã đem lần đầu tiên của tôi cho anh. Anh còn nhớ không?”
Người Cố Học Võ sựng lại, Lý Lam tiếp tục nói: “Lần nào, anh cũng đều chờ cho người trong trường đi hết mới đến tìm em. Bởi vì em không muốn liên lụy đến anh, anh là chủ tịch huyện nên nếu chuyện lan ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh, cho dù chưa kết hôn cũng ảnh hưởng không tốt. Quan hệ của chúng ta cứ duy trì như vậy. . . . . .”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ giật tay cô ta ra, trong mắt có vài phần ngưng trọng. Việc này rất bí mật. Anh tin Chu Oánh tuyệt đối không thể nói cho người khác biết. Vậy, Lý Lam làm sao biết được? Trừ phi, cô ta thật sự là Chu Oánh. Cố Học Võ một lần nữa ngồi xuống ghế đối diện cô ta, lúc này phục vụ mang cháo hải sản Lý Lam gọi lên.
Cô ta cũng không nhìn Học Võ, chậm rãi giải quyết bát cháo, động tác tao nhã mà tự nhiên, cuối cùng buông bát, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, trong mắt có vài phần ý cười.
“Sao còn chưa đi?”
“Chu Oánh ở đâu?” Hiện tại Cố Học Võ vô cùng chắc chắn một việc: “Cô ấy với cô có quan hệ gì? Vì sao lại nói chuyện bí mật đó cho cô biết?”
“Em chính là Chu Oánh.” Lý Lam híp đôi mắt, nhìn tay mình: “Vì sao anh không chịu tin em? Vào ngày sinh nhật em, anh đã tặng sợi dây chuyền đó cho em, sau đó, anh còn đưa em đến Bắc Đô, anh còn nói muốn kết hôn với em. Đến bây giờ em còn nhớ, anh……”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ nhìn người trước mắt, mi tâm nhíu rất chặt: “Nói cho tôi biết. Nếu cô là Chu Oánh, bốn năm trước, vì sao phải bỏ đi?”
“Em. . . . . .”
“Cô nói đi, vì sao phải rời khỏi tôi?” Nếu Lý Lam là Chu Oánh thì năm đó vì cái gì mà bỏ đi? Anh rõ ràng đã quyết định muốn kết hôn với cô. Vậy còn có lý do gì khiến cô ấy rời bỏ anh?
“Em có nỗi khổ.” Lý Lam cắn môi, nhìn Cố Học Võ: “Anh tưởng em muốn rời khỏi anh sao? Nếu không phải bởi vì em. . . . . .”
Đoạn sau cô ta đột nhiên không nói mà ôm mặt khóc. Cô ta khóc rất nhỏ, rất kiềm chế, nghe rất thống khổ. Làm thế nào cũng không chịu nói ra phần sau.
“Vì nguyên nhân gì? Nỗi khổ gì?”
“Em không thể nói, thực xin lỗi, em không thể nói.” Lý Lam hít hít cái mũi, vẻ mặt càng thống khổ.
Cô ta chỉ khóc chứ không chịu nói thật. Cố Học Võ cũng không muốn hỏi tiếp, dạ dày anh mới vừa ăn chút cháo ấm hiện tại cảm giác đã thoải mái hơn. Lại một lần nữa đứng lên, anh nhìn Lý lam.
“Chừng nào cô nói cho tôi biết nỗi khổ của cô thì khi đó tôi sẽ tin cô là Chu Oánh.”
Ném lại những lời này, cũng không quản Lý Lam có phản ứng gì, anh trực tiếp tính tiền bỏ đi. Lý Lam nhìn anh rời khỏi tiệm ăn Trung Quốc mà lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa kính.
Cố Học Võ đã lên xe, rời đi. Cũng không chờ cô ta. Khẽ cười một tiếng, cô ta cũng đứng lên rời đi, phục vụ báo đã thanh toán cô ta cũng không bất ngờ.
Đây mới là tác phong của Cố Học Võ.
Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, anh muốn biết cái gì, tôi thật sự rất hiểu. Nhưng tôi không nói cho anh đâu. Tôi sẽ khiến anh khó chịu, về sau, tôi sẽ khiến anh càng khó chịu hơn.
Chúng ta cứ chờ xem. . . . . . . . . . . .
. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .
Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam mở cửa cuốn ra, sau đó nhìn cô một cái, xoay người rời đi. Trong lòng tràn đầy chua sót, lại không biết phải nói như thế nào. Anh đã đồng ý với cô là sẽ ở lại, đến bây giờ đã được một tuần. Một tuần này, không ngày nào anh không ở trong cửa tiệm. Buổi sáng anh sẽ cùng cô mở cửa tiệm, sau đó liền rời đi. Cô có hỏi anh đi đâu nhưng anh không chịu nói.
Trước kia, cô có lý do hạn chế hành động của anh. Nói anh là vệ sĩ của cô, rời khỏi cô, anh sẽ không có tiền, không thể sinh sống. Nhưng hiện tại, không được. Bởi vì anh không những có tiền mà còn rất nhiều tiền. Anh hoàn toàn có thể rời khỏi cô. Cô đột nhiên cảm thấy cô không có sức mạnh để yêu cầu anh.
May mà ban ngày anh đi đến tối đúng giờ lại xuất hiện, đóng cửa tiệm giúp cô, sau đó sẽ cùng cô đi về nhà. Nhưng quan hệ của bọn họ, vẫn không có chút tiến bộ. Anh cũng không ngủ cùng phòng với cô, anh về nhà, tắm rửa xong liền đi vào thư phòng nghỉ ngơi. Rõ ràng thư phòng chỉ có cái giường sofa nhỏ, thậm chí không thể chứa nổi cả người anh. Nhưng anh vẫn cố chấp như thế.
Lúc trước cô vẫn rất tự tin là Thang Á Nam nhất định sẽ nhớ ra bản thân, nhớ ra cô, nhưng lúc này cô hoàn toàn không thể tự tin như vậy. Với tình hình hiện tại, không đến một tháng nữa cô sẽ sinh, chờ cô sinh con xong, có phải cũng là lúc Thang Á Nam sẽ bỏ đi hay không?
Vẻ mặt rối rắm, cô đi vào trong cửa hàng. Nhân viên cửa hàng lúc này còn chưa đến. Cô vác cái bụng to cồng kềnh làm xong việc, sau đó ngồi ngẩn người ở trong cửa hàng. Cô phải làm sao bây giờ?
Tiếng chuông gió vang lên, cánh cửa thủy tinh bị người ta đẩy ra. Cô ngẩng đầu tưởng Thang Á Nam đi mà quay lại, nhưng người vào lại là Cố Học Võ.
“Thị Trưởng Cố?” Trịnh Thất Muội đứng lên, nhìn thấy anh thì có chút khó hiểu. Tuy rằng cô không quá quan tâm đến thời sự nhưng cũng biết hình như Cố Học Võ một thời gian trước đã rời khỏi thành phố C, thị trưởng mới đến nhận chức cũng đã một thời gian. Vậy sao anh lại đến thành phố C?
“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt tìm kiếm một vòng trong cửa hàng, không nhìn thấy Thang Á Nam, mi tâm anh nhíu lại: “Thang Á Nam đâu?”
“Anh. . . . . .” Trịnh Thất Muội sửng sốt một chút, vẻ mặt có vài phần khiếp sợ: “Anh tìm Á Nam?”
“Cậu ta không có ở đây?”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.” Trịnh Thất Muội vô cùng bất ngờ, làm sao Cố Học Võ lại biết Thang Á Nam?
“Đi đâu? Có quay lại ngay không?”
“Không biết.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, cô cũng không rõ Thang Á Nam mỗi ngày làm cái gì: “Anh, hay là anh ngồi một lát đi, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy?”
“Gọi điện?” Cố Học Võ sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: “Được, phiền cô.”
