Sau Lạc Tư Thần thì Nghê Hiên và Đông Phương Danh đều thuận lợi tiến vào nhóm mười lăm người xuất sắc nhất, mặc dù trong quá trình tỷ thí xảy ra nhiều tình huống không ngờ tới nhưng may mắn kết quả đều như ý muốn.
Lúc này đã là chiều tối, toàn bộ phần thi đấu đều đã hoàn thành, một thời gian dài như vậy nhưng khán đài vẫn không hề bớt đi người xem vì phần hay còn ở phía sau.
Sáu mươi đệ tử tiến vào nội môn sẽ được trao cho mỗi người một tấm thẻ bài thân phận mới. Lạc Tư Thần cầm lấy thẻ bài thân phận, lúc trước khi trận đấu diễn ra y đã nói với sư phụ rằng bản thân muốn đổi tên, coi như không muốn có bất kì liên quan gì nữa với Tùy gia, y muốn đổi tên thành Lạc Tư Thần, giờ đây thẻ thân phận mới cũng khắc ba chữ Lạc Tư Thần chứ không phải là Tùy Y Ngọc nữa, y cũng có thể trở về sống với chính bản thân mình, nhất là lúc người chủ trì hô tên người chiến thắng là Lạc Tư Thần chứ không phải Tùy Y Ngọc kia, y cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lúc biết chuyện này Nghê Hiên và Đông Phương Danh cũng rất nhạc nhiên nhưng bọn họ đều phải công nhận cái tên Lạc Tư Thần cảm giác mới thật sự hợp với y.
Sau đó tới phần mà mọi người trông chờ nhất, đệ tử nội môn có thể bái một trong các vị trưởng lão làm sư phụ nếu được chọn, ở đây mỗi vị trưởng lão đều có một thế mạnh khác nhau và có vùng tự quản riêng, giống như việc Hạo Đàm trưởng lão sống ở núi Bạch Linh vậy, có điều núi Bạch Linh trước nay luôn vắng vẻ vì Hạo Đàm trưởng lão chưa từng nhận bất kì đệ tử nào, còn những nơi khác đệ tử đều ra vào tấp nập.
Số lượng đệ tử lọt vào được mắt của bọn họ rất ít, Lạc Tư Thần kinh ngạc phát hiện nữ nhân y gặp ở tiệm vũ khí lần đó đòi mua lại đồ của Nghê Hiên lại đứng phía sau của Họa Dẫn trưởng lão, y lập tức có thiện cảm không tốt với bà ta. Đây chắc hẳn là ghét ai ghét cả đường đi lối về trong truyền thuyết rồi.
Nghê Hiên cũng để ý tới sự xuất hiện của nữ nhân gây chuyện với y hôm đó, nếu y may mắn được trưởng lão nào đó thu nhận, vậy thì vai vế giữa y và cô ta sẽ trở thành ngang bằng, cùng lắm thì là sư tỷ mà thôi, để xem cô ta dám lấy danh sư thúc ra dọa nạt nữa không, chỉ có điều Nghê Hiên cũng không biết liệu bản thân có được chọn hay không.
Triệu Mân đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của đám người Lạc Tư Thần, nàng ta lúc đầu không nghĩ tới đám đệ tử ngoại môn mà mình gặp ở tiệm vũ khí lại có thực lực mạnh như vậy, nếu thật sự bọn họ được trưởng lão lựa chọn vậy chẳng phải lời dọa nạt của nàng ta liền trở thành trò cười rồi sao. Nhất là cái tên tiểu tử sở hữu thanh trường tiên kia, khi biết đó là một thần khí, cô ta liền biết cảm giác sợ hãi của cô ta là hoàn toàn đúng, nếu không đắc tội thì thôi, còn nếu đã đắc tội vậy thì phải duyệt trừ kẻ này trước hắn có thể mạnh lên.
Mà cách tốt nhất để kiểm soát hắn chính là giữ ở gần bên mình, Triệu Mân là đệ tử mà Họa Dẫn trưởng lão tâm đắc nhất, nàng vừa nói ra yêu cầu thì Họa Dẫn trưởng lão liền đồng ý, dù sao tư chất của tiểu tử đó không tồi, được bà ta lựa chọn thì chính là vinh hạnh.
" Ta muốn lựa chọn Nghê Hiên làm đệ tử, ngươi có bằng lòng hay không?".
