Kiều Tâm Uyển nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô xoay mặt qua, nhìn bóng người phản chiếu trên mặt tường kính, ánh mắt Cố Học Võ chẳng hề ở trên người cô. Anh luôn như thế, cho dù là ở nơi đâu, vẻ mặt anh đều rất nghiêm túc. Cứ như trên thế giới này không có chuyện gì làm anh vui vẻ.
Không. Cô đã từng thấy khuôn mặt tươi cười của anh, là lúc ở bên người phụ nữ ấy. Khóe môi anh cong lên, ánh mắt đầy dịu dàng. Lòng có chút đau, có chút chua xót. Cắn cánh môi, cô bắt mình không được nhìn anh nữa. Cơ thể yên lặng nhích qua bên cạnh một bước.
Cố Học Võ cũng không thấy hành động lén lút này của Kiều Tâm Uyển, anh tới đây là để tìm Tống Thần Vân. Công ty của Tống gia và Kiều gia ở chung một tòa cao ốc. Cuối tuần tới sẽ đến Bộ Thương mại. Anh còn có một số chuyện chưa giải quyết xong . . . . . .
Trong đầu nghĩ đến kết quả vừa bàn với Tống Thần Vân ban nãy, tháng này. . . . . .
Đèn thang máy trên đầu chớp chớp rồi bất thình lình tắt ngúm. Hình như là cúp điện.
“Ôi.”Nhịn không được kêu lên một tiếng, chuyện gì vậy? Trong không gian nhỏ hẹp, Kiều Tâm Uyển theo bản năng bám vào tường, nhưng cô còn chưa kịp đứng vững thì “ầm” một tiếng, thang máy hơi lung lay.
“Ôi.” Kiều Tâm Uyển lại kêu lên một tiếng. Việc đầu tiên là cô vươn tay xoa bụng mình. Sau đó thang máy lại thoáng rung lắc. Cô muốn đứng vững nhưng cơ thể lại ngã sang bên cạnh.
Lúc này một đôi bàn tay to đỡ lấy cô, giúp cô tránh khỏi số kiếp ngã sấp xuống, cô theo bản năng nắm lấy đôi tay kia, nhịp tim đập dồn dập.
“Cám ơn.” Tối quá, tối quá, nơi này căn bản chẳng thấy gì cả. Cô chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, còn cả mùi hương nam tính đặc biệt trên người Cố Học Võ truyền đến chóp mũi. Quen thuộc như thế. Nắm chặt quần áo anh, Kiều Tâm Uyển cắn môi.
“Thang máy xảy ra chuyện gì vậy? Nó có rơi xuống không?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô cảm giác Cố Học Võ buông bàn tay đỡ cô ra. Cô nghĩ anh muốn buông ra nên càng nắm tay anh chặt hơn. Nhưng không, một tay Cố Học Võ vẫn đỡ lưng cô, tay kia thả cô ra, sau đó lấy điện thoại. Không gian nhỏ hẹp đột nhiên có chút ánh sáng lờ mờ.
Kiều Tâm Uyển nên thối lui, nhưng không, cô ôm thắt lưng Cố Học Võ, cắn môi: “Trong thang máy không có sóng, anh gọi cũng vô dụng.”
Cố Học Võ thản nhiên liếc cô một cái. Nhìn bụng cô: “Cô không sao chứ?”
Kiều Tâm Uyển muốn lắc đầu, nhưng lúc này thang máy lại rung lắc đôi chút, cô sợ hãi, ôm chặt Cố Học Võ: “Tôi không ổn, tôi rất sợ.”
Cô không chỉ có một mình, trong bụng cô còn đứa con. Bản thân cô ra sao, cô cũng không quá lo lắng. Nhưng cô sợ con cô gặp chuyện. Cố Học Võ nhướng mày, muốn nói gì cuối cùng cũng chẳng nói, giơ điện thoại di động lên nhìn phía trên, đèn trong thang máy đã tắt hết. Hiện tại thang máy đã ngừng lại, cũng chẳng biết bọn họ ở tầng mấy, theo tình hình ban nảy, bọn họ rất có thể bị kẹt giữa hai tầng.
