Lạc Tư Thần cảm nhận lượng ma khí trong đan điền vơi đi một phần ba, y muốn thử xem liệu Huyền Tề có phải chìa khóa giúp y tới được ma giới hay không, chí có cách truyền ma khí cho nó, nhưng cách này không khả thi lâu dài, xem ra vẫn cần phải tìm nơi có ma khí đậm hơn cho nó tu luyện.
Ngày hôm sau, Huyền Tề không tình nguyện bị trở thành thú cưỡi, phải công nhận tốc độ bay của nó nhanh hơn Lạc Tư Thần tự mình phi hành rất nhiều, cho nên bọn họ trở về Linh Quan Thượng Môn sớm hơn dự tính.
Từ trên cao nhìn xuống ba nghìn bậc thang, Lạc Tư Thần đáp xuống cách đó một đoạn, Huyền Tề là ma thú, khó để đưa vào trong môn phái một cách công khai, y chỉ đành để nó vào không gian khế ước của đám Đế Lân rồi tự mình bay xuống trước cổng lớn Linh Quan Thượng Môn.
Một đám đệ tử trông coi cổng nhìn thấy người đi vào không mặc đồng phục của môn phái, cũng chưa gặp bao giờ nên yêu cầu dừng lại.
“ Cho hỏi các hạ là ai?“.
Lạc Tư Thần lấy ra lệnh bài thân phận giơ lên cho bọn họ xem.
Lệnh bài vừa ra cả đám liền đồng loạt cúi người hành lễ “ Tiểu sư tổ, xin mời vào“.
Lạc Tư Thần cũng không so đo với bọn họ, vào tới bên trong liền thấy lũ lượt rất nhiều đệ tử đang đi qua đi lại tấp nập nhộn nhịp. Người thì bận đi tập luyện, người thì đi làm nhiệm vụ, tụm năm tụm ba trông vô cùng có sức sống.
Y chợt nhớ ra gần đây môn phái vừa tuyển thêm đệ tử từ khắp nơi, nhóm đệ tử ở khu vực này hẳn là nhóm tân đệ tử mới lên núi không lâu.
Bọn họ không ai nhận ra Lạc Tư Thần nhưng nhìn khí chất và trang phục khác biệt của y thì cũng tự hiểu là người có địa vị không thấp trong môn phái.
Y đi tới đâu là lại có người cúi đầu hành lễ.
“ Không cần đa lễ, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi“.
Một đám đệ tử ngoại môn nhìn theo bóng Lạc Tư Thần thẳng lưng đi qua cánh cổng dẫn vào khu vực của đệ tử nội môn mà hâm mộ không thôi.
Ở bên trong khu vực của đệ tử nội môn thì trầm tĩnh hơn hẳn, phần lớn người đều bận tu luyện hoặc đi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Lạc Tư Thần trước tiên trở về Quan Nguyệt động phủ ở núi Bạch Linh bái kiến sư phụ.
Vừa vào đã gặp Đông Phương Danh cùng Nghê Hiên đang cùng nhau bàn luận về vũ kỹ, y tưởng rằng ba người huynh đệ bọn họ tựa như quay về quãng thời gian trước kia, xem ra hai ngươi đó cũng đã phần nào gỡ bỏ được khúc mắc.
Lạc Tư Thần cười nhìn bọn họ rồi đi tìm sư phụ.
Vừa bước hai bước thì Đông Phương Danh lên tiếng “ Về rồi sao không chào hỏi huynh đệ một tiếng vậy, sư phụ có việc nên xuống núi rồi, đại sư huynh không cần tìm y“.
“ Xuống núi rồi?” Lạc Tư Thần kinh ngạc, sư phụ y cũng chịu xuống núi rồi? So với chuyện heo biết trèo cây còn khó tin hơn.
Lạc Tư Thần đi tới ngồi vào ghế “ Vậy…hai người…“.
“ Ta là Đông Phương Danh“.
“ Ta chỉ là Nghê Hiên mà thôi” Nghê Hiên vừa nói vừa cười giống như một thiếu niên lạc quan của ngày trước.
Lạc Tư Thần hiểu ý bọn họ, y thả ra đám Tiểu Đằng Xà, Đế Lân, Ngân Anh, Huyền Tề ra sân, ở động phủ này không sợ bị bại lộ vì căn bản không ai dám tới đây “ Hai người giúp ta trông coi đám tiểu yêu này, ta có chuyện đi gặp chưởng môn một chút“.