Triệu Mân cười thầm trong lòng, chỉ cần Nghê Hiên tới núi Hoa Linh thì cô ta sẽ không thiếu cách khiến cho hắn phải hối hận.
Nghê Hiên không ngờ tới người mà y không muốn nhất lại ngỏ lời đề nghị này, Nghê Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ, y vừa định thẳng thừng từ chối thì có một giọng nói khác chen vào.
Tử Vu hiếm khi mở lời nói, toàn bộ khán đài đều lặng thinh lắng nghe " Vừa hay ta cũng muốn lựa chọn Nghê Hiên tới núi Bạch Linh của ta, còn có Lạc Tư Thần và cả Đông Phương Danh nữa, các ngươi có đồng ý làm đệ tử của ta hay không?".
Khuôn mặt Họa Dẫn trưởng lão hơi vặn vẹo, này chẳng khác nào đang thách thức với bà ta " Ta cảm thấy Nghê Hiên vẫn là nên tới núi Hoa Linh. của ta thì hợp hơn".
Tử Vu quan sát thấy cả trận đấu Lạc Tư Thần có vẻ rất thân thiết với Nghê Hiên và Đông Phương Danh kia. Vừa hay y rất có hứng thú với thân phận thật sự của Nghê Hiên, dù là Lạc Tư Thần hay Nghê Hiên phi thăng thì đều có thể giúp y chuyển lời cho người kia ở trên tiên giới, thêm một người coi như tăng thêm một phần khả năng, còn Đông Phương Danh không quá nổi bật, nhưng lại vô cùng nỗ lực, chưa kể mối quan hệ của y với Nghê Hiên, Tử Vu có thể nhìn ra tình ý của bọn họ vì y cũng là người từng trải, chia cắt uyên ương là điều không nên, cho nên không bằng tùy hứng nhận thêm một người này.
Lời đề nghị của Hạo Đàm trưởng lão khiến cho những người khác đều vô cùng sốc, mấy nghìn năm qua y chưa từng nhận đồ đệ, nay lại một lúc nhận tận ba người. Triệu Mân không tin nổi mà nổi lên ghen ghét.
Lạc Tư Thần rất hiển nhiên sớm đã thuộc về núi Bạch Linh, y lập tức nói đồng ý, đồng thời quỳ xuống bái Tử Vu một lạy.
Đông Phương Danh vẫn còn chần chừ, Nghê Hiên thì vui mừng vì có người cứu y khỏi tình huống nguy nan khi nãy, đến núi Hoa Linh y thà rằng không bái ai làm sư còn hơn, may mắn Hạo Đàm trưởng lão mở lời, y lập tức làm theo giống như Lạc Tư Thần.
Nhìn thấy đáp án của Nghê Hiên, Họa Dẫn trưởng lão tức giận không có chỗ trút, chỉ đành vỗ bàn một cái bày tỏ thái độ.
Đông Phương Danh thấy hai người kia đều đã đồng ý, vậy y cũng không có điều gì phải lăn tăn nữa, lập tức nói đồng ý rồi lạy một cái với Hạo Đàm trưởng lão.
Triệu Mân nghĩ trời nghĩ biển cũng không nghĩ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, tuy cùng là trưởng lão nhưng Hạo Đàm trưởng lão là đại trưởng lão, đứng đầu tất cả chỉ dưới tông chủ, thậm chí sư phụ của cô ta tính về vai vế còn phải gọi Hạo Đàm trưởng lão là sư tổ, bởi trước cả khi sư phụ của nàng trở thành đệ tử ở nơi này thì Hạo Đàm trưởng lão đã luôn tồn tại ở vị trí như vậy rồi, vậy chẳng phải vai vế của cô ta sẽ còn thấp hơn đám người kia thật xa sao?
Sư phụ cô ta gọi Hạo Đàm trưởng lão là sư tổ, vậy đám Lạc Tư Thần sẽ trở thành tiểu sư thúc của người, còn cô ta sẽ phải gọi bọn hắn là tiểu sư tổ sao? Không thể nào! Triệu Mân không thể chấp nhận được sự thật này và cả đám trưởng lão cũng thế, dù sao bọn họ đều là những lão quái vật sống trên dưới nghìn năm tuổi, nay đột nhiên phải gọi một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch là sư thúc cũng thật sự khó chấp nhận.
