“…” Không phải. Kiều Tâm Uyển lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng lại nói không nên lời, không thể nào mà chỉ đơn giản hai ba từ là có thể diễn tả được cõi lòng đang rối như tơ vò, cuối cùng mới yếu ớt nói ra: “Trầm Thành. Anhta muốn con của em.”
Không phải cô không muốn quên Cố Học Võ, mà là anh cứ hiện ra ở trước mặt cô, không ngừng nhắc nhở cô là cô từng rất ngốc. Từng si mê.
Cô nhớ rất rõ ràng, cô từng dại dột, từng ngu ngốc, cuối cùng là bị tổn thương, cô không muốn, cũng không hy vọng Trầm Thành cũng giống như cô.
Cõi lòng chua xót, khó chịu, muốn nói cái gì lại nói không nên lời. Cảm giác bị bóp nghẹt. Trầm Thành chuyên chú lái xe, nhất thời nói không nên lời.
“Anh ấy muốn thìem sẽ cho sao?”
“Không.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trái tim hết sức kiên quyết: “Em đương nhiên sẽ không đưa con cho anh ta.”
“Đó không phải là kết thúc.” Trầm Thành thở dài: “Tâm Uyển, anh hy vọng em hạnh phúc.Nếu em lấy anh, anh sẽ cho em hạnh phúc. Anh tin anh có thể cho em tất cả mọi thứ. Anh không yêu cầu em phải yêu anh, chỉ cần em để cho anh yêu em là được.”
Kiều Tâm Uyển yêu một cách mù quáng, vứt bỏ cả tôn nghiêm, anh ta làm sao không biết? Ngay từ đầu nhìn Kiều Tâm Uyển vì lão Đại đau khổ, về sau nhìn cô vì lão Đại mà tổn thương, lại càng về sau nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo đâm đầu vào tường mà vẫn không quay đầu lại. Mãi đến khi trái tim đã chết và hết hi vọng, cùng lão Đại ly hôn.Anh ta đau lòng vì cô, không muốn nhìn thấy cô khốn khổ vất vả như vậy. Điều anh ta có thể làm được chính là cho cô một gia đình. Cho cô hạnh phúc cả đời.
“Tâm Uyển. Chúng ta kết hôn đi. Không cần huỷ bỏ hôn lễ. Anh thật sự có thể yêu em. Yêu mãi mãi.”
“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển nắm tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô không biết phải nói gì, ngoài cảm động, vẫn là cảm động nhưng cũng chỉ có cảm động.
“Cứ vậy đi, đừng nói nữa.” Trầm Thành đã ra kết luận. Đạp chân ga, lái xe về hướng biệt thự Kiều gia mà đi. Không muốn trong xe im lặng, anh ta bật radio lên.
Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì đó, lúc này một giọng nữ buồn mang theo vài phần tê tái vang lên:
Emcứ tưởngmình sẽ khóc
Thế nhưng không hề có
Em chỉ biết ngơ ngẩn, nhìn theo bước chân anh
Thầm gửi đến anh lời chúc phúc cuối cùng
Chẳng lẽ đây không phải là một sự lĩnh ngộ ư
Để em nhìn thấy rõ bản thân mình
Cho dù những đau khổ của tình yêu
Ngày và đêm
Ở tận trong sâu thẳm tâm hồn em
Em nghĩ em sẽ trả thù
Thế nhưng không hề thế
Khi mà em nhìn thấy người đàn ông mà emđã từng yêu
Thì lại tựa như một đứa trẻbất lực
Phải chăng đây không phải là một loại lĩnh ngộ
Để cho em nhìn rõ chính mình
Được yêu là một hạnh phúc xa xỉ
Đáng tiếc anh chưa bao giờ để ý
A! Một cuộc tình đã kết thúc như thế
A! Một trái timbỗng chốc hóa hoang vu
Nếu tình yêu của chúng ta là sai lầm
Thì mong là hai ta đã không chịu những đau đớn vô ích
Nếu đã từng thật tâm thật ý trả giá
Thì cũng đủ để mãn nguyện
A! Sự lĩnh ngộ này thật đau đớn xiết bao
Anh đã từng là tất cả với em
Nhưng khi quay đầu nhìn lại con đường đã từng đi qua
Mỗi bước đi đều cô độc biết bao
A! Lĩnh ngộ này thật đau đớn xiết bao
Anh đã từng là tất cả với em
Chỉ mong anh thoát khỏi xiềng xích tình yêu này
Vượt qua trói buộc mà theo đuổi tình yêu
Đừng vì yêu mà đau khổ nữa
Đừng vì yêu mà đau khổ nữa,nhé anh?[1]
Cố Học Võ đã từng là tất cả của cô, tình yêu của cô cũng mù quáng như vậy, tuyệt vọng như vậy.Còn hiện tại. Cô vừa mới bước ra khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu, sau đau đớn cùng cực lúc này cô mới hiểu Cố Học Võ tuyệt đối không có khả năng yêu cô.Cuồi cùng mới rời đi, nếu bây giờ cô còn đi vào một cuộc hôn nhân không tình yêu khác thìsẽ lại làm mình rơi vào đau đớn đúng không?