Cảm giác được bàn tay của Kiều Tâm Uyển siết chặt phía sau quần áo mình, động tác định giật tay cô ra chợt dừng lại, dìu cô lui ra sau một bước.
“Đứng dựa vào tường đi.”
“Tôi không muốn. ” Kiều Tâm Uyển lúc này thật sự cảm giác được đứa bé trong bụng đá cô một cái: “Tôi sợ lắm, Cố Học Võ đừng buông tay ra. Xin anh.”
“Tôi sẽ không buông tay.” Cố Học Võ chưa đến nỗi mất nhân tính như thế. Bàn tay to vòng qua thắt lưng cô, ý bảo cô đứng dựa vào bên thang máy: “Nhưng mà đứng qua một bên sẽ an toàn hơn một chút.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển ôm thắt lưng anh, cảm giác tim bắt đầu đập nhanh hơn “Anh nói, bọn họ mất bao lâu mới có thể phát hiện thang máy bị hỏng?”
“Không biết.”
Cao ốc này có sáu thang máy, hai cái đi các tầng lẻ, hai cái đi các tầng chẵn. Hai thang máy còn lại có thể đi đến bất cứ tầng nào. Hiện tại bọn họ đang ở trong thang máy đi các tầng lẽ. Tuy rằng là đang giờ cơm trưa song rất nhiều người gọi cơm bên ngoài. Nếu năm thang máy khác đều đang vận hành bình thường thì không biết bao lâu mới phát hiện được.
Kiều Tâm Uyển cắn môi, trên trán bắt đầu toát mồ hôi hột. Không gian bịt kín làm cô hết sức khó chịu. Nếu Cố Học Võ không mở di động, cô sợ mình ngay cả cầm điện thoại cũng không có sức.
“Cô khó chịu lắm hả?” Cố Học Võ nhìn thấy cô bất thường, liền nhướng mày có chút dò hỏi.
“Tôi, tôi vẫn ổn.” Cô lắc đầu, không nói nhưng tim lại bắt đầu đập nhanh hơn. Cố Học Võ giơ điện thoại lên cao, thấy mồ hôi hột trên trán cô. Tầm mắt hướng về phía trước, một tay anh ôm cô không buông, một tay kia phủ lên bụng cô.
Anh đột nhiên hiểu rõ.
“Cô đau bụng?”
“. . . . . Kiều Tâm Uyển không nói gì, cũng không biết nói sao. Chỉ gật đầu.
Cố Học Võ cau mày: “Cô mang thai bao lâu rồi?”
Lần trước nghe cô nói tám tháng cũng đã lâu. . . . . .
“Mới vừa, vừa qua chín tháng.” Đúng vậy, thật ra ban nãy thang máy thoáng rung kia, cô chưa đứng vững chút nào thì đã thấy co rút nhưng không quá rõ rệt. Hiện tại cơn đau bắt đầu rõ dần lên.
Bụng bắt đầu xuất hiện cơn co thắt nhẹ, cái cảm giác ấy khiến cô hết sức khó chịu: “Cố, Cố Học Võ. Tôi, tôi rất khó chịu.”
“Cô không phải là sắp sanh đó chứ?” Cố Học Võ không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng trước mắt xem ra hình như đúng là thế.
“Ừ. . . . . . Hình như. . . . . .sắp” Đau, thật sự rất đau. Tay Kiều Tâm Uyển nắm chặt quần áo Cố Học Võ: “Tôi đau quá, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Bộ dạng khó chịu của cô hoàn toàn không còn xinh đẹp như xưa, mặt mày đầy bối rối. Cho dù vào lúc như thế này, cô cũng không quên nắm chặt tay bảo vệ bụng, giống như sợ đứa bé trong bụng sẽ bị thương
Vẻ mặt thế này làm trái tim Cố Học Võ bỗng nhiên có chút chạnh lòng. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, nơi cổ tay cô còn có một cái túi xách tay nhỏ. Anh vươn tay lấy túi xách của cô.
“Anh, anh muốn làm gì?” Kiều Tâm Uyển nóng nảy, không muốn để anh cầm. Nhưng Cố Học Võ chẳng để ý đến cô, bỏ tay cô ra, lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô.
