Lạc Tư Thần xuống núi, bắt gặp một người đệ tử của Linh Quan Thượng Môn và một lão già nhìn mặt khá đáng ghét. Dựa theo lời sư phụ nói thì đây hẳn là tam trưởng lão của Tùy gia, tránh bị lộ thân phận nên Lạc Tư Thần liền mở lời trước.
" Không biết Tam trưởng lão tới tìm ta có chuyện gì?".
Đệ tử kia thấy hai người đã gặp được nhau thì biết ý rời đi trước, tam trưởng lão lúc này mới thể hiện thái độ khó chịu với Lạc Tư Thần " Gia chủ có chuyện muốn gặp ngươi, mau cùng ta trở về Tùy gia", lão ta còn không hả dạ mà đệm thêm một câu " Hiện giờ để gặp được Y Ngọc công tử thật khó khăn, lão già này đứng chờ mỏi cả chân mới thấy người tới".
Lạc Tư Thần hiện giờ đã chẳng còn sợ gì Tùy gia nữa, y vô tư cười miệt " Vậy sao tam trưởng lão không nằm xuống nghỉ ngơi?".
Tam trưởng lão nhăn mày " Nơi này làm gì có chỗ để nằm nghỉ".
Lạc Tư Thần cười nói " Có nha, để ta đào cho ông một cái lỗ là được chứ gì!".
Tam trưởng lão tức giận chỉ tay vào mặt Lạc Tư Thần " Tùy Y Ngọc, ngươi dám!".
Lạc Tư Thần cà lơ phất phơ đáp " Tam trưởng lão đừng hiểu lầm, ta chỉ là có ý tốt thôi mà.
Tam trưởng lão tức giận phất tay áo " Mau đi theo ta trở về!". Lão ta không biết bản thân có hoa mắt hay không mà lại cảm giác được tên Tùy Y Ngọc này một thời gian không gặp bỗng trở nên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, tính cách cũng thay đổi khác biệt, trở nên có cảm giác rất phóng túng.
Lạc Tư Thần đi theo phía sau ông ta, mĩ nhãn nhìn vào Tam trưởng lão như có như không một cảm giác như con thú rình mồi khiến ông ta lạnh hết cả sống lưng.
Sau nửa ngày phi hành thì đã quay trở lại tòa thành lúc đó, Lạc Tư Thần nhớ lại lần bản thân lần đầu tới đây mà cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó y đã tới thế giới này được gần nửa năm rồi.
Với nhan sắc hiện tại sau khi tu luyện Mị Hoặc tâm pháp thì Lạc Tư Thần đi tới đâu đều có những ánh mắt bị vẻ đẹp của y cuốn hút dõi theo tới đó, cảm giác có chút phiền, bảo sao sư phụ lại suốt ngày quanh quẩn trong núi Bạch Linh.
Về tới Tùy phủ, Lạc Tư Thần thẳng lưng bước vào từ cổng chính, có rất nhiều con cháu Tùy gia chạy ra ngó xem, trong mắt bọn trẻ không có nhiều sự thù ghét trong gia tộc mà nhiều hơn là sự hâm mộ vì Tùy Y Ngọc đã trở thành đệ tử của tông môn đệ nhất. Tuy nhiên vẫn có vài đứa có thành kiến với Tùy Y Ngọc từ trước nên dù y có trở nên tốt đẹp thế nào thì trong mắt chúng đều coi Tùy Y Ngọc là cái bao cát để đánh đập hàng ngày.
Lạc Tư Thần không thèm chấp với đám trẻ đó, y đi thẳng vào sảnh đường Tùy gia. Đứng trước Tùy gia chủ y cũng không quỳ gối khom lưng mà chỉ đứng đó ngẩng cao đầu.
Tùy Khả Úy vỗ bàn khiến nắp ly trà văng ra " Bất kinh! còn không mau quỳ xuống!".
Lạc Tư Thần vẫn coi như không nghe thấy " Có chuyện gì mau nói, nói xong ta còn phải về tông môn".
Tùy Khả Úy không cho là như vậy " Một cái đệ tử ngoại môn thấp kém như ngươi thì quay lại làm cái gì, đừng có lấy tông môn ra dọa ta, bọn họ thiếu một kẻ như ngươi cũng không thèm để ý đâu".
Lạc Tư Thần bĩu môi " Vậy cơ à!".
Tam trưởng lão bước lên nói nhỏ với Tùy Khả Úy chuyện Lạc Tư Thần không sống ở nơi đệ tử ngoại môn nên ở mà là núi Bạch Linh của vị trưởng lão kia khiến ông ta nhíu mày, hai người trao đổi bằng mắt với nhau, chuyện ngoài ý muốn này ông ta cũng không thể ngờ tới.