Nhưng dù khó chấp nhận ra sao thì sự thật vẫn mãi là sự thật, không thể thay đổi được.
Nhã Nguyệt đã tỉnh lại đi vào hàng ngũ đệ tử, có không ít trưởng lão bắt đầu tranh chấp giành lấy nàng ta, Nhã Nguyệt trong mong muốn là được tới núi Bạch Linh của Hạo Đàm trưởng lão nhưng tiếc rằng Tử Vu không có ý định đó, Nhã Nguyệt không cam tâm nhưng chỉ đành đầu quân vào làm đệ tử của một vị trưởng lão khác có năng lực cũng vô cùng mạnh.
Không khí căng thẳng trải dài mãi tới khi thông báo cuối cùng được tuyên bố " Nhóm mười lăm đệ tử xuất sắc nhất khảo hạch lần này sẽ đại diện cho tông môn tham gia vào đại hội môn phái vào ba tháng sau, riêng đệ tử Nhã Nguyệt được đặc cách trở thành để tử thứ mười sáu được tham gia thông qua sự quyết định của toàn bộ các trưởng lão".
Việc Nhã Nguyệt thua Lạc Tư Thần cũng không khiến cho ấn tượng của mọi người về sức mạnh của nàng giảm đi chút nào, không có bất kỳ ai có dị nghị gì về quyết định này cả, nếu Lạc Tư Thần mạnh thứ nhất thì bọn họ cũng không ngần ngại công nhận người mạnh thứ hai không ai khác chính là Nhã Nguyệt.
Sau đó khán đài cũng tán bớt người đi, các nhóm đệ tử cũng chia nhau ra rời đi. Buổi khảo hạch tới đây chính thức kết thúc.
Lạc Tư Thần vui mừng kéo Nghê Hiên và Đông Phương Danh đi thu dọn đồ đạc cùng chuyển tới núi Bạch Linh, y tận tình chỉ dẫn cho bọn họ. Thay vì phải ở chung phòng như trước thì hiện tại ở Quan Nguyệt động phủ bọn họ mỗi người đều có một căn phòng rộng của riêng mình.
Lạc Tư Thần thầm tính toán, từ nay y không phải một mình phụ trách việc dọn dẹp và gánh nước ở nơi này nữa rồi.
Lúc này đã là chiều tối, toàn bộ phần thi đấu đều đã hoàn thành, một thời gian dài như vậy nhưng khán đài vẫn không hề bớt đi người xem vì phần hay còn ở phía sau.
Sáu mươi đệ tử tiến vào nội môn sẽ được trao cho mỗi người một tấm thẻ bài thân phận mới. Lạc Tư Thần cầm lấy thẻ bài thân phận, lúc trước khi trận đấu diễn ra y đã nói với sư phụ rằng bản thân muốn đổi tên, coi như không muốn có bất kì liên quan gì nữa với Tùy gia, y muốn đổi tên thành Lạc Tư Thần, giờ đây thẻ thân phận mới cũng khắc ba chữ Lạc Tư Thần chứ không phải là Tùy Y Ngọc nữa, y cũng có thể trở về sống với chính bản thân mình, nhất là lúc người chủ trì hô tên người chiến thắng là Lạc Tư Thần chứ không phải Tùy Y Ngọc kia, y cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lúc biết chuyện này Nghê Hiên và Đông Phương Danh cũng rất nhạc nhiên nhưng bọn họ đều phải công nhận cái tên Lạc Tư Thần cảm giác mới thật sự hợp với y.
Sau đó tới phần mà mọi người trông chờ nhất, đệ tử nội môn có thể bái một trong các vị trưởng lão làm sư phụ nếu được chọn, ở đây mỗi vị trưởng lão đều có một thế mạnh khác nhau và có vùng tự quản riêng, giống như việc Hạo Đàm trưởng lão sống ở núi Bạch Linh vậy, có điều núi Bạch Linh trước nay luôn vắng vẻ vì Hạo Đàm trưởng lão chưa từng nhận bất kì đệ tử nào, còn những nơi khác đệ tử đều ra vào tấp nập.