“Không phiền đâu.” Rất bất ngờ, thật sự là làm cho cô rất bất ngờ. Trịnh Thất Muội lấy di động ra bấm một dãy số. Từ ngày đầu tiên Thang Á Nam vừa biến mất là mất tăm mất tích cả một ngày, cô liền mua cho anh cái di động, buộc anh lúc nào cũng mang theo.
Tuy rằng cô không thường gọi điện thoại, nhưng, ít nhất có thể liên lạc với anh.
“Alô.” Điện thoại kết nối. Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thản nhiên của Thang Á Nam: “Chuyện gì?”
“Có người tìm anh.” Trịnh Thất Muội nhìn Cố Học Võ, trong mắt vẫn chưa hết bất ngờ: “Anh nhanh về cửa hàng đi.”
“Ai tìm tôi?” Thang Á Nam muốn hỏi, lại nghĩ chỉ có Hiên Viên Diêu biết anh ở trong cửa hàng của Trịnh Thất Muội. Gật đầu với điện thoại: “Được, tôi lập tức về ngay.”
Câu này đầy đủ phải là: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.” : có nghĩa những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…
Có một tích:
“Sau khi Lã Động Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lã Động Tân.”
Nơi này có cháo, có sữa đậu nành, dạ dày Cố Học Võ đau đến không chịu được. Trước kia làm việc đều rất liều mạng, thường xuyên ba bữa quên ăn là bình thường cho nên anh thường xuyên đau dạ dày. Sau khi về Bắc Đô, Uông Tú Nga rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại nhắc anh ăn cơm nên đã nhiều ngày rồi anh không bị đau nữa. Đã qua giờ ăn tối nên người không đông lắm. Người bán hàng dùng tốc độ nhanh nhất mang cháo lên cho Cố Học Võ.
Anh cầm lấy thìa* đang định ăn thì dạ dày lại đau. Cảm giác khó chịu này làm cho mi tâm anh vì đau mà nhíu chặt lại.
(* Nguyên văn là “đũa”: vì người Trung Quốc ăn cháo thường ăn cháo trắng và lấy đũa gắp thêm thức ăn vào, nhưng Iris đổi thành thìa để hợp với văn phong người Việt Nam các bạn nhé ^^)
Trong người khó chịu làm cho động tác Cố Học Võ có chút chậm chạp.
“Cố Học Võ?” Lúc này một giọng nói vang lên. Anh ngẩng đầu nhìn người tới, là Lý Lam. Mi tâm của cô có vài phần lo lắng.
“Anh không sao chứ? Không được khỏe sao?”
Vừa rồi lúc đi vào đã nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt lắm. Lúc này đến gần nhìn, càng chứng minh phán đoán của cô ta là đúng, nhìn thấy động tác tay Cố Học Võ xoa xoa bụng, trong mắt cô ta có vài phần hiểu rõ.
“Dạ dày anh khó chịu?”
“Tôi không sao.” Cố Học Võ áp chế cơn đau bụng kia, Cố Học Võ nhìn Lý Lam không có ý định rời đi: “Tới đây ăn cơm?”
“Đúng vậy.” Lý Lam chủ động ngồi xuống ghế đối diện anh, ánh mắt đảo qua mặt anh: “Tăng ca đến bây giờ nên đói không được, nghĩ đến đây có cháo nên tới.”
“Cô ơi, xin hỏi cô muốn dùng gì?” Phục vụ lúc này tiến lại, hỏi Lý Lam muốn ăn gì. Cô ta cũng không xem menu, trực tiếp mở miệng: “Một phần cháo hải sản. Mau một chút.”
“Vâng.” Phục vụ lên tiếng trả lời rồi đi, ánh mắt Cố Học Võ đảo qua nhà hàng, qua giờ cơm, hơn nửa nhà hàng vẫn còn trống. Ánh mắt trở về khuôn mặt Lý Lam.
“Một mình?”
“Đúng vậy. Một mình.” Lý Lam có hơi bất đắc dĩ, cũng không bỏ qua ánh mắt vừa rồi của Cố Học Võ: “Sao? Anh để ý chuyện em ngồi đây với anh sao?”