Cuộc hôn nhân ba năm đau đớn còn chưa đủ để cô hiểu rõ sao? Yêu không yêu với quên không quên chẳng có quan hệ gì với nhau.
Cô rất rối rắm, bởi vì bài hát kia mà chìm vào im lặng. Trầm Thành cũng vậy. Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng hát của nữ ca sĩ vang vọng ở trong xe.
… …www.sakuraky.wordpress.com … …
Xe dừng lại ở ngoài biệt thự Kiều gia. Xe của Kiều Kiệt cũng vừa đến. Vú nuôi ôm Bối Nhi lên lầu, phòng của Bối Nhi sớm được chuẩn bị và trang trí xong, ngay bên cạnh phòng của Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển vẫn được Trầm Thành bế lên lầu, vào cửa, cả chặng đường đều im lặng. Kiều Tâm Uyển tâm tình phức tạp. Đối mặt với Trầm Thành, cô không biết nói gì.
“Em mệt thì nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nếu thế giới này có ai làm cho Trầm Thành không đành lòng thì đó chính là Kiều Tâm Uyển. Đối với cô, anh ta luôn không đành lòng.
“Ah.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cũng không nói một lời cảm ơn. Thiếu nợ quá nhiều, làm thế nào nói một lời cảm ơn có thể giải quyết được?
“Anh về trước.” Trầm Thành nhìn mặt cô: “Em phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.”
“Uh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, xoay người, không nhìn Trầm Thành. Trầm Thành trong lòng dâng lên một tia chua sót. Trong lòng thực chua sót, nhìn cô quay lưng, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi.
Anh ta đi rồi, Kiều mẹ mới vào: “Con bé đang ngủ. Mẹ cho dì Chu nghỉ ngơi một lúc rồi.”
“Dạ.” Kiều Tâm Uyển tin vào vú nuôi. Trầm Thành thực sẽ tìm người, dì Chu đối với embé luôn rất cẩn thận chu đáo.
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ ngồi xuống giường, vẻ mặt quan tâm: “Vừa rồi mẹ thấy sắc mặt Trầm Thành không tốt lắm. Mẹ bảo nó ở lại ăn cơm mà nó cũng không quan tâm, cứ như vậy mà đi. Các con làm sao vậy? Không phải là cãi nhau chứ?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển không muốn nói chuyện này. Ở trong lòng thở dài, cô không biết phải nói với mẹ như thế nào: “Mẹ. Con mệt quá, con muốn ngủ một lúc, mẹ đừng quản con.”
“Con là con gái mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ?” Kiều mẹ nghe như vậy không đồng ý nói, lại trợn mắt:”Nếu không phải con là con gái mẹ, con muốn mẹ quản mẹ cũng không quản.”
“Mẹ.”
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ đã quan sát hai ngày nay, nếu còn nhìn không ra thì bàđúng là người vô dụng rồi: “Bối Nhi là con của Cố Hoc Võ, phải không?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không muốn nghe thấy cái tên kia: “Mẹ có thể đừng nhắc tới anh ta được không?”