Số lượng đệ tử lọt vào được mắt của bọn họ rất ít, Lạc Tư Thần kinh ngạc phát hiện nữ nhân y gặp ở tiệm vũ khí lần đó đòi mua lại đồ của Nghê Hiên lại đứng phía sau của Họa Dẫn trưởng lão, y lập tức có thiện cảm không tốt với bà ta. Đây chắc hẳn là ghét ai ghét cả đường đi lối về trong truyền thuyết rồi.
Nghê Hiên cũng để ý tới sự xuất hiện của nữ nhân gây chuyện với y hôm đó, nếu y may mắn được trưởng lão nào đó thu nhận, vậy thì vai vế giữa y và cô ta sẽ trở thành ngang bằng, cùng lắm thì là sư tỷ mà thôi, để xem cô ta dám lấy danh sư thúc ra dọa nạt nữa không, chỉ có điều Nghê Hiên cũng không biết liệu bản thân có được chọn hay không.
Triệu Mân đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của đám người Lạc Tư Thần, nàng ta lúc đầu không nghĩ tới đám đệ tử ngoại môn mà mình gặp ở tiệm vũ khí lại có thực lực mạnh như vậy, nếu thật sự bọn họ được trưởng lão lựa chọn vậy chẳng phải lời dọa nạt của nàng ta liền trở thành trò cười rồi sao. Nhất là cái tên tiểu tử sở hữu thanh trường tiên kia, khi biết đó là một thần khí, cô ta liền biết cảm giác sợ hãi của cô ta là hoàn toàn đúng, nếu không đắc tội thì thôi, còn nếu đã đắc tội vậy thì phải duyệt trừ kẻ này trước hắn có thể mạnh lên.
Mà cách tốt nhất để kiểm soát hắn chính là giữ ở gần bên mình, Triệu Mân là đệ tử mà Họa Dẫn trưởng lão tâm đắc nhất, nàng vừa nói ra yêu cầu thì Họa Dẫn trưởng lão liền đồng ý, dù sao tư chất của tiểu tử đó không tồi, được bà ta lựa chọn thì chính là vinh hạnh.
" Ta muốn lựa chọn Nghê Hiên làm đệ tử, ngươi có bằng lòng hay không?".
Triệu Mân cười thầm trong lòng, chỉ cần Nghê Hiên tới núi Hoa Linh thì cô ta sẽ không thiếu cách khiến cho hắn phải hối hận.
Nghê Hiên không ngờ tới người mà y không muốn nhất lại ngỏ lời đề nghị này, Nghê Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ, y vừa định thẳng thừng từ chối thì có một giọng nói khác chen vào.
Tử Vu hiếm khi mở lời nói, toàn bộ khán đài đều lặng thinh lắng nghe " Vừa hay ta cũng muốn lựa chọn Nghê Hiên tới núi Bạch Linh của ta, còn có Lạc Tư Thần và cả Đông Phương Danh nữa, các ngươi có đồng ý làm đệ tử của ta hay không?".
Khuôn mặt Họa Dẫn trưởng lão hơi vặn vẹo, này chẳng khác nào đang thách thức với bà ta " Ta cảm thấy Nghê Hiên vẫn là nên tới núi Hoa Linh. của ta thì hợp hơn".
Tử Vu quan sát thấy cả trận đấu Lạc Tư Thần có vẻ rất thân thiết với Nghê Hiên và Đông Phương Danh kia. Vừa hay y rất có hứng thú với thân phận thật sự của Nghê Hiên, dù là Lạc Tư Thần hay Nghê Hiên phi thăng thì đều có thể giúp y chuyển lời cho người kia ở trên tiên giới, thêm một người coi như tăng thêm một phần khả năng, còn Đông Phương Danh không quá nổi bật, nhưng lại vô cùng nỗ lực, chưa kể mối quan hệ của y với Nghê Hiên, Tử Vu có thể nhìn ra tình ý của bọn họ vì y cũng là người từng trải, chia cắt uyên ương là điều không nên, cho nên không bằng tùy hứng nhận thêm một người này.
Lời đề nghị của Hạo Đàm trưởng lão khiến cho những người khác đều vô cùng sốc, mấy nghìn năm qua y chưa từng nhận đồ đệ, nay lại một lúc nhận tận ba người. Triệu Mân không tin nổi mà nổi lên ghen ghét.
Lạc Tư Thần rất hiển nhiên sớm đã thuộc về núi Bạch Linh, y lập tức nói đồng ý, đồng thời quỳ xuống bái Tử Vu một lạy.