Tùy Khả Úy hèm giọng, tạm thời bỏ qua chuyện Lạc Tư Thần không quỳ xuống bái kiến ông ta nhưng cũng không cho Lạc Tư Thần ngồi xuống " Lần này ta có chuyện muốn nói, ngày mai ngươi cũng vừa tròn 16 tuổi, đã là tuổi có thể kết hôn, bọn ta thay ngươi suy nghĩ, Hắc Khải thành có gia tộc họ Khải rất giàu có, lão gia nhà bọn họ nhìn thấy hình vẽ của ngươi liền rất hứng thú, hôm qua đã tới cửa cầu thân mang theo rất nhiều sinh lễ".
Đại trưởng lão tiếp lời " Ngươi mặc dù là nam, nhưng thân thể từ nhỏ đã yếu đuối, căn cơ tu luyện cũng khó để đi xa, nếu ngươi gả cho ông ta thì sẽ có một cuộc sống sung sướng không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền sau này nữa".
Tam trưởng lão gật đầu tỏ vẻ đồng ý " Bọn ta đều là nghĩ tốt cho ngươi, đằng nào cũng chẳng thể thăng tiến cao xa, không bằng ngươi rời khỏi tông môn, nghe theo lời bọn ta là tốt rồi".
Lạc Tư Thần cười nhếch môi như nghe phải câu chuyện hài hước nào đó " Tốt như vậy thì các người để tên Tùy Kiệt kia đi mà hưởng, ta không có cái phúc phần đấy".
Tùy Khả Úy nhăn mày " Khải lão gia đã chỉ đích danh là ngươi rồi, bọn ta cũng đã thu sinh lễ, hôn lễ này ngươi không muốn cũng phải làm cho ta".
Lạc Tư Thần hững hờ đáp " Nếu ta vẫn cứ không đồng ý thì sao?".
" Vậy thì người đúng là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt rồi!" Tùy Khả Úy gằn lên từng chữ.
Nghe xong câu đó Lạc Tư Thần bỗng ngửi thấy trong không khí có thoang thoảng mùi gì đó, y lạo tức bịt mũi lại những vẫn không tránh được, hai mắt hoa lên, y lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.
Trong đại sảnh, ngoài Lạc Tư Thần ra thì ai cũng đã uống thuốc một liều thuốc giải rồi nên căn bản không bị làm sao cả.
Tùy Khả Úy sai người nhốt Lạc Tư Thần vào phòng cấm, chờ đến đêm nay lập tức rước kiệu hoa tới Hắc Khải thành.
" Không biết Tam trưởng lão tới tìm ta có chuyện gì?".
Đệ tử kia thấy hai người đã gặp được nhau thì biết ý rời đi trước, tam trưởng lão lúc này mới thể hiện thái độ khó chịu với Lạc Tư Thần " Gia chủ có chuyện muốn gặp ngươi, mau cùng ta trở về Tùy gia", lão ta còn không hả dạ mà đệm thêm một câu " Hiện giờ để gặp được Y Ngọc công tử thật khó khăn, lão già này đứng chờ mỏi cả chân mới thấy người tới".
Lạc Tư Thần hiện giờ đã chẳng còn sợ gì Tùy gia nữa, y vô tư cười miệt " Vậy sao tam trưởng lão không nằm xuống nghỉ ngơi?".
Tam trưởng lão nhăn mày " Nơi này làm gì có chỗ để nằm nghỉ".
Lạc Tư Thần cười nói " Có nha, để ta đào cho ông một cái lỗ là được chứ gì!".
Tam trưởng lão tức giận chỉ tay vào mặt Lạc Tư Thần " Tùy Y Ngọc, ngươi dám!".
Lạc Tư Thần cà lơ phất phơ đáp " Tam trưởng lão đừng hiểu lầm, ta chỉ là có ý tốt thôi mà.
Tam trưởng lão tức giận phất tay áo " Mau đi theo ta trở về!". Lão ta không biết bản thân có hoa mắt hay không mà lại cảm giác được tên Tùy Y Ngọc này một thời gian không gặp bỗng trở nên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, tính cách cũng thay đổi khác biệt, trở nên có cảm giác rất phóng túng.
Lạc Tư Thần đi theo phía sau ông ta, mĩ nhãn nhìn vào Tam trưởng lão như có như không một cảm giác như con thú rình mồi khiến ông ta lạnh hết cả sống lưng.
Sau nửa ngày phi hành thì đã quay trở lại tòa thành lúc đó, Lạc Tư Thần nhớ lại lần bản thân lần đầu tới đây mà cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó y đã tới thế giới này được gần nửa năm rồi.