“Được. Mẹ không nhắc.” Kiều mẹ gật đầu: “Con mang thai lại cùng Cố Học Võ ly hôn? Hay là Cố Học Võ muốn ly hôn? Bọn họ cũng quá khi dễ người khác đi? Chẳng lẽ không biết pháp luật quy định bên nữ mang thai là không được ly hôn sao?”
“Mẹ, con đã nói rồi, ly hôn là chuyện riêng của con. Cũng là con đề nghị, không liên quan đến anh ta.”
“Không liên quan đến Cố Học Võ?” Kiều mẹ bị chọc tức: “Vậy nó có biết con mang thai hay không? A? Mấy tháng nay chẳng quan tâm, cũng chỉ có Trầm Thành ở bên cạnh con. Mẹ còn tưởng rằng con với Trầm Thành đã cấu kết trước, cho nên mới không tìm tới làm loạn Cố gia, hiện tại xem ra chuyện hoàn toàn không phải như vậy.”
“Con nói đi, Cố Học Võ có phải có người ở bên ngoài? Có phải lên thủ đô rồi nên cánh cũng cứng hơn hay không? Ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy? Con nói đi, có phải hay không?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thật sự khó chịu: “Chuyện không phải như mẹ nghĩ, con cùng Cố Học Võ đã ly hôn. Mẹ có thể đừng lôi anh ta ra hay không?”
“Nếu ba Bối Nhi không phải nó, mẹ cũng sẽ không lôi ra.” Kiều mẹ tức giận: “Nói nửa ngày là Cố gia vô lý? Không được, mẹ nói cái gì cũng phải tìm tham mưu Cố tính sổ mới được.”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa: “Mẹ có thể đừng ầm ĩ nữa được không? Mẹ ngại con gái mẹ chưa đủ mất mặt a? Hay là chê con gái mẹ ở Cố gia còn chưa đủ ngốc? Mẹ đi làm ầm lên là muốn ông nội Cố ép Cố Học Võ tái hôn với con sao?”
Kiều mẹ, nhất thời không tìm thấy lời để nói. Kiều Tâm Uyển thở dài: “Mẹ. Con cầu xin mẹ, đừng lo cho chuyện của con được không? Mẹ nếu chê con ở nhà chướng mắt mẹ, con sẽ dọn ra ngoài là được.”
“Con, con bé này, thật sự là muốn chọc tức mẹ mà.” Kiều mẹ vỗ vỗ ngực, gần như nghe không nổi nửa: “Mẹ đây là chê con? Là con hiện tại muốn mang theo con của Cố Học Võ mà lấy Trầm Thành. Con cho là Trầm gia đều là người ngốc sao? Nhìn không ra con của con không phải của Trầm Thành sao? Con thấy con vào Trầm gia sẽ tốt đẹp sao?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thực không muốn nghe nữa: “Trầm Thành không sống chung vớiba mẹ, hơn nữa, phải kết hôn chính là con chứ không phải ba mẹ của anh ấy.”
“Vậy Trầm Thành thì sao?” Kiều mẹ tức giận đến không chịu nổi: “Con đối với Trầm Thành như vậy công bằng sao? Con mang theo con của Cố Học Võ mà lấy nó. Đối với nó công bắng sao?”
Kiều Tâm Uyển im lặng, công bằng? Đâu là công bằng?Cũng giống như Cố Học Võ đối với cô chưa bao giờ công bằng, mà cô đối với Trầm Thành cũng giống như vậy.
“Tâm Uyển.”Kiều mẹ vẫn cảm thấy mình cùng chồng lúc trước chỉ vì có một đứa con gái duy nhất mà làm hư cô mất rồi, vài năm nay nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo,chịu đủ tổn thương, tuy rằng biết hết thảy đều là mệnh, nhưng dù sao cũng là con gái của mình,làm thế nào cũng đau lòng.
“Nếu con với Trầm Thành yêu nhau, con có con với Cố Học Võ cũng không có gì. Nhưnghai đứa không yêu nhau, hoàn toàn không cần phải ở bên nhau.”
Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẫn im lặng, Kiều mẹ nói thêm một câu: “Con đã có con với Cố Học Võ, mẹ cảm thấy con thật ra có thể suy nghĩ một chút, tái hợp với Cố Hoc Võ…”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển phản ứng lại ngay: “Không có đàn ông thì con sẽ chết à? Mẹ đừng nói nữa có được không? Trầm Thành con cũng không lấy, Cố Học Võ con cũng không cần. Đời này con sẽ sống cùng với con gái con.Được chứ? Mẹ đừng có nói nữa?”
Kiều mẹ bị cô chặn họng, tức giận đến nói không ra lời:”Được. Dù sao tôi cũng không quan tâm. Tôi nuôi cô lớn như vậy là để cô chọc tức tôi hả? Được. Tôi mặc kệ chuyện của cô, cô yêu thế nào thì yêu. Nhưng tôi cũng khuyên cô, cô đã kết hôn một lần rồi, cũng làm mẹ rồi. Nếu không suy tính lâu dài một chút thì sẽ chờ mà hối hận đi.”
Kiều mẹ nói xong cũng không nhìn phản ứng của Kiều Tâm Uyển, nổi giận đùng đùng đi ra.
Ở trong phòng an tĩnh lại, Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, cảm thấy thật là mỏi mệt. Thật không biết mẹ đang suy nghĩ gì, côđau khổ ba năm còn chưa đủ sao?Còn muốn cô tái hợp với Cố Học Võ? Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, một mình cô cô đơn sống quãng đời còn lại thì cô cũng sẽ không để mình rơi vào trong cuộc hôn nhân không tình yêu với Cố Học Võ, cùng đối mặt với anh ta cãi nhau, chiến tranh lạnh triền miên.Tất cả mọi thứ đều dừng ở đây đi. Nhắm mắt lại, cô cảm thấy mệt mỏi. Cô cần một giấc ngủ ngon. Nghỉ ngơi.
Hai ngày tiếp theo, Kiều Tâm Uyển buộc mình không được nghĩ đến chuyện này nữa. Kiều mẹ cũng không nhắc lại. Trầm Thành đến thăm cô hai lần, cô lại phát hiện mình đột nhiên tìm không thấylời để nói với Trầm Thành.
Nếu cuối cùng vẫn là không có khả năng thì tại sao phải cho anh ta hy vọng? Hai bên đều im lặng, Trầm Thành cũng không ở lại lâu, xem qua cô, nhìn nhìn Bối Nhi liền rời đi.Thẳng đến ngày thứ ba, Kiều mẹ có việc đi ra ngoài, Kiều Kiệt cùng Kiều cha phải đi làm. Kiều Tâm Uyển cho Bối Nhi bú xongthì đưa cho dì Chu ôm trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm lại trên giường, điện thoại reo lên, là bạn học cũ sắp kết hôn, mời cô đi uống rượu mừng, Kiều Tâm Uyển từ chối, nói mình đang ở cữ. Đối với lời chúc mừng của bạn học cũ cô cũng không muốn giải thích.Cúp điện thoại, tâm tình cũng hết sức buồn phiền. Nhìn bạn học trước đâyai cũng yêu đương, kết hôn, sinh con. Rồi cùng người yêu hạnh phúc suốt đời.Còn nhìn cô mà xem, không có tình yêu, trực tiếp nhảy tới kết hôn, sinh con. Thì ra là thiếu một cái mắc xích thì đời người thật sự rất khác nhau.
Tình yêu?
Đó cảm giác, mùi vị gì? Kiều Tâm Uyển không biết. Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô luôn luôn đi theo bước chân Cố Học Võ, đuổi theo cái bóng của anh.
Trong lòng có chút buồn phiền, không muốn nghĩ về nó, nhưng vẫn luôn nghĩ đến. Kiều Tâm Uyển ngồi dậy, xuống giường, đi đến bên cửa sổ muốn đẩy cửa để hít thở không khí.
Một đôi bàn tay to lúc này bắt được tay cô: “Cô muốn làm cái gì?”