Vấn đề không phải là để ý hay không để ý. Mà là đến nay anh vẫn chưa điều tra rõ bộ mặt thực của Lý Lam này, càng không có hiểu được mục đích của cô ta. Chuyện không chắc chắn này khiến anh không muốn quá mức tiếp cận người phụ nữ này. Nhưng anh cũng rất rõ, người phụ nữ này nhất định biết Chu Oánh ở đâu.
“Cố Học Võ, anh có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Lý Lam thở dài, vẻ mặt sầu bi: “Nói thế nào thì anh cũng đã cởi quần áo chiếm tiện nghi của em, vậy mà giờ vừa thấy em lại có biểu hiện như vậy là sao?”
Giọng của cô ta không tính là nhỏ, đôi nam nữ ở bàn bên cạnh đang nói chuyện phiếm cũng lướt mắt qua, nhất là người con gái kia, vẻ mặt hiện lên tia khinh bỉ.
Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, buông cái thìa trên tay nhìn Lý Lam: “Đây là chó cắn Lã Động Tân sao?”*
Nếu không phải là anh, hôm nay Lý Lam cần gì phải ảo não hối hận? Có lẽ, anh nên thử cô ta mới được. Trong lòng biết mình tuyệt đối không thể bỏ mặc Lý Lam, chỉ vì cô ta có khuôn mặt giống Chu Oánh, hoặc có thể là chị em với Chu Oánh. Anh không bỏ mặc cũng không có nghĩa là anh sẽ mặc kệ cô ta nói anh như vậy.
Mắng cô là chó? Trên mặt Lý Lam không có vẻ tức giận. Cô ta thản nhiên nhướn mày, hai tay chống trên bàn, vẻ mặt mang theo vài phần trêu tức: “Hẹp hòi quá vậy, không giống lãnh đạo chút nào.”
Vẻ mặt Cố Học Võ vẫn không thay đổi. Dạ dày khó chịu làm cho sắc mặt anh có chút nghiêm túc. Cúi đầu, im lặng giải quyết bát cháo trước mặt. Sau đó đứng lên định rời đi. Lý Lam lại kéo tay anh lại: “Cố Học Võ, em thật không dám tin, anh lại tuyệt tình với em như vậy? Chúng ta như thế nào cũng coi như là đã từng yêu nhau mà?”
Cố Học Võ nhìn cô ta đang kéo tay mình, hơi hơi khom người tới gần, cất giọng cực khẽ: “Người tôi từng yêu là Chu Oánh, chứ không phải cô. Cô không có khả năng là cô ấy. Đừng làm trò hề ở trước mặt tôi như vậy nữa, không thú vị gì đâu.”
Hai tay Lý Lam thuận thế choàng lên cổ anh, vẻ mặt có vài phần khiêu khích, đùa giỡn, giọng nói rất nhẹ, đôi môi thở ra ở ngay bên tai anh: “Anh khẳng định như vậy sao? Tối hôm đó, người ái mộ anh kia chạy đến trường, ở trong túc xá, tôi đã đem lần đầu tiên của tôi cho anh. Anh còn nhớ không?”
Người Cố Học Võ sựng lại, Lý Lam tiếp tục nói: “Lần nào, anh cũng đều chờ cho người trong trường đi hết mới đến tìm em. Bởi vì em không muốn liên lụy đến anh, anh là chủ tịch huyện nên nếu chuyện lan ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh, cho dù chưa kết hôn cũng ảnh hưởng không tốt. Quan hệ của chúng ta cứ duy trì như vậy. . . . . .”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ giật tay cô ta ra, trong mắt có vài phần ngưng trọng. Việc này rất bí mật. Anh tin Chu Oánh tuyệt đối không thể nói cho người khác biết. Vậy, Lý Lam làm sao biết được? Trừ phi, cô ta thật sự là Chu Oánh. Cố Học Võ một lần nữa ngồi xuống ghế đối diện cô ta, lúc này phục vụ mang cháo hải sản Lý Lam gọi lên.
