Nhìn Kỳ Vy và đưa tay gạt những giọt lệ đang ướt đẫm trên đôi má bé nhỏ…
- Vậy là không sao rồi…nàng nghĩ ngơi đi, ta đi đây… - Nói rồi An Phong bỏ đi.
Kỳ Vy ở lại mà khó hiểu nhìn hắn, sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy chứ ? Ban nảy là một con người với cử chỉ quan tâm người khác, nhưng bây giờ lại xoay 180 độ như thế…
Lúc nảy còn cảm thấy như muốn tha thứ cho những gì hắn gây ra cho nó, giờ đây lại cảm thấy hơi bực bội. Nhìn An Phong đi ra khỏi phòng mà lòng bực bội, vội đi đến đóng sầm cửa lại và lên giừơng ngủ.
Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang từ mặt trời đã tràn ngập khắp căn phòng lạnh lẽo khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ…
Kỳ Vy vội nhứơng mắt lên nhưng ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến đôi mắt cứ chớp liên hồi. Một hồi sau mới điều chỉnh được thị lực…
Nó lấy tay dụi dụi mắt, chưa kịp đứng dậy thì có tiếng gõ cửa liên hồi, thoạt tưởng là An Phong, nhưng…
- Thái Tử Phi, Người dạy chưa ? - Tiếng của Bích Như
- À, ừ - Kỳ Vy mới kịp trấn tỉnh lại
Kỳ Vy dứt lời thì nàng ta đẩy cửa vào, nhưng hôm nay Bích Như không đem y phục đến cho nó thay, cảm thấy hơi lạ nhưng để xem nàng ta sẽ làm gì tiếp theo…
Bích Như rón rén đi đến đỡ Kỳ Vy đứng dậy, đi được vài bước thì chợt Bích Như khựng lại…
- Công Nương, người không sao chứ ? – Bích Như nhíu mày nhìn Kỳ Vy với ánh mắt lo lắng
- Sao ? – Kỳ Vy rõ là không hiểu Bích Như nói cái gì, không lẽ hôm qua nó khóc nên dung nhan trở nên tiều tụy ?
- Hôm qua Người không được khỏe sao ? – Bích Như
- À, có…chút chút - Kỳ Vy ấp úng
Bích Như vội dìu Kỳ Vy đến bàn trang điểm gần đó và lấy lượt khẽ chãi từng làn tóc mượt mà của nó vừa ngắm nghía mái tóc…
- Chắc tại Công Nương ở đây không quen, Người cảm thấy cô đơn đúng không ? – Bích Như
Bất ngờ trước lời nói đó của Bích Như, quả thật nàng ta đã nói trúng những ý nghĩ trong đầu của nó…
Nhìn nét mặt của Kỳ Vy thì Bích Như cũng đủ hiểu, nó vội nói tiếp…
- Nếu đặt Bích Như vào hòan cảnh như Công Nương thì Bích Như cũng sẽ vậy thôi… Đang sống an lành ở nhân gian cùng cha, mẹ thì đột nhiên phải rời xa họ, vậy mà còn bị bắt lấy một người không quen và còn lạnh lùng như Thái Tử…
Quả thật Bích Như hiểu rất rất rõ hòan cảnh của Kỳ Vy hiện giờ, cũng chẳng thể nào giải thích nỗi tại sao nàng ta lại biết rõ như vậy. Vốn dĩ những thần thánh, linh hồn ở Thiên Giới đều có một khả năng kỳ lạ mà nó không thể đoán được…
- Vậy trước kia, cô đã từng hầu hạ những Thái Tử Phi kia sao ? - Kỳ Vy hiếu kỳ nhìn Bích Như
Nàng ta bật cười, khiến Kỳ Vy có chút ngượng…không lẽ nó nói sai điều gì ?
- Không, thưa Công Nương ! Mỗi một Thái Tử Phi sẽ được phân công một người hầu riêng ! Trước kia Bích Như từng là Thiên Nữ hầu hạ cho mẹ của Thái Tử, bà là nữ thần của đất đai và cây cỏ, tức là Thiên Mẫu.
- Ra là vậy… - Kỳ Vy
Nói đến đó, Bích Như thôi chãi tóc cho Kỳ Vy, đặt nhẹ chiếc lượt xuống bàn…
- Trong Công Nương có vẻ mệt mỏi, để Bích Như đưa người đi tắm nhé…
Kỳ Vy to mắt, cứ ngỡ Thần thì “ không cần” tắm chứ ?
Nhìn thái độ đó của Kỳ Vy, Bích Như chỉ bật cười khúc khích nhưng cố kiềm chế lại…
Vôi đỡ Kỳ Vy ra ngòai cửa, trước mắt lại là khung cảnh không mấy xa lạ với Kỳ Vy - một khoảng không tòan mây…
Chợt để ý Bích Như, miệng lại đang lầm rầm gì đó.Trong phút chốc, xa xa trước mắt hiện lên một dãy cầu vòng tuyệt đẹp, được bắc thành một cây cầu kéo dài đến nơi nó đang đứng
Kỳ Vy tròn mắt kinh ngạc : “ Làm sao cô có thể làm được….!” Nói với Bích Như mà mắt không thể rời cây cầu đủ màu đó…
Bích Như mỉm cười : “Đây là câu chú đơn giản, bất cứ vị thần nào trên Thiên Giới cũng phải biết”, rồi nàng ta khẽ ghé miệng vào tai Kỳ Vy đọc câu chú đó, nghe rồi có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ thiếu một từ hay nói sai thì sẽ không có hiệu nghiệm
- Vậy là không sao rồi…nàng nghĩ ngơi đi, ta đi đây… - Nói rồi An Phong bỏ đi.