Nói xong liền chạy mất thân, đám tiểu yêu ngơ ngác như bị bố mẹ bỏ rơi.
Đông Phương Danh giật giật mày “ Lạc Tư Thần lại nhặt thêm một đứa nữa về?”
Nghê Hiên biết ba người kia nhưng Huyền Tề thì y chưa gặp qua, khi cảm nhận được khí tức trên người nó thì liền kinh ngạc “ Sao lại là mi vậy Long Tước?“.
Huyền Tề kinh ngạc, thứ nhất là người này làm sao lại biết nó là Long Tước, thậm chí như kiểu có quen biết vậy ta? Thứ hai…
Không đúng! Người nay nhìn phát liền nhận ra nó là Long Tước chứ không phải là…
Huyền Tề sướng.
Huyền Tề muốn nhảy múa vài vòng.
“ Người huynh đệ này, thật đúng là tri kỷ“.
Thấy Huyền Tề muốn bắt tay với Nghê Hiên, Đông Phương Danh liền bép cái cản lại “ Định làm gì?“.
Huyền Tề nhìn bàn tay hơi ửng đỏ mà ủy khuất “ Các ngươi lại bắt nạt ta, bổn đại gia không chơi với các ngươi nữa đâu“. Nói rồi nó chạy mất dạng không biết chui rúc vào xó nào ngồi xổm vẽ vòng tròn.
Cùng lúc đó, Lạc Tư Thần đi tới Linh Quan Đài bái phỏng chưởng môn, y chắp tay hành lễ.
“ Ngươi tìm ta có chuyện gì?“.
…
Ngày hôm sau khắp trên dưới Linh Quan Thượng Môn treo thông cáo.
Tất cả đệ tử manh linh căn hệ mộc tập trung tại Thiên Thủ Môn tiến hành khai thông mộc chủng.
Việc này là nhờ có Lạc Tư Thần thuyết phục chưởng môn cho phép mới được tiến hành.
Chuyện linh căn hệ mộc bị coi là phế vật đã cắm rễ thật sau hàng nghìn năm nay cho nên để khiến chưởng môn và các trưởng lão tin tưởng Lạc Tư Thần đã phải lấy ra bạch liên hoa trước mặt bọn họ, y muốn giấu đi sự tồn tại của hắc liên hoa, sợ rằng bọn họ sẽ lấy đó cho rằng y sa vào ma đạo, có ý đồ xấu.
Sau đó lại dùng thủ pháp khai thông mộc chủng cho Thuẫn Lam trưởng lão, người đứng đầu trong số các trị liệu sư trong môn phái, cũng là người năm đó dẫn nhóm Lạc Tư Thần đi tham gia đại hội môn phái.
Chủng của Thuẫn Lam trưởng lão là Ngân Linh Thảo, một loại linh thảo có khả năng chữa trị tốt, hay được sử dụng để chế tạo ra đan dược trị thương cao cấp. Có thể nói là may mắn, đó là lí do vì sao cũng tu luyện hệ trị liệu nhưng tu vi của Thuẫn Lam trưởng lão lại cao hơn hẳn những người khác, đó là vì chủng của y vừa hay thích hợp để tu luyện theo phương hướng này. Sau khi khai thông chủng thì khả năng trị liệu của y lại càng mạnh hơn trước.
Sau sự việc này, chưởng mộ đã đồng ý cho Lạc Tư Thần tổ chức một buổi khai thông mộc chủng cho toàn bộ đệ tử trên dưới môn phái, đổi lại sự cống hiến đó thì Lạc Tư Thần được chưởng môn ban cho danh hiệu trưởng lão, được ban cho một động phủ nhưng Lạc Tư Thần từ chối nhận động phủ, y càng thích cùng huynh đệ mình ở Quan Nguyệt động phủ hơn, dẫu sao y cũng thường xuyên ra ngoài ít khi ở môn phái.
Lạc Tư Thần tính toán, trước tiên khai thông mộc chủng cho dệ tử trong môn phái.
Ước muốn của Hồi Nguyện thật sự có chút khó, khai thông mộc chủng gây ảnh hưởng rất lớn tới các môn phái, nếu không cẩn thận còn có thể gây ra tranh chấp, hoặc là chưởng môn Linh Quan Thượng Môn không muốn y khia thông mộc chỉnh cho môn phái khác, giữ làm của riêng, hoặc là lấy việc này gây áp lực lên môn phái khác, ép họ phải bỏ cái giá nào đó để có thể khai thông mộc chỉnh cho đệ tử của mình.