“Cố Học Võ”. Cũng cố nhịn đau, Kiều Tâm Uyển kêu lên.
Lúc này Cố Học Võ không rảnh để ý đến cô, một tay cầm di động của cô mở màn hình, tay kia cầm điện thoại của mình.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Cố Học Võ bây giờ cũng hiểu nguyên nhân tại sao Kiều Tâm Uyển không cho anh lấy di động của cô ra. Trên màn hình điện thoại của Kiều Tâm Uyển có để một tấm ảnh, là ảnh của anh. Tấm ảnh chụp anh đang ngủ, anh thậm chí không biết mình từng có bức ảnh như thế này khi nào. Ánh mắt thản nhiên liếc mắt quét qua khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt của cô nửa tức giận nửa xấu hổ. Còn có vài phần khó xử: “Trả di động lại cho tôi.”
Cố Học Võ phớt lờ cô, sau khi mở điện thoại của mình, ở một chỗ nào đó gỡ cục pin xuống, nhờ vào chút ánh sáng nhỏ nhoi, Kiều Tâm Uyển thấy anh rút sim trong di động ra, lại cắm vào cái máy kia, rồi lại lần nữa mở máy. Sau đó anh mới trả điện thoại cho Kiều Tâm Uyển. Giúp cô bỏ lại trong túi xách tay.
Ban nãy Kiều Tâm Uyển quá khẩn trương, tấm ảnh đó là chụp vào lần trước ở thành phố C sau khi phát sinh quan hệ với Cố Học Võ. Không phải lần đầu cô nhìn thấy vẻ mặt Cố Học Võ khi ngủ, nhưng đó là lần đầu cô thấy Cố Học Võ hòa nhã và thỏa mãn như thế. Cõi lòng đang lặng yên chợt lay động, cô lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ đó của anh. Đã rất nhiều lần cô muốn xóa nhưng lần nào cũng thấy luyến tiếc nên cứ lưu lại như vậy. Bây giờ di động đã quay về trong túi xách, trái tim cũng đập nhanh hơn, cả vũ trụ đều như rối loạn.
Cố Học Võ sẽ nghĩ thế nào? Anh có cười cô hay không? Có châm biếm cô không? Kiều Tâm Uyển không biết, lòng cô đang rất loạn nên cũng quên luôn cơn đau bụng. Mãi đến khi nghe thấy Cố Học Võ gọi điện thoại.
Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ. Trong thang máy này không có khả năng có sóng, Cố Học Võ làm cách nào hay vậy?”
“Tôi bị nhốt trong thang máy, cậu mau tới đây. Còn nữa, chuẩn bị xe cứu thương, trong thang máy có thai phụ.”
Tắt điện thoại, Cố Học Võ theo ánh sáng của điện thoại thấy được Kiều Tâm Uyển đang kinh ngạc, vẻ mặt điềm nhiên như không dìu cô: “Cô có khỏe hơn chút nào không?”
“Uhm, tốt hơn nhiều rồi.”
Kỳ thật bụng còn đau, hơn nữa càng lúc càng đau, nhưng lúc này Kiều Tâm Uyển không có tâm tư để ý đến bụng mình: “Tại sao di động anh lại có thể gọi được?”
“Vừa hay có sóng.” Đó là điện thoại vệ tinh. Di động của anh được chế tạo đặc biệt. Nếu anh xảy ra chuyện không thể dùng di động thì có thể rút sim của điện thoại ra cắm vào sim của máy khác. Thông tin của cái sim đó được đặc chế riêng cho bọn anh, một khi kết nối thì chứng tỏ anh cần giúp đỡ. Chuyện này anh hiển nhiên sẽ không nói với Kiều Tâm Uyển.
Gạt người, cái gì mà vừa hay có sóng. Kiều Tâm Uyển không tin, bởi vì nghi ngờ nên ngay cả đau bụng cũng cố nhịn. Vươn tay định lấy điện thoại của anh liếc mắt xem một cái. Cố Học Võ lại đưa di động lên cao. Ánh mắt đảo qua bụng cô: “Cô có thể kiên trì không?”
Nếu anh không nhìn lầm, mồ hôi trên trán cô hình như túa ra ngày càng nhiều.