Đông Phương Danh vẫn còn chần chừ, Nghê Hiên thì vui mừng vì có người cứu y khỏi tình huống nguy nan khi nãy, đến núi Hoa Linh y thà rằng không bái ai làm sư còn hơn, may mắn Hạo Đàm trưởng lão mở lời, y lập tức làm theo giống như Lạc Tư Thần.
Nhìn thấy đáp án của Nghê Hiên, Họa Dẫn trưởng lão tức giận không có chỗ trút, chỉ đành vỗ bàn một cái bày tỏ thái độ.
Đông Phương Danh thấy hai người kia đều đã đồng ý, vậy y cũng không có điều gì phải lăn tăn nữa, lập tức nói đồng ý rồi lạy một cái với Hạo Đàm trưởng lão.
Triệu Mân nghĩ trời nghĩ biển cũng không nghĩ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, tuy cùng là trưởng lão nhưng Hạo Đàm trưởng lão là đại trưởng lão, đứng đầu tất cả chỉ dưới tông chủ, thậm chí sư phụ của cô ta tính về vai vế còn phải gọi Hạo Đàm trưởng lão là sư tổ, bởi trước cả khi sư phụ của nàng trở thành đệ tử ở nơi này thì Hạo Đàm trưởng lão đã luôn tồn tại ở vị trí như vậy rồi, vậy chẳng phải vai vế của cô ta sẽ còn thấp hơn đám người kia thật xa sao?
Sư phụ cô ta gọi Hạo Đàm trưởng lão là sư tổ, vậy đám Lạc Tư Thần sẽ trở thành tiểu sư thúc của người, còn cô ta sẽ phải gọi bọn hắn là tiểu sư tổ sao? Không thể nào! Triệu Mân không thể chấp nhận được sự thật này và cả đám trưởng lão cũng thế, dù sao bọn họ đều là những lão quái vật sống trên dưới nghìn năm tuổi, nay đột nhiên phải gọi một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch là sư thúc cũng thật sự khó chấp nhận.
Nhưng dù khó chấp nhận ra sao thì sự thật vẫn mãi là sự thật, không thể thay đổi được.
Nhã Nguyệt đã tỉnh lại đi vào hàng ngũ đệ tử, có không ít trưởng lão bắt đầu tranh chấp giành lấy nàng ta, Nhã Nguyệt trong mong muốn là được tới núi Bạch Linh của Hạo Đàm trưởng lão nhưng tiếc rằng Tử Vu không có ý định đó, Nhã Nguyệt không cam tâm nhưng chỉ đành đầu quân vào làm đệ tử của một vị trưởng lão khác có năng lực cũng vô cùng mạnh.
Không khí căng thẳng trải dài mãi tới khi thông báo cuối cùng được tuyên bố " Nhóm mười lăm đệ tử xuất sắc nhất khảo hạch lần này sẽ đại diện cho tông môn tham gia vào đại hội môn phái vào ba tháng sau, riêng đệ tử Nhã Nguyệt được đặc cách trở thành để tử thứ mười sáu được tham gia thông qua sự quyết định của toàn bộ các trưởng lão".
Việc Nhã Nguyệt thua Lạc Tư Thần cũng không khiến cho ấn tượng của mọi người về sức mạnh của nàng giảm đi chút nào, không có bất kỳ ai có dị nghị gì về quyết định này cả, nếu Lạc Tư Thần mạnh thứ nhất thì bọn họ cũng không ngần ngại công nhận người mạnh thứ hai không ai khác chính là Nhã Nguyệt.
Sau đó khán đài cũng tán bớt người đi, các nhóm đệ tử cũng chia nhau ra rời đi. Buổi khảo hạch tới đây chính thức kết thúc.
Lạc Tư Thần vui mừng kéo Nghê Hiên và Đông Phương Danh đi thu dọn đồ đạc cùng chuyển tới núi Bạch Linh, y tận tình chỉ dẫn cho bọn họ. Thay vì phải ở chung phòng như trước thì hiện tại ở Quan Nguyệt động phủ bọn họ mỗi người đều có một căn phòng rộng của riêng mình.
Lạc Tư Thần thầm tính toán, từ nay y không phải một mình phụ trách việc dọn dẹp và gánh nước ở nơi này nữa rồi.
/92
|