Lạc Tư Thần trở về Linh Quan Thượng Môn chỉ một ngày sau là tới ngày tỷ thí của đệ tử ngoại môn, đối với những đệ tử nội môn và cao tầng của môn phái thì cuộc thi này cũng không quá quan trọng, thứ bọn họ mong chờ chính là trận tỷ thí của đệ tử nội môn, đó mới là nơi những trận đánh gay cấn xuất hiện. Thế nhưng đối với đệ tử ngoại môn mà nói thì cuộc thi này chính là sự quyết định việc bọn họ có thể tiếp tục ở lại môn phái hay là xách tay nải trở về dân gian làm một tán tu ít tài nguyên.
Lạc Tư Thần đã thay một bộ y phục khác, y định xuống núi để tìm một thanh vũ khí mới, thanh kiếm gỗ mà y dùng để tập luyện đã bị gãy mất rồi, cho nên Lạc Tư Thần mặc đồng phục của tông môn đã lâu không dùng đến. Vừa hay thị trấn dưới chân núi của tông môn nghe nói đang mở hội chợ, coi như đi chơi một phen.
Cũng lâu rồi không gặp Nghê Hiên và Đông Phương Danh, Lạc Tư Thần quyết định tới nơi ở của bọn họ rủ nhau cùng đi.
Lạc Tư Thần vừa vào cổng đã nghe có tiếng cãi vã, y nhanh bước chân đi tới, có một đám người đang túm lại trước cửa phòng của hai người kia.
Một người trong số đó giọng điệu vô cùng hách dịch " Chẳng qua là hoàng tử của một tiểu quốc gia mà thôi, ta còn là đương kim thái tử của Hàn Quy quốc, một trong bốn quốc gia lớn nhất đại lục, ngươi thì tính là cái gì?".
Nghê Hiên nghe vậy liền chỉ tay vào mặt gã " Ngươi dám!". Thấy Nghê Hiên không kiềm chế được, Đông Phương Danh liền gàn lại " Mặc dù ta là người của tiểu quốc gia nhưng ta cũng không để ngươi động tới đệ ấy đâu!".
Tên hách dịch kia chỉ thiếu điều muốn xông lên đánh nhau, nếu không phải tông môn có quy định không được xung đột với đồng môn thì Lạc Tư Thần dám chắc gã sẽ thật sự muốn đánh người, chưa kể còn có một đám chân sau đi theo gã tới đây xếp đầy sân.
" Một cái kĩ nam mà thôi, được thái tử gia đây nhìn trúng là phúc phận của hắn".
Lần này tới lượt Đông Phương Danh cũng sắp không bình tĩnh được nữa, Lạc Tư Thần hững hờ đi tới nói móc nói mỉa " Không biết ở đâu tự dưng bốc mùi thối như vậy nhỉ?".
Đám người kia chú ý sang phía này, Lạc Tư Thần ngửi ngửi trong không khí rồi tới gần cái tên hách dịch, y nhăn mũi như thật sự ngửi phải mùi gì thật kinh khủng " Ọe! thì ra phát ra từ người của ngươi, ngươi đi cái kia quên không chùi mông hả?".
Dịch Hoài Ca nhíu mày khó chịu " Ngươi là cái tiểu tử ở đâu nhảy ra, dám bất kính với bổn thái tử như vậy?".
Lạc Tư Thần làm vẻ mặt thương cảm nhìn hắn " Thì ra ngươi bị mũ chữ, tội nghiệp quá, thái tử đại quốc mà không biết chữ sao?".
" Đáng chết!" Dịch Hoài Ca tức giận giơ tay muốn đánh một chưởng vào Lạc Tư Thần nhưng y nhanh chân né được " Ta nói này thối tử gia, ngươi thật đúng là mù chữ, trên bảng nội quy của môn phái ghi rất rõ không chỉ không cho đệ tử trong môn phái đánh nhau, còn có ghi rằng khi vào tông môn dù trước kia ở dân gian là thân phận gì thì tới đây mọi người đều chỉ là đệ tử bình đẳng như nhau, ngươi một lúc vi phạm hai cái, chẳng phải mù chữ nên không đọc được nội quy chứ còn là gì?".
Dịch Hoài Ca bị nói tới không cãi lại được, hắn nhìn y phục của Lạc Tư Thần, rõ ràng đều là đệ tử ngoại môn tại sao mấy tháng nay hắn chưa từng gặp qua cái người này.
Nghê Hiên hả cơn giận, chạy tới sau lưng Lạc Tư Thần, còn tranh thủ mắng tên điên kia một tiếng đầu heo. Đông Phương Danh thấy vậy thì bất lực cùng theo tới phía bên này, y gật đầu coi như lời chào hỏi với Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần hất cằm " Sao? bị ta nói trúng tim đen nên hết cãi rồi à?".
Dịch Hoài Ca mím môi nghiền răng, thì ra là cùng một bọn với đám người Đông Phương Danh " Chẳng qua là một đệ tử ngoại môn đến từ tiểu quốc gia, các ngươi cứ chờ xem, buổi tỷ thí ngày mai xem ta như thế nào đánh cho các ngươi thua cuộc bị đuổi khỏi Linh Quan Thượng Môn này".
