Cô Dâu 30 Ngày

Chương 47

/55


Cả hai bắt đầu tan biến dần khỏi khu phố…

Kỳ Vy chợt mở mắt ra, kinh ngạc vì hiện giờ nó đang ở trong phòng của nó, An Phong vẫn ôm lấy nó, chợt chàng buông tay ra và đứng dậy.

“ Nàng hãy nghĩ ngơi đi, bảy ngày sau là ngày chúng ta trở về Thiên Giới…”

Chàng thật sự không muốn nói ra nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác.

Thời hạn bảy ngày là thời gian để Kỳ Vy cố gắng giải thích cho ba mẹ nàng hiểu và phải chấp nhận sự thật, che giấu mãi không thể là cách tốt nhất.

Lần này Kỳ Vy không còn khóc lóc như trước, nó như hiểu ra những gì mình sắp làm

Rồi An Phong chợt tan biến sau cánh cửa phòng của nó.

Kỳ Vy cứ nằm đó, nó không ngủ, đôi mắt cứ nhìn thẳng lên trần nhà một cách vô thức.

Chợt nó bật dậy, hít một thơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, dường như nó đã có đủ dũng khí để nói cho ba mẹ biết hết mọi chuyện.

Kỳ Vy đi thật nhanh xuống phòng, lúc này ông bà Hạ đang cùng nhau xem Ti vi, nó đi đến ngồi cạnh ông bà.

“Ủa con về lúc nào vậy ?” –Bà Hạ ngạc nhiên khi thấy nó từ trên phòng đi xuống, bà không để ý lắm lúc nó từ nhà Tuyết Ni trở về nhà.

“ Dạ cũng lâu rồi, chắc tại… mẹ không để ý “ Nó khẽ mỉm cười với bà Hạ.

“ À! Con có định ôn thi để năm sau thi Đại Học không?” Ông Hạ quay sang hỏi nó

“ Dạ…” Câu nói của ông Hạ khiến nó nghẹn lòng đi, rõ ràng nó biết nó sẽ không có bất cứ cơ hội nào ở lại Hạ Giới này lâu hơn nữa, thì còn đâu để có thời gian mà thực hiện ước mơ nhỏ nhoi đó “ Con cũng chưa biết, chắc sẽ sớm thôi ba…”

“ Ba mẹ…” Nó bắt đầu nghĩ đến những gì cần nói, nó không biết ông bà có tin hay không thì nó cũng phải nói ra. Khi nghe Kỳ Vy gọi, hai ông bà quay sang nhìn nó đón chờ câu nói tiếp theo của nó.

Nó thật sự không biết làm sao để thốt ra trọn vẹn câu nói, điều này thật khó khăn với nó “Con… có chuyện muốn nói…” Nó cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng ngăn đi dòng lệ trong đôi mắt của nó, nó không muốn ông bà lo lắng cho nó, nó muốn hai người chấp nhận điều này như lẽ tự nhiên. Rằng đó là số mệnh của nó. Đáng lẽ nó sẽ chẳng có dịp nào để trở lại Hạ Giới, nhờ có Thái Tử An Phong, nó mới được quay trở về.

“ Con sao vậy ? Có chuyện gì sao?” Ông Hạ châu mày lại nhìn nó khi ông nhận ra nét biểu cảm trên mặt Kỳ Vy không còn như lúc nãy nữa.

“ Chuyện con chết đi sống lại… là có thật…”

Ông bà Hạ ngạc nhiên trước câu nói nó vừa thốt ra.

“ Ý con là sao, chuyện đó thì sao?” Bà Hạ châu mày lại, có vẻ như Kỳ Vy sắp nói ra một điều gì đó không vui, điều đó được thể hiện rõ hơn trên nét biểu cảm của Kỳ Vy,

“Con biết, chuyện cơ thể con có thể tự làm lành những vết thương của vụ tai nạn và được sống lại là một điều kỳ diệu trong giới y học, nhưng trong sự kỳ diệu ấy là những chuyện mà giới khoa học không thể nào giải thích được.”