[1]Đây là bài Lĩnh ngộ của Tân Hiểu Kỳ, nghe tại đây nhé các bạn http://www.youtube.com/watch?v=iYFnt9QT-5w
Không phải cô không muốn quên Cố Học Võ, mà là anh cứ hiện ra ở trước mặt cô, không ngừng nhắc nhở cô là cô từng rất ngốc. Từng si mê.
Cô nhớ rất rõ ràng, cô từng dại dột, từng ngu ngốc, cuối cùng là bị tổn thương, cô không muốn, cũng không hy vọng Trầm Thành cũng giống như cô.
Cõi lòng chua xót, khó chịu, muốn nói cái gì lại nói không nên lời. Cảm giác bị bóp nghẹt. Trầm Thành chuyên chú lái xe, nhất thời nói không nên lời.
“Anh ấy muốn thìem sẽ cho sao?”
“Không.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trái tim hết sức kiên quyết: “Em đương nhiên sẽ không đưa con cho anh ta.”
“Đó không phải là kết thúc.” Trầm Thành thở dài: “Tâm Uyển, anh hy vọng em hạnh phúc.Nếu em lấy anh, anh sẽ cho em hạnh phúc. Anh tin anh có thể cho em tất cả mọi thứ. Anh không yêu cầu em phải yêu anh, chỉ cần em để cho anh yêu em là được.”
Kiều Tâm Uyển yêu một cách mù quáng, vứt bỏ cả tôn nghiêm, anh ta làm sao không biết? Ngay từ đầu nhìn Kiều Tâm Uyển vì lão Đại đau khổ, về sau nhìn cô vì lão Đại mà tổn thương, lại càng về sau nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo đâm đầu vào tường mà vẫn không quay đầu lại. Mãi đến khi trái tim đã chết và hết hi vọng, cùng lão Đại ly hôn.Anh ta đau lòng vì cô, không muốn nhìn thấy cô khốn khổ vất vả như vậy. Điều anh ta có thể làm được chính là cho cô một gia đình. Cho cô hạnh phúc cả đời.
“Tâm Uyển. Chúng ta kết hôn đi. Không cần huỷ bỏ hôn lễ. Anh thật sự có thể yêu em. Yêu mãi mãi.”
“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển nắm tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô không biết phải nói gì, ngoài cảm động, vẫn là cảm động nhưng cũng chỉ có cảm động.
“Cứ vậy đi, đừng nói nữa.” Trầm Thành đã ra kết luận. Đạp chân ga, lái xe về hướng biệt thự Kiều gia mà đi. Không muốn trong xe im lặng, anh ta bật radio lên.
Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì đó, lúc này một giọng nữ buồn mang theo vài phần tê tái vang lên:
Emcứ tưởngmình sẽ khóc
Thế nhưng không hề có
Em chỉ biết ngơ ngẩn, nhìn theo bước chân anh
Thầm gửi đến anh lời chúc phúc cuối cùng
Chẳng lẽ đây không phải là một sự lĩnh ngộ ư
Để em nhìn thấy rõ bản thân mình
Cho dù những đau khổ của tình yêu
Ngày và đêm
Ở tận trong sâu thẳm tâm hồn em
Em nghĩ em sẽ trả thù
Thế nhưng không hề thế
Khi mà em nhìn thấy người đàn ông mà emđã từng yêu
Thì lại tựa như một đứa trẻbất lực
Phải chăng đây không phải là một loại lĩnh ngộ
Để cho em nhìn rõ chính mình
Được yêu là một hạnh phúc xa xỉ
Đáng tiếc anh chưa bao giờ để ý
A! Một cuộc tình đã kết thúc như thế
A! Một trái timbỗng chốc hóa hoang vu
Nếu tình yêu của chúng ta là sai lầm
Thì mong là hai ta đã không chịu những đau đớn vô ích
Nếu đã từng thật tâm thật ý trả giá
Thì cũng đủ để mãn nguyện
A! Sự lĩnh ngộ này thật đau đớn xiết bao
Anh đã từng là tất cả với em
Nhưng khi quay đầu nhìn lại con đường đã từng đi qua
Mỗi bước đi đều cô độc biết bao
A! Lĩnh ngộ này thật đau đớn xiết bao
Anh đã từng là tất cả với em
Chỉ mong anh thoát khỏi xiềng xích tình yêu này
Vượt qua trói buộc mà theo đuổi tình yêu
Đừng vì yêu mà đau khổ nữa
Đừng vì yêu mà đau khổ nữa,nhé anh?[1]
Cố Học Võ đã từng là tất cả của cô, tình yêu của cô cũng mù quáng như vậy, tuyệt vọng như vậy.Còn hiện tại. Cô vừa mới bước ra khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu, sau đau đớn cùng cực lúc này cô mới hiểu Cố Học Võ tuyệt đối không có khả năng yêu cô.Cuồi cùng mới rời đi, nếu bây giờ cô còn đi vào một cuộc hôn nhân không tình yêu khác thìsẽ lại làm mình rơi vào đau đớn đúng không?
