Trong nháy mắt bị người đàn ông này đè ở phía dưới, Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền chống cự, tuy nhiên lại bị cái chân chống đỡ ở giữa hai chân của cô dễ dàng triệt tiêu, ngay cả sau lưng cũng dính vào trên bàn ăn, chỉ cần vừa nhẹ nhàng nhấc người dậy là có thể chạm được vào lồng ngực rộng rãi bền chắc của anh, cả người đều bị bao trùm, tư thế như vậy thật nguy hiểm đến đáng sợ.Chợt, cằm bị một thứ mềm mại gì đó chạm vào, đáy mắt của người kia phảng phất một tầng sương mù: "Không bằng ăn cô thì hay hơn."Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, mặt đỏ bừng lên, phô trương thanh thế hét lớn: "Đùa, đùa gì thế!". Hai tay dùng sức chống đỡ trước ngực anh, nhưng cho dù thế nào cũng đẩy không ra, ngược lại, rất có xu thế càng ngày càng gần.Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt vô cùng tuấn mỹ khiến người ta thét chói tai áp xuống tới, cự ly ở giữa hai cá nhân , tựa hồ ngay cả tờ giấy mỏng cũng không chen lọt. "Cô cho rằng, tôi đang nói đùa sao? Vậy xem ra, tôi tất yếu phải vì mình giải thích một chút.""Cái này! Không cần đâu!" Tô Lưu Cảnh bị sợ đến vội vã quay đầu đi chỗ khác, dùng sức nhắm mắt lại, tim trong ngực kinh hoảng nhảy loạn.Xuyên thấu qua một tầng không khí thật mỏng, cô tựa hồ có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của ai kia từ trong cổ họng truyền ra, cảm thấy không khí trên đỉnh đầu vừa mới mẻ một chút, Tô Lưu Cảnh cứ cho là anh đã vui đùa đủ rồi nên liền buông ra, kết quả mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của anh cúi xuống, ghé vào cổ của cô, sau đó tựa như khiêu khích nhìn cô một cái, đưa ra đầu lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng liếm lên mặt cô.Một cỗ nhiệt thấp kèm theo cảm giác tê dại dọc theo dây thần kinh truyền tới đại não làm người ta run sợ, trong đầu Tô Lưu Cảnh chợt ầm một cái liền nổ tung.Bộ dáng kia, quả thật thật có thể tùy thời "Ăn" cô không còn một mảnh, Tô Lưu Cảnh bị sợ đến độ, hoang mang đưa tay bảo hộ ở trước người mình, đôi mắt to xinh đẹp mở thật lớn giống như chú nai con bị hoảng sợ: "Anh. . . . . . Anh!""Tôi thế nào? Chẳng lẽ là quá kích động cho nên lời nói cũng không được lưu loát?" Hình Hạo Xuyên càng thêm trêu đùa nói, chân thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuỷu chân của cô.Loại xúc cảm này khiến cho toàn thân Tô Lưu Cảnh cứng ngắc, mà cả người lại như tê dại đi, mâu thuẫn như vậy nên cô liền dùng sức đưa tay chống đỡ lên trên bờ vai của anh, khước từ nói: "Anh đừng quá phận!"Đúng vào lúc này."A a —— tới thật không đúng lúc rồi, lại nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp . . . . . ." Một giọng nói sang sảng đáng đánh đòn truyền tới, khiến hai người trong phòng khách trong nháy mắt liền cứng đờ đứng ở nơi đó.Toàn thân Thẩm Minh Phong là bộ âu phục màu trắng lịch lãm, mặt cười đến vô hại, ánh mắt mập mờ nhìn tư thế của hai người họ, trong miệng lại vang lên tiếng "Chậc chậc"."Nhưng sau bữa ăn tối nếu vận động quá lớn lại không tốt cho tiêu hóa đâu nha. . . . . ."Tô Lưu Cảnh theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy cả người bị Hình Hạo Xuyên đè ở phía dưới, mà hai tay của mình đang chống đẩy trên bả vai của anh, tư thế này ở trước mặt người ngoài quả thật giống như là đang nghênh hợp đối phương.Vừa nhận thức như vậy khiến Tô Lưu Cảnh cực kỳ xấu hổ, lúng túng, mặt liền đỏ bừng lên, dưới chân dùng sức đạp cho Hình Hạo Xuyên một cước, thừa dịp anh không kịp phản ứng, vội chạy sang một bên, cầm cái đĩa lên làm bia đỡ đạn, gương mặt cũng sắp vùi vào trong món cơm rang trứng, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng, tỏ rõ sự lúng túng của cô lúc này.Thẩm Minh Phong nhàn nhã, thong thả đi tới, đưa mắt nhìn Hình Hạo Xuyên trêu ghẹo: "À, xem ra tôi đã quấy rầy hai người rồi."Hình Hạo Xuyên cũng đã sớm phản ứng kịp với một cước kia của cô, nhưng bởi vì có "Người ngoài" ở đây nên cũng không tiện trêu chọc nữa, liền đại lượng tha cho cô một lần, ưu nhã xử lý những sợi lông trắng trên áo khoác thủ công của mình, cười như không cười đáp lại: "Cậu cũng biết mình đang quấy rầy đến chúng tôi sao?"Tuy lời là nói với thằng bạn trời đánh của mình, thế nhưng ánh mắt lại như có như không liếc về phía Tô Lưu Cảnh.Trái tim của Tô Lưu Cảnh không biết vì sao lại càng rối loạn, trong ngực giống như có cái gì đó nhảy lên, loại cảm giác này để cho cô thật sợ hãi, vội đứng lên, lên tiếng chào: "Cái đó. . . . . . Tôi lên lầu trước đây!" Sau đó liền bỏ chạy trối chết.
/352
|