“Trong thời gian con chết, linh hồn con đã lên Thiên Giới, nơi mà mọi người vẫn thường gọi là Thiên Đường. Con đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu ở nơi đó, những linh hồn sống ở đó, những cảnh vật luôn luôn thay đổi theo ý nghĩ của những linh hồn sống ở đó…”

Ông bà kinh ngạc nhìn nó, không thể tin được những gì nó nói, như thể nó đang bịa đặt, nhưng ông bà hiểu Kỳ Vy ít khi nào nói đùa kiểu như thế, ông bà cũng không biết có nên tin hay không nhưng vẫn cố lắng nghe những gì cô con gái của mình nói.

“ Con đã gặp một vị thần tối cao của Thiên Giới, ông ấy nói con sẽ trở thành vợ của con trai ông ấy và con chẳng còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận”

“ Con trai ông ấy được biết như Thái Tử của Thiên Giới, anh ta là một người ngoài mặt không quan tâm con nhưng thật ra anh ta rất tốt với con. Chỉ vì con nhớ ba mẹ, sợ mẹ sẽ ngã bệnh vì cái chết của con, nên con đã xin anh ta cho con trở về thân xác để gặp lại ba mẹ…”

“ Thôi đủ rồi….” Ông Hạ quát, thật sự ông biết ông không nên tin những điều “ nhãm nhí” mà Kỳ Vy vừa nói ra, nhưng không hiểu tại sao, ông lại cảm thấy khó chịu như vậy “ Con đang nói linh tinh gì vậy?” Ông chợt quay sang tắt Ti Vi rồi vội bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của bà Hạ

“ BA…” Kỳ Vy cố gọi “ Ba tin con đi mà, điều con nói hoàn toàn có thật mà…” Rồi nó quay sang mẹ nhìn bà với ánh mắt đau khổ, đôi mắt nó nhày nhụa nước mắt “ Mẹ ơi, mẹ tin con đi, con nói thật mà… Bảy ngày nữa, con sẽ trở về Thiên Giới, trả lại thân xác này…”

Bà Hạ thật sự vô cùng đau lòng trước những gì Kỳ Vy nói, bà nửa tin nửa ngờ, không biết nên tin hay không, một phần bà nghĩ rằng có khi nào vụ tai nạn ấy đã làm thần kinh của con bé gặp “vấn đề”, nghĩ đến đấy thì bà cảm thấy nhói lòng.

“ Mẹ ơi, ba ơi! Tin con đi mà, con nói thật mà, xin mọi người đừng xem con như một đứa trẻ con như vậy mà…”

Bà Hạ không biết phải nói gì hơn, bà chợt đứng dậy, vuốt tóc nó “ Thôi, con không khỏe thì lên phòng nghỉ đi…” Rồi bà lạnh lùng bỏ đi trước con mắt ngỡ ngàng của Kỳ Vy.

Xa xa, nơi chân cầu thang, An Phong đã đứng đó từ khi nào, chàng chứng kiến hết mọi chuyện từ đâu đến cuối, Kỳ Vy dường như không hề biết đến việc này.

Chàng chỉ biết thở dài nhìn Kỳ Vy ngồi khóc trên ghế salon.

Kỳ Vy cứ úp mặt xuống khóc, nó biết phải làm sao đây ? Ba mẹ không tin nó, nó biết ba mẹ nó không thể dễ dàng chấp nhận đến thế, nhưng nó không còn cách nào khác, rồi ba mẹ sẽ chấp nhận nó thôi. Nó lại nghĩ đến gương mặt đau khổ của mẹ, đôi mắt mệt mỏi của mẹ khi bà đã khóc rất nhiều vì cái chết của nó. Làm sao để sự ra đi của nó không làm ông bà đau khổ như vậy.

An Phong khẽ bước đến đặt tay lên vai nó, khiến nó giật mình ngồi dậy quay sang, khi nhận ra đó là An Phong, nó vội ôm lấy cổ chàng khóc nức nở

“ Em phải làm sao đây! Họ không tin em…”

An Phong chẳng biết phải nói gì hơn, chỉ biết ôm lấy Kỳ Vy bằng vòng tay lạnh giá của chàng để an ủi nó. Rồi mọi thứ cũng sẽ qua, những con người ấy sẽ hiểu ra sự thật.

/55

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status