Nếu y tự ý khai thông mộc chủng cho môn phái khác ắt sẽ khiến Linh Quan Thượng Môn không vui, xem ra chuyện này vẫn phải tìm một giải pháp.
Ngày hôm sau, Huyền Tề không tình nguyện bị trở thành thú cưỡi, phải công nhận tốc độ bay của nó nhanh hơn Lạc Tư Thần tự mình phi hành rất nhiều, cho nên bọn họ trở về Linh Quan Thượng Môn sớm hơn dự tính.
Từ trên cao nhìn xuống ba nghìn bậc thang, Lạc Tư Thần đáp xuống cách đó một đoạn, Huyền Tề là ma thú, khó để đưa vào trong môn phái một cách công khai, y chỉ đành để nó vào không gian khế ước của đám Đế Lân rồi tự mình bay xuống trước cổng lớn Linh Quan Thượng Môn.
Một đám đệ tử trông coi cổng nhìn thấy người đi vào không mặc đồng phục của môn phái, cũng chưa gặp bao giờ nên yêu cầu dừng lại.
“ Cho hỏi các hạ là ai?“.
Lạc Tư Thần lấy ra lệnh bài thân phận giơ lên cho bọn họ xem.
Lệnh bài vừa ra cả đám liền đồng loạt cúi người hành lễ “ Tiểu sư tổ, xin mời vào“.
Lạc Tư Thần cũng không so đo với bọn họ, vào tới bên trong liền thấy lũ lượt rất nhiều đệ tử đang đi qua đi lại tấp nập nhộn nhịp. Người thì bận đi tập luyện, người thì đi làm nhiệm vụ, tụm năm tụm ba trông vô cùng có sức sống.
Y chợt nhớ ra gần đây môn phái vừa tuyển thêm đệ tử từ khắp nơi, nhóm đệ tử ở khu vực này hẳn là nhóm tân đệ tử mới lên núi không lâu.
Bọn họ không ai nhận ra Lạc Tư Thần nhưng nhìn khí chất và trang phục khác biệt của y thì cũng tự hiểu là người có địa vị không thấp trong môn phái.
Y đi tới đâu là lại có người cúi đầu hành lễ.
“ Không cần đa lễ, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi“.
Một đám đệ tử ngoại môn nhìn theo bóng Lạc Tư Thần thẳng lưng đi qua cánh cổng dẫn vào khu vực của đệ tử nội môn mà hâm mộ không thôi.
Ở bên trong khu vực của đệ tử nội môn thì trầm tĩnh hơn hẳn, phần lớn người đều bận tu luyện hoặc đi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Lạc Tư Thần trước tiên trở về Quan Nguyệt động phủ ở núi Bạch Linh bái kiến sư phụ.
Vừa vào đã gặp Đông Phương Danh cùng Nghê Hiên đang cùng nhau bàn luận về vũ kỹ, y tưởng rằng ba người huynh đệ bọn họ tựa như quay về quãng thời gian trước kia, xem ra hai ngươi đó cũng đã phần nào gỡ bỏ được khúc mắc.
Lạc Tư Thần cười nhìn bọn họ rồi đi tìm sư phụ.
Vừa bước hai bước thì Đông Phương Danh lên tiếng “ Về rồi sao không chào hỏi huynh đệ một tiếng vậy, sư phụ có việc nên xuống núi rồi, đại sư huynh không cần tìm y“.
“ Xuống núi rồi?” Lạc Tư Thần kinh ngạc, sư phụ y cũng chịu xuống núi rồi? So với chuyện heo biết trèo cây còn khó tin hơn.
Lạc Tư Thần đi tới ngồi vào ghế “ Vậy…hai người…“.
“ Ta là Đông Phương Danh“.
“ Ta chỉ là Nghê Hiên mà thôi” Nghê Hiên vừa nói vừa cười giống như một thiếu niên lạc quan của ngày trước.
Lạc Tư Thần hiểu ý bọn họ, y thả ra đám Tiểu Đằng Xà, Đế Lân, Ngân Anh, Huyền Tề ra sân, ở động phủ này không sợ bị bại lộ vì căn bản không ai dám tới đây “ Hai người giúp ta trông coi đám tiểu yêu này, ta có chuyện đi gặp chưởng môn một chút“.
Nói xong liền chạy mất thân, đám tiểu yêu ngơ ngác như bị bố mẹ bỏ rơi.
Đông Phương Danh giật giật mày “ Lạc Tư Thần lại nhặt thêm một đứa nữa về?”