Lạc Tư Thần ngẩng cao đầu, trong khí chất phát ra sự yêu mị và kiêu ngạo " Được, ta chờ xem người bị đuổi khỏi đây là ai?".
Dịch Hoài Ca bị ánh mắt làm cho có chút đơ người như bị mất hồn, hắn không để ý nhiều mà phất tay áo rời đi.
Lạc Tư Thần vừa thử sử dụng Mị Hoặc tâm pháp tầng thứ hai mà y mới tìm hiểu được lên Dịch Hoài Ca, vẫn xem như là thất bại, y mới chỉ khiến cho tên kia xao nhãng trong một giây, nếu luyện tới thành công thì thậm chí còn có thể khiến linh hồn của đối phương bị nhốt trong ảo cảnh, tinh thần lực không tốt có khi sẽ không bao giờ thoát ra được, Lạc Tư Thần thầm nghĩ, sẽ cần luyện tập thật lâu mới có thể thành thục được tâm pháp này, tuy một giây không đáng là bao nhưng nếu dùng trong chiến đấu thì một giây thất thần cũng đủ để xảy ra rất nhiều thứ.
Nghê Hiên hướng phía sau lưng của Dịch Hoài Ca mà làm đủ loại mặt xấu, còn không quên mắng hắn thật nhiều. Đông Phương Danh kéo Nghê Hiên lại rồi nói với Lạc Tư Thần " Hôm nay đệ tới đây có chuyện gì vậy?".
Lạc Tư Thần suýt quên mất chính sự " Ta định đi tìm một thanh vũ khí để chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ngày mai, thấy lâu rồi chúng ta cũng không gặp nhau, muốn rủ hai huynh xuống núi đi chơi một phen, nghe nói thị trấn dưới núi đang mở hội chợ, bán rất nhiều thứ hay ho, biết đâu lại tìm được đồ tốt đó, ta thám thính qua rồi, có mấy món vũ khí ở tông môn chúng ta phải đổi rất nhiều tích phân mới có được đều nhập hàng từ thợ rèn dưới núi, chúng ta trực tiếp mua ở tiệm sẽ đỡ tốn tích phân hơn".
Đông Phương Danh không ngờ tới còn có chuyện này " Thật sự là vậy sao? chúng ta mau đi thôi!".
Nghê Hiên cũng ủng hộ hết mình " Đúng vậy, mau đi, sao giờ đệ mới nói, đi sớm chút không là đồ tốt sẽ không còn nữa".
Chuyện Dịch Hoài Ca gây chuyện khi nãy bọn họ đều ngầm coi như không có gì, không để vì một kẻ điên mà làm mất hứng được.
Lạc Tư Thần đã thay một bộ y phục khác, y định xuống núi để tìm một thanh vũ khí mới, thanh kiếm gỗ mà y dùng để tập luyện đã bị gãy mất rồi, cho nên Lạc Tư Thần mặc đồng phục của tông môn đã lâu không dùng đến. Vừa hay thị trấn dưới chân núi của tông môn nghe nói đang mở hội chợ, coi như đi chơi một phen.
Cũng lâu rồi không gặp Nghê Hiên và Đông Phương Danh, Lạc Tư Thần quyết định tới nơi ở của bọn họ rủ nhau cùng đi.
Lạc Tư Thần vừa vào cổng đã nghe có tiếng cãi vã, y nhanh bước chân đi tới, có một đám người đang túm lại trước cửa phòng của hai người kia.
Một người trong số đó giọng điệu vô cùng hách dịch " Chẳng qua là hoàng tử của một tiểu quốc gia mà thôi, ta còn là đương kim thái tử của Hàn Quy quốc, một trong bốn quốc gia lớn nhất đại lục, ngươi thì tính là cái gì?".
Nghê Hiên nghe vậy liền chỉ tay vào mặt gã " Ngươi dám!". Thấy Nghê Hiên không kiềm chế được, Đông Phương Danh liền gàn lại " Mặc dù ta là người của tiểu quốc gia nhưng ta cũng không để ngươi động tới đệ ấy đâu!".
Tên hách dịch kia chỉ thiếu điều muốn xông lên đánh nhau, nếu không phải tông môn có quy định không được xung đột với đồng môn thì Lạc Tư Thần dám chắc gã sẽ thật sự muốn đánh người, chưa kể còn có một đám chân sau đi theo gã tới đây xếp đầy sân.
" Một cái kĩ nam mà thôi, được thái tử gia đây nhìn trúng là phúc phận của hắn".
Lần này tới lượt Đông Phương Danh cũng sắp không bình tĩnh được nữa, Lạc Tư Thần hững hờ đi tới nói móc nói mỉa " Không biết ở đâu tự dưng bốc mùi thối như vậy nhỉ?".
