Tiếu Như Nghê kinh ngạc, không biết phải trả lời ra sao.Nghiêm Hàn Dư kiên định đẩy tay của cô ta ra, mím môi, sau đó xoay người muốn rời khỏi. Anh biết, là do mình đã chiều hư cô, cưng chiều đến mức cô có thể xem chuyện vứt bỏ anh thành chuyện đương nhiên.Nhưng trên thế giới này sẽ có bao nhiêu chuyện đương nhiên đây?Tiếu Như Nghê chợt dùng sức túm tay anh lại, vẻ mặt khổ sở mang theo van xin, lần này không còn bất kỳ giả dối nào chỉ có chân chính van xin.Nghiêm Hàn Dư khẽ an ủi: "Yên tâm, anh sẽ không nói cho Hình Hạo Xuyên. Về phần bệnh của em, anh cũng vẫn sẽ lưu ý, nhưng những thứ khác. . . . . ."Những thứ khác Nghiêm Hàn Dư không muốn nói ra, có điều hiện tại cũng không cần nói ra làm gì nữa.Nhìn anh muốn rời khỏi, Tiếu Như Nghê liền gào lên: "Rốt cuộc cô ta tốt hơn em chỗ nào! Tại sao. . . . . . anh Hàn Dư, không phải anh đã nói sẽ theo em cả đời sao. . . . . . anh Hàn Dư . . . . ."Hai hàng mày của Nghiêm Hàn Dư nhíu lại thật chặt, thở dài nói: "Anh chưa từng so sánh em với cô ấy, hai người cũng không giống nhau chút nào, tuy nhiên Như Nghê à, em bây giờ thật xa lạ , anh không biết. . . . . ."Tiếu Như Nghê ra sức túm lấy Nghiêm Hàn Dư van xin: "Em không thay đổi! Thật sự, em không có thay đổi mà!".Nhưng ống tay áo kia lại từ giữa ngón tay cô ta dần dần trượt ra, không chút lưu luyến nào mà rời khỏi.Tiếu Như Nghê nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng hoàn toàn lạnh xuống, đặt tay lên vách tường, xụi lơ trượt xuống sàn nhà, cô ta biết, đã thật sự mất đi người anh thanh mai trúc mã này từ nhỏ đã chăm sóc, yêu thương cô ta rồi. . . . . .Đấy là lỗi của ai? Là Tô Lưu Cảnh! Đúng vậy, chính là con bé đó! Tất cả đều do cô ta gây ra!Ánh mắt Tiếu Như Nghê tràn ngập hốt hoảng, trong mắt chất chứa một tầng lệ quang, liều mạng cắn chặt răng, hung hăng đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Tô Lưu Cảnh.Hiện tại cô ta còn căm hận Tô Lưu Cảnh gấp trăm, gấp nghìn lần so với trước kia, nếu không có Tô Lưu Cảnh thì. . . . . .Tiếu Như Nghê lau nước mắt trên mặt, lấy điện thoại di động ra, chậm rãi bấm một dãy số, nói: "Alo, bác gái ạ? Cháu là Như Nghê, cháu muốn bàn với bác một giao dịch. . . . . ."*************thỉnh thoảng làm tuyến phân cách rầm rì, rầm rì ************Tô Lưu Cảnh mất hồn được Hình Hạo Xuyên ôm ra khỏi hồ, sau đó quyết định đưa cô vào trong phòng nghỉ, dùng chăn quấn người cô thật chặt, rồi nhẹ nhàng hôn lên trên trán của cô, dặn: "Lát nữa, tôi sẽ bảo người mang quần áo tới đây, ngoan ngoãn nằm nghỉ , cẩn thận bị cảm lạnh".Tô Lưu Cảnh ngơ ngác gật đầu, không biết có nghe vào tai hay không.Giờ phút này, trong đầu cô đang rất hỗn loạn, ban đầu chẳng phải đã quyết tâm phải thương bản thân mình hay sao? Nhưng mới vừa rồi anh đối xử với cô như thế là có ý gì đây? Rốt cuộc anh coi cô là gì?Tâm tình Tô Lưu Cảnh loạn thành một đoàn, tư tưởng thật vất vả mới ổn định lại thì đột nhiên lại bị Hình Hạo Xuyên làm cho rối loạn. Không ngừng hồi tưởng lại hành động dịu dàng vừa rồi của anh, hoàn toàn bất đồng với sự hung dữ làm tổn thương trước đó. Hai thái cực bất đồng không ngừng quay mòng mòng trong đầu khiến cô trở nên luống cuống.Cô nên làm gì bây giờ? Có nên tin tưởng một lần hay không? Nhưng bản thân đã nhiều lần chịu tổn thương, đã trở nên yếu ớt vô lực rồi. Cô không xác định mình có thể lại chịu đựng đả kích tàn khốc cùng với tổn thương một lần nữa hay không? Nếu hi vọng lại một lần nữa vỡ tan như bong bóng xà phòng, cô thật sợ bản thân sẽ hoàn toàn tuyệt vọng đối với tình yêu.Xách theo một túi quần áo mà tài xế vừa mới đưa tới đi ở trên hành lang, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên, nhớ đến hình ảnh Tô Lưu Cảnh bị quấn chặt trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mất hồn, quả thật cực kỳ mê người, không biết nhâm nhi thưởng thức sẽ có mỹ vị như thế nào nữa. Bản thân anh cũng không nhận ra, khuôn mặt bình thường vốn lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giờ phút này môi nhàn nhạt giương lên, quả thật anh tuấn đến mức khiến người ta phải thét chói tai, không ít cô em y tá trẻ tuổi đáng yêu đều len lén nhìn anh, mặt đỏ tới tận mang tai.