Nghê Hiên biết ba người kia nhưng Huyền Tề thì y chưa gặp qua, khi cảm nhận được khí tức trên người nó thì liền kinh ngạc “ Sao lại là mi vậy Long Tước?“.
Huyền Tề kinh ngạc, thứ nhất là người này làm sao lại biết nó là Long Tước, thậm chí như kiểu có quen biết vậy ta? Thứ hai…
Không đúng! Người nay nhìn phát liền nhận ra nó là Long Tước chứ không phải là…
Huyền Tề sướng.
Huyền Tề muốn nhảy múa vài vòng.
“ Người huynh đệ này, thật đúng là tri kỷ“.
Thấy Huyền Tề muốn bắt tay với Nghê Hiên, Đông Phương Danh liền bép cái cản lại “ Định làm gì?“.
Huyền Tề nhìn bàn tay hơi ửng đỏ mà ủy khuất “ Các ngươi lại bắt nạt ta, bổn đại gia không chơi với các ngươi nữa đâu“. Nói rồi nó chạy mất dạng không biết chui rúc vào xó nào ngồi xổm vẽ vòng tròn.
Cùng lúc đó, Lạc Tư Thần đi tới Linh Quan Đài bái phỏng chưởng môn, y chắp tay hành lễ.
“ Ngươi tìm ta có chuyện gì?“.
…
Ngày hôm sau khắp trên dưới Linh Quan Thượng Môn treo thông cáo.
Tất cả đệ tử manh linh căn hệ mộc tập trung tại Thiên Thủ Môn tiến hành khai thông mộc chủng.
Việc này là nhờ có Lạc Tư Thần thuyết phục chưởng môn cho phép mới được tiến hành.
Chuyện linh căn hệ mộc bị coi là phế vật đã cắm rễ thật sau hàng nghìn năm nay cho nên để khiến chưởng môn và các trưởng lão tin tưởng Lạc Tư Thần đã phải lấy ra bạch liên hoa trước mặt bọn họ, y muốn giấu đi sự tồn tại của hắc liên hoa, sợ rằng bọn họ sẽ lấy đó cho rằng y sa vào ma đạo, có ý đồ xấu.
Sau đó lại dùng thủ pháp khai thông mộc chủng cho Thuẫn Lam trưởng lão, người đứng đầu trong số các trị liệu sư trong môn phái, cũng là người năm đó dẫn nhóm Lạc Tư Thần đi tham gia đại hội môn phái.
Chủng của Thuẫn Lam trưởng lão là Ngân Linh Thảo, một loại linh thảo có khả năng chữa trị tốt, hay được sử dụng để chế tạo ra đan dược trị thương cao cấp. Có thể nói là may mắn, đó là lí do vì sao cũng tu luyện hệ trị liệu nhưng tu vi của Thuẫn Lam trưởng lão lại cao hơn hẳn những người khác, đó là vì chủng của y vừa hay thích hợp để tu luyện theo phương hướng này. Sau khi khai thông chủng thì khả năng trị liệu của y lại càng mạnh hơn trước.
Sau sự việc này, chưởng mộ đã đồng ý cho Lạc Tư Thần tổ chức một buổi khai thông mộc chủng cho toàn bộ đệ tử trên dưới môn phái, đổi lại sự cống hiến đó thì Lạc Tư Thần được chưởng môn ban cho danh hiệu trưởng lão, được ban cho một động phủ nhưng Lạc Tư Thần từ chối nhận động phủ, y càng thích cùng huynh đệ mình ở Quan Nguyệt động phủ hơn, dẫu sao y cũng thường xuyên ra ngoài ít khi ở môn phái.
Lạc Tư Thần tính toán, trước tiên khai thông mộc chủng cho dệ tử trong môn phái.
Ước muốn của Hồi Nguyện thật sự có chút khó, khai thông mộc chủng gây ảnh hưởng rất lớn tới các môn phái, nếu không cẩn thận còn có thể gây ra tranh chấp, hoặc là chưởng môn Linh Quan Thượng Môn không muốn y khia thông mộc chỉnh cho môn phái khác, giữ làm của riêng, hoặc là lấy việc này gây áp lực lên môn phái khác, ép họ phải bỏ cái giá nào đó để có thể khai thông mộc chỉnh cho đệ tử của mình.
Nếu y tự ý khai thông mộc chủng cho môn phái khác ắt sẽ khiến Linh Quan Thượng Môn không vui, xem ra chuyện này vẫn phải tìm một giải pháp.
/92
|