“Tôi . . . . .” Kiều Tâm Uyển cảm giác bụng lại co rút đau đớn một hồi. Cũng không chắc chắn, một tay kia cũng đặt trên người Cố Học Võ, nắm chặt mảng áo trước ngực anh: “Cố Học Võ, tính sao đây? Bụng tôi đau quá, hình như tôi sắp sinh rồi.”
“. . . . . .” Cố Học Võ cũng sửng sốt, làm sao bây giờ? Anh biết phải làm thế nào đây? Anh lại chưa từng sinh con. Nhưng nghĩ đến mình đã từng thấy trên TV, hai tay anh dìu bả vai cô, nhìn ánh mắt Kiều Tâm Uyển: “Thở sâu. Lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.”
“Tôi . . . . .” Kiều Tâm Uyển muốn mình bình tĩnh thế nhưng đối mặt với ngũ quan thâm thúy của Cố Học Võ, cô đột nhiên không thể bình tĩnh được: “Cố Học Võ. Tôi, tôi rất sợ. Nếu, nếu em bé gặp chuyện thì phải làm sao? Tôi, tôi lo quá, tôi . . . . . .”
“Bình tĩnh.” Cố Học Võ cũng chưa từng đối mặt với tình cảnh thế này. Cho dù lúc trước tính cách anh có lạnh lùng thế nào thì lúc này trước mắt anh chính là hai sinh mạng. Loại chuyện bất ngờ này vượt quá phạm vi anh có khả năng giải quyết.
Thấy đôi mắt kinh hoảng và rối trí của Kiều Tâm Uyển, anh buộc mình không được thể hiện ra một chút bối rối.
“Kiều Tâm Uyển , cô phải tỉnh táo lại, nghĩ đến đứa bé. Lập tức có người cứu chúng ta. Chúng ta có thể tới bệnh viện ngay.”
“Nhưng , nhưng mà . . . . . .”
Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hơi tái nhợt, nhìn ánh sáng điện thoại vừa tắt, cô ôm chặt Cố Học Võ: “Bụng tôi đau quá, thật sự đau quá. Tôi, tôi sợ. Cố Học Võ, anh nói cho tôi biết đi đứa bé không sao. Đúng không? Đúng không?”
Không. Cô đã từng thấy khuôn mặt tươi cười của anh, là lúc ở bên người phụ nữ ấy. Khóe môi anh cong lên, ánh mắt đầy dịu dàng. Lòng có chút đau, có chút chua xót. Cắn cánh môi, cô bắt mình không được nhìn anh nữa. Cơ thể yên lặng nhích qua bên cạnh một bước.
Cố Học Võ cũng không thấy hành động lén lút này của Kiều Tâm Uyển, anh tới đây là để tìm Tống Thần Vân. Công ty của Tống gia và Kiều gia ở chung một tòa cao ốc. Cuối tuần tới sẽ đến Bộ Thương mại. Anh còn có một số chuyện chưa giải quyết xong . . . . . .
Trong đầu nghĩ đến kết quả vừa bàn với Tống Thần Vân ban nãy, tháng này. . . . . .
Đèn thang máy trên đầu chớp chớp rồi bất thình lình tắt ngúm. Hình như là cúp điện.
“Ôi.”Nhịn không được kêu lên một tiếng, chuyện gì vậy? Trong không gian nhỏ hẹp, Kiều Tâm Uyển theo bản năng bám vào tường, nhưng cô còn chưa kịp đứng vững thì “ầm” một tiếng, thang máy hơi lung lay.
“Ôi.” Kiều Tâm Uyển lại kêu lên một tiếng. Việc đầu tiên là cô vươn tay xoa bụng mình. Sau đó thang máy lại thoáng rung lắc. Cô muốn đứng vững nhưng cơ thể lại ngã sang bên cạnh.
Lúc này một đôi bàn tay to đỡ lấy cô, giúp cô tránh khỏi số kiếp ngã sấp xuống, cô theo bản năng nắm lấy đôi tay kia, nhịp tim đập dồn dập.