Đám người kia chú ý sang phía này, Lạc Tư Thần ngửi ngửi trong không khí rồi tới gần cái tên hách dịch, y nhăn mũi như thật sự ngửi phải mùi gì thật kinh khủng " Ọe! thì ra phát ra từ người của ngươi, ngươi đi cái kia quên không chùi mông hả?".
Dịch Hoài Ca nhíu mày khó chịu " Ngươi là cái tiểu tử ở đâu nhảy ra, dám bất kính với bổn thái tử như vậy?".
Lạc Tư Thần làm vẻ mặt thương cảm nhìn hắn " Thì ra ngươi bị mũ chữ, tội nghiệp quá, thái tử đại quốc mà không biết chữ sao?".
" Đáng chết!" Dịch Hoài Ca tức giận giơ tay muốn đánh một chưởng vào Lạc Tư Thần nhưng y nhanh chân né được " Ta nói này thối tử gia, ngươi thật đúng là mù chữ, trên bảng nội quy của môn phái ghi rất rõ không chỉ không cho đệ tử trong môn phái đánh nhau, còn có ghi rằng khi vào tông môn dù trước kia ở dân gian là thân phận gì thì tới đây mọi người đều chỉ là đệ tử bình đẳng như nhau, ngươi một lúc vi phạm hai cái, chẳng phải mù chữ nên không đọc được nội quy chứ còn là gì?".
Dịch Hoài Ca bị nói tới không cãi lại được, hắn nhìn y phục của Lạc Tư Thần, rõ ràng đều là đệ tử ngoại môn tại sao mấy tháng nay hắn chưa từng gặp qua cái người này.
Nghê Hiên hả cơn giận, chạy tới sau lưng Lạc Tư Thần, còn tranh thủ mắng tên điên kia một tiếng đầu heo. Đông Phương Danh thấy vậy thì bất lực cùng theo tới phía bên này, y gật đầu coi như lời chào hỏi với Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần hất cằm " Sao? bị ta nói trúng tim đen nên hết cãi rồi à?".
Dịch Hoài Ca mím môi nghiền răng, thì ra là cùng một bọn với đám người Đông Phương Danh " Chẳng qua là một đệ tử ngoại môn đến từ tiểu quốc gia, các ngươi cứ chờ xem, buổi tỷ thí ngày mai xem ta như thế nào đánh cho các ngươi thua cuộc bị đuổi khỏi Linh Quan Thượng Môn này".
Lạc Tư Thần ngẩng cao đầu, trong khí chất phát ra sự yêu mị và kiêu ngạo " Được, ta chờ xem người bị đuổi khỏi đây là ai?".
Dịch Hoài Ca bị ánh mắt làm cho có chút đơ người như bị mất hồn, hắn không để ý nhiều mà phất tay áo rời đi.
Lạc Tư Thần vừa thử sử dụng Mị Hoặc tâm pháp tầng thứ hai mà y mới tìm hiểu được lên Dịch Hoài Ca, vẫn xem như là thất bại, y mới chỉ khiến cho tên kia xao nhãng trong một giây, nếu luyện tới thành công thì thậm chí còn có thể khiến linh hồn của đối phương bị nhốt trong ảo cảnh, tinh thần lực không tốt có khi sẽ không bao giờ thoát ra được, Lạc Tư Thần thầm nghĩ, sẽ cần luyện tập thật lâu mới có thể thành thục được tâm pháp này, tuy một giây không đáng là bao nhưng nếu dùng trong chiến đấu thì một giây thất thần cũng đủ để xảy ra rất nhiều thứ.
Nghê Hiên hướng phía sau lưng của Dịch Hoài Ca mà làm đủ loại mặt xấu, còn không quên mắng hắn thật nhiều. Đông Phương Danh kéo Nghê Hiên lại rồi nói với Lạc Tư Thần " Hôm nay đệ tới đây có chuyện gì vậy?".
Lạc Tư Thần suýt quên mất chính sự " Ta định đi tìm một thanh vũ khí để chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ngày mai, thấy lâu rồi chúng ta cũng không gặp nhau, muốn rủ hai huynh xuống núi đi chơi một phen, nghe nói thị trấn dưới núi đang mở hội chợ, bán rất nhiều thứ hay ho, biết đâu lại tìm được đồ tốt đó, ta thám thính qua rồi, có mấy món vũ khí ở tông môn chúng ta phải đổi rất nhiều tích phân mới có được đều nhập hàng từ thợ rèn dưới núi, chúng ta trực tiếp mua ở tiệm sẽ đỡ tốn tích phân hơn".
Đông Phương Danh không ngờ tới còn có chuyện này " Thật sự là vậy sao? chúng ta mau đi thôi!".
Nghê Hiên cũng ủng hộ hết mình " Đúng vậy, mau đi, sao giờ đệ mới nói, đi sớm chút không là đồ tốt sẽ không còn nữa".
Chuyện Dịch Hoài Ca gây chuyện khi nãy bọn họ đều ngầm coi như không có gì, không để vì một kẻ điên mà làm mất hứng được.
/92
|