Cô ta cũng không nhìn Học Võ, chậm rãi giải quyết bát cháo, động tác tao nhã mà tự nhiên, cuối cùng buông bát, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, trong mắt có vài phần ý cười.
“Sao còn chưa đi?”
“Chu Oánh ở đâu?” Hiện tại Cố Học Võ vô cùng chắc chắn một việc: “Cô ấy với cô có quan hệ gì? Vì sao lại nói chuyện bí mật đó cho cô biết?”
“Em chính là Chu Oánh.” Lý Lam híp đôi mắt, nhìn tay mình: “Vì sao anh không chịu tin em? Vào ngày sinh nhật em, anh đã tặng sợi dây chuyền đó cho em, sau đó, anh còn đưa em đến Bắc Đô, anh còn nói muốn kết hôn với em. Đến bây giờ em còn nhớ, anh……”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ nhìn người trước mắt, mi tâm nhíu rất chặt: “Nói cho tôi biết. Nếu cô là Chu Oánh, bốn năm trước, vì sao phải bỏ đi?”
“Em. . . . . .”
“Cô nói đi, vì sao phải rời khỏi tôi?” Nếu Lý Lam là Chu Oánh thì năm đó vì cái gì mà bỏ đi? Anh rõ ràng đã quyết định muốn kết hôn với cô. Vậy còn có lý do gì khiến cô ấy rời bỏ anh?
“Em có nỗi khổ.” Lý Lam cắn môi, nhìn Cố Học Võ: “Anh tưởng em muốn rời khỏi anh sao? Nếu không phải bởi vì em. . . . . .”
Đoạn sau cô ta đột nhiên không nói mà ôm mặt khóc. Cô ta khóc rất nhỏ, rất kiềm chế, nghe rất thống khổ. Làm thế nào cũng không chịu nói ra phần sau.
“Vì nguyên nhân gì? Nỗi khổ gì?”
“Em không thể nói, thực xin lỗi, em không thể nói.” Lý Lam hít hít cái mũi, vẻ mặt càng thống khổ.
Cô ta chỉ khóc chứ không chịu nói thật. Cố Học Võ cũng không muốn hỏi tiếp, dạ dày anh mới vừa ăn chút cháo ấm hiện tại cảm giác đã thoải mái hơn. Lại một lần nữa đứng lên, anh nhìn Lý lam.
“Chừng nào cô nói cho tôi biết nỗi khổ của cô thì khi đó tôi sẽ tin cô là Chu Oánh.”
Ném lại những lời này, cũng không quản Lý Lam có phản ứng gì, anh trực tiếp tính tiền bỏ đi. Lý Lam nhìn anh rời khỏi tiệm ăn Trung Quốc mà lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa kính.
Cố Học Võ đã lên xe, rời đi. Cũng không chờ cô ta. Khẽ cười một tiếng, cô ta cũng đứng lên rời đi, phục vụ báo đã thanh toán cô ta cũng không bất ngờ.
Đây mới là tác phong của Cố Học Võ.
Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, anh muốn biết cái gì, tôi thật sự rất hiểu. Nhưng tôi không nói cho anh đâu. Tôi sẽ khiến anh khó chịu, về sau, tôi sẽ khiến anh càng khó chịu hơn.
Chúng ta cứ chờ xem. . . . . . . . . . . .
. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .
Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam mở cửa cuốn ra, sau đó nhìn cô một cái, xoay người rời đi. Trong lòng tràn đầy chua sót, lại không biết phải nói như thế nào. Anh đã đồng ý với cô là sẽ ở lại, đến bây giờ đã được một tuần. Một tuần này, không ngày nào anh không ở trong cửa tiệm. Buổi sáng anh sẽ cùng cô mở cửa tiệm, sau đó liền rời đi. Cô có hỏi anh đi đâu nhưng anh không chịu nói.
Trước kia, cô có lý do hạn chế hành động của anh. Nói anh là vệ sĩ của cô, rời khỏi cô, anh sẽ không có tiền, không thể sinh sống. Nhưng hiện tại, không được. Bởi vì anh không những có tiền mà còn rất nhiều tiền. Anh hoàn toàn có thể rời khỏi cô. Cô đột nhiên cảm thấy cô không có sức mạnh để yêu cầu anh.