Đang nghĩ như vậy, lại nhìn thấy mẹ Hình đi tới, tựa như đã ở chỗ này chờ một lúc rồi."Mẹ, sao mẹ lại tới đây?". Anh cũng thừa biết mẹ của mình vốn là người vô sự bất đăng tam bảo điện.Mẹ Hình cau mày, tựa hồ như đang khó xử, thật lâu mới mím môi nói: "Hình, tiệc đính hôn của con và Như Nghê mẹ đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy rồi, hai đứa định ra một ngày đi, mẹ thấy cuối tuần này cũng là ngày tốt đấy".Hình Hạo Xuyên nhíu mày, đáp: "Chuyện này không vội, bệnh ung thư của Nhược Nhược tái phát, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp"."Không phải lúc trước con luôn ầm ĩ đòi kết hôn với con bé sao? Hiện tại thế nào lại không vội?". Sắc mặt mẹ Hình vô cùng khó coi, tựa hồ như đang cố ép buộc bọn họ nhanh chóng kết hôn vậy."Đây là chuyện của con, lúc nào nên kết hôn tự nhiên sẽ kết, mẹ, con đã nói rồi, không cần mẹ phải phí công phí sức quan tâm đâu". Hình Hạo Xuyên hiển nhiên cũng không thuận theo.Mẹ Hình đột nhiên nóng nảy nói: "Có phải con vẫn dây dưa với tiện nhân nhà họ Tô kia không? Đừng quên, cha của nó là hung thủ hại chết cha con! Tiện nhân đó chính là một tai họa!". Trong lời của bà không cần suy đoán cũng có thể rõ ràng thành kiến với Tô Lưu Cảnh lớn đến thế nào.Mặt Hình Hạo Xuyên liền biến sắc, đáp: "Mẹ, xin mẹ hãy chú ý hình tượng của mình".Lúc này mẹ Hình mới phát hiện có không ít y tá, bệnh nhân đi qua đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ về phía mình, vì vậy liền hạ thấp âm lượng xuống, nhưng giọng điệu vẫn y như cũ, thậm chí có khuynh hướng bất chấp đạo lý: "Mẹ mặc kệ, nhà họ Hình đời thứ ba cần phải có người kế thừa rồi, cuối tuần này mẹ sẽ an bài nghi lễ đính hôn, cứ như vậy, mẹ đi trước đây".Cũng không quản Hình Hạo Xuyên rốt cuộc có đồng ý hay không, mẹ Hình tức giận cầm túi đi mất.Hình Hạo Xuyên cau mày, trong lòng không ngừng hoài nghi.Ấn tượng của mẹ anh đối với Nhược Nhược vẫn luôn luôn không tốt, mặc dù miễn cưỡng đón nhận, nhưng hiện nay bệnh ung thư của cô ấy tái phát, thì bà phải là người đầu tiên phản đối anh cưới Nhược Nhược mới đúng. Nếu không ba năm trước đây cũng sẽ không ép cô ấy rời đi, nhưng vì cái gì hiện tại đột nhiên lại thay đổi? Điều này hiển nhiên cũng không đơn giản, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?Mà ở bên kia.Trong phòng bệnh.Tiếu Như Nghê ngọt ngào hiền thục cười nói với mẹ Hình: "Cám ơn mẹ đã thành toàn cho hôn sự của con và Hình!".Sắc mặt của mẹ Hình cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn cực kỳ chán ghét nói: "Tiếu Như Nghê, trước kia quả thật tôi đã xem thường cô rồi, tôi nhất định sẽ tổ chức hôn lễ cho cô và Hạo Xuyên, nhưng cũng đừng quên lời cô đã nói trong điện thoại, bí mật kia, tôi không muốn để cho người thứ ba biết được, lại càng không muốn nó được tiết lộ ra ngoài, ngay cả Hạo Xuyên cũng không được, nếu không, thủ đoạn của tôi ngày trước cô cũng đã biết rồi đấy! Tôi sẽ khiến cho cô càng thảm hại hơn nhiều!".Từ trong lời nói kia, dường như giữa bọn họ đã đạt thành thỏa thuận bí mật nào đó.Tiếu Như Nghê cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn cười khanh khách nói: "Cám ơn mẹ, con dâu tất nhiên hiểu rõ"."Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không chịu nổi". Mẹ Hình khinh ghét, nhìn chằm chằm cô ta nói: "Coi như cô có gả vào nhà họ Hình thì thế nào, tôi chỉ sợ cô vô phúc hưởng thụ thôi!". Sau đó tức giận đập cửa rời đi.Tiếu Như Nghê tuy thế cũng không tức giận, ngược lại còn cười rộ lên, cười cực kỳ vui vẻ, giống như đã nắm giữ được vận mệnh của tất cả mọi người trong tay mình vậy.Không nghĩ tới đi, từng người họ đều vứt bỏ tôi mà đi, nhưng đến cuối cùng vẫn bị tôi đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Yên tâm, ngay cả có chết, tôi cũng muốn trở thành ác mộng mà các người không thể thoát khỏi!
/352
|