“Cám ơn.” Tối quá, tối quá, nơi này căn bản chẳng thấy gì cả. Cô chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, còn cả mùi hương nam tính đặc biệt trên người Cố Học Võ truyền đến chóp mũi. Quen thuộc như thế. Nắm chặt quần áo anh, Kiều Tâm Uyển cắn môi.
“Thang máy xảy ra chuyện gì vậy? Nó có rơi xuống không?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô cảm giác Cố Học Võ buông bàn tay đỡ cô ra. Cô nghĩ anh muốn buông ra nên càng nắm tay anh chặt hơn. Nhưng không, một tay Cố Học Võ vẫn đỡ lưng cô, tay kia thả cô ra, sau đó lấy điện thoại. Không gian nhỏ hẹp đột nhiên có chút ánh sáng lờ mờ.
Kiều Tâm Uyển nên thối lui, nhưng không, cô ôm thắt lưng Cố Học Võ, cắn môi: “Trong thang máy không có sóng, anh gọi cũng vô dụng.”
Cố Học Võ thản nhiên liếc cô một cái. Nhìn bụng cô: “Cô không sao chứ?”
Kiều Tâm Uyển muốn lắc đầu, nhưng lúc này thang máy lại rung lắc đôi chút, cô sợ hãi, ôm chặt Cố Học Võ: “Tôi không ổn, tôi rất sợ.”
Cô không chỉ có một mình, trong bụng cô còn đứa con. Bản thân cô ra sao, cô cũng không quá lo lắng. Nhưng cô sợ con cô gặp chuyện. Cố Học Võ nhướng mày, muốn nói gì cuối cùng cũng chẳng nói, giơ điện thoại di động lên nhìn phía trên, đèn trong thang máy đã tắt hết. Hiện tại thang máy đã ngừng lại, cũng chẳng biết bọn họ ở tầng mấy, theo tình hình ban nảy, bọn họ rất có thể bị kẹt giữa hai tầng.
Cảm giác được bàn tay của Kiều Tâm Uyển siết chặt phía sau quần áo mình, động tác định giật tay cô ra chợt dừng lại, dìu cô lui ra sau một bước.
“Đứng dựa vào tường đi.”
“Tôi không muốn. ” Kiều Tâm Uyển lúc này thật sự cảm giác được đứa bé trong bụng đá cô một cái: “Tôi sợ lắm, Cố Học Võ đừng buông tay ra. Xin anh.”
“Tôi sẽ không buông tay.” Cố Học Võ chưa đến nỗi mất nhân tính như thế. Bàn tay to vòng qua thắt lưng cô, ý bảo cô đứng dựa vào bên thang máy: “Nhưng mà đứng qua một bên sẽ an toàn hơn một chút.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển ôm thắt lưng anh, cảm giác tim bắt đầu đập nhanh hơn “Anh nói, bọn họ mất bao lâu mới có thể phát hiện thang máy bị hỏng?”
“Không biết.”
Cao ốc này có sáu thang máy, hai cái đi các tầng lẻ, hai cái đi các tầng chẵn. Hai thang máy còn lại có thể đi đến bất cứ tầng nào. Hiện tại bọn họ đang ở trong thang máy đi các tầng lẽ. Tuy rằng là đang giờ cơm trưa song rất nhiều người gọi cơm bên ngoài. Nếu năm thang máy khác đều đang vận hành bình thường thì không biết bao lâu mới phát hiện được.
Kiều Tâm Uyển cắn môi, trên trán bắt đầu toát mồ hôi hột. Không gian bịt kín làm cô hết sức khó chịu. Nếu Cố Học Võ không mở di động, cô sợ mình ngay cả cầm điện thoại cũng không có sức.
“Cô khó chịu lắm hả?” Cố Học Võ nhìn thấy cô bất thường, liền nhướng mày có chút dò hỏi.
“Tôi, tôi vẫn ổn.” Cô lắc đầu, không nói nhưng tim lại bắt đầu đập nhanh hơn. Cố Học Võ giơ điện thoại lên cao, thấy mồ hôi hột trên trán cô. Tầm mắt hướng về phía trước, một tay anh ôm cô không buông, một tay kia phủ lên bụng cô.
Anh đột nhiên hiểu rõ.