Với nhan sắc hiện tại sau khi tu luyện Mị Hoặc tâm pháp thì Lạc Tư Thần đi tới đâu đều có những ánh mắt bị vẻ đẹp của y cuốn hút dõi theo tới đó, cảm giác có chút phiền, bảo sao sư phụ lại suốt ngày quanh quẩn trong núi Bạch Linh.
Về tới Tùy phủ, Lạc Tư Thần thẳng lưng bước vào từ cổng chính, có rất nhiều con cháu Tùy gia chạy ra ngó xem, trong mắt bọn trẻ không có nhiều sự thù ghét trong gia tộc mà nhiều hơn là sự hâm mộ vì Tùy Y Ngọc đã trở thành đệ tử của tông môn đệ nhất. Tuy nhiên vẫn có vài đứa có thành kiến với Tùy Y Ngọc từ trước nên dù y có trở nên tốt đẹp thế nào thì trong mắt chúng đều coi Tùy Y Ngọc là cái bao cát để đánh đập hàng ngày.
Lạc Tư Thần không thèm chấp với đám trẻ đó, y đi thẳng vào sảnh đường Tùy gia. Đứng trước Tùy gia chủ y cũng không quỳ gối khom lưng mà chỉ đứng đó ngẩng cao đầu.
Tùy Khả Úy vỗ bàn khiến nắp ly trà văng ra " Bất kinh! còn không mau quỳ xuống!".
Lạc Tư Thần vẫn coi như không nghe thấy " Có chuyện gì mau nói, nói xong ta còn phải về tông môn".
Tùy Khả Úy không cho là như vậy " Một cái đệ tử ngoại môn thấp kém như ngươi thì quay lại làm cái gì, đừng có lấy tông môn ra dọa ta, bọn họ thiếu một kẻ như ngươi cũng không thèm để ý đâu".
Lạc Tư Thần bĩu môi " Vậy cơ à!".
Tam trưởng lão bước lên nói nhỏ với Tùy Khả Úy chuyện Lạc Tư Thần không sống ở nơi đệ tử ngoại môn nên ở mà là núi Bạch Linh của vị trưởng lão kia khiến ông ta nhíu mày, hai người trao đổi bằng mắt với nhau, chuyện ngoài ý muốn này ông ta cũng không thể ngờ tới.
Tùy Khả Úy hèm giọng, tạm thời bỏ qua chuyện Lạc Tư Thần không quỳ xuống bái kiến ông ta nhưng cũng không cho Lạc Tư Thần ngồi xuống " Lần này ta có chuyện muốn nói, ngày mai ngươi cũng vừa tròn 16 tuổi, đã là tuổi có thể kết hôn, bọn ta thay ngươi suy nghĩ, Hắc Khải thành có gia tộc họ Khải rất giàu có, lão gia nhà bọn họ nhìn thấy hình vẽ của ngươi liền rất hứng thú, hôm qua đã tới cửa cầu thân mang theo rất nhiều sinh lễ".
Đại trưởng lão tiếp lời " Ngươi mặc dù là nam, nhưng thân thể từ nhỏ đã yếu đuối, căn cơ tu luyện cũng khó để đi xa, nếu ngươi gả cho ông ta thì sẽ có một cuộc sống sung sướng không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền sau này nữa".
Tam trưởng lão gật đầu tỏ vẻ đồng ý " Bọn ta đều là nghĩ tốt cho ngươi, đằng nào cũng chẳng thể thăng tiến cao xa, không bằng ngươi rời khỏi tông môn, nghe theo lời bọn ta là tốt rồi".
Lạc Tư Thần cười nhếch môi như nghe phải câu chuyện hài hước nào đó " Tốt như vậy thì các người để tên Tùy Kiệt kia đi mà hưởng, ta không có cái phúc phần đấy".
Tùy Khả Úy nhăn mày " Khải lão gia đã chỉ đích danh là ngươi rồi, bọn ta cũng đã thu sinh lễ, hôn lễ này ngươi không muốn cũng phải làm cho ta".
Lạc Tư Thần hững hờ đáp " Nếu ta vẫn cứ không đồng ý thì sao?".
" Vậy thì người đúng là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt rồi!" Tùy Khả Úy gằn lên từng chữ.
Nghe xong câu đó Lạc Tư Thần bỗng ngửi thấy trong không khí có thoang thoảng mùi gì đó, y lạo tức bịt mũi lại những vẫn không tránh được, hai mắt hoa lên, y lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.
Trong đại sảnh, ngoài Lạc Tư Thần ra thì ai cũng đã uống thuốc một liều thuốc giải rồi nên căn bản không bị làm sao cả.
Tùy Khả Úy sai người nhốt Lạc Tư Thần vào phòng cấm, chờ đến đêm nay lập tức rước kiệu hoa tới Hắc Khải thành.
/92
|