Kỳ Vy ở lại mà khó hiểu nhìn hắn, sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy chứ ? Ban nảy là một con người với cử chỉ quan tâm người khác, nhưng bây giờ lại xoay 180 độ như thế…
Lúc nảy còn cảm thấy như muốn tha thứ cho những gì hắn gây ra cho nó, giờ đây lại cảm thấy hơi bực bội. Nhìn An Phong đi ra khỏi phòng mà lòng bực bội, vội đi đến đóng sầm cửa lại và lên giừơng ngủ.
Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang từ mặt trời đã tràn ngập khắp căn phòng lạnh lẽo khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ…
Kỳ Vy vội nhứơng mắt lên nhưng ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến đôi mắt cứ chớp liên hồi. Một hồi sau mới điều chỉnh được thị lực…
Nó lấy tay dụi dụi mắt, chưa kịp đứng dậy thì có tiếng gõ cửa liên hồi, thoạt tưởng là An Phong, nhưng…
- Thái Tử Phi, Người dạy chưa ? - Tiếng của Bích Như
- À, ừ - Kỳ Vy mới kịp trấn tỉnh lại
Kỳ Vy dứt lời thì nàng ta đẩy cửa vào, nhưng hôm nay Bích Như không đem y phục đến cho nó thay, cảm thấy hơi lạ nhưng để xem nàng ta sẽ làm gì tiếp theo…
Bích Như rón rén đi đến đỡ Kỳ Vy đứng dậy, đi được vài bước thì chợt Bích Như khựng lại…
- Công Nương, người không sao chứ ? – Bích Như nhíu mày nhìn Kỳ Vy với ánh mắt lo lắng
- Sao ? – Kỳ Vy rõ là không hiểu Bích Như nói cái gì, không lẽ hôm qua nó khóc nên dung nhan trở nên tiều tụy ?
- Hôm qua Người không được khỏe sao ? – Bích Như
- À, có…chút chút - Kỳ Vy ấp úng
Bích Như vội dìu Kỳ Vy đến bàn trang điểm gần đó và lấy lượt khẽ chãi từng làn tóc mượt mà của nó vừa ngắm nghía mái tóc…
- Chắc tại Công Nương ở đây không quen, Người cảm thấy cô đơn đúng không ? – Bích Như
Bất ngờ trước lời nói đó của Bích Như, quả thật nàng ta đã nói trúng những ý nghĩ trong đầu của nó…
Nhìn nét mặt của Kỳ Vy thì Bích Như cũng đủ hiểu, nó vội nói tiếp…
- Nếu đặt Bích Như vào hòan cảnh như Công Nương thì Bích Như cũng sẽ vậy thôi… Đang sống an lành ở nhân gian cùng cha, mẹ thì đột nhiên phải rời xa họ, vậy mà còn bị bắt lấy một người không quen và còn lạnh lùng như Thái Tử…
Quả thật Bích Như hiểu rất rất rõ hòan cảnh của Kỳ Vy hiện giờ, cũng chẳng thể nào giải thích nỗi tại sao nàng ta lại biết rõ như vậy. Vốn dĩ những thần thánh, linh hồn ở Thiên Giới đều có một khả năng kỳ lạ mà nó không thể đoán được…
- Vậy trước kia, cô đã từng hầu hạ những Thái Tử Phi kia sao ? - Kỳ Vy hiếu kỳ nhìn Bích Như
Nàng ta bật cười, khiến Kỳ Vy có chút ngượng…không lẽ nó nói sai điều gì ?
- Không, thưa Công Nương ! Mỗi một Thái Tử Phi sẽ được phân công một người hầu riêng ! Trước kia Bích Như từng là Thiên Nữ hầu hạ cho mẹ của Thái Tử, bà là nữ thần của đất đai và cây cỏ, tức là Thiên Mẫu.
- Ra là vậy… - Kỳ Vy
Nói đến đó, Bích Như thôi chãi tóc cho Kỳ Vy, đặt nhẹ chiếc lượt xuống bàn…
- Trong Công Nương có vẻ mệt mỏi, để Bích Như đưa người đi tắm nhé…
Kỳ Vy to mắt, cứ ngỡ Thần thì “ không cần” tắm chứ ?
Nhìn thái độ đó của Kỳ Vy, Bích Như chỉ bật cười khúc khích nhưng cố kiềm chế lại…
Vôi đỡ Kỳ Vy ra ngòai cửa, trước mắt lại là khung cảnh không mấy xa lạ với Kỳ Vy - một khoảng không tòan mây…
Chợt để ý Bích Như, miệng lại đang lầm rầm gì đó.Trong phút chốc, xa xa trước mắt hiện lên một dãy cầu vòng tuyệt đẹp, được bắc thành một cây cầu kéo dài đến nơi nó đang đứng
Kỳ Vy tròn mắt kinh ngạc : “ Làm sao cô có thể làm được….!” Nói với Bích Như mà mắt không thể rời cây cầu đủ màu đó…
Bích Như mỉm cười : “Đây là câu chú đơn giản, bất cứ vị thần nào trên Thiên Giới cũng phải biết”, rồi nàng ta khẽ ghé miệng vào tai Kỳ Vy đọc câu chú đó, nghe rồi có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ thiếu một từ hay nói sai thì sẽ không có hiệu nghiệm
/55
|