Cuộc hôn nhân ba năm đau đớn còn chưa đủ để cô hiểu rõ sao? Yêu không yêu với quên không quên chẳng có quan hệ gì với nhau.
Cô rất rối rắm, bởi vì bài hát kia mà chìm vào im lặng. Trầm Thành cũng vậy. Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng hát của nữ ca sĩ vang vọng ở trong xe.
… …www.sakuraky.wordpress.com … …
Xe dừng lại ở ngoài biệt thự Kiều gia. Xe của Kiều Kiệt cũng vừa đến. Vú nuôi ôm Bối Nhi lên lầu, phòng của Bối Nhi sớm được chuẩn bị và trang trí xong, ngay bên cạnh phòng của Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển vẫn được Trầm Thành bế lên lầu, vào cửa, cả chặng đường đều im lặng. Kiều Tâm Uyển tâm tình phức tạp. Đối mặt với Trầm Thành, cô không biết nói gì.
“Em mệt thì nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nếu thế giới này có ai làm cho Trầm Thành không đành lòng thì đó chính là Kiều Tâm Uyển. Đối với cô, anh ta luôn không đành lòng.
“Ah.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cũng không nói một lời cảm ơn. Thiếu nợ quá nhiều, làm thế nào nói một lời cảm ơn có thể giải quyết được?
“Anh về trước.” Trầm Thành nhìn mặt cô: “Em phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.”
“Uh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, xoay người, không nhìn Trầm Thành. Trầm Thành trong lòng dâng lên một tia chua sót. Trong lòng thực chua sót, nhìn cô quay lưng, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi.
Anh ta đi rồi, Kiều mẹ mới vào: “Con bé đang ngủ. Mẹ cho dì Chu nghỉ ngơi một lúc rồi.”
“Dạ.” Kiều Tâm Uyển tin vào vú nuôi. Trầm Thành thực sẽ tìm người, dì Chu đối với embé luôn rất cẩn thận chu đáo.
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ ngồi xuống giường, vẻ mặt quan tâm: “Vừa rồi mẹ thấy sắc mặt Trầm Thành không tốt lắm. Mẹ bảo nó ở lại ăn cơm mà nó cũng không quan tâm, cứ như vậy mà đi. Các con làm sao vậy? Không phải là cãi nhau chứ?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển không muốn nói chuyện này. Ở trong lòng thở dài, cô không biết phải nói với mẹ như thế nào: “Mẹ. Con mệt quá, con muốn ngủ một lúc, mẹ đừng quản con.”
“Con là con gái mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ?” Kiều mẹ nghe như vậy không đồng ý nói, lại trợn mắt:”Nếu không phải con là con gái mẹ, con muốn mẹ quản mẹ cũng không quản.”
“Mẹ.”
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ đã quan sát hai ngày nay, nếu còn nhìn không ra thì bàđúng là người vô dụng rồi: “Bối Nhi là con của Cố Hoc Võ, phải không?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không muốn nghe thấy cái tên kia: “Mẹ có thể đừng nhắc tới anh ta được không?”