May mà ban ngày anh đi đến tối đúng giờ lại xuất hiện, đóng cửa tiệm giúp cô, sau đó sẽ cùng cô đi về nhà. Nhưng quan hệ của bọn họ, vẫn không có chút tiến bộ. Anh cũng không ngủ cùng phòng với cô, anh về nhà, tắm rửa xong liền đi vào thư phòng nghỉ ngơi. Rõ ràng thư phòng chỉ có cái giường sofa nhỏ, thậm chí không thể chứa nổi cả người anh. Nhưng anh vẫn cố chấp như thế.
Lúc trước cô vẫn rất tự tin là Thang Á Nam nhất định sẽ nhớ ra bản thân, nhớ ra cô, nhưng lúc này cô hoàn toàn không thể tự tin như vậy. Với tình hình hiện tại, không đến một tháng nữa cô sẽ sinh, chờ cô sinh con xong, có phải cũng là lúc Thang Á Nam sẽ bỏ đi hay không?
Vẻ mặt rối rắm, cô đi vào trong cửa hàng. Nhân viên cửa hàng lúc này còn chưa đến. Cô vác cái bụng to cồng kềnh làm xong việc, sau đó ngồi ngẩn người ở trong cửa hàng. Cô phải làm sao bây giờ?
Tiếng chuông gió vang lên, cánh cửa thủy tinh bị người ta đẩy ra. Cô ngẩng đầu tưởng Thang Á Nam đi mà quay lại, nhưng người vào lại là Cố Học Võ.
“Thị Trưởng Cố?” Trịnh Thất Muội đứng lên, nhìn thấy anh thì có chút khó hiểu. Tuy rằng cô không quá quan tâm đến thời sự nhưng cũng biết hình như Cố Học Võ một thời gian trước đã rời khỏi thành phố C, thị trưởng mới đến nhận chức cũng đã một thời gian. Vậy sao anh lại đến thành phố C?
“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt tìm kiếm một vòng trong cửa hàng, không nhìn thấy Thang Á Nam, mi tâm anh nhíu lại: “Thang Á Nam đâu?”
“Anh. . . . . .” Trịnh Thất Muội sửng sốt một chút, vẻ mặt có vài phần khiếp sợ: “Anh tìm Á Nam?”
“Cậu ta không có ở đây?”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.” Trịnh Thất Muội vô cùng bất ngờ, làm sao Cố Học Võ lại biết Thang Á Nam?
“Đi đâu? Có quay lại ngay không?”
“Không biết.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, cô cũng không rõ Thang Á Nam mỗi ngày làm cái gì: “Anh, hay là anh ngồi một lát đi, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy?”
“Gọi điện?” Cố Học Võ sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: “Được, phiền cô.”
“Không phiền đâu.” Rất bất ngờ, thật sự là làm cho cô rất bất ngờ. Trịnh Thất Muội lấy di động ra bấm một dãy số. Từ ngày đầu tiên Thang Á Nam vừa biến mất là mất tăm mất tích cả một ngày, cô liền mua cho anh cái di động, buộc anh lúc nào cũng mang theo.
Tuy rằng cô không thường gọi điện thoại, nhưng, ít nhất có thể liên lạc với anh.
“Alô.” Điện thoại kết nối. Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thản nhiên của Thang Á Nam: “Chuyện gì?”
“Có người tìm anh.” Trịnh Thất Muội nhìn Cố Học Võ, trong mắt vẫn chưa hết bất ngờ: “Anh nhanh về cửa hàng đi.”
“Ai tìm tôi?” Thang Á Nam muốn hỏi, lại nghĩ chỉ có Hiên Viên Diêu biết anh ở trong cửa hàng của Trịnh Thất Muội. Gật đầu với điện thoại: “Được, tôi lập tức về ngay.”
Câu này đầy đủ phải là: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.” : có nghĩa những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…
Có một tích:
“Sau khi Lã Động Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lã Động Tân.”
/162
|