“Cô đau bụng?”
“. . . . . Kiều Tâm Uyển không nói gì, cũng không biết nói sao. Chỉ gật đầu.
Cố Học Võ cau mày: “Cô mang thai bao lâu rồi?”
Lần trước nghe cô nói tám tháng cũng đã lâu. . . . . .
“Mới vừa, vừa qua chín tháng.” Đúng vậy, thật ra ban nãy thang máy thoáng rung kia, cô chưa đứng vững chút nào thì đã thấy co rút nhưng không quá rõ rệt. Hiện tại cơn đau bắt đầu rõ dần lên.
Bụng bắt đầu xuất hiện cơn co thắt nhẹ, cái cảm giác ấy khiến cô hết sức khó chịu: “Cố, Cố Học Võ. Tôi, tôi rất khó chịu.”
“Cô không phải là sắp sanh đó chứ?” Cố Học Võ không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng trước mắt xem ra hình như đúng là thế.
“Ừ. . . . . . Hình như. . . . . .sắp” Đau, thật sự rất đau. Tay Kiều Tâm Uyển nắm chặt quần áo Cố Học Võ: “Tôi đau quá, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Bộ dạng khó chịu của cô hoàn toàn không còn xinh đẹp như xưa, mặt mày đầy bối rối. Cho dù vào lúc như thế này, cô cũng không quên nắm chặt tay bảo vệ bụng, giống như sợ đứa bé trong bụng sẽ bị thương
Vẻ mặt thế này làm trái tim Cố Học Võ bỗng nhiên có chút chạnh lòng. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, nơi cổ tay cô còn có một cái túi xách tay nhỏ. Anh vươn tay lấy túi xách của cô.
“Anh, anh muốn làm gì?” Kiều Tâm Uyển nóng nảy, không muốn để anh cầm. Nhưng Cố Học Võ chẳng để ý đến cô, bỏ tay cô ra, lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô.
“Cố Học Võ”. Cũng cố nhịn đau, Kiều Tâm Uyển kêu lên.
Lúc này Cố Học Võ không rảnh để ý đến cô, một tay cầm di động của cô mở màn hình, tay kia cầm điện thoại của mình.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Cố Học Võ bây giờ cũng hiểu nguyên nhân tại sao Kiều Tâm Uyển không cho anh lấy di động của cô ra. Trên màn hình điện thoại của Kiều Tâm Uyển có để một tấm ảnh, là ảnh của anh. Tấm ảnh chụp anh đang ngủ, anh thậm chí không biết mình từng có bức ảnh như thế này khi nào. Ánh mắt thản nhiên liếc mắt quét qua khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt của cô nửa tức giận nửa xấu hổ. Còn có vài phần khó xử: “Trả di động lại cho tôi.”
Cố Học Võ phớt lờ cô, sau khi mở điện thoại của mình, ở một chỗ nào đó gỡ cục pin xuống, nhờ vào chút ánh sáng nhỏ nhoi, Kiều Tâm Uyển thấy anh rút sim trong di động ra, lại cắm vào cái máy kia, rồi lại lần nữa mở máy. Sau đó anh mới trả điện thoại cho Kiều Tâm Uyển. Giúp cô bỏ lại trong túi xách tay.
Ban nãy Kiều Tâm Uyển quá khẩn trương, tấm ảnh đó là chụp vào lần trước ở thành phố C sau khi phát sinh quan hệ với Cố Học Võ. Không phải lần đầu cô nhìn thấy vẻ mặt Cố Học Võ khi ngủ, nhưng đó là lần đầu cô thấy Cố Học Võ hòa nhã và thỏa mãn như thế. Cõi lòng đang lặng yên chợt lay động, cô lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ đó của anh. Đã rất nhiều lần cô muốn xóa nhưng lần nào cũng thấy luyến tiếc nên cứ lưu lại như vậy. Bây giờ di động đã quay về trong túi xách, trái tim cũng đập nhanh hơn, cả vũ trụ đều như rối loạn.
Cố Học Võ sẽ nghĩ thế nào? Anh có cười cô hay không? Có châm biếm cô không? Kiều Tâm Uyển không biết, lòng cô đang rất loạn nên cũng quên luôn cơn đau bụng. Mãi đến khi nghe thấy Cố Học Võ gọi điện thoại.
Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ. Trong thang máy này không có khả năng có sóng, Cố Học Võ làm cách nào hay vậy?”
“Tôi bị nhốt trong thang máy, cậu mau tới đây. Còn nữa, chuẩn bị xe cứu thương, trong thang máy có thai phụ.”
Tắt điện thoại, Cố Học Võ theo ánh sáng của điện thoại thấy được Kiều Tâm Uyển đang kinh ngạc, vẻ mặt điềm nhiên như không dìu cô: “Cô có khỏe hơn chút nào không?”
“Uhm, tốt hơn nhiều rồi.”
Kỳ thật bụng còn đau, hơn nữa càng lúc càng đau, nhưng lúc này Kiều Tâm Uyển không có tâm tư để ý đến bụng mình: “Tại sao di động anh lại có thể gọi được?”
“Vừa hay có sóng.” Đó là điện thoại vệ tinh. Di động của anh được chế tạo đặc biệt. Nếu anh xảy ra chuyện không thể dùng di động thì có thể rút sim của điện thoại ra cắm vào sim của máy khác. Thông tin của cái sim đó được đặc chế riêng cho bọn anh, một khi kết nối thì chứng tỏ anh cần giúp đỡ. Chuyện này anh hiển nhiên sẽ không nói với Kiều Tâm Uyển.
Gạt người, cái gì mà vừa hay có sóng. Kiều Tâm Uyển không tin, bởi vì nghi ngờ nên ngay cả đau bụng cũng cố nhịn. Vươn tay định lấy điện thoại của anh liếc mắt xem một cái. Cố Học Võ lại đưa di động lên cao. Ánh mắt đảo qua bụng cô: “Cô có thể kiên trì không?”
Nếu anh không nhìn lầm, mồ hôi trên trán cô hình như túa ra ngày càng nhiều.
“Tôi . . . . .” Kiều Tâm Uyển cảm giác bụng lại co rút đau đớn một hồi. Cũng không chắc chắn, một tay kia cũng đặt trên người Cố Học Võ, nắm chặt mảng áo trước ngực anh: “Cố Học Võ, tính sao đây? Bụng tôi đau quá, hình như tôi sắp sinh rồi.”
“. . . . . .” Cố Học Võ cũng sửng sốt, làm sao bây giờ? Anh biết phải làm thế nào đây? Anh lại chưa từng sinh con. Nhưng nghĩ đến mình đã từng thấy trên TV, hai tay anh dìu bả vai cô, nhìn ánh mắt Kiều Tâm Uyển: “Thở sâu. Lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.”
“Tôi . . . . .” Kiều Tâm Uyển muốn mình bình tĩnh thế nhưng đối mặt với ngũ quan thâm thúy của Cố Học Võ, cô đột nhiên không thể bình tĩnh được: “Cố Học Võ. Tôi, tôi rất sợ. Nếu, nếu em bé gặp chuyện thì phải làm sao? Tôi, tôi lo quá, tôi . . . . . .”
“Bình tĩnh.” Cố Học Võ cũng chưa từng đối mặt với tình cảnh thế này. Cho dù lúc trước tính cách anh có lạnh lùng thế nào thì lúc này trước mắt anh chính là hai sinh mạng. Loại chuyện bất ngờ này vượt quá phạm vi anh có khả năng giải quyết.
Thấy đôi mắt kinh hoảng và rối trí của Kiều Tâm Uyển, anh buộc mình không được thể hiện ra một chút bối rối.
“Kiều Tâm Uyển , cô phải tỉnh táo lại, nghĩ đến đứa bé. Lập tức có người cứu chúng ta. Chúng ta có thể tới bệnh viện ngay.”
“Nhưng , nhưng mà . . . . . .”
Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hơi tái nhợt, nhìn ánh sáng điện thoại vừa tắt, cô ôm chặt Cố Học Võ: “Bụng tôi đau quá, thật sự đau quá. Tôi, tôi sợ. Cố Học Võ, anh nói cho tôi biết đi đứa bé không sao. Đúng không? Đúng không?”
/162
|