“Được. Mẹ không nhắc.” Kiều mẹ gật đầu: “Con mang thai lại cùng Cố Học Võ ly hôn? Hay là Cố Học Võ muốn ly hôn? Bọn họ cũng quá khi dễ người khác đi? Chẳng lẽ không biết pháp luật quy định bên nữ mang thai là không được ly hôn sao?”
“Mẹ, con đã nói rồi, ly hôn là chuyện riêng của con. Cũng là con đề nghị, không liên quan đến anh ta.”
“Không liên quan đến Cố Học Võ?” Kiều mẹ bị chọc tức: “Vậy nó có biết con mang thai hay không? A? Mấy tháng nay chẳng quan tâm, cũng chỉ có Trầm Thành ở bên cạnh con. Mẹ còn tưởng rằng con với Trầm Thành đã cấu kết trước, cho nên mới không tìm tới làm loạn Cố gia, hiện tại xem ra chuyện hoàn toàn không phải như vậy.”
“Con nói đi, Cố Học Võ có phải có người ở bên ngoài? Có phải lên thủ đô rồi nên cánh cũng cứng hơn hay không? Ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy? Con nói đi, có phải hay không?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thật sự khó chịu: “Chuyện không phải như mẹ nghĩ, con cùng Cố Học Võ đã ly hôn. Mẹ có thể đừng lôi anh ta ra hay không?”
“Nếu ba Bối Nhi không phải nó, mẹ cũng sẽ không lôi ra.” Kiều mẹ tức giận: “Nói nửa ngày là Cố gia vô lý? Không được, mẹ nói cái gì cũng phải tìm tham mưu Cố tính sổ mới được.”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa: “Mẹ có thể đừng ầm ĩ nữa được không? Mẹ ngại con gái mẹ chưa đủ mất mặt a? Hay là chê con gái mẹ ở Cố gia còn chưa đủ ngốc? Mẹ đi làm ầm lên là muốn ông nội Cố ép Cố Học Võ tái hôn với con sao?”
Kiều mẹ, nhất thời không tìm thấy lời để nói. Kiều Tâm Uyển thở dài: “Mẹ. Con cầu xin mẹ, đừng lo cho chuyện của con được không? Mẹ nếu chê con ở nhà chướng mắt mẹ, con sẽ dọn ra ngoài là được.”
“Con, con bé này, thật sự là muốn chọc tức mẹ mà.” Kiều mẹ vỗ vỗ ngực, gần như nghe không nổi nửa: “Mẹ đây là chê con? Là con hiện tại muốn mang theo con của Cố Học Võ mà lấy Trầm Thành. Con cho là Trầm gia đều là người ngốc sao? Nhìn không ra con của con không phải của Trầm Thành sao? Con thấy con vào Trầm gia sẽ tốt đẹp sao?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thực không muốn nghe nữa: “Trầm Thành không sống chung vớiba mẹ, hơn nữa, phải kết hôn chính là con chứ không phải ba mẹ của anh ấy.”
“Vậy Trầm Thành thì sao?” Kiều mẹ tức giận đến không chịu nổi: “Con đối với Trầm Thành như vậy công bằng sao? Con mang theo con của Cố Học Võ mà lấy nó. Đối với nó công bắng sao?”
Kiều Tâm Uyển im lặng, công bằng? Đâu là công bằng?Cũng giống như Cố Học Võ đối với cô chưa bao giờ công bằng, mà cô đối với Trầm Thành cũng giống như vậy.
“Tâm Uyển.”Kiều mẹ vẫn cảm thấy mình cùng chồng lúc trước chỉ vì có một đứa con gái duy nhất mà làm hư cô mất rồi, vài năm nay nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo,chịu đủ tổn thương, tuy rằng biết hết thảy đều là mệnh, nhưng dù sao cũng là con gái của mình,làm thế nào cũng đau lòng.
“Nếu con với Trầm Thành yêu nhau, con có con với Cố Học Võ cũng không có gì. Nhưnghai đứa không yêu nhau, hoàn toàn không cần phải ở bên nhau.”
Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẫn im lặng, Kiều mẹ nói thêm một câu: “Con đã có con với Cố Học Võ, mẹ cảm thấy con thật ra có thể suy nghĩ một chút, tái hợp với Cố Hoc Võ…”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển phản ứng lại ngay: “Không có đàn ông thì con sẽ chết à? Mẹ đừng nói nữa có được không? Trầm Thành con cũng không lấy, Cố Học Võ con cũng không cần. Đời này con sẽ sống cùng với con gái con.Được chứ? Mẹ đừng có nói nữa?”
Kiều mẹ bị cô chặn họng, tức giận đến nói không ra lời:”Được. Dù sao tôi cũng không quan tâm. Tôi nuôi cô lớn như vậy là để cô chọc tức tôi hả? Được. Tôi mặc kệ chuyện của cô, cô yêu thế nào thì yêu. Nhưng tôi cũng khuyên cô, cô đã kết hôn một lần rồi, cũng làm mẹ rồi. Nếu không suy tính lâu dài một chút thì sẽ chờ mà hối hận đi.”
Kiều mẹ nói xong cũng không nhìn phản ứng của Kiều Tâm Uyển, nổi giận đùng đùng đi ra.
Ở trong phòng an tĩnh lại, Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, cảm thấy thật là mỏi mệt. Thật không biết mẹ đang suy nghĩ gì, côđau khổ ba năm còn chưa đủ sao?Còn muốn cô tái hợp với Cố Học Võ? Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, một mình cô cô đơn sống quãng đời còn lại thì cô cũng sẽ không để mình rơi vào trong cuộc hôn nhân không tình yêu với Cố Học Võ, cùng đối mặt với anh ta cãi nhau, chiến tranh lạnh triền miên.Tất cả mọi thứ đều dừng ở đây đi. Nhắm mắt lại, cô cảm thấy mệt mỏi. Cô cần một giấc ngủ ngon. Nghỉ ngơi.
Hai ngày tiếp theo, Kiều Tâm Uyển buộc mình không được nghĩ đến chuyện này nữa. Kiều mẹ cũng không nhắc lại. Trầm Thành đến thăm cô hai lần, cô lại phát hiện mình đột nhiên tìm không thấylời để nói với Trầm Thành.
Nếu cuối cùng vẫn là không có khả năng thì tại sao phải cho anh ta hy vọng? Hai bên đều im lặng, Trầm Thành cũng không ở lại lâu, xem qua cô, nhìn nhìn Bối Nhi liền rời đi.Thẳng đến ngày thứ ba, Kiều mẹ có việc đi ra ngoài, Kiều Kiệt cùng Kiều cha phải đi làm. Kiều Tâm Uyển cho Bối Nhi bú xongthì đưa cho dì Chu ôm trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm lại trên giường, điện thoại reo lên, là bạn học cũ sắp kết hôn, mời cô đi uống rượu mừng, Kiều Tâm Uyển từ chối, nói mình đang ở cữ. Đối với lời chúc mừng của bạn học cũ cô cũng không muốn giải thích.Cúp điện thoại, tâm tình cũng hết sức buồn phiền. Nhìn bạn học trước đâyai cũng yêu đương, kết hôn, sinh con. Rồi cùng người yêu hạnh phúc suốt đời.Còn nhìn cô mà xem, không có tình yêu, trực tiếp nhảy tới kết hôn, sinh con. Thì ra là thiếu một cái mắc xích thì đời người thật sự rất khác nhau.
Tình yêu?
Đó cảm giác, mùi vị gì? Kiều Tâm Uyển không biết. Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô luôn luôn đi theo bước chân Cố Học Võ, đuổi theo cái bóng của anh.
Trong lòng có chút buồn phiền, không muốn nghĩ về nó, nhưng vẫn luôn nghĩ đến. Kiều Tâm Uyển ngồi dậy, xuống giường, đi đến bên cửa sổ muốn đẩy cửa để hít thở không khí.
Một đôi bàn tay to lúc này bắt được tay cô: “Cô muốn làm cái gì?”
[1]Đây là bài Lĩnh ngộ của Tân Hiểu Kỳ, nghe tại đây nhé các bạn http://www.youtube.com/watch?v=iYFnt9QT-5w
/162
|