Cô Dâu 30 Ngày

Chương 37

/55


Trở về nhà Kỳ Vy, Kỳ Vy và An Phong đang đứng trước cổng, nó định nhấn chuông cho mẹ ra mở cổng, nhưng tay Kỳ Vy chợt khựng lại khi vừa đặt tay gần nút chuông:

- Nhưng, làm sao anh có thể vào nhà… Em sẽ nói thế nào đây ? – Nó nhíu mày nhìn An Phong, đôi mắt hiện lên sự lo lắng. Ba mẹ nó vẫn chưa biết Việt Anh đã có “ vợ sắp cưới”, mà nay về nhà lại đi cùng một tên con trai khác, thì khó mà giải thích nỗi…

Rõ biết Kỳ Vy đang lo lắng gì, An Phong khẽ cười rồi đưa tay lên nhấn chuông hộ nó, Kỳ Vy trợn mắt nhìn An Phong:

- Anh…anh làm gì vậy… Mẹ em sẽ thấy anh, rồi em sẽ phải nói anh là gì của em đây ?

Chợt cánh cửa mở toanh ra khiến Kỳ Vy giật mình quay sang:

- Mẹ… - Nó nhìn bà Hạ

- Con nói chuyện với ai thế ? – Bà nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, vừa nảy còn vừa nghe tiếng nói của cô con gái cưng vừa văng vẳng đâu đây.

- “ Với ai ?” – Nó lặp lại, không hiểu những gì mẹ vừa nói. Nó tròn xoe mắt quay sang nhìn An Phong. – Con…… - Không lẽ, mẹ không thấy An Phong ? Nó sực nhớ An Phong là thần cơ mà, nên việc gì mà không làm được.. – À con làm gì có, chắc mẹ nghe nhầm rồi…- Nó mỉm cười nhìn mẹ.

Rồi nó cùng bà Hạ vào nhà và An Phong cũng vào theo, chỉ có mình Kỳ Vy thấy và chạm được vào người chàng, còn người khác thì không thể nào được…

- Con đi đâu mà đến giờ mới về vậy ? – Bà Hạ vừa đi vừa nhìn nó

- Con… - Nó ấp úng – Con đi dự tiệc của một người bạn… - Đến giờ nó cũng không thể nào nói với mẹ biết hết mọi chuyện.

Rồi nó chợt rẽ sang ngã khác để lên lầu, không quên quay lại nói cho bà Hạ biết:

- Con lên phòng một lát nha mẹ

Bà Hạ lắc đầu mỉm cười nhìn nó, định nói cho con bé biết một tin đó là cô bé Trân cô em họ ở xa của nó lên để thăm nó. Khi con bé nghe tin Kỳ Vy vẫn còn sống, nó đã vui đến nỗi không ngủ được và nằng nặc đòi lên nhà “ chị Kỳ Vy”.

Mở cửa vào phòng, nó tìm đèn bật lên, rồi mở cửa sổ trong phòng và đứng chống tay lên cằm nhìn ra ngòai cửa sổ, nó có thể nhìn thấy tòan khu phố quanh nhà nó, phía trên là mặt trăng đang tỏa sáng còn xung quanh là những ngôi sao nhỏ như những chấm li ti rực sáng.

Nó nhắm mắt và hít sâu, dừơng như nó đã quên mất chuyện vừa xảy ra lúc nảy, nhưng nó lại không quên là An Phong vẫn đang đứng cạnh nó, sao nảy giờ thấy chàng im lặng? Hay chàng đã đi mất rồi?

Nó khẽ quay sang thì giật mình thấy An Phong vẫn đứng đó, chàng như đang ngắm nghía căn phòng của nó:

- Anh làm sao vậy ? – Nó nhíu mày nhìn chàng, hôm nay chàng có vẻ khác thì phải

- À không… - An Phong nói rồi im lặng một lát, Kỳ Vy thì lại tiếp tục ngắm bầu trời và khu phố của nó. An Phong xoay sang nhìn nó, ánh mắt hiện lên tia bối rối khi sắp nói ra điều gì đó có thể đối với Kỳ Vy là một tin không tốt, nhưng chàng không thể im lặng như vậy…

- Ta…- An Phong ấp úng – Ta nghĩ, chúng ta phải trở về Thiên Giới sớm hơn thời hạn…

Nghe câu nói của An Phong, Kỳ Vy quay ngoắt sang tròn mắt:

- Sao ? – Không tin nỗi điều An Phong vừa thốt ra – Anh nói gì vậy, em không hiểu… Sao lại về sớm hơn thời hạn…?

- Ta… - An Phong rõ biết lý do là gì, nhưng không biết nói thế nào cho nàng hiểu – Ta chỉ muốn nàng được an tòan…

- “ An tòan” ? – Nó nhíu mày – Anh đùa sao ? Em vẫn chưa nói sự thật cho ba mẹ em biết, đột ngột như vậy.. em… em không thể… - Kỳ Vy như cảm thấy rất choáng khi nghe đến việc phải trở về Thiên Giới. Đôi mắt nó bắt đầu đỏ, cay cay như sẵn sàng tuông trào dòng lệ nóng hổi trong mắt.

An Phong cũng không muốn điều này xảy ra, thật sự không muốn. Nàng rõ đang rất vui vẻ ở Hạ Giới, nay lại bắt nàng trở về trước thời hạn đã định thì làm sao nàng chấp nhận được. Nhưng chỉ vì an tòan cho nàng, An Phong cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra với chàng và Kỳ Vy…

An Phong khẽ ôm Kỳ Vy vào lòng, lòng chàng chỉ muốn nàng hãy quên đi Hạ Giới này, nàng đã không còn thuộc về Hạ Giới này từ lâu rồi, nhưng vì nàng mà chàng đã bất chấp quy định Thiên Giới để nàng có thể trở về Hạ Giới.

Chợt cánh cửa phòng của Kỳ Vy mở toanh ra, cô bé Trân khi nghe Kỳ Vy vừa về đến, nó đã tọt ngay lên phòng của Kỳ Vy. Kỳ Vy chợt để ý có ai đó vào phòng, chợt đẩy nhẹ An Phong ra, thì tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bé Trân, con bé thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nó há hốc mồm.

Nhưng chợt Kỳ Vy chạy đến ôm bé Trân vào lòng, vốn yêu thương Trân như em ruột, nay lại gặp lại con bé thì vui không gì bằng:

- Em lên đây hồi nào vậy ? - Vừa nói vừa vuốt mái tóc xinh xinh của con bé.

- Em… em vừa lên hòi chiều… - Con bé khẽ đáp, giọng nói vẫn còn run run khi nhớ đến lúc nảy – Ai…ai vậy chị ?

- “ Ai” ? - Kỳ Vy ngạc nhiên khi nghe câu nói của bé Trân, vội buông bé ra – Em nói ai vậy ? Trong phòng có mình chị thôi mà…

- Kìa, vậy đó là ai ? – Bé Trân nói rồi chỉ tay vào An Phong. An Phong cũng ngạc nhiên không kém, tròn mắt nhìn con bé… Rõ ràng những con người tầm thường không thể thấy chàng, chỉ có Kỳ Vy mới có thể thấy được chàng cơ mà ?

Kỳ Vy nhìn theo huớng bé Trân chỉ, thì sực thấy An Phong cũng ngạc nhiên không kém gì mình:

- Em…em..e..m… thấy….anh ấy sao ? - Kỳ Vy nói rồi khẽ đưa mắt nhìn An Phong.

Con bé đáp lại với Kỳ Vy là cái gật đầu .[

/55

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status